Truyện gay: Tình phí – Chương 34
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
An Đông ra vẻ suy tư, rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vòng tay hắn rộng mở kèm theo nụ cười vô cùng đểu.
Được… bà xã… anh yêu em… tới đây.
Nó sửng sốt. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng. Cả phòng tự hiểu rằng hắn đang muốn kiếm chuyện với nó, xem ra phen này nó khốn khổ rồi đây.
Lão Bá với lão Hiễn dĩ nhiên không muốn. Đã đưa lên tới miệng còn không nuốt được, nói sao chịu được chứ.
Ông Lý nãy giờ xem thằng cháu mình diễn trò mèo, cũng thấy bực bội, gắt giọng nạt.
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Anh Tiên, bảo bối của anh biết nghe lời là gì không vậy?
Anh Lý đừng nóng… DI… cậu An Đông gọi kìa có nghe không?
Lão Tiên bước tới thô bạo kéo nó đến trước mặt An Đông.
Mày cũng biết hôm nay tới đây để làm gì mà bày đặt làm giá hả?
Lão ghì người bắt nó quỳ xuống, Di lì lượm không nghe, lão lại toan giơ tay lên tát nó.
ÔNG ĐỊNH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? Giọng An Đông chát chúa.
Ơ… Lão già ngơ ngác, dù chẳng hiểu chi nhưng vẫn xin lỗi rối rít rồi về chỗ ngồi. Còn lại An Đông và nó, hắn đột ngột kéo nó ngồi vào lòng mình, bàn tay xuyên qua chiếc áo mỏng manh mân mê. Hắn cười đểu, thỏ thẻ vào tai nó.
Bà xã… nhớ anh không?
Di khó chịu tìm cách rời khỏi người An Đông, nhưng tay hắn nhanh chóng siết lấy eo nó.
Thả… ra… Di nói yếu ớt, An Đông cười ha ha.
Thả? Bà xã à… thả để em đi lăng loàn cùng người khác sao?
Anh…
Hắn kéo tay nó đặt lên môi hôn, nó nghe hơi thở hắn quấn quít trên từng ngón tay nó, hắn thì thầm, nói những lời chỉ có nó và hắn nghe được.
Anh đã cho em chọn một lần… nhưng anh không chấp nhận nổi… nếu để em chết trong vòng tay người khác… thà rằng chết trong vòng tay anh… em thấy có đúng không bà xã?
Hắn cắn nhẹ tay nó, Di vùng vẫy như điên.
Tôi không muốn anh… cút ra…
Em có quyền bắt anh ra sao? Nhìn lại đi… ở đây có ai bắt anh ra được đâu.
Buông…
Hắn khóa môi nó. Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình. Cả ông Lý cũng ngạc nhiên. Vài phút trước thái độ của An Đông đối với nó cực kì không tốt, thế mà bây giờ…
Cuối cùng mọi người chợt hiểu, dù là thích hay ghét thì cuối cùng cũng là hắn nhắm vào nó, thôi thì cứ mặc kệ, cứ tập trung vào chuyện của mình là được.
An Đông hít ngửi mùi hương trên người nó, cảm thấy không vui, Di bình thường không bao giờ dùng nước hoa, trên người nó thường chỉ có mùi xà phòng, mùi vải sạch, hoặc mùi mồ hôi dịu nhẹ, hắn luôn thích mùi hương của nó, ấm áp đến say lòng. Còn bây giờ… hắn cắn mạnh môi, nó nhăn mặt đau đớn.
Còn phòng trống nào không? Hắn hỏi cộc lốc. Bác sĩ Tiên máy móc gật đầu.
Còn… còn… ở cuối hay đầu dãy bên trái đều là phòng ngủ…
Sao phải qua phòng khác? Ông Lý lên tiếng. An Đông nhún vai.
Cậu à… lúc nãy cậu thấy đấy… bà xã” không thích “làm” trong phòng này.”
Cái này thì cả phòng ai cũng thấy là nó không thích hắn thì đúng hơn!
An Đông bế xốc cả người nó lên bước ra cửa. Ông Lý chỉ tặc lưỡi lắc đầu.
An Đông chọn phòng cuối dãy. Chốt chặt cửa, hắn thô bạo ném nó lên giường.
Bà xã… nói anh nghe, đây là con đường đổi đời mà em nói đây ư?
Việc quái gì tới anh.
Anh đã ở đây thì theo em sao anh lại ở đây? Em biết ông Vương Nghiêm Lý chứ? Ổng là cậu ruột của anh. Tiện thể nói luôn, ổng rủ anh tới để xài thử đồ chơi mới, là gì thì em biết rồi đó
… Di mím môi, qua cách đối đáp của hắn và ông Lý, không cần giới thiệu nó cũng đoán được. Chỉ trách trái đất này quá tròn, nó có đẩy hắn ra cỡ nào thì cũng chạm mặt mới rơi vào tình cảnh nhục nhã này. Hắn chầm chậm leo lên giường, nó lại hoảng sợ lùi đi một bước…
Bà xã… hắn bật cười, “sao lại trốn chạy chứ? Em đang sợ anh đấy ư?”
Đừng có lại đây… Di gần như thét lên khi sống lưng nó chạm vào cạnh giường, An Đông vẫn cứ thản nhiên sấn tới.
Sao lại sợ anh? Sao phản đối anh? Hắn níu tay nó, Di sợ hãi tái mặt. “Tại sao hai lão già đó thì được?”
An Đông lẩm nhẩm như mất trí, gục đầu lên vai nó, mùi nước hoa thoang thoảng quấn lấy mũi hắn. Hắn thấy khó chịu cùng cực.
Di bất ngờ tát mạnh vào mặt hắn, An Đông thấy má mình nóng rát.
Em dám…
Tôi thà ngủ với hai lão già đó chứ không ngủ với anh.
Huh… An Đông cười gằn, cơn tức âm ỉ trong lòng lại bùng phát, “vấn đề là anh có cho phép không mới được.”
…
Bà xã à… em dâm loàn thật… nhưng không sao, anh sẽ dạy em lại…
Sang…
…!
Sang… Sang ơi… cứu với Sang ơi… Di khóc to, co rúm người. An Đông càng điên tiết. Hắn bóp chặt cằm nó mà quát.
Nhìn đi! Ở đây không có Sang… ở đây chỉ có Trần An Đông này… Sang, Sang, Sang… lúc nào cũng Sang, nó có cứu em nổi không mà gọi nó?
Sang ơi….
An Đông vuốt ve mặt nó, động tác chợt nhẹ nhàng đến đáng nghi ngờ.
Ngoan… anh yêu thương em là đủ rồi… cần gì Sang đúng không?
An Đông một tiếng cũng không cho nó trả lời, cúi người cắn nhẹ lên môi Di, gương mặt đẫm nước mắt kia khiến hắn hơi chột dạ, nhưng chỉ một chút thôi, hình ảnh đám dê già quấn chặt nó nhanh chóng đánh bay đi phần lí trí nhỏ nhoi trong lòng hắn. An Đông kéo nó trong vòng tay siết chặt, hôn nó thật sâu, da thịt cọ xát vào nhau đến bỏng rát, cả người Di mềm nhũn trong tay hắn.
Nhìn anh đi. An Đông thì thào, nó bướng bỉnh không nghe. Mắt vẫn nhắm chặt.
Nhìn anh đi mà…
Đêm ân ái… đau đớn nhất với nó, không phải đau thể xác, mà đau cả trái tim. Nó muốn đây là mơ, hay một sự nhầm lẫn nào đó, nó muốn một An Đông luôn che chở nó, nó muốn một An Đông luôn trân trọng nó. Nhưng đến với nó chỉ có con quái vật thuận theo bản năng, điên cuồng chiếm đoạt nó.
Anh yêu em…
Di à… anh yêu em…
Đây là cái hắn gọi là yêu?
Di như cái xác, nó mệt nhoài, gục ngã trong lòng hắn, An Đông dừng lại, ánh mắt buồn bã nhìn nó, nó thuộc về hắn theo một cách hiểu nào đó, nhưng cũng chẳng bao giờ thuộc về hắn.
Tim nó đau, tim hắn còn đau hơn, tim nó đau vì thất vọng, tim hắn đau vì bất lực. Yêu nó hắn không cam tâm, không yêu nó hắn không làm được, nó chọn từ bỏ hắn dễ dàng không cân nhắc, còn từ bỏ nó? Trái tim hắn muốn vỡ tan.
An Đông vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán nó, suy nghĩ mông lung, rồi lại ôm nó vào lòng. Hắn mệt mỏi.
Kết thúc rồi… cái gọi là niềm tin…
Cái đêm tội lỗi trong đời hắn…
Di ngó đăm đăm trên trần nhà, tia nhìn buồn vô hạn, cổ họng nó khô rát khàn đặc, cả cơ thể như bị hút cạn sức lực, từng đốt xương như gãy ra từng mảnh.
An Đông không có trong phòng, nó một thân một mình, cũng không có mặc quần áo, nhưng cơ thể nó hoàn toàn sạch sẽ, có lẽ hắn đã tắm cho nó. Di đưa mắt một vòng, đây không phải căn phòng hôm qua nữa, phòng này rộng hơn, sáng và sạch, hơn nữa căn phòng này trông quen quen.
Di cục cựa mình, phần thân dưới nhói lên một cái đau buốt.
Ui——!
Nó nhăn mặt nhăn mày, cố gắng trấn tĩnh lại một chút, rồi lết xuống giường, nhưng đi chưa được ba bước đã té oạch.
A—
Nó xoa xoa mông, đau chết được, tất cả là tại hắn, nó tức tối đổ thừa.
Không sao chứ?
Hắn mở cửa phòng, giọng thản nhiên. Mặc kệ ánh mắt căm phẫn của nó, hắn đặt lên bàn hai phần ăn rồi mới bước tới cạnh nó.
Tránh ra!
Nào! Bây giờ tâm trạng anh đang không tốt,em tốt nhất đừng chọc anh nổi điên.
Huh! Tôi mắc gì phải nhìn mặt anh mà cư xử chứ. Đồ khốn…
An Đông nhún vai, mặc xác nó quay lại bàn ăn, tỉnh queo hít hà, mùi thức ăn thơm ngào ngạt làm bụng nó sôi sùng sục, ừ thì tức lắm, giận lắm, ghét lắm… nhưng bụng đói lại là chuyện khác, huống chi ngày hôm qua nó đã làm việc… quá sức! Hắn như trâu nước, thể lực sung mãn báo hại nó lên bờ xuống ruộng.
Nó cố lết vào phòng tắm, hắn nhìn quả mông ửng đỏ như đít khỉ do vừa vấp ngã, quả thực trông rất mắc cười, thôi thì ráng nhịn để khỏi châm ngòi cơn giận trong lòng nó vậy.
Khi Di bước ra, hắn đang hút thuốc, cánh môi mỏng nhả ra từng đợt khói trắng phau.
Đây là lần đầu tiên nó thấy hắn hút thuốc thì phải.
Ăn trưa nào.
Trưa?
Nó tá hỏa nhìn lên đồng hồ, đã 2 giờ trưa. An Đông nhướn mày.
Đừng nói là em vẫn mang tư tưởng đi học đấy.
Nó không thèm trả lời, mắt ngó quanh phòng tìm quần áo, quần áo của nó mất tích rồi. Cuối cùng nó cũng thấy được cái áo sơ mi của hắn treo ở một góc phòng, nó bất đắc dĩ khoác vào.
Cái gì cần thấy anh thấy hết rồi, mặc vào làm gì.
Hắn nói chuyện rất tỉnh càng làm nó điên tiết. Khốn! Tên khốn! Làm sao hắn có thể tỉnh như thế sau mọi chuyện chứ.
Hắn nhìn nó lọt thõm trong áo hắn, trông hết sức ngộ nghĩnh thì khẽ cười, bước đến một bước kéo nó vào bàn. Di giãy nãy.
Thả ra…
Chọn đi, ngồi xuống ăn hay là anh đè em ra ăn” ngay lập tức.”
…
Lời đe dọa vô cùng hiệu quả, nó lập tức ngồi vào bàn. Dù gì thì khi đói cũng không nên làm màu. Trên bàn là hai dĩa mì xào thịt bò, không… thịt bò xào mì thì đúng hơn, nó thấy thịt ngập trong dĩa, thơm nức mũi, bên cạnh là hai dĩa trứng ốp la, nước sốt, canh rau, trái cây tráng miệng và một cốc sữa tươi.
Nó gắp một đũa, ngon tuyệt vời, nó cứ thế chăm chỉ gắp lia lịa, An Đông nhìn nó ăn, môi chợt cong lên, thật không uổng công hắn chạy liền mấy cây số để mua về.
Khi cái bụng nó được lấp đầy, cơ thể cũng lấy lại được chút khí lực. Đúng là làm gì thì làm cũng nên no bụng trước đã. An Đông thấy nó ăn xong, đẩy cốc sữa về phía nó.
Nè, uống đi.
Nó liếc mắt nhìn hắn ra vẻ ta-cóc-thèm, hắn tỉnh queo hỏi.
Không thích hả? Thích sữa” của anh hơn sữa bò hả?”
Nó ho lụ khụ, cái tên này….!
An Đông cứ thản nhiên luyên thuyên bất tận cái chủ đề vô cùng nham nhở, nào là sữa của anh đúng là tươi hơn ngon hơn tốt hơn, lại có thể vắt 24/24, chất lượng lại tuyệt hảo, bình sữa có chế độ co giãn tự động… nó nghe xong đỏ mặt tía tai rủa xả liên tục “đồ vô lại”. An Đông chỉ hề hề cười.
Hắn chợt vươn tay xoa nhẹ má nó.
Cười đi… em cười đẹp hơn…
Nó thấy sống mũi mình cay cay, thô bạo gạt tay hắn đi.
Tôi ngạc nhiên thật đấy! Sao anh có thể bình thản như vậy sau mọi chuyện chứ…
Có vấn đề gì sao?
Anh… đêm qua anh…ấy”… tôi.”
An Đông nhịn cười. “Ấy” là cái gì ta???
Ây… bình tĩnh cái nào… anh không cần phải quỳ xuống năn nỉ xin em tha thứ như vừa phá trinh thiếu nữ mới lớn, đúng không?
Nó tức anh ách, nó không muốn khóc vì hắn nhưng cứ nhìn cái mặt nhởn nhơ không có gì xảy ra nó lại thấy tức tưởi gì đâu.
An Đông tựa lưng vào ghế, quay sang nó.
Hơn nữa anh sẽ không xin lỗi, anh chẳng thấy hối hận việc mình đã làm chút nào.
…
Chẳng ai hối hận vì ngủ với người mình yêu cả. Anh xin chịu trách nhiệm nếu em thấy cần thiết.
Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Nó khép mắt, cảm nhận cái cảm giác khó chịu le lói trong tim, “từ nay về sau tôi không muốn gặp anh nữa.”
Em thực không muốn anh chịu trách nhiệm?
Di cười gằn.
Đàn ông con trai thì có gì mà chịu trách nhiệm đúng không? Đĩ mà anh, trước khi gặp anh ai biết tôi đã lên giường với người khác bao nhiêu lần.
An Đông lặng câm. Hắn đoán biết được cách nó trả lời, hôm qua hắn đã xâm phạm nó, hắn rất sợ cái không khí nặng nề giữa nó và hắn, nên từ sớm đã chạy biến ra ngoài, hắn cũng đã cố ra vẻ bình thường hết mức để níu giữ thái độ của nó, nhưng quả thực… xé nát một thứ rất dễ, nhưng để dán lại không tì vết thì cả vấn đề.
Đây là đâu? Di thờ ơ hỏi.
Phòng anh. Ở khách sạn Thu.
Anh đưa tôi về?
Ừ.
Đây là lí do nó thấy căn phòng quen thuộc, không lẽ nó ngủ mê mệt tới mức hắn có thể đưa nó về nhà hàng chục cây số mà nó không hề hay biết?!
Quần áo tôi đâu?
Hắn không trả lời, lặng lẽ mở tủ lấy ra bộ quần áo đã được giặt ủi kĩ lưỡng đưa cho nó.Di vội vã mặc vào.
Đây… cái này…
Hắn chìa ra đưa nó một thứ, là cái phong bì tiền lão Tiên đã đưa nó ngày hôm qua. Di cầm lấy, hình như nó thoáng thấy ánh mắt hắn, ánh mắt rất buồn…
Nó mới là đứa phải buồn chứ…
Em định đi đâu? Hắn hỏi.
Về nhà.
An Đông hít thật sâu, lại châm thuốc lá, lập tức trở mặt.
Anh không nhớ có nói cho em về.
Trong cuộc đời nó đã gặp vô số kẻ khốn nạn, nhưng khốn nạn nhất có lẽ là lão Tiên, ví dụ như lúc này, giọng cười lão như thổi phừng lửa giận trong lòng nó.
A lô… ồ, Di hả? Em đêm qua phục vụ cho cậu An Đông tốt không?
Lão già… nói cho tôi biết… cái quái gì đây?
Em làm gì mà nóng thế, cái quái gì là cái gì?
Không phải ông bảo tôi chỉ cần một đêm là được sao?
À… chuyện đó hả…
Lão Tiên cứ nhằn nhi kèm theo nụ cười dê muôn thuở, nó thấy lão nên đổi nghề má mì thì hợp hơn, nó như rít lên.
Dẹp trò ậm ờ đi.
À được rồi… để anh nói em nghe, cậu An Đông rất thích em, thôi thì em cứ chấp nhận làm tình nhân cho cậu ta rồi tha hồ đào mỏ. Anh không biết nhiều về người này nhưng nếu là cháu trai ông Lý thì chắc chắn không tầm thường đâu.
Ông thích thì đi mà làm tình nhân cho anh ta, đừng lôi tôi vào.
Biết sao được, anh đâu có trẻ đẹp như em… hơn nữa, anh ta thích em… em chịu khó chiều chuộng anh ta một thời gian đi, khi nào anh ta chán là em tự do rồi.
Còn không thì em cứ mặc kệ anh ta, nhưng khoản tiền còn lại e là anh không thể đưa nốt cho em.
Ông trở mặt?
Anh không trở mặt, nhưng chuyện này em phải biết ngay từ đầu chứ, bỏ một khoản tiền to như thế chỉ để ngủ với em một đêm không phải quá đắt ư? Hay là… chỗ đó của em bằng vàng?
Lão cười hềnh hệch, nó sôi máu.
Ông là đồ đê tiện, đồ khốn kiếp…
Em muốn chửi gì cũng được. Lần này anh không ép, em được tự quyết định tất cả đấy nhé… còn nếu em không thích cậu ta… chậc… nó nghe giọng lão thở dài tiếc nuối, “thôi thì cứ quay về với anh, anh bảo bọc em.”
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply