Truyện gay: Tình phí – Chương 6
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thằng ngu này, mày đánh giá qua vẻ ngoài à?
Tao nói thật mà, hoặc vả mày cũng có lai lai chút đỉnh. Mày cứ phơi nắng suốt mà bị ăn nắng đâu nhiều lắm đâu. Hồi bé mới gặp mày tao còn tưởng mày là thằng tây nào không, da trắng bóc à
Ừ tao tây mà
Thấy chưa! Sang đắc ý.
Thì…. Tây Ninh đó nó bật cười.
Gyahhh.. thằng này.. làm mất hứng
Mày vớ vẩn, hồi nhỏ đứa nào chả trắng
Chưa chắc a. Con nít ở đây đen mẻm chứ trắng đâu. Sang nói, “tao hồi nhỏ cũng đen thui thùi lùi, chỉ có mày khác người thôi”
Cái này thì Sang quên một điều, con nít xứ này suốt ngày phơi nắng, chính thằng Sang cũng từng long nhong ngoài nắng cả buổi trưa dài đi bắt châu chấu, chuồn chuồn ngoài đồng, đã lùng từng bụi rậm bắt tắc kè, rắn mối, bắn chim sẽ hay leo cây hái trộm quả nhà người ta, quen nó rồi Sang cũng chuyên gia rủ rê nó tắm kênh, hay đi lụm hạt cẩm lai, nó ít khi đồng ý, ừ thì trừ những trò có thể đem lại chút lợi ích như bắt ếch, lụm ốc.., hay đi chọi xoài chung với Sang.
Nó chợt cười, Sang ngó nó.
Cười gì đó
Không có gì, tao nhớ hồi nhỏ mày nghịch như con khỉ thôi.
Mày cũng suốt ngày quanh quẩn bên tao như hai con khỉ đó thôi
Gớm. Có mày là khỉ á
Có chuông điện thoại, thằng Sang vẫn lười nhác bắt máy, đối đáp vài câu ngắn gọn rồi cúp máy.
Ai vậy
Ba tao gọi, hỏi sao chưa về
Ừm… nó ậm ờ.
Ba hỏi thăm mày sao lâu nay không qua chơi
Ừm
Sang nhổm dậy, nó ngồi xuống cái võng đối diện Sang.
Mày không bao giờ thắc mắc về ba mày sao? Ít nhất cũng giận dỗi hay oán trách gì chứ
Không có
Sang nhìn nó không tin.
Thực ra nói không thì là nói dối, nhưng thuở bé tao chỉ thắc mắc tại sao tao không có ba, tại sao ba không tìm gặp mẹ con tao, mẹ tao xem ông ấy như một thiên thần, thế nên tao luôn nghĩ rằng ông ấy có nỗi khổ mới như thế. Tao thậm chí còn tưởng tượng cảnh một ông bố” đang ở phương trời nào đó mong nhớ mẹ con tao… Nhưng lớn lên mới thấy, ông ta chẳng đoái hoài chi, mẹ con tao bị vợ ông ta ức hiếp ông ta cũng chẳng buồn xuất hiện, đủ chứng tỏ trong mắt ông ta không hề có mẹ con tao”
Sang im lặng, Sang không trong hoàn cảnh của nó thì làm sao có thể thấu hiểu mà an ủi nó chứ.
Có thể ông ta không biết
Không biết? Đừng nực cười thế, ông ta hoàn toàn có thể biết chỉ cần ông ta muốn, nếu người đàn bà mang thai với ông ta ông ta bỏ mặc đã đành, nhưng chính đứa con ông ta cũng bị vứt bỏ thì nói làm gì nữa.
Mày đừng kích động thế, không giống mày chút nào
Thế nào mới là giống tao, nhẫn nhịn cho cả thế giới chà đạp mới là tao đúng không? Nó cười chua chát, “tao thực không oán hận ông ta, tao chỉ hận cách người ta nhìn vào mẹ con tao thì đúng hơn. Ngay từ đầu tao đã chẳng là gì, cuối cùng cũng chỉ là thứ nghiệt súc người ta vô tình tạo ra”
Sang bước đến ôm ghì lấy nó, nó như cục băng lạnh, vòng tay Sang nóng đến mức nó chảy tan, nó chợt run rẩy, Sang ghì càng chặt, giọng Sang khàn đi.
Mày không phải nghiệt súc, mày là đứa con mà dì Nga tự hào, mày là đứa bạn mà tao luôn hãnh diện có biết không?
Tự hào? Tự hào vì nó? Hãnh diện vì nó?
Nó ngạc nhiên khi nó thấy buồn cười.
Mày có tự hào nổi không? …..khi tao sống như một thằng đĩ sau lưng mày?
Nó có một ngày hôm qua không mấy tươi đẹp, nó che giấu tất cả với thằng Sang, những gì về nó mà Sang biết là mẹ nó vì hoàn cảnh nên từng làm nghề ấy, bị người ta đánh ghen nên từ Sài Gòn về đây ở, óc tưởng tượng của thằng Sang chưa đủ để Sang biết nó từng bị cưỡng hiếp, rất nhiều lần mới đúng, Sang thậm chí còn không biết được hai đứa con trai ân ái với nhau thế nào. Sang sẽ không ngờ đứa bạn mà Sang hãnh diện ấy bị nhục mạ như một con chó, đã bò lê lết bú liếm cho người khác như thế nào, không ai biết cả, kể cả mẹ nó.
Tao chẳng giống mẹ chút nào, có lần tao nghe mấy bà hàng xóm buôn chuyện, mày biết không, họ khen tao đấy. Họ nói tao đẹp trai. Nó nhếch môi.
Thì mày đẹp mà, ai chả thấy thế. Sang nói, vẫn không buông nó ra.
Họ nói ‘chắc giống thằng cha nó, nhờ vậy con mẹ nó mới đeo vào’… mày biết cảm giác của tao lúc đó không, cái mặt mà mẹ tao tự hào được đem ra để nhục mạ mẹ tao, hài hước thật
Sang nuốt nước bọt không đáp, có trời mới biết nó đau lòng cỡ nào.
Tao rất sợ nghĩ về ba, tao sợ là càng nghĩ đến sẽ càng căm hận ổng, rồi một ngày nào đó gặp lại tao sẽ vì căm hận mà đâm ổng một nhát
Sang kéo nó ra nhìn vào nó, mắt nó chỉ khẽ động rồi nhìn Sang không chớp, như mặt hồ tĩnh lặng, chỉ một cơn gió cũng đủ làm mặt nước vỡ tan xô bờ.
Vẫn còn tao… mày còn có tao bên cạnh mày mà… Sang thì thầm.
Nó cười buồn bã. Tình yêu-quá bỏng rát, nếu đắm chìm, nếu lệ thuộc, nó sẽ hóa ra tro.
Quán Hương Ly là một quán khá đẹp, dây leo tỉa khéo léo ôm từng cây cột, bàn ghế gỗ nâu láng cóng, đậm chất quán ăn đồng quê, mọi thứ đều sáng sủa sạch đẹp đến bắt mắt, nó đến quán vào lúc 6h chiều, quán đông nghịt. Một anh chàng ra đón nó, có lẽ đây là anh họ nhỏ Vy, hơi nhỏ người, hoạt bát lanh lợi.
Anh tên Thắng, anh của Vy. Còn em là Di đúng không?
Nó gật đầu, tự hỏi sao anh đoán biết là nó.
Thắng đưa nó vào gặp chủ quán, tên Khôi. Khôi hơi ốm, da ngăm, Khôi nhìn nó chăm chăm rồi cười.
Mặt tiền ngon lành dữ a
Nó cười ngượng ngùng. Thắng quay trở lại việc của mình, còn Khôi trực tiếp chỉ dẫn cho nó các việc cần làm, tỉ mỉ chỉ từng chi tiết.
Chạn ly để đây… còn chỗ này phòng nghỉ…. ăn uống thì tự do, cứ ngồi ăn chỗ nào em muốn… à, chỗ này thùng đá… còn toalet hướng này
Khôi hướng dẫn nó một lúc thì lật đật chạy về chỗ thu tiền, đông khách, 1 đầu bếp và 1 thợ phụ làm không xuể, Thắng cùng 2 người nữa chạy bàn mệt phờ râu. Khôi tặc lưỡi.
Em nhận việc ngay hôm nay luôn không? Quán đông quá
Dạ được chứ, nhưng mà… em làm buổi tối thôi được không anh?
Hả
Em còn đi học nữa, nên…
Được rồi. Để anh tính… Khôi gãi gãi cằm ra vẻ suy nghĩ, “em ráng thu xếp giờ giấc từ 6h đến 11h được không? Ít hơn thì anh khó tính tiền lương lắm”
Dạ được. Nó nói, Khôi đưa chiếc áo thun xanh sẫm đồng phục quán cho nó thay rồi nó phụ Thắng chạy bàn, thỉnh thoảng chạy vào trong phụ bếp, mệt phờ râu.
11h đêm, quán bắt đầu thưa khách, cả đám dọn một bàn riêng ăn uống trò chuyện rôm rả, mọi người ở quán đều vui vẻ tiếp đãi nó, có thêm cả Yến-vợ Khôi nhập hội, cả đám đều ép nó uống bia nhưng nó lắc đầu nguầy nguậy, nó cần tỉnh táo để đạp xe 5 cây số về nhà mà.
Nó không hề để ý ánh mắt Khôi hau háu nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Thắng quay sang nhìn Khôi, chợt nhếch môi cười.
Gần 12h đêm nó chào rồi lốc cốc đạp xe về. Khôi ngồi nghĩ ngợi, Yến phải lên tiếng nhắc chồng.
Anh suy nghĩ gì đó, không định tắm rửa đi ngủ à?
À… ừ…
Khôi vốn là gay kín, cũng từng lén lút cặp kè quan hệ với nhiều người, cũng trải qua mấy thời yêu sống yêu chết, rồi bị gia đình phát giác, ép Khôi lấy vợ, Khôi mỗi đêm ân ái cùng vợ đều mơ màng tưởng tượng mình đang nằm trên một em bottom nào đó mới có nổi hứng thú, kết hôn ba năm, có với nhau một mặt con, Khôi như đến cực hạn, Khôi như con thú đói ăn sai mồi, lúc nào cũng cồn cào đói khát, Khôi mơ màng về những cơ thể căng cứng nhựa sống của những gã trai mới lớn, chứ không phải thực hiện với vợ như nghĩa vụ một chút ham thích cũng không có.
Hôm nay gặp nó, gã muốn đến phát điên, nó quá trẻ đẹp vượt trội mong ước của Khôi, chỉ nhìn nó lăn xăn trước mắt thôi Khôi đã thấy rạo rực, bên dưới quần đã sớm nhô lên một túp lều lớn.
Nhưng mà nó nhỏ quá, dính vào không khéo vào tù bóc lịch nhứ chẳng chơi… nhưng mà nó ngon lành quá, bỏ qua đúng là phí của trời.
Phải làm sao… Khôi lẩm bẩm, làm sao để ăn thịt được nó mà Khôi chẳng bị gì, gã miên man suy tính.
Trời khuya, sương giá lùa vào tóc nó, nó vẫn chưa làm bài về nhà, chết tiệt, sớm biết phải nhận việc luôn trong hôm nay có lẽ nó đã đem bài ra làm hết từ chiều rồi chứ không phải ngồi tâm sự với Sang.
Nghĩ tới Sang, Di bất giác đỏ mặt, vòng tay Sang, hơi ấm của Sang như in hằn trên da thịt nó nóng ran, nó không muốn Sang thương hại nó, nhưng cảm giác khi Sang ôm nó vào lòng khiến nó bình yên đến lạ, nó chợt mỉm cười vu vơ.
Sáng nay thằng Sang đến rước nó, thằng Sang nhăn nhó khi nhìn cái mặt bơ phờ của nó, thức đến 2 giờ đêm làm bài, mới hơn 5 giờ sáng lại thức dậy nấu ăn dọn dẹp vì trưa nay nó có tiết học buổi chiều, mà nó cũng quen nấu ăn vào mỗi sáng rồi, bây giờ sống một mình, nó nấu một lần cho cả ngày, chứ ăn cơm hộp tiền nào chịu nổi.
Lên đi tao chở Sang nói.
Mày không đi với Vy hả? nó tròn mắt.
Tao lo cho mày hơn, Vy thì có gì trưa nay xin lỗi cũng được
Nó hơi cau mày, thằng này đúng là dại gái, không có lỗi gì cũng xin.
Quả nhiên, nhỏ Vy giận dỗi, mặc dù thằng Sang đã nhắn tin thông báo rồi, Sang ì ạch chạy qua 10A6 năn nỉ ỉ ôi đúng chất một cái đuôi ngoan ngoãn.
Sang coi trọng bạn bè quá thì có gì để ray rứt đúng không? Về đi, ai cần Sang xin lỗi
Thôi mà Vy, sáng nay Sang có nhắn tin báo Vy hay rồi mà, mẹ Di mới đi làm xa nó ở nhà một mình Sang không an tâm nên qua coi thử
Di là con nít sao? Sáng nay vì ai Vy đi trễ hả?
Thôi mà
Căn bản Vy không giận vì Sang không qua đón Vy, cái Vy giận là vì Sang đi qua đón Di, với Di bây giờ nhỏ chỉ cảm thấy kinh tởm. Đợi đó Di, thứ đ* đực như cậu không đáng để đứng chung môi trường với tôi.
Sang tiu nghỉu về lớp, xin lỗi Vy quả thực không dễ a.
A thầy Đông. Sang nói chán chường khi gặp hắn, hắn chỉ cười khẩy.
Ô… gì đây? Tính bùng học hả?
Thầy làm như em hay bùng lắm vậy
Thế không phải sao? Hắn châm thuốc hút, Sang trợn mắt nhìn.
Thầy giữ hình tượng thầy giáo chút đi
Thường thôi mà.
Thay vì chào rồi đi, thằng Sang cứ đứng tần ngần, hắn cũng đứng yên mà ngó không dịch chuyển.
Có chuyện gì?
Sao thầy hỏi vậy?
Không phải em đứng chờ tôi hỏi thăm sao?
Em không có… ừ mà cũng có…
Làm trò gì mà cái mặt bí xị vậy?
Dạ… mà không…
Rốt cuộc em cãi với gái? Hay cãi với thằng Di?
Dạ…
Con gái khó hiểu ghê thầy ơi, em đã xin lỗi khản cổ vẫn giận
Ờ… hắn thở phì ra làn khói trắng. “Làm gì giận?” Hắn chợt tò mò, tính thằng Sang cũng làm người khác phật lòng được sao?
Em không rước nhỏ nên nhỏ giận
Trẻ con
Nhưng mẹ Di đi tỉnh rồi, giờ còn có mình nó ở nhà em thật hơi lo
Mẹ nó đi tỉnh làm gì? Còn ba nó đâu?
Sang lắc đầu không đáp. Riêng hắn suy nghĩ điều gì đó, rồi lại thôi, hắn không muốn bận tâm về nó.
Tóm lại giờ nó ở nhà một mình?
Dạ
Hắn liếc về lớp nó, chuông điện thoại hắn reo, hắn nhìn dòng chữ chạy trên màn hình, là Hải Ngọc. Mắt hắn thoáng thay đổi, hắn bắt máy ngay.
Alo. Hắn gật đầu khi Sang cúi đầu chào hắn về lớp.
An Đông, đêm nay em về, anh sẽ đón em chứ. Giọng nữ trong veo cười tít bên kia điện thoại. Hắn cũng bật cười.
Gọi cho thằng bồ em ấy, sao lại gọi cho anh
Gọi anh Hạo thì dễ rồi, em muốn gọi cho anh cơ
Giọng Hải Ngọc làm nũng, hắn khẽ thở dài.
Báo cho em một tin tốt là anh không đón em được
Tại sao? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh
Nói gì thì nói trắng ra luôn đi tiểu thư, anh đang ở Tây Ninh, chả rãnh đâu mà đón với rước
Tại sao?
Sao trăng gì… là bị lưu đày cho biệt xứ đó
Không ngoài dự đoán của hắn, Hải Ngọc cười lăn cười bò.
Cho anh chừa, chọc ai không chọc lại chọc bác trai, anh về Tây Ninh làm gì vậy? Có người quen ở đó sao?
Cũng có. Hắn bước vào phòng y tế, ngồi gác chân lên bàn vừa hút thuốc vừa tán gẫu, “ông cậu hai sống ở đây”
Chừng nào anh lên Sài Gòn lại? Không lẽ ăn nhờ ở đậu nhà người ta hoài?
Anh có ăn nhờ ở đậu đâu. Anh thuê phòng ở khách sạn đó chứ
Hả??? Hải Ngọc suýt sặc, “thuê khách sạn ở từ tháng này qua tháng nọ á? Sao anh không thuê nguyên căn”
Nhà nguyên căn mất công dọn dẹp, anh chẳng rảnh để thuê người làm cho, thôi thì thuê phòng cho khỏe vậy
Anh giàu quá ta. Vậy giờ anh làm gì? Đừng nói là cứ lông bông chơi suốt nha
Anh làm giáo viên trong trường cấp 3
HẢ????? Em có nghe lầm không? Anh đừng có dụ dỗ con nít nhé, môi trường giáo dục ảnh hưởng thế hệ trẻ trong tương lai lắm đó
Phản ứng lần này khiến hắn hơi nhột, ừ thì hắn hơi dâm tặc một chút nhưng hắn có dụ dỗ đứa nào đâu, lâu lâu mới được một hai đứa lò mò lên phòng y tế xin thuốc, Hải Ngọc phải thương hắn buồn chán muốn chết mới đúng. Còn cuộc vui thâu đêm của hắn là khi hắn rời khỏi trường rồi thì sao gọi là làm ảnh hưởng thế hệ về sau được.
Em cứ nghĩ anh vậy không? Anh chưa bao giờ chỉ dẫn tụi nhỏ cách làm tình thế nào cho hoàn hảo nhé
Anh cứ như thế, Hải Ngọc phụng phịu, “vậy chừng nào anh lên lại”
Hắn thở dài thườn thượt không trả lời.
An Đông nè
Sao em?
Anh nhanh về Sài Gòn nhé, em nhớ anh lắm
Hắn lại im, khói thuốc tan ra vô định.
Anh cũng nhớ em lắm tiểu thư
Hắn nhếch môi nói, đầu dây bên kia như đang thổn thức.
Hắn xin nghỉ vài ngày để về Sài Gòn. Thầy hiệu trưởng dĩ nhiên là không vui chút nào hết, nhưng rõ ràng mỗi chuyện hắn viết đơn trước khi nghỉ thôi cũng chứng tỏ hắn lịch sự lắm rồi, thầy miễn cưỡng duyệt cho hắn, hắn huýt sáo thản nhiên. Hắn rời trường ngay chiều hôm đó.
Vui vẻ…
Hắn phóng xe nhanh hết cỡ rời khỏi cái vùng chán ngắt này. Hắn nhớ mấy em bot da trắng nuột nà lắm rồi. Nói công bằng thì làm ở đây cũng không chán lắm, hắn rất giỏi trong khoản giao tiếp với người khác, đám học sinh trường công lập ngoan ngoãn hiền lành như đám… cún con, lúc nào gặp hắn cũng rập đầu “tụi em chào thầy Đông” (trừ thằng nhóc ấy ra), từ trước giờ hắn gặp người ta ton hót nịnh nọt hắn thì nhiều, chủ yếu để cầu cạnh uy gia đình hắn, nhưng ở trường thì khác, chẳng ai biết gì về hắn cả, người ta đối xử với hắn rất thật lòng không chút giả tạo, hắn cảm thấy lạ lạ, hắn không định nghĩa được cảm giác này nữa, nhưng nói chung là dễ chịu.
Nhưng! Hắn căn bản không thể đem cân đo cái “cảm xúc là lạ” ở đây với cuộc sống quen thuộc hào nhoáng ở Sài Gòn được. Hắn nhớ những buổi tiệc tùng thâu đêm, nhớ khi thác loạn cùng đám bạn thân, rú ga buông thả sinh mạng mình trong những cuộc đua xe hoành tráng, hắn cần gì những cảm xúc thoáng qua, hắn chỉ cần là chính hắn.
21h.
Vũ trường Đêm.
Dưới ánh đèn chớp nháy rực rỡ, từng đám người lũ lượt ra vào. Ở một góc khuất, một đám nam thanh nữ tú túm tụm một bàn, chốc chốc một vài người lại chạy ra lắc lư theo nhạc. Trong đó có ba kẻ yên vị suốt một chỗ, một trong ba không ai khác chính là Viết Nhật.
Cái thằng mắc toi đó định cho mình leo cây sao trời?!?
Quả thật Viết Nhật ngoài than trời trách đất ra cũng không biết nói làm sao. Thằng bạn chí cốt An Đông nổi tiếng cao hứng, hắn đi không ai biết, về chỉ mỗi một tin nhắn báo tới nơi là xong, ma báo mộng còn rõ chi tiết hơn hắn, đến bực cả mình.
Anh đừng sốt ruột. Cậu trai bên cạnh an ủi, “anh không ra nhảy sao?”
Thôi em cứ vui vẻ đi, anh hiện không có hứng. Viết Nhật lắc đầu. Anh nhìn sang người yêu bảo bối của mình, Lạc Ân lắc đầu cười tươi.
Em muốn xem người bạn anh hay nhắc tới như thế nào
Anh ghen đấy. Viết Nhật nháy mắt. Ngoắc tiếp viên đến mang thêm vài chai rượu mạnh, bên cạnh anh còn một người nữa, Duy Tân không nói gì trong suốt buổi.
Hắn đến trễ một tiếng sau màn bù lu bù loa của mama. Nếu nói người hắn sợ nhất là ba vì khó tính, thì người thứ hai hắn sợ lại là mẹ, hắn sợ “bài ca con cá” của mẹ hắn, bà sẽ tỉ tê than vãn tới khi hắn thuộc lòng mới thôi.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply