Truyện gay: Tình phí – Chương 14
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tất nhiên…
Ngạc nhiên thật. Tôi cứ nghĩ cậu chẳng quan tâm thứ gì hết.
Duy Tân cười. Nụ cười hiếm hoi.
Có chứ bạn già. Cậu làm như tôi là cục gạch.
Ừ quên. Quên mất. Cậu còn có người trong mộng cơ mà. Kể nghe xíu coi. Viết Nhật hào hứng, lúm đồng tiền khoét sâu trên má.
Cậu lại thế rồi. Biết thì đã sao? Có ảnh hưởng gì hả? Duy Tân hơi nhướn mày, nhưng ánh nhìn chẳng nói lên được điều gì.
Không có… à mà không bạn bè cũng nên tiết lộ với nhau chút đỉnh chứ, cậu nói xong tôi sẽ tiết lộ cho cậu vài bí mật hay hay.
Có nói cậu cũng chẳng biết ai.
Hên xui à. Vẫn hí ha hí hửng, quen biết nhau đã lâu, nhưng Viết Nhật chưa hề biết hết về Duy Tân nổi, anh cũng không biết do anh vô tâm hay do Duy Tân che đậy quá kĩ nữa. Lần này hiếm khi moi móc được thông tin nên anh phải “khai thác” kĩ mới được.
Duy Tân thở dài ngán ngẩm. Thốt ra một câu tỉnh như ruồi.
Là cậu đó.
1s
2s
Viết Nhật đơ mặt ra, mặt Duy Tân không chút biến sắc. Mất một lúc để Viết Nhật nghiền ngẩm.
Này, đùa hả bạn già?
Ừ.
Hú hồn, đừng đùa kiểu đó chứ, làm tôi hết vía Viết Nhật phá ra cười, có đùa cũng phải cho giống đùa một chút chứ.
Sao hết vía.
Cậu thử nghĩ thằng bạn thẳng 99.9% nói thích cậu xem.
Cậu là gay thì thế cũng bình thường thôi.
Không! Không bình thường, cậu tuyệt đối không thể xui xẻo như tôi được, huống chi cậu là con một đúng không?
Đại thiếu gia cũng có nỗi khổ vậy à.
Dù giàu hay nghèo thì tình yêu con của các phụ huynh cũng như nhau thôi, tiếc là tôi đã làm gia đình thất vọng
Duy Tân nhìn mắt Viết Nhật thoáng buồn.
Họ đã làm gì?
À, họ từ tôi… hiện tại tôi vẫn ở nhà, nhưng giống như cái bóng mờ nhạt thôi. Xét cho cùng tôi cũng gây ra nhiều chuyện khiến gia đình phải mất mặt
Lạc Ân biết không? À mà ngây thơ thuần khiết”-theo như miêu tả của cậu nhé, thì dễ gì mà biết đúng không!”
Cậu bắt đầu có giọng điệu xỏ xiên của An Đông rồi đấy
Hm…
Viết Nhật chọn ra hai móc khóa hình kiếm nhật, một cái hình chữ cái.
Tôi định tặng nhóc Di một cái, xem như tạ lỗi vậy, cậu nghĩ nhóc ấy thích cái nào?
Ai biết.
Tôi muốn tặng tiền, như thế thiết thực hơn, nhưng làm thế giống như xúc phạm nhóc ấy vậy
Ừm…
Cả hai im lặng, Duy Tân chợt nói.
Mà tôi nghĩ là gay chẳng có gì bất hạnh cả.
Cậu không biết gì nên nói thế thôi.
Tôi biết chứ, vì tôi cũng là gay.
Hả???
Duy Tân mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc, lần này Viết Nhật biết anh không đùa.
Thật sao…. thế cậu là top… hay là bot vậy?
Top
Trời… thế mà trước giờ tôi cứ tưởng tôi là gay, An Đông là bi, còn cậu là straight không chứ. Không ngờ cả ba thằng chúng ta đều là top cơ đấy.
Tôi nhớ cậu là center mà. Duy Tân ngạc nhiên.
Ai nói!
Thì… lúc đó…
Viết Nhật sững người. Mất một lúc thật lâu anh mới lắp bắp.
Ngày hôm đó… là cậu à…
An Đông không hề biết cái dấu hôn hắn để lại trên người nó khiến nó gặp rắc rối thế nào, hắn thậm chí còn quên béng đi. Nếu không phải hắn cà chớn đêm hôm khuya khoắt còn bày trò “đánh dấu” lên người nó thì có lẽ nó đã không chán ghét hắn đến thế.
3h chiều.
Nó đến khách sạn trễ hơn lão Tiên một chút, nó đi xe đạp, lão đi xe hơi, thế mà lão nhăn nhăn nhó nhó khiến nó cũng bực bội lắm luôn.
Lão Tiên chẳng quan tâm nó làm gì, lão nằm trên giường xoa xoa hạ bộ mình rồi cởi bỏ hết quăng xuống đất, nó thấy nơi đó đang phình to như cục sắt.
Ngoan… lão cúi đầu hôn lên má nó, rồi dời xuống bờ môi. Nụ hôn ướt át, đầu lưỡi lão xoay tròn trong miệng nó, rồi quấn lấy cái lưỡi non mềm còn lại. Tay lão Tiên không ngừng kích thích các điểm nhạy cảm trên người nó, đôi khi lại nhéo nó đau điếng. Hôn hít chán chê, đến lúc quần áo nó bị lột quăng đi. Lão Tiên chợt nhìn thấy vết tích mờ nhạt trên người đó. Mặt lão sầm xuống, không một lời hỏi han, lão vung tay tát liên tục vào mặt nó, nó ôm mặt co rúm người không hiểu mô tê chi.
Ông…
Lão điên tiết bóp cổ nó.
Thằng đĩ.. mày đã chung chạ với ai hôm qua?
Có… có ai đâu… ông điên hả?
Dấu hôn của An Đông, hắn chỉ đùa một chút thôi, mặt nó ngáo ra chẳng hiểu chi, giờ mới để ý cơ thể mình, ngoài những vết lờ mờ khi hắn cưỡng hôn nó ở quán Hương Ly, còn có những vết khá mới ở chỗ khó nhìn nên nó không để ý. Nó cũng không biết nói gì, thầy giáo dê già, anh hại tôi rồi có biết không, à mà nó có ngủ với ai hay không là chuyện của nó chứ, miễn khi lão yêu cầu nó có mặt thì đủ rồi chứ.
Lão Tiên giật mạnh miếng băng cá nhân trên ngón tay nó xem xét, nơi vết cắt vừa mới khô đã bắt đầu ri rỉ, mặt lão chợt giãn ra cười, đưa tay nó lên môi, đầu lưỡi lão lả lướt trên từng ngón tay, từng ngón một, nó hoang mang chẳng đoán được lão muốn gì thì lão liếm nhẹ trên ngón tay bị cắt mút sùm sụp. Tởm. Nó muốn ói. Lão biến thái nặng rồi. Lão Tiên bỗng cắn mạnh nơi vết cắt, đau, cảm giác da thịt bị xé tươi khiến nó nhăn mặt khó kiềm được nổi tiếng thét. Nó run lên bần bật. Nó giật tay lại nhưng vô phương. Lão cắn răng xé rộng vết cắt trên tay nó.
Tao còn nghĩ mày non tơ nên chiếu cố mày, không ngờ mày lại sớm dâm đãng đến vậy… lão Tiên nhả đầu ngón tay ra, nơi đó đã rách thêm một đường dài ngoằn nhầy nhụa máu, nhếch môi cười, lão mút nhè nhẹ lên khuôn ngực nó, rồi đột ngột cắn mạnh, nó đau lạnh cả sống lưng.
A
Nó đẩy lão Tiên ra, miệng lão rời đi để lại nơi đầu vú dấu răng sâu hoắm. Lão Tiên đá mạnh vào bụng nó, rồi dùng cravat trói tay nó ngược ra sau.
Mày đã dâm đến vậy thì tao sẽ giúp mày, cũng có một vài người tao quen để mắt đến mày, tao sẽ giúp mày sớm được phục vụ cho người ta.
Lão biến thái rút ra sợi dây nịt quất nó túi bụi.
Nó quằn quại, liếc sang cánh cửa phòng, chìa khóa phòng đang nằm trong túi quần lão, nếu nó vùng lên thì…
Nếu mày nghĩ trốn được hôm nay, tao sẽ tiết lộ cho mẹ mày biết kĩ năng trên giường của mày, lúc đó đừng trách sao bả tức mà chết…
Ông dám sao?
Nếu mày muốn biết thì cứ nhào ra cửa.
Tay bị trói khiến nó khó chịu không sao tả được, lại thêm ngón tay rát buốt ướt đẫm máu, chán tay lão vứt bỏ sợi dây nịt kéo đôi bờ mông nó nhô lên thật cao, xoa xoa nhếch môi cười, nó nhìn biểu cảm trên mặt lão phát rùng mình. Lão cắn mạnh. Nó cắn răng, xem như chó cắn, nó nhắm nghiền mắt cố tưởng tượng, nhưng “con chó” này không những cắn nó, còn sờ soạng, bú mút cơ thể nó. Cơ thể nó cũng dần nóng lên, rồi đau buốt khi tiếp nhận sự xâm phạm, rồi dồn dập tiếp nhận trạng thái vừa đau đớn vừa đê mê.
Đây sẽ là một ngày thật dài. Một giọt nước mắt chảy xuống thái dương, nó nhìn khung cửa sổ xa xăm sáng chói, nó muốn được tan ra, được biến mất. Giá có ai đó xuất hiện cứu giúp nó trong những lúc thế này, nhưng nào có ai. Chưa một lần nào cả…
An Đông ngồi trước cửa nhà nó chờ đợi, cái chuyện ngu ngốc nhất hắn từng làm là chẳng lấy số điện thoại khi có biết bao nhiêu cơ hội, giờ này phải ngồi đây chờ, thật tức chết.
Nó trở về lúc sẫm tối, bầm mình bầm mặt. An Đông trợn mắt, nó thờ ơ.
Tới đây chi đây? Nó loay hoay tra chìa khóa vào lỗ.
Em bị cái gì…?
Chó cắn.
Nó vào nhà định sập cửa, hắn nhanh chóng chụp lại.
Di. Ai đánh em.
Liên quan gì tới anh. Cút… cút đi
Nó cố đóng lại cửa, hắn đẩy mạnh cửa vào. Nó té ngã ngữa, đau đến thấu xương.
Aaaaa….
An Đông đỡ nó dậy, mặt mày tái mét, hắn lo thực sự.
Em ngoan nào…nói anh nghe…
BỎ RAAAAAA
Nó thét tức tối. Tại ai hả? Không vì hắn nó có thê thảm như vầy không?
Hắn bắt đầu nóng máu, nhưng cũng thấy mình không được manh động, hắn nén giận khép cửa nhà, rồi lẹ làng bế nó đặt lên giường.
Nó thấy hắn đóng cửa thì cũng đoán biết hắn làm gì, tức tối vùng vẫy, ừ thì đau muốn chết nhưng tuyệt đối không muốn hắn chạm vào mình.
EM ĐỪNG CÓ QUẬY NỮA COI. Hắn nạt, ghì chặt bàn tay đang quơ quào, mấy phen làm hắn suýt rách mặt.
Thả ra… giả nhân giả nghĩa làm gì…
Em nói tôi giả nhân giả nghĩa. Được! Tôi đã làm gì mà em nói như thế hắn quát.
Anh đê tiện! Tôi như thế này do ai hả?
Tôi đã làm gì?
Dấu vết trên người tôi do anh chứ ai.
Hắn hơi sững người. Dấu vết gì? Vì dấu vết gì đó mà Di phải bầm dập thế này?
Hắn nhớ đến lúc sáng, phải rồi, hắn lột phắt cái áo trên người nó xem xét rồi giật thót người, cả cơ thể nó bầm dập, tơi tả như lá rách, hắn thấy hai đầu vú đã chuyển sang đỏ rực rỉ máu, vết răng vẫn in sâu, làn da vốn trắng chi chít vết cào, chỗ xanh chỗ tím, nhìn vào chỉ thấy kinh hãi xót xa, nó quay mặt sang hướng khác, khóe mắt hơi ươn ướt, có lẽ vì đau và xấu hổ, An Đông chỉ chạm nhẹ vào người cũng khiến nó run lên bần bật vì đau rát.
Mà nói xót xa phải nhìn đầu ngón tay nó mới đúng, ngón tay sáng nay hắn cẩn thận dán băng cho nó, vết rách đã kéo toạt thêm cả khúc, máu vẫn cứ chảy không ngừng.
Anh xin phép… hắn nói một câu lịch sự hiếm hoi rồi không đợi câu trả lời của nó, tay hắn lần mò đến sợi thắt lưng.
Anh… anh làm cái gì. Mặt nó tái mét. Hắn xốc cả người nó nằm úp lên đùi mình rồi kéo tuột cái quần vướng víu trên người nó.
Trời… hắn bàng hoàng. Vết roi quất, không, dày bản thế này chắc là dây nịt, bờ mông tròn trắng nõn mà thằng top nào cũng ao ước được đâm vào đã chuyển sang tím đen sưng phù, cả người nó toàn là vết đánh đập, cả cái lỗ hồng cũng bị càn quét cho tan nát.
Hắn nhìn nó trân trối không biết do giận hay do đau lòng, nhìn một thằng nhóc mới hơn 15 tuổi bị hành xác trên giường cỡ này có ai mà không xót.
Nó bật khóc, nó ít khi khóc trước mặt ai, nhưng lần này vừa đau vừa ấm ức, nó khóc như ăn vạ gã thầy giáo dê già. An Đông cũng muốn vỗ về nó, nhưng hoàn toàn không dám chạm vào milimet da thịt nào trên người nó, chắc chắn sẽ rất đau. Hắn đành xoa nhẹ đầu nó.
Học sinh ngoan, nói thầy nghe, là ai đánh em.
Mắc gì tới thầy.
Thì em nói lỗi tại tôi mà, tôi phải chuộc lỗi chứ, chỉ cần em nói đó là ai, tôi hứa sẽ cho kẻ đó thê thảm.
Khoác lác… có giỏi tự đánh mình đi…
Aishhh… tên nhóc này đúng là lì lợm bướng bỉnh mà. Trừ khi nó tự đổi ý thật chẳng có cách nào lay chuyển được.
Hắn với tay lấy cái mền quấn quanh người nó rồi nhẹ nhàng đặt nó nằm lên võng, rất nhẹ những cũng khiến nó đau đến méo mó mặt mày, nó không phản đối gì, chỉ có hàng mi còn đọng chút nước mắt. Nó cũng tò mò muốn biết hắn định làm gì.
Hắn móc cái điện thoại mới gọi cho ai đó, rồi bước sau bếp bật lên bình nước sôi.
Em nằm một chút anh sẽ về ngay. À mà cứ quấn chăn đỡ đi nhé. Mặc quần áo ôm sát người sẽ đau đấy
Nó thờ ơ không đáp. Hiển nhiên nó không định quăng cái mền ra làm gì, tưởng tượng phải co tay co chân mặc lại quần áo nó đã thấy ớn lạnh đến toát mồ hôi.
Nó khép mắt ngủ, cả cơ thể ê ẩm mỏi nhừ không chút sức lực. Dê già làm nó khá ngạc nhiên khi có vẻ thực tâm lo lắng cho nó, nó còn nghĩ anh ta phải nhếch môi cười vào mặt nó cơ.
Ui giời tự làm tự chịu… hay “chắc em cũng quen rồi mà ha” …v.v.
Có tiếng gõ cửa nhà. Chắc là An Đông. Nó khó khăn mở mắt, vẫn rúc mình trong tấm chăn, tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều khiến nó bực bội.
Vào thì vào lẹ đi. Nó gắt. Có điều… mở cửa ra không phải hắn.
Một người phụ nữ bước vào, cúi chào nó.
Di ngớ người, nó muốn ngồi bật dậy hỏi han, nhưng nó cũng nhớ là nó đang khỏa thân hoàn toàn, nó đâm lúng túng, bàn tay vô thức ghì chặt cái mền như thể nó có thể sẽ tuột ra bất cứ lúc nào vậy.
Chị… chị là ai vậy
Chào em, chị đến để giao hàng.
Trong khi mặt nó ngu ra “giao hàng gì trời?” thì cô gái bước đến cái giường tre xem xét đo đếm gì đó, rồi bước ra cửa.
Được rồi
Hai người thanh niên khệ nệ khiêng tấm nệm dày cộm vào đặt lên giường. Nó hết hồn.
Chị ơi có gì nhầm lẫn không… em đâu có đặt mua cái này.
Cô gái tròn mắt.
Em xem địa chỉ này là nhà em mà phải không?
Cô ngạc nhiên đưa ra cho nó một hóa đơn. Nó ngần ngừ, bàn tay nãy giờ vẫn giấu trong chăn bất đắc dĩ phải chìa ra nhận lấy cái hóa đơn mà xem.
‘Ồng thầy chết tiệt, muốn gì đây’, nó bực bội nghĩ. Cái tên khách hàng Trần An Đông khiến nó không thắc mắc gì nữa, nó thở phào vì cái dòng “đã thanh toán” trên hóa đơn, giờ mà kêu nó móc tiền ra thì đánh chết cũng không có.
Giờ chị giao hàng rồi em kí tên dùm chị nha Cô gái cười vui vẻ, nó thì bối rối.
Em…
Giờ mà ngồi dậy kí tên, chị ta sẽ thấy hết mấy vết tích trên người lúc đó chỉ có nhục nhã mà chết, Di tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao cho được, ngay lúc đó thì hắn về.
Ô, nhanh vậy. Vất vả rồi. Hắn cầm tờ hóa đơn kí vào cái roẹt, nhìn cái mặt đỏ lừ mừng rỡ của nó cũng đủ hiểu hắn xuất hiện đúng lúc cỡ nào. Đợi đám người kia bỏ về, hắn bước ra xe xách vào nhà một túi to ụ. Cửa chưa kịp khép lại hắn đã nghe nó gào lên.
Anh làm cái trò gì vậy? Còn nữa mua đám này về làm gì?
Hắn tặc lưỡi, đặt túi xốp lên bàn.
Mùa mưa ngủ niệm cho ấm.
Anh có thấy ai nằm giường tre mà ngủ nệm chưa? Nó vặt lại.
Thì… nhà em chứ nhà ai
Hắn cười hắc hắc. Cho thì lấy, ngu gì từ chối.Nó bực bội quay vào vách.
Tôi không trả lại tiền đâu đấy
Tất nhiên, em tưởng anh keo đến vậy sao?
Hắn vỗ vỗ tấm nệm hài lòng, rồi lại quay sang bế nó đặt lên giường. Nó hơi nhăn mặt, nhưng khi đặt lưng xuống giường thì cảm giác khác hẳn, mềm mại êm ái như mây, khỏi nói cũng biết thứ này đắt tiền vô cùng.
Sao công chúa, nằm đỡ đau chứ.
Đừng gọi tôi là công chúa. Tởm lắm Nó lạnh lùng.
Hắn lại cười. “Ít nhất trong đêm nay em sẽ sung sướng như công chúa”
hắn xắn tay áo lên khép cửa lại. Moi mấy thứ trong cái bọc to đùng kia ra một bịch thuốc, một vài thứ đồ dùng của hắn, khăn tắm rồi thức ăn…
Nhóc, thau ở đâu?
Nó nhíu mày. Gì nữa đây?
Dưới hộc tủ
nó nghe tiếng lục đục, rồi tiếng xả nước… đến một lúc sau hắn đã bưng đến một thau nước ấm đặt lên bàn.
An Đông cẩn thận lấy khăn ấm lau người cho nó, thật nhẹ nhàng chậm rãi, nó thấy ran rát nhưng khi cả người sạch sẽ thì thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Chỗ đó… Để tôi tự lau. Nó đỏ bừng mặt khi hắn chạm vào nơi nhạy cảm nhất trên người nó, hắn bật cười véo má nó.
Ngại ngùng gì chứ… Có phải đàn bà đâu mà thẹn với thùng.
Hắn giữ nó nằm yên tiếp tục việc hắn đang làm, cái khăn ấm nóng bao phủ lên thằng nhóc bên dưới, rồi tay hắn khẽ cọ xát, nó mím môi cố ngăn mình bật lên tiếng rên, hành động hắn đang làm đúng nghĩa phải gọi là đang giúp nó thủ dâm mới đúng.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply