Truyện gay: Tình phí – Chương 4
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đừng xem con như trẻ con. Con không quan tâm ông ấy, con chỉ quan tâm mẹ thôi.
Ông ấy… là người rất dịu dàng, xử với mẹ rất nhẹ nhàng, mẹ ngưỡng mộ ông ấy, ông ấy khiến mẹ cảm thấy được trân trọng, và quan trọnng là…-mẹ cười nhẹ, “ông ấy rất đẹp trai, cực kì ga lăng”
Nó không thích ánh mắt mẹ lúc này, ánh mắt người đàn bà trong tình yêu. Vẫn yêu đấy, vẫn đợi đấy rồi kết quả được gì.
Mà con đẹp trai hơn bố nhiều-mẹ cười rạng rỡ, “khi con ra đời mẹ phải hỏi đi hỏi lại xem có chắc đây là con mẹ không đấy”
Nó bật cười ngượng nghịu.
Nó bán cái điện thoại được 3 triệu đồng, với nó đó là số tiền lớn đến không ngờ, nó lấy tiền mua cái điện thoại khác giống với cái cũ với giá rẻ bèo, tên chủ tiệm nhìn nó ngạc nhiên nhưng không có ý kiến gì, vừa bước ra khỏi tiệm nó tình cờ gặp thằng Sang vừa đi học ngang. Thằng Sang ngạc nhiên.
Di. Diiiii
Nó cũng hết hồn.
Ủa Sang, sao mày ở đây
Tao đang tính qua nhà mày. Mà mày mua điện thoại hả?
Nó im lặng không đáp nhưng không làm thằng Sang mất hứng, Sang chợt để ý khuôn mặt nó.
Mặt mày bị gì đó? Ai đánh mày à?
Không, tao bị quẹt xe thôi-nó nói dối. Thằng Sang nhìn nó lom lom.
Sáng này nghỉ làm tao tưởng mày bị gì nữa rồi
Tao lười thôi
Lý do này hay nè-Sang cười-“tuần sau kiểm tra một tiết Sử đó, đừng có lười dùm”
Ah
Không sao, tao có đem vở của ngày hôm nay qua cho mày chép nè
Sang về nhà nó, khi nó về mẹ nó vắng nhà nhưng cơm nước đã nấu sẵn, nó lẩm bẩm.
Mẹ đi đâu thế nhỉ?
Dì Nga vắng nhà thì có gì lạ?
Có đấy! Lúc trước thì đi làm nhưng gần đây người ta không nhận mẹ làm nữa, dạo này mẹ làm hàng thêu tại nhà
Trời sao tao không biết-Sang thảng thốt, nó cười nhạt.
Mày bận rộn quá thì làm sao có thời gian để tâm đến chuyện khác nữa
Sang đỏ mặt.
Thôi xin mày, đừng nói móc tao nữa, xin lỗi mà… mấy hôm rày lu bu quá
Lỗi gì mà xin chứ, tao cũng không có thời gian đâu mà để tâm
Nó lôi đống tập ra ngồi chép, Sang cũng chép phụ.
Yên tĩnh quá-Sang nói khi leo lên chiếc giường tre nằm, giuờng cũ nghe cót két, Sang chợt nhớ gì đó liền xòe tay ra. “Đưa đây”
Đưa cái gì cơ?
Thì cái điện thoại mày mua á
Ưm…
Nó đưa cho Sang cái điện thoại, Sang ngắm nghía.
Y hệt cái cũ-Sang nói rồi lưu số điện thoại của nó lại. ” À này, hôm nay thầy Đông bị khiển trách đấy, ổng nghỉ ba ngày chẳng thấy tăm hơi đâu hết”
Ổng còn chẳng giống thầy giáo-nó lầm bầm khó chịu.
Như thế cũng thú vị chứ sao, đám học trò càng khoái. Hôm nay Vy có hỏi thăm mày đó
Thì sao? Hay mày muốn tao bắt chước mày theo đuổi nhỏ
Thôi mày cứ đùa
Mày với Vy sao rồi?
Cũng bình thường
Hai đứa im lặng, Sang đột ngột lên tiếng hỏi.
Di này mày có thích ai không?
Nó cảm thấy gương mặt Sang hơi đỏ.
-‘Người đó là mày”-nó thực sự muốn nói thế, nhưng rốt cuộc chỉ cười.
Tao không thích Vy đâu mày đừng lo
Sang bị nói trúng tim đen mặt đỏ lựng. Nó cảm thấy buồn man mác, Sang thực không cảm nhận được chút gì sao? Có phải vì nó là con trai nên đối với thằng Sang thậm chí không thể có được sự bắt đầu?
Sang mày có quen biết ai cần thuê người phụ giúp không?
Mày định đi làm thêm à?
Uhm
Vậy thì đào đâu ra thời gian học hành?-Sang cau mày.
A phải rồi
Sang như nhớ ra cái gì đó, ngồi bật dậy moi trong cặp ra một phong bì đưa cho nó. Nó không lấy, nó biết cái gì trong đó. Nó nhìn sững thằng Sang.
Gì đây?-nó cộc lốc.
Ừ thì…tiền… Mày…ưm… không cần trả lại đâu…-Sang ấp úng đến tội.
Ở đâu ra?
Thì mày cứ cầm đi
Không cần
Mày chưa đóng học phí mà… Hơn nữa chính mày cũng nói gia đình mày đang gặp khó khăn rồi còn gì
Mặt nó sa sầm khó chịu đến mức Sang cũng không thể nhầm lẫn rằng nó đang xúc động nổi, nó gấp cuốn tập lại rồi lạnh nhạt trả hết cho Sang.
Không mượn mày bao đồng
Mới hôm trước nó bị lôi đầu lên văn phòng vì chưa đóng tiền học phí, thằng Sang thấy xót, Sang gom hết số tiền để dành để đưa cho nó, Sang hào hứng tưởng tượng gương mặt rưng rưng cảm động của nó, nhưng thái độ của nó làm Sang hụt hẫng.
Thằng khốn này? Thái độ của mày là sao hả? Tao muốn giúp mày chứ có ăn hết của nhà mày đâu mà tỏ thái độ đó
Tao có bảo mày bố thí cho tao à?
Thằng khùng này.. bố thí gì chứ? Đây là giúp…
Nó vẫn bướng làm Sang nổi điên, Sang muốn đấm nó kinh khủng nhưng nhìn cái mặt bầm dập của nó lại nén giận. Sang gằn từng chữ.
Rốt cuộc mày có xem tao là bạn không?
Sang túm vai áo nó mà lay.
Mẹ nó… Tao làm gì sai mà mày đối xử với tao như vậy hả?
Nó hoảng sợ nhìn cái mặt giận dữ của thằng Sang.
Tao có tiền rồi
Tiền ở đâu?-Sang nạt, vô tình lặp lại câu hỏi trước đó của nó.
Tao mượn của người khác
Người khác?-Sang nhếch mép chán nản, “mày khác rồi, trước đây bất kể là chuyện gì mày cũng nói với tao đầu tiến, bây giờ thì hết rồi”
Sang buông nó ra lặng lẽ dắt chiếc xe đạp ra về, nó buồn bã nhìn theo.
Không phải đâu Sang à, chỉ là… tao…
Nó-15 tuổi, vài tháng nữa nó sẽ chính thức 16 tuổi, nó vẫn còn rất nhỏ, nhưng nó chưa bao giờ ngây thơ, chắc chắn!
Nhớ lại thuở bé, khi nó còn ở Sài Gòn, mẹ nó thuê một căn hộ bé xíu có được một gác nhỏ bên trong, bà không ở ghép với ai cả, gọi là “tính chất công việc không cho phép”
Phải ngủ trước 8h đêm.
Không được tò mò.
7 năm đầu cuộc đời, nó chỉ mơ hồ nhận thấy cái điều kì cục là mẹ nó qua lại với rất nhiều đàn ông, dù bà cố giấu đến mấy nhưng lắm lúc nó thấy những gã lạ hoắc tìm đến nhà, thực tế nó chỉ muốn xem ai là “ba” nó thôi, nhưng tất cả họ đều đến rồi đi, chẳng ai quan tâm thắc mắc làm gì.
Nó nằm trên gác, bức bối, khó ngủ. Lắng nghe tiếng rền rỉ nho nhỏ. Nó muốn được vỗ về. Nó vẫn còn là trẻ con.
Nó he hé tấm màn ngăn, lần đầu tiên nó thấy cảnh ân ái, mẹ nó và gã đàn ông trần trụi hoàn toàn, thật lạ, thật kì cục, nó thấy nhờn nhợn nơi cổ.
Ghê tởm…
Ghê tởm…
Nó gặp Sang khi vừa bước vào cửa lớp, Sang lạnh nhạt quay đi, nụ cười của nó sượng trân.
Thằng Sang từ nhỏ quen nhường nhịn nó, với thằng Sang nó thuộc dạng có nhiều tổn thương, nó “mỏng manh dễ vỡ” nên thằng Sang chiều chuộng nó hết mức, giống một thằng anh trai bù đắp lại cái quá khứ đầy mặc cảm của nó.
Ừ thì nó dễ vỡ thật, mà không, nó vỡ nát rồi, mặt nó chai sạn cảm xúc dù lòng nó rối bời, nó bước vào chỗ không một lời nào, vài lời xì xầm không tốt bàn tán cái mặt bầm tím của nó. Nó thờ ơ mở sách, mắt hướng thẳng lên bảng. Tính bướng bỉnh di truyền từ mẹ không để nó quay sang nhìn thằng Sang lấy một lần, càng làm thằng Sang bực bội tợn.
Thằng Sang cũng thấy bản thân mình khó hiểu, Sang giận nó không muốn nhìn mặt nó, nhưng khi liếc nhìn nó, mắt nó không chạm mắt Sang lần nào lại khiến thằng Sang điên tiết, muốn đấm vỡ cái mặt lạnh lùng kia. Không lẽ trong lòng nó, Sang không có chút trọng lượng nào ư. Bỗng nhiên Sang thấy uất ức vô cùng. Từng tiết học trôi qua nặng nề.
Đến tiết thứ 3, thằng Sang như hết giới hạn, nó bực bội xách cặp ra khỏi lớp, ngang nhiên cúp cua. Nó nhìn ngẩng người. Đột nhiên nó muốn khóc.
Tan trường, học sinh bùng ra như kiến vỡ, chưa đầy nửa tiếng, sân trường chỉ còn lại vài móng học sinh. Nó gặp hắn sau khi lên văn phòng đóng học phí. Hắn cười như điên khi thấy cái mặt tím bầm của nó.
Gì thế này… Y như con gấu trúc
Anh đi chết đi…-mặt nó quạu đeo, -“Đây là hậu quả do ai hả”
Ô… Do anh sao? Da em da giấy hay sao mới chạm chút xíu đã thành ra như vầy. Vậy mà còn hung hăng tiết vịt
‘chạm chút xíu’ của hắn là đấm liên tục vào mặt nó chẳng chút nương tay.
Nào, dù gì cũng đã đi ngang, vào phòng-ý là phòng-y-tế-“ăn miếng bánh uống miếng nước rồi về”
Nó nghi ngờ.
Anh âm mưu gì đây?
Vô đây-hắn kéo tay nó vào phòng y tế, nó không gằn lại làm gì. Hóa ra hắn kéo nó vào phòng để thoa thuốc cho nó, nó hơi đơ người.
Anh là người có trách nhiệm với việc mình làm-hắn nháy mắt. “Nghe nói hôm qua em nghỉ học, có việc gì à?”
Giáo viên y tế lại quan tâm học sinh các lớp có đi học đầy đủ hay không à? Thầy làm em ngạc nhiên đấy thưa THẦY.
Hắn cười đểu. Thằng nhóc này mà gọi hắn là “thầy” thì y như rằng đang châm chích hắn điều gì đó.
Đừng hiểu lầm, anh đây quan tâm giáo viên chủ nhiệm lớp em cơ. Chân cổ rất đẹp
Tởm-nó nói ngắn gọn.
Đó là vì em không thích đàn bà-hắn giả ngu.
Tôi nói tư tưởng của anh tởm đấy
Ô… ra là nói anh-hắn cười hề hề, “bị người như em mắng câu này thì cũng hơi đau lòng một tẹo…”
Nó khựng lại, trừng mắt nhìn hắn.
Người như tôi là loại người gì?
Hắn nhún vai không đáp.
Em đang cãi nhau với người yêu à?
Nói nhảm
Thấy thằng nhóc hay đi chung với em cúp học bị giám thị bắt cơ mà
Thế Sang có sao không?-nó hỏi ngay, mặt hắn đắc thắng.
Quan tâm quá ta. Cứ như người yêu của nhau ý, một thằng bị cho ăn bơ đã giận dỗi bỏ về, còn một thằng nghe xong thì hốt hốt hoảng hoảng
Sao anh biết?
Anh là thầy giáo mà
Nó ném cho hắn cái nhìn khinh miệt. Thầy giáo chứ có phải tình báo đâu mà cái gì cũng biết, nhưng nói gì thì nói, chữ “thầy giáo” dùng cho hắn nghe gượng gạo hết sức.
Vậy thầy giám thị có phạt Sang không?-nó xuống giọng.
Muốn biết tự đi mà hỏi
Sang đang giận tôi
Hắn lắc đầu thở dài.
Em bắt nạt người khác thái quá…
Gì?
“Không phải sao? Em phó mặc hết cho Sang, tự giận tự hết, em kiêu ngạo, em muốn người khác phải hạ mình còn em thì không, một câu ‘Sang tao xin lỗi’ khiến em mất giá trị à?””
Nó muốn nói một cái gì đó để biện minh, nhưng nó cũng không muốn nói với hắn, hắn muốn nghĩ gì về nó thì kệ hắn chứ, nó nói hắn tin sao?
Mà anh thấy thằng Sang được đấy, ngu ngu khờ khờ rất dễ lợi dụng, em mà để vuột mất thì rất phí phạm, hạ mình một chút để dễ bề moi móc về sau”””
Anh thôi đi
Anh nói không đúng sao?
Được rồi, tránh ra chỗ khác đi-nó nổi khùng bước ra ngoài, vấp vào cái ghế suýt té, nó chỉ “Ui” một tiếng rồi ôm chân, xấu hổ muốn chết, hắn run cả người vì nhịn cười.
Cần anh cấp cho bông băng trước khi về không cưng?
Anh im mồm- đi được ba bước nó chợt quay lại đối mặt hắn nói với giọng không cam lòng.
Không cần biết thì nghĩ tôi thế nào, nhưng cho dù tôi có thiếu tự trọng đến mấy tôi cũng không lợi dụng Sang, một đồng một cắc cũng không, Sang tốt hơn anh tưởng hơi nhiều đó, thứ như anh đừng có xúc phạm cậu ấy, anh-không-đủ-tư-cách đâu THẦY à
Nói xong không đợi hắn nói gì, nó bỏ đi một nước, ngày gì xui xẻo quá chừng. Hắn nhìn dáng nó nhếch môi cười, hăm hở bước tới cái giường bệnh phía trong kéo mạnh tấm màn che.
Nghe rõ hết rồi thì làm ơn về dùm tôi đi ông tướng, ông cư trú hơi lâu rồi đó
Thằng Sang-mặt đỏ bừng không rõ đang vui hay đang ngượng, mặt nó nhăn như khỉ ăn ớt. Rõ ràng đang giận nhưng vô tình nghe Di bênh vực Sang lại thấy mát lòng mát dạ ghê.
Vừa nãy thầy nói ai ngu ngu khờ khờ hả ông già?
Ông già? Thằng này ngon nhỉ? Em dám vô lễ với người đã giúp em trốn giám thị sao?
Trốn gì? Thấy cho em ở ké mà bắt em lau chùi dọn dẹp sạch sẽ phòng cho thầy.. có giáo viên nào như thầy chưa, phòng ốc bề bộn như cái gì đâu….
Điều đó chứng tỏ cho sự ‘ngu ngu khờ khờ’ của em đó-hắn ôm bụng cười, phải nói một điều vì hắn không giống thầy giáo nên đám học sinh cũng ít ai coi hắn là thầy mà xem hắn như đồng minh nhiều hơn. “Hôm nào phòng này dơ dơ chút xíu thì em cứ bùng học mà lên đây há”
Thầy kì quái-thằng Sang nói.
Mà này…
Sao thầy?
Em chiều chuộng thằng nhóc kia quá đó, bị nó đàn áp như thế không tức sao?
Thằng Sang mỉm cười, trong một thoáng ánh mặt Sang thay đổi. Hắn nhíu mày nghĩ gì đó, không biết Sang có biết những mặt khác của nó không nhỉ, chắc là không, Sang khác nó, mọi cảm xúc hiện hết trên mặt. Đúng là tuổi trẻ!
Nghe mấy thầy cô khác nói em với Di nhà rất xa trường, tại sao không chọn trường gần mà lại thi vào đây?
……-Sang ngần ngừ, -“Bí mật”
Vậy nghĩa là liên quan tới thằng Di
Hả???
Nếu là chuyện của em thì em đã nói huỵch toẹt ra hết rồi
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply