Truyện gay: Cậu nhỏ sao hoài không lớn – Chap 14: Tiếng hát buồn
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chap 14: Tiếng hát buồn
(Nội dung chap trước: Út và anh vô tình gặp nhau trong bệnh viện nhưng hai người không nhận ra nhau, anh thì cứu được 1 cô gái lạ sắp sinh do chính tay anh tông vào cô ta, còn Út chỉ biết nghe câu nói đau đớn: “Tôi là chồng của cô ấy…”)
Người con gái Liêm cứu tên là Thy, vì một cuộc tình cay đắng mà cô phải nhận lấy cái bầu hoang từ thằng đàn ông bội bạc đã lấy đi cái trinh, cả tuổi thanh xuân quý giá của cô. Để rồi giờ chỉ có cô làm mẹ, đứa con ra đời sẽ không có ba, xót hơn nữa là cô bị tai nạn trước lúc sinh, chân cô giờ thành tàn tật… Anh vào phòng của Thy và đặt ít cháo nóng lên bàn, sáng sớm anh đã ra khỏi nhà mà không kịp trả lời câu hỏi của bà nội “Bay đi đâu mà hấp tấp zữ vậy?”.
– Cô thấy thế nào rồi? Có thấy mệt chỗ nào không để tôi gọi bác sĩ.
– Anh?
– Uk. Tôi là người đã tông cô hôm qua đấy…- anh cúi đầu.
Thy cũng không biết nói gì rồi vội vàng hỏi:
– Con tôi đâu, là trai hay gái vậy?
– Là con trai đấy, chúc mừng cô, chắc ba thằng bé vui lắm!
Thy thiu thiu buồn, ứ lệ:
– Anh ta bỏ tôi đi rồi… anh ta bỏ tôi vì tôi có sở thích kì quái.- Má Thy có đôi chút ửng hồng.
– Sở thích kì quái sao?
– Uk, tôi là hủ nữ, tôi hay coi trai chịch trai, đọc yaoi, đọc đam mỹ…
Anh trợn tròn đôi mắt:
– Trời, cô thích gay?
– Uk, cứ cho là vậy đi, anh ta bội tình tôi cũng được…-Thy bỗng sờ xuống đôi chân. Rồi tiếp:
– Chân tôi gãy rồi sao?
-…
– Gãy cũng không sao cả, cảm ơn anh đã giúp tôi đến bệnh viện.-Thy không chút hoảng hốt.
– Tôi thực sự xin lỗi cô vì…
– Thôi cho qua đi, anh có vk con gì chưa?-Thy hỏi anh.
– Uk, chưa có.
– Có phải anh đang đợi ai đó phải không?
– Sao cô biết?
– Bởi vì tôi nghe mùi gay từ anh đấy. Trai đẹp như anh hầu như gay hết rồi, linh tính của tôi bảo vậy…
Anh chớp nhoáng gật đầu, hình như là đồng ý với những gì Thy nói, cơ mà quá đúng rồi còn gì, anh là gay mà, anh còn chờ Út nữa, chờ đến khi nào Út nói yêu anh thì thôi.
– Cô tên gì, nhiêu tuổi, nhà ở đâu?
– Tôi hả?… Tôi tên Ngọc Thy, 22, nhà cũng gần đây thôi.
– Cô nhỏ hơn tôi đấy, vậy làm anh em kết nghĩa nhé, tôi tên Liêm, đứa nhỏ cũng là con của tôi được chứ?
– Hay quá, vậy tôi đỡ phải lo con rồi, nó đang ngủ sao, tôi muốn bế nó quá…
– Chờ tí, thằng bé đến ngay đây.-anh chạy đến cái nôi rồi bế thằng nhóc kháu khỉnh đến bên Thy, nhìn họ như một gia đình hạnh phúc vậy đó.
Ngoài cửa bóng dáng của Út in hằn lên sàn bệnh viện, Út tính đến kiểm tra sức khỏe của Thy và đứa bé rồi sang trường đại học để dạy. Nhưng đến làm chi nữa khi anh đang ở đấy chăm sóc cho Thy, cho con của anh chứ. Út là thứ dư thừa rồi còn gì nữa. Út lại khóc, vội vã rời đi và vô tình đánh rơi chiếc chìa khóa xe. Thy thấy có ai đó đừng ngoài cửa nhưng rồi bỏ đi, nghi ngờ đôi chút, Thy nói với anh:
– Tôi xưng em gọi anh được chứ?.
– Uk, em cứ gọi thế đi, OK.
– Ừ, lúc nãy anh có thấy ai đó đứng ngoài kia không?
– Anh không thấy, bộ có gì đó lạ sao?
– Uk, em thấy vậy, anh ra xem thử đi.
-…- anh đứng dậy và ra ngoài.
Lát sau anh trở vào trong:
– Chắc là bệnh nhân nào đó ngang qua đây thôi, em có cần ăn tí gì không?
– Gì cũng được,…
Rồi anh đi mua ít đồ ăn cho Thy.
——————————- Đà Nẵng, 9:00 ——————————————–
Thiên Kỳ vừa hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng, hắn bây giờ lành lặn rồi, đẹp trai hơn rồi, trưởng thành hơn rồi, không biết tính khí thế nào nữa. Điện giật gần chết rồi mà giờ hắn vẫn còn ôm mộng mê anh, hắn bỏ công ra học hành chăm chỉ bên Mĩ, đến hẹn về là hắn tạt vào Đà Nẵng để tìm anh…
– Oh sịt, trai nào đây hả?- Gia Hân tông vào Thiên Kỳ.
– Ờ, xin lỗi, tại vội quá!
Gia Hân gãi gãi đầu, lâu nay nó tu, không chơi trai nữa, tính tình thay đổi hẳn, nó mở tiệm cắt tóc kiếm sống qua ngày, thỉnh thoảng lại nhìn qua nhà hàng xóm mom men anh. Nó ngại ngùng với Thiên Kì:
– Hihi, anh… anh tên gì zọ???- cái tật thấy trai đẹp là zẫy.
Hắn cũng ưng ưng nó rồi đấy, người gì đâu mà giống con gái thế không biết:
– Uk, anh mình đây tên là Lâm Thiên Kỳ, còn cô em tên cái chi?
Nó vạu:
– Ai là cô hả?… Tui đàn bà hồi nào mà anh nói thế hả? Bộ mù hay sao vậy?… Ờ tui tên Gia Hân.- Nó xổ xàng rồi cũng lấy lại thể diện tí.
– Ừ thì là con trai, con trai gì nhìn giống con gái quá zậy, biểu sao người ta không nhận nhầm…-hắn giọng nhỏ dần.
– Bộ anh tới nhà kế bên nhà tui hả?-nó chuyển chủ đề.
– Hihi, nhà ông bà nội của anh đó chú em dễ thương.
– Gì nữa chứ? Chú em? Có già quá không? Kêu bằng em được òi, hoy tui vô nhà, rảnh ghé qua nhà tui uống trà nha!
Nó lúi húi xách túi xách từ tiệm cắt tóc của nó về, cả chục năm trời nó sống cô đơn, nó không hề về thăm ông Tân, cũng chẳng cần đến ai hết trơn nữa, bởi vì một lần nó nghe tin con bạn thân của nó quan hệ nhiều rồi bị si đa, chết tức tưởi lắm cơ, rồi cái tin bà cô thân yêu của nó cờ bạc quá bị giang hồ giết gọn, nợ nần thì chồng chất, nó lại cứ tưởng nó đã giết chết Út nữa nên nó nào có dám về nhà, nó có khóc cũng không khóc được, đành chịu.
– Ừ, anh sẽ qua với em!
Hắn đứng nhìn nó đi vào trong nhà, ít ra hắn cũng vừa quen được một chàng thanh niên khá dễ thương, có khi nào hắn thích nó rồi không hắn cũng 30 hơn rồi còn gì, chắc là dẹp cái tính trẻ con rồi.
– Thằng nhóc Kỳ nay lớn quá bay.-Ông nội xịt trúng vòi nước vô người hắn, số là ông đang tưới cây.
– Zạ, nội nay vẫn khỏe chứ ạ?
– Còn sung sức lắm con ơi!
– Bà nội đâu rồi ông nhỉ? Hay là lại đi chợ rồi?
– Sao nay bay hiền ngoan thế nhỉ, ba bay vừa gọi cho ông đấy, sao không về nhà, hay tới đây dẫn con “ghệ” bay về.
Hắn biết ý ông nhắc tới anh, hắn cũng không biết nên nói gì, chắc trời không cho hắn sống được với anh:
– Thôi ông ạ, con xém chết cũng vì Liêm, thôi thì một lần chừa cả đời, con không lấy vk nữa!
– Úi dào, bay cứ nói thế chứ tuổi này rồi không lấy vk thì hết cái thời sung sức không còn cơ nào chơi nữa đâu nghe bay!
Hắn cười thích chí, lúc nào hai ông cháu gặp cũng trêu đùa đủ thứ chuyện trên đời, rồi hai ông cháu vào hầu trà cho nhau đợi bà nội về nấu bữa trưa.
Khoảng tiếng đồng hồ sau thì anh về, tay xách cà mèn đựng cháo, bên cạnh là Thy đang bế đứa nhỏ.
– Ô, bay đi có chừng mà về có con luôn rồi à? Hay nhỉ?- Bà nội ra mở cửa.
– Zạ, con chào cả nhà ạ…-Thy rụt rè tí, ở nhờ nhà anh kết nghĩa cũng ngại chứ bộ.
– Em đây là Thy, con nói chuyện về em ấy với ông bà rồi đấy, con nghĩ là nên cho em ấy ở nhờ nhà mình chứ một mình em ấy sao nuôi nổi đứa bé, ý ông bà sao ạ?
– Thôi cháu của ta ạ, con cứ tự nhiên đi, ý của con là ý tốt, ông bà không có ý kiến gì đâu, chỉ cần con bé Thy gật đầu là ông bà chịu hết, nhà có thêm trẻ con thì càng vui chứ sao?
– Zạ con cảm ơn nội.- Thy nhập cuộc ngay và liền như người thân thích.
– Ơ, con bé này khéo.-Bà nội véo má Thy, rồi nựng thằng bé con.
Hắn lân là từ trên lầu xuống, tai đeo headphone, tự dưng nhìn thấy anh… hai người nhìn nhau, 2 phút trôi qua rồi họ vẫn nhìn nhau… và thêm chục phút nữa hai con mặt vẫn rực lửa.
– Là em đó sao?
– Uk… anh về rồi nhỉ?
– Ừ, anh về rồi, em dạo này tốt nhỉ?
– Vâng, vẫn tốt như hồi ấy, còn anh?
– Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi, anh không nên ép em lấy anh!
– Ok, bỏ qua những gì thuộc về quá khứ…
Chợt Thy cắt ngang đoạn đối thoại đầy kịch tính:
– Anh ơi, bình nước em để đâu rồi đấy nhỉ?
Hắn đứng hình, vk của…
– À, anh để trong túi xách trên bàn đấy, em cho con uống đi, cẩn thận đấy nhé.
Thy nào đâu để ý tới cái bình nước, nhỏ đang rình thử cặp này đang có chuyện gì hay không đây.
– Em có con rồi sao?- hắn không tin vào tai hắn nữa, sau bao nhiêu năm anh đã có con với người khác, không phải với hắn.
– Uk, con của em đấy, thôi em vào với con em đây!
Quá khủng khiếp, hắn hoàn toàn suy sụp, hay thật, chuyện gì đang xảy ra với hắn thế?… Thy thì cười khanh khách, nhỏ tưởng hai người đang cải nhau vì nhỏ nữa chứ, máu hủ của nhỏ quá liều rồi.
————————————– Nhà ông Tân ———————————-
Có lẽ cũng lâu quá rồi ông Tân chịu đến nơi náo nhiệt như khu vui chơi này, ông dắt Út đi dạo cho khuây khỏa, tuổi ông cũng cao rồi đấy, sắp phải xa thế gian, ông trông chờ Út sớm lấy vk để có cháu cho ông bế bồng.
– Cha ăn kem không?
– Ừ, cha ăn chứ, lâu rồi cha chưa được ăn kem!
Út mua hai cây kem, cha và con, gia đình thế là đủ.
– Con có muốn về với mẹ con không?
– Cha về quê sống sao?-Út hỏi.
– Uk, được thế thì tốt quá. Con có vẻ buồn nhỉ?
– Zạ không, con không buồn gì cả cha à, nếu như ai đó rời bỏ con, con có nên nhung nhớ người đó nữa không cha?
– Có chứ, con nên giữ lại những gì đẹp nhất của con và người đấy.
– Vậy sao…
Út lơ đãng nhìn lên bầu trời…(Hết chap 14)
Thuộc truyện: CẬU NHỎ SAO HOÀI KHÔNG LỚN – MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC! – Em chỉ là thằng bán bông bí
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 2: Mẹ ơi đừng khóc
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 3: Bình An
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 4: Ngoan nha anh đi
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 5: Sao em còn buồn
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 6: Chán cái đời trai
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 7: Đừng tưởng hứng là nứng
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 9+10: Hạn hán lời
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 11: Cái đám cưới và cái kết bất ngờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 12: Xa nhau đến bao giờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 14: Tiếng hát buồn
- Câu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 15: Có được không
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 16: Mưa sa hay là boong boong
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 17: Xa
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 18: Yêu là thế
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 20: Ngày em lớn
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 21: Khi em 18
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 22: Âm mưu và tình yêu 1
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 24: Âm mưu và tình yêu 3
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 25: Âm mưu và tình yêu 4
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 26: Kình địch của tiểu thụ tinh
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 27: Bộ mặt thật của Hàn Hàn
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap 28: Mất tất cả
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap cuối: Nhớ em
huy huỳnh says
ad ơi viết nhanh lên nha 2 tháng trời có 1chap Hà hóng qá
Shiu says
– Hóng truyện của Zin ghê! Thả tym cho Zin này <3 <3 <3
No_Name says
ra lẹ đy Zin ơi hóq qá trời nè. Truyện hay lắm luôn á.
Nhi hoàng hải says
Làm tiếp đi tg mik hóng quá
Hiii says
Chập 14 r còn ko t/g
Jay Đắc says
Ad cao biết em bỏ đọc truyện ad 4 tháng r ko chờ ra hết đọc luôn mà thất vọng quá đi mới ra đc vài chap T.T ra nhanh đi ad chịu hết nổi rồi