Truyện gay: Tình phí – Chương 28
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thôi nào… chỗ anh em trong ngành cả… anh muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, còn vòng vo tam quốc nữa.
Đúng là anh Tiên, hiểu hết trơn… có đồ ngon thì nên chia sẻ cho anh em với, giữ riêng một mình… mất tình cảm hết…
Lão Hiển cười hí hí, chẳng ra giống gì. Thấy trai trẻ mê tới mắt. Lão Tiên không thích xài chung lắm, mất công được một lần sẽ có vài lần khác, bản thân lão vốn cẩn thận, ai biết được đám bạn chí cốt có mầm bệnh gì không, lây lan bệnh qua đường tình dục thì nhục còn gì bằng. Nhưng Di dám ngang nhiên phản bội lão, lão cũng muốn “dạy dỗ” nó lại một chút.
Ủa anh Hiển… anh em mà anh nói gồm những ai vậy?
Thì thằng cha Bá với cha Hùng chứ ai… tụi tôi ai cũng muốn… giải phẫu nó một lần.
Hừ… đâu ra xác tươi cho anh thử nghiệm vậy… lão Tiên nhếch mép, “không lẽ chia sẻ bảo bối của tôi dễ dàng vậy sao?”
Lão Hiển tặc lưỡi, “chỗ anh em mà anh cũng đòi tính toán thế đấy…”
Thời này nó vậy đó anh.
Được rồi… vậy tôi tiết lộ cho anh một chuyện… hình như giám đốc bệnh viện cũng có hứng với thằng nhóc đó.
Ông Lý hả? Không thể nào… ổng làm gì có hứng với con trai. Hôm đó ổng hú hí với hai ả gà suốt buổi tối, có đá động gì với thằng bé đâu.
Với trai đẹp phải khác chứ… chính ổng đề nghị tôi chuyện này mà…
Ồ… được rồi… nói ông ấy tôi sẽ thu xếp…
Lão Tiên cúp máy, vui như tết đến. Ai chứ ông Lý nổi tiếng vừa giàu vừa có vừa hào phóng, lại là giám đốc bệnh viện, sắp tới ông còn mở thêm một bệnh viện khác quy mô lớn không kém… nếu có thể dùng thằng nhóc để kết thân với ông ta thì sự nghiệp tiền tài của lão Tiên sẽ sớm phất lên như diều gặp gió cho xem.
Nụ cười trên môi lão Tiên càng đậm. Thật tốt quá.
Nè em uống nước đi. An Đông đưa nó chai nước suối, nó lắc đầu. Hắn vẫn kiên nhẫn. “Em không muốn bị gục trước khi mẹ em được đưa ra đúng không?”
Nó hờ hững đón nhận chai nước uống lấy lệ, An Đông mỉm cười.
Rồi… xong thì đi ăn.
Không! Nó lạnh nhạt.
Không có không” ở đây, em bỏ cử trưa rồi, trưa giờ bận quá anh không nói, nhưng giờ phải đi ăn uống gì đi.”
Ngộ nhỡ… khi mẹ ra… tôi không có ở đây… mẹ sẽ buồn lắm…
Em lo xa vừa thôi… muốn chăm sóc người khác thì trước mắt phải chăm sóc tốt cho mình trước. Nhanh. Đi nào.
Giờ Di mới để ý, từ lúc bước vào bệnh viện đến giờ, trong khi nó lo sợ ngồi một chỗ chờ đợi thì An Đông phải chạy ngược chạy xuôi. Nó nhìn cái đầu hắn đang xù lên mất trật tự, một vài giọt mồ hôi đang rịn ra chảy xuống, nó thấy áy náy. Chần chừ một hồi, nó gật đầu.
Em đừng lo lắng quá… An Đông nói khi bước xuống căn tin. “Do mẹ em có bệnh lí từ trước nên mới đưa thẳng xuống đây chứ không tới nỗi quá nặng đâu.”
Chẳng biết nó có tin không. Chỉ thấy nó ậm ờ. An Đông kéo nó ngồi xuống bàn rồi đi mua cơm. Không cần hỏi nó muốn ăn gì, đằng nào nó cũng trả lời “gì cũng được”. Giờ phút này chỉ cần có cái cho vào bụng chứ ai thèm quan tâm ngon dở ra sao.
An Đông cứ lóng ngóng ở quầy thức ăn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn “cực khổ” thế này. Trước đây dù là làm gì thì cũng có sẵn người quen thân giúp hắn, mà đời nào hắn ăn đồ ngoài căn tin, sẽ có người lết đến nhà hàng cao cấp mua cho hắn. Một lúc thật lâu hắn cũng tha ra được hai phần cơm sườn. Di nhìn cái vẻ tất tả mừng rỡ của hắn khi chạy đến chợt cảm thấy nao nao.
Cám ơn anh. Nó lí nhí.
Có gì đâu. Ăn đi.
À mà… Hắn chưa kịp ăn muỗng nào thì nó lên tiếng.
Chuyện gì? Hắn nhíu mày.
Ưm… tiền thủ tục… tôi quên mất… bao nhiêu vậy…?
Không có bao nhiêu đâu. Ăn đi Hắn thờ ơ nói, tay đút miếng sườn lên miệng, nó kéo lại.
Bạc triệu mà không bao nhiêu… anh đưa giấy nhập viện đây… nha. Bộ dáng ngại ngùng của nó, sĩ diện cao dã man, hắn nghĩ thế, nó bây giờ căn bản không có xu nào trong túi, hắn chắc chắn, đến cái điện thoại nó còn bỏ quên ở nhà mà.
Không bao nhiêu thật mà. Hắn dứt khoát, với lấy muỗng đũa đặt vào tay nó. “Chuyện viện phí cứ để anh lo…”
Nó im, thấy nó cứ chần chừ hắn thở dài.
Anh là thầy của em, không lẽ không giúp được em.
Có dạy bữa nào đâu mà thầy với giáo… Nó thấy áy náy, hắn thân chỉ là giáo viên trong trường, lương ba cọc ba đồng, lấy tiền của hắn nó thật sự không muốn, huống chi nó tiền viện phí của mẹ nó đảm bảo không nhỏ.
Riêng hắn chỉ suy nghĩ phải làm sao nó mới hết khách sáo với hắn đây. Không lẽ hắn chỉ hơn đám người xa lạ ở chỗ được ngồi chung với nó trên một cái bàn thôi sao? Bữa ăn cứ thế trôi qua nhạt nhẽo.
Còn thừa kìa. Nó nói khi An Đông định xếp lại hộp cơm.
Không đủ đồ ăn. Hắn nhún vai-thật ra là không quen khẩu vị.
Nó ngần ngừ, xong lại gắp miếng thịt trong phần của nó cho hắn. Hắn tròn mắt. Nó chợt ngượng.
Tôi… không thích ăn thịt… với lại… tôi ghét để thừa đồ ăn.
Thôi em ăn đi.
Anh ăn đi.
Lớn thế này còn giành ăn với mấy đứa nhóc con còn mặt mũi nào nữa.
Nó gắp miếng thịt dồn luôn vào miệng hắn. Hành động vô ý thô bạo nhưng trong mắt hắn nó đang vô cùng tình tứ “đút” cho hắn ăn. Môi vô thức cong lên, miếng thịt vừa khô vừa mặn bỗng dưng mềm mại dễ nuốt vô cùng. “Lão sư” đột nhiên ngoan ngoãn nuốt sạch hộp cơm không sót một hạt theo lời “học trò”. Nó bật cười, mặc dù nụ cười rất nhạt, nhưng hắn nhìn ngẩn ngơ, nó đang cười với hắn kìa!
Mẹ nó được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, được chuyển thẳng sang phòng chăm sóc đặc biệt. Nó hay tin đã trừng mắt trách móc hắn “thấy chưa!”
An Đông chỉ biết gãi đầu, chờ cả buổi không thấy, mới đi ăn cơm nửa tiếng đồng hồ thì lại xong. Số hắn đúng là số bị nó ghét mà.
Hắn nhìn người phụ nữ nằm trên giường, lẩm nhẩm.
Nhóc… người này… là mẹ em hả?
Mẹ nó nằm im lìm, dãy băng trắng quấn kín mặt mũi. Cả người xây xát vết thương. Bà gầy đi trông thấy. Nó đau xót nắm lấy bàn tay mẹ nó. Những ngón tay bọc xương gầy gò.
Hắn thấy nhẹ người khi trông bà khá ổn, ít nhất hắn sẽ không giống kẻ nói dối trong mắt nó. Có điều đây thực là mẹ nó sao… hắn không nhìn được mặt mẹ nó, nhưng chỉ qua dáng hình cũng thấy khó tin đây là mẹ con. Nó có vóc dáng thanh tú dịu mắt, còn dáng mẹ nó lam lũ cơ hàn, nó trắng trẻo ưa nhìn còn mẹ nó da ngăm đen đúa. Không phải hắn thất lễ, nhưng… nhìn nó thì hẳn ai cũng nghĩ các bậc phụ huynh phải cực kì hoàn hảo mới cho ra được đứa con như thế, kiểu này… chắc ba nó đẹp trai lắm, tự nhiên thắc mắc về ổng ghê.
An Đông… mẹ sao chưa tỉnh… có khi nào…
Khờ quá. Còn thuốc mê nên chưa tỉnh chứ sao. Hắn cắt lời.
Ờ…
Nó gật gù, mà lo vẫn cứ lo.
Khoảng gần tối, một người phụ nữ bước vào thăm bệnh mẹ nó, tay quẩy cả giỏ đồ, thấy nó liền cười.
Con là Di con chị Nga đúng không, dì là người gọi điện cho con nè, cứ gọi là dì Lệ… mèn ơi hên quá, dì không biết con có biết đường lên Sài Gòn không nữa. Bà nói không kịp ngơi nghỉ. Mặt nó thộn ra.
Dạ… cám ơn dì đã báo cho con hay… mà… sao dì biết con vậy…? Nó ngạc nhiên, trong phòng có nó và hắn, thế mà bà lại nhìn ra nó y chóc.
Mẹ con ngày nào chẳng đem hình con ra ngắm. Người phụ nữ bật cười bước đến nhìn mẹ nó, hơi nhăn mặt khi nhìn những vết thương, bà bày biện lên bàn cái bình thủy to, bịch trái cây với mấy lon nước yến, “cái này mọi người gửi mẹ con.”
Nó, hắn, và người phụ nữ trò chuyện với nhau, bà này người miền tây, ăn nói thoải mái chất phác, bà kể nhiều về mẹ nó. Nó cứ nghĩ mẹ nó làm việc bình thường như bao người khác, nhưng không, bà làm gấp mấy lần bình thường, ngoài thời gian làm ở công ty, bà còn đi bưng bê phục vụ, nhưng vì gương mặt bà mà làm không bao lâu đã bị cho nghỉ việc. Bà liền đi xin phụ hồ ở công trình. Cứ thế mà tất tả cả ngày. Sức khỏe cứ thế mà hao hụt. Di chăm chú nghe, chỉ muốn rớt nước mắt.
Người phụ nữ đưa cho nó cái túi còn lại gật đầu chào.
Thôi dì về trước… còn cái này, đồ đạc trong công ty của mẹ con, con xem cái gì dùng được thì giữ, không thì bỏ đi, cháy lớn quá mà…
Dạ, con chào dì Lệ…
Bà vừa đi nó liền mở cái túi, cả hắn cũng đến để xem. Thứ nào cũng bị cháy đen, cong quắp lại. Nó thẫn thờ cầm bức ảnh bị cháy xém, ảnh của nó.
Con lớn rồi mẹ đừng xem con như con nít nữa…
Với mấy bà mẹ thì con mình chẳng bao giờ lớn… mẹ cười và nói thế.
An Đông xoa đầu nó.
Khóc thì khóc đi… bày đặt…
Nó mím môi, khóe mắt rưng rưng, cả vành tai cũng ửng đỏ.
Mẹ toàn là vì nó. Sức khỏe đã kém như thế làm lụng cật lực để làm gì.
Vì nó đã lên cấp ba. Phải có nhiều thời gian cho bài vở nhiều hơn, mẹ phải lo tiền nhiều hơn… nó đúng thực vô dụng mà, sao lại không để ý chứ.
Di nhoài người ôm lấy mẹ nó, cái ôm thật nhẹ không để bà đau, môi nó không ngừng lẩm nhẩm.
Mẹ ơi… con xin lỗi… mẹ về đi… con nuôi mẹ mà… mẹ đừng đi nữa…
An Đông nhìn cảnh đó không khỏi bồi hồi. Đột nhiên thấy nhớ mẹ thế nào.
Hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng cho nó chút không gian riêng, ưm… hắn tự nhủ khi nào có thời gian hắn sẽ về thăm mẹ hắn vậy.
Kể từ khi cô giáo chủ nhiệm thông báo mẹ Di nhập viện, nó nghỉ học hai ngày, thằng Sang trở nên lầm lì hẳn. Bước vào lớp học, Sang cứ ngó đăm đăm vào khoảng trống bên cạnh, không khác chi một lỗ hổng trong tim Sang. Thằng Sang hối hận, căn bản vì Sang và Di cãi nhau, Sang đã bỏ mặc nó mà đi, giờ này nó vừa buồn vì Sang vừa buồn vì mẹ nó nữa…
Sang đang nghĩ gì vậy? Giọng Vy ngọt ngào. Sang hờ hững.
Không có gì.
Vy kéo nhẹ vạt áo dài, ngồi xuống băng ghế đá.
Hôm nay Di vẫn nghỉ hả?
Ừm…
Không khéo lớp Sang bị trừ điểm thi đua thê thảm luôn quá… ông thầy hói ác lắm…
Mà nghỉ học nhiều vậy có bị hạ hạnh kiểm không ta. Năm nay Di coi bộ vất vả nha.
Mà học giỏi như Di chắc không sao đâu ha… Hôm nay qua nhà Vy chơi nha, chỉ có hai đứa mình thôi à… Vy sẽ làm bánh Sang thích ăn.
Thôi Sang mệt lắm. Sang gắt. Mắt Vy tròn xoe.
Sao Sang nạt Vy?
Ánh mắt nhỏ hờn dỗi. Sang thở dài.
Hôm nay Vy về trước nha. Sang bận chút việc không đưa Vy về được.
Nhỏ Vy tức tối, thằng Sang luôn chiều chuộng nhỏ, ấy thế mà giờ lại dám lơ nhỏ cơ đấy. Vy ghì tay Sang lại, tay Sang vừa cứng vừa chắc, thừa sức hất Vy ra, nhưng Sang chẳng hề manh động.
Bỏ tay ra nhỏ. Sang có việc gấp.
Không cho… Vy có nói gì sai đâu mà Sang nạt Vy chứ… Vy… đang lo cho Di mà…
Sang nhìn gương mặt phồng má với đôi mắt rươm rướm, Sang buồn bã lắc đầu.
Vy không có nói sai… nhưng… trong hoàn cảnh gia đình Di như thế… Vy chỉ nghĩ đến Di làm liên lụy hạng thi đua của lớp thì Sang thật sự thất vọng về Vy.
Nhỏ Vy ngẩn người.
Sang về nhà lục tìm ít đồ cho vào ba lô, nhưng chưa kịp bước ra khỏi nhà đã chạm ngay mặt bà Tâm.
Con đi đâu?
Nhìn gương mặt bà Tâm đằng đằng sát khí, thằng Sang tự thấy mình nên khai thật
Con đi thăm dì Nga…
Ngay bây giờ?
Dạ…
Từ nhỏ tới lớn mày đã đi Sài Gòn bao giờ chưa?
Lắc đầu.
Đi vào nhà ngay, đường xá, xe cộ mày đều không biết thì đi đâu. Sài Gòn không như quê mình, như mày ngơ ngơ không biết gì bị chúng lừa sạch cho xem…
Dì Nga nằm viện như vậy sao con bỏ mặc được… Di cũng đâu biết gì về Sài Gòn mà nó đang phải ở đó một mình sao con an tâm được.
Mẹ sẽ đi. Mày cứ ngồi ở nhà đi học cho mẹ. Bà Tâm dứt khoát.
Con muốn đi. Ngồi nhà sốt ruột không chịu được…
Hôm qua Di có gọi về, nói mẹ nó ổn rồi… hơn nữa có ông thầy gì đó xuống Sài Gòn chung với nó nữa.
Sao Di gọi cho mẹ mà không gọi cho con… Sang đột nhiên nóng máu. “Mệt! Tóm mẹ không cho con cũng đi.”
Chát…
Sang sững người đến khi chắc chắn là Sang vừa bị mẹ cho ăn tát.
“Mày làm cái giọng gì vậy con… mày là cái gì của Di vậy hả? Anh nó? Cha nó? Bạn nó? Hay
là….? Mày thực lo cho mẹ Di đến vậy sao?”
Sang chỉ im lặng.
Chăm bệnh là một công việc rất mệt mỏi! An Đông đang dần thấm thía điều này, mẹ Di gần như ngủ suốt, thỉnh thoảng bà thức giấc vì vết thương hành, những lúc đó hắn nhìn cảnh nhóc Di tất tả lo lắng cho mẹ hắn lại thấy tội nghiệp gì đâu, trông mặt nó nhợt nhạt hẳn đi, hắn lo không khéo mẹ nó chưa xuất viện thì nó đã đổ gục luôn rồi. Nhưng được cái hắn có cảm giác nó có thiện cảm với hắn hơn nhiều thì phải, nó nói chuyện nhẹ nhàng hơn, tuy vẫn còn “anh anh tôi tôi” nhạt như nước ốc, nhưng rõ ràng nó ít châm chích hắn hẳn đi. Hắn thấy lâng lâng.
Nghỉ chút đi nhóc. An Đông nói, kéo nó ra ngoài ngồi cạnh hắn. Di vội liếc về phía mẹ nó, thấy chắc chắn mẹ nó đang ngủ mới chịu ngồi yên. “Không thấy mệt hả?”
Ưm… Di dụi mắt.
Buồn ngủ không? Anh cho mượn vai nè. An Đông đùa, vỗ vỗ lên vai mình. Di lắc đầu.
Cỡ này nhầm nhò gì… cái dạo trước mẹ tôi nhập viện tôi thức còn ghê hơn cơ. Nhưng lần đó dịp hè nên tôi rảnh hơn bây giờ.
Mẹ em bị bệnh gì vậy?
…, hình như nó né tránh ánh mắt hắn. An Đông nhíu mày.
Bệnh gì mà không nói?
Bỏ qua đi, mẹ khỏi rồi mà… An đông này… tôi định nghỉ học.
Nghỉ làm gì?
Tôi phải chăm sóc mẹ tôi, tôi muốn đi làm, tôi không muốn mẹ lo cho tôi nữa…
Thế em làm gì? Bán thân hả?
Anh…
Chứ mới 16 tuổi thì làm gì? Ai thèm nhận em… hay giống như thằng Khôi, nhận em vào, rồi chờ ngày làm thịt em?
Đầu óc anh chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
Nói công bằng thì thằng đàn ông nào cũng hay mơ mộng mấy chuyện đó, không riêng gì anh… em lo học để thoát khỏi cái trường thì tốt hơn…
Mẹ tôi hy sinh bao nhiêu đó được rồi… chuyện của tôi anh cứ để tôi tự lo…
Viện phí cứ để anh lo.
Lo đến bao giờ? Tôi đâu thể nhận tiền của anh mãi được.
3 ngày, chi phí điều trị mỗi ngày cũng vài triệu. Nó nghe mà hãi hùng. An Đông mấy ngày qua lo cho nó từ A đến Z, từ chuyện ăn uống quần áo đến chuyện tiền nong, nó đâu thể muối mặt nhận tiền của hắn hoài.
An Đông cười trừ, ừ thì tiền cũng tốn nhiều thiệt, từ ngày ba hắn sút hắn ra khỏi nhà, tiền nong toàn mẹ hắn lén cho hắn, “xả” chừng vài ngày thế nào hắn cũng gọi điện thoại xin tiền mẹ là cái chắc! Trước đây hắn xài tiền bạt mạng nhưng chưa bao giờ dùng tiền để làm chuyện có ý nghĩa như lần này. Hắn thấy vui vui khi gánh vác dùm nó phần nào.
Cứ để anh lo cho… hắn véo má nó, “khi nào lớn… báo đáp anh là được.”
Nó đập tay hắn khó chịu.
Đừng xem tôi là con nít.
An Đông cười tà áp sát mặt nó.
Ý em là… bây giờ báo đáp được rồi hả?
Anh… Di tức tối, chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã hôn chụt lên má nó, rồi phá lên cười.
Đồ dê xồm!!!
Em lúc nào chả nói thế.
E hèm e hèm… hai người tình cảm quá. Giọng nam trầm ấm vang lên khiến nó giật bắn mình.
A… An Đông hồn nhiên thốt lên. Là Viết Nhật. Anh tươi cười chào nó, còn nó như đứng hình, Viết Nhật thấy hết rồi.
Lâu không gặp em. Khỏe chứ? Viết Nhật lại cười khi vệt hồng trên mặt nó ngày càng đậm. Đúng là nhóc con.
Dạ… lâu thiệt… em thì bình thường. Di gãi đầu sượng sùng. Viết Nhật nhìn hướng vào khung cửa kính, mẹ nó đang ngủ.
Mẹ em sao rồi?
Dạ… cũng ổn… ủa sao anh biết mẹ em nhập viện…
Dĩ nhiên là An Đông báo cho anh rồi… cái này anh gửi em. Anh đưa cho nó một đống đồ-chính xác là một túi to gần nửa bao bố bao gồm tùm lum thứ từ sữa bò cho tới đồ hộp, nó đến ngạc nhiên vì anh có thể vác được đống này vào đây. Nó cám ơn anh rối rít, An Đông nhìn cảnh đó thấy ghanh tị gì đâu.
Em đem vào trong giùm anh nha. Anh vào trong không tiện đâu.
Dạ…
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply