Truyện gay: Tình phí – Chương 9
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đâu có đâu. Sang gãi đầu.
Nhìn thẳng lên bảng dùm tao cái. Nói xong không đợi Sang trả lời, nó quay ngoắt. Nó đâu có vẻ gì là yêu mình đâu ta. Sang chống cằm nghĩ. Sang chợt thấy mình ngốc, sao lại tin ông thầy tới sái quay hàm thế không biết.Trời hỡi…!!!
Nó-đã ngạc nhiên khi Sang có vẻ giật mình khi nó chạm vào. Tại sao nhỉ. Người bình thường ai cũng có lúc lơ đễnh nhưng vì nó có nhiều tật quá hay sao mà nó thật rất dễ giật mình.
Lão Tiên hẹn nó. Nó ngần ngại rồi đuổi Sang về sớm, Sang dễ dàng đồng ý càng khiến nó khó hiểu. Kể ra cũng một thời gian rồi lão Tiên không gặp nó, chắc lão cũng bận rộn chuyện gì đó, cho nên khi vừa gặp lão vồ vập lấy nó, điên cuồng ra vào cơ thể nó, làm tình đau đớn như cưỡng bức. Nó thiếu điều đau đến khóc rống lên, đến khi lão thỏa mãn mới tha cho nó đi làm, nó đến quán trễ hơn nửa tiếng với phần thân dưới đau như kim châm.
Em đến trễ vậy?
Dạ… em bị… xe tông nên…
Khôi có phần dò xét khi thấy nó có vẻ mệt mỏi. Nó lẹ làng thay đồng phục rồi lủi mất.
Trời mưa to nên quán trở nên vắng khách, lèo tèo vài bàn rồi thôi, Khôi ngáp dài, còn những người khác tụm lại một bàn đánh bài hò hét om sòm át luôn tiếng mưa. Khôi liếc sang nó.
Em mệt thì cứ đi nằm nghỉ đi, vắng khách mà
Dạ… nó gật đầu, cái mông nó đau thấu xương nên nó chẳng chừa chỗ cho ngại ngần làm gì mất công Khôi đổi ý. Nó chui vào phòng nghỉ khóa trái, rồi nằm ình xuống.
Oh~~~~~ nó ghào lên í ới, đau bỏ mẹ… nó đứng hình trong vài giây rồi chậm chạp cựa mình đổi tư thế khác thoải mái hơn, nằm ngang, đau, nằm nghiêng, vẫn đau, nằm sao cũng đau, nó liếc đám gối mền xa xa, bò lại gom hết đám trải ra rồi nằm. Cũng không thoải mái hơn là bao nhưng có còn hơn không. Nó nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận cơn đau âm ỉ. Hình như tùy vào cơ địa mỗi người mà cảm nhận khác nhau thì phải. Bot thực sự sung sướng khi bị chiếm hữu kiểu này ư? Nó lắc đầu ngán ngẩm. Có những người cuồng sex, thích khổ dâm, thực không hiểu làm sao mà họ chịu nổi nhỉ, nhẹ nhàng nó còn thấy sương sướng, chứ còn hùng hục như lão Tiên, có mà đau muốn chết, xét cho cùng “chỗ ấy” của nó đâu phải là nơi chính thức cho làm tình chứ. Nếu có sướng chắc cái đứa nằm trên nó sướng nhiều hơn.
Nó chợt để ý một hộp gì đó dưới góc tủ. Nhìn quen quen, nó với tay lấy ra xem. Là condom. Vẫn còn nguyên hộp chưa khui. Nó hơi ngượng, mà cũng đúng, ở đây toàn đàn ông đang tuổi sung sức mà, có thể trong căn phòng này từng có người… ấy ấy. Ủa mà, ở đây đúng là toàn đực rựa thật, nhưng ban đêm chỉ có anh Khôi là ngủ lại giữ quán, còn người khác thì nhà ai nấy về mà, quán đóng cửa trễ như thế thì làm gì có ai rảnh để dắt gái về đây, Yến vợ Khôi thì mỗi ngày đều phải về chăm con rồi. Không lẽ…
Nó thở dài vì suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu. Tự nhiên nó thấy buồn buồn.
Em không nằm nghỉ đi, ra đây làm gì?
Dạ, nghỉ vậy đủ rồi anh. Nó cười, Khôi nhìn mê mẩn.
Nó ra ngoài hiên nhà, kiếm một góc tách biệt với mọi người rồi ngồi xuống, lại đau nhói, nó thầm kêu đau trong bụng, loay hoay thật lâu, nó cũng yên vị, ngồi ngó những bong bóng mưa vỡ tan lóc bóc, mát lạnh, tâm hồn nó như xoa dịu lại.
Ánh đèn xe hơi sáng ngời hắt vào mắt nó, nó díp mắt, chiếc xe dừng hẳn trước quán nó, kính xe hạ xuống, một thanh niên ngước ra hỏi thăm nó.
Này em, em biết đường nào đến khách sạn Thu không?
Nó lục lọi trí nhớ tìm kiếm, hình như nó biết cái khách sạn đó, cũng khá gần đây.
Anh đi đường này, quẹo trái rồi chạy thẳng, rồi đến ngã ba anh chịu khó hỏi đường tiếp nha, hơi ngoằn nghèo, nó nói. Anh cười lúm đồng tiền, nhìn có duyên ghê, nó nghĩ thế, giờ nó mới để ý anh ta đang chạy chiếc xe gì đó có vẻ rất đắt tiền, về hiệu thì nó mù tịt, trong xe ngoài anh ra còn 2 người nữa, nhưng cả hai ẩn đằng sau lớp kính nên nó không thấy được mặt.
Cám ơn em. Anh gãi đầu khó xử, mưa to thế này, liệu một lát đi có bắt gặp được ai mà hỏi không. Nó hiểu thấu nên trấn an.
Anh yên tâm đi, dọc đường lộ có nhiều tiệm bán khuya mà, huống chi giờ mới có 9 giờ
Thấy anh có vẻ lo ngại, nó chợt nói.
Thôi anh đợi em một chút.
Nó chạy vào quầy tính tiền mượn Khôi bút viết rồi vẽ ngoằn nghoèo, nó tử tế ghi tỉ mỉ tên đường cho người thanh niên kia, hình như anh ta từ xa tới, trông cứ lóng nga lóng ngóng. Nó đưa mảnh giấy cho người kia, anh cầm lấy.
Anh cám ơn. Mà em có số điện thoại không?
Nó hơi ngạc nhiên nhìn anh. Anh chờ đợi.
Chi vậy anh?
Có gì anh sẽ hậu tạ” sau.”
Ghi có một mẩu giấy thì có gì đâu mà hậu tạ? Nó tròn mắt, “anh định tặng em nguyên cuốn vở hả?”
Anh cũng bật cười vì câu hỏi ngây ngô.
Anh tên Viết Nhật, nếu không có em thì chắc anh phải mò đường mệt mỏi a, nên anh muốn cám ơn thôi
Thế thì hôm nào anh ghé quán em ủng hộ là được rồi
Nó nói. Viết Nhật nhún vai, điệu bộ anh làm nó liên tưởng đến một người.
Vậy thôi anh đi nhé
Nó đứng nhìn chiếc xe rời đi, xa dần xa dần, lẩm bẩm một câu.
Có miếng giấy mà làm thấy ghê
Xe chạy một đoạn, Viết Nhật liếc mắt nhìn theo sơ đồ nó vẽ, người đẹp chữ cũng đẹp, môi anh khẽ cong lên khi nghĩ thế.
Cho dù là gặp phải một đại mĩ nam anh cũng không cần cười ngô nghê thế đâu, em sẽ báo lại cho Lạc Ân đấy. Cô gái ngồi sau lên tiếng, môi cười trêu chọc.
Viết Nhật cười giòn.
Bình thường thôi cưng, ngắm người đẹp vốn dĩ là đặc quyền của mọi giống đực rồi.
Gớm chưa. Hải Ngọc bĩu môi, “anh làm em liên tưởng tới anh Đông đấy”
Thằng đó thì hên xui a, gặp người đẹp e là nó ko nghía cái mặt mà nó nghía cái khác cơ
Có lí!
Cả hai cùng cười sặc sụa. Hải Ngọc liếc sang bên cạnh, Duy Tân đã ngủ từ bao giờ, gương mặt khi ngủ dìu dịu dễ gần, khác hẳn khi thức giấc.
Vì mưa to lẫn đèn đường mờ ảo, Viết Nhật phải khó khăn lắm mới tìm được khách sạn Thu, chỗ An Đông “cư trú”. Chiếc xe chật vật chạy vào gara.
An Đông mở to mắt ngạc nhiên khi được cả đám bạn đến viếng.
Không ngờ mình có giá dữ, hắn nói khi mở cửa, Hải Ngọc nhào vào lòng hắn, hắn xoa đầu cô.
Được rồi mà. Hắn nhìn sang đám Duy Tân và Viết Nhật. “Khách quý ghé nhà có chi không đây?”
Duy Tân vẻ mặt vẫn còn ngáy ngủ, vỗ vai hắn vài cái rồi hướng thẳng cái giường nằm luôn. Hắn chỉ biết lắc đầu.
Tụi em rất lo cho anh… anh không sao chứ? Hải Ngọc buồn bã hỏi. Hắn nhướn mày nhìn cô.
Chẳng sao cả, anh với ông già cãi nhau là chuyện thường ngày ở huyện mà
Nhưng đây là lần đầu tiên bác trai đánh anh…
Đó là chuyện của anh. Hắn nạt. Hải Ngọc im bặt. Viết Nhật gãi đầu, thực sự thì chuyện bạn-gái-của-thằng-em-trai chạy về Tây Ninh gặp An Đông chỉ vì lo lắng cho hắn thì có hơi… kì cục làm sao.
An Đông sau khi quở ba đứa bạn cái tội “hiển linh” không đúng lúc một hồi thì xuống quầy tiếp tân khách sạn mua cho cả đám một ít đồ đạc cần thiết, còn lại trong phòng Viết Nhật ngó quanh quẩn một lúc rồi suýt xoa.
Phòng tốt thật.
Căn phòng rộng thênh thang nằm trên tầng ba, cửa sổ thật rộng lớn để ngắm cảnh, Viết Nhật có thể ngó được những tòa nhà con con mập mờ trong mưa, nhìn công bằng thì khách sạn này thật mới, vô cùng lí tưởng để có một tuần trăng mật lãng mạn ở đây. Nếu An Đông là một thầy giáo bình thường, dám cá chừng năm bữa nửa tháng là hắn đã bị đuổi ra vì thiếu tiền.
Hắn mua cho Hải Ngọc một ly trà sữa, ngồi túm tụm nói chuyện một hồi thì hắn bắt cô nghỉ sớm, nhìn chung với cô hắn có phần cưng chiều.
An Đông sớm thuê thêm một phòng riêng cho Hải Ngọc, còn phòng mình thì hắn, Duy Tân, Viết Nhật chia nhau mà ngủ, mà nói chính xác thì phòng có hai giường, hắn đuổi Viết Nhật qua ngủ chung giường kia với Duy Tân, còn hắn thì 1 mình 1 cõi.
Viết Nhật châm lửa hút thuốc, mưa to quá, vốn dĩ anh muốn về rủ thằng bạn một chầu nhậu an ủi hắn, không ngờ vì mưa, hàng quán sớm đã đóng cửa, chỉ còn nước nằm tán dóc, có gì mai tính sau.
Cậu không dẫn bảo bối về đây à? An Đông hỏi.
Lạc Ân bận học.
Sinh viên à?
Ừm, năm hai khoa kinh tế
Oh~ khoa này thực dụng lắm.
Thực dụng cái đầu cậu, đừng có nói chuyện kiểu đấy
Tớ đùa thôi. Hắn nhướn mắt nhìn Duy Tân đang nằm ngủ li bì. “Thằng này làm gì mà ngủ li bì vậy?”
Chắc trúng… mê hồn hương. Viết Nhật cười hắc hắc. “Hay tranh thủ hiếp gấp trong lúc nó còn ngủ đi.”
Thôi tôi lạy. Mất công…
An Đông nhà ta cũng biết sợ sao?
Mất công nó ghiền. Hắn cười nham nhở, đôi mắt Duy Tân đang nhắm nghiền chợt mở ra trừng hắn sắc lẻm. Viết Nhật với An Đông nhìn nhau ngụ ý.
Thằng này tai thính như… vậy há? Viết Nhật “thì thầm” với An Đông, mắt đầy ý trêu chọc.
Ừ chắc nó có họ hàng với mấy con đó
Duy Tân chẳng thèm ừ hử hay phản đối, anh chỉ hừ mũi không chấp. Duy Tân nhìn hắn.
Rốt cuộc cậu lại gây ra sự kiện gì mà lại bị đuổi trước khi kịp chúc mừng sinh nhật ba vậy?
Hắn cười toe.
Cho một lí do để nói đi.
Không thì phí công tụi này về đây. Viết Nhật xen vào, hắn suy nghĩ một lúc lâu.
Tớ phản đối ông ta nhận mặt con?
Con riêng á???, lần này cả Duy Tân lẫn Viết Nhật đều sửng sốt, “mẫu mực như ba cậu cũng có con riêng sao?”
Có nực cười không? Vì một đứa con chưa biết mặt ông ta sẵn sàng đấm vào cái mặt đẹp trai thế này đây Hắn phá lên cười, Viết Nhật ho sặc sụa
Giờ phút này còn đùa được sao?
Duy Tân suy tư.
Năm nay cậu 26 tuổi rồi, xem ra thằng em cậu sẽ giống con cậu hơn là em cậu đó
Bác trai cũng ghê thiệt, chắc mẹ cậu sốc nặng hả? Thôi thì xem như có thêm đứa cháu nội cho vui cửa vui nhà
Hắn ngớ người trước câu nói của hai thằng bạn, có chút hiểu lầm.
Thằng em tớ cũng mười mấy tuổi rồi con cháu gì ở đây
Ớ… không phải bác trai mới ngoại tình gần đây sao?
Nghe nói là chuyện của mười mấy năm trước lận
À…
Ủa mà vậy sao giờ ổng mới nhận mặt con?
Thì giờ ổng mới biết. Cách đây vài ngày người đàn bà đó tìm gặp ổng. Chẳng biết bà ta đã nói gì, chỉ biết ba nổi giận đùng đùng rồi cãi nhau om sòm với mẹ. Tớ phải can ngăn họ mới ổn được đôi chút đấy
Rồi sao?
Tớ phản đối, tớ đã gặp riêng bà ta và đuổi cổ, ông già tớ có hai thằng con trai là đủ om sòm rồi không cần thêm đâu. Huống chi nhận mặt nó với tư cách gì? Để người ngoài biết ổng có con rơi thì giấu mặt không kịp luôn. Người đàn bà kia mấy chục năm qua sống chẳng sao bây giờ mò đến làm gì không biết
Mặt hắn cau có bực dọc.
Hắn giải quyết mọi việc theo cái cách muôn thuở: tiền. Hắn nhớ chỉ hai ngày trước hắn gặp người đàn bà đó, cơn mưa cũng nhạt nhòa thế này.
Bà biết tôi là ai chứ?
Cậu… là… con trai của ông ấy.
Tốt. Mà biết ông ấy đã có con trai lớn thế này mà vẫn mặt dầy mò đến kiếm chác sao. Rốt cuộc bà muốn bao nhiêu?
Hắn mở màn bằng một câu rất ư là phim Đài Loan, ngồi quan sát phản ứng của người đàn bà kia. Bà ta như bất động.
Tôi… không có ý moi tiền từ gia đình cậu.
Vậy bà muốn gì? Bà muốn ba tôi bố thí cho bà chút tình cảm, hay cho bà một chút danh phận?
Không! Cậu hiểu lầm rồi, tôi không dám mơ tưởng, chỉ là…
Hắn cười khinh thường.
Tiền bà không muốn, ông ấy bà cũng không muốn, vậy bà gặp ông ấy làm gì, bà quá ở không hay bà thấy gia đình tôi buồn tẻ quá nên muốn quậy một trận?
Người đàn bà bật khóc, hắn nhìn bà không chút cảm xúc.
Tôi… có một đứa con với ông ấy… bà nức nở.
Hả?
Mười mấy năm trước, tôi và ông ấy đã có một đứa con với nhau. Giọng bà vẫn nghẹn ngào. Hắn cũng giật mình, nghe ba mẹ cãi nhau vì một tình nhân nào đó bên ngoài đã khiến hắn sốc lắm rồi, giờ còn có một đứa con. Giờ hắn mới nhìn kĩ người đàn bà, đội chiếc nón lá và quai nón che gần hết mặt, dáng người gầy gò lam lũ, mẹ hắn cao sang quý phái là thế mà lại có một đối thủ thế này trong tình trường thật quá mất mặt.
Thì sao? Hắn vẫn cất giọng lạnh lùng. “Bà muốn gì?”
Tôi… có chút chuyện… có gì… xin nhờ nhà cậu…
Nhờ nhà tôi chăm sóc nó hả? Bà nói chuyện nghe nực cười.
Xin cậu… hãy thương nó… nó là em trai cậu…
Thương nó? Thương nó thì ai thương gia đình tôi, vì bà gia đình tôi xào xáo, giờ lại thêm một thằng nghiệt chủng nữa thì tôi thương thế nào? Tôi chưa giết nó là may rồi.
Bà sầm mặt, giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt kiên định.
Cậu đừng nói nó như thế, có mắng chửi hãy mắng chửi tôi, nó vô tội…
Nợ cha con trả, tội lỗi của bà và ba tôi, nó là con thì phải ghánh thôi. Hắn thản nhiên.
Cậu… thật không khác chi mẹ cậu, vẫn cứ cay nghiệt như thế…
Bà câm ngay, bà không có tư cách để nói gì về mẹ tôi bà rõ chưa!
Hắn nạt, người đàn bà im bặt, nước mắt mọng mi, bà khóc, khóc tức tưởi, giọt nước mắt tủi nhục trào dâng, khóc là đặc quyền của mọi phụ nữ nhưng giọt nước mắt kia không gợi cho hắn chút thương cảm nào, hắn chỉ thấy hả hê cho ả đàn bà trèo cao. Rõ ràng bà không có chút tiêu chuẩn nào để có thể làm mẹ hắn tổn thương cả.
“Bà đừng có mơ gặp cha tôi lần nữa, cả bà, cả thằng em trai trên trời rớt xuống của tôi nữa. Nếu bà không yên phận thì đừng trách sao tôi cho mẹ con bà sống không yên thân…
thật xui là bà đẻ con trai, nếu bà đẻ con gái thì giờ này chắc nó đã bán thân nuôi bà được rồi… aishhh… nhưng bà đừng quá lo lắng, bây giờ người ta cũng chuộng đĩ đực lắm, nó con bà chắc giống bà giỏi quyến rũ đàn ông, nếu cần tôi sẽ giúp bà giới thiệu con bà đến những chỗ việc nhẹ lương cao”” bảo đảm cho bà đủ ăn đủ mặc!”””
Cậu thôi đi
Tôi không thôi thì bà làm gì tôi, chửi mắng tôi? Hay méc ba tôi? Ôi tôi sợ quá hay bà làm ơn bỏ qua cho tôi nha. Hắn cười châm chích, ném cho người đàn bà một phong bì dày.
Xem như đây là tiền bình yên, xin bà đừng quấy rầy gia đình tôi nữa
Hắn đã nghĩ bà ta sẽ tức phát điên.
Nhưng bà đứng lên, tiền của hắn một xu cũng không lấy, dáng người gầy nhẽm bước xuyên trong màn mưa.
Hắn không nghĩ hắn làm sai. Xuất hiện thằng em trai, hắn không thể để mẹ hắn bị sốc được.
Đột nhiên hắn thấy lòng trống trãi lạ thường.
Kết quả như đã biết, ba hắn và hắn tranh cãi, hắn được cho ăn đấm và đuổi về đây.
Đúng là hết nói.
Thôi đừng buồn, có gì mai tớ dẫn cậu đi ăn nhậu Viết Nhật nói, vứt thuốc vào gạt tàn.
Tôi không dẫn thì thôi cậu biết chỗ nào ở đây mà đòi dẫn
Có biết, tôi biết có một quán cách đây 1 2 cây số gì đó
Ngon hay dở?
Ai biết
Vậy cũng bày đặt nói
Nhưng quán đó có trai đẹp. Viết Nhật cười hắc hắc, hắn có vẻ hứng thú chút đỉnh. Viết Nhật rút ra mẩu giấy vẽ đường đưa An Đông xem. “Tốt bụng nữa”
Có miếng giấy mà làm thấy ghê, hắn ngắm nghía chữ viết trên mẩu giấy. “Khoe tôi cái này làm gì… ai cần biết chữ nó đẹp hay xấu, tôi chỉ cần biết mông nó đẹp hay xấu thôi.”
Duy Tân lắc đầu.
Đầu óc thằng này chắc toàn thân dưới người khác
Hắn phá lên cười.
Được, kèo này vui đây!
Viết Nhật và hắn đến quán Hương Ly khá sớm, chỉ mới hơn 5 giờ. Chiếc xe dừng lại trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, bước xuống xe, Viết Nhật liếc mắt một vòng kiếm tìm Di.
Không có!
Hắn chọn vị trí bên cạnh Duy Tân, né xa Hải Ngọc, ánh mắt cô nhìn sững hắn khiến hắn không thoải mái. Viết Nhật bước đến quầy Khôi đang đứng hỏi thăm nó. Khôi nghi hoặc nhìn Viết Nhật nhưng vẫn trả lời, lòng gã hơi lo lắng.
Anh cho hỏi thằng nhóc đẹp trai hôm nay không có đi làm hả?
Di hả? Thằng nhóc ây làm từ 6h không cần nói chính xác Khôi cũng biết ám chỉ ai.
À… Viết Nhật nhìn đồng hồ, cũng sắp 6h rồi.
Anh có việc gì à.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply