Truyện gay: Tình phí – Chương 18
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sang ngồi học một hồi, lại nhớ chuyện gì đó, rút một mẩu giấy ra ghi ghi rồi thảy qua cho nó. Di tròn mắt nhìn Sang, Sang gật đầu một cái rồi ngó lên bảng.
Hay là tao với mày cúp cua đi chơi đi
Nó cũng lấy mẩu giấy khác ghi lại cho Sang.
Bị khùng hả?
Môi Sang cong lên một nụ cười. Lại ghi tiếp.
Mắc gì khùng?
Nó bực bội ghi.
Không khùng tự nhiên đòi đi chơi. Mà lại cúp học nữa.
Lâu rồi tụi mình chưa đi chơi.
Hai chữ “tụi mình” khiến nó cảm thấy mát lòng mát dạ ghê.
Di là đứa bướng bỉnh nhưng đôi khi lại ngoan ngoãn bất ngờ, nhất là khi Sang nói hôm nay Vy không đi học, thằng Sang và nó quăng giấy qua lại một hồi thì cũng nó cũng gật đầu trốn hai tiết cuối để đi rong.
Có quán chè mới mở ngon lắm, đang khuyến mãi nữa. Sang hí hửng.
Nhưng…
Không nhưng gì hết.
Nhưng tao ghét ăn ngọt. Nó xụ mặt.
Thì kiếm cái nào không ngọt mà gọi.
Chè nào không ngọt trời???
Sang vừa thấy bóng thầy giám thị xa xa bèn kéo nó núp vào một góc khuất, cái khổ của mấy đứa trốn học, lấp lấp ló ló như ăn trộm, cái thân hình to bè của thằng Sang chèn ép nó muốn hụt hơi. Ở khoảng cách gần sát thế này, nó nghe được cả từng nhịp tim Sang vồn vã, ngửi được mùi hương cơ thể Sang, chắc mới đổi dầu gọi, mùi hương nam tính hơn mọi khi.
Thằng Sang chợt thì thầm.
Di nè..
Hả?
Mày thơm ghê.
Nó đỏ bừng mặt.
Mày… bệnh hả?
Thật mà. Sang kê mặt ngửi ngửi. “Mùi xà bông.”
Thằng này biến thái từ nhỏ mà, nó nhớ cái lần Sang nhận cái khăn trên tay nó cũng phản ứng thế này đây. Nó cũng không tiến bộ mấy, dặm mạnh lên chân thằng Sang khiến thằng này la oai oái.
Thầy giám thị hình như quay phắt về phía này, Sang hết hồn kéo tay nó chạy. Rẽ góc khác, Sang đẩy nó vào phòng y tế.
Mày ở đây giữ cặp, khi nào lấy xe ra được tao hú mày chạy ra.
Không chờ nó trả lời, Sang vọt mất.
Nó gãi đầu hơi tội lỗi, mà tại thằng Sang chứ bộ, nghĩ cái gì thì tuôn ra hết, xấu hổ muốn chết. Nó cũng đứng kế Sang mà có nói gì đâu nè.
Cúp cua hả học sinh ngoan? An Đông hỏi. Vẻ mặt lành lạnh khó đoán.
Sao anh hỏi vậy?
Đứa nào trốn học chả tạt lên đây giấu cặp.
Ồ…. anh không lôi đầu lại phạt sao?
Chưa bao giờ… anh từng cúp học một thời nên dễ thông cảm” cho mấy đứa cá biệt lắm.”
Vậy thì tốt quá. Nó nói, mắt vẫn lo lắng nhìn ra ngoài quan sát, thầy giám thì khuất bóng, nó cũng toan đứng dậy.
Nhưng em ngoại lệ học sinh ngoan. An Đông giữ nó lại. Nó tức điên. “Thằng Sang toàn dạy hư em…”
Mắc gì tới thầy?
Hắn nhún vai. Moi thuốc lá ra hút. Làn hương tan ra mờ ảo.
Em ngửi được mùi thuốc lá nhỉ. Có nhiều đứa mỗi lần ngửi thấy thôi đã làm thấy ghê.
Nhà em từng có người hút hả?
Ồ…
Ba em?
Ừm…
Vậy ổng đâu? Sao tôi không gặp
Chẳng liên quan gì thầy. Nó bực bội thực sự. Người gì đâu mà tò mò.
Có đấy. Tôi chuẩn bị mời phụ huynh em tội cúp cua đây! Mẹ em đi làm xa thì tôi biết nên giờ này chắc chỉ còn nước mời ba thôi. An Đông bình thản.
Tôi… thầy định mời phụ huynh… thật hả?
Hổng lẽ giỡn?!
Nó lo lắng. Cái mặt như mếu. Ơ hay! Có gan trốn học phải có gan chịu chứ oắt con!
An Đông trong bụng đã sớm cười ha ha, “bệnh” của mấy đứa học sinh ngoan là nghe đến mời phụ huynh là cái mặt không còn chút máu, trò này với Sang không có tác dụng, nhưng với nó tác dụng cũng tốt lắm.
Ba em đâu?
… Nó ngần ngừ. Thật lâu lại thở hắt ra. “Được rồi… thầy muốn mời cứ mời. Tôi chả có ba để tới gặp thầy.”
‘Là sao? Lúc thì có ba… lúc thì không có ba???’ Hắn hơi ngạc nhiên nhưng có vẻ thằng nhóc chẳng có ý định nói thêm gì.
Em thực sự định cúp hử? Nhìn em không giống dạng ham chơi.
Cũng phải thôi… Sang rủ mà… Sang cúp học với em còn nhỏ Vy để đâu?
Vy hôm nay nghỉ
Nhóc này… em thấy vậy cũng được sao? Nhỏ Vy nghỉ thì em đi chơi với Sang, còn bình thường thì Sang đi chơi với Vy, em không thấy thiệt thòi à?
Mắt nó thoáng buồn. An Đông cảm thấy khó chịu, nhưng đâu đó trong lòng có chút hả hê, hình như hắn đang muốn Di từ bỏ thằng Sang, ưm… để ý đến hắn một chút.
Hai đứa con trai với nhau… từ đầu tôi đã bất lợi rồi.
Tại sao lại là Sang?
Tại sao không phải Sang khi mà người bên cạnh tôi lúc nào cũng là Sang.
Ngay lúc này thì anh đang bên em đây. Em có nhận ra đâu
Vậy lúc tôi cần anh ở đâu?
Lúc em cần là lúc nào?
Nó và hắn nhìn nhau, ánh mắt hắn chân thành chờ đợi, nó cảm thấy có chút bối rối. Đến khi Sang nhắn tin bảo nó ra, nó bỏ đi để hắn ngồi nhìn ngẩn ngơ.
Điếu thuốc cháy hơn nửa hắn không buồn hút. Mất hứng rồi…
Tại sao…. không phải là anh???
Sang chỉ lấy mỗi chiếc xe của Di ra, còn xe mình Sang để luôn trong trường. Sang vi vu chở nó, gió táp vào mặt mát rượi, bầu trời hơi chuyển sang xám xịt, lại sắp mưa.
Mày ghét mưa không Di?
Không ghét cũng chả thích.
Ừ, nói trước thôi, tao không đem áo mưa… Sang cười. Sang thừa biết nó không phải mẫu người hay chú ý đến thời tiết, chỉ là buồn miệng hỏi thế thôi. À mà quên nói, Sang thích mưa! Cái mùa hè mưa dầm trải qua cùng nó là một phần tuổi thơ của thằng Sang, cũng là cái mùa hè ý nghĩa nhất khi Sang kết thân được với thằng bạn quái gở này.
Sang chở nó đến một quán chè hơi xa trường, nhìn đơn giản, có sân vườn, có nhà chòi, kế bên quán là một vườn ổi hơi bị bạt ngàn.
Hoành tráng quá. Nó tròn mắt suýt xoa còn Sang thì cười toe.
Hai đứa chui được vào quán thì trời cũng bắt đầu mưa. Ngày đầu khai trương nên khách đông nườm nợp, Sang lanh mắt kéo nó đến được dãy nhà chòi nhỏ, đắc thắng nói.
Hên quá. Còn trống.
Ờ…
Ê làm gì đó… đừng nói lấy bài ra dò tiếp nha.
Không có.
Nó bối rối, thật ra là kiểm tra xem còn bao nhiêu tiền, cái quán này giống quán cà phê hơn quán chè, mấy em phục vụ ít vải chân dài thườn thượt thế kia mà, mà giá có vẻ rất đắt tiền, học sinh chui vào rồi thiếu tiền thì có mà muối mặt.
Phục vụ nhanh nhẹn đến chòi hỏi tụi nó dùng gì, chìa cho Sang cái menu. Sang chợt để ý con bé phục vụ cứ len lén nhìn nó, gò má hơi ửng thẹn thùng, đẹp trai quá mà, tự nhiên Sang thấy làm bạn với nó cũng đáng hãnh diện ghê.
Di nhìn Sang đang cười ngớ ngẩn phải chau mày.
Mày nghĩ gì mà cười như thằng hâm vậy thằng kia???
Chẳng có chút dễ thương. Làm Sang cụt hứng.
Sang gọi lẹ vài thứ để em phục vụ đang ngây người được vào trong. Còn hai đứa Sang mới nhăn nhó lầm bầm.
Mày đó… lúc nào cũng xỏ xiên…
Nó cười trừ. Tại Sang nhìn nó đăm đăm nên nó ngượng thôi, nó là dạng ngoài lạnh trong nóng mà, Di chợt nghĩ đến An Đông, hình như chỉ có với hắn là ngoài nóng trong cũng nóng tuốt. Ây… mà kệ chứ, nghĩ tới con dê già đó làm gì cho mệt óc.
Chè được bưng ra, được một nhỏ phục vụ khác bưng tới, còn dắt theo 2 đứa khác “vô tình” lấp ló đằng sau, tới khi đi khỏi Sang vẫn nghe tiếng cười khúc khích xa xa.
Ngưỡng mộ quá. Sang cười ha ha. “Xem ra phải năn nỉ mày chỉ dạy tao một khóa dụ gái mới được.
Di ăn một muỗng chè, vừa béo vừa ngọt, hơi nhăn nhó vì không thích.
Có gì hay ho đâu. Nó nhìn Sang.
Mày chẳng biết đùa gì hết. À mà trước giờ mày thực không để ý ai sao?
Khác với nó, Sang ăn bằng vẻ mặt sướng rơn, hảo ngọt mà.
Di nhìn thằng Sang suy tư, rồi gật đầu.
Tao có thích.
Ai vậy? Sang tròn mắt.
Một đứa vô tâm.
Nó nói tỉnh queo. Sang sững người.
Hình như từ nhỏ tới giờ tao chưa từng thấy mày qua lại với con nhỏ nào cả…
À… nó nhìn Sang, nói thế nào đây. “Tao… mới quen gần đây thôi.”i
Là ai vậy? Sang thấy hơi nhồn nhột, một nỗi khó chịu âm ỉ khi liên tưởng tới ông thầy An Đông, tuy vậy Sang vẫn ra vẻ hào hứng dụ nó khai ra là ai, nhưng đúng nghĩa nạy miệng cũng không nói nên Sang đành thôi.
À mà sắp tới đám giỗ bên nhà tao rồi, mày có qua không?
Qua chứ. Nó cười hiền hiền.
Ồ…
Sang vẫn cứ nghĩ vẩn vơ. Nó đang thích ai đó ư, lẽ ra Sang phải rất mừng cho nó mới đúng. Thậm chí có thể nó thích con trai chứ không phải con gái, nhưng sao Sang không thấy ghê tởm mà chỉ thấy hụt hẫng vậy nè. Có phải Sang đang thất vọng vì sắp vụt mất thằng bạn thân không.
À mà sắp tới sinh nhật mày rồi… Sang nói.
Nhớ dai dữ. Nó nói, cảm thấy vui vui.
Thì tao nhớ sinh nhật mày cùng tháng với đám giỗ bên nhà tao mà… mày thích quà gì nè.
Ơ hay… cái thằng… mày ghép sinh nhật tao với đám giỗ mà coi được à??? Nó trợn mắt. Sang cười hề hề.
Thì… tiện thể thôi mà
Hừ…
Ế… mày giận tao hả Sang hốt hoảng.
Tao đâu có rảnh vậy
Hên quá…
Hai đứa ngồi tám chuyện trên trời dưới đất, giờ mới thấy hình như đã lâu rồi cả hai chưa trò chuyện cùng nhau.
Mưa vẫn rơi trắng trời.
Viết Nhật bước vào nhà, chị giúp việc lăn xăn ra đón anh. Viết Nhật mỉm cười.
Em ăn uống gì chưa? Chị dọn cơm ra nha.
Thôi chị, em ăn rồi. Viết Nhật lắc đầu.
À mà Nhật ơi…
Sao chị…
Nhà đang có khách…
Viết Nhật liếc về phía phòng khách, ông Thuận-ba của An Đông đến chơi. Ông Thuận và ba anh đang ngồi giữa phòng khách, thế nên dù muốn hay không Viết Nhật cũng phải đi ngang qua. Anh cúi đầu chào, ông Thuận gật đầu đáp lại, riêng ông Hải-ba anh chỉ lạnh nhạt nhìn.
Viết Nhật bước lên phòng, khẽ thở dài. Từ bao giờ, thái độ của người làm còn thân thiện với anh hơn chính gia đình anh???
Từ khi anh thú nhận mình là gay!
Anh trải qua mối tình đầu năm cấp ba.
Trong một lần bước vào công ty gia đình, anh gặp Dương, một người đàn ông chững chạc lớn hơn anh vài tuổi, Dương theo đuổi anh, chăm lo cho anh, làm anh cười… và anh đã yêu từ lúc nào, mối tình đầu ngây thơ lẫn mơ mộng, cảm giác cả thế giới này chỉ có tình yêu của anh mới gọi là đích thực. Viết Nhật là center, anh thích chăm sóc, nhưng cũng thích được bảo vệ, ở bên Dương, anh hoàn toàn chấp nhận làm bot.
An Đông thường bảo anh yêu đến ngốc nghếch. Ngốc á? Hắn bắt đầu cặp kè với người đồng giới để anh không cảm thấy anh bị kì thị, cách quan tâm của An Đông luôn lập dị như vậy… nhưng chẳng phải như thế thì An Đông còn ngốc hơn anh còn gì… tự bẻ mình cong… à, về sau hắn lại thích nam hơn nữ mới chết chứ… mà nói chung anh cũng thấy mình may mắn có được thằng bạn điên khùng như hắn.
Dương muốn được công khai chung sống bên anh sau khi anh tốt nghiệp. Công khai… chuyện này thực vô cùng khó khăn… Viết Nhật vẫn nhớ anh phải đắn đo như thế nào, nhưng rồi anh tin rằng gia đình sẽ chấp nhận anh… sẽ không có hạnh phúc nào to lớn hơn thế… và anh thu hết can đảm để thú nhận.
Chát…
Cái tát của ba ngày hôm đó anh không bao giờ quên. Ông chửi anh là đồ bệnh hoạn, đồ biến thái… đồ gì gì đó… nói chung là những lời chói tai làm tim anh như xát muối…
Ông Hải không cho anh ra khỏi nhà, gia sư mời tận nhà, điện thoại máy tính các thứ liên lạc đều bị tịch thu, ông còn dọa nếu anh phản kháng quá mức, ông sẵn sàng tống anh vào viện tâm thần.
Ông muốn tốt cho anh? Ông thực biết phải thế nào mới tốt cho anh ư? Không phải một phần cũng vì chính ông sao. Ông sợ mất mặt, sợ mọi người bàn tán rằng ông có một thằng con bị gay!
Gay thì sao chứ, yêu đàn ông thì sao chứ? Tình yêu có gì sai? Anh là gay thì anh mất đi quyền hạnh phúc sao?
Không! Tình yêu của anh không sai. Ba anh không có tư cách. Ba anh yêu phụ nữ, kết quả thì sao? Những cuộc gặp gỡ đối tác, những cuộc thác loạn tăng 2 tăng 3, ổng phản bội mẹ anh hàng chục hàng trăm lần… tình yêu chân chính? Nực cười!
An Đông là người duy nhất được đặc cách vào thăm Viết Nhật. Đơn giản vì ba của An Đông với ba anh là bạn thân nên được chút ưu ái đấy mà.
Ngốc… An Đông nói với anh.
Viết Nhật thật muốn đáp lại nhưng giọng anh như mất tích rồi.
Khờ quá… không đợi tới khi tự đứng bằng sức mình được hãy thú nhận… để như bây giờ thảm thấy ghê hông?
Hôm nay lớp mình có một thằng mới chuyển vào… cũng đẹp trai lắm… nó cao như cây sào vậy á…
Ông già cậu cũng ác thật… định nhốt cậu đến bao giờ…
An… Đông… Viết Nhật khó khăn nói.
Gì… nè… không có ôm ấp gì hết… nóng muốn chết…
Keo thấy ớn…
Dạo này không ngủ hay sao mà mặt ghê quá.
Tớ… nhớ anh Dương…
Viết Nhật buồn bã nói. An Đông bực bội.
Bực thì bực nhưng hắn vẫn tìm cách giúp anh ra khỏi nhà đi gặp Dương. À, và Viết Nhật đã lựa chọn, anh chọn tình yêu. Anh chọn bỏ trốn.
Viết Nhật theo Dương được một tuần, gia đình chẳng hề đoái hoài gì đến, anh mới bắt đầu nếm được nỗi vất vả khó khăn, Viết Nhật ôn hòa dễ mến, Viết Nhật chẳng màng khổ cực, chẳng sa đọa… Nhưng, công tử vẫn là công tử, nấu ăn, không biết, việc nhà, không rành, được mỗi dung mạo ưa nhìn, nhưng cũng chẳng được tích sự gì mấy trong lúc này, tuần đầu tiên hạnh phúc, như tuần trăng mật nồng cháy chỉ anh và Dương. Đến tuần thứ hai, Viết Nhật nhìn Dương tất tả mà đau xót, anh cũng tập tành nấu ăn, suýt tan hoang cái bếp, Dương chỉ cười xoa dịu.
Không sao đâu em
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply