Truyện gay: Đâu chỉ là yêu – Tập 14: Ăn trộm tập thể
Tác giả: Manly79

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ngồi trước mặt hắn, tôi đưa hai chân lên ghế, tôi cười cười chìa ra cho hắn miếng bánh: “Ăn đỡ, tí nữa có cơm!” Hắn đưa miếng bánh lên miệng nhai nhưng cái mặt hắn tố cáo với tôi là hắn vẫn chưa hết bàng hoàng khi bị tôi chơi chiêu “phủ đầu” vừa rồi. Dĩ nhiên, cái mặt hắn vẫn tĩnh, tĩnh như xưa giờ vậy.
– Ê 4 mắt bị gì vậy? – Hắn hỏi.
– Bị gì là bị gì! Không ở đây ăn cơm thì bây giờ đứng dậy đi về gấp, còn muốn yên ổn thì ăn cơm rồi về, quyết định vậy ha! Đây, là lãnh thổ của anh, lệnh của anh, cấm cãi! – Tôi làm một hơi xong rồi tự cười há há.
– Cái đồ 4 mắt mất dịch! Biết tui lên đây chi không? – Hắn khinh khỉnh cái mặt.
– Không cần biết! – Tôi phớ tĩnh.
– Đúng là… – Hắn lầm bầm.
– Là gì? – Tôi dửng dưng.
– Là “chó ỷ nhà, gà ỷ vườn!”
Đến thế này thì không thể nhịn được nữa, tôi phá lên cười lớn và đạp hắn mấy cái. Hắn vừa cười vừa co người lại trên ghế, oai oái kêu đau.. Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi tìm thấy ở đó lấp lánh một niềm vui, nhỏ thôi nhưng đủ làm tôi ấm lòng. Hình như cái giống gì liên quan đến người mình thích, đều đẹp.
– Nói chứ sao tự dưng chạy lên chi xa lắc vậy? – Tôi hỏi nhỏ, đủ hắn nghe.
– Lấy cuốn vở Giáo dục Công dân, mai thi rồi mà tìm học bài không có, biết chắc nó đang trên này.
– Trời! Vậy là mang xuống thiếu hả? – Tôi cười cái hì, coi như tự cho mình có lỗi và tự xóa lỗi luôn thể.
– Đồ độc ác!
Hắn cười hi hi làm tôi muốn nhảy vào cắn môi hắn một cái dữ dội. Công bằng mà nói, hắn đẹp trai, nhất là lúc hắn cười, đẹp lắm. Nhiều người khen hắn như vậy chứ không riêng gì mình tôi. Bởi thế nên đi với hắn tôi cũng thấy tự hào vì trong mắt bạn bè, tôi đang chơi thân với một thằng đẹp trai, học giỏi cũng có tiếng lớp Lý. Rõ ràng, có nhiều đứa thích hắn ra mặt, nhưng đến bây giờ, sau những gì xảy ra, sau những lần chạm môi, sau những cử chỉ đưa bàn tay tìm kiếm bàn tay, sau những cái ôm nhẹ và siết mạnh… tôi không còn mảy may lo lắng để rồi ghen vu ghen vơ, giận hờn vô cớ. Tôi thấy mệt, thấy chán vì điều đó.
Ngồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất chán chê, lôi mấy chuyện ở trường lớp trong mấy ngày hắn nghỉ ra kể… Má tôi từ trong nhà nói vọng ra: “Con coi chạy ra gọi ba vào ăn cơm luôn!” Tôi “dạ” dứt lời liền đứng dậy quay đầu xe đạp ào ào về nhà ngoài…
Nghe tiếng ba tôi, hắn ngừng tay so đũa: “Dạ con thưa bác!” Ba tôi cười, chào hắn. Cơm nước xong, hai đứa chạy về nhà ngoài lấy cuốn vở “học làm người tốt” trả cho chủ nhân, nhìn hắn cong người đạp xe lao đi trong buổi hoàng hôn chạng vạng rồi tan dần trong hun hút bóng tối mờ mờ ảo ảo, tôi thương hắn nhiều hơn.
Lạ thật, sau bữa cơm hôm ấy với ba má và hai đứa em tôi, hắn đã trở thành người nhà tôi lúc nào không biết. Từ đó mãi về sau và đến bây giờ cũng vậy, ba má và hai đứa em tôi luôn giành cho hắn một tình cảm thật sự đặc biệt, Hơn ai hết, bản thân tôi và hắn cảm nhận rõ điều này. Một thời gian dài, hắn vui vì điều đó…
Vậy là một mùa thi học kỳ đã qua. Hơn mười ngày, tất cả chúng tôi gần như bỏ quên đâu đó những bữa sáng ăn chung, những trái mận từ nhà mang vào… để tập trung cho mùa thi. Tôi và hắn gặp nhau cũng ít nói chuyện hơn, chỉ hỏi thi cử làm bài thế nào rồi thôi. Thật ra, với nhiều người chỉ cần thi để đủ điểm lên lớp là vui, là mừng. Thế nhưng, ai đã từng học trường chuyên rồi thì sẽ biết thế nào là áp lực mà một phần cũng do chính chúng tôi đặt ra. Dĩ nhiên, nỗi lo lắng lớn nhất là nếu điểm trung bình tổng kết cả năm dưới 6.5 thì phải khăn gói lên đường, chia tay bạn bè để dọn ra một trường thường nào đó học tiếp. Nghe vậy, đứa nào cũng tái mặt…
Trưa hôm ấy, đạp xe về gần đến nhà. Nhìn từ xa, cây phượng trong sân đình đã rực lên một màu. Màu đỏ ấy đã đượm mãi trong lòng các cô cậu học trò ở biết bao thế hệ, và bây giờ là thời của chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn, một cảm xúc dâng trào, một nỗi nhớ gõ nhịp giữa dòng thời gian, trổi dậy. Tất cả như dìu dắt tôi về với đám bạn ngày xưa và những kỷ niệm của năm cuối cấp vừa qua. Hình như tất cả đang cuộn tròn lại, rào rạt lăn theo từng vòng bánh xe hoang liêu giữa nắng hè, gậy gắt. Và tôi, như đang vô tình chạm vào bóng dáng của hắn bằng một nỗi nhớ nhẹ nhàng mà không thể gọi thành tên…
Sáng nay thi môn cuối cùng, tôi bước vào lớp khi lòng đang phơi phới, vừa đặt chiếc cặp xuống bàn thì Danh khùng nhìn tôi, hất hàm:
– Chí Kiên chút đi chơi không mày?
– Đi đâu? – Tôi nhướng mắt:
– Tao hỏi mày đi hay không, ở đâu chơi chẳng được! – Nó hỏi gằn lại.
– Ờ, cho tao đi với! – Tôi cười cầu hòa.
Đang mở cờ trong bụng, hắn lại đu cửa sổ:
– Ê 4 mắt mất dịch!
– Hôm nay thi môn cuối nha, đứng đó kêu khùng này khùng nọ anh điên lên anh ra anh đạp bay về tới cửa lớp bên đó à! – Tôi quay sang phía hắn đớp lại.
– Ối! Cái đồ hung dữ! – hắn cười hí hí
Thằng Nghị nghe hai đứa tôi “yêu nhau”, nó nói sao hai đứa tôi giống chó với mèo, nghe thế tôi đưa cái cặp lên như định ném vào mặt nó, nó đưa hai tay chắn ngang mặt như muốn né đi, miệng nó gọi lớn: “Ê Hào, chút thi xong mày đi chơi với tụi tao không?” Hắn cười cười: “Đi đâu? Mà chiều nay mày không học à?”
Nghe vậy, tôi thầm nghĩ hai đứa này nó có học chung cái giống gì đây, chắc luôn, vậy mà hắn không nói cho mình biết. Tự nhiên muốn làm mặt giận ghê! Nhưng rồi nghĩ lại, chuyện nhỏ.
Cuối cùng, 60 phút cho môn thi ngoại ngữ cũng xong. Tụi nó túm tụm lại, nhao nhao lên. Tôi vừa chụp chiếc mũ lên đầu thì hắn cũng tới ngay cửa sổ, tay vo tròn miếng giấy ném vào tôi:
– Làm bài được không 4 mắt mất dịch!
– Ối! 9, 10 thì anh đây không dám nhưng 8 thì anh vô tư! Em thì sao? – Tôi cười ha ha
– Em cái đầu mấy người chứ em! Trong bức thư viết sai hai câu rồi!
Bây giờ, cả bọn lớp tôi cứ nhao lên kêu gào. Tất cả ùa ra cửa lớp, lúc ấy chỉ mới 9h sáng. Tôi nghĩ: Đi chơi giờ này, phê lòi mắt luôn đây…
Cong người đạp xe đi theo tụi nó nhưng thiệt tình tôi không biết đang đi đâu, về nhà ai, ở nơi nào nhưng có hắn đi cùng, tôi cũng không màng hỏi tới bởi tôi thấy vậy là đủ rồi. Với lại, chơi ở đâu chẳng được, vui là tôi thích. Và rồi cả đám dừng xe lại trước một căn nhà đã đóng kín cửa, thằng Nghị vừa gạt chóng xe vừa nói: “Mấy bây đợi tao tí!”
Trong tích tắt nó trở lại, tay nó lăm lăm con dao, bỏ vào cặp, tụi con gái la lên: “Ông làm gì vậy?”; “Mang dao đi đâu vậy ông kia!”… Thằng nghị không buồn ngước mắt lên nhìn xem chúng tôi phản ứng thế nào, nó quay xe ra, la lớn: “Đi ăn mít chứ đi đâu mấy má!”
Cả đám lại cười hô hố xong cũng quay đầu xe đạp theo nó, ngang qua tủ bánh mì, nó dừng lại mua 9 ổ bánh mì mang theo, nó bảo: “Chút ra kia mua chai nước nữa, vào rẫy không ai bán gì để ăn uống đâu!” Đường xa, nhưng đi đông cũng không thấy mệt. Vừa dựng xe trước căn chòi, mấy thằng con trai liên leo tót lên mấy cây mít đám con gái đi khều xoài. Chẳng có trái mít nào chín nên dụm lại trong căn chòi lá bày bánh mì ra gặm, rồi tiếp tới là xoài. Thằng Danh lên tiếng:
– Nghị! Xong đi ăn mía đi mày!
– Mía đâu mà ăn? – Nó trố mắt hỏi lại còn cả đám tụi tôi chẳng biết gì.
– Sao hồi nãy mày nói mang dao vào ăn mía! Mẹ… láo hả con? – Thằng Danh cười cười.
– Thích thì tao chìu à! – Cái mặt thằng Nghị nó cười hờ hờ nhìn rất gian.
Vậy là cả đám theo chân nó vào rẫy mía, nó cầm dao dẫn đầu cả đoàn tàn binh: “Ê mấy bây chịu khó vào giữa đám nha, mùa nắng mía trong này nó mềm hơn ngoài bìa!” Chẳng đứa nào nói gì, chỉ có tiếng lạo xạo phát ra từ đám lá nơi đường đi phía dưới chân mình.
Bước giữa rừng mía thật lâu, lúc này xung quanh chúng tôi chỉ thấy mía và mía, vắng lặng không một bóng người, không một thanh âm nào khác ngoài tiếng nói cười của cả đám chúng tôi dậy lên từng hồi. Một cảm giác như mình đang ở đâu đó, sâu hun hút… tự dưng trong đầu tôi bật lên ý nghĩ: giá như mà ở đây chỉ có mình với hắn, chắc chắn tôi sẽ ôm hắn lại như hắn từng ôm tôi vào lòng như buổi chiều trong căn phòng khách đầy gió ở nhà hắn… Chắc chắn, hắn sẽ hôn mình.
Tôi quay lại phía sau nhìn nhìn hắn, bây giờ cả đám đi trước cách hai đứa tôi chừng một đoạn, tôi lên tiếng gọi chỉ đủ hắn nghe: “Anh yêu!” Hắn giật mình với cách gọi của tôi nên sửng người lại, nhìn thẳng vào mặt tôi: “Mới vừa kêu gì vậy?” Tôi cười đểu: “Tự dưng… em muốn hun anh!” Nói xong tôi cười thật lớn rồi len qua đường mòn chạy theo cả đám phía trước, hắn cũng đuổi theo tôi và nói đủ hai đứa nghe: “4 mắt điên quá rồi nha!” Ừ, thì điên, hắn nói đúng! Thật, tôi cũng không ngờ tôi điên đến mức vậy. Trong khi hắn lúc nào cũng tỏ ra người lớn hơn tôi, chững chạc, nghiêm túc, nói cái gì ra cái đó.
Thằng Nghị cầm dao phát ào ào ào mấy chục cây mía ngả xuống, nó “làm thịt” từng cây một sạch sẽ từ lá đến ngọn, dọn luôn phần đất trống ấy để cả đám lót dép ngồi xuống, bắt đầu… ép nước mía.
Ăn chán chê, cả đám lục tục kéo nhau trở ra, thằng Danh khùng khùng nó hỏi thằng Hưng – đây là đứa ít nói nhất trong lớp tôi.
– Ê Hưng! Ăn mía đã không mậy?
– Đã nhưng tao mõi miệng rồi! – Thằng Hưng trả lời trong thật và hiền.
– Đau đái chưa!? – Cả đám tôi bật cười to.
– Mày tào lao… – Thằng Hưng xụi lơ xuống sau tràng cười của cả đám.
– Đau đái thì nói tao dắt mày đi nha mậy, ở đây mày đái ẩu phí bao nhiêu năm gìn dữ ráng chịu!
Nhỏ Tuyết Sương biết Danh đang đá đểu mấy đứa con gái, nhỏ quay sang: “Tui giết ông nha!” Nghe thế thằng Hưng hỏi dong dỏng: “Giết ai? Giết ai vậy?” Nghe thằng HƯng hỏi ngô ghê, cả đám lại cười ngằn ngặt. Tuyết Sương quay sang hỏi hắn:
– Ê Hào! Mấy nay thi sao rồi?
– Cũng tạm được. – Hắn trả lời chân thành.
– Mệtttttttttttt hai người quá! Đi chơi mà cứ hỏi làm bài làm bài làm bài… Làm không được cũng xong mẹ rồi. – Thằng Nghị nó la bài hãi.
– …
– Hào, mày đi với tụi tao vui không? – Nghị hỏi tiếp.
– Không vui ngu sao đi cho mệt! – Hắn nhìn tôi mà trả lời như muốn tôi nghe.
Về đến chòi lá của thằng Nghị, ra giếng xách nước tranh nhau rửa mặt rửa tay chân vì lá mía làm cả người bị xót, khó chịu. Cả đám đang ngồi nghỉ dưới bóng vườn mít, gió ào ào thổi qua, mát rười rượi. Thằng Nghị chỉ tay về phìa tụi tôi, nó lên tiếng:
– Tụi mày là đồ ăn trộm!
– Ai lấy gì của mày mà mày kêu ăn trộm hả thằng mất dạy? – Thằng Danh hỏi lại.
– Nói nghe nha! Mía tụi mày vừa ăn là ăn trộm đó con, nhà tao làm đếch gì có mía!
Nó cười rũ rượi, cả đám tôi cũng từ ngơ ngác đến sững sờ, kêu trời không thấu với nó. Có đứa đang ăn những miếng cuối cùng trong miệng nhưng nghe xong cũng “đứng hình” vào giây với nó. Nó tiếp:
– Hồi nãy tao nói lấy dao theo ăn mít chứ tao nói ăn mía đâu! Tự dưng mấy cha mấy má dòi ăn mía, không dắt đi ăn trộm thì mía đâu ra cho mấy cha mấy má ăn!
Nói xong, nó lăn ra cười ha hả, đắc chí. Cả đám nhìn nhau, đứa nào cũng sửng sờ vì phát hiện ra mình vừa tham gia đi ăn trộm tập thể và miệng đứa nào cũng ngoác ra cười khoái chí, nhỏ Tuyết Sương châu mặt đứng dậy, chỉ tay về phía thằng Nghị, gào lên: “Tui giết ông!”
Hai đứa nó đuổi nhau chạy vòng vòng quanh cây mít. Nơi cả tiếng cười của đám ăn trộm tập thể ngồi đó tít mắt cười…
—————–
Thuộc truyện: Đâu chỉ là yêu – by Manly79
- Đâu chỉ là yêu - Tập 2: Tôi điên mà tôi đâu có tin!
- Đâu chỉ là yêu - Tập 3: Bất chợt Gọi tên hắn...
- Đâu chỉ là yêu - Tập 4: Đồng lõa với bóng đêm
- Đâu chỉ là yêu - Tập 5: Đêm lửa trại
- Đâu chỉ là yêu - Tập 6: Con đường yêu thương
- Đâu chỉ là yêu - Tập 7: Hắn đau mà tôi nào hay biết
- Đâu chỉ là yêu - Tập 8: Ghen bóng ghen gió…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 9: Đó là hạnh phúc
- Đâu chỉ là yêu - Tập 10: Bình yên
- Đâu chỉ là yêu - Tập 11: Người giữ khung cửa sổ
- Đâu chỉ là yêu - Tập 12 - 13: Biết buồn vì nhớ
- Đâu chỉ là yêu - Tập 14: Ăn trộm tập thể
- Đâu chỉ là yêu - Tập 15: Buổi học cuối cùng
- Đâu chỉ là yêu - Tập 16: Món quà sinh nhật
- Đâu chỉ là yêu - Tập 17: Tổng kết năm học…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 18: Chợ chuối bình yên…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 19: Đêm mùa hè yêu thương
- Đâu chỉ là yêu - Tập 20: Bình minh thức dậy
- Đâu chỉ là yêu - Tập 21 - 22: Những ngày tươi đẹp
Leave a Reply