Truyện gay: Cậu nhỏ sao hoài không lớn – Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Không có một con đường nào là tốt cả, bởi vì có những khúc bạn sẽ cua và có những khúc đầy ổ voi, ổ gà,… đó chỉ là đường thực tế, còn đường đời thì bạn phải vấp ngã, không vấp ngã thì thử thách cũng bắt bạn vấp ngã thôi.
Đúng thế Hà Kì Nam đã trở lại Đà Nẵng sau 11 năm học tập và điều trị bên Mĩ, Út nhà ta giờ là một chàng trai đầy tuổi thanh xuân rồi còn gì nữa, Út trắng đẹp hơn trước, khuôn mặt bầu bỉnh hơn, lại còn đeo cái kính cận dễ thương nữa, Út cao lớn hơn chút rồi, chắc mẹ Út ở trên cao sẽ vui biết nhường nào khi đôi chân của Út đã được chữa lành, Út đã có thể đi khắp mọi nơi mà không cần ai dìu dắt nữa rồi…
– Con ăn sáng rồi đi cũng được.-Ông Tân.
– Dạ thôi cha ạ, con đến sớm tí chứ hiểu trưởng trường đó hơi khó!
– Ừ, đi cẩn thận con nhé.
Út đã là một giáo sư, bác sĩ ngành y có bằng hẳn hoi bên Mĩ rồi đấy, những về Việt Nam này Út còn phải học nhiều thứ nhức não nữa cơ, ép buộc lắm. Công việc của Út là vừa dạy ở trường đại học, vừa làm bác sĩ phẫu thuật chuyên khoa với cái tên khác là Hà Văn, thường gọi là bác sĩ Văn. Út muốn mình thay đổi, Út biết ai đó đang ở đây, Út biết Út đã chết từ khi cơn phẫu thuật sóng gió thành công…
Út phải khóc rất nhiều khi từng con dao, muỗi kéo, thuốc gây mê chích liên hồi suốt 3 tháng đầu ở Mĩ, khủng khiếp quá, nhưng rồi đổi lại Út có một đôi chân bình thường, một con người mới lạ hơn xưa. Út đến trường đại học kĩ thuật y dược Đà Nẵng.
– Kính chào ngài hiệu trưởng.-Út khá tự tin, chứ không rụt rè nữa.
– Ô, mời cậu ngổi, rất vinh hạnh được hợp tác với cậu đấy giáo sư trẻ à!
– Thế tôi có thể bắt đầu làm việc như mọi thỏa thuận trong hợp đồng chứ? Cha tôi cùng xem thử rồi đấy, ngày cứ xem kĩ lại có thiếu sót gì cha tôi sẽ nói chuyện với thầy!
Út như đang đe dọa ông này thì phải, cha Út có hỗ trợ chi phí xây dựng ngôi trường này nên cũng được coi là một người quan trọng, còn ngày hiệu trưởng đáng mến lần trước đến phỏng vấn, Út bị hắn ta sàm xỡ trắng trợn, nhưng Út đâu có dễ dàng cho hắn thực hiện ý đồ, Út đã gạt chân hắn té nhào rồi nhanh chóng lấy cà vạt trói tay hắn lại, nhét vào họng hắn cục giấy to tướng, cưởi đồ hắn ra, rồi “tách tách”, Út chụp lại những khoảnh khắc đẹp đẻ của thầy hiệu trưởng, nên giờ hắn sợ Út là tất nhiên rồi.
Út lặng lẽ đứng dậy tiến về phòng giảng của mình ở dãy lầu 3 phòng số 33, các sinh viên háo hức chờ giảng viên bộ môn này lắm, Út được đồn đại là siêu hotboy của trường mới từ Mĩ về, không biết ai mà tung tin đồn này thế không biết, kệ đồn sao đúng là được.
Út bước vào trong lớp học, đông quá nhỉ cả 80 người đó cũng nên, có hai anh chàng bẽn lẽn biến mất trong phút chốc, tại là sinh viên năm nhất hay hiếu kì đi lộn phòng tùm lum, Út khẽ cười.
– Chào các anh chị!- Út chả cầm gì cả, trên người Út chỉ là bộ áo trắng quần tây trắng, dày sports trắng thôi, giống như một thiên thần lưu lạc chốn trần gian ý.
Thế là cái đám sinh viên thường ngày buồn chán với tiết này của ông giảng viên già giờ thay thành một giảng viên trẻ đẹp ai mà chả thích trời:
– Thầy bao nhiêu tuổi vậy ạ?-Một cô gái hỏi.
– Tuổi tác của tôi không quan trọng, quan trọng là điểm số của các anh các chị có cao không thôi, tôi nói trước ai nghỉ học một bữa thì điểm bộ môn của tui sẽ đi từ 0 đến âm vô cùng nhé.- Út lại đe dọa, cả phòng đứng họng, thật khổ cho cái đời sinh viên.
Tầm 3 h chiều Út nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện Út đang làm, Út vội vã đến ngay, nghe nói là có một ca sinh khó cần mổ, người mẹ lại bị tai nạn, xe cán nát chân trái nên rất cần sự giúp đỡ của Út. Xe Út thắng gấp trên sàn nhà xe bệnh viện. Vội vã chạy nhanh đến phòng mổ, Út phong phanh chiếc áo trắng thường mặc vào người, đeo khẩu trang vào, chạy nhanh vào trong tí nữa, Út nhấn đèn chiếc phòng lên và bắt đầu sự chờ đợi.
Út đang lo là người con gái này sẽ không qua khỏi, Út sợ cô ấy sẽ ra đi bởi lưỡi hái của thần chết, Út không cho phép ai ra đi cả, bởi vì Út nhớ mẹ, Út sợ cái chết… Út bắt tay cầm máu hẳn hoi cho cô gái kia, người cô ta toát mồ hôi đầm đìa sau mũi chích gây mê, máu ra nhiều quá, các phụ tá đứng bên cạnh cũng hết sức khẩn trương phụ Út banh các tế bào mô cơ, nối rồi khâu lại, khó khăn nhất là chuyện giúp đứa bé trong bụng của cô gái chào đời an toàn nhất có thể, nếu chẳng may sơ xảy thì cả mẹ lẫn con sẽ toi mất.
– Nhanh lên, các anh chị mau chóng lấy đứa bé ra, tôi vạch sẵn ra rồi này, nhanh lên còn khâu lại nữa!
Các phụ tá nhanh chóng đưa đứa bé ra ngoài từ vết mổ, Út khâu lại nhanh chóng để khỏi mất nhiều máu. Ca mổ thành công, nhưng cô gái kia lại bất tỉnh, Út đoán là cô ấy vẫn có thể sống, nhưng cái chân trái kia có thể sẽ bị liệt suốt đời, liệu tiếng khóc “oe, oe” kia sau này có thể chấp nhận và chăm lo cho mẹ nó không? Út rơi nước mắt, chỉ là một giọt nhẹ đủ làm Út nhớ về quá khứ của bản thân mình mà thôi. Mở cửa phòng ra bên ngoài, Út định tháo khẩu trang nhưng Út bất chợt đứng khựng lại, là anh sao? Liêm?
– Anh là gì của bệnh nhân?- Út cất giọng vẫn dữ nguyên cái khẩu trang trên mặt.
Anh lúng túng chả biết nói sao nữa, tại anh bất cẩn quá, đi nhanh rồi tông cô gái này gãy chân trái, lúc nãy anh chạy về nhà lấy tiền rồi ghé shop mua đồ cho cô kia. Anh tự hỏi giờ phải nói sao với bác sĩ đây, anh nói đại cho xong vậy:
– Ờ… tui là chồng của bệnh nhân.
Út thở ngộp, có gì đó đau quá, tiếng nói kia là của anh chứ đâu phải là ai khác, anh có vợ rồi ư?… Đau lòng quá…
– Uk, cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi đấy, con trai anh ra đời bình an, chúc mừng anh…- Út nói rồi quay đi, bước từng bước nặng trĩu.
Út từng nghỉ anh sẽ chờ đợi Út, giờ thì sao, anh vẫn vậy, nhìn là biết ngay, một người đàn ông trưởng thành có vợ, giờ lại có con nữa… Út thì sao, lớn lên đổi giọng, tiếng nói khác xưa, con người cũng khác xưa, kể cả cái tên trong nghề nữa, khó có thể nhận ra Út… Út không nghĩ nữa, nghĩ thì được gì chứ, Út từng ao ước Út sẽ được bên anh, giờ Út biết gay là gì rồi, biết cuộc sống đâu lường trước được điều gì rồi…
Út lại khóc, Út chờ đợi anh bao nhiêu ngày tháng dai dẳng, đổi lại là những vết cắt làm nước mắt càng đắng thêm. Út vừa cứu sống vợ của anh, vừa giúp thằng bé con trai anh chào đời trong tiếng khóc đầu tiên, Út khóc cho vợ của anh, hay là Út đang khóc cho bản thân Út đây?… Út thua rồi, thua từ ngày đặt chân lên máy bay, thôi đành chúc anh hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé vậy, có là gì của nhau đâu mà níu kéo. Út thẩn thờ ra về.
Anh cảm nhận được cái gì đó rất quen thuộc từ người bác sĩ kia, anh cũng an tâm đôi chút, anh theo chỉ dẫn của y tá đến phòng thanh toán và xác nhận giấy nhập viện cho cô gái kia, giờ anh phải làm sao đây, bỏ cô ta đi hay là ở lại chăm sóc với cái hiệu chồng giả, có ai làm chứng cho chuyện này không? Anh đâu thể nào yêu con gái được, anh chờ đợi Út của anh những 11 năm cơ đấy, có dài hay không đây?…
Anh tính bắt xe về An Giang để tìm Út, thắp nhang cho mẹ Út, anh biết chuyện Út gặp lại cha từ dì sáu anh vui lắm, nhưng cái tin dữ Út sang nước ngoài chữa bệnh lòng anh dâng lên những điều chua xót, anh không biết chừng nào mới gặp lại Út, không biết bao giờ cây giờ hai đứa ngồi bên nhau nhìn trời, nhìn mây bay hết thay bẹ, thay lá, thân dừa bớt bạc đi. Anh tự hỏi bản thân rằng có phải anh đang bỏ Út của anh với dòng nước mắt đau khổ hay không. Anh đã về uộn, anh không giữ lời hứa với Út, nên năm nào anh cũng về hết, về để ngóng chờ người anh thương.
Đến nay anh cũng 23 tuổi rồi đấy chứ, cũng đâu có ít ỏi gì, anh cũng là một giảng viên ngành y có tiếng ở đại học kĩ thuật y dược Đà Nẵng, trong cái con số vài chục ngàn người kia tìm đâu ra hai con người từng là của nhau chứ, khó lắm. Bao nhiêu năm học hành anh đã đạt được ước nguyện, nhưng rồi để làm gì đây? Ngày ngày truyền đạt lại cho các giảng viên hay sao? Hay là anh sẽ chữa lành đôi chân cho Út, chở Út đi ngao du thiên hạ. Không, cái thời bình dị lắm đó chả còn ý nghĩa gì nữa hết, chắc chắn trong 11 năm xa cách kia Út đã khỏi bệnh rồi, anh thấy mình vô dụng…
———————————– Nhà Ông Tân ——————————-
Cha Út càng ngày càng già đi, công việc thì ngày càng nặng hơn, ông phải chọn người kế thừa, nhưng Út của ông đâu có học về kinh doanh, ông biết truyền lại cho ai đây? Người có năng lực thì ít mà kẻ gian tham thì nhiều, gia sản cả đời của ông cũng to dần to dần theo năm tháng, ông đang cố gắng chờ đợi Út lấy vợ sinh cháu cho ông rồi ông sẽ mỉm cười bình thản đi về cõi có mẹ Út ở đó. Út từng hứa với ông rằng Út sẽ trải nghiệm công việc trường lớp cứu người trong vài năm, còn những ngày tháng còn lại Út sẽ chăm lo cho ông khi tuổi già, quản lí công ti giúp ông bằng việc học thêm khóa kinh doanh kinh tế gì đó.
– Con có vẻ không vui nhỉ? Có chuyện gì sao con?
– Dạ con hơi buồn tí cha ạ, con muốn về thăm mộ mẹ, thăm dì sáu, thăm tuổi thơ con.- Út khóc.
Ông Tân vỗ vai an ủi:
– Thôi nào, cha cũng muốn về thăm mẹ của con nữa, mai cha con mình đi nhé!
Út khẽ gật đầu, sao lòng Út lại nhói lên thế chứ, có phải chuyện lúc chiều không nữa. Ai biết đâu được Út sẽ gặp người cũ bên gốc dừa ngày ấy chứ. Út lên lầu và gãy đàn bầu điệu dạ cổ hoài lang, giai điệu sao não nề quá, buồn theo bóng tối u uất. (Hết chap 13: Chuyện chưa có gì hay hết, các bạn cứ chờ đọc bởi vì Zin còn nhiều điều chưa kể, không biết Hà Văn tên giả của Út có tiếp tục duyên tình với Thanh Liêm hay không khi hai người cùng giảng dạy chung tại một ngôi trường đại học…)
Thuộc truyện: CẬU NHỎ SAO HOÀI KHÔNG LỚN – MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC! – Em chỉ là thằng bán bông bí
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 2: Mẹ ơi đừng khóc
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 3: Bình An
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 4: Ngoan nha anh đi
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 5: Sao em còn buồn
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 6: Chán cái đời trai
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 7: Đừng tưởng hứng là nứng
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 9+10: Hạn hán lời
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 11: Cái đám cưới và cái kết bất ngờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 12: Xa nhau đến bao giờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 14: Tiếng hát buồn
- Câu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 15: Có được không
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 16: Mưa sa hay là boong boong
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 17: Xa
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 18: Yêu là thế
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 20: Ngày em lớn
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 21: Khi em 18
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 22: Âm mưu và tình yêu 1
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 24: Âm mưu và tình yêu 3
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 25: Âm mưu và tình yêu 4
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 26: Kình địch của tiểu thụ tinh
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 27: Bộ mặt thật của Hàn Hàn
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap 28: Mất tất cả
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap cuối: Nhớ em
Tiến Quang says
Nguời ra đi đánh rơi tình yêu!
Quan says
Ad oi mau ra chuyện đi nhé
???
Chuyện ad viết hay đáo để
sonnguyen says
Khi nào có 7 vậy hả Zin Zin
minh kha says
Mình đợi lâu lắm rồi đó…
Bn viết truyện nhiều nhiều đi….
Đợi biết bao lâu luôn mới ra có 2 tập. Bùn dễ sợ. Mong bn nhanh ra tập mới nhé. Truyện bn viết hay lắm…