
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Anh sẽ là Jack Frost của em. Tác giả: Sơn Tùng. Tháng 11 đã qua và nhường chỗ cho tháng 12 được cả tuần rồi, ấy vậy mà cái lạnh đến tê tái của mùa đông vẫn chưa thấy đâu.
Truyện gay: Anh sẽ là Jack Frost của em – Chap 1
Tác giả: Sơn Tùng
Nó lại yêu mùa đông biết bao, yêu cái cảm giác lăn lộn trên giường với một đống chăn gối dày ụ, yêu cái vị ngọt ngọt nong nóng chạm vào từng tế bào ở đầu lưỡi khi nó nhấm nháp cốc socola nóng
Bố mẹ nó cứ nghĩ nó thích mùa đông chỉ vì nó thích tuyết. Điều đó cũng đúng. Nó đã nhiều lần thao thao bất tuyệt với cả nhà rằng nó muốn được lên Sa Pa vào mùa đong để ngắm tuyết, hay sang hẳn nước nào có tuyết thì càng tốt, như mấy nước châu Âu chẳng hạn, không thì sang Nhật cũng tuyệt lắm rồi. Nó cũng nói rằng nó muốn được chạm vào tuyết để cái rân rân tê tê lạnh buốt kích thích da thịt nó
Nhưng còn một lí do nữa mà nó giấu nhẹm đi, chẳng cho ai biết hết, bởi vì nếu nói ra thì quê chết. Ấy là nó muốn được nhìn thấy Jack Frost, cũng chỉ cần một lần trong đời thôi, để anh ấy biết rằng nó tin tưởng vào anh biết nhường nào.
Hình ảnh người con trai với mái tóc bạch kim, mặc áo hoodie màu xanh nước biển – màu mà nó thích nhất – cùng với nụ cười thân thiện và có chút nghịch ngợm, in sâu vào tâm trí nó từ lúc còn nhỏ, khi nó lần dầu tiên xem bộ phim hoạt hình “Rise of the Guardian”. Từ đó đến giờ, dù 11 mùa đông đã trôi qua, dù nó đã trở thành một đứa 16 tuổi lớn tồng ngồng, nhưng cái hình bóng ấy vẫn còn sống mãi trong tâm trí nó, cùng với niềm tin và một tình yêu mãnh liệt trong tim nó

Đang trong giây phút bồi hồi nhớ lại những mùa đông huy hoàng đã qua, tâm trí nó bị xen ngang bởi tiếng gọi của chị:
– Ê Hiếu, mày có nghe trời mưa không mà còn ngồi đấy hả? Ra rút quần áo đi nhanh lên không ướt hết bây giờ
– Tôi nghe rồi bà. Bà mà cứ chua ngoa như vậy á, là “ống chề” đó
Nói rồi nó tủm tỉm cười khoái trá vì lại một lần nữa ghi công vào list “Những chiến công trêu ngươi bà chị già của Híu”. Mặc dù mang tiếng là chị em với nhau, nhưng số lần nó gọi “chị” xưng “em” lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn đâu toàn “bà bà, tôi tôi”
Rút quần áo xong, nó đi lên phòng, cố tìm mấy việc vặt để làm. Không nên lãng phí buổi chiều. Nhiều lúc nó thấy bản thân mình quả là một con người nhàm chán. Cuộc sống của nó chỉ xoay quanh mỗi mấy việc học, ăn, ngủ, thi thoảng hứng lên thì đi chơi với bạn bè một chút. Có lúc nó than chán với bố mẹ thì lại bị mắng là “Mày cứ ngồi vào bàn học đi là hết chán ngay”.
Nó cũng muốn học lắm đấy chứ, nhưng khổ nỗi nó lại là đứa rất kém trong khoản tập trung tư tưởng, cứ ngồi bàn học mà thấy có gì hay hay là quên ngay ý định ban đầu. Dù gì thì nó vẫn quyết tâm giành được danh hiệu học sinh giỏi 11 năm liền
7h tối, bố mẹ nó đi làm về. Nó rất thích những lúc cả nhà xúm lại chuẩn bị bữa tối như thế này. Nếu không nói ra chắc cũng chẳng ai biết. Nhà nó có 4 người mà hầu như lúc nào cũng chỉ có mình nó ở nhà với 4 bức tường lạnh lẽo. Nó thèm cảm giác nhà cửa lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của trẻ con, tiếng trò chuyện của người lớn.
Chính vì vậy, khi nó 5 tuổi và bố mẹ nó quyết định gia đình sẽ ra ở riêng, nó đã một mực đòi ở lại với ông bà. Nó muốn nhà nó, nhà ông bà nó, nhà cô dì chú bác nó, phải ở gần thật gần, chỉ cần bước vài bước là đến nơi. Chứ như bây giờ, mỗi lần muốn đến chơi lại phải đi cả nửa thành phố, chán chết. Mà ở cái đất Hà Thành này, việc đi lại cũng không phảu đơn giản, thời gian còn không cho phép nữa, thế nên cả tháng nó mới được về thăm ông bà một lần
Người ta bảo trẻ con thì mau quên lắm. Nó không biết điều đó đúng hay sai, nhưng với nó thì chắc chắn sai. Dù 11 năm đã trôi qua nhưng ao ước về một ngôi nhà hoàn hảo vẫn nằm đâu đó trong trái tim nó.
————
Truyện gay: Anh sẽ là Jack Frost của em – Chap 2
Tác giả: Sơn Tùng
6h20’ sáng, chuông báo thức kêu. Nhưng phải đến 6h30’ nó mới mở mắt ra được. Sáng nào cũng thế, khó khăn lắm nó mới nhấc mông ra khỏi giường được, mà việc từ bỏ giấc ngủ để đi đến trường còn khó hơn thế gấp vạn lần
Mở cửa ra ngoài ban công lấy bộ quần áo đồng phục, nó bỗng rùng mình trước sự chuyển biến bất ngờ của thời tiết. Da gà da vịt thi nhau nổi lên đầy trên tay nó. Nhưng cảm giác đó không ở lại lâu, mà thay vào đó là cảm giác thích thú vì cuối cùng thời tiết cũng trở rét, và tủ đồ mùa đông của nó sẽ được trưng dụng. Nó cố nhớ lại xem đài có báo rằng có khí lạnh về không, nhưng có gì quan trọng đâu cơ chứ, miễn lạnh là được. Bắc cái ghế vào sát tủ, nó đứng lên lấy cái áo hoodie hình con khủng long xuống mặc
Nói đến áo hoodie, nó là một tín đồ cuồng hoodie. Cả tủ đồ của nó dễ phải có 5, 7 cái hoodie lận, và chiếc áo hình con khủng long này là chiếc nó thích nhất
Ôm lấy cái balo rồi chạy thẳng xuống nhà, nó còn cât tiếng hát khe khẽ
– Ái chà, hôm nay trông bảnh bao ghê! – chị nó ngồi trong phòng khách trêu
– Xời, em bà thì có bao giờ mà không bảnh bao đâu cơ chứ. Dù sao cũng thank you nhá – nó cười thích thú
– Thằng Hiếu dậy rồi đấy à? – tiếng mẹ nó vọng ra từ trong bếp
– Vâng
– Hôm nay lạnh lắm đấy nhé, mặc cho ấm vào
– Con biết rồi mà, mẹ yên tâm đi, Con của mẹ lúc nào cũng cẩn thận hết á
– Thôi vào ăn đi ông tướng, mẹ làm bánh mỳ cho rồi đây này
Chỉ cần nghe thế thôi là nó bay ngay vào bếp, ăn cái bánh mỳ nhanh hết sức có thể, rồi uống thêm túi sữa nữa, sau rồi mới đi học.
Tản bộ trong cái lạnh đến thấu xương, nó như muốn co rúm lại mỗi khi có gió thổi qua. Điều này làm nó phấn khích vô cùng. Còn sự khoái trá thì cứ len lỏi đến tận xương tủy, cảm giác cứ buồn buồn, nhột nhột ý, khiến nó muốn nhảy cẫng lên. Nó thầm nghĩ chắc hôm nay sẽ có gì hay ho lắm đây. Hôm nay khởi dầu tuyệt đến thế này cơ mà.
Không phải đợi lâu, chiếc xe buýt 08 quen thuộc đã từ từ tấp và bến để đón những vị khách đầu tiên của ngày mới. Xe chưa đông nên nó có thể tự do chọn chỗ . Thả người xuống chiếc ghế bên của sổ, lôi quyển truyện từ trong balo ra, nó từ từ gặm nhấm sự yên tĩnh thoải mái. Thỉnh thoảng, nó đưa mắt ra ngoài cửa sổ để ngắm dòng người đi lại đang ngày một tấp nập, hay phóng tầm mắt lên thật cao, nơi có những dải mây mỏng vắt ngang qua bầu trời, để tìm kiếm một cái gì đó
Chiếc xe buýt dừng lại đón khách. Nó bất giác ngẩng mặt lên ra khỏi trang sách một cách vô thức, rồi ánh nhìn của nó đứng khựng lại phía cửa xe. Trước mắt nó là một thanh niên cao ráo với mái tóc bạch kim, mặc áo hoodie màu xanh nước biển, giống hệt Jack Frost của nó.
Nó hoàn toàn đắm chìm trong dung nhan của người kia trong vòng 2 giây. Nhưng nhận thấy sẽ thật sỗ sàng khi cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy nên nó đành rời mắt khỏi anh và trở lại trang sách trước mặt. Nó thầm cầu nguyện là anh chưa nhìn thấy phản ứng vừa rồi của mình, nếu không thì chắc nó phải tìm cái hố nào mà chui xuống mất
Mặc dù đang chúi mũi vào trang sách, nhưng hai mắt nó vẫn nhìn anh một cách kín đáo để không ai trên xe có thể phát hiện ra. Đến khi anh bước đến đứng cạnh chỗ nó ngồi, thì nó tự nhủ: “Thôi xong, bị bắt quả tang rồi”. Mặt nó đỏ lựng lên vì ngượng. Nhưng anh chỉ hỏi:
– Anh ngồi đây được không em?
Nó giật mình, nhưng không dám ngẩng mặt lên, sợ anh sẽ phát hiện ra cái mặt đỏ của nó thì quê chết. Nó chỉ nói: “Được ạ” rồi nhấc cặp sang ghế của mình. Anh chỉ ngồi cạnh thôi mà nó cảm tưởng thời gian như ngưng đọng lại, như một giọt sương đọng trên chiếc lá. Và tim nó bỗng đập nhanh và mạnh hơn mức bình thường. Nó sợ anh sẽ nghe được tiếng con tim đang thổn thức vì đối phương của mình nên chỉ dám thở thật nhẹ, thật khẽ, cầu mong cho nhịp tim bình thường trở lại
Nhưng trong những trường hợp như thế này thì con tim lại không nghe theo lí trí của chủ nhân nó. Càng cố kìm nén thì tim nó lại đập càng nhanh và mạnh, và mặt nó trông càng căng thẳng. Anh ngồi cạnh nở một nụ cười kín đáo trước biểu hiện khó đỡ của nó. Anh đã để ý đến ánh nhìn của nó trong khoảnh khắc 2 giây ngắn ngủi khi vừa bước lên xe.
Ánh nhìn đó, nó thật là mênh mang, và anh nghe đâu đây tiếng nhạc văng vẳng trong đầu mình. Điều đó thôi thúc anh đánh liều đến ngồi cạnh nó và mở lời với nó, cho dù trên xe vẫn còn chỗ. Trong cái khoảnh khắc còn ngắn hơn cả một phần nghìn giây trước khi nó cúi đầu xuống, anh vẫn kịp nhận ra gương mặt dần chuyển sang màu đỏ của nó
Khi gần đến bến, nó nhanh chóng đeo balo vào, chỉnh trang lại một chút và nhìn đồng hồ, tất cả chỉ diễn ra trong có 2 giây. Nhưng khốn nỗi đồ vật của nó lại phản chủ. Đến lượt đống sách vở, đồ đạc trong cái balo chưa được đóng khóa xổ tung ra, rơi la liệt xuống sàn xe. Nó bối rối một chút rồi nhanh chóng cúi xuống nhặt nhạnh.
Bất chợt nó chạm phải thứ gì đó, ấm áp vô cùng. Hóa ra là bàn tay anh. Hai tay chạm nhau như tạo ra một dòng điện chạy xoẹt qua người nó. Nó nhanh chóng rụt tay lại để anh nhặt hộ, rồi cầm lấy đống đồ từ tay anh và nói:
– Cảm…cảm ơn anh
Cảm giác e thẹn, ngại ngùng khiến bước chân của nó vội vàng hơn, gấp gáp hơn. Trên xe, anh đang nhìn theo hình dáng bé nhỏ kia bước vào trường, trong lòng có chút khác lạ, có chút bồi hồi, có chút xao xuyến. Anh cũng không quên nhìn lên biển tên trường của nó, để ghi nhớ mọi thứ về nó, hay ít nhất cũng để biết nó học ở đâu, nếu sau này có cơ duyên thì sẽ gặp lại
Bước đi trên sân trường, hai tay chà xát vào nhau cho khỏi lạnh rồi đút vào túi, nó nghĩ về anh, một Jack Frost ngoài đời thực, một kiệt tác mà tạo hóa từng tạo ra. Biết nói thế nào nhỉ? Con người ấy. Dáng vóc ấy. Mái tóc ấy. Tất cả đều thật hoàn hảo, đúng như những gì nó tưởng tượng về người sẽ làm tim nó xao xuyến. Đặc biệt là đôi mắt. Chao ôi, đôi mắt mới đẹp làm sao. Không long lanh, không quyến rũ chết người, nhưng nó khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải chìm đắm trong sự mênh mang vô định.
Nó cứ tơ tưởng trên chín tầng mây như vậy, mau mà có con Trang – bạn cùng lớp với nó – ở đâu xuất hiện, kéo nó trở lại mặt đất:
– Hôm nay Hiếu đóng giả khủng long à ? – con Trang hớn hở
– A, hello mày. Lúc nãy đi xe buýt, tao gặp một anh, đẹp trai cực
– À – con Trang chỉ thốt lên có vậy, không phán xét, không ngạc nhiên, như thể nó đã nghe điều này từ thằng Hiếu nhiều lần lắm rồi
– Mà mày không biết đâu, anh ý giống Jack Frost lắm lắm luôn ý. Giống từ kiểu tóc, đến cái áo luôn…
Thằng Hiếu cứ vừa đi vừa huyen thuyên như vậy, còn con Trang đi bên cạnh cũng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vài câu vào hưởng ứng
Về cái bí mật của thằng Hiếu, con Trang có biết, mà biết nhiều là đằng khác. Bởi nó là đứa luôn lắng nghe chuyện “tình củm” của thằng Hiếu và hiểu nó nhất. Thằng Hiếu cũng không ngần ngại gì mà không kể chuyện đó cho con Trang, đơn giản vì nó cần một người hiểu nó để tâm sự, để hiểu cuộc sống của nó, cái cuộc sống mà từ lâu đã không còn đơn giản như nhiều người vẫn nghĩ
Lên đến lớp, ai lại về chỗ đấy. Cũng sắp vào giờ rồi nên nó nhanh chóng vào chỗ ngồi chứ không la cà buôn dưa lê với mấy đứa bạn nữa
Tiết đầu tiên là tiết toán. Nhưng mà ôi thôi, nhờ ông thầy dạy cực kỳ buồn ngủ và hay nói móc học sinh mà nó đã từ bỏ việc học toán cho tử tế từ lâu rồi. Nó chỉ làm bài tập một cách miễn cưỡng thôi chứ cũng chẳng cõ hứng thú gì. Cứ hai phút nó lại ngáp một lần. Hình như thế. Mà nó cũng chẳng rõ nữa
“Thời gian chết tiệt, sao lâu hết tiết thế” – nó tự nhủ – “thế này thì làm sao sống nổi qua hai tiết toán đây”
Những lúc buồn chán, nó thường cầm bút chì lên mà vẽ vời lên trang vở. Và lần này cũng không ngoại lệ. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó lại nghĩ đến anh. Và thế là, từng nét chì, dưới sự điều khiển mềm mại của tay nó, đã tạo nên gương mặt của nam thanh niên với đôi mắt thật đẹp trên trang giấy
“Wow” – nó thầm nghĩ khi ngắm nhìn lại bức tranh mình vừa vẽ. Không thể tin được chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà nó có thể nhớ rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh như vậy. Giá như lúc học thuộc bài trí nhớ nó cũng tốt như thế thì hay biết bao
– Mày vẽ đứa nào đấy ? – tiếng thằng bạn ngồi bên cạnh làm nó giật mình thoát khỏi cõi mộng mơ về với thực tại
– Có gì đâu – nó ngượng ngùng lấy tay che đi bức vẽ và cố làm bộ mặt thản nhiên trả lời
Nhưng có vẻ phản ứng của nó không thể qua mắt được thằng bạn
– Còn chối hả. Cứ làm như tao không nhìn thấy ý. Chắc lại vẽ thằng nào đẹp trai đúng không. Nhìn mặt mày là tao biết mà, đỏ hết cả lên rồi kìa
– Ừ, thế thì sao. Mày ghen à ? – nó tìm cách chống chế
Bị dồn vào thế bí, nhưng lại không muốn chịu thua, thằng bạn liền cãi cùn
– Tao mà thèm ghen á. Hâm
– Xời ạ, không nói lại được nên bắt đầu cãi cùn chứ gì. Thôi đi mày
Nó lấy hộp bút che đi bức hình để khỏi bị soi mói, rồi tập trung trở lại bài học. Và nó lại ngáp. Hôm nay sẽ là một ngày dài đây
Cuối cùng thì bốn tiết học dài lê thê cũng kết thúc. Người nó nhũn ra như bún rồi. Về đến nhà, việc đầu tiên và duy nhất nó muốn làm là chui vào chăn ngủ. Nhưng vừa ngảy lên giường, nó đụng ngay phải thứ gì đó mềm mềm, bông bông. Con mèo đen của nó chui ra từ đống chăn gối bừa bộn trên giường. Chắc cu cậu lạnh quá nên chui vào đây ngủ, nhưng nửa chừng thì bị đánh thức. Con mèo dụi dụi cái đầu vào tay nó làm nũng. Hiểu ý, Hiếu bế nó lên vuốt ve rồi nói:
– Lại đòi ăn hả. Ok, xuống đây tao cho ăn
Nó đặt con mèo xuống rồi đi xuống bếp. Con mèo cứ chạy theo quấn quýt quanh chân nó. Đổ cho con mèo ít sữa vào bát, nó quyết định sẽ lục tủ kiếm đồ lót dạ để phục vụ cái dạ dày đang đói meo và biểu tình dữ dội
Nó ôm hộp bánh quy lên phòng, vừa nhâm nhi những miếng bánh, vừa nghịch máy tính. Nó có thói quen cứ sử dụng máy tính là phải tắt hết đèn đóm đi. Mặc dù bị bố mẹ rầy la không biết bao nhiêu lần về vấn đề này rồi nhưng nó vẫn chứng nào tật nấy
Ngồi trước cái máy tính, với đèn đóm tối om, như thường lệ, nó mò mẫm lên facebook kiểm tra một tí, rồi mở báo mạng ra xem thông tin một chút. Cuối cùng nó quyết định sẽ mở phim ma ra xem, một mình, điều mà không phải lúc nào nó cũng dám làm
Nó vốn là đứa sợ ma, nhưng tính tò mò thì vô địch, nên mỗi lần muốn xem là nó cứ phải đấu tranh tư tưởng mãi để quyết định có nên xem hay không. Nhưng lần nào trí tò mò cũng chiến thắng. Và lần này cũng không ngoại lệ. Nó ngồi thu lu trên ghế, mắt dán vào màn hình máy tính, chăn trùm kín người chỉ để hở mỗi cái mặt.
Đoạn đầu của phim cũng chưa có gì. Nhưng ý nghĩ sẽ có một con ma xuất hiện ở góc nào đó trên màn hình cứ khiến nó thấp thỏm không yên, chân tay lạnh toát. Đến những đoạn mà linh cảm là sẽ có ma thì nó đưa hai tay lên che mắt, nhưng vì tò mò nên vẫn he hé nhìn qua kẽ tay. Đang đoạn căng thẳng cao trào, và cũng là lúc nỗi sợ của nó lên đến đỉnh điểm, thì bất chợt cửa phòng mở tung ra, làm nó sợ chết khiếp, hét toáng cả nhà, tung chăn nhảy lên giường, mặt tái nhợt nhìn ra phía cửa
– Mày làm gì mà tao gọi mãi không trả lời thế Hiếu ? – chị nó đứng giữa cửa gắt um lên
Thằng Hiếu im lặng không nói gì. Không phải là không muốn nói, mà là sợ quá không nói được
– À, hóa ra là xem phim ma – chị nó cuối cùng cũng hiểu ra – có thế thôi mà cũng sợ. Đúng là con nít
– Tôi sắp 17 tuổi rồi đó bà, con nít gì nữa – nó bây giờ đã hoàn hồn liền cãi lại – Mà bà về lúc nào thế sao tôi không biết
– Tao về nãy giờ rồi, gọi mãi chẳng thấy thưa, tưởng chết ngất ở đâu rồi. Ăn gì chưa ?
– Ăn rồi. Thôi bà ra ngoài đi, tôi đi ngủ đây
– Tưởng sợ quá không….
“RẦM”
Nó đóng sập cửa lại trước khi chị nó kịp nói hết câu. Đó luôn là cách nó kết thúc cuộc trò chuyện với bà chị mà nó cho là phiền phức. Rồi nó nhảy lên giường, trùm chăn kín đầu, không để hở dù chỉ một ngón chân. Đối với nó, chỉ cần cái gì trên cơ thể hở ra ngoài chăn thôi là không an toàn rồi. Nằm trong chăn ấm, nó tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng nó xem phim ma, một mình.
Danh sách các chương:
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 3
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 4
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 5
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 6
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 7
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 8
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 9
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 10
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 11
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 12
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 13
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 14
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 15
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 16
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 17
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 18
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 19
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 20
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 21 - Chap cuối
truyen-gay says
Check e-mail tác giả nhé.
Tuấn says
so cool !!! khi nào có chap mới vậy bạn
có thì báo liền nha
Hàn Hà Liên Băng says
Mình cũng thích mùa đông nhất. Thích tuyết và cái se lạnh mùa đông. Tuy cô đơn nhưng mình vẫn thích. Mong được làm bạn với tác giả Fb của mình là Hàn Hà Liên Băng. Tác giả có fb hãy kết bạn nhé. Khi kb nhớ inbox mik biết để mik đồng ý chứ mình ko hay đồng ý kban với người lạ. Mong được là bạn bè.
Thân!