Truyện gay 2017: Em chỉ là thằng bán bông bí – Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
(Nội dung chap trước: Hàn Hàn được sếp Vương Vương nhận làm thư kí mới…)
Sếp y ngồi xuống ghế, nó cũng ngồi xuống ghế. Bốn mắt nhìn nhau, chả một âm thanh nào cất lên… Chợt có người đem laptop vào cho nó.
– Dạ, của sếp đây ạ!
– Uk, mang lại đây!- giọng lạnh lùng sắc đá.
– Xin phép sếp em đi!
– Khoan, nhắn giám đốc Hàn lên gặp tôi!- vẫn cái giọng lạnh lùng đó.
– Dạ vâng!
Nó thích thú quá trời quá đất, sờ sờ cái máy tính nó thốt lên:
– Đã ghê hihi, cảm ơn anh nhiều nha!
– Ngồi im dùm tôi cái, coi nào, tôi chưa biết tên cậu đấy! Cả số điện thoại nữa!
– Hihi, em tên là Nhất Hàn ạ!
– Nhất Hàn sao? Nghe cái tên này quen nhỉ, lại đây tôi bảo?
Nó hí ha hí hửng tiến lại gần hắn, hắn cười cười rồi ghé vào tai nó:
– Cậu tắm chưa???
– Hả? Anh muốn tắm hả, chưa làm gì hết mà tắm sao được hihi.
Hắn chẳng biết hắn vừa nói cái gì nữa, trong đầu hắn tính hỏi: “Em có người yêu chưa?” cơ mà khi nói ra lại thành lời khác, hãi nó lại cứ ngây thơ thế cơ chứ. Hắn đặt cái bàn làm việc của nó sát bàn làm việc của hắn luôn, hai người chỉ cần quay qua là nhìn thấy nhau.
– Tôi là Hoàng Tú Vương, em nên nhớ đấy haha!
Hắn đột nhiên bật lên cười, ánh mắt gian xảo hẳn hoi, còn gọi nó là “em” nữa chứ, nó ngờ ngợ ko biết hắn có bị làm sao ko nữa:
– Anh bị chạm dây thần kinh hả?… có cần em gọi bác sĩ cho anh ko?
– Hôm nay cậu làm nhiêu đó đủ rồi!
– Hả?… em chưa làm gì mà sao về được!
– Tôi bảo về thì cứ về đi!
– Hông chịu, em muốn làm cơ!
Hàn Hàn lắc đầu nguầy nguậy, nó ko muốn về chút nào cả, chưa được dùng thử máy tính cơ mà.
– Muốn làm chứ gì được rồi…
Hắn đứng bật dậy khỏi ghế, đôi mắt gian tà lại ánh lên, hắn bấu chặt vai nó, khuôn mặt thần thánh của hắn dần áp sát khuôn mặt baby bé bỏng của nó, lửa đang nóng hừng hực cả lên… Nó bặm môi, tròn vo đôi mắt, ko biết hắn sẽ làm gì nó đây, nó sờ sợ. Hắn chạm đầu môi của hắn vào đôi môi chúm chím của nó, cảm giác có dòng điện chạy sòng sọc trong người, nó hoảng hốt la lên:
– Á, tến biến thái, ghê quá, aaaaaa….
Nó đẩy hắn ra ngay, ngồi thở hổn hển. Hắn hơi bực vì mất hứng, cứ tưởng nó sẽ ngoài im ai dè ko như hắn nghĩ. Rồi hắn bỗng đứng hình, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó lòi ra, ko thể nào như thế được, đó là sợi dây của hắn mà… Hắn chợt nhận ra kho báu đời hắn là… đây.
– E hèm, chuyện vừa rồi tôi có lỗi, tôi xin lỗi cậu được chứ?
– Hứ, mơ đi!- nó giận dỗi quay mặt đi.
– Nè, tôi sẽ bù cho cậu một bữa ăn thịnh soạn sau giờ làm!
– Ahihi, em tha lỗi cho sếp đó!
Trời đất, nó nói nghe mà tưởng như nó là cha mẹ thiên hạ vậy đó, một thư kí què mà đòi lên mặt với sếp tổng. Nhưng hắn ko trách phạt nó đâu, hắn phải đưa nó vào rọ từ từ mới được.
– Tôi vào được chứ?- Denny Hàn bước đến gõ cửa.
– À, cậu đến rồi sao, vào đi!
– Thư kí mới mà mọi người đồn đại đây sao? Gu này hợp với tôi hơn cậu đấy, nhường cho tôi đi!- Denny nhìn Hàn Hàn có vẻ mê mẫn, còn ai kia lại chả thèm để ý tới người thứ ba vừa vào, mà chỉ ngồi gõ phím máy tính say sưa.
– Haha, cậu tính cướp của tôi sao?… Ngon thì cứ thử xem!- hắn trở nên lạnh lùng, muốn cướp “tiểu thụ tinh” của hắn sao, còn trẻ trâu lắm Denny ạ.
Anh chàng giám đốc cũng cười đáp trả, Denny điềm tĩnh nói:
– Đùa thôi, sao mà tôi có thể cướp “hàng” của sếp tổng được chứ… chẳng hay gọi tôi đến đây để bàn dự án của công ti Sonny?
– Uk, đúng rồi, cậu nghĩ thế nào khi chúng ta bỏ ra 20% vốn?
– Tùy cậu thôi, tôi nghĩ lợi nhuận sẽ nghiêng về bên ta nhiều hơn…
– Ok, vậy cậu kí đi, còn phần còn lại tôi sẽ giải quyết!
Bàn xong việc thì Denny Hàn ra khỏi phòng, hắn quay sang nhìn nó… Ngủ mất tiêu òi.
——————————————————————————
Trong phòng kí túc xá khá là chật chội, tiểu Hy phải dọn dẹp chỗ ngủ của mình thật sạch, đám con trai phòng này chỉ có 6 thằng thêm Tiểu Hy nữa là 7. Cậu đang chuẩn bị nấu bữa tối cho cả phòng đấy. Phải nói là tay nghề nấu nướng của Tiểu Hy là bậc nhất của thầy bếp rồi, nấu ăn ngon vậy là để phục vụ cái bụng của Hàn Hàn, mỗi lần Hàn Hàn ăn là nó khen cậu nấu ngon đáo để. Cậu lấy điều đó làm hãnh diện và ngày càng mong muốn sẽ đc làm “vợ” của Hàn Hàn.
Tiểu Hy biết mình gay lúc cậu dậy thì, cậu chắc chắn rằng tình cảm của mình dành cho Hàn Hàn bấy lâu ko phải là tình bạn như mọi người nghĩ mà là tình yêu của những người đồng tính. Tiểu Hy luôn sợ rằng một ngày nào đó Hàn Hàn biết được cậu là gay ko biết Hàn Hàn sẽ nghĩ như thế nào nữa, có xa lánh cậu không, hay vẫn vui vẻ với cậu như ngày nào… Thật khó có thể đón trước được câu trả lời, vốn dĩ mỗi lúc Hàn Hàn giận là cũng phải cả tuần nó mới hết giận, cậu phải năn nỉ rớt cả răng, mỏi cả họng mới chịu tha lỗi, nhưng biểu cảm của Hàn Hàn luôn làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc nhất là lúc nó cười.
Mấy hôm nay xa quê, Tiểu Hy cũng nhớ mẹ lắm, mẹ dạo này cũng hay cảm do trời ngoài đó mưa gió. Tiểu Hy thương mẹ lắm, mẹ cậu lúc nào cũng hết mình với con cái, còn chuyển vô thẻ của cậu thật nhiều tiền để cậu có cái phòng thân tiêu xài… Hàn Hàn cũng thế thôi, được tấp vô nhà ba nuôi ở rồi, đâu được ở với Tiểu Hy đâu, Tiểu Hy rất rất là buồn khi phải ở kí túc xá một mình mà ko có Hàn Hàn.
– Cậu nấu chưa?- một anh bạn cùng phòng hỏi Tiểu Hy.
– À mình đang làm cá! Cậu quét dùm cái bếp sạch sạch lại đi chứ bẩn quá!
– Ok, người đẹp!
Câu đùa làm Tiểu Hy cảm thấy hãnh diện với thân hình tuyệt hảo mình đang có. Sắc dóc ko thua kém gì Hàn Hàn, cậu 8 lạng thì Hàn Hàn nửa cân, thế thôi. Mặt tròn bầu bỉnh, mắt bồ câu đen huyền, mày rậm, môi son nhỏ nhắn, cộng thêm làn da trắng ngần… Tiếc là Tiểu Hy ko thích con gái chứ ko là có cả “vựa gái” theo rồi. Cậu cặm cụi rửa cá rồi bắt đầu nấu. Khu kí túc xá này tuy cũ nhưng rất đầy đủ vật chất cần thiết, có cả phòng tắm, nhà bếp và nhà vệ sinh nữa…
——————————- Công ti Thiên Vương ————————–
Bây giờ đã 4 giờ chiều rồi mà con ”lợn” Hàn Hàn vẫn hít hà hít hà, ngủ say như chết, hắn còn ngồi yên đó ngắm nó ngủ nữa chớ, hắn cởi áo khoác đắp lên vai nó cho ấm. Hắn thấy mình đang có trong tay một thiên thần nhỏ, hắn phải trân trọng và giữ lấy mới được, hắn nói thầm:
– Sau bao nhiêu năm anh chờ đợi thì mẹ cũng ship em lên đây cho anh rồi nhỉ! Hàn Hàn ngốc, nhìn em ở ngoài khác trong hình quá, em đẹp làm sao ấy!
Chuyện là nhỏ Thy-mẹ của Hàn Hàn hay gửi hình cho Vương Vương nhưng toàn là mấy tấm chụp B612 có sticker tai thỏ, tai mèo, có mặt xệ…. ko hà, làm mất vẻ đẹp tự nhiên vốn có của Hàn Hàn nên ở ngoài đời nhận ko ra là phải rồi.
– Đùi gà ơi, dừng lại, chờ tao với huhu… đừng chạy mà!
Hàn Hàn ngủ mớ nói thều thào những câu vô nghĩa, nó đang mơ về một bữa ăn thịnh soạn, gà nướng xếp hàng khỏa thân trên dĩa, con nào con nấy đỏ cánh gián mùi thơm nức mũi, gia vị còn lai láng bóng trên bề mặt da gà nữa chứ, Hàn hàn thèm rõ dãi. Mơ là vậy, còn thực thì bụng nó kêu ùng ục lên như sắp chết đói vậy đó. Hắn hỉnh mũi:
– Nhóc à, em có cần phải cồn cào lên như vậy ko?- hắn vuốt má nó.
Nó cựa quậy, mém xíu nữa là té khỏi ghế rồi, may là hắn ôm đc nó. Hơi ấm tỏa ra khắp cơ thể, lần này lại còn nồng nhiệt hơn lần trước nữa chứ. Đầu hắn đang nghĩ tới giai đoạn hai cơ thể ”trần trụi”, sao đó là màn giao hoan “ư ư, a… a…” sướng mê hồn. Tay hắn đặt ngang hông Hàn Hàn, ôm mãi ko buông, ngu gì buông, ngại gì buông, chỉ có lúc nó ngủ mới có cơ hội ngàn năm này cơ mà phải tận hưởng chứ.
– Mẹ đừng bắt con bán bông bí nữa mà, con giàu rồi, con sẽ cho mẹ tiền mà!
Hàn Hàn lại nói mớ, trời ạ, nó đang ngồi trên núi bông bí mà mẹ nó gửi, nó vừa cầm bông vừa khóc. Nó ko muốn sống cảnh nghèo nàn này nữa đâu, ăn ko đủ no gì hết trơn… hắn lại vuốt má nó, nựng yêu nó một cái.
– Hàn Hàn của anh càng ngày càng xinh mà, quả là anh ko chọn nhầm người!
– Hihi, Tiểu Hy đừng véo má mình nữa mà, nhột quá, hihi…
Lần này Hàn Hàn lại nhớ đến Tiểu Hy, nó đang mơ về những lần Tiểu Hy nghịch đôi má phúng phính của nó. Tiểu Hy còn vờ ngã vào người nó để thơm lên má nó nữa chứ… Thật lãng mạn mà…
– Tiểu Hy là ai?…- Hắn cau mày, nhăn nhó, lại một con kì đà cản mũi đây.
– Tiểu Hy, Tiểu Hy… – Hàn Hàn cười tươi trong giấc ngủ, kỉ niệm tuổi thơ của cu cậu đang tràn về.
– Dậy đi, này… dậy anh chở đi ăn!- Hắn ko muốn nó mơ về cái tên Tiểu Hy nữa nên đành lòng phá tan giấc mơ kêu nó dậy.
– Con còn buồn ngủ mà mẹ!
– Mẹ cái quần, tôi là sếp của cậu, nhớ lại đi!
– A~… sếp hả, anh không ngủ ne, tối rồi mà!
– Ngủ mớ nhiêu đó đủ rồi! Giờ mới 4h30 thôi à, cậu muốn ngủ thì tôi sẽ cho cậu lên giường, ok?- hắn liền bế phóc nó lên nhẹ tờ.
– Á, buông ra, thả em xuống đi mà, hihi, nhột mông quá… hiiii!
– Có chịu tỉnh chưa?- hắn ghìm ghìm đôi mắt sát thủ.
– Dạ, thì em dậy rồi nè, tại anh có giao cho em việc gì đâu???
Hắn cười, thả nó xuống, cái đó của hắn lúc nãy cương lên cạ vào mông nó nên nó mới bị nhột như vậy thôi. Hàn Hàn nhà ta thiệt là ngây thơ quá đi mà…
Soái ca Vương Vương đưa Hàn Hàn đến một rạp chiếu phim:
– Anh cho em coi phim hả?… em muốn đi ăn cơ!
– Ko đc, coi xong rồi hẳn ăn!
Hắn đang tính cho nó coi phim kinh dị để nó hét lên rồi sà vào lòng hắn ấy mà, tại Hàn Hàn cute quá nên hắn tưởng Hàn Hàn sợ xác sống… Tiểu thụ tinh có vẻ ko hài lòng mà, đang tưởng tượng sẽ thâu tóm hết đống thức ăn vào bụng thì lại bị hắn dắt đi xem phim, chán phèo. Cuối cùng cũng tới đc cái rạp, đông ghê nơi, nó và hắn chen vào, hắn đặt vé sẵn luôn rồi, hai người ngồi hàng ghế đầu sát màn hình luôn ý. Vừa mua xong 2 túi bẩm ngô thì đèn rạp tắt, bộ phim hiện lên. Một tên sát thủ kéo nòng súng và bắn chéo chéo, làm Hàn Hàn giật thót cả lên, rồi nó cười như được mùa, nó ghé vào tai hắn:
– Bắn trật rồi hihi, súng của anh ấy bự quá anh ha???
– Sao to bằng súng của tôi đc chứ!- hắn kiêu ngạo.
– Anh có súng to hơn hả?- nó hỏi một cách ngớ ngẩn.
– Đương nhiên, súng của tôi ko những to mà còn dài lại nhiều đạn nữa, muốn thử không???- hắn đang dụ dỗ tiểu thụ tinh á mà.
– Hihi, xíu nữa về cho em mượn nhe, em muốn bắn súng!
Bỗng một con zâmbie xuất hiện, mặt mày máu me, mắt lòi ra, quần áo như giẻ rách, ngón tay thì nửa còn nửa mất. Chân thì cụt 2 ngón cái. Nhất là cái lưỡi đứt rồi mà còn ráng dính lại cứ thòng ra thấy gớm.
– Eo ui, trông hấp dẫn anh nhỉ? Như con gà mới cắt tiết ý!- Hàn Hàn thích thú với con zâmbie.
– Uk, hấp dẫn lắm!
Kế hoạch của hắn hầu như đã thất bại, Hàn Hàn đết sợ cái gì cả, còn thích chí cười khì khì nữa chứ. Nhưng tròi ko phụ lòng hắn mà. Điện cúp đột ngột. Căn phòng tối thui. Nó hét lên:
– Huhu, tối quá, em sợ…
Nó ôm hắn chặt thật chặt. Hắn thầm vui ở trong lòng:
– Không sao đâu, có anh ở đây!
– Dạ…
Đó chỉ là ảo tưởng của hắn thôi, Hàn Hàn đang cầm điện thoại và bật đèn pin lên rọi vào mặt hắn như ma cương thi vậy đó. Tưởng đâu Hàn Hàn ôm hắn rồi chứ, ai dè soái ca đang ngồi tưởng bở ko hà.
– Đi ăn đi mà, em đói!
– Ờ…
Thất vọng tràn trề, hắn đưa nó thoát khỏi rạp chiếu phim… (Hết chap 23)
————————
———————
Thuộc truyện: CẬU NHỎ SAO HOÀI KHÔNG LỚN – MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC! – Em chỉ là thằng bán bông bí
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 2: Mẹ ơi đừng khóc
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 3: Bình An
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 4: Ngoan nha anh đi
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 5: Sao em còn buồn
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 6: Chán cái đời trai
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 7: Đừng tưởng hứng là nứng
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 9+10: Hạn hán lời
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 11: Cái đám cưới và cái kết bất ngờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 12: Xa nhau đến bao giờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 14: Tiếng hát buồn
- Câu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 15: Có được không
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 16: Mưa sa hay là boong boong
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 17: Xa
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 18: Yêu là thế
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 20: Ngày em lớn
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 21: Khi em 18
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 22: Âm mưu và tình yêu 1
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 24: Âm mưu và tình yêu 3
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 25: Âm mưu và tình yêu 4
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 26: Kình địch của tiểu thụ tinh
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 27: Bộ mặt thật của Hàn Hàn
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap 28: Mất tất cả
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap cuối: Nhớ em
Leave a Reply