Truyện gay: Tình phí – Chương 21
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tình cờ thôi mà dì…
Thôi tôi xin… né xa thì tốt hơn.
An Đông gượng cười.
Ui chè ngon ghê dì
Bà cười toe, quên mất chủ đề đang nói.
Nhà này nấu chè mấy chục năm nay mà nuôi được cả đàn con rồi đó cậu.
An Đông ngó đám con nít líu ríu chạy trước sân, lòng chợt nghĩ đến hình ảnh thằng nhóc học sinh ngoan cô độc một mình giữa sân nhà, ly chè đột nhiên đắng nghét…
Nó nhớ là nó đã bỏ chạy. Bầu trời màu xám như rung chuyển theo nhịp chân nó. Di leo vội lên chiếc taxi gần đó, giọng vỡ vụn.
Đường… châu… văn… liêm… tua hai…
Mặt nó tái mét thở không ra hơi, bộ dáng nhìn đến tội. Chiếc xe ngay lập tức lăn bánh, hình ảnh nhà hàng Phong Lan xa dần.
Cháu có sao không? Có cần chú ghé bệnh viện không? Ông bác lái taxi lo lắng hỏi nó. Bệnh viện… nó lập tức liên tưởng đến lão Tiên. Bụng dạ lập tức nhờn nhợn muốn ói. Nó ôm miệng lắc lắc đầu.
Dạ… Con… không có…. sao hết….
Nó cuộn tròn trên băng ghế, run người… lão khốn đó… biết được điều gì ư? Lão nói nó có tật giật mình… lão có ý gì.
Chiếc taxi dừng lại trước con hẽm nhỏ, bác tài xế ái ngại nhận tiền của nó.
Con thực sự ổn chứ?
Nó gật đầu. Bước vội về nhà rồi chốt cửa lại. Không ai biết được trong lòng nó có bao nhiêu sợ hãi trong lúc này.
Chợt có tiếng gõ cửa. Di giật thót người. Lão Tiên đuổi theo nó sao?? Tếng gõ cửa cứ vang lên lộc cộc khó chịu.
Là ai???
Sang về nhà vào lúc chập tối, bình thường thằng này đã ít ở nhà, nói chi bây giờ đã có bạn gái. Sang và Vy cùng nhau đi câu cá, tuy không hợp lắm khi hẹn hò nhưng bù lại vào cuối ngày Sang lại có thể thưởng thức tài nấu ăn của cô bạn. Hmm… không tới nỗi… quá tệ… có điều Di nấu ngon hơn nhiều.
Sang chợt sững người khi nhìn thấy một dáng người trước ngõ. Là nó…
Di…
Nó ngẩng đầu lên.
..A…
A gì mà a… Mày chờ tao hả…?
Gật đầu.
Mày…. chờ tao cả buổi chiều hả? Sang nói mà hy vọng là mình nhầm.
Sang nhìn gương mặt nó từ tái chuyển sang đỏ thì đủ hiểu.
Sao không gọi điện thoại?
Tao… nó chợt ngượng, cảm thấy mình ngu ghê.
Mày khờ quá? Sang nhăn mặt nắm lấy tay nó, bàn tay lạnh ngắt, phải rồi… trời vừa mới mưa mà. Sang xoa xoa lấy tay nó. Di thấy bàn tay kia đang run run.
Xin lỗi… xin lỗi mày… Sang nghĩ đến cảnh từ chiều đến giờ vui vẻ bên Vy, nói những lời ngọt ngào tâng bốc tài nấu ăn của nhỏ, còn nó thì đứng đây chờ Sang cả buổi trời đã thấy nước mắt muốn ứa ra. Sang hối hận đến cồn cào.
Vào nhà rồi tính tiếp. Sang nói.
Hình như… nhà hàng xóm vừa nhìn ra thì phải.
Sang mở cổng cái tách, dắt chiếc xe đạp vào, nó líu ríu bước theo sau.
Phòng thằng Sang vẫn thế, tương đối sạch sẽ ngăn nắp, đừng hiểu lầm, không phải Sang siêng đâu, vì Sang có một bà mẹ kĩ tính số một mà.
Tao… chỉ định đến… xin lỗi mày chuyện lúc sáng… nó quay mặt sang hướng khác nói. Sang áp tay lên má nó, ấm áp kinh khủng.
Người mày lạnh quá, tắm ngay kẻo bệnh.
Sau đó moi ra một bộ quần áo đưa cho nó, mỉm cười.
Di nhà ta nay biết xin lỗi rồi ta ơi… kiểu này chắc phải mổ heo ăn mừng quá….
Điên…
Ủa mà mày xin lỗi vụ gì dạ?
Thì… tao… nạt mày…
Sang đơ mất 3 giây khi nó nói rồi phá lên cười như điên.
“Nếu vì nạt mà xin lỗi thì coi bộ mày nợ tao hơi nhiều lắm luôn đó…
Nó đóng sập cửa lại, bên ngoài tiếng thằng Sang vẫn cười vang, lí do lí trấu gì mà… vụng về thấy ghê. Sang gõ gõ cửa.
Sao đóng cửa rồi…. phải để tao giúp mày tắm xem như tiếp nhận thành ý chứ…”””
CÚT… tao đổi ý rồi… không lỗi phải gì hết…
Sang vẫn cười.
Không chịu hả? Tao với mày bạn bè từ thời cởi truồng tắm mưa thì có gì để ngại.
Lúc đó với bây giờ… có nhiều cái khác nhau lắm nha.
Có mỗi mình mày cởi truồng thôi chứ có ai cởi đâu. Nó vặt lại.
Ế… tao cởi trần chứ không có cởi truồng nha…
Mày mới nói mà.
Đừng mắc cỡ… tao có vài năm kinh nghiệm…. tắm heo nên chuyên nghiệp lắm…
Mặt nó nóng bừng, hùng hổ mở cửa ra quắc mắt.
Cười nữa là tao lôi mày vô đây hiếp ngay.
Sau câu này, mặt cả hai đứa đều đơ như cây cơ. Một giây để Sang kịp tiêu hóa lời nó nói.
Rồi rồi… ghê chưa… không giỡn nữa. Sang xoa đầu nó một cái rồi khép cửa lại.
Nó bấm chốt rồi xả nước ào ào, mặt đỏ tới gáy.
Ngu quá…
Rồi nó lại vò đầu bứt tóc.
Giỡn ngu dã man… không biết nó nghĩ mình thế nào nữa….
Mà không sao đâu… chắc gì nó đã để ý chứ…
Cái này thì nó nhầm to. Bên ngoài… thằng Sang mặt cũng đỏ như mặt trời.
Mà hôm nay mày không đi làm hở? Ăn uống gì chưa. Sang nói khi nó bước ra.
Nó lắc đầu.
Phải ăn chứ.
Sang xuống bếp nấu cho nó một tô mì, bỏ thêm chút rau chút trứng. Mùi mì thơm ngát làm nó thấy đói, từ sáng giờ đã ăn gì đâu, huống chi Sang đích thân nấu cho nó thì dù nó có không muốn thì cái bụng cũng phải sôi lên vì… cảm động chứ.
Sang nhìn nó húp mì xì xụp, lòng chợt nhẹ hẫng.
Ăn mì mà nổi mụn thì đừng đổ thừa tao đó.
Khỏi lo đi.
Lo chứ…
Hừ…
Sang định hỏi nó vài chuyện nhưng Sang không muốn phá vỡ bầu không khí này, chỉ mới một tuần nó tránh mặt Sang mà cảm giác lâu gì đâu.
Chắc Di không để ý… khi nó có chuyện gì lo lắng hay sợ hãi đều mò đến tìm Sang. Sang quen rồi. Thuở bé là mỗi khi bị bà ngoại xách roi quất, lớn hơn chút là khi mẹ nó đi viện… dù chẳng bao giờ nó nói tại sao nó chạy đến gặp Sang, nhưng Sang biết nó đang buồn.
Hôm nay mày ngủ lại đây một hôm đi.
… ánh mắt nó có vẻ thắc mắc.
Nhé…?!?
Sang đứng lên lấy bộ quần áo của nó cho vào máy giặt, tiếng máy nghe rồ rồ.
Giặt thế… phí điện lắm.
Mày keo quá. Sang bật cười. “Xui cho mày hôm nay mẹ tao về trễ, không thì khỏi phải húp mì rồi.”
Ba mày thì sao?
Về còn trễ hơn…
Ừm… Ăn được gần nửa tô mì nó mới nhớ một chuyện, “mày không ăn mì hả?”
Tao ăn rồi. Sang gãi đầu, “với lại tao khác mày, ăn mấy thứ này vô mất công… ưm… mụn nổi tùm lum”
… mày ăn với Vy hả?
Thằng Sang… lúng túng…
Nó chợt cảm thấy buồn.
À phải rồi, Sang lên tiếng, chạy ra phòng khách lục lục tìm tìm, rồi trở vào đưa cho nó bàn chải đánh răng, mền gối, và cả chìa khóa nhà.
Mày giữ một cái đi, mai mốt có gì gọi điện cho tao, đừng đứng ngoài mưa, cảm lạnh chết… chậc… không thì ở nhà chờ tao qua… biết chưa.
Trời đánh tao còn chưa chắc chết, dầm mưa ăn thua gì, nó lắc đầu.
Phát biểu linh tinh…
Sang mở máy vi tính chơi game, nó dò bài, chốc chốc lại ngó nhìn màn hình máy tính. Dáng bộ thằng này cày game còn nghiêm túc hơn cả lúc Sang làm bài.
Sang chơi hàng giờ không sao nhưng Di ngó một hồi thì thấy chán không thể tả… cái trò game mà dân chúng lên mạng đánh nhau ì xèo rồi văng tục chửi nhau có gì hay thế không biết!
Di học bài xong chưa? Mày muốn nghe nhạc gì tao mở cho
Sang quay qua, nó đã ngủ từ đời nào rồi! Sang kéo chăn đắp cho nó, cái mặt ngủ nhìn hiền ghê. Sang xoa nhẹ tóc nó, khẽ thở dài phiền muộn.
Ngốc quá… sao lại thích tao… không đáng chút nào…
Sang bước ra khỏi phòng, ánh đèn tắt ngúm. Nó vẫn cuộn mình ngủ ngon lành, chỉ có nơi đây ấm áp và bình yên.
Thằng Sang ôm gối mền ra phòng khách ngủ, cố gắng suy nghĩ mọi chuyện.
Vy ngỏ lời… đúng là mơ không thấy được. Gật đầu! Chuyện hiển nhiên. Nhưng đâu đó trong lòng lại phản đối kịch liệt. Bên Di dễ chịu hơn Vy nhiều…. chấp nhận làm gì. Nhưng một phần lí trí lại gào lên “điên à… bạn gái với bạn thân thì liên quan gì nhau…”
Nhưng… nó bảo nó yêu mình….
Sang tự vả mình một cái rõ đau. Yêu? Nó yêu mình? Trước giờ có vẻ gì là giống yêu mình đâu… hơn nữa, Sang tự tin mình là trai thẳng nghìn phần trăm cơ mà. Sang không bao giờ kì thị nó… nhưng đáp lại nó thì… chết tiệt… Sang phải nói thế nào với người con gái Sang vừa chấp nhận chưa đầy mười ngày đây.
Sang nằm một hồi thì ngủ thẳng cẳng, đến khi bà Tâm về thấy thằng con mình nằm cong queo ngoài phòng khách thì ngạc nhiên lắm.
Thằng kia, vô phòng mà ngủ… mày tính nuôi muỗi hả?
Sang lơ mơ ngó bà Tâm một cái rồi nhắm mắt ngủ tiếp liền bị bà gõ đầu một cái đau điếng khiến Sang thét be be.
Dám lơ mẹ mày hở con?
Dạ… giờ ngủ mẹ không cho con ngủ là sao?!
Thằng Sang vừa làu bàu vừa xoa đầu, ngó lên đồng hồ cũng chỉ mới 11 giờ kém.
Ai cấm mày ngủ… có điều vô phòng mà ngủ.
Hôm nay Di ngủ ở nhà mình, con nằm ngoài này cho Di ngủ thoải mái.
Ờ… hay mày kêu nó qua nhà mình ở luôn đi… ở nhà có mình ên… buồn muốn chết….
Nó không chịu đâu.
Ủa… mà hai đứa bây ngủ chung không thoải mái sao? Không thì mày qua phòng ba mày mà ngủ.
Vậy lát ba ngủ ở đâu?
Qua phòng tao ngủ. Bà Tâm nói gọn ơ. Sang nhoẻn miệng cười tà, bà Tâm đe dọa.
Mày nghĩ bậy tao tương vào mồm.
Sang giật thót. Kể cũng lạ, ông bà này vợ chồng mà mỗi người mỗi giường, mẹ Sang chỉ có mỗi thằng Sang rồi thôi, dù thằng Sang đôi khi cũng muốn có thêm anh em lắm.
Sang suy nghĩ một lúc rồi ôm gối mền chui vào phòng. Sang vẫn không hề bật đèn, liếc lên giường ái ngại. Hay là nằm đất ta. Khó nghĩ ghê…
Mày sợ tao hả? Nó chợt lên tiếng, Sang giật thót.
Không… không có… mày thức lúc nào vậy?
Lúc dì Tâm về… mày hét lên…
Làm mày thức giấc hả… chết thật… xin lỗi nha…
Mày sợ tao đúng không? Nó vẫn hỏi.
Không có…
Đừng có nói dối…
Có chút tức tưởi trong giọng nói, Sang hết hồn.
Thề luôn đó…
Bây giờ có cho vàng Sang cũng không dám nằm đất, Sang lật đật ôm mền gối leo lên giường. Di nhích người sát vào vách tường đối lưng với Sang, hai đứa cách một khoảng rộng, thậm chí nó còn mang gối ôm chắn giữa hai đứa nữa.
Thôi mà đừng giận… tao không có ý đó… tao sợ mày ngại… với lại tao sợ mày thấy chật.
Cái gì cũng là vì tao nhỉ. Nó mỉa mai.
Sang khẽ thở dài. Một giây sau nó thấy vòng tay Sang kéo nó vào giữa giường, cái gối ôm quăng lăn lóc.
Bỏ ra.
Mày nói không giận đi tao bỏ.
… Không có lời đáp trả. Sang buồn bã gục đầu vào tóc nó, vòng tay vẫn siết chặt.
Phải chi tụi mình mãi mãi như hồi nhỏ chẳng bao giờ lớn ha…
Thuở bé vô tư, bên nhau, ăn chung, ngủ chung, lúc nào cũng bám dính lấy nhau, lúc đó Sang thấy tự nhiên hơn lúc này nhiều.
Xin lỗi vì đã lớn lên sai hướng nhé…
Không… chỉ là… nói chung tao cảm thấy mâu thuẫn lắm… bên mày đôi khi tao muốn khóc thế nào ấy…
Tao yêu mày khiến mày khổ tâm vậy sao?
Nó biết Sang đang lúng túng, nó đang dằn vặt thằng Sang mà, những lời nói thẳng khiến Sang khó xử cũng chẳng mang lại ích lợi nào cho nó, chỉ khiến nó càng thảm hại thêm.
Lâu thật lâu, cả hai đứa chìm vào giấc ngủ…
1 giờ đêm, ba thằng Sang về. Bà Tâm nhăn nhăn nhó nhó.
Lúc nào cũng về trễ…
Mẹ nó ngộ ghê, tôi quản lí ca đêm trong xưởng in, về giờ này là sớm lắm luôn rồi. Ông lắc đầu cười khì.
Ồ… nói chuyện nhỏ lại cho mấy đứa nó ngủ dùm tôi cái…
Ai mà mấy đứa?
Di với Sang chứ ai.
Ủa…
Mà thằng Sang hay để nhiệt độ máy lạnh thấp lắm, Di không quen không khéo nó cảm lạnh thì khổ.
Bà Tâm không thèm ngó ông chồng đang trơ mặt thắc mắc, bà bước vào phòng thằng Sang, đèn bật lên, đập vào mắt bà, thằng con bà đang ôm Di ngủ không biết trời trăng mây gió.
Tăng nhiệt độ máy lạnh lên một chút, bà bước ra ngoài, mặt trầm tư.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply