Truyện gay: Tình phí – Chương 23
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chưa tới mười sáu tuổi, thuở bé sống với mẹ và bà, thế gì cái quái quỷ gì biến em thành kiểu này chứ.
Nó hất An Đông ra khó chịu.
Kiểu này là kiểu gì chứ? Anh muốn xem tôi thế nào thì cứ thành thế ấy, thắc mắc làm gì.
Tùy tiện, buông thả, nhu nhược, bướng bỉnh. An Đông quát, “và cả khó hiểu. Em không tin tôi chả có gì lạ, nhưng còn người em yêu, gia đình em, không ai đáng để em tin tưởng cả à?”
Tiếng chuông reng lên, nó hậm hực nhìn hắn, vì hắn lãm nhãm mà hết giờ ra chơi của nó. An Đông cũng không vui vẻ gì, cái chuông phá đám.
Di vào lớp vô tình chạm mặt Vy, nhỏ liếc nó một cái sắc lẽm rồi về lớp. Tự nhiên nó cảm thấy nhờn nhợn, con nhỏ này sao sao ấy.
Mày đi đâu? Sang hỏi nó.
Kệ tao.
Ờ… mày thì nhất rồi.
Có hỏi thì hỏi lúc tao bắt đầu đi ấy, đừng hỏi khi tao đã về chỗ. Như thế nửa vời lắm. Nó nạt.
Mày… Sang mím môi. “Rồi… được rồi”
Sang chúi mũi vào sách vở, Suốt buổi hai đứa chẳng nói với nhau lời nào. Ngày gì toàn chuyện bực mình.
Về phần An Đông cũng bực bội không kém, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ qua nghĩ lại, hắn chợt nhớ một chuyện, nếu mẹ nó đã hay bệnh phải nhập viện thế thì hắn muốn tìm hiểu cũng không khó lắm đâu, hắn sang văn phòng mượn hồ sơ của nó, rồi trở về rút điện thoại ra bấm số gọi cho ông cậu hắn.
Alô… cậu hai, con đây…
Bên kia đầu dây, cậu hắn có vẻ hết sức ngạc nhiên.
Mày mà gọi cậu thì coi bộ bữa nay trời mưa rồi…
Đang mùa mưa mà cậu đừng đổ thừa con chứ… à cậu đang ở nhà hay ở bệnh viện vậy?
Ở nhà.
Cậu ba… rãnh rỗi cậu lục tìm dùm con bệnh án của người này cái.
Ai?
An Đông vạch vạch hồ sơ nhập học của nó, cái tên phụ huynh học sinh-quả thực không có tên cha, trời, mẹ nó mới có 34 tuổi, hơn hắn có 8 tuổi, nó với hắn toàn nói chuyện ngang hàng riết nên không để ý hắn với nó cách nhau một số tuổi chẳng ít chút nào..
Bà Huỳnh Thị Thu Nga, số chứng minh là…
Bên kia đầu dây, cậu hắn ho lụ khụ.
Thằng kia, cả bệnh nhân mày cũng không tha hả… mày để yên cho người ta dưỡng bệnh dùm cậu.
Ế… cậu nghĩ cái gì vậy? Con chỉ thắc mắc tình hình một chút thôi nha… Còn nữa, con gái con còn không có hứng nói gì đến người phụ nữ đã có một đứa con mười sáu tuổi.
Mày không thích con gái sao con? Ba mẹ mày biết có mà khóc.
Họ biết cả đấy, nhưng cũng không quan tâm lắm đâu, vẫn còn một thằng con bình thường mà.
Mày đó, thân là anh trai mà chẳng bao giờ làm gương cho em út…
Ha ha… cái này cậu nên trách mẹ con sao lại đẻ con ra trước thì đúng hơn
Thằng quỷ… mày sao rồi con? Ở đây quen chưa?
Chán ngắt, xứ sở gì chẳng kiếm được một thằng trai đẹp vừa mắt để hú hí. An Đông cười khùng khục, cậu hắn chỉ biết lắc đầu. Ông trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại.
Đông, mày thực sự thích con trai thực sao?
Chi vậy cậu?
Cậu có một mối, nếu mày thực sự thích cậu sẽ tìm cách giới thiệu nó cho mày, đảm bảo mày thích, chịu chứ?
An Đông phá lên cười.
Trời… con giỡn thôi… con dư sức tự tìm mà, cậu khéo lo. Ờ mà phải rồi, lần trước con có ghé nhà cậu chôm một lọ thuốc bôi, con sẽ trả tiền cho cậu sau nha.
Mày phải cháu tao không mà khách sáo vậy con. Khỏi đi… rảnh ghé thăm cậu mày là được rồi, lâu nay bận rộn cậu mày cũng ít có thời gian đi đâu đó.
Cậu đi tìm gà chứ đi đâu đó gì. Nhà này con giống tính cậu nhất còn gì. An Đông cười hắc hắc. Nghe cậu hắn lầm bầm chửi hắn vài câu nữa thì cúp máy.
Gác máy, ông cậu ngồi thắc mắc.
Thằng này tìm hiểu về người đàn bà đó để làm gì nhỉ???
Hôm nay Vy về một mình nha, Sang có chút việc.
Nhỏ Vy phụng phịu mất một lúc khi nghe Sang nói, nhỏ không thích chút nào, nhưng khi nghe có liên quan đến bà Tâm thì đành ngậm bồ hòn mà gật đầu.
Chiều Sang hứa đưa Vy đi Long Điền Sơn rồi đó, không được quên đâu.
Ừ nhớ mà. Sang quả quyết.
Vậy Vy về đây… về trước nha Di. Vy gật đầu chào nó, mắt ánh lên vài tia đắc ý.
Ờ. Nó lạnh nhạt gật đầu, hai đứa này định diễn kịch tình cảm cho nó xem chắc? Nhỏ Vy nhanh chóng nhập hội vào đám bạn cùng lớp đang cười nói rúc rích, tìm hai ba đứa đi chung đường về nhà để tán gẫu. Cứ thế bóng nhỏ xa dần.
Ừm… tụi mình về. Mẹ tao nhắn trưa về có chuyện muốn nói với hai đứa. Sang nói, rồi dắt xe ra khỏi nhà xe. Nó lặng im không đáp.
Cần tao đèo không?
Nó lắc đầu. Sang thở dài thườn thượt.
Coi chừng trời nắng nha nhóc. An Đông từ đâu xuất hiện xoa đầu nó phá tan không khí gượng gạo giữa hai đứa nhóc.
Kệ xác nhau đi đồ nhiều chuyện. Nó bực bội gắt, An Đông móc ra cái nón đội cho nó.
Nắng quá đen như mọi thì khổ.
Anh lo quá thì về phòng dưỡng da đi, gớm ghiếc.
An Đông chỉ nhún vai, cười cười liếc qua thằng Sang đang nhìn hắn muốn tóe lửa. Hắn thấy khoái gì đâu.
Thầy đối xử với học sinh tốt thật ha? Sang nói, hắn có cảm tưởng thằng Sang đang nhai rào rạo từng chữ.
Không có đâu… hắn cúi đầu gần thằng Sang thì thầm. “Chỉ tốt với Di thôi…”
Thầy…
Tạm biệt nha học sinh.
Lại tranh thủ xoa đầu nó một cái nữa rồi mới đi.
Hắn bước qua dãy nhà xe của giáo viên, thằng Sang đứng đó ngổn ngang tâm trạng.
Di thực thắc mắc bà Tâm cần gặp nó để làm gì, bà làm quản lí trong một nhà máy đường. Công việc thời gian thất thường, nên đối với bà Tâm khoảng thời gian ở nhà rất quý báu, ấy vậy mà bà lại ở nhà để đợi nó. Xem ra thực sự có chuyện rồi.
Về đến nhà thằng Sang, nó dựng xe đạp vào góc sân, trong nhà, bà Tâm đang chờ sẵn.
Dì Tâm… ơ… con mới về.
Được rồi, ngồi đi, đường xa chắc con mỏi chân rồi… cái thằng Sang đâu, đi pha cho Di ly nước chanh coi.
Nếu là bình thường thằng Sang sẽ rối rít nhặng xị bà Tâm rằng “con đi chung với Di, không lẽ con không mỏi chân”, nhưng lần này Sang lại im lặng tuân thủ.
Dì Tâm hôm nay không đi làm hả?
Có, nhưng dì muốn hỏi con vài chuyện rồi mới đi.
Gương mặt bà Tâm chợt trở nên nghiêm túc.
Dạ?
Di, con muốn qua nhà dì ở chứ?
Có chuyện gì vậy dì. Di ngạc nhiên.
Dì không muốn con dao động, nhưng mà ông Bảy sắp mãn hạn tù rồi, không tiền không bạc, dì lo là ổng sẽ mò đến làm phiền con, qua đây vẫn tốt hơn.
Nó nghe được nhịp tim mình đánh loạn xạ, cơ thể như đông cứng sau lời bà Tâm. Ông Bảy sắp ra tù rồi…
Người đàn ông đã rất “có công” trong chuyện dạy dỗ nó thành đứa trẻ “ngoan”…
Tay nó vô thức siết chặt.
Con qua đây ở dì sẽ thấy an tâm hơn là thui thủi ở bên nhà. Dì coi con như con ruột dì, con qua cho thằng Sang có anh có em.
Nó không trả lời, đầu óc đang nghĩ sang chuyện khác. Sao tự nhiên nó thấy bức bối thế này. Chuyện lão Tiên nó còn chưa dứt được, giờ lại thêm ông Bảy ra tù.
Thằng Sang bưng ly nước chanh ra, nhìn cái mặt nó đang tái mét cũng thấy lo lắng lắm, nhưng cũng ra vẻ lơ phắt đi.
Mày nghĩ sao Sang? Bà Tâm hỏi thằng Sang.
Nghĩ cái gì?
Di qua nhà mình ở.
Tùy Di thôi, con không có ý kiến. Sang nói. Thái độ của Sang khiến nó tủi tủi.
Chắc là con không qua đâu dì Tâm. Con ở nhà quen rồi, còn nhang khói cho bà ngoại nữa.
Con nghĩ kĩ đi, dì không thích thằng cha đó.
Không sao đâu dì, ổng đâu có quan hệ gì với nhà con, có việc gì con tống ổng ra đường.
Nhưng ổng từng…
Con không còn là đứa bé nữa…
Không bé thì lớn với ai…
Mẹ và Di đang nói về vấn đề gì? Sang nhíu mày khó hiểu. Cả nó và bà Tâm đồng thanh.
Chẳng liên quan đến mày.
Sang nghe xong liền nghệch mặt ra, một giây sau lại nghiến răng trèo trẹo, từ tức bà má lây sang tức nó.
Tuyệt! Đúng rồi, chẳng liên quan gì. Vậy con chuẩn bị đi luôn đây.
Đi đâu?
Đi chơi.
Câu này hình như nói với nó thì đúng hơn là bà Tâm, nó nghe cục ghen trào lên tận cổ họng. Sang hằn hộc bỏ vào phòng, nó ngồi trơ mặt chỉ muốn khóc.
Bà Tâm không thèm để ý thái độ của hai thằng nhóc, chỉ ngồi đó khuyên răn Di đủ điều, nhưng thằng này vốn tính bướng bỉnh, nó cứ khăng khăng không qua, qua làm sao được, khi mà nó có cả đống rắc rối bên ngoài, ở chung với Sang để tự tố cáo rằng nó thường hay dan díu với một lão già dâm tặc chắc. Khuyên chán, bà thở dài xách giỏ đi làm.
Có cơm dưới bếp, con với thằng Sang dọn lên ăn đi rồi hãy về.
Dạ.
Bà đi, thằng Sang cũng thay đồ chuẩn bị đi Long Điền Sơn. Sang chỉ hời hợt nhìn nó một cái.
Sang… mới về mà… đi tiếp hả?
Ờ… Long Điền Sơn xa lắm, đi luôn cho chắc.
Ồ…
Sang đi thật chậm như chờ đợi gì đó, đôi mắt nó ngước nhìn bóng Sang. Trước khi Sang bước ra khỏi cửa lại nghe giọng nó vang lên yếu ớt.
….không ăn cơm hả?
….
Tao chở Vy đi ăn luôn, đã gọi điện báo Vy rồi, ai lại để con gái chờ đợi bao giờ.
Mày có chìa khóa nhà rồi, khi nào về cứ khóa cửa, mà trời nắng vầy mày ở nhà tao luôn cho mát.
Vậy thôi ha… tao đi đây.
Di vô thức bước đến níu áo Sang lại, Sang ngạc nhiên, bốn mắt nhìn nhau chăm chăm.
….
Tay nó run run, Sang có vẻ xiêu lòng ngay lập tức, nhưng điều gì đó khiến Sang nhẹ gỡ tay nó ra.
Mày đi ăn cơm đi.
Không có mày… thì ăn ở đây cũng vô nghĩa.
Vô nghĩa??? Sang trợn mắt, thô bạo tóm lấy tay nó. “Tao có ý nghĩa gì với mày? Đừng nói là mày yêu tao nha. Mày có chắc là mày yêu tao không?”
Có…
Đau… nó nhăn mặt, Sang vội buông tay nó ra.
Mày yêu tao tại sao sớm mày không nói, muộn mày không nói, tại sao đúng lúc tao cặp với Vy thì mày lại nói là mày yêu tao?
Tao không thể…
Không thể? Chuyện gì mà khiến mày không thể nói yêu tao trước đó???
Nó tròn xoe mắt. Tại sao à? An Đông cũng thường hỏi nó như thế. Nó tất nhiên có lí do chứ.
Mày yêu là mày ghen khi thấy tao bên Vy, còn khi mày bên thầy Đông thì một chút nhớ tao cũng không có, mày yêu là mày không muốn nói chuyện với tao, không muốn tao chạm vào mày còn thầy Đông thì vô tư, mày yêu là mày giữ bí mật, giấu hết mọi chuyện với tao, gạt tao ra ngoài mọi chuyện… mày còn yêu tao cỡ nào nữa thì mày nói luôn một lần cho tao biết đi!
Sang chờ nó trả lời, kết quả nhận được chỉ là cái lắc đầu của nó. Sang chán nản thở hắt ra.
Mày căn bản không tin tao, mày chỉ đơn giản dựa dẫm vào tao vì tao là người duy nhất bên cạnh mày…
….
Thế đấy….
Nó ngồi nghe tiếng sập cửa lại, rồi tiếng xe máy rồ ga chạy đi.
Sang đi rồi…
Di trở vào nhà ngồi thẫn thờ, nó cầm cuốn album ảnh trên bàn, lặng lẽ lật từng trang từng trang. Hình thằng Sang bé xíu còn quấn tã, hình thằng Sang bắt đầu đi học, áo trắng tinh, khăn quàng đỏ buộc lên đầu ra dáng đại ca, hình thằng Sang chụp với nó, hình thằng Sang cởi trần nhăn nhó, nhớ có lần Sang rủ nó đi tắm kênh, nó nói không biết bơi, Sang bắt ở đâu ra một đống chuồn chuồn, hí hửng nói chuồn chuồn cắn rốn thì biết bơi, nó đánh chết cũng không chịu, đau lắm, Sang đành “làm mẫu” cho nó xem, kết quả cái rốn sưng vù phải chạy về cho bà Tâm xoa dầu, để kỉ niệm lịch sử cái sự kiện ngu ngốc này bà Tâm xách máy ảnh ra chụp lại cả hai. Cả tấm này nữa, hai đứa đi bắt cua đồng, Sang hứa mai mốt sẽ dẫn nó đi biển kiếm cua, cua ngoài biển bự hơn, con nít ngây ngô, dễ ăn thế thì thiên hạ thi nhau ra biển sống rồi…
Nhưng mai mốt là bao giờ???
Mắt nó nhòe đi, từng giọt nước mắt rơi xuống, trong ảnh cười tươi như thế, kí ức đẹp đến thế, có ai nghĩ giờ đây nó khóc vì thằng Sang.
Sang đi rồi… đi thật rồi.
Sao Sang nói nó luôn là nhất trong lòng Sang mà, sao Sang nói Sang sẽ bảo vệ nó mà, sao Sang luôn quan tâm nó mà, sao Sang lại chọn Vy, sao năm năm bên nhau lại không bằng một cuộc tình vừa bắt đầu từ vài tháng???
Nước mắt cứ rơi… mặn đắng.
Hôm nay mưa to. 6 giờ chiều, nó lội mưa đến quán Hương Ly. Khôi nhìn chiếc xe đạp quen thuộc, rồi dáng nó loay hoay lột bỏ áo mưa, nhìn mái tóc đen bết lại vì nước lũ rũ. Khôi ngây người đến khi nó bước đến chào Khôi. Lập tức mặt Khôi nghiêm lại quở trách nó.
Lần trước em đã nói gì? Em hứa không bao giờ có trường hợp em vắng hay gì gì đó mà.
….
Em không muốn làm nữa sao?
Không có… em muốn làm mà… chỉ là hôm qua em có việc riêng.
Khôi nhìn cái mặt nó buồn thiu thì thấy tò mò, việc riêng? Đừng nói là đi khách nha.
Nếu ai cũng có việc riêng suốt như em thì chẳng phải anh dẹp quán sớm còn gì… con nít bây giờ có cả việc riêng sao?
Em không phải con nít.
Được, em không phải con nít, em cũng bận rộn như người lớn… nhưng người lớn phải chịu trách nhiệm việc họ làm đấy, giờ em tính sao?
Ơ… thì anh trừ lương em…
Nó ngạc nhiên, nghỉ không xin phép chịu trách nhiệm gì trời.
Đấy… em tưởng như trong trường học xin nghỉ mất bài là xong sao. Đây là công việc chứ không phải đi chơi…
Nó đứng nghe Khôi thuyết cả buổi, lòng ngán ngẩm nếu công việc quan trọng thế sao không sớm cho nó làm đi bắt nó đứng đây giảng đạo làm gì. Nghe chán nó thở dài.
Em biết rồi, em sẽ cố làm bù, anh muốn em lau rửa dọn dẹp quán hay làm gì cũng được hết.
Khôi nở nụ cười hài lòng.
Được rồi, em nói đó. Giờ thì đi thay đồ đi.
Di cầm bộ đồng phục bước vào phòng tắm, cả Khôi, cả Thắng đều hí hửng trong bụng.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply