Truyện gay: Tình phí – Chương 17
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Anh nói cứ như không liên quan gì tôi ấy! Họ còn cá độ xem anh cưa tôi nổi không kìa!
Có vụ này luôn. Hắn tròn mắt thích thú.
Anh còn cười được!!! Nó tức điên.
Bình tĩnh bình tĩnh… thế… kết quả thế nào?
Kết quả gì?
Thì cá cược, có ai cá anh thắng không? Hắn cười ngoác mồm. Nó thật muốn đấm hắn vài cái cho tỉnh. Nó càng tức vì đám người trong quán cá cược rằng hắn sẽ cưa đổ nó, đẹp trai không bằng chai mặt! Huống chi An Đông có cả hai.
Lẽ ra cá cược hai thằng con trai với nhau sẽ rất kì cục, nhưng từ khi nó đi làm, không tính gay kín và khách nữ, đám bóng lộ xuất hiện ở quán cũng khá thường, lại thêm thằng Sang đưa đưa rước rước, vốn khiến người ta bàn tán ít nhiều, nên khi hắn xuất hiện thường trực, cả đám nhân viên khác bàn tới luôn, làm nó tức muốn xịt khói.
An Đông nhìn cái mặt đỏ phừng vì giận của nó, lại ngứa tay véo má nó một cái, nó tức tối đập mạnh vào tay hắn. Hắn la bai bải như heo bị thọc tiết.
Đừng đùa kiểu đó… còn nữa, đừng có làm liên lụy tôi với Sang… chuyện này có mình anh vui thôi!
Lại là Sang. Em chưa tỉnh mộng nữa hả. Hắn không ngừng xoa xoa tay, hắn thuộc loại thức đêm ngủ ngày nên da vốn trắng bóc, bây giờ hóa đỏ in hình bàn tay.
Mơ mộng gì cũng là chuyện của tôi.
An Đông tiến đến, ép nó nhìn thẳng vào mình, hắn nhớ khi hắn tán tỉnh người khác hay xài chiêu này lắm, lần nào cũng có tác dụng triệt để, thử xem có tác dụng với nó không.
Anh chính là không muốn em bị tổn thương…
Ánh mắt nó đen láy, thăm thẳm đối diện với hắn, cả nó, cả hắn nhìn xoáy vào nhau, môi nó khẽ cong lên nụ cười mê hoặc. An Đông chợt quên luôn mục đích chọc ghẹo ban đầu, đứng ngây người. Nó tiến dần mặt về phía hắn, nói một câu xanh rờn.
Chiêu đó không có tác dụng với em đâu thầy.
Hắn giữ nó lại. Vẻ mặt nó tràn trề thất vọng khiến hắn có chút chột dạ.
Tại sao?
Giả dối… anh nói dối… các người toàn là nói dối…
Di bỏ vào trong.
Nó không muốn mãi là đứa trẻ ngốc nghếch tin vào lời đường mật của người khác nữa rồi!
Nó. Mùa hè năm mười một tuổi. Nhìn cuộc đời bằng đôi mắt e dè nghi hoặc.
Di ăn đi con. Ông Bảy gắp vào chén nó miếng cá, nó xụ mặt, có ai mượn đâu, nó không tự gắp ăn được chắc.
Mày không biết cám ơn hả thằng kia? Bà ngoại nạt, đầu đũa quất lên đầu nó đau điếng.
MẸ… mẹ nó tức tối hét, ôm chầm nó xoa xoa cái đầu sưng một cục, “mắc gì mẹ đánh nó.”
Chị biết dạy con không. Vô phép vô tắc, mất dạy thế cho đi học đúng là phí của… cho nó nghỉ học luôn đi.
Tay mẹ nó siết chặt vai nó tức giận.
Tiền của con chứ có phải tiền của mẹ đâu mà kêu phí…. nó là con của con chứ có phải người ngoài đâu mà mẹ suốt ngày tính toán vậy.
Tiền của chị nhưng mà nhà của tôi. Nó ở trong nhà này mà không biết điều thì tôi tống ra đường.
Ông Bảy lật đật can ngăn.
Thôi dì hai, nó còn nhỏ mà…
Di cúi gầm đầu, mắt đỏ hoe.
Con xin lỗi… xin lỗi ngoại…
Mày xin lỗi tao không dám nhận… có xin lỗi thì xin lỗi ba mày kìa….
Ba? Ổng có phải ba nó đâu!
Dạ… con xin lỗi…dượng…
Bà ngoại nó thiếu điều muốn tát vào mặt nó, chỉ là mẹ nó đã che chở cho nó nên thôi.
Bữa cơm lại tiếp tục. Đắng nghét.
Nó ngồi ngoài bờ giậu xoa xoa cái đầu, một lúc ông Bảy bước ra. Nó nhìn ông bằng đôi mắt chán ghét, hôm nay nó bị gõ “gáo dừa” tại ông chứ ai.
Di ghét dượng lắm hả?
Ông Bảy thân tình ngồi cạnh nó, nó vô thức xích qua một khúc, vẫn không nói lời nào.
Ông Bảy thở dài.
Dượng đúng là không có duyên với con nít lắm.
Nhưng Di à… con có thương mẹ không? Mẹ là phụ nữ, cũng cần có người bên cạnh mà…. con cũng cần một người chăm sóc mà…
Không phải dượng… mẹ là đủ rồi…
Bàn tay ông xoa đầu nó.
Hãy tin dượng… dượng chính là muốn tốt cho mẹ con con…
Nó nhìn ông.
Mười một tuổi, nghi ngờ mọi thứ, nhưng thực tâm vẫn luôn tin rằng sẽ có người thật dạ không xem mình như đứa con hoang, vẫn tin tằng có vô số người như thằng Sang, quan tâm mình hết mực.
Ngày cưới càng gần, ông Bảy qua nhà nó càng thường, thái độ của nó vẫn thế…
Mẹ nó đi làm ban ngày, nhưng ông Bảy vẫn hay ghé qua nhà ngoại nó vào buổi trưa, gọi là để làm thân với nó. Ngoại hài lòng lắm.
Mày đó, mai mốt phải ngoan, đừng có làm phiền ba dượng với mẹ mày quá biết chưa, ây… người ta chịu chăm sóc mẹ mày là mừng lắm rồi… ngoại nói khi lau chùi khung ảnh “ông ngoại”. Nó nhìn chăm chăm. Thấy ánh mắt tò mò của nó bà ngoại hơi nhíu mày. Nhưng nó ngạc nhiên thấy ngoại cười.
Ổng chết tới nay cũng mười mấy năm rồi… một tay tao phải bươn chải chăm sóc mẹ mày… cực khổ cỡ nào mà tao chưa trải qua đâu… tao tự hứa sẽ kiếm cho mẹ mày một tấm chồng… để nó không quầy quẩy nuôi con một mình như tao… mà mẹ mày có thấu đâu…
Cực khổ cỡ nào thì căn bản Di không có thấu, nhưng lần đầu tiên nó thấy gương mặt ngoại nó ôn hòa đến thế, có lẽ do bà đang nghĩ về hai người bà yêu thương nhất, nơi khóe môi nhăn nhăn cong lên một nụ cười.
Dù thế Di vẫn hay lủi mất khi ông Bảy qua nhà, nó thường chạy qua nhà thằng Sang, hay kiếm một góc nào đó một mình.
Mùa hè năm ấy kết thúc, thằng Sang lười nhác soạn vở nhập học, vừa rên rỉ với mẹ con không muốn đi học, thêm cái điệp khúc con nghỉ chưa phê, con chơi chưa đã gì đó… đến khi bà Tâm xách lên cây roi mây đã bóng láng thì Sang sợ xanh mặt ôm cặp bỏ chạy.
Trên con đường đến trường quen thuộc, Sang thấy một bóng dáng cũng quen thuộc không kém. Nó ngồi yên trên bãi cỏ, không cần nhìn đến cái mặt, chỉ nhìn mái tóc mềm mượt lay lay trong gió và cái nước da trắng đến độ con nít quê không đứa nào có được cũng đủ biết là ai.
Di… Di…. Sang mừng rỡ gọi, hí hửng có đứa đi trễ chung với mình. Không một lời hồi đáp. Sang khó hiểu bước đến, đôi mắt Di như vô hồn, đám cỏ đuôi chồn phất phơ cọ nhẹ trên má nó, đẹp như pho tượng đá.
Di… mày sao vậy?
Sang có hơi bối rối, thằng này bị ma nhập rồi sao? Đột nhiên thấy sợ sợ.
Không định đến trường hả?
Im lặng. Trông nó có vẻ cực kì không khỏe khiến Sang lo lắng.
Vậy về nhà không?
Vẫn im. Gọi hoài nó không thèm trả lời, Sang bực bội ngồi bệt xuống luôn cạnh nó. Trong một bãi mía xa tít, cả đàn cò bay lên trắng trời. Thằng Sang quên béng luôn cơn bực trong bụng, hét ầm lên.
Di… Di… cò kìa…
Cảnh vật đẹp đến nhức mắt. Di ngó lên bầu trời xa xăm. Môi cười khô khốc.
Tao thực sự luôn ngưỡng mộ mày…
Tại sao… lại được sinh ra… phải thế nào mới được chấp nhận…
Sang… hứa với tao… mày đừng bao giờ thay đổi…
Nó không khóc, nhưng một thoáng nó như sẽ vỡ tan. Sang chợt rùng mình, tim quặn thắt.
Sang chủ động cõng nó về. Nó lặng im trên lưng Sang, Sang thở phì phò, nó không nặng nhưng cõng nó lại là một chuyện hơi quá sức lúc đó, nó gục đầu trên vai Sang, nó mệt rồi…. Sang thỉnh thoảng lại lo lắng hỏi.
Bà ngoại lại đánh mày hả?
Vậy giờ mày qua nhà tao nha… có mẹ tao ở nhà à, mà mày biết đó, mẹ tao dễ tính lắm…
Nếu không khỏe phải nói cho tao biết đó… giờ nhìn mày y như cái xác vậy…
Đau…
Hả? Sang lính quýnh khi nó mở miệng.
Đau chết đi được…
Thằng Sang gặng hỏi cỡ nào nó cũng không nói lí do tại sao nó đau. Sang chỉ biết chào thua trước thằng bạn bướng bỉnh.
Bà Tâm rất ngạc nhiên khi Sang cõng nó về, bà hấp tấp đặt nó lên giường, thấy cả người nó lấm lem, bà sai thằng Sang đi lấy một bộ đồ của Sang cho nó. Bà chợt để ý một điều không bình thường…. trên bắp chân nó… một dòng tinh khô trắng ngà ngà… thằng Sang có thể không biết là gì, da nó lại quá trắng khiến người ta có thể không để ý… nhưng thực sự chuyện này đã nghiêm trọng hơn bà tưởng tượng rồi.
Di! Nói dì Tâm nghe! Ai đã làm gì con?
Nó nhìn bà Tâm, đôi mắt ngỡ ngàng sợ hãi.
1giây sau… nó bật khóc.
Mẹ ở nhà đến hôm sau lại đi Bình Dương. Tâm trạng nó ỉu xìu đưa mẹ nó ra bến xe. Mẹ ngắm nó lâu thật lâu, đến mức nó phải ngạc nhiên.
Sao vậy mẹ?
Lần này chắc mẹ đi hơi lâu cho nên mẹ phải ngắm con kĩ một chút.
Lâu là bao lâu? Sao kì vậy?
Hàng nhiều quá, với lại đi xe lên xuống cũng tốn tiền.
Tiền bạc gì! Mẹ cứ về đi… con cũng đi làm thêm phụ mẹ rồi… mẹ đừng cố quá. Nó lo lắng, mẹ nó cười toe toét.
Thằng nhóc này… con đúng là… không thương không được mà…. mẹ chẳng sao, con mới là đừng cố quá đó.
Lần đầu tiên nó cãi lại mẹ nó chính là lần lén lút đi làm thêm này đây, thấy nó thu xếp mọi việc ổn thỏa bà cũng không có ý kiến gì.
Di ở nhà không có mẹ phải biết tự chăm sóc mình biết chưa, phải cố gắng học hành, làm thêm là tốt nhưng không được vì thế mà tổn hại sức khỏe nghe chưa…
Dạ.
À mà dạo này hay mưa bất thường lắm… con nhớ đem áo mưa đó, lúc nào con cũng vứt áo mưa ở nhà hết, bị cảm thì mẹ không có ở nhà cạo gió thuốc thang cho được đâu…
Con biết rồi mà… nó bật cười. Mẹ vẫn đăm chiêu.
Mà nhớ cửa nẻo cẩn thận đó… nhà mình cũng dễ nạy cửa lắm…
Mẹ con biết mà, xe tới rồi kìa… nó ôm phụ mẹ nó đống giỏ xách, “mẹ nhớ đừng quên uống thuốc đó… đừng quên tái khám định kì nữa…”
Mẹ lên xe, chiếc xe dừng lại một lúc lâu.
Sắp trễ học rồi… con đi nha. Nó vội vã nói rồi đạp xe đi, mẹ gọi với theo.
Di… Di…
Sao mẹ? Nó thắng xe cái két, dừng xe quay ngoắt lại. Mẹ nhìn nó muốn nói gì đó, rồi mỉm cười dịu dàng.
Con giữ sức khỏe nha.
Con biết rồi. Nó thét với theo, cười toe đáp lại mẹ.
Có tiếng chuông điện thoại vang inh ỏi, thằng Sang bắt máy, bên kia đầu dây giọng Vy thỏ thẻ.
Sang ơi… hôm nay Vy vắng một ngày… Sang khỏi đón Vy nha…
Sang biết rồi. Sang đáp gọn, cũng hơi buồn. Không rước Vy thì chả có gì phải vội, Sang cứ bình thản thay quần áo, dạo này hình như “dài” ra, mặc quần áo thấy chật chật.
Bà Tâm cũng vận quần áo chuẩn bị đi làm, hai mẹ con bước khỏi phòng đã chạm mặt nhau.
Mẹ dạo này đi làm thất thường nhỉ, lúc sớm lúc muộn.
Tranh thủ thôi con… thu xếp việc… nhà mình cũng sắp đám giỗ rồi, hôm đó tao phải nghỉ ở nhà lo hết.
Dạ…
Sang ậm ờ. Giỗ ông bà năm nào chẳng tự tay mẹ lo, năm nay có gì lạ đâu.
Nhớ rủ nhóc Di qua đó. Bà Tâm nói.
Dạo này nó bận lắm.
Bận gì cũng mặc. Qua ăn rồi về không lẽ không có thời gian.
Dạ dạ…
Mẹ Sang thực sự rất thương Di, đôi khi Sang phải sợ luôn.
À mà mẹ nè…
Sang chợt nhớ cái gì đó.
Gì?
Mấy năm trước… cái lần mà con cõng Di về nhà á… mẹ lập tức đá con đi học không cho ở nhà á… lần đó có chuyện gì vậy… con hỏi cỡ nào nó cũng không trả lời.
Bà Tâm im lặng, liếc nhìn đồng hồ.
Trễ rồi kìa, mày cần tao xách roi mây lên dọa như hồi nhỏ không con?
Úi chết rồi…
Dám trễ học lắm!
Sang hét ầm rồi chạy gấp. Bà Tâm chỉ biết lắc đầu.
Thằng con ngốc nghếch…
Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của thằng Sang, chạy hụt hơi, kết quả vẫn trễ vẫn hoàn trễ, bị thầy giám thị véo tai đau điếng.
Sang tiu nghỉu bước vào lớp, xoa xoa lỗ tai, bốn mươi mạng trong lớp đồng loạt ngước nhìn, có tiếng cười và tiếng huýt sáo rần rần chọc quê.
Lỗ tai mày còn nguyên không Sang? Thấy ổng kéo đi một đoạn hơi bị dài.
Mẹ mày con. Thằng Sang cười hề hề đáp lại.
Vậy tao xin phép ghi cái tên quí báu của mày vô đây. Thằng lớp trưởng cười móc giơ ra cuốn sổ đầu bài.
Ế… thôi mày….
Ưu nhược điểm của Sang tính đến giờ có lẽ là… không biết mắc cỡ, lúc nào Sang cũng cười được, nên dù chỉ chơi với mỗi Di nhưng hầu như ai cũng thích thằng Sang hết. Cả lớp nhao nhao chọc Sang, 15 phút đầu giờ ồn như cái chợ vỡ.
Sang về chỗ. Di vẫn nhìn lom lom cuốn vở không rời, thằng này đúng mọt sách, sau vụ lần trước hình như nó tập trung học bài gấp mấy lần hay sao á, Sang xụ mặt, mình đi trễ nó còn không hỏi thăm được lấy tiếng nào, đồ vô tâm.
Sang giật phắt cuốn vở trên bàn, Di giật mình ngước lên.
Ô…
Ô cái gì mà ô… mày chỉ biết hỏi vậy thôi hả?
À… sao đi trễ vậy?
Sang nhăn nhó ngồi xuống.
Học học học… lúc nào cũng ôm vở chẳng ngó ngàng gì xung quanh! Sang lầm bầm.
Không học vô đây làm gì?
Di không có ham học đến mức đó. Có điều bước vào lớp mà không có Sang thì nó cứ lóng ngóng thế nào, nên nó mới tập trung chuyên môn vào quyển vở thôi.
Cả lớp bắt đầu trật tự, thằng Sang bắt đầu tỉ tê.
Mày đúng bạc bẽo… hàng xóm ngồi kế mày bao nhiêu năm mất tích mà mày không một câu thắc mắc nào hết…
Điệu bộ giả vờ giận dỗi như trẻ con khiến nó phì cười.
Tao tưởng mày cúp…
Cúp gì…tao đạp xe bán mạng tới trường mà vẫn trễ, còn bị lão sư phụ kia xách tai đau muốn chết đây. Mà tại sao mày nghĩ là tao cúp chứ?
Tao tưởng mày đi chơi với Vy…
Hả?
Thì… biết đâu mày với Vy cao hứng…
Hình như mặt nó ửng đỏ.
Chuông reng. Thằng Sang đành ngồi ngay ngắn lại, mồm miệng đang lách chách cũng im ru, trong bụng chắc ấm ức lắm.
———————-
Thuộc truyện: Tình phí
- Tình phí - Chương 2
- Tình phí - Chương 3
- Tình phí - Chương 4
- Tình phí - Chương 5
- Tình phí - Chương 6
- Tình phí - Chương 7
- Tình phí - Chương 8
- Tình phí - Chương 9
- Tình phí - Chương 10
- Tình phí - Chương 11
- Tình phí - Chương 12
- Tình phí - Chương 13
- Tình phí - Chương 14
- Tình phí - Chương 15
- Tình phí - Chương 16
- Tình phí - Chương 17
- Tình phí - Chương 18
- Tình phí - Chương 19
- Tình phí - Chương 20
- Tình phí - Chương 21
- Tình phí - Chương 22
- Tình phí - Chương 23
- Tình phí - Chương 24
- Tình phí - Chương 25
- Tình phí - Chương 26
- Tình phí - Chương 27
- Tình phí - Chương 28
- Tình phí - Chương 29
- Tình phí - Chương 30
- Tình phí - Chương 31
- Tình phí - Chương 32
- Tình phí - Chương 33
- Tình phí - Chương 34
- Tình phí - Chương 35
- Tình phí - Chương 36
- Tình phí - Chương 37
- Tình phí - Chương 38
- Tình phí - Chương 39
Leave a Reply