Truyện gay: Tôi yêu em Em trai – Chương 18: Trừng phạt
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
—— Previous ep ——
Nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của Thế Long đang nắm chặt lấy cổ tay của mình, nhìn đến bờ vai vững chãi giờ đã bếch cả chiếc áo mỏng vào vì ướt, Nhật Huy bất giác mỉm cười. Cậu chợt nghĩ không biết bản thân có thể dùng từ… lãng mạn cho cái khung cảnh lúc này không nữa…
Phải… chỉ có thể là lãng mạn…
… bởi giữa đêm tối tĩnh lặng, có hai người con trai nắm chặt lấy bàn tay nhau, cùng nhau chạy thật nhanh trên con đường nhỏ giữa cái màu trắng xóa của vô vàn những giọt nước sáng lên trong ánh đèn trắng. Thật đẹp!
– Hai cậu làm sao mà cả người ướt hết vậy???…
Bà quản gia vừa vào nhà chính dặn dò đầu bếp về thực đơn cho bữa sáng ngày mai, cùng hai cô người làm đi ra thì lại thấy Thế Long và Nhật Huy chạy vào. Ngạc nhiên vì cả hai hiện tại ướt như chuột lột giữa tiết trời khô ráo ngày hè thì một, mà ngạc nhiên khi thấy cái cảnh cậu lớn đang nắm chặt tay cậu nhỏ chưa chịu buông thì đến mười. Thậm chí bà còn nhận ra cả việc hai cô người làm đứng đằng sau mình đang không ngừng nhìn nhau, đưa đẩy ánh mắt đầy ẩn ý rồi tủm tỉm cười.
– … mau mau đi lấy khăn cho hai cậu lau người. Nhanh lên!
Quản gia vội bảo mấy cô người làm đi lấy khăn cho hai anh em kịp lau khô để tránh bị cảm vì thời tiết mùa này có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày với ban đêm khá lớn, hiện tại sương đã xuống khá nhiều.
– Hai cậu mau vào trong đi kẻo lạnh.
Nhìn cái cách Nhật Huy ôm lấy hai tay mình xoa xoa như để giảm bớt cái lạnh mà người thì gần như nép vào Thế Long, bà quản gia cũng phải ngạc nhiên về mức độ tiến triển của mối quan hệ giữa hai anh em. Nếu như chưa đầy hai tháng trước cả hai vẫn còn phòng anh phòng tôi ai nấy ở hay mỗi khi đi học đều không thèm nhìn đến nhau lấy một cái, thì bây giờ lại có thể bắt gặp được cái cảnh hai anh em ở cùng một chỗ như thế này. Nếu như trước kia Thế Long hoặc là ở lì trong phòng hoặc là ra ngoài đến tận nửa đêm mới trở về nhà, thì bây giờ lại còn thấy được cái cảnh Thế Long đi dạo thăm thú khuôn viên căn nhà của mình như thế này. Dùng từ thần kì có lẽ sẽ hơi quá, nhưng có một sự thật mà bà không thể phủ nhận là kể từ khi có sự xuất hiện của Nhật Huy thì Thế Long đã thay đổi hoàn toàn.
Cuối cùng thì cả hai cũng về đến phòng mình. Tắm rửa qua loa rồi quấn khăn tắm ngồi một đống trên giường, Nhật Huy giờ mới có thời gian nghĩ lại về sự việc ban nãy. Hình ảnh bàn tay to lớn của Thế Long nắm trọn lấy cổ tay mình, hình ảnh đôi vai rộng nổi rõ mồn một dưới lớp áo thun mỏng ướt đẫm nước, cái ánh mắt sáng của anh vào thời điểm nhìn sâu vào mắt mình giữa làn nước làm cho Nhật Huy hiện tại không ngừng dâng lên cái cảm giác bồi hồi trong lòng. Cậu hiểu có điều gì đó vừa vỡ ra trong lòng mình, chính xác thì đã thoát khỏi cái vòng kiềm hãm mà thời gian qua mình đã cố gắng kiềm nén.
Rồi bỗng dưng cái ánh mắt ấy làm cậu nhớ về cái đêm mà cậu bị tai nạn, chính là cái đêm sinh nhật của Thế Long. Giờ thì Nhật Huy đã rõ cái ánh mắt tuy tĩnh lặng nhưng trìu mến trong đêm đó là của ai, cái vòng tay ấm mà đêm ấy cậu đã được nhận trọn vẹn là từ ai. Và có lẽ lòng cậu giờ cũng đã rõ một điều…
… mình đã phải lòng anh mất rồi!
Nhìn thấy một tốp học sinh trung học vừa rời khỏi cửa hàng làm Quỳnh Chi chợt nhớ đến việc mình nghỉ học cũng đã hai ngày rồi. Thật ra có muốn đi cũng chẳng được vì mẹ của Quỳnh Chi bảo phải ở nhà tĩnh dưỡng cho vết thương lành hẳn. Vốn bà cứ tưởng Quỳnh Chi bị tai nạn giao thông vì khi bị mẹ hỏi thì cô nàng không có nói sự thật mà lấy cớ đó nói dối. Ngày hôm ấy chính bản thân Quỳnh Chi cũng nói rõ ý muốn với thầy giám thị rằng không báo sự việc đó về cho mẹ mình và đã được ông ấy đồng ý.
Chợt nhớ đến Nhật Huy, Quỳnh Chi lại nghĩ không biết cậu có đang buồn lòng vì việc mình đã làm hay không. Tuy thời điểm nói mọi chuyện cho Duy Khang và Thế Long biết, Quỳnh Chi đã dặn cả hai rằng không được nói chuyện này với Nhật Huy, phần vì cô nàng nghĩ làm thế chẳng khác nào thanh minh cho mình hết tội sau khi đã làm thế với cậu, phần vì sợ Tường Vy sẽ lại vịn vào lý do đó mà kiếm chuyện với mình. Chỉ bấy nhiêu đó đối với Quỳnh Chi đã là quá đủ bởi nhỏ không muốn mình, Nhật Huy, gia đình mình hay bất cứ ai trở thành trò tiêu khiển dưới tay cô ta nữa. Nhưng rồi suy đi nghĩ lại, Quỳnh Chi vẫn cảm thấy dù thế nào thì mình vẫn phải trực tiếp xin lỗi cũng như giải thích cho Nhật Huy. Chính vì thế nên nhỏ dự định ngày mai mình sẽ đi học trở lại. Cảm thấy ổn với quyết định ấy, Quỳnh Chi lại tiếp tục trở lại với công việc của mình.
– Quỳnh Chi. Quản lý gọi em có việc gì kìa.
Đang lúi húi dọn bàn vì hiện là giờ cao điểm, Quỳnh Chi lại nghe thấy chị bạn làm chung gọi mình. Vội vơ tất cả các thứ trên bàn bỏ vào khay rồi Quỳnh Chi chạy vào trong. Gì chứ việc chậm trễ trước quản lý thì nguy cơ bị trừ lương hoặc mất việc là hoàn toàn có thể xảy ra cho nên nhỏ không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
[chát]
Ôm mặt đau đớn lùi về sau vài bước, Quỳnh Chi ngước lên nhìn người trước mặt mình mà khóe mắt đã bắt đầu đỏ ửng lên. Và người vừa đánh cô không ai khác ngoài Tường Vy.
Thời điểm bước vào trong phòng quản lý, nhìn thấy anh ta đang đừng cạnh một cô gái. Vì lúc ấy cô ta đứng quay mặt về phía mình nên Quỳnh Chi không rõ là ai, nhưng chỉ khi quản lý rời đi, khi cô gái đó chầm chầm quay lại rồi không rào trước đón sau mà thẳng tay tát vào mặt mình, Quỳnh Chi mới biết người con gái đó không ai khác ngoài người mà mình đang không muốn chạm mặt nhất – Tường Vy.
– Tao đã cảnh báo mày rằng không được nói chuyện này cho thằng oắt đó biết, tại sao mày lại cố tình lờ đi lời nói của tao.
– Tôi…
– Mày có biết chuyện đó đã vỡ lỡ ra và người cuối cùng chịu phạt là tao đây hay không?
– Tôi vẫn…
[chát][chát][chát]
Ba cái tát liên tiếp làm Quỳnh Chi không còn có thể đứng vững được nữa, thậm chí bản thân nhỏ khi chịu cái tát cuối cùng đã ngã đập đầu vào chiếc bàn cạnh đó.
Nhìn cảnh tượng dòng máu đỏ chảy ra từ mái tóc dài giờ đã rối bù lên của Quỳnh Chi mà Tường Vy vẫn không buồn dừng tay chứ đừng nói gì đến một chút động lòng. Tiếp tục lao vào Quỳnh Chi, một bàn tay cô ta thì nắm lấy cổ áo người con gái tội nghiệp đang ngồi dưới nền, tay còn lại thì vẫn không ngừng tát vào khuôn mặt xinh xắn ấy và miệng thì cũng không ngừng gằn lên hai chữ “mày dám”.
Bà chị ban nãy – người đã gọi Quỳnh Chi, và một cô bạn cùng tuổi đang lén quản lý đứng nép ngoài cửa để nghe ngóng tình hình bên trong. Hai người bọn họ đang làm việc bỗng thấy người quản lý bước ra ngoài thì cảm thấy khó hiểu vì chính anh ta là người cho gọi Quỳnh Chi vào trong đấy. Rủ nhau đến trước cửa phòng quản lý để tìm hiểu xem rốt cuộc có chuyện gì thì lại nghe được tiếng ồn ào bên trong, cả hai liền hiểu ra được sự việc. Chuyện cô con gái của chủ chi nhánh vừa đến cửa hàng bọn họ có biết, và bọn họ cũng biết cả việc Quỳnh Chi và cô ta học cùng trường với nhau.
Nghe từng âm thanh phát ra từ trong đó mà cả hai ở bên ngoài này thật sự lo sợ cho Quỳnh Chi. Cái sự chua ngoa của cô tiểu thư kia thì chẳng một nhân viên nào làm việc ở đây mà không rõ cả, lại thêm sự việc lần trước nữa cho nên lần này cả hai thật sự quan ngại cho Quỳnh Chi hiện giờ. Ở bên ngoài, nghe từng âm thanh mắng chửi và cả đánh đập đáng sợ đó trong bất lực, cả hai người chỉ lo người chị em của mình xảy ra chuyện gì không may mà thôi.
– Hai cô làm cái gì ở đây? Muốn nghỉ việc phải không?
Bất thình lình từ đằng sau người quản lý hét lớn một tiếng làm hai cô nhân viên giật bắn cả người lên. Vội đứng thẳng dậy đưa ánh mắt ái ngại hết nhìn nhau rồi lại nhìn đến cánh cửa phòng, sau đó lí nhí “không có! Không có” rồi bọn họ cũng nhanh chóng đi ra quầy phía trước. Với cái phận làm công ăn lương như mấy người bọn họ thì không có cách nào khác ngoài luồn cúi trước bọn người có quyền có thế như anh ta hết.
– Thôi được rồi! Cậu muốn xảy ra án mạng hay sao vậy hả.
Nhìn thấy cảnh tượng Tường Vy hùng hục lao vào con nhỏ đang chỉ biết ôm đầu chịu đựng trước mắt mình mà Trúc Linh cũng phải nóng mặt. Sợ rằng chỉ một lúc hứng đòn của con bạn mình nữa thôi thì có khi nó phải vào viện cũng không chừng nên Trúc Linh liền giữ Tường Vy lại, lên tiếng ngăn cản.
– Thôi thôi được rồi. Cậu dừng tay đi…
Ngước mặt lên thở hồng hộc, ánh mắt sắc lẻm đảo loạn trên trần nhà như đang thỏa cơn giận rồi Tường Vy lại nhìn đến Quỳnh Chi đang co quắp người dưới sàn. Nếu không có Trúc Linh ngăn cản, có lẽ trận đánh này sẽ là quá sớm nếu dừng lại tại đây.
– Mày nghe kỹ lời tao nói đây. Vì cái miệng bép xép của mày mà tao bị khiển trách, tuy nhiên đó không phải là điều tao quan tâm bởi vì với bố mẹ tao dĩ nhiên sẽ có cách biến có thành không. Nhưng mày có biết tội lớn nhất của mày là gì không? Thế Long hiện tại chính thức trở mặt với tao đấy, mày có biết hay không hả?
– Tôi không có nói với cậu ấy mà…
Nghe lời phản kháng của Quỳnh Chi mà Tường Vy như đống lửa sắp tàn vừa mới được đổ thêm dầu lại cháy hừng hực trở lại. Sấn tới Quỳnh Chi vẫn còn ngồi sõng soài trên nền, Tường Vy chỉ chực nắm lấy mái tóc đã sớm không còn ngay ngắn ấy.
– Mày nghĩ mày sẽ lừa được ai? Mày nghĩ tao ngu đến thế à.
Nhìn thấy cô ta lại lần nữa nhảy xổ vào người mình, Quỳnh Chi theo bản năng lại đưa tay ôm lấy mặt rồi cúi đầu để tránh cô ta động đến mặt mình, cô sợ nhỡ như có vết trầy nào thì chuyện lần này mẹ sẽ biết mất.
Nhưng rồi con giun xéo lắm cũng quằn, chịu những cú đánh liên tiếp của Tường Vy vào đầu mà Quỳnh Chi không chịu nổi nữa. Cảm giác đau đớn cô có thể chịu, nhưng lòng tự trọng của một con người thôi thúc bản thân Quỳnh Chi không cho phép bản thân chỉ biết chống đỡ như thế này mãi.
Nắm chặt lấy hai bàn tay của Tường Vy đang đập loạn vào đầu mình, Quỳnh Chi không ngần ngại gì mà đẩy cô ta một cái thật mạnh, đến mức Tường Vy vì bất ngờ mà ngã hẳn vào chân bàn cạnh đó.
Trúc Linh thấy Quỳnh Chi bỗng dưng phản khán dữ dội như thế thì liền chạy đến đỡ cô bạn thân của mình lên, sau đó đứng phắt dậy giơ cao cánh tay định cho con nhỏ trước mắt mình một bạt tai.
– Mày dám đánh…!
Nhưng lời chưa kịp dứt thì Trúc Linh và cả Tường Vy lại phải trố mắt ra nhìn vì bất ngờ, thậm chí còn bất ngờ hơn cú xô vừa rồi vì Quỳnh Chi đang lăm lăm chiếc bình hoa thủy tinh gần đó trên tay, giơ thẳng về phía mình.
– Mấy người thử đánh nữa xem. Tôi sẽ không để yên cho mấy người giày vò tôi nữa đâu. Tôi đã làm gì sai với các người cơ chứ? Các người bắt tôi làm điều gì tôi đều đã nghe theo, các người bắt tôi trở mặt với người bạn duy nhất của mình tôi cũng đã làm, các người bắt tôi im lặng tôi cũng không dám làm trái. Sao các người không chịu tha cho tôi hả…
– Mày bình tĩnh đã… không được đập, nó bằng thủy tinh đấy mày biết không. Nguy hiểm lắm.
Chầm chậm lê bước lại gần, Trúc Linh cố gắng trấn tĩnh Quỳnh Chi; còn Tường Vy thì đã sớm nép sau con bạn của mình từ bao giờ rồi.
Tuy nhiên dường như nỗi uất ức quá lớn đã làm cho Quỳnh Chi chẳng còn sợ điều gì hay bất cứ ai nữa, kể cả hai con người trước mặt mình đây.
– Cô thử tới gần tôi xem.
Thừa nhận bản thân có chút sợ sệt khi thấy một mặt giận dữ của Quỳnh Chi như thế này. Cả hai đâu có ngờ cái người trừng mắt giận dữ, tay lăm lăm chiếc bình hoa bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành công cụ sát thương lúc này lại là con nhỏ nghèo nàn lúc nào cũng e dè với mình mọi ngày. Chính vì thế mà Trúc Linh và cả Tường Vy bèn lùi ra sau một bước.
– Có chuyện gì thế?
Nghe tiếng động lớn, nhận thấy có sự chẳng lành nên người quản lý vội chạy vào trong. Bắt gặp cảnh tượng cô nhân viên của mình cả gan cầm chiếc bình hoa hướng thẳng cô con gái cưng của chủ chi nhánh mà đe dọa thì anh ta liền mặt cắt không còn giọt máu. Không phải lo vì Quỳnh Chi có thể làm ai đó bị thương mà anh ta lo đến cái thân của mình. Để nhân viên dưới quyền làm ra cái loại chuyện này, có lẽ chiếc ghế quản lý của anh ta khó mà giữ được mất.
– Cô dừng lại ngay, bỏ nó xuống nếu không… nếu không tôi sẽ sa thải cô ngay lập tức.
– Được rồi… anh không cần phải đuổi… sớm muộn tôi cũng sẽ thôi việc… tôi mệt mỏi khi phải sống dưới sự uy hiếp của các người lắm rồi.
Gần như hét lên vào mặt của ba người trước mặt mình, Quỳnh Chi không một chút e dè nên có nào với cả ba người bọn họ.
– Nợ của tôi coi như đã trả đủ cho cô. Nếu cô còn lấy cớ đó mà làm khó đến tôi hay mẹ tôi thì tôi sẽ không ngần ngại mà nói hết cho mọi người biết sự thật đâu.
Những gì cần nói Quỳnh Chi đều đã nói hết. Tuy là quyết định nhất thời nhưng lạ là Quỳnh Chi chẳng có lấy một chút hối hận nào. Sống nghèo sống khổ, Quỳnh Chi chịu được. Sống luồn cúi trước người khác thì trước giờ cả gia đình của cô cũng chẳng phải chưa từng trải qua. Thế nhưng bị giày vò đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
Quỳnh Chi đã nghĩ ở ngôi trường toàn con nhà giàu này, may mắn có được hai người Nhật Huy và Nhã Uyên làm bạn có lẽ đã đủ để bản thân mình vượt qua được sự cô đơn ở môi trường mới ấy, đủ để bản thân có động lực mà phấn đấu vì tương lai của mình, vì người mẹ và cả đứa em trai. Thế nhưng cô đã không lường trước được những chuyện như thế này. Cá lớn nuốt cá bé – đó là quy luật mà có lẽ Quỳnh Chi đã vô tình bỏ quên.
Nhưng mà hiện tại thì Quỳnh Chi đã tự nhủ bản thân mình rằng sẽ không để cô ta lợi dụng mình như một công cụ đấu đá, không để cho cô ta điều khiển mình bằng bất cứ giá nào nữa. Chỉ cần nghỉ việc ở chỗ này, chỉ cần ngày mai đến trường và nói hết với Nhật Huy những gì bản thân đang phải giấu giếm thì Quỳnh Chi nghĩ xem như đã không còn mối lo lắng nào ngăn bước mình nữa.
Buông thõng cánh tay xuống, gạt đi dòng nước mắt đã đẫm trên khuôn mặt mình, Quỳnh Chi chầm chậm xoay người lại rời đi. Nhưng chưa quá hai bước thì Tường Vy vốn đang nấp ở đằng sau Trúc Linh liền vùng lên trước, nắm lấy tóc của Quỳnh Chi giật ngược ra sau.
– Mày dám uy hiếp tao à?
– Thôi! Cậu đừng đánh nữa… đủ rồi mà.
[choang] … [áaaaaaaa]
– Chết rồi… máu… máu kìa!
Ngoài tầm kiểm soát của Tường Vy và cả hai người còn lại, vì bị giật bất ngờ mà chiếc bình thủy tinh trong tay của Quỳnh Chi rơi xuống sàn vỡ vụn từng mảnh nhỏ, còn bản thân Quỳnh Chi vì mất đà nên ngã ra trúng đống mảnh thủy tinh ấy trong tư thế nằm ngửa.
Nhìn khuôn mặt đau đớn rồi tưởng tượng từng mảnh vỡ đâm vào da thịt của Quỳnh Chi mà Trúc Linh và quản lý nhăn cả mặt lại. Riêng Tường Vy thì lúc này có một chút bất ngờ xen lẫn hoảng loạn, bởi người thì do chính cô ta kéo ngã.
Nắm chặt đôi bàn tay mình, lùi từng bước ra sau, Tường Vy nhìn chằm chập vào ánh mắt của Quỳnh Chi, miệng ú ớ mà chẳng biết nên nói lời nào.
– Đưa đi cấp cứu gấp.
– Trời ơi! Chi ơi! Em làm sao thế… – cậu làm sao thế hả Chi?
Hai cô gái ban nãy nghe tiếng đổ vỡ bên trong thì biết rõ đã có chuyện chẳng lành xảy ra rồi nên bất chấp cả việc quản lý đang ở bên trong mà đẩy cửa xông vào. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy thì liền lao đến bên cạnh Quỳnh Chi.
Vì khu staff cách biệt với toàn bộ cửa hàng bên ngoài nên sự việc vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến khách hàng. Tuy nhiên đa số nhân viên ở quầy gần đó thì đều đã biết và đang tụ tập rất đông trước cửa hàng. Một số người nhìn thấy người bạn làm cùng của mình như thế, lại nghe quản lý hô lớn phải đưa đi cấp cứu thì liền lôi điện thoại ra gọi ngay đến 115.
Mặc dù người quản lý đã nhanh trí lật người Quỳnh Chi nằm sấp lại để tránh cho những mảnh vỡ đâm sâu vào người nhưng có lẽ vì đau và choáng vì mất máu mà chỉ một lúc sau đó Quỳnh Chi đã thiếp đi.
Tường Vy thấy nhân viên bên ngoài tập trung mỗi lúc một đông hơn, lại thấy đến tình trạng của Quỳnh Chi hiện tại thì không ngừng hoảng loạn.
– Không phải tôi… không phải tôi…
– …
– Các người nhìn cái gì! Không phải tôi…
Dường như không làm chủ được mình nữa, miệng nói loạn những câu phủ nhận việc mình làm rồi Tường Vy xô mọi người mà chạy ra ngoài.
Nếu như là một ai đó khác thì chắc chắn đám nhân viên bên ngoài đã giữ Tường Vy lại vì thời điểm cô ta luôn mồm bảo không phải mình thì họ đã rõ người làm ra chuyện này không ai khác ngoài cô ta, thế nhưng chính vì cái thân-phận-cao-quý mà từ khi sinh ra cô ta may mắn được hưởng mà mọi người chẳng ai dám ra mặt giữ cô ta lại. Thậm chí bọn họ còn tự động tránh đường để Tường Vy dễ bề rời đi nữa kia.
Chờ cho Tường Vy và Trúc Linh đã đi khỏi, đám nhân viên bên ngoài mới ùa vào bên trong để xem xét tình hình người chị em của mình. Nhìn mặt Quỳnh Chi tái mét mà ai cũng hiện rõ nét lo lắng trên mặt.
May mắn một điều rằng bệnh viện ở gần đó cho nên chỉ khoảng không đến năm phút kể từ lúc gọi thì xe cứu thương đã đến nơi. Vì là địa điểm công cộng cho nên lúc gọi cô nhân viên nọ đã yêu cầu họ đến cửa sau của cửa hàng để tránh ảnh hưởng đến toàn bộ khách hàng.
– Mọi người tránh ra nào…
Vừa được nhân viên báo xe cứu thương đã đến nơi thì người quản lý liền lập tức bế Quỳnh Chi trong tư thế nằm sấp như thế ra bên ngoài. Các y tá vừa đến nơi liền nhanh chóng làm nghiệp vụ của mình. Khung cảnh khẩn trương trong căn phòng lúc này làm cho đầu óc mọi người ai cũng đang trong trạng thái căng như dây đàn. Người thì lo Quỳnh Chi sẽ có chuyện chẳng lành, người bình tĩnh hơn thì trấn an những người còn lại rằng vết thương cũng không phải quá nghiêm trọng nên mọi chuyện rồi sẽ ổn. Và có lẽ đó cũng chính là mong muốn của tất cả mọi người trong lúc này, bởi ngoài lý do chính Quỳnh Chi là đồng nghiệp cũng như chị em tốt của họ thì còn lý do khác đó là hệ lụy đằng sau việc này sẽ không hề đơn giản một khi sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.
– Đề nghị mọi người cử một đến hai người để theo bệnh nhân.
Lời cô y tá vừa dứt, hai cô gái ban nãy liền không suy nghĩ gì mà cùng nhau leo phắt lên xe.
Chiếc xe cứu thương lại lần nữa rời đi vội vã hệt như lúc nó đến, chỉ khác rằng giờ mang theo người con gái đã mang quá nhiều nỗi đau đớn trong lòng lẫn cả thể xác ấy.
Liệu rằng con đường nào
sẽ là tốt cho tất cả? …
…liệu rằng còn điều gì
sẽ chờ đón họ ở trước mắt?…
… và liệu rằng còn bất kì bất trắc nào
như thế này xảy ra lần nữa hay không?
End Ep 18
————–
Thuộc truyện: Tôi yêu em Em trai
- Tôi yêu em Em trai - Chương 2 - Hiểu lầm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 3 - Cảnh Cáo
- Tôi yêu em Em trai - Chương 4 - Sự cố
- Tôi yêu em Em trai - Chương 5: Va Chạm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 6: Sinh Nhật
- Tôi yêu em Em trai - Chương 7: Thầm Lặng
- Tôi yêu em Em trai - Chương 8: Hơi Ấm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 9: Cơn Mơ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 10: Nhận Ra
- Tôi yêu em Em trai - Chương 11: Bạn Mới
- Tôi yêu em Em trai - Chương 12: Rối rắm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 13: Đồng Điệu
- Tôi yêu em Em trai - Chương 14: Chớm Nở
- Tôi yêu em Em trai - Chương 15: Đụng độ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 16: Uất ức
- Tôi yêu em Em trai - Chương 17: Sập bẫy
- Tôi yêu em Em trai - Chương 18: Trừng phạt
anonymous says
hay quá tác giả ơi, up tiếp đi!!
lãng tử sông hồng says
tôi sẽ đợi các tập tiếp theo vì đã nhập tâm vào đó mất rùi,hơn nữa Thế Long và Nhật huy coi như chưa đi vào trung tâm câu chuyện mà
Thanh Trung DO says
Cho sex cai di. O ma chuyen vay cung hay rui.
bi says
Đang hay mà hết ùi 19 r bao zờ ra 🙁
Trần Minh says
up tiếp đi add ơi, truyện hay wa. mong chờ mong chờ !!!
long says
đã ra chap 19
Nhật Huy says
19 đâu sau tui không thấy troi
bi says
19 đâu ra
Nhật Huy says
tự nhiên tui được làm nhân vật trong truyện á. tác giả biết chọn tên ghê, cơ mà mơn tác giả nhìu
Ngok says
Sao mai ko thay c 19 vay truyen dang hay ma
bi says
19 vẫn chưa có hả lâu wóa à 🙁 🙁
Nhật Huy says
19 ơi là 19 huhu ra đi. tác giả mà ko ra típ em tìm tới nhà anh phóng hoả á. viết tiếp đi
Bot Dâm says
viet tiep ik it dag hay…
HHHHHHHH says
Truyện hay quá, cho ra chap19 đi tác giả ơi….. hóng hóng
Tài thuận says
Nhật Huy và Thế Long vẫn chưa vào trung tâm câu truyện à úp tiếp chap 19 đi TG
HHHHHHHH says
Đợi lâu quá :((((
Nhật Huy says
trời ơi t/g không viết nữa thì nói, tui đợi từ tháng 4 tới h á, bực quá
tyty pham says
troi a ra tiep di
Moomoo says
Truyện hay quá nha. Nhưng mà lâu quá rồi ko ra chap mới chắc là bị drop rồi :'(
DũngHero says
lại k viết tiếp nữa rùi..đang hay mà toàn bỏ giở
MynKiu says
Hay quá à viết tiếp đi tác giả
Bii says
Ra nhanh đi hóng qá
kingnguyen says
Thức cả mấy đêm mà ko có cái kết
Tức ko ngủ được huhuhuhu
hoàng says
Truyen hay.minh thich the loai truyen nay.cam on tac gia.khi nao co tap tiep theo thi thong bao mn bit nhé.
Kuntieubao says
Chap 19 tui mun chap 19
kuntieubao says
Sao chưa có chap 19 v ạk
Thiên Vũ says
Tg ơi viết truyện nhanh lên đi a chờ ep 19 lâu quá
Xuân Tùng says
Chuyện thì dài ngoẵng mà chẳng có gì đặc biệt cả . Đừng nhiều tập như cô dâu 8 tuổi mà nội dung thì xáo rỗng để người đọc và ng xem bỏ thì thương – vương thì tội nhé tác giả !
White Panda says
Click back ^^
Mervyn Nguyen says
Truyện hay, tình tiết tốt, có nội tâm. Nhưng nên bỏ bớt phần truyện về những nvật ko liên wan, chú ý việc tiến triển tình cảm của nvật chính, mình thấy bạn tập trung wa nhiều vào Quỳnh Chi làm ng đọc cảm thấy ngán ngẩm.
White Panda says
Chào các bạn. Mình là White Panda, auth của fic này. Chân thành xin lỗi với những ai đã và đang xem, thật sự mà nói những ai xem đến chương này rồi thì các bạn sẽ thất vọng không ít, vì truyện khá dài mà 2 nv chính vẫn chưa có biến chuyển gì nhiều, và vì fic đã bị drop. Chẳng biết nói gì hơn với mọi người đó là còn nhiều fic hay ở ngoài kia lắm, các bạn vẫn có thể tìm cho mình một bộ để xem nhé. Đối với những ai đag trông chờ vào fic này thì hiện tại mình chỉ có thể nói rằng fic sẽ được post trở lại khi nó đã chính thức hoàn thành. Do đó dĩ nhiên là không phải một sớm một chiều đâu ạ. Và một điều nữa rằng, truyện full sẽ không hề ngắn ^^
huy says
mong tg sớm viết, em cảm ơn
Ryuichi Sakuma says
Cho tui hỏi là bây giờ đã có chưa, hóng 1 năm ròng r nhé
Minhtruonq says
Bây giờ đã 2024 r đó ạ huhu ^^
huy says
Tg ơi, có chap 19 chưa, hóng từ năm kia đến năm nay. Viết nhanh nhanh lên tg.
Khang says
TG nhanh giùm cái ik!! Coorr mk dài thêm mấy phân vì chờ rùi nak!!!
Tommy Do says
Rất vui khi em thông báo sẽ hoàn thành truyện này. 17 chương đầu rất dễ thương và mong rằng các chương sau cũng vậy,đặc biệt là ở đoạn kết. Nếu là happy ending thì dài cỡ nào tôi cũng đọc.
Bee says
Auth, truyện này còn đăng ở đâu kô?
FbBoyTran says
Một câu truyện hay và rất có ý nghĩa !! Sẽ thật tuyệt nếu nó được kết thúc một cách hết sức có hậu !! Nếu được vậy thì câu chuyện này sẽ mang lại cho người đọc những trải nghiệm rất thú vị về cuộc sống cũng như có thể mang đến cho chúng tôi những tia hy vọng và niềm tin mong manh trước cảnh đời đầy rẫy những bất công và mất mát này !! Mong tác giả hay vẽ lên một điều kỳ diệu nào đó và những điều tốt đẹp sẽ đến với họ – những con người bất hạnh !! Hãy cho tôi biết cuộc sống này vẫn còn những phép màu để có thể tin tưởng vào tương lai của mình , cũng như thể hiện tính nhân văn , nhân đạo của câu truyện này !! Dù có dài đến đâu mình sẽ đọc !! CẢM ƠN TÁC GIẢ RẤT RẤT NHIỀU :))
Mynszu says
Ai cũng mong muốn sẽ có 1 kết thúc có hậu và chính tôi cũng thế nhưg tg àk đời đâu như mơ nên mong tg viết truyện dựa trên sự thật 1tý…cảm ơn tg
Ryuichi says
No, trời ơi cho cái kết thúc vô hậu chắc tui chết, tình cảm phát triển lâu vậy mà
Ryuichi says
Ahihi, cho e chap 19 đê, cái tình cảm anh em nhà này phát triển lâu vãi nhưng dự là sau đó sẽ mặn nồng đây. Hóng chap sau ?
nhật says
chap 19 ra chứa tg
nhật says
hận cái cn tường vy
TT says
Ra nhanh chap 19 nhoa tác giả
XuNuBoy says
Ra nhanh chap 19 ik tác giả ơi
Jmm123 says
Truyện hay quá. Đọc từ đầu đến cuối mà hai nhân vật chỉ tiến 1 chút. Mong tg sớm hoàn thành truyện up sớm nhék luôn hóng và cho cái kết HE nhak.thank ??????
duonghoainam says
Mau ra chap moi dj tg oi
Hủ says
Tg ơi viết tiếp ik, truyện hay lắm ^^
Tờ Phát says
Tác giả ơi tiếp đi ạ :((.
Tuấn says
anh tác giả gia chuyện tiếp đi hay quá
Nam says
R nào có chap 19
Ryan says
Hic đợi cả 6 năm rồi ấy, tác gỉả ơi hiện thân nào
Lusexia'furry'16t says
Anh ơi up tiếp ik sao bỏ ngang zậy em đag trong mood á xin anh đó :<