Truyện gay: Tình phí – Chương 13
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Không cần. Kệ tao. Nó nói. Sang nhíu mày khó hiểu, tiến sát mặt nhìn nó.
Sao tao có cảm giác như mày đang giận tao. Tại sao vậy?
Không có. Mặt nó hơi ửng, nó nạt rồi quay ngoắt đi.
Không thì để lát tao rửa cho.
Sang đăm chiêu nhìn nó. Di lúng túng.
Được rồi… lát thì lát…Ui…
Nó vô tình quẹt phải mũi dao làm bếp, xước một vết nhỏ xíu trên ngón tay. Sang nhìn vệt máu, vội vàng giật lấy đám nồi trên tay nó quăng xuống đất, rồi không ngại ngần cúi môi xuống ngậm lấy tay nó. Nó đỏ bừng mặt.
Đừng Sang… tay tao…
Sang nhìn bộ dáng lúng ta lúng túng, mắt Sang ánh lên ý cười. Sang vẫn cầm tay nó không buông, cái lưỡi mềm mại quết nhẹ trên đầu ngón tay ấm nóng, nó nghe được tiếng con tim nó đang đập bình bịch, cơ thể nóng ran xấu hổ cùng cực.
An Đông không biết từ đâu xuất hiện đẩy Sang ra ngay tức khắc, hắn nở một nụ cười kì đà cực kỳ khó ưa.
Ây da, lớn đầu rồi mà hậu đậu thế. Vẫn cái nụ cười không ưa được. “Còn Sang, em không đọc báo sao? Bàn tay người có hơn 40 nghìn vi khuẩn trên đó mà lại dễ dàng cho vào miệng thế có ngày mang bệnh thì đừng trách sao cái miệng hại cái thân.”
Nó gằn mạnh tay ra khỏi tay hắn, Sang thì tròn xoe mắt.
Vậy hả thầy… đám con nít mút tay hoài có sao đâu.
Khi nó bệnh thì em đâu có thấy.
Thầy lo quá, em chỉ cầm máu cho Di thôi mà.
Chuyện đó em không cần lo cứ để thầy. Hắn tỉnh ruồi kéo tay nó ra sàn nước. Nó vùng vẫy, hắn bám chặt.
Rát.
Đàn ông con trai rát chút xíu đã la làng. Yên nào.
Khác với thái độ cứng rắn khi kéo nó ra, cách hắn xả nước rồi lau khô tay cho nó lại dịu dàng. Hắn đưa miệng thổi phù phù, rồi móc ra miếng băng cá nhân băng lại cho nó.
Ở đâu ra vậy?
Trên nóc tủ.
Chưa gì đã dòm ngó đồ đạc nhà người khác. Nó cười nhạt.
Anh không dòm ngó, tự nó đập vào mắt. Mà nhờ thế mới có cái băng cho em. Hắn xoa xoa tay nó.
Không phải xem tôi như vi khuẩn sao? Tự nhiên tốt vậy?
Hắn sầm mắt.
Anh nói thế bao giờ?
Ai nghe cũng sẽ cảm thấy thế thôi. Nó bướng bỉnh cãi lại. Hắn tức tối, hắn có nói vậy đâu, sao toàn ném cho hắn mấy tư tưởng lệch lạc như thế. Hắn vô thức bấu chặt bàn tay mà nãy giờ hắn vô cùng nâng niu, nó nhăn mặt cảm nhận được bàn tay bắt đầu rỉ máu.
Đau…
Nhìn anh….
….?
Nhìn thẳng vào anh, đừng có xù lông kiểu đó.
Hắn nghiến răng, buông nó ra bỏ vào trong.
Nó và hắn không nói với nhau lời nào suốt bữa ăn. Thằng Sang cũng thấy khó hiểu mà nào dám hó hé gì.
Nó nấu ăn cũng được, hắn nghĩ vậy, nhưng hắn không có chút hứng thú ăn uống nào, hắn cứ nhìn nó trân trân, xem ra có hứng “ăn” nó hơn a.
Nó cố ra vẻ thản nhiên, xem như không có gì. Nhìn chung nó không hiểu hắn muốn gì nữa.
Có tin nhắn đến, hắn giờ mới nhớ chưa trả điện thoại cho nó, hắn vừa moi điện thoại ra đã bị nó giật phắt lại. Cuối buổi thằng Sang chủ động thu dọn rồi đem rửa, điệu bộ hai đứa “quấn quýt” (theo hắn nhận xét) làm hắn thấy ngưa ngứa mắt thế nào.
Ăn sáng xong rồi thầy cứ về đi, chuyện dọn dẹp em với Sang làm được rồi. Nó nói.
Ây… Em xưng hô lễ phép quá làm thầy cảm động ghê. Mấy khi có dịp ghé nhà em thầy phải ở chơi cho bõ chứ. Hắn nói.
Nó không chịu thua.
Dạ… nhưng mà nhà em bất tiện quá, đến ăn uống cũng không ngon lành gì, nhìn thầy chán chường đến vậy mà.
Không đâu, thầy không có thói quen thể hiện ra mặt những thứ mình thích thôi.
Nhưng mà thầy cũng cần tắm rửa thay đồ nữa chứ, nhà em không có đồ size của thầy, đến đồ lót thầy còn không có để mặc qua nay cơ mà.
À… ra là em lo cho thầy, em khỏi lo, thầy quen ‘nuy’ mỗi đêm thì ngại gì không có mỗi cái quần lót.
….
Một cuộc trò chuyện quan tâm lẫn nhau hết sức giả tạo.
Hắn muốn phá lên cười khi nhìn cái mặt nó đang sập xuống.
Tôi mặc kệ anh! Đồ mặt dày! Định ở nhà người ta đến bao giờ hả? Nó nạt, bước ra phòng tắm sập cửa lại. Nó lôi điện thoại ra xem, lão Tiên hẹn nó lúc 3 giờ. Nó cau mày, Sang thì dễ, nhưng con kì đà bự như hắn vừa lì lại vừa dai như đĩa, đuổi hắn về là cả vấn đề. Nó thở dài, kì lạ là nó không khó chịu như bề ngoài nó thể hiện. Nó không muốn gặp lão Tiên, càng ngày lão già ấy càng biến thái, từ cái lần mẹ nó xuất viện, lão làm tình với nó luôn thô bạo, nó là người, không phải gạch đá, nó sợ hãi bị đau đớn, nó muốn có một lí do nào đó để trốn tránh, nhưng cũng muốn gặp quách để lão thỏa mãn nhanh nhanh cho nó sớm được yên thân.
Sang ơi
Hả?
Hái dừa ăn.
Mày thèm hả?
Nó gật đầu.
Được rồi tao sẽ xách qua cho mày vài trái ăn đã đời luôn.
Thấy chưa! Dụ Sang dễ ẹc. Sang cười toe, dù gì leo cây là sở trường của thằng Sang mà. Sang xoa nhẹ đầu nó cười hí hửng.
Hên cho mày là cây dừa nhà tao ít ai thọc được nhé
Dừa nhà em không ai thèm thọc. Con kì đà bự cười khùng khục, dám cá đang nghĩ bậy, đầu óc tên này đúng là bại hoại.
Nhà hai đứa không gần nhau lắm, ít nhất là phải bỏ ra gần 20 phút đi bộ mới đến được.
Nhà thằng Sang to khủng bố, không ngờ thằng này là con nhà giàu, hắn nhìn hàng dừa bọc quanh nhà Sang mà suýt xoa. Mát rượi, ngủ trưa ở chỗ như vày mới đúng chứ.
Thằng Sang lột bỏ cái áo rồi leo thoăn thoắt lên cây dừa. Dáng thằng này khá đẹp, trong khi Sang bò lên gần tới nơi, hắn và nó yên vị ngồi ngó. Ánh mắt nó dõi theo Sang, hắn thì bình thản ngáp dài.
Sao ngồi ngó không vậy, hông leo lên phụ nó? Hắn nhếch môi.
Anh nói hay vậy sao không leo lên đi.
Anh sợ…
Không biết leo cây nói quách đi, bày đặt…
Ai nói không biết, leo lên thì được, nhưng anh phải đề phòng em thôi, rủi đang leo lên em dưới này cầm cây thọc dừa” nhà anh thì khổ. Cả tài sản anh có nhiêu đó…”
Anh… đồ không biết xấu hổ… nó đỏ bừng mặt.
Hắn phì cười, dân từng trải mà dễ mắc cỡ ghê.
Dĩ nhiên hắn không biết leo cây, ở đây dừa cây nào cây nấy cao chót vót, hắn chỉ tưởng tượng cảnh leo lên đã thấy xây xẩm mặt mày, nếu mà té xuống thì…. aishhhhhh, chết vì cái gì cũng được nhưng tuyệt đối không thể chết vì vài trái dừa được.
Em có vẻ rất thích Sang ha.
Thì sao?
Anh thấy em chẳng làm gì để giữ cho Sang thuộc về em cả.
Nó nhìn hắn. Rồi chợt cười.
Chuyện này dễ hiểu mà. Cậu ta là straight.
Thật chỉ có bấy nhiêu đó lí do?
….
Hắn nghĩ nó dám mơ tưởng đến thằng Sang sao? Nó không xứng.
Đừng nói là em giống mấy con đàn bà cảm thấy mình không được trong sạch” nên không dám thổ lộ nha.”
Nó đỏ bừng mặt. Con dê già như đọc được suy nghĩ của nó vậy. Nó ghét nụ cười đắc thắng trên môi hắn, giờ mới để ý hắn giống thằng Sang ở chỗ rất hay cười, mà thằng Sang cười hiền bao nhiêu thì hắn cười đểu bấy nhiêu.
Đừng nói cái kiểu như anh không hề quan trọng chuyện đó như thế.
Chứ em nghĩ anh quan trọng chuyện người khác còn trinh hay không lắm à?
Ví dụ nhé lần đầu gặp anh xin trinh tiết” của tôi, lần khác anh khinh bỉ tôi, lần gần đây nhất anh bảo tôi rẻ tiền… anh không quan trọng mà thế à?”
Dê già tranh thủ bẹo má nó, nó điên tiết đập mạnh vào tay hắn.
Đồ mắc toi sao cứ ghẹo tôi thế hả?
Thích.
Anh… mẹ nó…
Em nhớ tuốt tuồn tuột mọi chuyện nhỉ. Vinh dự quá.
Đồ biến thái hiếm gặp như anh dĩ nhiên phải nhớ rồi.
Hắn lại cười. Ngón tay khẽ đan vào tay nó, nó ngạc nhiên giằn ra. Bốn mắt nhìn nhau không chớp.
Sao anh cứ hay như thế?
Như thế là sao?
Thì…. hơi một chút là chạm vào tôi? Nó hơi ngượng khi nói điều này. “Ngứa tay hả?”
Sao em không nghĩ là anh thích em?
Tôi nghĩ là anh cần một đối tượng để lên giường.
Hm… hắn suy nghĩ. Ừ dám lắm chứ. Tại sao hắn để mắt đến nó như thế? Có phải vì hắn ham muốn cơ thể thằng nhóc không? Vậy nghĩa là chỉ cần chiếm đoạt được nó hắn sẽ không còn chút hứng thú nào đúng không?
Thằng Sang leo xuống đất, cầm nguyên quày dừa xách đến nơi. Mồ hôi ướt đẫm. Hôm qua trời mưa nên leo cây dừa xong mình mẩy thằng Sang cũng dơ hầy.
Mệt dữ vậy hả? Nó tròn mắt.
Hông… mà lâu nay… không leo cây… ui nóng quá xá. Sang lấy tay lau mồ hôi khiến mặt Sang nhem nhem nhuốc nhuốc. Nó cười.
Già rồi đó.
Hừ…
Sang chặt trái dừa điệu nghệ như khi leo cây, chẳng mảy may nhờ vả hắn, không biết là do “tôn sư trọng đạo” hay do mặt hắn có chữ “vô tích sự” chà bá. Sang chặt cho hắn trước, trái dừa nặng chình ịch, hắn uống thử một ngụm… tuyệt vời.
Thằng Sang chặt ba trái, rồi đứng dậy xách rựa đi cất.
Tao cất giùm cho. Nó giật lấy cây rựa trên tay Sang. Sang gật đầu. Còn lại hai người, Sang tần ngần hỏi.
Thầy… có gì với Di hả?
Hắn khựng lại nhìn Sang ngạc nhiên. Mặt thằng này hơi ửng đỏ.
Em… em không có ý gì đâu… có điều hồi nãy hình như em thấy thầy nắm tay Di…
Có vấn đề gì hả.
Có quá trời ấy chứ!
Thầy… là gay hả?
Thằng này thẳng thắn kinh khủng.
Nếu thầy nói không thì sao?
Sang trợn mắt, mặt mày nghiêm túc.
Thì em mong thầy đừng chọc ghẹo Di.
Thế nghĩa là nếu tôi trả lời là có thì tôi được phép hử?
Sang cau mày.
Cũng không được…
Hắn bật cười.
Sao không được?
Em sẽ không để thầy làm tổn thương Di, thế thôi.
Hắn muốn hỏi thằng Sang lấy tư cách gì khi nói câu này, nhưng nhìn thái độ cứng rắn trong mắt Sang hắn hiểu hắn không nên đùa. Thằng này nói hay, mà nó có biết cái đứa duy nhất có thể làm tổn thương thằng nhóc Di không ai khác chỉ có nó.
Ưm… em nói rất hay. Thầy sẽ ghi nhớ. Hắn nhún vai.
Thầy có thích Di không?
Có! Hắn bưng trái dừa lên nốc ừng ực, thằng Sang nhìn hắn trân trân.
Thầy… thầy là thầy giáo mà…
Đã là gay thì anh em yêu nhau còn được, nói gì đến thầy trò…
A…. Thằng Sang toát mồ hôi. “Không được… nhìn thầy đểu lắm em không thể giao Di cho thầy được!”
Nhìn cái mặt thằng Sang hắn mắc cười lắm luôn, hắn xoa xoa đầu thằng Sang.
Tôi giỡn thôi… ai thèm ngó mấy đứa nít ranh.
Thằng Sang ngờ vực. Hắn tự hỏi thằng Sang đang nghĩ gì, nhưng xem ra thằng nhóc này có máu bon chen a. Chẳng xác định nổi nó thẳng hay cong nữa.
Di trở lên. Hắn ghẹo.
Đi cất cây rựa hay đi ngủ mà lâu thế cưng?
Liên quan gì anh đâu.
Nhìn thái độ không ưa hắn của Di khiến Sang an tâm phần nào, không cần biết nó thích con gái hay con trai, tốt nhất Sang phải xem xét cho kĩ mới được.
Thôi về đây. Hắn nói.
Thầy không ở chơi.
Về cho Di nó mừng. Hắn nháy mắt. Nó lầm bầm.
Tất nhiên.
Trời xanh trong vắt. Con kì đà bự cuối cùng cũng về. Nó thở phào. Nhưng hình như có cảm giác gì đó rất kì quặc đang lan tỏa.
Nhưng thôi, quan tâm làm gì.
Chưa về nữa hả? Hắn hỏi câu đầu tiên khi bước vào nhà, Hải Ngọc và Duy Tân mỗi người một giường, tay ôm laptop gõ lốc cốc, Viết Nhật thì đang ngoài lan can nghe điện thoại, bên kia đầu dây có lẽ là Lạc Ân.
Ăn với nói. Hải Ngọc làu bàu. Hắn cười. “Mà anh quá đáng lắm nhé, bọn em về Tây Ninh để thăm anh, rốt cuộc anh quăng tụi em lăn lốc đi mất tăm, giờ còn nói kiểu đó.”
Thôi mà… hôm qua anh xĩn quá. Hắn ngáp, cởi cái áo vứt lên giường Duy Tân đang ngồi.
Còn điện thoại của anh đây sao em không gọi được hả?
Điện thoại của anh bị rơi xuống nước.
An Đông ngáp, nằm ình xuống giường, Hải Ngọc chỉ càm ràm xíu thôi là xong ấy mà. Hắn với Hải Ngọc biết nhau từ thời bé xíu, tâm tính cô hắn rõ như lòng bàn tay, dễ hờn dỗi nhưng lại nhanh quên. Aishhh… cái này chẳng biết là ưu hay nhược điểm a.
Hắn sau khi nằm lây lất cả buổi, cuối cùng cũng dẫn đám bạn đi lòng vòng cho biết, hắn chở Hải Ngọc bằng xe máy của hắn, Duy Tân chở Viết Nhật bằng một chiếc khác thuê của khách sạn, hông hiểu sao những khung cảnh hắn thấy bình thường mà đám bạn suýt xoa khen quá trời, còn tranh thủ chụp hình up lên facebook!
Hắn cũng tạt vô tiệm điện thoại mua cái mới, cùng đám bạn đi dạo một vòng, Viết Nhật ngắm nghía vài thứ, rồi dừng ở một dãy móc treo điện thoại, có một vài cái nhìn hay hay.
Định mua hả? Duy Tân đứng bên cạnh từ bao giờ.
Viết Nhật hơi ngạc nhiên gật đầu.
Ừm…
Sao bao năm sở thích không đổi nhỉ. Cậu khá thích những thứ dạng này. Duy Tân cầm lên một móc treo hình thanh kiếm tinh xảo.
Cậu biết sao? Viết Nhật hỏi, anh khá bất ngờ.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply