Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
—————-
Truyện gay: Cậu nhỏ sao hoài không lớn – Chap 3: Bình An
Tác giả: Hải Anh
Ấy thế mà 2 ngày dài đã trôi qua, tôi và mẹ đã ổn hơn. Mẹ tôi có thể đi lại rồi, nhưng mẹ không hề cho tôi biết về bệnh tình của tôi. Tôi có hỏi mấy cô y tá nhưng ai cũng cười rồi bảo không sao cả, trong khi tôi nhìn thấy mẹ với vẻ mặt đầy lo lắng sau khi nói chuyện với y tá.
Tôi vẫn còn nhớ thằng con trai làm tôi xao xuyến 2 hôm trước, cũng đẹp trai đấy chứ, không biết tôi có cơ hội gặp lại hắn ta không nữa, hay chỉ là gặp nhau qua đường, thôi rồi, đầu óc sao cứ nghĩ bâng vơ không đâu à…
– Út Nam, con đói không mẹ chạy ra đầu hẻm mua ít cháo cho con ăn?
– Dạ, con cũng hơi đói, mẹ cứ mua đi, mẹ con mình ăn luôn!
– Ừ, con nằm đó đi, chân con đi lại khó khăn, đừng làm điều dại dột, có gì con gọi mấy cô y tá lại đỡ con đi vệ sinh nha!- Mẹ nhìn tôi âu yếm.
– Dạ hì…
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có một người mẹ như thế, nhà tôi nghèo thật nhưng tôi không so đo nữa đâu, nghèo không là cái tội, trên đời này người ta giàu hết thì chữ “nghèo” đâu còn có giá trị…
Hồi trước, mẹ tôi có về bên nhà ông bà ngoại hỏi xin tiền chữa bệnh cho tôi, nhưng ông bà ngoại bỏ những gì mẹ tôi van xin ngoài tai, ông bà còn mắng tôi là đứa con hoang, là thứ trôi sông lạc chợ nữa chứ… Chắc mẹ tôi đau lòng lắm…
– Chào Út, có người tìm con kìa!- Cô y tá lại bảo.
– Ai vậy cô?
– Để cô kêu cậu ta vào!- Nói rồi cô y tá đi ra ngoài.
Giây lát sau thì…
– AAA, là anh à???- Tôi thốt lên, ủa mà sao tôi lại vui mừng khi thấy hắn thế nhỉ???….
– Hihi, chào nhóc, mai anh phải đi òi, nên hôm nay anh xin sơ cho anh qua đây thăm nhóc nè, anh cứ tưởng nhóc về nhà rồi chứ!
Trên tay hắn xách bịch chè đậu đen, rồi hắn quay sang cô y tá hỏi xin cái cốc để cho chè vào, hắn sốc cốc chè xổn xổn, khuấy cái muỗng rồi xúc lên mớ hạt đậu đen:
– Há họng ra đi anh ùm đậu đen cho nà!
Tôi trợn mắt nhìn hắn:
– Có độc hông anh?
Hắn phì cười:
– Để anh ăn cho thấy!
Hắn tọng nguyên muỗng chè vào họng, xong xuôi múc một muỗng nước chè uống luôn:
– Tới lượt nhóc nha!
– Tôi sợ quá, đậu có màu đen thế chắc độc ngấm từ từ, chờ tí nữa đi…- Tôi hoang mang quá.
– Nhóc đừng xưng tôi, gọi anh em đi mà, xưng tôi nghe nó xa lạ gì đâu ý! Mà này, chè này đảm bảo nguyên chất một trăm phần trăm, không chì, không hóa chất, không độc hại, không thuốc bảo quản, không phẩm màu… Yên tâm ăn đi, chết anh chôn cho!
Tôi đứng hình, khó hiểu quá đi à, hắn ta nói toàn những thứ tôi không hiểu, 6 tuổi rồi mà vẫn chưa được đi học, chắc kiểu này ngu dài dài, giờ làm sao tránh cái cốc chè của hắn đây.
– Um, tôi… à em, em chưa no…ý lộn, em chưa đói!… “ọt, ọt…”- Cái bụng phản bội kêu cồn cào, tức thật, làm tôi ngượng đỏ cả mặt, may mà chỉ có tôi với hắn ở đây.
Hắn ta bụm miệng cười nữa chứ, gừ, khinh thường quá mà. Hai mắt tôi nhắm nghiền lại, bặm môi:
– Ờ, ùm muỗng đi…- miễn cưỡng quá nên tôi phải nuốt hết muỗng chè chứ sao giờ, không lẽ để quê một cục chà bá.
– Nhóc dễ thương quá à, ăn thêm muỗng nữa nha hihi!
Hắn cười cười rồi múc thêm muỗng nữa, trời đất bộ hắn mù hay lé hay sao mà không thấy tôi nhăn mặt hả?… Chè gì mà ngon dữ zẫy chời, ngon quá trời quá đất, tôi liền ngốn hết một muỗng đầy nhóc của hắn luôn.
– Hihi, nhóc ăn dễ thương quá à, có hai cái răng khểnh nữa kìa, ăn thêm muỗng nữa nha!- Hắn lại đưa tiếp một muỗng.
Híc, ngu chưa, biểu cảm bựa quá mà, kệ chè ngon cứ ăn tiếp, có gì hắn chôn luôn cũng được…”Um”… Tự dưng mắc tiểu quá à, phải làm sao đây…
– Ủa sao nhóc không ăn nữa?- Hắn giữ nguyên hiện trường muỗng chè trước cửa miệng.
– Ờ thì, em thấy buồn tiểu quá…- Tôi ngại đỏ cả mặt cơ mà hắn lại bụm miệng cười tiếp, chắc hắn có vấn đề rồi.
Tôi tính bước xuống giường, ai dè “Bịch”… Cả nùi thịt đáp đất không thương tiếc… Hai chân có đi được đâu mà bày đặt không điểm tựa… Hắn lật đật bỏ cốc chè xuống, chạy lại đỡ tôi:
– Nhóc, nhóc, nhóc có sao không? Sao lại té?
Tôi cúi mặt không nói, chân tôi bị tật thế mà làm sao nói cho hắn biết được, hic…
– Sao nhóc không trả lời, nói anh biết đi mà, đừng giấu diếm!
Hắn vừa hỏi vừa đỡ tôi dậy, sao hắn tốt với tôi quá vậy, có nên nói cho hắn biết hay không đây…
– Em… em…
– Nói đi mà anh thương!- hắn cầm tay tôi lên hôn hai vết xước vừa té, tôi liền rút bàn tay lại… thế là mất điểm tựa, tôi ngã ngửa ra sau… Chết tiệt hắn lao theo để đỡ tôi… Kết quả là hai đứa đè chồng lên nhau, hắn nằm trên tôi nằm dưới… Khiếp thật, khôn ba năm dại một giờ, tôi đang làm trò gì thế không biết…
– Út Nam, cháo nè con!- Mẹ tôi bước vào và trên tay là bịch cháo, mẹ đứng ngớ người ra nhìn hai đứa tôi đang làm tò xằng bậy.
– Mẹ, con, con…- Tôi không biết phải giải thích sao cho phải nữa đây.
Hắn mới lật đật đứng dậy, quay ra cửa nhìn mẹ tôi, hắn tính nói gì đó nhưng câu hỏi của mẹ tôi đã đi trước:
– Con là ai, sao lại ở đây với Út Nam?
– Dạ, thưa cô, con quen em Nam hôm trước, số là mai con phải đi gặp ba mẹ nuôi, nên hôm nay con tranh thủ qua thăm em Nam, con có làm gì sai cô bỏ qua cho con nha cô!- Hắn làm vẻ mặt tội lỗi, tôi nhìn mà còn rũ lòng thương huống chi là ai khác.
– Ừ, cô không trách con, nhưng mà chân thằng Út nó không đứng được, con đè mạnh lên người em nó thế lỡ có chuyện gì thì sao?- Mẹ tôi bỏ bịch cháo lên bàn chạy lại xem tôi có bị làm sao không.
Hắn cũng lủi thủi ngồi xuống, trời coi kìa, sao không cười nữa, mặt hắn sao bây giờ hiền khô thế, còn buồn rười rượi nữa…
– Cô ơi, em Nam bị gì ở chân vậy cô?- Hắn hỏi trúng cái điều mà tôi muốn biết lâu nay đấy.
– À, y tá nói với cô là Út nó bị lâm sàn thần kinh, con đừng nói với em kẻo nó buồn rồi sinh bệnh nghe con!- Mẹ tôi quả thật quá đáng mà, tôi là con ruột con rà mà không cho tôi biết, đằng này mẹ lại ghé sát tai hắn nói cho hắn nghe, tôi nhìn hắn bằng cặp mắt hình lựu đạn.
– Hừ, không muốn cho con nghe thì thôi!- Tôi làm bộ giận dỗi.
Hắn mới nói với mẹ tôi:
– Cô ơi, em Nam mắc tiểu nãy giờ đó, để con dìu em đi nha cô!- Trời, tưởng hắn sẽ dỗ dành tôi rồi cho tôi biết về bệnh tật của mình chứ, ai dè hắn đòi dìu tôi đi tiểu.
– Ừ, con dìu em nó cẩn thận, tiểu xong ra đây hai đứa ăn cháo luôn này!
Thế là hắn “đục nước béo cò”, hớn ha hớn hở với cái âm mưu gì đó trong đầu hắn mà tôi không biết, hắn bế tôi xuống giường luôn. Eo ui nãy giờ tôi mới để ý kĩ hơn nha, mới nhỏ mà hắn ngựa dữ cà, người còn cho cái mùi gì thơm lắm luôn ý, thích quá à, tui áp nguyên bộ mặt vô ngực, vô nách hắn ngửi luôn, hông biết hắn có ý kiến gì không nữa… Tưởng hắn bỏ tôi xuống giữa chừng, ai ngờ hắn đưa vô tận nhà vệ sinh ở trạm xá luôn, tôi lại tự hỏi sao hắn lại tốt với tôi quá vậy?…
– Nè, nhóc đứng xuống nha, anh phụ nhóc tiểu cho!- Hắn thả tôi xuống một cách nhẹ nhàng.
– Dạ hì hì!
Nối đoạn, hắn bảo tôi ễnh người về phía bồn tiểu, hắn tuột cái quần thun ngang đùi của tôi xuống:
– Á, anh làm cái gì vậy, em tự tuột được mà!- Trời ơi quê quá, quê cực luôn, mặt đỏ bừng bừng mà nhìn hắn, còn cái đùm súng nước nữa, sao không chịu bắn đi, cứ chưng chưng ra đó không bắn được giọt nào hết trơn, bộ nó bị hạn hán rồi sao ta?…
– Hihi, coi kìa, đỏ mặt nha, nhóc có, anh cũng có vậy!- hắn còn chọc tôi nữa chứ, xong cái hắn móc đùm súng nước của hắn ra, ui cha mẹ vư, cái gì thế kia, sao hắn có áo giáp lông vũ của chim hay thế, nó đén đèn đen thui, mà có vài cộng lơ thơ lướt thướt thôi à, chứ hông có nhiều, trời ạ, hắn còn mặt cái gì bên trong nữa cơ… Hôm bữa nghe dì sáu tám với mấy cô hàng xóm về cái gì nội y trinh tiết của mấy người thành phố gì gì đó.. Tôi cũng chả hiểu cái mô tê gì hết, kệ nghèo mà quan tâm chi nhiều.
Lại chuyện khủng khiếp gì nữa đây, sao tay tôi lại thọc vào vừa xoa vừa bóp đùm súng nước của hắn cơ chứ??? Còn hắn kìa, vừa cười mỉm vừa nhắm mắt là sao ta???… Chết rồi hắn có bị thần kinh không nữa, tôi bóp một cái hơi mạnh vào đùm súng:
– O… đau anh!- Hắn víu, rồi lấy tay bụm đùm súng.
– Anh dám lấy tay em đặt vào đó hả?… Mấy bây lớn mà mặc nội y trinh tiết của người thành phố, ghê chưa kìa!- Trời, tôi không biết mình đang nói cái gì luôn ó.
– Hả? “Nội y trinh tiết”, sao nhóc biết cái đó?
– Thì biết là biết vậy thôi… ờ!
– Nhóc khờ quá à, cái đó là dành cho phụ nữ còn trinh, còn cái anh mặc này này, nó là quần sịp, nhóc dậy thì rồi sẽ mặc nó thôi, tại anh hơi đô con nên dậy thì sớm!
– Ờ, hóa ra là vậy!- Lại nữa, cái tay tôi tự dưng mò tới sờ cái quần gọi là sịp là sao trời, chắc là thích nó rồi. Hắn lại cười mỉm:
– Nhóc thích lắm hả? Có muốn mặc hông, chừng nào nhóc dậy thì anh tặng cho nhóc một mớ về mặc luôn!
– Hả? Anh có giàu đâu mà mua cho em chứ! Bộ anh trúng vé số hả?
– Đâu có, sơ nói gia đình nhận nuôi anh giàu có lắm, chắc chắn sẽ có nhiều tiền, lúc đó anh xin ba mẹ cho anh một ít mua quần sịp cho nhóc, nhóc có chịu hông?
– Dạ chịu!
– Hihi, thôi tiểu đi, nhanh còn ra ăn cháo không mẹ la tụi mình đó!- Hắn gọi mẹ tôi là mẹ luôn ta, mờ ám quá.
– Mẹ là mẹ của em đó nha, không phải mẹ của anh đâu ó!
– Ờ thì anh muốn gọi mẹ em là mẹ cho thân mật, chứ hồi giờ anh có gọi mẹ được tiếng nào đâu, anh còn không biết cha mẹ mình là ai nữa mà…- Hắn lại buồn bã nữa, sao trông hắn như một chú cún con mắc mưa thế, tội quá à.
– Hai đứa tiểu sao lâu vậy, có chuyện gì à?- Mẹ tôi nói vọng vào từ phía ngoài.
– Dạ, tụi con ra liền đây ạ!- Hắn nói rồi lại bế tôi trên tay đi ra ngoài.
Mẹ nhìn tụi tôi cười, nhưng mà tôi để ý thấy trên mắt mẹ có những chỗ sưng tấy đỏ thén nữa, mẹ khóc là chắc chắn rồi:
– Mẹ ơi, có chuyện gì vậy mẹ?
– À không, không có chuyện gì đâu Út, tại cô y ta bảo chiều nay mẹ con mình được về nhà nên mẹ vui vậy thôi!
– A, chiều nay nhóc được về nhà kìa, cho anh theo với!- Hắn phấn khích, nắm tay tôi.
– Anh theo em làm gì, anh không về sơ lo đó!- Tôi.
– Yên tâm, sơ biết tính anh mà hì, anh đi cả ngày sơ cũng không lo lắng đâu, anh cẩn thận lắm!
– À quên, con tên gì vậy con?- Mẹ tôi hỏi hắn.
– Dạ con tên Liêm, Huỳnh Thanh Liêm ạ!
– Sao con ở với sơ, con mồ côi à?
– Dạ vâng, con mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sơ cưu mang con về nuôi tới tận bây giờ, ngày mai là ngày con được một gia đình trên thành phố nhận về nuôi…- Ánh mắt hắt buồn thỉu buồn thiu.
– Thôi, nhận được cha mẹ mới con phải vui lên chứ, không được buồn như vậy!- mẹ tôi khuyên nhủ hắn.
-“Ọt… ọt”- Cái bụng của tôi lại sôi ồn ào, làm mất khúc cảm động rồi.
– Để con đút cho nhóc ăn nha cô, cô cứ nằm nghỉ đi ạ!- Hắn bưng tô cháo lên khuấy khuấy, rồi đưa lên miệng hắn thổi nhẹ cho nguội, hắn đong đưa nhẹ nhàng rồi mới cho vào miệng tôi… Nhìn hắn sao giống mẹ tôi quá à!… (Hết chap 3…)
Thuộc truyện: CẬU NHỎ SAO HOÀI KHÔNG LỚN – MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC! – Em chỉ là thằng bán bông bí
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 2: Mẹ ơi đừng khóc
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 3: Bình An
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 4: Ngoan nha anh đi
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 5: Sao em còn buồn
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 6: Chán cái đời trai
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 7: Đừng tưởng hứng là nứng
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 9+10: Hạn hán lời
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 11: Cái đám cưới và cái kết bất ngờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 12: Xa nhau đến bao giờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 14: Tiếng hát buồn
- Câu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 15: Có được không
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 16: Mưa sa hay là boong boong
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 17: Xa
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 18: Yêu là thế
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 20: Ngày em lớn
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 21: Khi em 18
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 22: Âm mưu và tình yêu 1
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 24: Âm mưu và tình yêu 3
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 25: Âm mưu và tình yêu 4
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 26: Kình địch của tiểu thụ tinh
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 27: Bộ mặt thật của Hàn Hàn
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap 28: Mất tất cả
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap cuối: Nhớ em
Hiếu says
Ng nhận nuôi hắn là Huy vs Long àk??
Nặc Danh says
Đâu có Huy Long o Đà Nẵng mà. zin nói nhà nhận nuôi o Bến Tre
Hải Anh says
Từ sẽ kể, Long Huy đc ông nội của Hoàng An Huy để lại tài sản lớn ở Bến Tre, thế là về Bến Tre ở thui
Hiếu says
Oh thế hả, tặng zin kim cương vô giá trị này ??
Nặc Danh says
Đâu có Huy Long o Đà Nẵng mà. Zin nói gia dinh nhan nuoi o Bến Tre