Truyện gay: Tình phí – Chương 32
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nó gật đầu. Sang hụt hẫng.
Ơ… vậy… tao… về đây. Lần sau… tao ghé…
Nó nhìn bóng dáng Sang bước ra, một nỗi áy náy sợ sệt trào dâng. Nước mắt chợt trào ra, cũng là lúc Sang quay đầu nhìn lại. Sang hoảng hồn nhìn giọt nước trong suốt chảy ra từ mắt nó.
Dì Nga… không… tốt hả?
Sẽ không sao đâu…
Thằng Sang cảm nhận cả người nó run rẩy trong vòng tay Sang, cánh tay Sang chợt siết chặt ôm lấy nó như xoa dịu.
Mày đừng sợ… đừng có sợ nữa…
Sang cảm nhận vai mình ướt. Di khóc. Giọt nước mắt mỏng manh xuyên qua lớp vải áo nóng hổi. Sang cảm thấy thương nó cực độ.
Đừng khóc… nếu mày buồn tao cũng thấy đau lắm….
Di đẩy bật Sang ra, đôi mắt ngập nước khóc không kiềm chế.
Đau? Nó cong môi cười, “mày đau bằng tao không?”
Cả tim tao, cả người tao… mọi thứ đều muốn vỡ vụn cả rồi… Mày cóc biết gì hết nên mới dễ dàng phun ra cái câu sẽ không sao”… Mày cóc biết cái gì hết. Mày chẳng có tư cách gì mà nói.”
Sang ngớ người bị mắng oan mạng. Nhưng Sang không thấy giận. Sang đưa tay ôm lấy mặt nó, nước mắt len lỏi nhỏ vào tay Sang. Sang đón nhận hết, từng giọt, từng giọt nước mắt ấm nóng. Di khóc tu tu. Nó ít khóc trước mặt Sang, mà mỗi lần khóc đều cho Sang một cục thắc mắc to đùng.
Khóc chán, nó bỏ vào nhà, bò lên giường, chôn mặt trong chăn. Sang cũng mò vào, ngây ngốc ngó thằng bạn đang cuộn tròn trong chăn khóc thút thít.
Chuyện gì vậy? Sang xoa xoa tóc nó, ân cần hỏi. Di im ru, nhắm nghiền mắt đến khi chìm vào giấc ngủ bao giờ không hay.
Nó cô độc. Cả khi ở bên Sang cũng thế.
Thằng Sang sửa lại thế nằm rồi giăng mùng cho nó. Không gian vắng lặng chỉ còn hai đứa, một đứa đã ngủ vùi, còn một đứa ngồi trơ mắt ếch, ánh mắt Sang hạ xuống buồn bã.
Nhìn cách nó tức giận với Sang, cách nó sợ hãi, Sang tự biết có chút thay đổi tình cảm trong tim nó, Sang không còn là bờ bến bình yên của nó nữa rồi… Di của Sang là người cộc cằn nhưng rụt rè, Di của Sang là người mà chỉ cần nhìn thấy Sang thì bao nhiêu lo lắng muộn phiền cũng hết sạch, Di của Sang là người mà dù hai đứa cãi nhau cách mấy cũng bỏ qua hết, Di chỉ
nhớ những khoảnh khắc đẹp nhất của hai đứa mà thôi.
Bây giờ thì sao?
Di run rẩy trong vòng tay Sang. Sang cố ôm nó thật chặt, cố để nó cảm nhận Sang đang ở đây, nhưng… nó vẫn khóc, vẫn sợ hãi.
Mọi thứ không như trước nữa rồi…
Sang đã từ chối nó, lẽ ra Sang nên nhẹ nhõm vì Di không còn quỵ lụy vào Sang nữa mới đúng, nhưng lòng Sang nặng trĩu.
Sang không thể chấp nhận nó… nhưng không có nghĩa là Sang không yêu nó…
Một tuần…
Khoảng trống trong lớp học không phải để người ta nhận ra sự trống vắng trong tầm mắt, mà để người ta nhận ra sự trống vắng trong tim.
Một tuần, đủ để thấy một phút bên ai đó quý giá thế nào.
Một tuần để cảm nhận chờ đợi là gì.
Chỉ là…
Trước khi lún sâu vào tình yêu này, thằng Sang vẫn nhớ mình là một thằng con độc nhất của mẹ cha, và đang sống trong một xã hội đầy kì thị cái gọi là “đồng tính”.
Di tránh mặt An Đông triệt để những ngày sau đó, mặc cho hắn cứ tìm cách lẩn quẩn trước mặt nó thế nào, thằng Sang cũng cùng chung số phận, chỉ với một câu “tao muốn yên tĩnh, đừng làm phiền tao.” Thế là xong.
Một tuần trôi qua, bản thân nó cũng đưa ra quyết định dứt khoát. Khoác hờ lên mình chiếc áo gió, nó bấm số gọi lão Tiên, lão già nhằn nhi đòi gặp mặt nói chuyện, Di bực bội biết được dụng ý của lão.
Em đi đâu? Nó giật mình. An Đông từ cửa bước vào, gương mặt lạnh căm.
Anh đứng đó từ bao giờ? Nó sừng sộ.
Đủ biết em đã hẹn ai đó ở khách sạn
… Mặt nó hơi ửng lên như bị bắt gặp làm chuyện gì đó xấu xa lắm nhưng vẫn cố ra vẻ thờ ơ. “Anh đến có việc gì không?”
Anh tìm em.
Tôi có việc bận… mất công anh đến rồi.
Di nói rồi bỏ ra, An Đông nhanh chóng tóm nó lại.
Em yêu ông ta”?”
Không phải việc của anh.
Có đấy… anh thích em mà.
Anh cho rằng anh nói thích tôi thì được quản chuyện của tôi chắc.
Theo lẽ thì không… An Đông nhún vai, Di nhướng mày theo kiểu cũng-biết-điều-đấy, “nhưng anh không phải người thích làm theo lẽ.”
An Đông ghì sát Di vào vách nhà tức tối. “Giờ phút này mà em còn nghĩ đến chuyện đi phục vụ cho người khác sao? Em có nghĩ đến mẹ em không?”
Đây là chuyện của tôi, anh tôn trọng tôi chút xíu.
Em đáng được tôn trọng sao? Cái em đang làm gọi là gì? Không phải làm đĩ sao?
Chát…
Nó tát An Đông một cái đau điếng, nếu không phải vì đang trong thế bất lợi nó đã có thể cho hắn vài đấm rồi. An Đông sốc toàn tập. Nó dám tát hắn??? Hắn chưa một lần nói sai, cái nghề banh háng ra cho người ta chơi không gọi là đĩ sao?
Được… tôi là đĩ đấy… được chưa? Di nghiến răng, “giờ thì để tôi yên.”
Để yên cho em đi làm tình sao? An Đông mỉa mai, không tin nổi, “em cần tiền đến vậy sao?”
Phải.
Vì mẹ em? Hay vì em ham tiền?
Được rồi. Bây giờ anh vẽ cho em hai phương án, An Đông nén giận gằn giọng, “một là em ở lại, mọi thứ để anh lo liệu, chỉ cần em yên thân ngồi một chỗ cho anh…. anh sẽ bảo bọc chăm sóc cho em, hai là em cứ đi, cánh cửa kia em cứ bước ra, anh không cản, từ nay về sau anh sẽ mặc kệ, sống chết thế nào là chuyện của em…”
An Đông nhìn vào mắt nó, ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa bỏng rát. Chọn anh đi… hắn tha thiết muốn nó chọn hắn. Tiền có ý nghĩa gì chứ. Hắn không muốn ngã giá, đây là người hắn yêu, là người hắn trân trọng chứ không phải loại ném tiền để qua đường.
Ánh mắt hắn làm Di dao động, nhưng rồi nó nhếch môi cười nhạt.
Thầy phiền thật đó, thầy nghĩ dạng giáo viên quèn như thầy lo nổi cho tôi sao? Tôi căn bản chẳng cho thầy vào mắt.
Em nói dối.
Tôi nói dối thầy làm gì? Có kiếm thêm được xu nào không? Ông ta khác thầy, ông ta giàu, ông ta có tiền… ông ta mới là người giúp tôi đổi đời, còn anh, anh chả là cái thá gì hết. Di cười hềnh hệch càng khiến An Đông ứa gan, hắn hận không thể bóp nát cái miệng nó. Bất giác hắn đứng ngây người không biết đáp trả thế nào. Nó… đang nói dối hắn… đúng không?
Câu trả lời của tôi đã có rồi đó, phiền thầy tránh ra dùm…
Nó bước ra phía cửa bỏ lại An Đông đứng đó với muôn vàn cảm xúc rối loạn.
Hắn nhớ hình ảnh nó khi nhìn thằng Sang, ánh nhìn trong veo như nước, hình ảnh nó cười, mỗi khi nó khóc, nhớ gương mặt bướng bỉnh cãi nhau với hắn…
Hắn nhớ nụ hôn của nó, nhớ mùi hương trên người nó… nhớ tất cả… nó không cho hắn hy vọng, nhưng hắn chưa bao giờ chán nản khi bên nó.
Những hình ảnh đó sắp biến mất khỏi tầm mắt hắn sao?
An Đông kéo nó lại trước cả khi hắn nhận ra.
Không muốn.
Môi hắn phủ môi nó hôn như vũ bão.
Hắn không muốn nó đi…
An Đông vật ngã nó xuống nền đất, Di cảm nhận một cái đau nhói, rồi nền gạch lạnh ngắt tiếp xúc dưới lưng nó, đối nghịch lại bên trên cơ thể hắn nóng hừng hực.
Hah… lại cưỡng hôn. Nó vùng vẫy. Hắn lại khóa chặt nó, nụ hôn lại càng sâu hơn. Mắt hắn nhìn nó hoang dại, nó thấy sợ hãi.
Di cắn mạnh vào môi hắn bật máu, An Đông vẫn không rời môi, Di cảm nhận vị máu tanh trong môi nó. Tim nó thấy đau.
Nó khóc.
Nếu đây là điều anh muốn… Di nghẹn ngào, “được, tôi để anh chơi… xong việc thì đừng làm phiền tôi nữa.”
An Đông sững sờ. Mọi giác quan đều tê liệt.
Ha ha… An Đông cười, cười như điên. Hắn có thể không cười sao. Đây là gì? “Phí bình yên”, người hắn yêu sẵn sàng đem thân xác để hắn đừng làm phiền nữa. Hắn cần gì chứ, tình dục bỏ tiền ra muốn bao nhiêu mà chẳng có, nó từ đầu tới cuối một lần cũng chưa tôn trọng hắn, chưa một lần tin tưởng tình yêu của hắn. “Huỳnh Bảo Di… em rất giỏi! Nói ít nghĩa nhiều… tôi hiểu rồi.”
An Đông rời khỏi người nó, môi vẫn cong lên nụ cười chua chát.
Phí bình yên của em tôi từ chối… tôi không cần thiết phải ngủ với một thằng đĩ theo cách này…
Nó rụt người, đáng thương như con vật nhỏ bị dồn vào đường cùng, nhưng hình ảnh đó không đủ làm dịu đi máu nóng đang bốc nghi ngút trong lòng An Đông.
Em biết không… hắn chợt nói, “anh trả phí cho mọi thứ… rất tiện lợi, đặc biệt là sex…, “ăn bánh trả tiền”, không dây dưa, không lằng nhằng, không chút ấn tượng, thậm chí đến bây giờ, anh thậm chí không nhớ nổi kẻ anh đã bỏ tiền ra mua ra làm sao… sau cuộc vui anh lại cảm thấy vô vị vô cùng…”
Và anh nghĩ thứ duy nhất anh không muốn dùng tiền để mua mối quan hệ chính là người anh yêu…
An Đông dịu dàng chạm vào mặt nó, mỉm cười buồn bã.
Người đó là em… cho đến một phút trước…
Hắn đứng lên, sắc mặt thay đổi nhanh như lật một trang sách.
Chiều theo ý em, kể từ bây giờ, chúng ta xem như không quen biết…
Nó nhìn hắn ngây ngốc, không khí xung quanh như bớt đi vài độ khiến nó run lẩy bẩy. Hắn nhếch môi.
Em đừng lo. Anh sẽ không chạm vào em… à, mà nếu em van xin chắc anh sẽ để ý một chút đó… à, chỉ là mấy thằng callboy hay làm thế để gây chú ý… anh thấy cũng thú vị lắm.
An Đông bỏ đi, tiếng động cơ xe xa dần. Di vẫn ngồi đó.
Tim thấy đau.
Tiếng điện thoại reo vang. Di gượng gạo ngồi dậy. Không sao, đây là lựa chọn của nó, sẽ chẳng làm liên lụy ai cả…
An Đông sẽ chẳng buồn vì một đứa như nó.
Nó khóa cửa, lầm lũi đi. Ở một khách sạn nào đó thật xa nhà, lão già chờ đợi nó.
Sẽ không sao… có gì để mất chứ. Thêm một vài lần thì đã sao…
An Đông…
Em xin lỗi…
Em đến trễ.
Lão Tiên tươi cười khi nó bước vào phòng. Lão vừa tắm xong, mùi xà bông thoang thoảng, chỉ quấn độc nhất chiếc khăn tắm quanh eo. Di lặng im. Lão kéo nó ngồi xuống sofa, khẩn trương hỏi han nó.
Sao rồi? Em quyết định thế nào?
Tôi…, Di đảo mắt sang hướng khác, đã quyết định rồi nhưng nó có chút do dự khi đối mặt lão. Lão Tiên xoa xoa vai nó trấn an.
Có gì đâu mà em lo ngại. Trước lạ sau quen mà.
Sau quen? Tôi nhớ là ông nói chỉ ngủ một lần duy nhất mà.
À… ờ… anh chỉ ví von thôi.
Nhưng em đồng ý mà đúng không?
Lão Tiên tiến sát mặt nó, tay lần mò lột bỏ chiếc áo khoác trên người nó. Di im lặng, lão Tiên cho là đồng ý. Lão áp người mình lên thành ghế, chiếc khăn tắm mỏng manh duy nhất trên người lão được vứt đi, khoe ra hết toàn bộ cơ thể trần trụi. Ánh mắt Di trở nên lãnh đạm, khuôn miệng đẹp đẽ khẽ hé mở ngậm lấy vật thể trước mặt mút mát, lời nói An Đông xát muối vào tim, “thằng đĩ”.
Hắn nói đúng…
Vậy thì ba ngày nữa anh sẽ đến rước em đi gặp ông ta… có gì đâu em, ai mà chả được, đàn ông con trai có gì đâu mà mất, huống chi cả hai cùng sướng chứ có phải có mình ổng đâu…
Em trước mặt ổng nhớ ca ngợi anh chút xíu là được… anh đã giúp em tận tình đến thế.
Lão Tiên thốc sâu tận cuống họng nó, sung sướng rên rỉ từng hồi, bàn tay thô bạo túm tóc, dùng đầu nó làm điểm trụ, chẳng hề chú ý gương mặt xanh tái vì thiếu dưỡng khí của người bên dưới.
Di thở khò khè, nước bọt trào ra nơi khóe miệng, đôi mắt ứa lên đầy tà mị, khối thịt mập càng lúc to phình ra, cứng ngắt. Lão Tiên rút ra khỏi môi nó, trút sạch đám vải thừa thải. Cơ thể nó phơi bày rõ mồn một, lão bấn loạn chạm vào nó không biết nên bắt đầu từ đâu, từ đôi môi đo đỏ, hay từ đầu vú hồng hồng, hay tiến thẳng luôn vào nửa thân dưới đang úp mở mời gọi. Lão cứ theo bản năng ép nó vào thành sofa, vục mặt vào khoảng giữa chân nó mà đánh lưỡi, chốc chốc cao hứng lại cắn nhẹ một cái, đủ làm nó đau đến toát mồ hôi hột.
Có một điều nó không hề biết, có một chiếc camera được kín đáo đặt tại phòng, ghi lại hết những hình ảnh hôm nay. Hình ảnh lão Tiên quấn lấy nó, hình ảnh lão ăn nó sạch sành sanh… tất cả, một đoạn clip dài hàng giờ.
Di cắn chặt môi, nửa thân dưới bị lão Tiên ra vào như điên, lão phát vào hai cánh mông bôm bốp. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả sofa. Đầu óc nó mê mị, hình ảnh An Đông cứ chập chờn, ánh mắt khinh rẻ của hắn khiến nó nhớ đến một hình ảnh khác… một ánh mắt dịu dàng yêu thương.
Nhóc… từ nay về sau đừng từ chối anh nữa nha.
Ừm…
Vậy em yêu anh nha…
Ưm…
Hứa nha.
Ưm…
Thật nha.
Phải! Cái đêm nó say khướt ấy… nó đâu có quên…!
Nó chỉ giả bộ quên thôi!
Nó thức giấc, lắng nghe tiếng nhạc vang đều đều từ điện thoại, mấy bài nhạc xưa lão Tiên hay nghe. Lão vẫn chưa rời đi… Lão Tiên đang đối lưng lại với nó, vẫn trần như nhộng. Lão đang xem…gì đó… nó nhíu mày.
Em dậy rồi hả?
Mắt Di dán vào màn hình, tính ra thì đây sẽ là kinh nghiệm xem phim sex gay đầu tiên của nó, nếu nó không phải nhân vật chính trên màn hình.
Nóng bỏng không? Em lên hình ăn ảnh thật nó nha, không thua gì diễn viên.
Ông quay lén? Hình ảnh nó rõ mồn một, trong khi lão Tiên chỉ thấy được phần lưng, thậm chí có những cảnh cận mặt nó khi ngủ, nó đoán là cảnh lão quay sau cùng.
Ừ… phải cho người ta xem hàng trước chứ em… ai mà không muốn xem trước thứ mà mình sắp bỏ tiền ra mua…
Lão Tiên cho rằng nó sẽ tức tối hay la hét gì đó, trái với suy nghĩ của lão, nó chỉ cong môi cười nhạt.
Ồ…
Nó bỏ vào phòng tắm, lão nhìn tấm lưng trắng trẻo và phần chân dài vẫn còn đầy vết tích của lão, khẽ nuốt nước bọt, bên dưới lại nao nao.
Biết tin gì chưa? Thầy Đông nghỉ việc rồi đó.
Xạo hả?
Thật đó. Tao nghe mấy thầy cô nói…
Mà ổng nghỉ quá trời… có vẻ gì tha thiết đâu.
Chắc bị đuổi…
Tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, Di thờ ơ. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Nó lầm lũi bước đi.
Khoảng trống trong tim nó lại to hơn một chút rồi. Mưa nhạt nhòa, thế giới này vô vị.
Lão Tiên đến đón nó lúc tối. Lần này nó sẽ ngủ với một người hoàn toàn xa lạ. Lão Tiên nhìn cái mặt lạnh nhạt của nó, hứng chí đẩy vào tay nó một phong bì.
Trong đó là mười triệu, nếu làm tốt anh sẽ đưa hết phần còn lại.
Lần đầu tiên nó cầm được số tiền to đến thế. Bạn của lão Tiên nếu không phải dạng thừa tiền thì chắc hẳn là một gã điên. Mười triệu…quá điên! Nó nhìn xấp bạc mới cóng trong tay, cũng có chút chột dạ, lúc trước lão Tiên phẫu thuật “miễn phí” cho mẹ nó có một lần rồi đem nó ra làm tình trừ nợ cả tháng, không biết bạn lão có bắt chước lão chơi trò này không nữa…
Xe rẽ bánh khỏi thị xã, nó ngạc nhiên.
Ông đưa tôi đi đâu vậy?
Bạn anh là nhân vật lớn, đâu thể khơi khơi ra vào khách sạn với em… anh có một căn nhà ở Cẩm Giang, anh hẹn bạn anh ở đó… đêm nay, em làm tốt vào.
Đường vắng, xe lướt nhanh trên đường quốc lộ, rồi rẽ vào hẽm, cuối cùng cũng dừng bánh. Nhà của lão Tiên tính ra rất đẹp, rất rộng, trong bóng đêm càng hiện ra đẹp hơn vì đèn màu, trong sân đã có vài chiếc xe đậu sẵn.
Di e dè bước xuống xe, lão Tiên cặp kè vai nó đưa vào nhà.
Em theo anh.
Lão đưa nó vào một căn phòng nhỏ, lão lục tìm gì đó.
Em cứ tắm trước đi, rồi đi gặp ông ấy, anh chuẩn bị cho em hết rồi.
Nó chần chừ bước vào phòng tắm, đầu suy nghĩ “chuẩn bị” mà lão nói có ý nghĩa gì. Nó cố ý tắm thật lâu. Lão Tiên gõ cửa, tuồn vào cho nó một túi giấy đựng quần áo. Nó không khỏi trợn mắt. Trong túi là một chiếc quần ôm màu đen ngắn… ngắn đến mức nó có cảm tưởng cái quần này liệu có phải là… quần lót hay không. Nó lục kĩ trong túi, hoàn toàn xác định đây là cái quần duy nhất. Di kéo nhẹ, độ đàn hồi tốt, chiếc quần này đúng nghĩa ôm sát người nó, bao nhiêu đường cong đường méo gì cũng sẽ phơi bày sạch sẽ hết. Nó lại moi trong túi ra, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu kem mỏng tang, nó giơ lên tầm mắt mà xem, wow… xuyên thấu luôn.
Nó thực sự cần mặc bộ đồ chíp hôi này sao, gợi dục không thể tả…
Lão Tiên suýt xoa khi nó bước ra, lão nhìn nó chăm chăm, ánh mắt lão khiến nó nổi da gà.
Lão Tiên lấy ra một chai nước hoa, xịt một ít lên ngực lên cổ nó. Mùi nồng, nó thấy khó chịu.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply