Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay Thằng Chết Tiệt Kia Tao Muốn Mày Ôm Tao by GinTo. Một câu chuyện tình gay chốn học đường với những rung động đầu đời của tuổi mới lớn. Ưm… ưm… ua…a…a…!! …(Ngáp). Chào buổi sáng ! Tự giới thiệu nha, tên tui là Nguyễn Hoàng Anh Khôi. Tui năm nay lớp 11 , là một chàng trai thông minh, bảnh bao nhất cái nhà này đó^^(Vì nhà chú chỉ có chú là con zai thôi mừ -_-).
Truyện gay Thằng Chết Tiệt Kia Tao Muốn Mày Ôm Tao
Tác giả: GinTo
Chap 1 : Ngày đầu của lớp 11
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới. Sẵn nói lun nhà của tui mới chuyển từ Đà Lạt lên Sài Thành này mới mùa xuân năm nay, giờ là tháng 8 rồi. Tui đã phải ngậm đắng nuốt cay, đứt từng khúc ruột chia tay với đám bạn trường cũ thân yêu ~^^. Biết sao được, vì gia đình tui nhờ bạn bè của mẹ thân yêu mà có thể mở được cửa hàng đồ điện tử ở đây. Nhưng cái chính là việc học của anh em tui thôi.
Mẹ nói dù gì thì lên TP học vẫn hơn với lại anh em nhà tui, 2 đứa, đứa nào cũng chịu học hết. Đánh răng rửa mặt xong, đứng trước gương, hình như tui thấy mình cao hơn thì phải, tui cũng 1m74 mà có ít ỏi gì. Hehe, là chiều cao chuẩn mực của các quý cô đoá nhoa ! Tóc tai để mái xéo có phần hơi quoăn , mắt to, mũi thì cũng không cao lắm, nhưng nói chung khuôn mặt trời ban này nhìn được.
Được thôi chứ tui cũng không dám nói mình hơn ai đâu vì cơ bản, bản thân tui không thèm chấp nhất mấy vụ đẹp zai này nọ mà thích giản dị hơn. Mặc đồng phục chỉnh tề xong thì vừa lúc dưới lầu thoả lên mùi đồ ăn thơm lừng khiến cho tuyến nước miếng của tui phải hoạt động kịch kiệt để bày tỏ thái độ của cái bụng mà 8 tiếng đồng hồ rồi chưa có gì thoả mãn.
Bức xuồng lầu, tui thấy mẹ thân yêu đang làm đồ ăn sáng. Liếc mắt sang cái bàn ăn đã được dọn sẵn tui thoả mãn cười toe với 1 dĩa toàn trứng ốp la, rau muốn xào chấm chao với cả mùi thịt bò đang phản phất trong cái chảo mẹ cầm. Thiết nghĩ hôm nay nhậm học lớp 11 nên mẹ cho ăn sang một tý ^^. Đang vui vẻ ngồi vào bàn, kế đứa em gái duy nhất này thì một tia sét giáng cái ẦM xuống đầu tui.
Trời! Nữa hả? Đây là lần thứ 4 rồi đấy… Anh Hoa, em gái thân yêu của anh ơi! Anh lạy em! Đừng có mà UNG DUNG coi YAOI bằng laptop ngay trong bữa ăn sáng ngày đầu tiên nhập học như thế chứ…!!!(Tiếng khóc từ tận đáy lòng). Híc! Em gái tui đó, nó tên là Nguyễn Hoàng Anh Hoa, năm nay lên lớp 7. Hồi trước nó không thế này đâu, từ khi chuyển lên đây, chỉ 1 học kì thôi, mà bị đám nhóc ở trường dụ dỗ, lôi kéo vào cái này. Thân làm anh hai em, anh tự nhiên cảm thấy mình thật vô dụng mà. Xin em, coi cũng được, anh không mét mẹ đâu, NHƯNG MÀ ĐỪNG CÓ LỘ LIỄU NHƯ THẾ, CON BÉ NÀY!
– Tui: Hoa, Hoa… sao lại mới sáng sớm mà em đã coi cái này rồi…*Mún Khóc*
– Hoa:Hả?…À, tại tối qua chưa coi hết, còn có 2 chap nữa à, chờ em xíu!
Ra là vậy, vậy là em lộc nó từ hôm qua đến giờ lun hả? Đầu óc kiểu gì mà toàn mấy thứ của con trai…đặc biệt là của NGƯỜI LỚN này thế hả? hả???*Khóc tiếp*
– Tui: Nhưng mà em không sợ mẹ thấy sao? Gan nhờ!
– Hoa: À, mẹ đang ở trong bếp mà, với lại em quay laptop ngược lại sao mẹ thấy được. Mẹ mà ra em sẽ tắt. Anh yên lặng chút nha, em phải đọc xong 2 chap cuối gấp. Để em tập trung đi
Rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ im cho quý cô nương đọc cái…
Sở dĩ tui không phản ứng thái quá với vấn đề của em gái mình vì tui thực sự không kì thị người đồng tính và tui cũng hiểu phần nào tại sao các cô gái lại coi trọng những cặp đôi này như vậy. Mới sáng sớm đã bị con bé này “hù” chết người, nhưng vậy cũng hơi chột dạ. Tuy nhiên, sau 1 cú ngạc nhiên đó, tui lại nghĩ đến cái điều mà tui quên từ mấy tháng trước khỏi đầu mình.
Tui đã bắt gặp em gái mình coi Yaoi và hứa với nó rằng không nói với mẹ và cũng không có cái ý định đọc nó. Nhưng, là một thằng con trai, dù ít dù nhiều gì thì cái tuổi dậy thì này cũng phải tò mò mí cái đoá chứ. Sẵn nói lun tui chưa coi phim “ấy” bao giờ đâu nhá. Một hôm nhà không có ai, tui mở máy tính lên coi chap mới ra của Manga One Piece, thì có đứa bạn của bé Hoa onlie face, gửi nó đọc một mẫu truyện cũng không nặng lắm mà kawaii là chính ( mới lớp 7 thôi mà có face á ). Tui tò mò lick chuột vào.
Sau 10 phút nghiền ngẫm thì đại khái hiểu được Seme(công) là gì, Uke(thụ) là chi… Đóng máy tính lại. Giờ chiều rồi nên đi tắm. Trong phòng tắm mát mẻ với cái vòi sen xịt cực mạnh gây cho con người ta cảm giác sảng khoái hảo hạng vô cùng á! Tui bất giác, dường như cái đầu thoải mái quá muốn tìm cái gì để nghĩ , cuộc tình của 2 chàng trai vừa rồi xung phong chiếm vị trí ưu tiên hàng đầu trong cái đầu của tui: “Nếu như…nếu như… mình là…là…gay….thì có lẽ…mình… sẽ là Uke!!”
Đau thật! 1 lời khẳng định rất nhanh của 1 thằng con trai về vấn đề giới tình thứ 3 này lại muốn làm… kẻ nằm dưới? Tui tự thấy mình đau khi nói ra cái câu nói đó. Tui bỗng thấy hoảng, thật sự rất hoảng. Đang bất ngờ tột đỉnh với ý nghĩ đó của mình, tui chợt hoàng hồn lại và nhớ rằng…Bản thân mình rất thích được người ta yêu thương một cách dịu dàng. Haha, cũng phải thôi, từ nhỏ đến giờ tui được mẹ chăm sóc kĩ lưỡng quá đó mà.
Nhưng mà… sao không phải là cách dịu dàng như một người con gái…mà lại là con trai???? Mẹ ơi! Cứu con với! Con không muốn nghĩ nó nữa đâu. Thế là vội vã lau mình khô đi lên và trùm chăng đắp lại để ngủ Trước khi ngủ,1 câu hỏi vẫn bị vướng lại sau bao nỗ lực cố gắng quên đi rằng:”Tại sao khi tưởng tượng, mình lại thấy thích sự ấm áp của cái ôm từ người con trai mà không phải là của con gái?”Kể từ đó tui không đề cập đến vấn đề đó trong đầu nữa và cũng không đọc Yaoi 1 lần nào nữa.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì chợt 1 cái tát không quá mạnh quen thộc, tui gọi nó là “tát yêu” đó. Mẹ thân yêu hạ giọng, trâu đôi mày lạ nhìn tui:
-Mẹ: Mày sao vậy? Không ăn đi để đồ ăn nó ngụi hết!
-Tui: Hi! Con chờ mẹ mà!
-Mẹ: Thôi đừng có nịn nữa, mẹ đã bảo chỉ có buổi sáng là ăn cho mau không thì trễ mà.Nhìn đi, Hoa nó đã ăn gần xong rồi kìa
-Tui: GIỀ!?(hết hồn) Gần xong á??? Nhưng mà… nhưng…m…mà…*há hốc*
-Hoa(ngẩn đầu lên cười xéo): Anh hai! Anh chậm quá đó!(cuối xuống ăn tiếp)
Nụ cười ấy là gì hả, con bé kia? Cái laptop nó đóng lại từ hồi vào vậy? 2 chap cuối gây cấn của mi đâu rồi hả? Báo hại ta bị mẹ la…Thôi…Ăn * khóc khóc và khóc *
Mẹ và em gái là gia đình của tui. Gì thì gì liên quan đến họ là tui ưu tiên hàng đầu. Hồi nhỏ, có lần tui phải tiêm đến 3 mũi tiêm chó dại vì cứu con bé khỏi 2 con chó dại chết bầm bị đứt xích, đánh cũng ghê lắm.
Người ta tới thì thấy mấy con điên ấy nằm sải lai rồi, còn tui thì… bị cắn đến rách quần rách áo…cũng lì lắm chứ chẳng chơi ha! Tui không có ba, nên cũng không cầu cứu được đâu!! Mẹ tui là kỹ sư điện máy, nhờ quen biết mà mở được tiệm đồ điện bán các loại điện thoại, USB, thẻ nhớ với cả ốp lưng, móc khoá… Do là con trai trong nhà, theo học kỹ thuật của mẹ để tiện bề phụ giúp nên trình sửa đồ điện của tui cũng hảo hạng à nha^^.
Thui quay lại vấn đề chính. Bữa sáng đầu năm học rất ngon. Tui ra khỏi nhà với 20.000 ngàn tiêu vặt trong tay và còn mãn nguyện hơn nữa với lời hứa của mẹ thân yêu ràng chiều về sẽ nấu miếng gà cho ăn. Cha~~!Ngày nào cũng được thế thì tốt biết mấy a!!! Nhưng mà không có đâu , kinh tế thì cũng đâu có giàu có gì mà đòi hỏi cao lương mĩ vị hàng ngày .
Vì nhà cách trường không xa lắm nên ngày nào cũng đi bộ tập thể dục, ngày nào lười quá hay bị trễ mới đi xe đạp. A! Kìa, trường tui đó, đẹp hen,ngôi trường đẹp nhất mà tui từng học đó(vì trường dưới quê rất nghèo). Tự hào hơn nữa, nó là trường chuẩn của quận á. Hồi ở dưới quê tui học không đến nổi tồi, điểm trung bình thường thì chỉ xấp xỉ 9 phẩy chứ mấy (hơi bị chảnh rồi đó chú). Tui ung dung xách cặp vào trường, nghe tụi lớp đồn trên face rằng 3 năm liên tiếp sẽ không đổi lớp hay giáo viên, khác dưới quê nha.
Bởi vậy tâm lý đi học cũng không hồi hộp lắm vì toàn những gương mặt đã quen được nửa năm. Nhưng mà…. Nhưng mà… hình như có cái gì đó nó khác khác. Không, phải nói là cái mới lạ nó tạo nên cái khác khác mới đúng. Một đứa tâm hồn vui vẻ, ham vui như tui nhạy cảm nhận ra ngay trong lớp, một khối âm khí đen ngầu toả khắp lớp??? Là gì?? Cái cảm giác đáng sợ, bất an này từ đâu ra? Tui đảo mắt thật nhanh quanh lớp toàn mấy khuôn mặt thân quen đến thấy ghét lun mà sao… Ủa? Đằng kia…Thấy rồi. Chính nó!.
Nếu tui không định hình đây là lớp học dành cho người, thì tui đã suýt nghĩ cái cục “đen đen” ngồi cuối lớp kia là sinh vật toát ra âm khí nguy hiểm nhất mà tui từng thấy.Đang hoảng hồn với cái sự im lặng bất thường trong cái lớp nhốn nháo thường ngày này thì bất chợt 1 bàn tay bên hông trái nắm lấy áo tui. Bất chợt quay người lại, là thằng Bình, thằng chuyên bày trò troll nhau trong lớp nhìn tui với ánh mắt long lanh như cún con, mà giọng nói xém tý nữa cũng rên như cún:
– Bình : Khôi ơi~. Như thế lày thì tiêu rồi mài ơi~~!
– Tui : Giề? Vụ gì vậy hả?
– Bình : Lớp mình năm nay có sao chổi đến chơi
– Tui : Là sao? Mày nói tao không hiểu?
– Bình : Kìa, cái cục đen xì ngầu dưới lớp kìa, mày cũng thấy rồi đó
– Tui : Thằng đó là ai?
– Bình : Mày mới đến quận mình chưa lâu nên không biết. Nó là thằng Phong, Trần Hữu Hoàng Phong. Nó là học sinh cá biệt của trường kém nhất quận mình á. Dù là côn đồ ngoài đường cũng không bao giờ muốn gặp nó khi nó đang nổi giận đâu.
– Tui : Ghê dữ vậy hả? Thế… ông vua thích troll, mặt dày của A17 lại sợ nó à?
– Bình : Tao nói nghiêm túc đó, tao thì tao hay có đánh nhau, hổ báo với người ta nhưng cũng không bằng nó đâu. Hồi năm ngoái, anh họ tao đang việc giải quyết với đám trường nó, nhưng cũng không liên quan đến nó, nó chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, nhưng 1 thằng nào đó không biết phe địch hay phe ta bang bang vô quất nó 1 cái. Kết quả là cả 2 phe hôm đó vào bệnh viện hết!
– Tui : …
– Bình : Tao nói vậy mày hiểu rồi đó, có gì tránh xa nó ra nha.
– Tui : Ưm, tao hiểu rồi. Nhưng, dù vậy, sao sang sớm lớp mình nó im re vậy, không có nháo nhào như tao tưởng
– Bình : Thì sợ thằng Phong chứ sợ ai. Ban nãy tao tìm trò để quẩy mà không có đứa nào hưởng ứng hết vì sợ nó
– Tui : Mình có làm gì nó đâu?
– Bình : Ưm, nhưng tâm lý cả lớp là sợ làm những hành động mà nó ghét trước mặt nó mà
– Tui : Haiz~! Gì đây? Mới đầu năm mà đã…
TÙNG~TÙNG~TÙNG~…
Tui quay vào chỗ ngồi, thường thì thích ngồi bàn cuối. Tui ngồi cạnh cửa ra vào, quay qua trái thì thấy cái cục đen thui ấy ngồi bàn cuối kế cửa số. trên nó là 2 dãy bàn bỏ trống, hàng ghế bên cạnh cũng không có ai ngồi. Từ bên dãy ngoài cùng của cửa sổ nhìn qua thấy được một khoảng trống vô cùng lớn xung quanh cái thứ màu đen ấy. Với cả ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào làm nổi bật cái con người từ trên xuống dưới với màu chủ đạo là màu đen này. Cảnh vậy nó mới “hữu tình” đến mức quặng ruột làm sao!
Hết Chap 1.
*Hihi, Chap này chỉ kể về cuộc sống của bé Khôi là chính a. Chap 2 sẽ là mấy chuyện xung quanh cái cục đen xì kia khiến bé ức chế vô đối lun!!*
Mong mọi người cho mình 1 cái ý kiến!!!!
Truyện gay Thằng Chết Tiệt Kia Tao Muốn Mày Ôm Tao – Chap 2
Là ngày đầu nên và cũng đã biết nhau được 1 năm rồi nên không lấy nhiều thời gian của học sinh. Thầy chủ nhiệm chỉ qua loa vài nội quy rồi bảo cả lớp đợi để lấy thời khoá biểu. Tui thì bây giờ đang mãi mê nhìn ngắm cái con người đang gục đầu ngủ dưới cuối lớp kia. Tỉ mỉ mà săm soi.” Tóc tai thì hơi dài so với chuẩn mực của thầy cô. Hắn mặc chiếc áo khoác màu đen không có lấy 1 cái hoa văn…à… có…có cái bông cúc trắng nhỏ nhỏ bên ngược áo trái.
Quần đen đúng quy định, đôi giày bata màu… đen lun. Cộng với mấy cái chiến tích của hắn mà thằng Bình nó vừa kể tui nghe thì con người này đúng là “ĐEN” quá mà. Hử?… A…Ngẩn đầu lên rồi.. Đang dụi mắt… !… * nhìn kĩ *. Cha~~…!! Có một màu chọi lại với màu đen tuyền trên người hắn này. Nước da! Là khuôn mặt của hắn, rất trắng. Ha!… ngồi xa vậy mà vẫn có cảm giác là nó rất mịn.
Ê…Ê…Khoan đã… tao chưa nhận xét đủ mà thằng kia… lại gục mặt xuống rồi..!!! Không thoả mãn nha!”. Đó là những suy nghĩ của tui khi đang ngắm hắn. Tự nhiên, tui bụt miệng phun ra một câu khiến 2 quý nương ngồi bàn trên phải giật mình quay hẳng người xuống:
– Tui : Nó cũng đẹp trai đấy chứ! * Chống cằm *
– Hương : Cái gì? Ai đẹp trai?
Nhỏ Linh bên cạnh nhỏ Hương hướng ánh mắt từ tui mà nhìn về phía hắn, rồi bỗng nhiên quay gấp lại phía tui:
– Linh : Thiệt hả? * nghi ngờ *
– Tui * Vẫn đang nhìn hắn* : Ờ!
– Hương : Đâu? Sao ông biết? * quay đầu nhìn về phía hắn *
– Tui : Hồi nãy tui thấy nó ngửa mặt lên… Da trắng lắm, mũi cũng cao nhưng vẫn chưa thấy hết khuôn mặt, tóc che rồi.
– Linh : Vậy là nãy giờ ông ngồi ngắm nó đó hả? Trong lớp này chắc chỉ có ông là người đầu tiên. Không sợ à?
– Tui : Ừm! Tui Không sợ !
Đúng vậy, sao phải sợ ?
– Hoa : Mà cũng phải, ông mới chuyển đến đây mà, đâu có biết hết được tiếng xấu của nó kinh khủng tới mức nào!
– Linh : Ưm… mà… cho dù thằng đó nó có đẹp trai đi chăng nữa cũng không có con gái nào dám theo đâu. Dù cho là những đứa con gái ăn chơi bê tha cũng chẳng dám rớ
– Tui * ngước đầu nhìn 2 nàng * : Sao vậy?
– Linh : Hồi cấp 2, nó đánh con gái trường tui phải nhập viện
– Tui : Há…á á…!! Quái gì cơ * Hét *
– Hoa : Thầy quay lại rồi kìa, ghi thời khoá biểu đi
Sau khi 2 nàng quay lên, tui đưa ánh mắt hoài nghi, khinh bỉ hướng vào hắn.Đúng là… một con chó điên! Hừ, đánh cả con gái à? Tui đây phải nói vô cùng thương hoa tiếc ngọc á, con gái dù thế nào, có chơi xấu hay có đá tui,tui cũng không đánh đâu. Tui cúi đầu quay lại mà chăm chú ghi thời khoá biểu, không thèm nhìn cái thể loại vũ phu đó nữa, thật mất hứng mà! Tui đã không thể nhận ra rằng chỉ ngay khi tui cuối xuống ghi TKB thì 1 ánh mắt đen ,lạnh ,sắc bén đến buốt da buốt thịt liếc chưa được nửa con mắt hướng về phía tui. Không biết vì sao nhưng tui cảm thấy hình như mình bị dao đâm…!!
Tui học ban D của trường, dù sau này dự sẽ theo ngành điện máy nhưng tui thích học ban D hơn là A hay ban Tự Nhiên. Lớp của tui dù gái nhiều, trai thì cũng chỉ có hơn 10 thằng nhưng là cái lớp nhốn nháo nhất khối á. Đứng đầu là Bình Đại Vương, thằng loi nhoi chuyên gia bày mưu tính kế chơi khăm người khác, nhưng nó là 1 thằng chơi rất được, mấy kiểu troll của nó thì rất buồn cười nhưng không quá đáng.
Người ta thì nói vậy nhưng thực sự tui cảm thấy uy lực của thằng Bình không bằng lớp trưởng Bảo nha. Con trai ban D gì đâu mà ngầu dễ sợ, rất có bản lĩnh. Bình thường thì hùa theo mấy trò quẩy của lớp nhưng khi cần nghiêm túc thì thử đứa nào hó hé đi, sẽ bị lớp trưởng đại ca nhìn dưới 1 con mắt muốn ăn tươi nuốt sống và sẽ làm thiệt nếu dám chống trả. Haiz~! Lớp giờ có thêm 1 đứa cũng thuộc hàng sát thủ như thằng Phong thì thế nào cũng lên gió xuống bão. Còn lại tất cả những thành viên khác thì tìm long ngong chỉ được tầm trên đầu ngón tay là học sinh thực sự “ngoan hiền”. (Vâng, chú không có trong đó đâu).
Ấy vậy mà , lớp tụi tui giống như là bị thay đổi hoàn toàn kể từ khi hắn vào lớp. Đã được mấy ngày kể từ lúc nhận học, tui đã nắm được kha khá thông tin về con người này. Cho dù không buồn nghe nhưng khắp nơi trong trường, từ cổng trường đến cái nhà vệ sinh, đâu đâu cũng toàn mấy cái “chiến tích” của hắn. Ngay cả thầy cô cũng không ưu gì hắn, chưa thầy cô nào dám gọi hắn lên bản với lại cũng hướng 1 ánh mắt khinh thường cái kẻ trường hạng bét mới chuyển qua,COCC kia (con ông cháu cha).
Sau 2 tuần, thì tui rút ra kết luận:” Nó là thằng hễ ngứa mắt là đánh, bất kể từ thầy cô đến cả con gái. Đồ đểu!”. Tui không sợ, ngược lại rất khinh thường. Tuy nhiên, tui lại để tình cảm lấn áp lý trí mà luôn hướng ánh mắt kinh bỉ 1 cách không thương tiếc về cái khối đen thui thùi lùi kia và những gì tui đã bày tỏ thông qua nhãn lực, hắn đều đã “tiếp nhận”
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều nọ, tầm 6h, tui đang ung dung đạp xe từ chỗ học thêm về. Đạp xe qua bãi đất trống gần chi nhánh hãnh xe Suzuki, đang tơ tưởng về bữa ăn tối nay thì đằng xa nghe 1 đám ồn ào, bát nháo, gào rú cái gì đó trên bãi đất trống. Nhìn qua là biết, tụi nó đang đánh nhau, dù ở quê hay trên TP thì ba cái vụ này vẫn thường xảy ra.
Mà khoan… đồng phục trường khác nhưng trong đó… * nhìn kĩ * … Sao chỉ có 1 thằng mặc đồng phục trường mình thôi vậy? A! Là hắn, dù không mặc cái áo lạnh đen tuyền đó mình cũng nhận ra vì nước da của hắn quá đẹp. Thằng Phong… đang 1 mình mà chọi với 7 thằng?? Thật không bình thường…! Sao hắn cứ ung dung như thế chứ?? Dù đã nghe rất nhiều lời đồn nhưng chưa 1 lần thấy hắn đánh nhau.
Bắt đầu rồi. A! Thằng mập nhất lên trước…!!… Thế éo nào mà thân hình thế kia lại bị quật cho 1 chưởng nằm lăng ra thế hả?…
2 thằng tiếp cầm cây sắt xông lên.Ê! Chơi xấu nha! Mà tụi bây gầy quá với lại có gậy mà không biết sài, như phủi ruồi, bị thằng Phong nó né rồi đạp té nhào luôn. Haiz!, Đúng là không có thực lực.
Rất nhanh! 3 mạng đã nằm, còn 4 thằng kia thì vẫn thủ thế chưa hó hé gì. Ồ! Trong đó có 1 thằng to con nhưng thân hình cơ bắp được đấy, không như thằng béo kia.
Giồng như phản xạ tự nhiên, tui không hề phát hiện ra vẻ mặt của mình đã bị kích thích đến mức nào. Tui dựng hẳng xe lại nhìn trận đánh, cười 1 cách thích thú mà trong tiềm thức hoá thân vào hoàn cảnh của hắn bây giờ, làm cách nào để cho out 4 thằng kia. Đúng là máu đánh lộn lâu năm giờ lên cơn bộc phát mà!! ^^(Đồ hư hỏng)
Không xong rồi, thằng cơ bắp kia đã tùm được hai tay hắn từ phía sau. Đúng là chơi không đẹp… 3 thằng còn lại thay phiên nhau đánh vào bụng cái kẻ đang bị khoá tay kia. Tui từng chịu như thế này rồi. Đau đến thấu xương! Đang định xông lại để cứu cái kẻ đáng thương đó thì…!!… Sao thế này?!!…Mình không cử động được! Ánh mắt gì thế kia?
Giờ đây tui mới thấy rõ được khuôn mặt của hắn. Rất có thần, không phải là dạng đẹp lộng lẫy gì đâu, mà cái thần được nói đến ở đây, chính là đôi mắt. Mắt không to, giống như mắt híp, nhưng lại sách lên 1 cách rất kiêu ngạo. Phải dung từ gì nhỉ!?… Rất sắc, rất lạnh lùng, đến đáng sợ và còn đáng sợ hơn nữa khi đôi mắt ấy đang nhìn về …phía tui. Hả!?
Tui sao??Tui tựa như mình đang bị hàng trăm nhát dao sắc bén đâm vào người vậy. Ớn lạnh đến tận óc. Cả cái dự định bay vào cứu hắn cũng bị dập tắt. Tui sợ… đến gần cái con thú dữ kia…!! Nhưng mà vẫn không hiểu, tại sao ánh mắt đó, lại nhìn mình với vẻ căm phẫn cực độ thế này?
Tui không kịp định hình ra chuyện gì thì đã thấy 2 thằng giăng ra rất xa. Một cái đạp với uy lực cực mạnh khiến cả 2 tông vào vách tường và máu thi nhau mà chảy, còn lại 2 kẻ đang nắm thế chủ động cũng phải hoảng hồn!! Lúc này thằng đang giữ chặt hắn lơi tay ra, thì chính là lúc chết của bọn nó.
1 cái chỏ giật ngược ngay mặt khiến răng của một thằng con trai khoẻ mạnh cũng phải bay ra, và một cú đấm ngay ngược làm kẻ còn lại nôn mửa. 3 thằng ban đầu bị nóc ao vừa tỉnh dậy hình như cũng bị cơn giận giữ này làm cho hoảng loạng mà mặt không còn 1 miếng màu, cứ khờ ra đó.
Không còn ai có thể làm hắn bị thương được nữa rồi, nhưng, máu trong người hắn hình như vẫn đang sôi và là nóng nhất từ đầu đến giờ. Hắn còn muốn đánh ai nữa? 7 thằng không chột cũng què nằm dưới chân hắn 1 cách thảm bại. Thế thì hắn còn muốn dùng cái sự tức giận ấy hướng vào ai?
Rất đột ngột và gấp gáp, dây thần kinh của tui đột nhiên hoạt động mạnh mẽ, tất cả các tế bào dường như run lên muốn nói rằng mình phải CHẠY! Nhưng chính vì chạy cũng không kịp cho nên mới thủ thế. Hắn như một cơn lốc đã đi được quãng đường dài, tích tụ đủ gió, trong chớp mắt đã ở ngay tiêu cự mắt của tui. Lúc này, tui chỉ biết dựa vào phản xạ 12 năm vui chơi đánh đấm mình có được và dụng hết sức bình sinh chiến thắng nỗi sợ hãi đang bao trùng mà chống trả cú đấm như trời giáng của hắn.
RẦM!!
Tui nghe như tiếng xe đạp của mình bị chính mình đè lên. Chưa chấm dứt, cổ áo tui đã bị sách lên như muốn rách ra. Hắn hét lớn:
– Phong : Là do mày phải không, THẰNG KHỐN! Chỉ biết đứng nhìn thoã mãn mà không dám đánh.Hôm nay tao phải cho mày không thể nào đi học nỗi dù chỉ 1 ngày!
Tui chưa kịp hoàng hồn sau cú đấm ban nãy, đã phải nhận thêm vào 1 bên má còn lại. Cú này thì thiệt là không đỡ nổi rồi, ban nãy thì còn có lực tay hỗ trợ, còn giờ thì… Cảm giác có gì đó tanh tanh trong miệng. Thì ra là máu, máu của mình!!….!!….Khốn nạn! Thằng chó! Mày đánh tao mà không có lý do… đánh tao phải chảy máu…!!
BỐP!!
Tiếng “Bốp” này không phải là thứ tiếp theo mà tui nhận. Mà là hắn nhận, từ tui. A~! Thật là sảng khoái mà. Hắn té kìa!! Trông cái dáng té hài thật! Hừ! Nhưng thật ra hắn chưa té đâu, vẫn còn trụ tấn đứng được. Điên tiết, tui dồn hết lực vào tay phải và tung ra thêm 1 cú nữa vào ngay bên mặt vừa mới đấm xong. Vậy thì cơn đau sẽ gấp 2 a~! Không hiểu tại sao nhưng, tui dù có sợ cũng lì đòn ra phết. Tui kì thực tiếp đó đã bị không ít đòn vào khắp người. Mặt, bụng, chân, lưng… Thực sư… đã bị hắn đánh cho tơi tả. Nhưng ngay cả hắn cũng phải tròn to mắt híp của hắn chứng kiến sự lì đòn của tui.Sau khi khiến tui sống dở chết dở trên mặt đất. Trước khi về, hắn buôn một câu khiến tui ức chế :
– Phong : Mày…* hộc… mày đánh nhau không tồi…hộc *… nhưng lại núp bóng kẻ khác… thằng hèn! * Nhổ nước bọt rồi cà nhắc quay đi *
Tui nằm im trên đất, không còn sức đủ để nói, chút sức lực còn lại thì dùng để trau đôi mày lại mà nguyền rủa hắn. “Không phải tao ! Không phải tao! Thằng khốn! Tao không phải cái hạng đó. Thằng khốn nhà mày bạ đâu đánh đó, không có chứng cứ mà đánh người như đúng rồi! Thứ như mày ra đường bị ông trời đánh mẹ nó đi!…” . Tui cảm nhận khoé mắt mình cay cay…A… Nhưng không thể khóc được. Dù có thật bực mình nhưng hình dung ra vẻ mặt của mẹ và em gái tui nhìn tui như lúc này thì…Haiz! Số con nhọ thế hở ông zời !!!!!! Ức…ức lắm luôn rồi…!! :”Thù này tao không trả, khiếp này tao cóc làm con trai nữa“ (thế thì chú mún là cái giề? Khà khà!!)
Vĩnh Khôi says
Viết tiếp đi bạn…yêu bạn qá, vì truyện rất vui ^^
Huyen says
Nhanh ra chap moi