Truyện gay: Tình phí – Chương 39
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hắn nheo mắt có vẻ không vui, thằng nhóc này sáng sớm đã có trai nhắn tin hỏi thăm, hm… Từ lúc đó đến lúc xe bắt đầu chạy hắn cũng không có nói gì. Hắn ghen rồi nha. Gió lùa từng đợt làm hắn lạnh cúm, còn cái đầu lại nóng muốn bốc hỏa.
Nè… im ru vậy? Di hỏi.
Chứ nói gì? Hắn quạu.
Bình thường nói quá trời mà.
Lạnh quá nói không nổi…
An Đông cảm thấy vòng tay nó ôm qua người hắn, giọng nó nhỏ xíu,
Thế này… ấm hơn chưa?
An Đông đơ vài giây để xác nhận khung cảnh hiện tại, nó chủ động ôm hắn nha.
Không ấm chút nào. An đông hít hà.
… Di hơi chột dạ, hay là lột áo ra trả lại cho hắn, tay nó chưa kịp rút về đã bị hắn kéo sát hơn.
Muốn ấm thì… chặt hơn chút nữa đi.
Môi hắn cong lên cười.
Nhóc Di cũng cười theo.
Mẹ nó mổ vào buổi sáng, trong khi Di lo sốt vó thì An Đông lại bình tĩnh vô cùng. Hắn đứng trò chuyện với Liên-cô giúp việc ở nhà hắn.
Mọi việc lâu nay ổn chứ?
Ổn… sức khỏe bà ấy khá lên nhiều nhưng tinh thần thì không…, Liên thở dài.
Có chuyện gì?
Tôi không biết… nhưng…
Nhưng gì?
Hình như bà ấy không muốn nhận giúp đỡ của cậu…
Hả? An Đông hết hồn. “Tại sao?”
Cậu nhỏ tiếng một chút… đó là tôi cảm thấy thế thôi… mỗi khi tôi kể về cậu thì bà ấy lại có vẻ né tránh…
Hắn nhíu mày. Mẹ Di và hắn nào giờ không quen biết nhau, hắn lại giúp đỡ mẹ Di từ ngày nhập viện đến nay thì không lí nào lại làm gì đắc tội với bà được. Liên thấy hắn trầm tư thì ngạc nhiên lắm, một người như An Đông lại bận tâm vì người khác sao? Việc này cô có nên báo lại với mẹ hắn không đây…
Thôi cậu ở lại đi, tôi đi về… lâu nay chăm sóc chị Nga suốt, chẳng làm được gì…
Ờ… chị hỏi thăm mẹ tôi dùm luôn, nói rảnh tôi sẽ về thăm bà.
Cậu về sớm sớm để bà chủ khỏi trông… Liên cười.
Còn đang mổ… sao tôi bỏ về được…
Liên ra về, hắn trầm tư. Có lẽ khi mẹ nó khỏe hẳn hắn cần nói chuyện với bà một chút.
Không ngoài dự định của An Đông, ca mổ thành công tốt đẹp. Sau nhiều giờ chờ đợi, giọng thông báo của bác sĩ phụ trách ca mổ khiến nụ cười trên nó đậm hơn. Di nhìn mẹ nằm an ổn trên giường hồi sức, lòng nhẹ nhõm.
Mưa rơi lất phất, Di khép khung cửa. An Đông đứng cạnh nó, nhìn vào khoảng trời trắng xóa.
Em sao rồi?
Nó lại cười. Hắn ngỡ ngàng nhìn. Nụ cười của nó đẹp đến nao lòng, không còn nét buồn phản phất hiện hữu trong đáy mắt nữa, một nụ cười trong veo vô lo vô nghĩ.
Mới không lâu trước, tôi còn lo sợ vô cùng, còn bây giờ, thật cứ như mơ.
Ừm…
Dạo này bác sĩ Tiên còn làm phiền em không?
Di lắc đầu.
Còn ông Bảy?
Không có… có chuyện gì hả?
Anh chỉ quan tâm thôi. Hắn nháy mắt.
Di chợt nhớ một vài điều, dạo này nó toàn lo chuyện tiền nong nên quên bẵng đi. Nó xoay người nhìn hắn.
Anh thực ra là thế nào vậy? Bác sĩ Tiên còn phải nể mặt anh mà.
Ông ta không phải nể mặt anh, mà là nể mặt cậu anh.
Cậu anh?
Em ở Tây Ninh mà không biết Vương Nghiêm Lý sao?
Cái này thì nó biết. Vương Nghiêm Lý vốn là tai to mặt lớn, ai mà không biết.
Nhưng… anh… gốc gác to vậy sao? Nó nghi ngờ.
Chứ sao!
Thế mà anh đi làm giáo viên quèn à?
Ờ thì… anh yêu… trẻ em mà.
Có mà yêu râu xanh ấy. Di bĩu môi. Hắn cười ha ha, cúi người nói rỉ vào tai nó.
Nếu làm yêu râu xanh thì… với em thôi.
A—–!
An Đông nhanh chóng thu xếp chuyển viện cho mẹ nó về bệnh viện ở Tây Ninh, Di có chút hoang mang khi nghĩ đến nó sẽ gặp lão Tiên thì hắn bật cười xoa dịu.
Em khỏi lo đi… bác sĩ Tiên… không có thời gian để chú tâm đến em đâu, với lại, em đã mang danh là người của Trần An Đông này, anh đảm bảo lão sẽ không dám làm gì em đâu.
Nó gượng cười. Nhưng nhìn ánh mắt hắn, lòng nó chợt tin tưởng lạ thường.
Em nghỉ học quá nhiều rồi, nếu mẹ em tiếp tục nằm viện ở đây e là em sẽ nghỉ quá số ngày cho phép, đó là chưa kể em không thể theo kịp bài vở nữa… hiểu chứ!
Ưm…
An Đông nói là làm, hai ngày sau, mẹ nó chuyển viện, nó trở về quê, vừa học vừa chăm sóc mẹ.
Hắn cũng ra sức lấy lòng mẹ nó, hắn thay nó chăm sóc bà từng li từng tí một, ở người phụ nữ này khiến hắn có cảm giác xa cách, hình như bà không ưa hắn thì phải. Quả thực mẹ nào con nấy, khó chịu như nhau.
Mẹ… ghét anh ta hả? Di rụt rè hỏi khi An Đông ra về.
Mẹ không có… bà Nga lắc đầu, bà cũng không biết nói thế nào cho Di hiểu, “con và cậu ta có vẻ thân thiết…”
Dạ…
Sao hai người quen nhau được?
Lần trước con nói rồi mà… anh ta là giáo viên trong trường con.
Có giáo viên nào lại lặn lội tận Sài Gòn cùng con chứ… mục đích của cậu ta là gì? Cậu ta không định lợi dụng con đó chứ. Bà Nga lẩm bẩm, Di ngạc nhiên.
Con có gì để lợi dụng chứ, mẹ lo lắng quá rồi.
Di à… con có biết cậu ta là ai không?
Mẹ… định nói gì?
Cánh cửa bật mở cắt ngang câu nói của Di, cô y tá trẻ bước vào phòng cười tươi tắn.
Dì Nga, tới giờ thay băng rồi.
À…
Phiền em ra ngoài giúp chị nhé. Cô y tá ngần ngừ nhìn nó, Di lúng túng gật đầu.
Mẹ… lát con vào…
Di khép cửa, cô y tá vui vẻ ngồi xuống giường, bàn tay thoăn thoắt gỡ từng lớp băng trắng, bà Nga hơi rát ở mặt, vô thức chạm tay lên vùng da lâu ngày ít va chạm nắng gió, chỉ thấy một vùng sần sùi nhạy cảm. Bà buồn bã, khỏi nói cũng biết gương mặt đã biến dạng cỡ nào. Gương mặt chẳng phải rất quý giá với người phụ nữ sao? Thế mà gương mặt bà hết lần này đến lần khác bị hủy hoại. Dù cố tâm niệm bản thân không quan trọng nhưng có ai mà không buồn. Bà Nga chỉ biết giấu nước mắt vào lòng.
Có phải biến dạng nhiều lắm đúng không cô?
Tay bà xoa xoa phần gò má. Cô y tá sửng sốt, ánh mắt hơi ái ngại nhìn bà Nga.
Chị đừng buồn, quan trọng là sức khỏe chị đã bình phục… chị chịu khó vài ngày nữa sẽ được xuất viện rồi.
Xuất viện?
Phải… lâu nay hai cậu con trai chị tất tả tới lui… ai cũng khen con chị có hiếu…
Bà Nga cười khổ, ai lại hiểu lầm An Đông là con bà được chứ, bà và hắn cách nhau chỉ tầm 10 tuổi thôi, dáng bà lúc này trông già cỗi đến thế sao?
Nhưng dù sao thì việc An Đông chịu giúp đỡ bà cũng là chuyện khó hiểu lắm rồi, bà chẳng rảnh đâu mà giải thích cho thiên hạ có chuyện bàn tán.
Bà chỉ thương Di thôi, vì bà mà nó chịu khổ nhiều rồi. Bà luôn mặc cảm khi làm mẹ nó, bà mệt mỏi, bao phen muốn chết đi, bao phen cố gắng đều vì Di, đến giờ phút này, thứ duy nhất giúp bà bám víu cuộc sống này chỉ có Di mà thôi.
Di tất nhiên không hiểu thấu hết suy nghĩ của mẹ nó, nó chỉ thấy sức khỏe bà ổn định thì tinh thần vô cùng phấn chấn.
Di đi dạo một vòng thì gặp lão Tiên, tim nó thót lên một cái rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Lão Tiên đang thảo luận cùng một vài người, trên tay lão ôm cả xấp hồ sơ nâu nâu, ngón tay múa may diễn giải, người người gật đầu nghe theo, trong hệt như một vị giáo sư tận tình dạy bảo sinh viên.
Lão Tiên-nếu không nói về bản tính dâm dê, lão sẽ là một bác sĩ sáng giá, chắc chắn, nó nhận định, khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút đáng tiếc và ghê tởm.
Di quay đầu đi, lão Tiên lúc này mới thấy bóng lưng nó, lão chợt cong môi cười, suy nghĩ gì đó rồi đưa xấp hồ sơ cho người bên cạnh.
Đem xấp hồ sơ này đi thống kê, sao lưu lại. Tôi đi trước.
Dạ.
Lão liền bước về phía nó, thằng nhóc này đã được lão “giúp đỡ”một bước lên mây mà bây giờ chơi trò tránh né lão sao?
Di không hề biết lão Tiên đi theo sau, lão già này gần đây hoặc là bận rộn, hoặc là chẳng ngó đến nó nữa nên Di không để ý, đến khi một bàn tay bất ngờ kéo nó vào phòng mới giật mình. Lão Tiên nhìn nó cười vui vẻ hết mức. Di thô bạo gạt tay lão ra, xoa xoa năm dấu tay hằn trên da.
Em bây giờ được cưng chiều quá sinh hư, gặp anh cũng không chào một tiếng. Trong khi anh mong nhớ em biết chừng nào…
Di không trả lời, nó với lão không có gì để nói hết. Nó quay ngoắt ra ngoài, lại bị lão Tiên dây dưa kéo lại, Di tức tối đạp thẳng vào bụng lão ngã dúi dụi, bây giờ nó có An Đông “bảo kê” thì lo quái gì lão chứ.
Lão Tiên ôm lấy bụng, đau âm ỉ.
Mày…
Ông đừng có tự ý đụng tôi…
Hê… em lại ngại anh đụng sao? Có chỗ nào của em anh chưa đụng tới đâu.
Lão Tiên cười hềnh hệch, Di lạnh nhạt nhìn nhưng lão Tiên biết nó cũng tức lắm. Lão lồm cồm bò dậy.
Em lạnh lùng quá… trước đây không phải chúng ta cứ tranh thủ phòng nào trống lại chui vào cùng nhau làm tình sao? Bây giờ lại trở mặt rồi… đúng là tình đời.
Ông câm miệng đi. Di gắt. Nó làm sao quên quảng thời gian đó chứ!
Thôi nào đừng tức giận thế. Anh hoài niệm một chút thôi mà. Lão Tiên tặc tặc lưỡi, ánh mắt dâm đãng hiện rõ. Di chán ngán, nó ghét ánh mắt này, bộ dạng đĩnh đạc cách đây vài phút của lão đâu mất rồi? Tại sao nó phải là người nhìn rõ bộ mặt thật sự của lão chứ.
Bàn tay lão Tiên bất ngờ vươn lên, chẳng cần biết lão muốn gì, Di gạt đi, trợn trừng mắt.
Nụ cười lão Tiên lại rộ lên.
Em khẩn trương quá… em bây giờ là người của. An Đông, anh làm sao dám đụng đến, đúng không?
Anh chỉ muốn em chúc mừng anh.
Chúc mừng? Di nhíu mày.
Phải, em biết bệnh viện Hảo An vừa mới được xây dựng không? Anh chính thức được bổ nhiệm làm viện trưởng bên đó.
Sao?
Lão Tiên vỗ nhẹ lên vai nó, đắc ý không ngừng.
Em bất ngờ sao? Cũng nhờ em chiếu cố cả… chính An Đông đã lên tiếng nên anh mới thuận lợi như thế…. em vất vả rồi…
Nói dối…
Em cứ đi hỏi lại An Đông đi.
Mặt nó tái đi.
Lão Tiên nhìn bờ môi mím chặt khiến cánh môi thêm ửng đỏ, coi bộ An Đông chăm sóc nó rất tốt nha, nó trắng ra, đẹp ra, càng lúc càng cuốn hút. Một đứa như thế lại là con của một phụ nữ tầm thường kia, đúng là khó tin. Mà nhờ vậy mà lão mới có cơ hội chơi nó biết bao nhiêu lần.
Di trở lại phòng mẹ nó, đầu óc rối bời. An Đông thế nhưng lại giúp lão Tiên sau mọi chuyện sao… Di thấy uất ức, nó không vĩ đại tới mức bình thản nghe tin lão thăng quan tiến chức dễ dàng như thế.
Di con sao vậy? Nhìn mặt tệ quá.
Con… không sao. Di lắc đầu. “Mẹ à, con về trước nha… sắp tới có bài kiểm tra…”
Bà Nga ngạc nhiên, lần đầu tiên thằng con bà không đợi xem thái độ của bà mà bỏ về.
An Đông bật đèn, căn phòng tối om, trên giường tre, một thân ảnh cuộn mình trong chăn thành một khối tròn tròn. An Đông cau mày, không hài lòng lắm, tiếng muỗi cứ vo ve.
Này nhóc, em ngủ hả?
Ừm…, có tiếng trả lời, môi An Đông khẽ co giật một chút.
Sao không giăng mùng, giờ này mà ngủ gì. Hắn ngồi xuống cạnh giường, luồn tay vào mái tóc mềm mại. Di hơi nhích đầu khỏi tay hắn, lòng nó khó chịu. An Đông không khó để nhìn ra thái độ của nó.
Này… làm gì mà giận anh?
Không.
Anh thấy có… nói nghe xem nào.
Di không thèm trả lời, lì lợm chôn mình trong chăn. An Đông tiện tay ôm cả nó, cả chăn vào lòng. Di lúc này mới ngó bản mặt hắn đang cười toe toét.
Dì Nga nói em về học bài, học bài chưa mà nằm ì ở đó vậy?
Mắc gì tới anh.
Anh quan tâm mà.
Di quay ngoắt. An Đông lắc đầu.
Lần đầu tiên gặp anh nghĩ em có vẻ người lớn quá, bây giờ mới thấy đúng là trẻ con mà.
Thì sao! Di nạt, vừa quay lại đã bị An Đông bất ngờ cắn nhẹ lên cánh môi, An Đông trong mắt chỉ ngập từ vui vẻ đến vui vẻ.
Thì anh thích chứ sao!
An Đông.
Huh?
Bác sĩ Tiên nói ổng vừa được nhấc lên chức viện trưởng.
Thì sao?
Là anh đã giúp đỡ ổng đúng không?
Nụ cười An Đông hơi héo đi, cảm giác nếu gật đầu hắn sẽ bị nó đánh chết luôn.
Tại sao anh giúp ông ta chứ? Di hỏi.
À… Tay hắn gãi gãi đầu. “Làm theo thỏa thuận thôi.”
Đấy là lí do sao? Một kẻ như ông ta lại được một kết quả mĩ mãn thế sao…
Em cứ mặc kệ đi, em và ổng có còn liên quan gì đâu.
Với anh tất nhiên có liên quan gì đâu, anh đâu có bao giờ bị ổng đem ra chơi đùa đâu.
Ngoan nào! Đây không đáng để là vấn đề khiến em gút mắc đúng không?
Tôi thấy đáng. Di tức tối, hắn thản nhiên vô cùng. “Ông ta thế nào cũng được nhưng tại sao anh lại là người giúp ổng…”
Cảm giác của nó có lẽ chính là không cam lòng. An Đông ôm siết nó một chút, nó ngồi im, không đẩy hắn ra nghĩa là còn “thỏa hiệp” được.
Anh biết Di thấy ấm ức, nhưng không ai thành công suốt được. Thăng tiến thì đã sao, địa vị càng cao càng có nhiều cái để mất đúng không. Anh chắc là tương lai ổng cũng chả yên lành gì đâu.
Bỏ qua cho anh… nếu để ông ta dây dưa với em anh cũng khó quản lắm. Thà rằng cứ nhẫn nhịn một chút thì hơn.
Đừng buồn nhé…
Ánh mắt An Đông hết sức quyết đoán. Di ngập ngừng, rồi gật gật đầu, lần này đúng là nó hơi vô lí thật, ngẫm nghĩ trước giờ nó đâu có như thế, An Đông nuông chiều riết sinh hư thật rồi.
An Đông xoa xoa phần gò má nó.
Đừng lo nghĩ nhiều. Phản ứng của em là bình thường… nếu em thực sự bình thản khi kẻ từng lạm dụng em sống vui vẻ thì chắc anh phải xem em là thánh nhân mất.
Hắn cười hì hì, Di có vẻ lúng ta lúng túng. Hắn lúc này mới đặt nó xuống giường, đứng lên mở quạt máy, nhà gì đâu muỗi quá trời, làm cách nào cũng không diệt hết được.
Anh mới ghé bệnh viện về hả? Giờ Di mới sực nhớ.
Ừa. Anh ghé rước em.
Ngó nhìn dáng lưng hắn, Di âm thầm cảm động, hắn thật tốt với nó. An Đông không để ý cái đứa đang xúc động đằng sau, hắn có vấn đề cần lo trước mắt, mẹ Di sắp xuất viện rồi, hắn sẽ không còn “tạm trú” ở nhà Di được nữa. An Đông đau lòng ghê, hắn quen được ôm thằng nhóc này ngủ mỗi ngày rồi!
Buồn chết được…
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
kha says
Add oi tinh phi chuong 40 dau. Dang hay ma :(((
Gấu says
ây da…tác giả ơi, truyện đang hay mà, đăng tiếp đi nha :-*:-*
David says
Truyen rat hay , cam dong,minh da khoc rat nhieu , rat thuc te nhung ket thuc thi vo cung co hau. Neu duoc chuyen the thanh phim thi hay lam…:)
Bi says
Truyện đang hay tác giả up nhanh cho mọi ng cùng xem với nha 😀
meo meo says
truyen hay nhung lau ra the
Ngok says
Truyen rat rat rat hay tac gia mau ra chap moi nha
Daphne says
Sao không ra tiếp chap mới vậy :(( đang hay mà. quay trở lại đi nào người ơi :(( t vẫn chờ ng nè :'(
Đông_Thiên says
Tác gjả ak, thườg thj nhữg câu truyện t vjết cmt t sẽ cảm ơn tác gjả trướk. Nhưg ljệu tg là t thj tg có cảm ơn ng đã đem đến wá nhju nỗj đau cho mjh hk? T tự nhận là c.ng cứg rắn, truyện t xem hk dướj 1k, hjếm truyện nào lấy đc nc mắt of t lắm. Nhưg truyện này wák xuất sắc, từg chươg từg chươg như từg cây dao pén khứa tjm t zj. T hk mún khók tạj tjm t tự dưg nhój lên. nước mắt tự rớt xún, rớt vj thươg, vj xót, vj đau cho 1 tuổj thơ đầy đau khổ, rớt vj t kính, t ju sự vĩ đạj, vj t cảm phục cho tấm lòg 1 ng mẹ thươg và hy sjh cho con. Khác vs pjh thườg khj đọc truyện màk hk có chươg kết t sẽ khó chju, sẽ đáh gjá thấp cáj tâm of tác gjả. Nhưg lần này t xjn đc ngoạj lệ 1 lần, truyện dừg tạj đây đj, nhữg djễn pjến về sau thj m.n tự suy djễn đj, m.n hãy tjn sẽ có 1 káj kết có hậu đj: Dj sẽ hp vs ng xứg đág vs cậu, pọn thú độj lốp ng kja sẽ pj hậu quả thê thảm nhất. Vj pây jờ jt ra Dj đag có 1 nơj dựa dẫm, có 1 ng đủ sức pảo vệ. Hay ns thật ra là t sợ lắm, sợ nhữg nhát dao kja of tác gjả hk còn khứa tjm t nữa, màk nó đâm thẳg dô lun kja. Trờj ơj sẽ ra sau khj Dj pjt Đông là a.traj cùg cha khác mẹ vs mjh, sẽ ra sao khj Đông bjt “thằg tjện chủg” màk cậu lun khjh thườg là Dj, r sẽ ra sao khj mẹ Dj pjt dc nhữg thứ màk Dj từg trảj wa. T sợ t chju hk nổj tg ak. T khâm phục pạn ctltvoz ak. 9,5đ
leminhdinh says
tryện wá hay nhưg dừg ở đây là đc cảm ơn tg
viết tiếp đi mà says
sao lại dừng thế viết tiếp đii