Truyện gay: Tình phí – Chương 25
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
An Đông ho lụ khụ. Câu này ngoài sức tưởng tượng của hắn. Mặt thằng nhóc chẳng thể hiện chút vui buồn nào để hắn suy nghĩ rằng nó nói nhảm hay nó đang đùa. An Đông trở nên nghiêm túc.
Không! Nếu có thì đã làm lâu rồi.
Ồ…
Anh thích em. Nên anh sẽ trân trọng em.
Cái mặt ngơ ngẩn kia khiến hắn lo ngay ngáy nó có hiểu hắn đang nói cái gì không, nó mà hỏi lại “thích là sao?” thì có mà cắn lưỡi. Không ngờ nghe xong nó chỉ thẫn thờ.
Nhưng mà Sang không có thích tôi…
Trả lời trớt quớt. An Đông thấy hơi bực mình nhưng vẫn ráng nhịn theo châm ngôn “luôn luôn lắng nghe”. Nó tỉ tê.
Sang nói Sang sẽ bên tôi… cái gì mà mày còn có tao”… thế mà cuối cùng lại chọn Vy… rốt cuộc toàn là nói dối… tôi cuối cùng vẫn một mình…”
Hắn thở dài, lời tỏ tình vài giây trước của hắn chìm vào quên lãng, hắn kiên nhẫn ngồi nghe nó than vãn, bộ dáng đáng thương lắm nha, hắn chỉ biết liếc nhìn đồng hồ, khuya thế này nó không đi ngủ thì mai khỏi thức luôn.
Nhóc toàn đợi mất bò mới lo làm chuồng thì ráng chịu…
Hắn kéo nó nằm ịch xuống giường.
Nếu có cơ hội thì nên nắm bắt. Đúng không?
Tôi không… xứng với cậu ta… Sang với tôi… giống như… nước ngọt với nước phèn vậy…
Tại sao?
Tôi bẩn lắm…
Ngớ ngẩn.
…, ánh mắt Di buồn bã, An Đông khẽ kéo nó vào lòng.
Ngủ đi
Nó nằm im trong lòng hắn, mùi nước hoa trên người hắn thật lạ lẫm.
Nhóc…
Ai đã phạt nhóc vậy?
Nói anh nghe đi… anh sẽ giúp em.
Aishhh… không nói thì thôi. Hắn phục sát đất độ lì của nó, lúc thì ngoan ngoãn, lúc thì lì lợm, chẳng biết đường đâu mà lần.
……..ba…., nó chợt lên tiếng.
Ba? Ba nào? Hắn lay lay người nó, mắt nó nhắm nghiền, chỉ có môi khẽ mấp máy, nhưng hắn vẫn nghe rõ.
Ba…. dượng….
Ổng cưỡng bức em?
Ưm…
Sao không méc mẹ…
Hmm….
Trả lời đi chứ.
….. không… được…
Lý do?
Nó lại im. An Đông thật tức muốn chết! Cho đến khi môi nó mấp máy lần nữa.
An… Đông… kẻ hại chết… bà ngoại… là tôi…
Nó ghét bà ngoại.
Bắt nguồn mọi chuyện từ lúc nào nhỉ?!
Từ lúc mẹ dắt nó về và nói “đây là con của con”…???
Bà ngoại sững sờ.
Không đúng. Lúc đó nó còn rất mong chờ gặp được người thân cơ mà.
Hay là lúc ăn cái tát đầu tiên của bà, vì cái lí do kén ăn. Nó ghét thiên lý, mà nguồn thu nhập chính của gia đình lại chính là loại nửa rau nửa hoa này.
Lúc đó gọi là nó sợ bà thì đúng hơn. Bị đánh đòn, đau thì có đau, nhưng ăn đòn riết lại thành chai lì, cứ né xa bà nó ra là được, nhìn chung ngoại nói đúng, nó lì, nhưng mà là lì đòn. Có lẽ nó sẽ không biết người ngoại nó thực sự muốn đánh là “ba” nó thì đúng hơn, bởi ông đã hủy hoại mẹ nó, hủy hoại đứa con gái độc nhất của bà, bà đành trút giận lên cái manh mối duy nhất có liên quan đến ông là nó.
Di vẫn nhớ lần đầu tiên chuyển trường về quê, không rành rẽ đường xá, không quen biết một ai, hết giờ học, nó ngồi ngây ngốc chờ rước, đến khi bụng đói meo, phải tự mò đường về.
Lúc này nó vẫn chỉ không thương ngoại thôi, chứ vẫn chưa có cái gọi là ghét.
Cho tới cái ngày nhập học năm ấy. Buổi sáng, ngáy ngủ, ngoại hái thiên lý ra chợ bán từ sớm, tha hồ nằm ườn, cho đến khi tay mẹ dịu dàng vuốt ve tóc nó.
Di… dậy đi con.
Nó rúc sâu hơn vào chăn, me phì cười.
Chiều nay phải đi học đó, con dậy chuẩn bị sách vở đi là vừa. Mẹ đi rẫy chiều mới về, không nhắc con được đâu.
Cái đầu trong chăn có hơi gục gặc.
Có canh chua cá lóc trong nồi ấy, để lâu sẽ tanh đó con.
Ưm… con… biết… rồi… mà.
Nó ngọ nguậy. Mẹ giật tung cái chăn, bẹo má nó.
Ở nhà ngoan, chiều mẹ đem dưa hấu về cho.
Mẹ hái dưa hả?
Ừ. Dưa năm nay được mùa, ông chủ ruộng dưa tốt lắm, mẹ sẽ xách về cho con vài trái.
Dạ. Mắt nó sáng rỡ, ngồi nhìn cái dáng mẹ bước ra ngoài.
8 giờ sáng, nắng rải đầy sân. Dáng mẹ như hòa vào nắng lóa cả mắt.
Tâm trạng vui vẻ háo hức của nó không kéo dài được đến chiều. Đang ngồi sau bếp, tiếng lục đục từ phía nhà trên khiến nó khó hiểu.
Dượng đến đây làm gì?
Bà ngoài chợ, mẹ đi rẫy, nó khó chịu khi ông Bảy đang trong nhà, mắt nó nhanh chóng dán vào sợi dây chuyền vàng trên tay ông.
Dượng… cái đó của bà ngoại mà… dượng… ăn cắp.
Di, mày nói bậy bạ gì đó… trộm cắp gì. Dượng chỉ mượn một lát thôi.
Dượng… đợi mẹ với bà không có nhà mà nói là mượn…
Ông Bảy ghì chặt vai nó, ánh mắt khẩn cầu.
Di à… dượng thiếu nợ… nếu không có tiền dượng sẽ gặp rắc rối to, Di hiểu không. Đây là cứu mạng đó.
Nó dao động, nó dù gì vẫn là một đứa con nít. Nhưng nó vẫn nhớ cái sợi dây chuyền này ngoại xem như bảo vật, bà kiểm tra mỗi ngày, xong gói lại khóa chặt trong tủ thờ, bà chắt chiu dành dụm từng đồng để tặng mẹ làm của hồi môn trong ngày mẹ lấy chồng. Thứ này mà mất, không cần biết tại sao, đảm bảo nó sẽ bị cho ăn no đòn.
Không… được…. cái đó… của mẹ… nó lắc đầu nguầy nguậy.
Sớm muộn gì dượng với mẹ con cũng lấy nhau thôi, xem như để dượng giữ giùm.
Của mẹ mà… dượng trả cho mẹ, không thì con méc mẹ.
Di à… bà ngoại thường dạy con phải ngoan, con quên rồi sao? Dượng tương lai sẽ là ba con, con phải biết nghe lời chứ.
Dượng không phải ba con
Thôi được rồi, con cần thời gian để chấp nhận dượng, dượng về trước đây.
Dượng trả dây chuyền lại cho bà ngoại.
Nó kéo ông Bảy lại khiến ông bực bội, thẳng tay hất nó té oạch.
Trả đây. ĂN TRỘM… ĂN TRỘM…
BỐP…
Ông Bảy đạp nó một cái đau đến ná thở. Nó khò khè.
Mày dám la lên hả? Tao đã nói tao chỉ mượn thôi mày không nghe thấy sao?
Ông… ăn…trộm… ĂN TRỘM…
Ông Bảy tát nó một cái, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra. Ông bịt chặt miệng nó đến đau buốt, ở nơi vừa bị tát bỏng rát.
Thằng chó con này, hôm nay tao không dạy mày một trận mày chịu không được đúng không? Con mẹ mày không nhờ tao thương hại thì khỏi mong có chút danh phận nào, tao lấy một chút tiền công thì đã sao? Tại sao cái loại chó như mày lại không chịu hiểu.
Ông Bảy tóm cái nùi giẻ gần đó dồn vào miệng nó, nó muốn nôn ọe, ông trói chặt tay nó vào chân giường, rồi lật người nó lại phát bôm bốp vào mông. Nhìn vào cũng giống người lớn đang dạy trẻ lắm, nhưng có điều ông toàn dùng hết sức lực mà đánh, đến khi ông kéo quần nó xuống nhìn ngắm thành quả, cái bờ mông trắng bóc đã chuyển sang tím bầm. Nó đau đến méo mặt.
Vô dụng… mẹ con mày đều là cái thứ vô dụng… con mẹ mày còn tự hào về mày nữa chứ… cái thứ mê trai tha về một thằng con hoang còn có gan nhìn đời… nói tao nghe… ba mày thế nào…chắc là vừa đẹp trai vừa mặt dày đúng không… ổng chắc dạy mẹ mày làm đĩ hay lắm đúng không.
Tim nó đau buốt, đau vì bị đánh, đau vì mẹ nó bị xúc phạm. Nhưng ông Bảy nào có thèm quan tâm làm gì.
Con ngoan… lần sau đừng cãi lời ba” biết chưa.” Ông Bảy cười ha ha, vuốt ve cái mông sưng một cục. Mỗi cái va chạm khiến nó rát không tả xiết. Nhưng ông Bảy chợt ngạc nhiên. Mịn, người ta nói mịn như da em bé đố có sai, hiếm khi ông để ý đến thân thể của “con riêng”. Thay vì vuốt cái mông dọa nó bàn tay ông cứ lần mò lên dần… lên dần. Tay ông chai sần thô ráp làm nó đau, nhưng da nó vừa mềm vừa mịn hơn cả khối con đàn bà lại làm ông chết mê chết mệt. Nó cứ rợn từng cơn theo sự cọ xát ấy, nước mắt chảy không ngừng.
Giờ tao mới để ý, nếu chỉ nhìn bấy nhiêu thì cũng không khác bé gái là mấy… nếu mày là con gái chắc hẳn tao sẽ rất yêu thương” mày… Con mẹ mày đúng là thất bại mà… đẻ ra con trai thế này thì lấy lỗ đâu ra cho tao chơi???”
Ông lật người nó lại, kéo áo nó qua khỏi đầu ngắm nghía, véo ngực nó một cái đau điếng, nó oằn người.
Mày cũng có vú… con trai có vú để làm gì? Cơ thể mày toàn mấy thứ dư thừa… hay là… để tao cắt đứt dùm mày.
Ông cắn, răng ông nghiến mạnh đầu vú. Nó khóc, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt. Đau, nó muốn ông buông nó ra, nhưng ông Bảy thấy có càng sợ thì lại càng thích. Bàn tay đang mơn trớn bờ mông, lần mò một chốc lại chạm vào thứ gì đó. Ông rời đầu ngực nó để xốc cả hai chân nó lên ngắm nghía.
Hê… mày cũng có lỗ mà… xem ra mày cũng không tới nỗi là đồ bỏ đi lắm.
Ông cười khi nhìn cái lỗ hồng hào đang khép chặt. Nó lắc đầu như điên.
Tao chưa chơi ấu dâm bao giờ… con ngoan… con giúp ba nha…
Nó muốn trốn chạy.
Nhưng nó vẫn ở đây.
Ông Bảy cứ thé xé nát cơ thể nó, tàn bạo xâm nhập vào nó. Đau đến não tủy muốn chảy tan. Nhưng nó có chút may mắn vì sự đau đớn không quá lâu, một cuộc điện thoại gọi đến, ông Bảy vừa thốc vào người nó vừa nghe máy, lát sau thì cũng buông tha cho nó mà bỏ đi.
Hình như ngày hôm đó ông nướng sạch sợi dây chuyền vào sòng bài. Để lại nó đau muốn chết về thân thể và những mơ mộng về “ba” vỡ tan nát.
Bà Tâm biết chuyện, bà như tức điên, đuổi thằng Sang đi học sớm rồi thoa thuốc cho nó. Đến giờ chiều, bà Tâm dắt nó về kể cho bà ngoại nghe mọi chuyện. Bà ngoại trơ mặt không tin, đến khi nhìn những vết tích tím bầm trên người nó và cái dây chuyền “bảo vật” không cánh mà bay, bà choáng váng.
Được rồi Tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Tôi sẽ xem xét, mong cô đừng để chuyện này lộ ra ngoài, không thì nhà tôi tai tiếng không biết sẽ đến đâu. Mặt ngoại nghiêm trọng.
Bà Tâm thở phào khi bà ngoại đã chịu tin, nhưng cũng khó chịu vì có vẻ ngoại nó lo gia đình bị tai tiếng nhiều hơn lo cho nó.
Tôi nghĩ dì nên đi dẫn nó đi khám cho chắc ăn, may mà chưa tới mức chảy máu…
Được rồi… chuyện gia đình tôi hi vọng cô Tâm đừng can thiệp vào, cứ để tôi giải quyết…
Bà Tâm vừa về xong, ngoại nó cầm roi mây quất nó túi bụi. Có thể là nó quá ngốc hay sao nhưng cả khi bị ngoại quất, nó vẫn không hiểu lí do.
Tại sao ngoại đánh nó???
Nó co người, cả thân dưới đau đớn. Nó khóc, ngoại chợt dừng roi. Bà ngoại cũng bật khóc.
Nếu đã đánh nó… thì mắc gì phải khóc.
Ngoại thương nó, hay ghét nó? Nó không hiểu, dù là một chút tình thương vụn vặt ngoại cũng không bố thí cho nó được sao…
Mày đúng là nỗi nhục của nhà này mà. Ngoại ném cây roi vào góc nhà. “Một đứa con trai bị hiếp… mày muốn xóm giềng này có thêm chuyện để bàn tán sao? Mày làm mẹ mày nhục nhã chưa đủ sao? Trời ơi là trời… tôi làm gì sai mà cái thằng tội nghiệt này nó có mặt trong cái nhà này hả ông trời…”
Nó khóc nấc lên. Nó mới là nạn nhân cơ mà, nó bị trói, bị đánh, bị hiếp, bấy nhiêu chưa đủ để nó đau đớn sao. Chuyện này quá sức kiềm chế rồi. Bà ngoại nhìn nước mắt nó tuôn cũng bức xúc la hét.
Mày khóc cái gì??? Tao mới phải khóc khi ghánh chịu cái nhục nhã này, mẹ mày mang mày về không khác chi tát vô mặt tao. Mẹ mày bôi tro trát trấu vào mặt nhà này, nó khiến tao đến chết cũng không thể nhìn mặt ba nó, bây giờ đến mày, mày với mẹ mày muốn ép tao tức chết có đúng không? Thằng cha mày…cái thằng ôn vật này… đúng là không chịu nổi với mày mà…
Bà khóc rống lên, nước mắt lem nhem trên khuôn mặt kham khổ. Ngoại nó liếc nhìn cái giỏ bàng, hôm nay bán đắt, ngoại mua giúp hàng bánh chuối, ôi thôi thì cũng là con cháu, mua cho nó cũng không tốn bao nhiêu, chưa kịp đối tốt với nó đã bị nó khiến cho nhục nhã không kể sao cho xiết. Bà cầm cả gói bánh quăng vào đống rác.
Nó vẫn cứ khóc, nắng chiều hòa vào nước mắt ảm đạm nhạt nhòa.
Không ai nói gì về ngày hôm ấy. Bà ngoại cấm nó hé răng, nó vô cảm gật đầu.
Mẹ và ngoại cãi nhau kịch liệt, mẹ cho rằng ngoại đánh nó thê thảm như thế. Mẹ tức tối vì ngoại không biết yêu thương nó, ngoại không thể xem nó là một đứa cháu thực thụ hay sao, ngoại cũng tức giận vì đứa con gái không hiểu ngoại, ngoại làm mọi chuyện đều vì gia đình này, vì mẹ nó… tại sao… sao con của bà lại không hiểu chứ. Nó ngồi giữa, chỉ muốn chết quách đi.
Bà Tâm thì cho rằng ngoại nó đã giải quyết được vấn đề ông Bảy ổn thỏa, bà cũng không muốn nhắc lại vì sợ nó đau lòng. Mọi chuyện như đã xong. Chỉ còn lại nó lúc nào cũng dè chừng ông Bảy, thỉnh thoảng ông vẫn hướng đôi mắt mờ mịt dục vọng về phía nó. Cái nhìn khiến nó sởn gai óc.
Mẹ bệnh, đám cưới của mẹ cứ trì hoãn. Nó thở phào. Bà ngoại sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Số lần chửi mắng nó cũng nhiều hơn một chút.
Con ngoan… dạo này hình như con tránh mặt ba suốt… ba nhớ con quá đi. Ông Bảy bất ngờ ôm ghì nó từ đằng sau.
Buông ra… ông không phải là ba tôi… nó cắn mạnh vào tay ông, bỏ chạy.
Thằng Sang mở cửa nhà củi. Hôm nay dậy hơi trễ, phí mất vài giờ nắng.
Ý… sao nằm ở đây.
Nó nằm ngủ quên trong nhà củi, thằng Sang đúng là bị nó hù cho hết hồn mà.
Sang lay nhè nhẹ. Di vẫn chẳng có vẻ gì là muốn thức. Ngón tay Sang nhẹ nghịch đầu ngón tay nó, mềm mềm.
Chắc mới bị bà la. Sang thở dài, lòng cảm thấy buồn thiu.
Di… dậy đi… ngủ ở đây muỗi lắm, vào nhà mà ngủ…
Nó mở mắt, Sang cười rạng rỡ.
Vào nhà đi… tao không bế mày nổi đâu…
Nó cũng mỉm cười. Cơ mặt cứng cồng, hình như nó đang không muốn cười.
Bà Tâm đi khám sức khỏe trở về khóc nấc bên ông chồng. Cũng là lần đầu tiên nó gặp ba thằng Sang, thấy nó chào ông khẽ gật đầu, nhưng ông bận an ủi bà Tâm rồi.
Mẹ nó đừng có khóc, mình cũng có tuổi rồi giữ sức khỏe thì tốt hơn, con cái thì mình cũng có thằng Sang rồi còn gì, mai mốt nó lấy vợ sợ bà bế cháu mỏi tay luôn đó.
Nhưng…
Nhưng nhị gì… vợ chồng mình bận rộn như vầy thời gian đâu mà chăm con…
Sang kéo nó lên lầu, ánh mắt nó hướng về bà Tâm đầy quan tâm.
Mày đừng lo, mẹ muốn có em bé, nhưng bác sĩ không cho.
Chắc dì Tâm buồn lắm. Dì Tâm thích con nít mà.
Sao mày biết mẹ tao thích con nít?
Thì… dì tốt với tao lắm mà…
Sang bật cười, Sang muốn nói tại mẹ Sang thấy nó dễ thương nên cưng thì có, nhưng mà thôi, Sang sẽ giữ bí mật vậy.
Nó khép mắt, mường tượng về “ba”.
Tim chợt đau.
Nó thích ở bên nhà thằng Sang hơn, Sang khiến nó cảm nhận được cái gọi là “gia đình”, sau lần thấy nó ngủ quên trong nhà củi, một cái mền được “tình cờ” được đặt trong góc, Sang quan tâm nó theo cách của Sang, nhẹ nhàng âm thầm, giống như bến bờ bình yên của riêng nó. Ít nhất ở nhà Sang, nó cảm nhận được sự trân trọng.
Đến lúc đó nó chưa hề nghĩ sẽ có ngày hôm ấy.
Bà ngoại nằm dài trên đất, chiếc tủ thờ đổ ập lên người, đồ đạc trên tủ văng mỗi thứ một góc đổ bể tan nát, nó thấy máu ngoại nó chảy không ngừng. Hình như bà vô tình trượt khiến cả bàn thờ đổ ập xuống người. Chân nó bủn rủn, lết từng bước đến bên ngoại nó.
Ngoại… bà ngoại…
Nó lắp bắp. Ngoại nó khẽ cựa mình, bà không thể cục cựa nổi khi một mảnh kính ghim sâu vào chân.
Gỡ… gỡ thứ này… giúp tao.
Dạ… dạ…
Thằng chó… đừng có đụng tao… thứ ô nhục.
Dạ… Nó luống cuống kéo tủ, nặng quá…
Thứ súc sinh như mày… đồ vô… dụng… bưng cái tủ cũng không nổi… mày chỉ giỏi banh háng ra cho… người khác chơi… thôi đúng không….? Ngoại nó tức tối, nếu không phải vì chân bà bị thương, bà đã đánh cho nó một trận rồi. Ngoại tóm ngay cái li con ném vào đầu nó. “Đi… kêu người lớn… đến đây…. thằng chó vô dụng…”
Nó ôm lấy đầu…. có chút chất lỏng đang rỉ ra. Nó lết ra cửa định hô hoán, nhưng một tư tưởng tởm lợm chợt lóe lên trong đầu…
Nếu ngoại chết… nó sẽ được giải thoát… sẽ không ai đánh đập nó nữa… sẽ không ai ép uổng mẹ nó nữa… sẽ không ai chà đạp nó…
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply