Truyện gay 2017: Em chỉ là thằng bán bông bí – Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
(Nội dung chap trước: Út và Liêm được phép yêu nhau công khai mà ko sợ ông Tân cấm đoán… Gia Hân đã trao thân cho Thiên Kỳ… Nhỏ Thy tình cờ tìm đc cái nghề thú vị cho mình.)
Hôm nay Út phải đi dạy, đến trường thì bất chợt gặp anh, thật là đi đâu cũng gặp thế nhỉ.
– Chào em yêu!- anh thấy Út thì sáp sáp lại.
– E hèm, giữ thể diện dùm đi, đây là trường học…
– Em là giáo sư ở đây hả?
– Uhm, sao anh biết?- Út hỏi.
– Hôm bữa em về trường thì anh ko đi dạy nên ko gặp đc em… Mà tất cả giảng viên trong trường anh điều biết hết, chỉ có mình em là chưa biết á!
– Cái gì????
– À ko, biết… biết mà!
Út trợn mắt lên làm anh víu. Mấy cô cậu sinh viên thấy hai thầy đẹp trai đứng một chỗ nên tụm lại để hóng chuyện. Út thấy vậy quát:
– Mấy cô cậu đi chỗ khác chơi!
– Đi đi mấy đứa!- anh cũng xua đuổi như đuổi tà.
– Thế trưa nay đi ăn với anh ko?- anh tiếp.
– Dẹp… còn mớ công chuyện chưa làm!
– Đi với anh đi mà, đừng trẻ con như thế chứ!
– Được rồi, đi thì đi…
Út xách cặp táp đi về phía văn phòng, anh lẽo đẽo theo sau. So với lúc nhỏ thì lúc lớn Út khó tính hơn hẳn, ko còn nhõng nhẽo nữa rồi, thật là khổ thân anh mà.
————————————— Quảng Nam ——————————————
– Ai bông bí hông?…. Mua bông bí nấu canh xào luộc gì đê, mại zô!
Thy rao bô bô cái mỏ.
– Oe, Oe….
– Ui, nín… nín đi con, khóc là người ta ko mua đó!
Nhóc Hàn liền nín thinh, coi bộ cu cậu cũng biết chuyện he. Hai mẹ con ngồi một góc chợ để rổ bông bí ra bán. Từ sáng đến chợp trưa bán đc mới 120k à.
– Ngoan nha, tí về mẹ cho bú ha Hàn Hàn!
– Em ơi… bán cho chị 2 bó!
– Có đây, có đây! 20k chị nha!- Thy cầm bông bí đưa cho khách.
– Lần sau nhớ ghé em mua nữa nghen!- Thy cười tươi.
Bán thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì Thy về. Chợ cũng gần nhà bà Tư nên mẹ con cuốc bộ cho phẻ, khỏi tốn tiền, một tay bế con, một tay xách cái xách chà bá.
– Aaa…- Thy bị một thằng nhóc chừng 6 7 tuổi chạy tông vào.
– Vương Vương, đứng lại cho ba!
– Con xin lỗi, con xin lỗi…!- thằng nhỏ gấp gáp xin lỗi Thy rồi tính chạy tiếp thì Thy chộp đầu nó lại.
– Ba con kêu kìa, sao ko chịu đứng lại!
– Oe, Oe…- Hàn Hàn lại khóc.
Nối đoạn ba thằng bé kia chạy tới nơi:
– Này thì bỏ hai ba chạy này!- Cu cậu liền bị mấy cái “bóp” vào mông.
– Lè… lè…!- Nó chả khóc mà còn lêu lêu ba nó nữa, đúng là đứa trẻ hư mà.
Tưởng cu cậu chạy tiếp chứ, hóa ra nó me me chỉ để nựng má nhóc Hàn, làm thằng nhỏ khóc to hơn “Oa… Oa…”:
– Em bé zễ thưn ghê… ba ơi con muốn em ấy!- Vương Vương vòi vĩnh ba nó bắt bé Hàn Hàn.
– Con ngon quá he! Con người ta mà đòi “muốn” với chả ”không muốn”…- Thanh Tú xuất hiện sau lưng ba Vương Vương.
Thy ngào ngợ hiểu ra ngay đây là một gia đình có hai ba đồng tính nam, còn cậu nhóc này là con trai của họ.
– Hai anh là khách du lịch hả?- Thy chào hỏi.
– Vâng, vk ck tôi với nhóc con này dạo phố cổ… đang tính vô chùa cổ tham quan thì nó bỏ chạy bán mạng, làm hai vk ck ráo riết đuổi theo zẫy à!- Minh Cảnh nói.
– “Khặc khặc… hihi…”- Vương Vương nó bụm miệng cười.
– Dám cười ba con hả?- Thanh Tú véo má nó.
– À, vậy thôi em xin phép, trưa rồi em phải về cơm nước còn cho con bú nữa!- Thy cúi đầu.
– Khoan đã cô ơi, cô cho em bé cho con y!
Cả ba người lớn đứng nhìn thằng nhóc trời đánh, đang giật mồng kia, còn Hàn Hàn thì như là đông tình với Vương Vương vậy. Nó tròn xoe mắt cười khành khạch.
– Con thích em Hàn Hàn hả?- Thy.
– Dạ… thích lắm, thích lắm luôn ạ!
– Thế có chịu em Hàn Hàn ko?
– Dạ chịu, chịu… cô cho em cho con y!
– Hihi, giờ em nó còn nhỏ sao mà con nuôi em nó được, sau này em nó lớn rồi cô cho con nuôi ha!- Thy dụ dỗ, máu hủ của bà mẹ một con lại trổi dậy, tính gả con sớm đây mà.
– Mệt ông quá ông tướng, về khách sạn với ba mau!- Thanh Tú quạu lên rồi.
Vương Vương mếu mỏ, nó ko muốn rời Hàn Hàn thì phải, nó nhìn thằng bé mà thích thú, còn nhoi lên hôn vào má Hàn Hàn nữa chớ, Thy cười tích tắc.
– Em bé này là của con đó, cô đừng cho ai hết… cô nhớ là phải để dành cho con nha nha!
– Ừ, ừ… cô nhớ rồi, Vương Vương về với hai ba kìa, để hai ba đợi nắng gắt mất!
– Đây này, sợi dây chuyền ba Cảnh tặng sinh nhật của con này!… Cô đeo vào cho em bé đi, để đánh dấu em bé thuộc chủ quyền của con!
Thật đau đầu với tên nhóc này mà, nó làm như nó lớn rồi ko bằng, bày đặt đánh dấu của riêng, nó còn tháo sợi dây chuyền dúi vào tay Thy nữa chứ, khiếp thật.
– Trời ạ, có cần phải thế ko nhóc?… Mà hai anh ở đâu?- Thy hỏi hai ba của Vương Vương.
– À, tụi anh ở Bình Định, cách đây 1 tỉnh chứ mấy, hồi trước là ở Sài Gòn, rồi do tính chất công việc nên mới chuyển vào đấy, rảnh nên đi du lịch chơi ấy mà!- Tú.
– Zẫy ne, hay là hai anh ghé quán mì Quảng nhà em ăn trưa đi, em đãi!
– Sao mà được chứ, có ăn thì phải có trả!- Cảnh.
– Hihi, sao cũng được đi thôi!
Thế là 5 mạng vác xác tấp vô quán bà Tư, Tư đang nom khách thì có khách đến, có cả mẹ con Thy nữa chứ:
– Con bán được nhiều hông? Coi nào, coi nào, cháu Hàn của bà đói chưa nè!- Tư chạy lại bế nhóc Hàn nựng má, nó cười sằng sặc.
Đâu thể để đồ riêng của mình rơi vào tay kẻ khác, Vương Vương níu áo bà Tư:
– Bà ko được bắt em bé của con!- Nó trừng mắt.
– Trời trời… con ai đây?
– Bỏ áo bà ra nhanh, nghe hông ba đánh mông bây giờ á!- Tú dọa.
Vương Vương vẫn ko buông, nó cương quyết phải lấy cho bằng được Hàn hàn của nó thì thôi.
– Được rồi, được rồi…- bà Tư ngồi xuống, nhóc Vương liền chộp lấy Hàn Hàn ngay lập tức.
Ôi dào, ăn nói cho hùng hổ zô rồi bế con người ta ko nổi, cả hai ngả ngửa ra đất. Hàn hàn đè lên người Vương Vương, hai đứa nó ko thấy đau, cũng ko khóc mà cười ọc ọc. Thy lắc đầu rồi đỡ Vương Vương dậy, bế Hàn Hàn trên tay, quay qua bà Tư:
– Tư cho 3 mì Quảng đi!
– Cho hai cậu này với cháu bé này hả con?
– Vâng.
– Có ngay có ngay đây, lại bàn ngồi đi mấy cháu!
Tư lại vui vẻ với công việc quen thuộc. Còn Vương Vương thì nó cứ bám theo Hàn Hàn miết, nó sợ mất đồ thì phải, Thy đi đâu là có mặt nó ở đó. Thy phát rồ lên mất khi Thy đóng cửa thay đồ, nó đứng ở ngoài đập cửa “rầm rầm”, đòi Thy “thả” em bé của nó ra. Còn thằng Hàn Hàn thì cũng chẳng vừa, nó phản mẹ nó luôn rồi, khóc la um sùm sùm, cái nhà như cái chợ zẫy, ồn hết chịu được… Thy cố thay cho nhanh rồi ra xử nó mới được.
– Sao con lì vậy, có lấy em làm vk ko mà đòi em hoài thế?
– Lấy chứ sao ko! Em bé là của con mà!
– Vậy con hứa với cô đi, hứa là khi lớn lên sẽ cưới em Hàn Hàn làm vợ!
– Dạ con hứa, lớn lên con sẽ lấy em Hàn Hàn làm vợ, ngéo tay lun!
Coi kìa, đáng yêu chưa kìa, Thy dụ được nhóc con này rồi, ứ sợ ko có chỗ gả Hàn Hàn nữa.
Mười lăm phút sau, ăn xong hết rồi, Tú với Cảnh năn nỉ lắm ông tướng Vương Vương mới chịu về khách sạn. Nó cứ nhìn Hàn Hàn ko rời, Thy xin số điện thoại của Tú để có gì liên lạc sau này. Chẳng ai biết được, Vương Vương đã hứa điều gì với Thy đâu!…
————————————– Nhà Gia Hân —————————-
Khỏi phải nói, hai cái đứa đó mần sau xong đến giờ vẫn chưa tỉnh. Ngủ trưa trời trưa trực vẫn chưa mở nổi nửa con mắt. Hai cái xác một trắng, một hơi vàng trắng quấn lấy nhau như một cặp vợ chồng sau đêm tân hôn, ko có một mảnh vải che thân… Cái đồng hồ báo thức cứ reo hoài mà tụi nó vẫn ko dậy, Thiên Kỳ vơ tay làm cái đồng hồ banh chành trong góc xó. Tiếp đến là âm thanh từ chiếc điện thoại “thần kì”… nhạc chuông : ” Dậy đi em đừng ngủ zây zưa… dậy ra coi trời nắng lên chưa… má đang phơi áo dùm cho em… “. Vãi cả cái nhạc chuông, nghe mà muốn sờ mờ lờ zẫy hè, Gia Hân ngáp một cái rõ kêu rồi mò nút nghe máy:
– A… lo…, mới sáng mà gọi cái gì zẫy trời!
– “Sáng cái đầu mày ý, mày thuê tao làm mà mày ko đi làm ai mở cửa cho tao vô hả? Con khùng!”- thằng Giang đc nó thuê làm ở tiệm cắt tóc gọi.
– Hả, zẫy hả? Để tao ngủ miếng nửa y!
– “Cái định mệnh nhà mày chứ ngủ… ôm ấp thằng nào rồi phải ko?”
Gia Hân ngóc người dậy nhìn qua Thiên Kỳ rồi trả lời:
– Ừ, đúng rồi á, tao bị hiếp dâm cả đêm đó mày ơi!
– “Á đù… thôi, tao về luôn cho khỏe, 11h30 rồi mà còn làm gì nữa! Hẹn mày ca chiều nha!”- Giang ko chờ nó trả lời mà tắt máy luôn.
– Cái… cái gì? 11h30 rồi hả?… Cái đồng hồ báo thức đâu rồi trời ơi, chết thật!
Gia Hân thật sự khủng hoảng tinh thần nặng nề mà, cái đồng hồ nát bèn bẹt rồi. Nó ngéo mông hắn một cái:
– Aaa… đau…!- Thiên Kỳ xoa mông lia lịa.
– Anh làm em bỏ buổi làm rồi đây này!
– Kệ em chứ… sao lại ngéo anh!- Thiên Kỳ bật dậy.
– Hứ… anh ko mần em cả đêm thử sáng em có dậy sớm như thường lệ đc ko!- nó trách hắn.
– Thế nghỉ một bữa ở với chồng ko được hả?
Hai người nhìn nhau… cười nhẹ. Trong tích tắc, Thiên Kỳ đè Gia Hân xuống và ăn cháo lưỡi. Hai người xoa bóp thân thể nhau, nóng bừng.
– Hihi, chồng khỏe ghê!
– Đương nhiên rồi!
Hãi, lại make love nhau nữa rồi. Thiên Kỳ hôn Gia Hân bằng sự thèm khát của một con sói, làm Gia Hân sướng tê tái. Cuộc giao hoan ân ái cứ tăng dần theo nhịp điệu canh trưa… Cuối cùng những dòng tinh nóng ấm cũng bắn ra từng hồi, nhiều vô kể.
——————————————————————-
*Giới thiệu: Truyện là phần VII của truyện: “Yêu mãi nhé vợ của anh!”*
– Nhân vật “Vương Vương”: tên đầy đủ là Hoàng Tú Vương, 6 tuổi, là con của Hoàng Minh Cảnh và Trương Thanh Tú trong phần truyện nhà có 4 uke. Cậu nhóc này khi lớn sẽ là một chàng công đáng gờm đây.
– Nhân vật “Tú”: Tên đầy đủ là Trương Thanh Tú, ba nhỏ của Vương Vương.
– Nhân vật “Cảnh”: Tên đầy đủ là Hoàng Minh Cảnh, là ba lớn của Vương Vương.
(Hết chap 19)
————————————————————————-
———————
Thuộc truyện: CẬU NHỎ SAO HOÀI KHÔNG LỚN – MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC! – Em chỉ là thằng bán bông bí
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 2: Mẹ ơi đừng khóc
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 3: Bình An
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 4: Ngoan nha anh đi
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 5: Sao em còn buồn
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 6: Chán cái đời trai
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 7: Đừng tưởng hứng là nứng
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 9+10: Hạn hán lời
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 11: Cái đám cưới và cái kết bất ngờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 12: Xa nhau đến bao giờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 14: Tiếng hát buồn
- Câu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 15: Có được không
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 16: Mưa sa hay là boong boong
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 17: Xa
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 18: Yêu là thế
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 20: Ngày em lớn
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 21: Khi em 18
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 22: Âm mưu và tình yêu 1
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 24: Âm mưu và tình yêu 3
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 25: Âm mưu và tình yêu 4
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 26: Kình địch của tiểu thụ tinh
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 27: Bộ mặt thật của Hàn Hàn
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap 28: Mất tất cả
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap cuối: Nhớ em
Winx says
Thế mà hồi trước tg kêu là Vương Vương là trai thẳng bây giờ lại cho là công.?
bách hợp says
công cho nok zui