Truyện gay: Đâu chỉ là yêu – Tập 21 – 22: Những ngày tươi đẹp
Tác giả: Manly79

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sáng nay ngồi nhà bán quán mà đầu óc cứ lơ mơ về con đường hun hút nắng ngoài kia, nhớ những khoảng khắc ôm chầm lấy hắn từ phía sau, nhớ những lần thở nhè nhẹ chỉ đủ làm cho lưng áo ăn phập phòng, nhớ cả những cái ổ gà ổ voi tưng tưng khi hắn chưa quen đường. Hơn 1 tuần không qua lại thôi mà tôi cứ như là kẻ đi hoang biệt xứ tự thuở nào, đã bao nhiêu năm chưa từng một lần quay đầu về lại cố hương. Đúng là “yêu nhau yêu cả đường đi” thật chẳng sai!
Tôi thở dài ngao ngán, ngồi đó lóng ngóng kéo ngón tay đếm thời gian trôi như xác định lại những ngày hai đứa không gặp nhau. Yêu nhau chỉ một ngày không gặp đã là thăm thẳm, vậy mà mình cũng chịu đựng hơn một tuần, mặc cho nỗi nhớ dày lên nỗi nhớ… Bất chợt, thằng cu Kẹo đứng ở đầu hè nhà nó dỏng mỏ lên quán tôi, giọng nó lanh lảnh cứ như quát vào mặt mình.
– Chiều đi tát cá không mày?
– Đi với ai vậy, mương rặc nước chưa? – Tôi hí hửng.
– Mấy ngày nay rồi ông nội, chiều mày đi thì đi với tụi tao!
– Ờ, mát mát trời rồi đi ha! Nắng vầy chỏng mong tát mệt lắm, tát xong cá rút dưới bùn không thấy đâu mà bắt. – Muốn đi nhưng lại lên cơn làm biếng nên bàn lui cho xuôi.
– Ờ, chút đi tao gọi!
Dứt lời, nó rút từ chuồng heo vào nhà. Tôi lại một mình với cái quán tênh hênh, vắng lặng. Chợt nhớ lại hè của mình hai ba năm trước…
Ngày đó, cứ hôm trước đi làm lễ tổng kết năm học xong thì hôm sau lại nhào ra đồng, tắm mương, tắm sông, tát cá, bắt cua, mò ốc… Nhớ nhất là chuyện tôi lấy cái nón của má cắt nhỏ lại, tra dây chuối vào quai, thế là cứ trưa trưa lại đội nhỏng nhảnh trên đầu trong khi hai tay xách gàu xách đục chạy tơn tơn ngoài đồng, phía sau bao giờ cũng có một đám lau la… xe pháo ngựa kéo theo.
Có dạo, tivi chiếu phim “Tể tướng lưng gù”, tôi thấy ông gù có cái nón “cụt đọt” quá ấn tượng nên lấy nón của má làm y như vậy để lè với đám trẻ con trong xóm. Giận quá, má quát cho mấy câu rồi cũng thôi. Từ đó, đi đâu tôi cũng đội cái nón ấy trên đầu. Điên, nhưng vui.
Những trò trẻ con ngây ngô cứ nối tiếp, mấy ai biết rằng chính những trò ấy đã nuôi lớn lên một tâm hồn và cũng chẳng nghĩ mai này tất cả thành kỷ niệm. Những kỷ niệm xây thêm vốn sống, sẽ là hành trang cho mình bước vào thế giới mênh mông của tính người, tốt xấu, trắng đen… Điều đặc biệt, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu quý tuổi thơ chân đất chạy khắp cánh đồng, yêu quý những bữa lặn ngụp dưới dòng sông nước trong veo nhiều đến vậy.
Nếu tôi biết được tháng ngày ấy là vốn quý của riêng mình để biết thèm khát như lúc này thì biết đâu chừng, tôi không phải xé một cái nón của má mà có thể là một vài thứ gì đó nữa rồi, ví dụ như manh áo hay chiếc quần nào đó…
Tôi bật dậy, bước nhanh vào nhà thấy má đang ngồi trong bếp, tôi lia hai con mắt dáo dác tìm, miệng thì rất khẳng khái.
– Má! Thấy cái nón của con đâu không?
– Nón gì của con? – Má ngừng tay, nhìn tôi ngạc nhiên.
– Cái nón lưng gù “cụt đọt”, trước con hay đội đi tát á!
– Coi đâu đó chứ ai thèm đội ba cái đồ yêu tinh đó! – Má càm ràm.
– Mệt, con không thấy nè!
– Mà tìm làm cái gì? – Má nhìn tôi như tra hỏi.
– Chút con đi tát với tụi nó! – Tôi cười cười, đứng hình một chút.
– Giỏi quá hự! Học hành sao không lo mà tính chuyện đi tát!
– Học gì trời, hè cho ta chơi ít ngày, học gì học quài, từ từ đi!
Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy “tài sản” mang đậm bản sắc riêng mình trên đống đồ linh tinh, mừng như gặp lại cố nhân đã bỏ tôi mà ngao du từ thuở nào.
… Dạo đó, cứ nhìn từ phía xa xa nào đó, ai thấy cái nón “cụt đọt” nhấp nhô có khi trên đường, lúc thì trên đồng ruộng, trên những con mương nhỏ quanh nhà và cả trong một khút sông… thì họ đều chắc chắc khẳng định là tôi. Tôi lấy làm tự hào với điều đó vô cùng, mặc dù má tôi hơi đau lòng và ngứa mắt một chút khi phát hiện cái nón ấy, nhưng không sao, bù lại má khỏi tốn tiền mua cá cho mấy anh em tôi ăn trong vài tháng…
Vậy là hôm nay, sau một năm trời “bỏ nghề”, tôi lại cùng đồng bọn ra quân, dày xéo mấy con mương tội nghiệp oàn mình chảy lui rui dưới cái nắng hè. Cả đám chúng tôi gần mười đứa tha hồ tát tát, dẫm đạp. Tôi cứ nôn nao nhớ những ngày xa, hôm nào cá nhiều thì ham mê, hôm nào chán chê thì chia phe tạt nước để rồi mãi đến bây giờ, khi tôi bồi hồi câu chuyện riêng mình, tôi vẫn nhớ như in mùi bùn ngai ngái bám đầy quanh mặt và đầy cả thân người.
Chỉ mới đây thôi, vậy mà muốn tìm lại cũng khó, bởi kỷ niệm đã trôi vào vùng dĩ vãng, trôi xa hun hút như chẳng có cánh cửa nào mở ra, chờ đợi nó quay về. Dẫu rằng đôi lần tôi mơ được ai đó cho mình mượn chiếc cổ máy thời gian hệt như chú mèo xin một lần quay lại, chỉ một lần thôi để thăm những vùng ký ức đẹp đẽ, tinh khôi, chỉ một lần thôi mà cũng đã là xa xỉ lắm. Mà thôi, có vậy bây giờ mới thấy tuổi thơ riêng mình cũng chẳng thua ai theo kiểu lắm sắc, đượm màu…
Nguyên buổi chiều lặn hụp cùng với tụi nó ngoài mương, tôi như quên đi hắn đã từng tồn tại trong trái tim mình, bởi quanh tôi chỉ có nắng, gió, nước và tiếng cười giòn tan và tiếng reo vang khi túm được con trê, con rô be bé…
Chiều, trời bắt đầu tắt nắng, cả đám lệnh khệnh mò lên đường về, đứa nào cũng tan hoang lê lếch đi như một đoàn quân bại trận, mặc dù cá cũng khá nhiều chứ chẳng ít, chỉ có điều mặt nào mặt nấy lắm lem và quá mệt mỏi, tôi với tụi nhỏ cũng chẳng khác gì.
Tự dưng trong tôi dựng đứng lên một quyết định: Về nhà, tắm xong, chạy xuống nhà hắn, xem thử hắn sống chết ra sao mà mấy nay im lặng.
Thế rồi tôi cấm đầu chạy một mạch về nhà mặc kệ tụi nhỏ hò hét chạy theo chẳng biết vì sao. Vệ sinh xong tôi về nhà ngoài lấy cuốn vở bỏ vài rổ xe, dắt xe đi như có chuyện gì đó liên quan tới học hành. Như mọi lần, ba nhìn rồi hỏi với theo một câu chẳng thể xưa cũ hơn được nữa: “Đi đâu đó, rồi khi nào về?” Tôi không trả lời mà cằn nhằn lại: “Sao con đi đâu ba cũng hỏi vậy…” Ba chẳng nói tiếng nào, tôi ngồi lên xe lao đi vun vút…
Dựng xe giữa sân nhà, trời đã xâm xẫm tối, tôi cất tiếng gọi to: “Hào ơi…!”, “Hào à…!” Giữa hoàng hôn, hình như chỉ có tiếng của chính tôi chao chát vọng lại trả lời cho chính mình. Tôi đã nhận ra, bây giờ mình không còn e dè, ngại ngùng và cảm thấy buồn rười rượi pha lẫn chút sờ sợ như bao lần đứng giữa mênh mông không gian thế này nữa rồi. Cái gì lâu rồi cũng thành quen, tôi đã quen với ngôi nhà hắn lúc không người.
Thật, nó buồn lắm. Trong nhà tối âm u, vắng tênh. Tôi ngồi mà ước gì nhà hắn có nuôi con chó để tôi vuốt đầu nó tỉ tê như người bạn, hay chí ít cũng chọc cho nó sủa vang lên phá vỡ đi cái khoảng không âm âm u u lần lầm lì lì như lúc này cũng đủ mua vui. Tôi đứng dậy rảo bước quanh hè, tất cả lặng thinh, nền giếng khô rang, ráo hoảnh không một giọt nước. Cuối cùng thì tôi phải khẳng định với chính mình: “Rốt cuộc, cũng chỉ có mỗi một mình ta!”
Lại ngồi hát ngong hát nghêu đợi hắn về, bởi tôi biết chắc chắn hắn đi vào rẫy chuối chứ không đi đâu hết. Hắn là đứa con ngoan, ngoan hơn tôi nhiều, biết giúp gia đình chứ không giống tôi lúc nào cũng tự thấy mình còn con nít nên có quyền rong chơi, bằng chứng là chiều nay đi tát cá vui quá chẳng buồn nhớ gì đến hắn, dĩ nhiên là cũng không thể biết mình đã có người thương.
Đợi lâu quá nên tôi quyết định ra về. Chần chừ mãi cuối cùng tôi giựt đôi giấy giữa cuốn vở ra và bắt đầu viết thư nhắn…
“Hào già!
Làm gì bữa giờ không thấy mặt mũi đâu vậy?
Xuống chơi mà không có ai ở nhà hết, đợi lâu quá đi về nghen!
Mai mốt rảnh thì chạy lên đi câu cá rồi tính chuyện học ngoại ngữ lại luôn.
4 mắt nè!”
Viết như vậy vì nếu ai đó đọc được cũng chẳng sao, bởi trước mặt mọi người hai đứa gọi nhau bằng ông xưng tui. Ghé nhét nó vào ngăn cửa rồi quay đầu xe về, một chút nôn nao buồn, một chút thôi nhưng nó đủ làm cho kẻ nhớ người yêu cũng thấy mênh mang nhiều lắm. Tự dưng thấy thương, thấy tội tội hắn một cách ngang xương và có chút gì đó cứ như riết lấy lòng mình khi nghĩ về hắn. Phải, tôi nhớ hắn quá nhiều, bởi không gặp được người yêu nên lòng dạ rối bời bời như thế này đây. Ừ, đúng là có đôi khi đi qua miền cảm xúc mình rất khó có thể ghi đi chép lại thành lời…
Tôi đạp xe ra tới đường, tự dưng thấy buồn nhiều lắm và muốn quay xe đạp vào chợ chuối tìm hắn nhưng rồi lại không làm thế mà cứ thẳng tăm tắp một đường về nhà. Từng chiếc xe khách lao qua, từng chiếc xe tải lao qua xuôi chiều, ngược dòng. Không biết có thằng tài xế nào đó nhìn thấy tôi đang thất thểu vì đang nhớ người yêu đến thao thiết hay không. Nghĩ đến đó tôi lại cười một mình, miệng thì thầm: “Khùng thiệt!”
Tôi không ghé nhà ngoài mà chạy thêm một đoạn nữa về nhà trong, lấy cái bánh ngồi nhai, cái mặt tôi lúc này chắc duyên dữ lắm thành ra ai vào quán mua đồ cũng nhìn, hỏi gì tôi cũng ậm ừ cho qua, có khi không muốn trả lời. Thấy lạ, má tôi lên tiếng.
– Bộ ai ăn hết của nả gì sao mà cái mặt nhìn đẹp dữ bây?
– Giống bánh bao thiêu chứ gì! – Tôi hỏi lại má!
– Được như cái bánh bao nó còn đẹp!
– Hì hì… – Tôi cười.
– Chứ đi đâu về mà cái mặt bí xị vậy? – Má gặn hỏi tiếp.
– Có bí xị gì đâu! Xuống nhà thằng Hào mà không gặp nó, đạp đi đạp về liền mệt chút thôi mà! – Tôi cười.
– Chỉ nhiêu đó nên nhăn nhó hả? – Má hỏi lại.
– … – Im lặng, gãi đầu bỏ đi qua ghế ngồi.
Muôn đời vẫn thế, mẹ là người sinh ra ta nên sẽ chẳng có gì ta qua mắt được người đàn bà ấy cả. Điều này có thể chưa đúng với một ai đó chẳng may bất hạnh, nhưng với tôi thì luôn luôn đúng trong mọi hoàn cảnh, mọi câu chuyện đã – đang diễn ra và chắc chắn cả trong những câu chuyện sắp – sẽ diễn ra nữa. Thật khó mà qua mắt được má tôi.
Hai mẹ con đang ngồi với nhau, lúc má đang chứng kiến tôi khua môi múa mép thì có tiếng xe thắng “kéc” ngoài trước quán, tôi ngẩn đầu lên nhìn.
– Quỷ! Đồ 4 mắt mất dịch! – Hắn cười tươi rói.
– Trời! – Tôi vui chưa từng thấy bao giờ.
– Dạ con thưa bác!
– Ừ, con. Nó mới ở dưới về đó, cái mặt nó một đống đó con! – Má cười cười.
– Xuống sao không đợi mà bỏ về vậy? – Hắn xà xuống ngồi cạnh tôi.
– Ai nói không đợi, ngồi một mình lâu lắc, buồn thấy mồ luôn! – Tôi cười cười.
– …
– Làm gì bữa giờ không thấy lên? – Tôi hỏi.
– Chặt chuối chứ làm gì? Xe người ta đặt nhiều quá, ở nhà làm không kịp nên mướn thêm người thành ra phải vào coi chừng…
Tôi gật gật xong đưa mắt nhìn hắn và đã bắt gặp một cái nhìn đủ ấm áp từ đôi mắt ấy. Không biết hắn nhìn mình từ khi nào mà cứ như đang thôi miên, để rồi những yêu thương nơi như tôi bắt đầu vẫy vùng trôi trong mênh mông từ đôi mắt ấy…
———————-
Tập 22: Những ngày tươi đẹp (tt)
Chắc chắn, thứ đẹp đẽ nhất trong hành trình thân phận của mỗi người chẳng thể giống nhau, bởi ai cũng tự biết tìm cho mình niềm vui, chọn cho mình hoàn cảnh và cụ thể hơn là yêu một người để biết riêng tư…
Tôi chẳng bao giờ nghĩ tưởng hắn là người yêu thương mình nhiều đến vậy. Cuộc sống là một chuỗi dài bất tận, dài đến khi yêu thương đã muôn trùng, không thể đo và chẳng thể đếm và luôn ẩn chứa cả những nỗi bất ngờ, mấy ai biết được.
Trên đường từ nhà hắn trở về một mình, tôi đã nghĩ thật nhiều. Và lúc này đây, ngồi trước mặt hắn, nhìn thật lâu vào ánh mắt ấy tôi đã hiểu ra điều đơn giản nhất trong những ngày qua, hiểu được giá trị sự đợi chờ của niềm yêu, của hạnh phúc. Hắn cười, một kiểu cười luôn làm tôi tan chảy, hơn hết là hắn để tôi biết thèm một cái ôm, thèm một cái nắm tay siết chặt. Hắn thì sao, có giống như tôi không, chẳng biết, chỉ có ánh mắt ấy nhìn tôi thật lâu…
– Định chừng nào học Anh văn lại? – Tôi hỏi như đánh lừa suy nghĩ mình.
– Uhm, coi đi học đi, bỏ hơn cả tháng rồi giờ chạy theo cũng mệt chết. – Hắn cười cười.
– Mệt cũng học chứ không lẽ chịu ngu! – Tôi nhe răng ra, vênh mặt lên.
– Chứ ai nói bỏ đâu trời! – Hắn trố mắt nhìn tôi.
Má tôi đứng dậy vào nhà chuẩn bị buổi cơm, hắn cứ nhìn tôi cười cười, tôi cũng nhìn hắn, gắt giọng: “Nhìn gì?” Hai tay hắn up lại và xoa xoa, giọng lí nhí: “Nhớ, nhìn cho đã!” Tôi nhếch miệng cười, đứng bật dậy lấy cái bánh tráng nướng thả ra bàn: “Ăn bánh tráng nướng nè cho hết nhớ, thứ khùng!” Tôi và hắn đều bật cười rồi nhai rôm rốp như hai đứa trẻ nít. á từ nhà bếp gọi vào ăn cơm, hắn “dạ!” rồi hai thằng đứng dậy, hắn lấy tay đẫy vai tôi đi trước, hắn đi sau: “Mau vào ăn cơm, đói muốn chết nè! Nãy về thấy miếng giấy lật đật tắm rửa xong phi lên liền chưa ăn uống gì luôn.”
Cả nhà tôi thương hắn ở cái tính tự nhiên, hắn cũng chẳng còn ngại ngần gì nữa, cứ gặp bữa là hắn ăn, thoải mái như nhà mình. Chỉ còn ba má tôi và ba mẹ hắn chưa một lần gặp nhau thôi chứ người lớn hai nhà chẳng lạ gì với hai thằng nửa con nít nửa người lớn này, dĩ nhiên họ không thể biết hai đứa nó đang yêu nhau.
– Cá đồng đâu vậy bác? Bác mua hả? – Hắn dở nắp nồi cá ra, hỏi.
– Nó đi tát cả buổi chiều đó con! – Má nói.
– Ai? Bé với Út hả? – Hắn trố mắt ngạc nhiên.
– Đây nè! Bé này nè! Út này nè! – Tôi gõ đũa trên chén cười hờ hờ
– Thiệt không? – Hắn ngạc nhiên lần hai.
– Xạo chi cha! Chiều nay đi tát về là chạy xuống dưới liền đó! Định rủ lên đi câu mà thấy ở nhà chặt chuối thôi cứ lo coi chuối đi, bữa nào cá nhiều mang xuống cho ăn. – Tôi nói bằng giọng rất tự nhiên.
– Hồi giờ chưa đi tát cá lần nào hết, chỉ có đi câu thôi à!
– Ăn cơm đi con! – Má tôi bước ra ngoài.
– Sao bác không ăn luôn!?
– Con ăn với mấy đứa đi, bác ăn hồi sớm rồi!
Bữa cơm lúc này còn lại toàn “người lớn” với nhau, chuyện trời ơi đất hỡi của mấy năm đi tát cá lôi nhau ra kể, hắn ngồi nghe và cười thích thú. Nhìn cái mặt là tôi biết hắn cũng ham hố dữ lắm nhưng tôi nghĩ cứ để người ta còn canh chuối, lôi kéo lên đây bỏ bê công việc, mất công hai bác ở dưới biết mình rủ rê thì không hay.
Cơm nước xong, hai thằng lại lết ra quán ngồi nói đủ chuyện và cũng tính ba ngày nữa sẽ đi học ngoại ngữ trở lại, uống hết chai nước ngọt hắn đứng dậy chào má tôi xong, hắn quay lại: “Ê 4 mắt mất dịch! Mốt lên đi câu nha! Còn canh chuối ngày mai nữa là hết rồi.” Tôi cười cười: “Vậy tối mai lên đi, ha!” Nghe vậy mặt hắn vui dữ lắm.
Hắn phóng lên xe cong lưng đạp đi, còn lại một mình tôi, đứng nhìn hắn chiếc bóng hắn lẫn khuất trong bóng đêm, thấy thương. Vừa quay vào thì má nhìn tôi hỏi.
– Sao không kêu nó ở lại mai về, để nó đi một mình vậy con!
– Kệ, cho nó về mai còn vào rẫy coi chuối nữa mà! Nó có ở nhà chơi đâu mà kêu nó ở lại. – Tôi nói mà thấy bùi ngùi trong lòng.
– Rồi khi nào hai đứa đi học lại? – Má hỏi tiếp.
– Dạ 3 ngày nữa, nghỉ lâu lắc rồi!
– Tiết quá hự! Đi học lại không ai đi tát, đi câu, không ai dắt mấy đứa nhỏ dang nắng… – Má bắt đầu “xỉa xói”
– Ố ố lo gì lo gì! Học tối mà lo gì! – Tôi cười hí hí và tí tởn cái mặt.
– Học hành không lo, cứ chơi là giỏi! – Má cằn nhằn rất chầm rãi.
– Ai nói con không lo học hồi nào? Ai nói chơi giỏi hồi nào? – Tôi gân cổ lên trả treo một hơi, cái mặt vênh vênh lên… muốn tới nóc quán.
Thấy tôi bất chợt “lên cơn” thế này, má chẳng thèm nói tiếng nào nữa, ngồi nhai hết miếng bánh xong tôi cũng đứng dậy bỏ vào nhà, soạn tung đống “gia tài” tìm lại mấy cuốn vở và hai cuốn sách Headway, lò dò lật từng trang từ ngày mình nghỉ học và tôi bắt đầu hoảng sợ vì nhẫm tính thôi đã thấy mình bỏ qua mất gần 4 bài. Ngồi thừ mặt, suy nghĩ không biết tự học bằng cách nào đây để nắm được cơ bản của 4 bài ấy, phải tìm cách thôi. Nghĩ mãi cũng chỉ có cách duy nhất là ngồi chờ tối mai hắn lên hai thằng học với nhau thôi, và tôi tạm thấy yên tâm, bởi hắn học ngoại ngữ giỏi hơn mình…
Sáng hôm sau, ăn sáng xong tôi đang loay hoay với cuốn Headway vừa đọc vừa tra từ điển để dịch, thằng ku Kẹo lại đứng dưới chuồng heo nhà nó chõ mỏ lên hú hú hú như khỉ mới lớn, nghe là biết đồng bọn đang chờ đợi, không thèm ngẩn đầu lên nhìn chi cho phí mất một cái nhìn. Thiệt tình, tôi không thể cưỡng lại được niềm đam mê ra đồng với tụi nó, tôi vẫn cứ tự nhiên úp sách lại, miệng oang oang: “Mấy mày chờ tao chút!”
Vài phút sau tôi biến ra khỏi nhà lập tức, và dĩ nhiên là trong bộ dạng của thằng cầm đầu cái bang với tay xách nách mang, đầu chụp cái nón “cụt đọt” ngênh ngang dẫn cả đám đi giữa đường, lao nhao như “con nhà không cha không mẹ” (câu này mỗi lần vui vui má thằng ku Kẹo kể lại hay nói tụi tôi như vậy), vừa đi vừa tình chỗ dừng chân, tôi già đầu nhất nên quyết định chọn con mương gần nhà, không lội qua sông nữa…
Trưa hôm ấy, ăn cơm xong tôi tót lên võng nằm tranh thủ ngủ chút xíu rồi dậy đi tát với tụi nó thì lại có người giật giật ngón chân: “Dậy, quỷ! Ngủ như heo!” Tôi uốn éo: “Gì vậy?” Vừa dứt lời, mở mắt ra thì thấy hắn đang đứng bên mép võng, tôi hỏi hắn bằng giọng ngai ngái: “Đi đâu trưa nắng vậy? Sao không đợi chiều mát lên!” Hắn chẳng nói gì, ngồi xuống một phía chiếc võng, thò tay định chọc ku tí liền bị tôi khẽ tay và xua ra, hắn phá lên cười ha há: “Đồ 4 mắt hư! Ngủ vậy mà không chịu mặc quần con vào, bộ định khoe hả?” Tôi co chân đạp nhẹ ngay “ngã ba” của hắn một cái: “Ờ, biết có người đi nắng lên tới đây nên mới khoe, đồ khùng!” Nói xong tôi đứng bật dậy ra rửa mặt. Quay vào nhà, hắn vẫn nằm trên võng, tay gối đầu, miệng hát nghêu ngao.
– Tự dưng lên dựng đầu người ta dậy rồi nằm ì ra đó là sao? – Tôi chóng nạnh nhìn hắn, giọng tôi xon xỏn.
– Đi câu!
– Dẹppppppppppp! – Tôi trề môi.
– Đi! Đi mà! Anh van emmmmm một lần thôiiiiiiii… – Hắn trố mắt nhìn tôi và hát.
– Van xin cái con khỉ! Ta đi tát tự nhiên rủ đi câu, đi câu không nhiều cá bằng đi tát, người làm ruộng nói vậy không biết người làm rẫy có hiểu không! – Tôi cười ha há
– Được á! Đi! Đi tát đi! – Hắn ngồi bật dậy, hai tay cầm lấy đầu võng, mắt sáng lên.
Bây giờ, tự dưng tôi chần chừ, suy nghĩ. Nếu mình đưa hắn đi tát thì được nhiều cá nhưng toàn là chơi với con nít, chán lắm. Với lại tụi nhỏ nó nghịch ghê gớm, tát xong là cả đám hay chơi trò nhận đầu một đứa nào đó xuống nước bùn. Hắn không quen với tụi nó, không chừng cả đám nó trấn hắn thiệt… Nghĩ đến đó nên thôi, tôi quyết định đi câu. Với lại, đi câu chỉ có hai đứa, thích hơn.
– Giờ đi câu đi, đi tát mấy đứa nhỏ nó chơi dơ lắm, chịu không nổi đâu! – Tôi phân trần.
– Đi câu cũng được! – Hắn cười
– Đi câu… “chỉ hai đứa mình thôi nhé, đừng cho trăng nép sau hè…” – Tôi dướng dướng mắt nhìn hắn mà hát.
– Đúng là 4 mắt mất dịch! – Hắn thò chân đạp tôi.
– Sao cứ kêu ta mất dịch hoài vậy… con trai! – Tôi cười cười.
Tôi ra quán điều đình với tụi nhỏ là chiều nay anh có bạn nên đi câu với bạn anh, không đi tát. Cả đám tụi nó đang ngồi trong quán chờ, để rồi tôi xuất hiện và ngay lập tức “dội nước lạnh vào mặt” cả đám thì mặt nào mặt nấy bí xị xuống, tỏ vẻ hờn dỗi, tôi lại dỗ ngày mai anh sẽ đi với mấy đứa mà, lo gì! Nói vậy, cũng chẳng đứa nào cười nên tôi đưa ra ý kiến là mấy đứa cứ đi tát, nếu anh câu không có cá, anh đạp xe đến chỗ mấy đứa tát chung. Nghe xong, cả đám hí hửng tít cả mắt, đúng là con nít. Chẳng hiểu sao, cái lũ tụi nó quý tôi đến vậy, mặt dù tôi luôn ra dáng đại ca thủ lĩnh, hay sai bảo tụi nó, mắng quát tụi nó vậy mà nó cứ theo.
Hai đứa tôi vác cần chở nhau đi… Dừng lại trước một cái bầu nước mênh mông, cây cỏ um tùm quanh bờ, nghe người ta nói ở đây cá rô phi nhiều nhưng sao mặt nước cứ lặng như tờ, chẳng thấy cá trớn đớp móng đâu cả, trời thì nắng chang chang không một bóng cây, trừ mấy bụi tre dại chỉ quá đầu người.
– Vào đó nha! – Tôi chỉ tay về phía bụi tre dại.
– Biết ngay mà! Sợ nắng chứ gì, thiệt tình! – Mắt hắn lườm lườm cười cười.
– Bộ không thấy nắng hả? – Tôi hất hất cái mặt lên.
– Vậy 4 mắt vào đó đi, anh đứng đây câu thử có cá không, chút anh vào, ha! – Hắn nói như dỗ tôi vậy.
Tôi chia đôi phần mồi ra, mang một nửa vào bụi tre, bắt đầu thả cần xuống thì tiếng hắn cười ha há vang cả một vùng rồi. Quay lại nhìn thì thấy hắn đang khoái chí với con cá rô to bằng nửa bàn tay đu đưa mắc mồi. Tôi vừa chạy ra vừa nói: “Không biết gỡ để gỡ cho!” Hắn ờ ờ vì đúng là chẳng biết gỡ cá mắc câu thiệt. Từ đó, hắn cứ ngồi dang nắng, kêu thế nào cũng chẳng chịu vào trong bóng tre, mặc dù ở đây tôi cũng câu được quá chừng là cá.
Một ngày dần trôi về phía của chiều, mặt trời xuống sau những ngọn tre, hắn lò dò vác cần vào ngồi kế bên, chẳng thả cần xuống nữa mặc dù lúc này cá bắt đầu cắn câu liên tục. Bất chợt, hắn thò tay qua dở cần câu lên, tháo bỏ mồi trong chớp mắt, tôi chỉ kịp nhìn theo từng động tác của hắn rồi ú ớ, mặt hắn cười cười.
– Em nhớ anh không? – Hắn choàng tay qua vai tôi.
– …
– Anh nhớ 4 mắt của anh kinh khủng! – Hắn kéo tôi gần về phía hắn và hôn nhẹ vào má tôi.
– Nhớ sao không chịu lên! – Tôi nhìn hắn cười cười.
– Anh nói rồi mà! Mắc canh chừng chuối chứ lên được thì lên rồi. Bữa về thấy giấy em để trước cửa, biết em xuống tìm là anh chạy lên liền không thấy hả? – Hắn ôn tồn phân trần.
– …
– Chiều xuống chỗ này đẹp ghê ha! – Hắn ngước nhìn lên trời.
– Mùa hè nó vậy, nắng xuống nhìn đẹp và mình nhìn thấy trời cao ghê lắm!
Hai đứa ngồi đó nghe tiếng cá vẫy đuôi, hắn ôm tôi siết thật chặt, hôn nhẹ vào má tôi như mọi lần… Giữa mênh mông đất trời hoàng hôn, tôi đã biết quên hết tất cả thời gian đang trôi, đưa chiều chậm chậm vào đêm…
Ngoài xa, váng mây đỏ làm rực lên cả một vùng trời, gương mặt hắn bây giờ nhìn đẹp mê đám sau nụ hôn dài giữa bốn bề lộng gió…
Thuộc truyện: Đâu chỉ là yêu – by Manly79
- Đâu chỉ là yêu - Tập 2: Tôi điên mà tôi đâu có tin!
- Đâu chỉ là yêu - Tập 3: Bất chợt Gọi tên hắn...
- Đâu chỉ là yêu - Tập 4: Đồng lõa với bóng đêm
- Đâu chỉ là yêu - Tập 5: Đêm lửa trại
- Đâu chỉ là yêu - Tập 6: Con đường yêu thương
- Đâu chỉ là yêu - Tập 7: Hắn đau mà tôi nào hay biết
- Đâu chỉ là yêu - Tập 8: Ghen bóng ghen gió…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 9: Đó là hạnh phúc
- Đâu chỉ là yêu - Tập 10: Bình yên
- Đâu chỉ là yêu - Tập 11: Người giữ khung cửa sổ
- Đâu chỉ là yêu - Tập 12 - 13: Biết buồn vì nhớ
- Đâu chỉ là yêu - Tập 14: Ăn trộm tập thể
- Đâu chỉ là yêu - Tập 15: Buổi học cuối cùng
- Đâu chỉ là yêu - Tập 16: Món quà sinh nhật
- Đâu chỉ là yêu - Tập 17: Tổng kết năm học…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 18: Chợ chuối bình yên…
- Đâu chỉ là yêu - Tập 19: Đêm mùa hè yêu thương
- Đâu chỉ là yêu - Tập 20: Bình minh thức dậy
- Đâu chỉ là yêu - Tập 21 - 22: Những ngày tươi đẹp
Triet says
sao lau roi ma chua co chap moi vay tac giA. minh cho hom bua gio. ngay nao cung zo ma cung khong co lam minh cu doc di doc lai. truyen hay lam tac gia. truyen cung rat that nua. vi minh con la hs nen rat thich. mong tac gia mau ra chap moi.
Tphạm says
What the f**k???
Vầy là ngưng sao?
Tui đề nghị tác giả viết tiếp, viết tiếp cho tui. Lỗi ở mấy người, mấy người phải có trách nhiểm, gì đâu mà viết truyện hay quá xá…
Đề nghị viết tiếp, cả 22chap chưa có cảnh nóng nào mà, toàn ôm hôn thôi…
Viết tiếp đi!!!