Truyện gay: Đâu chỉ là yêu – Tập 7: Hắn đau mà tôi nào hay biết
Tác giả: Manly79

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hai thằng thong thả đạp lên chính chiếc bóng dài phía trước mà bước đi, càng lúc càng nghe rõ hơn tiếng xe rì rầm lại qua, bây giờ mới biết mình đi quá xa. Đúng, trước mặt là đường QL1.
Đêm tháng ba chất ngất trăng sao, gần về sáng trời hơi se se lạnh, khoanh tay trước ngực quay trở vào, không ai nói với nhau câu nào. Trong đầu hắn nghĩ gì đố ai biết được. Với tôi, cảm xúc cứ nghiên ngửa xô nhau, rộn lên từ lồng ngực tới bước chân, tôi hụt hẫn như đang chất vấn riêng mình. Bằng những gì đã và đang xảy ra, tôi không thể tin hắn vừa tỏ tình. Tại sao tôi không thể tin thì tuyệt nhiên không hay, không biết…
Điều làm tôi bất an nhất là hắn cả gan tỏ tình với mình! Lẽ nào, có lẽ nào nhìn tôi người ta biết mình thích con trai ư! Bằng chứng là hắn.
Đang bơi trong biển hồ dằn vật, thế rồi hắn đã cướp cạn dòng suy nghĩ của tôi bằng câu hỏi khơi gởi lên tính tò mò.
– 4 mắt! Em có tin anh lớn hơn em hai tuổi không?
– Nhìn có già hơn ai đâu, muốn làm anh thì nói đại cho rồi. – Tôi cười cười.
– Ừ, nhìn thì anh không già hơn 4 mắt thật, nhưng vì hồi học lớp 1 nhỏ quá thành ra má xin cô cho ở lại lớp học năm nữa…
– Vậy là trễ một năm, còn một năm nữa thì sao? – Tôi chen ngang.
– Vì năm trước anh thi vào lớp Toán không đủ điểm…
– Tại sao? – Tôi vẫn khoanh tay ngang ngực, giọng tò mò.
– Tại hồi lớp 9 anh học ở trường một buổi, buổi còn lại chăn bò nên không có thời gian ôn tập.
– Vậy còn buổi tối chi!?
– Đi cả ngày chiều về lo cơm nước, tối lại mệt lắm, ăn cơm xong học tí là muốn ngủ. Mà phải ngủ sớm vì khuya nào 4h cũng phải dậy chở chuối đi ra chợ cho má bán… – Giọng hắn trầm trầm, thỏ thẻ.
– Rồi chủ nhật cuối tuần nữa? – Hỏi xong thấy mình giống khảo cung, quá dữ!
– Chủ nhật cột bò tại chuồng, sáng sớm đi rẫy, chiều tối gánh chuối về…
Nghe đến chừng ấy, tôi chẳng nói được gì. Chân vẫn cứ bước thong thả, ngước mặt lên nhìn trời, hắn đâu biết rằng tôi đang cố nén đi tiếng thờ dài với vài giọt nước mắt sắp trào ra. Hắn tiếp.
– Bởi vậy, năm rồi anh học bên trường nhỏ Tuyên Dung đang học đó! Hết lớp 10 anh thấy chán nên đăng ký thi vô lớp Lý trường mình. Trễ một năm cũng được, nhờ vậy giờ học cùng với 4 mắt. – Hắn lại hồn nhiên với nụ cười tươi roi rói.
– Bằng tuổi anh giờ người ta học 12 hết rồi. Nhờ ở lại lớp, học kĩ vậy mà có được người… bạn tốt! – Tôi lại cười nửa miệng.
– Ủa, chỉ là bạn tốt thôi hả 4 mắt!
Đúng là nhờ vậy tôi với hắn mới gặp nhau trong cõi đời này. Dẫu biết, đến với nhau đã là duyên với phận, nhưng đi bên nhau như lúc này thì biết đến lúc nào, và có mấy khi…
Hắn cứ hồn nhiên cười nói huyên thuyên chẳng biết tôi đang nghĩ gì. Tôi lầm lũi bước đi bên cạnh nhưng chẳng thể nghe và hiểu hắn lúc này, bởi tâm trí tôi đang ngập tràn hình ảnh hắn vừa kể, nó cứ đuổi xô nhau trôi qua… trôi qua… lúc nhanh, lúc chậm, mênh mang, khắc khoải.
Nhìn những tán lá phượng khe khẽ chạm nhau, nghe những tiếng bước chân rào rào trên cát, một cảm giác nhỏ lẻ, thênh thang vô cùng. Bây giờ, tôi biết mình thương hắn thật nhiều.
– Vậy là… vậy là 4 mắt không nhận lời anh! – Hắn ngập ngừng.
– Hào nè! Để Hào bảo vệ cho Chí Kiên có khi nó lạ lắm biết không!? Vậy nên theo Kiên nghĩ… tốt nhất đừng để ai phát hiện chuyện của hai đứa mình. Họ mà biết họ sẽ nhìn hai đứa như nhìn thú lạ cho xem.
– Ừ, anh hứa với em chỉ hai đứa biết thôi. – Hắn quả quyết.
– Còn chuyện gọi Hào bằng anh cũng hợp lý thôi, không vấn đề gì cả, nhưng có điều nên gọi lúc chỉ có hai đứa, còn bình thường trong trường thì xưng tên với nhau thôi.
Tôi như mở cờ trong bụng, bởi cái kiểu trẻ con lâu nay biến mất. Bây giờ, tự dưng vớ được cơ hội dạy đời đứa khác, sướng. Nhưng nói xong, nghĩ lại, tự gớm, tự cười. Nghe xong, hắn cứ như đang thả lơi người mình.
– Anh biết mà! Em đừng lo chuyện đó.
– … – Tôi im lặng bước đi bên cạnh.
– Quan trọng nhất với anh và em vẫn là học tốt để vào đại học. – Giọng hắn cứ nhỏ dần… nhỏ dần…
Tôi hài lòng vì những gì vừa nói ra, ít nhất chưa làm hắn vui nhưng cũng không để hắn buồn. Có điều tôi lo sợ mọi chuyện đi quá đà vào tình cảm quái lạ này từ hai thằng con trai, sợ người ta gọi là bê, là đồng tính, là gay… như thằng Nghị từng gọi. Bởi, thị trấn này nhỏ lắm, trường này hẹp lắm, người biết người nên không thể phơi lưng ra cho họ ném vào đời mình chuyện không của riêng ai. Đến đoạn đường sáng, tôi đưa mắt nhìn sang, chẳng hiểu vì sao mà hắn có vẻ buồn.
– Anh sao vậy!?
– Có sao đâu, bình thường. – Hắn nói nhát gừng, giọng nhỏ dần.
– Không lẽ… những gì em vừa nói, anh vẫn không vui à?
– Không, không có gì đâu!
Ở cạnh nhau chưa lâu, nhưng rõ ràng giọng nói đó, kiểu nói đó tôi biết với hắn lúc này là bất thường, vậy mà hắn cứ cho mình bình thường, thôi kệ. Tôi biết, tôi biết hắn không vui nhưng không có cách nào khác, bởi tôi chẳng biết hắn rầu chuyện gì mà tôi lại là đứa lì, cứng đầu nên cũng không tha thiết hỏi xem.
Vào gần cổng trại, bên trong đang nháo nhào cả lên, tiếng hò hét hát ca, tiếng khua vào nhau của nấp nồi, nấp xoong, bình nước… hai đứa bước nhanh hơn vào đến cổng, thì ra, cả một đám lố nhố toàn quần đùi áo cụt, rồng rắn kéo nhau hát hò tưng bừng, trong đó có cả anh đẹp trai cai ngục (GV chủ nhiệm lớp tôi), nhìn thoáng qua hình như ảnh đang cầm đầu. Tôi và hắn cũng ham vui, nhảy xỏng vào nắm đuôi áo của nhau, nhập bọn. Con “rắn điên” này cứ kéo đến hết trại này thì qua trại khác. Nó đứng lại trước cửa, hò reo, hú hí, lắc mông, la ó tưng bừng đủ kiểu. Mục đích rất cao cả: Chỉ vì không muốn ăn thịt (người) nướng.
Kiểu ấy, đứa nào ngủ được mới thiên tài. Cả đám đi vòng hết trại này đến trại khác, xong cũng đuối lả lơi, hát hò hết nổi nên đành giải tán ai về trại nấy chuẩn bị chơi trò chơi lớn bắt đầu.
Bây giờ, đã 5h sáng…
Xin được miếng nước nóng nhúng cái khăn ướt lau mặt, lau tay, nhỏ Duyên thấy tôi đứng xớ rớ đó nó hỏi: “Ông Kiên ăn sáng chưa? Tranh thủ ăn đi chút có sức chạy chứ!” Tôi nhe răng: “Tui đâu có chơi đâu, từ từ cũng được, chưa muốn ăn”. Nghe vậy nó ờ ờ cho qua rồi thôi.
Tiếng loa phát thanh bắt đầu lè nhè kêu gọi tập trung ở giữa khu đất, 10 đứa lớp tôi cong giò lao ra nhưng tên bay, hắn cũng tham gia trong trò chơi này, may là tôi chưa thành đối thủ của hắn. Cả trại tôi bây giờ ở không, đứa thì lăn ra ngủ tập hai, đứa thì lo bữa ăn trưa, tiếng nói cười lao xao, tôi lăn ra định ngủ thì cả đám lao vào dựng đầu dậy. Thiệt tình, ở đâu có thằng Quý, ở đó thiếu bình yên.
– Khai mau! Đêm qua mày đi đâu, với nhỏ nào, lớp mình hay lớp khác…? Đi đâu mà giờ mày chui vô ngủ mậy?
– Mày khùng à! – Tôi trợn mắt vênh môi lên.
– Mày không khai thì tao kêu cả đám tụt quần mày, còn khai không tử tế thì tao thu mắt kiếng. – Thằng Quý vừa nói vừa cười, mặt nó khinh khỉnh nhìn gian chưa từng thấy.
– Đi cái đầu mày, tao coi cai ngục đánh bài quẹt lọ nồi, được chưa hả mấy con trai! – Lớp tôi, đứa nào cũng hứng làm cha mà cũng không ít lần làm con.
– Ối thằng này xạo! Thằng này ngoan cố! Tối qua tao ở đó, đách thấy mày nha con trai. – Nó cười đắc thắng.
– Thì tao ra trễ! – Lại chống chế nhưng yếu hơn.
– Nó khai gian, giờ xử sao đây tụi bây? –
Thằng Quý hất hàm, cả đám 4 đứa con trai nhào tới bao vây tôi như hổ đói vồ mồi, tôi thật sự không biết chúng nó làm giỡn hay thiệt: “Tao la làng à, đứa nào nhào dzô tao la lên bây giờ nha!” – “La đi, la lớn lên con trai! La càng lớn nhục càng nhiều… la đi… la đi Chí Kiên! Tao mời mày la đó!” Không đợi thằng Quý dứt lời, thằng Phong “cùi” khích vào: “Mày biết cách la không con trai? Để ông chỉ cho la! Mày la ối người ta mấy đứa nó hiếp Chí Kiên…! Mày la vậy đi Chí Kiên!” Cả đám con gái ngồi đó nhìn mấy thằng xà quần nhau, cười rũ ra. Thấy thằng Quý hớ hênh, tôi vụt lao ra xô nó té xuống, vùng chạy. Nhờ trò ma lanh nên thoát được lũ đê tiện. Bây giờ, tôi đứng nhún nhảy trước cửa trại, cười hả hê, sung sướng, chu mỏ lắc mông… Cả trại được trận cười tỉnh cả ngủ.
Trong phần chơi trò chơi lớn sáng nay, lớp tôi không có giải gì hết, bại trận. Trưa ngồi ăn trong trại, Thằng Nghị với thằng Danh thay nhau gấp đồ ăn cho tui ngập chén, thằng Nghị lên tiếng.
– Ê Chí Kiên! Giờ tao cho mày ăn, chiều mày nhảy bao bố giỏi nha! Con trai giỏi phải giết hết tụi nó nha! Con trai nhất định phải mang vinh quang về chuồng trại chúng mình nha! Được vậy tao đội Chí Kiên lên đầu nha! Còn bằng không, mày mà thua ha… Tạm thời tao chưa nghĩ ra nhưng chắc chắn mày nhục cũng không ít đâu con trai!
Càng về cuối câu, giọng nó gằn gằn từng tiếng một. Cả lớp tôi cười to nhưng chẳng biết nó ủng hộ tôi hay thằng Nghị “hách nôi”.
– Sao Chí Kiên? Có muốn anh Nghị… “hách nôi” đội Chí Kiên lên đầu không? – Mỹ Huyền hỏi.
– Ê còn nó thua ngay vòng đầu thì sao bây?
– Thua ngày vòng đầu thì Chí Kiên tự đội đít cả trường trên đầu rồi, có cả đít tụi mình rồi đòi gì nữa! – thằng Danh chen vào.
Cả lớp cười rũ rượi, tôi ngồi ăn và cứ cười mỉm, cái mặt tỉnh tỉnh cơng cơng coi như tụi nó đang nói ai chứ không phải hát với mình, bởi có đứa quái nào biết Chí Kiên này vừa ăn vừa tự hào với thành tích mấy năm liền vô địch nhảy bao bố ở cấp 2 đâu! Đang “thủ dâm tinh thần” với mấy chiến thắng cũ xì, đến khi ngẩn mặt lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của nhỏ Sương nhìn mình, thật nhanh, tôi cụp mặt xuống, hình như mặt Tuyết Sương đang đỏ…
Bởi tôi biết, Sương thích tôi từ hồi mới vào lớp này, nghe mấy đứa hay ghép đôi tôi với nhỏ, dù hai đứa không ngồi gần nhau. Cứ ngỡ, chẳng ai nhìn thấy 8 con mắt chạm nhau (Sương cũng bị cận), vậy mà thằng Phong la làng lên như nhà nó bị ai đốt.
– Trời ơiiiiiiiiii! Chịu nỗi hai ông bà không, nhìn thì nhìn đại đi, bày đặt mắc cỡ, cúi đầu nữa kìa! Ai không biết ba với má thích nhau mà bày đặt mắc cỡ!
Nó cười, cả lớp cười to hơn nó dù chưa biết thằng Phong nói ai, tụi nó cứ nhao nhao lên: Ai? Ai nhìn ai? Đứa nào dám nhìn đứa nào?…
– Hỏi ba Chí Kiên dzí má Tuyết Sương kìa! – Ku Phong la lớn.
Vậy là lớp tôi tha hồ hú, hét rộn cả lên. Một bữa ăn vang dậy với cơ mang là tiếng động kinh hoàng, nghe vậy nên anh cai ngục mò về. Cả trại tôi hô vang theo chỉ đạo của Danh khùng khùng: “Chúng em chào thàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, ợ!”. Anh cai ngục bất ngờ trước kiểu chào ấy, ảnh cười hết ga. Tự dưng tôi lên tiếng: “Mặt thầy hồi khuya nhìn đẹp hơn bây giờ!”
Khỏi nói, nghe xong tụi nó rú lên, mang dại. Anh cai ngục đưa tay ra hiệu: “Nhỏ nhỏ lại mấy đứa, đừng làm ôi nhiễm tiếng ồn sang các trại bên!”. Thằng Phong nó oang oang: “Thôi đi, yếu mà đòi ra gió. Không biết đánh bài mà cũng tham gia dùng mặt chùi đít chảo!” không biết vì quá quê với lũ học trò cưng này hay xuống nhắc nhỡ xong rồi lại phủi bỏ trách nhiệm quay đi.
Danh khùng khùng đứng dậy, tay bưng chén, tay cầm đũa nó xua xua tạt ra trước mặt: “Ở chơi thầy… ở chơi thầy…!” Giọng nó rất đãi bôi. Ảnh tưởng nó mời thiệt, quay lại, ngay lập tức nó liền đổi từ xua tay sang vẫy tay, ảnh cười rồi bước đi, nó nói với theo bằng giọng gió: “Tiễnnnnnnn cái dzong!” Ôi, một bữa trưa tôi no vì cười hơn vì ăn.
Đó là lần đầu tiên tôi đùa với lớp sau khi học chung gần hết năm lớp 10, tôi cũng không còn e dè nữa mà thật sự hòa mình vào tập thể. Có ngày ngồi lại với nhau thế này mới thấy lớp thật dễ thương, mỗi đứa mỗi tính cách nhưng chung quy lại chuyện học rất tuyệt vời, tinh nghịch nhưng cũng chỉ theo kiểu học trò chứ chưa phá phách ai. Tự dưng, trong tôi thấy mình yêu lớp mình thật nhiều, vui thật nhiều sau cơ ngơi là trò nghịch tập thể. Vì vui quá nên tôi quên mất hắn tự khi nào…
Dọn dẹp chiến trường. Chạy tới chạy lui một hồi tự dưng Tuyết Sương ngồi xà xuống cạnh tôi, cả trại đang vui, không chú ý đến “cặp đôi” này. Khi Sương chòm lên chấm muối thì nhỏ chóng bàn tay còn lại trên đùi tôi, rất khó chịu nhưng đành vậy. Hết một lần… hai lần… ba lần… và không đếm nổi nữa. Tôi mặc kệ, không nói gì nhưng tôi thu gọn chân mình vào nhưng không được.
Hắn xuất hiện, cả lớp tôi nhao nhao vì đã nhậu với nhau tối qua thành ra hắn được xem như khách quen, khách quý. Hắn quỳ gối bên cạnh thằng Phong, đưa mắt nhìn nhanh qua phía tôi, hắn thấy hết điệp khúc lập đi lập lại của Sương, mặt hắn đổi nét, sa sầm. Hắn cười gượng gạo chỉ riêng tôi biết và cũng riêng mình tôi hiểu tại sao hắn như vậy thôi. Đến khi tụi nó chỉ chỏ rồi lại rú lên, Sương cười nhưng xem như chuyện chẳng gì với một chút thích thú.
Nghe lớp tôi nó ghép đôi tôi với Sương, hắn ngồi đó không tham gia cũng chẳng phản ứng gì, thế rồi hắn đứng dậy cười chào mọi người, vẫy tay ra về. Thấy hắn lom khom chiu ra khỏi trại, lòng tôi ran rát.
Nhìn theo bước chân hắn đi qua, tim tôi nhói lên. Tôi biết mình đang buồn, bởi tôi hiểu chính mình đã làm hắn đau…
Ừ, tôi đau mà hắn nào hay biết!
—————–
Thuộc truyện: Đâu chỉ là yêu – by Manly79
- Đâu chỉ là yêu - Tập 2: Tôi điên mà tôi đâu có tin!
- Đâu chỉ là yêu - Tập 3: Bất chợt Gọi tên hắn...
- Đâu chỉ là yêu - Tập 4: Đồng lõa với bóng đêm
- Đâu chỉ là yêu - Tập 5: Đêm lửa trại
- Đâu chỉ là yêu - Tập 6: Con đường yêu thương
- Đâu chỉ là yêu - Tập 7: Hắn đau mà tôi nào hay biết
- Đâu chỉ là yêu - Tập 8: Ghen bóng ghen gió…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 9: Đó là hạnh phúc
- Đâu chỉ là yêu - Tập 10: Bình yên
- Đâu chỉ là yêu - Tập 11: Người giữ khung cửa sổ
- Đâu chỉ là yêu - Tập 12 - 13: Biết buồn vì nhớ
- Đâu chỉ là yêu - Tập 14: Ăn trộm tập thể
- Đâu chỉ là yêu - Tập 15: Buổi học cuối cùng
- Đâu chỉ là yêu - Tập 16: Món quà sinh nhật
- Đâu chỉ là yêu - Tập 17: Tổng kết năm học…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 18: Chợ chuối bình yên…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 19: Đêm mùa hè yêu thương
- Đâu chỉ là yêu - Tập 20: Bình minh thức dậy
- Đâu chỉ là yêu - Tập 21 - 22: Những ngày tươi đẹp
Leave a Reply