Truyện gay: Cậu nhỏ sao hoài không lớn – Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
(Nội dung chap trước: Mẹ Út Nam bệnh nặng, có nguy cơ không qua khỏi… Đến chap này dì sáu nghe đồn ở Bến Tre có ông thầy thuốc giỏi chữa được bệnh của mẹ Út, nên dì đưa Út và mẹ đến Bến Tre, tại đây họ gặp…)
Trên chuyến xe khách dài đằng đẳng, giồng từng nhịp trên đường, Út tựa đầu vào thành ghế mà không ngủ được, Út lo cho mẹ, Út hồi tưởng về Liêm và Út mong gặp Liêm ở Bến Tre. Bà Mỹ dường như sốt cao lắm rồi, cơn say xe làm bà nôn mữa rất nhiều, dì sáu thì cứ thay bịch nhựa đựng chất ói, dì động viên hai mẹ con:
– Chắc chắn trời sẽ thương chị, chị đừng sợ gì cả, cố lên, cố lên vì thằng Út, vì gia đình của chị, chị đừng buông xuôi!
– Út rất rất muốn mẹ khỏe đó, mẹ đừng bỏ Út nha!-Út nghẹn ngào khóc.
Trên xe từng hành khách chăm chú nhìn và hỏi han người mẹ lẫn người con có hiếu, họ dường như rất thân thiện, thật may mắn vì trên chuyến xe này có tình người, không như những chuyến xe khác… Út cảm thấy hơi mệt, lấy chắn vén cao lên người mẹ và thiêm thiếp ngủ, đèn đường qua từng đoạn, cảnh dòng người thưa thớt dần trong đêm. Và cho đến sáng ngày mai xe dừng chân tại một ngôi nhà cổ kính, sát một công ty lớn đối diện, và một khách sạn kề công ty.
– Để dì dìu hai mẹ con vô, ông thầy này hay lắm!-dì sáu đeo cái túi xách rồi dìu cả hai mẹ con Út Nam vào nhà ông thầy thuốc tên Dục.
Đi sâu vào trong ngôi nhà cổ kính là những giàn thuốc nam phơi khô, có mùi thơm của quế, của đinh hương, của cam thảo,…
– Cô đến đây có chi không?- một người đàn ông tuổi trung niên, đang lụi khụi sấy thuốc, đoán chắc ông này là thầy Dục rồi đây.
– Dạ, chị con bị sốt cao với lại ho khạc nhiều quá, uống thuốc Tây cả thớ mà không khỏi thầy ạ, con nghe tiếng thầy chữa hay chữa bệnh giỏi, nên con dắt chị con tới đây, mong cậy ở thầy!-dì sáu.
– Còn thằng bé này là?- thầy Dục nhìn Út.
– Dạ thầy, nó là con trai của chị con!
Rồi vào nhà đi, ở ngoài này lát nắng mất!
Thế là dì sáu dìu hai mẹ con vào trong, Út Nam vẻ thích thú với ngôi nhà này lắm, nó như cung đình cổ vậy, toàn là gỗ thôi. Bên kia đường, ông Tân đã xuống xe và rẽ vào khách sạn kế bên để đặt phòng công tác 3 ngày, nơi ông công tác là công ty bên cạnh luôn, thuận cả đôi đường. Ông vào gặp tiếp tân và lấy phòng, xong ông qua công ty để làm một số việc gì đó chỉ có ông mới biết.
Mẹ Út bên này đang được thầy bắt mạch, vẻ như thầy này cao tay thật, ông biết ngay bệnh của mẹ Út luôn:
– Bệnh lao phổi này khó chữa rồi đây, sao không đưa chị cô đến bệnh viện khám sớm, để giờ này bệnh giai đoạn cuối rồi, nặng lắm, sao mà tránh khỏi!
Dì sáu thờ người ra, dì nhìn chị, rồi nhìn Út, hai mắt thất thần:
– Dạ thầy làm ơn cứu chị con, bao nhiều con cũng chạy chữa được!
Út cũng lặng người đi, Út hiểu hết đó, hiểu những gì thầy Dục nói, những gì dì sáu cầu khẩn, và Út cảm được cái tấm lòng lớn lao mà dì sáu dành cho mẹ con Út, có một người dì như thế quả là hạnh phúc.
– Thuốc nam thì thầy có đây, nhưng sợ không chống lại được cái bệnh hiểm nghèo này cô ạ, thôi thì 3 cô cháu ở lại đây trọ, tiện thể thầy dễ thăm bệnh rồi cho chị cô uống thuốc hằng ngày, mong là bệnh tình sẽ thuyên giảm!- ông thầy thuốc này thật có lương tâm và hiền từ.
– Con ddooij ơn thầy nhiều lắm!-dì sáu.
– Con cảm ơn thầy!- Út nói, lòng vui lên tí đỉnh.
———————————————————
Ở nhà Huy và Lòng, tên Kỳ biến thái không dám ló mặt ra từ sáng tới giờ, hứn tích trữ sẵn mì gói trong phòng và một phích nước ấm để chế mì. THật tội cho hắn khi phải trốn tránh daddy của mình như vậy.
– Cái thằng quý tử nhà này nó lại trù dập trong phòng nữa rồi, anh coi lại cách dạy con của anh đi, cưng chiều nó tiếp đi ha!-Huy ngăn cái gối giữa giường ko cho Long chạm vào người.
– Thôi mà vk, em nói sao cũng được, lỗi là do anh hết được chưa, đừng giận nữa mà, hic, ngoài 40 rồi mà còn giận hờn vu vơ thế này sao anh chịu nổi đây hả vk yêu?-Long.
– Chịu không nổi thì ly hôn, em còn trẻ đẹp em không sợ, anh thì… xí cái đồ cù lần già nua!
Long cứng họng luôn, thôi thì đành chịu chiến tranh lạnh với vk thôi, còn cái thằng con trời đánh kia nói thế nào nó cũng không mở cửa. Về phần Liêm, anh đi dạo phố từ sáng, anh muốn thực hiên một chuyến giã ngoại cho riêng mình, cũng để nhớ về Út của anh. Đảo qua bờ hồ công viên, anh đạp xe đạp cuộc qua từng dãy phố, anh lướt qua những ngôi nhà đầy dòng người chen chút, những khúc nhà cao tầng nhìn chạm cả mặt trời choi chói nắng. Anh đạp đến khu những ngôi nhà cổ kính, thật ra chỉ có hai ba căn là bằng gỗ cổ thôi, còn tất cả là xi măng, cốt thép, gạch bông láng tưng hết rồi, thời đại bây giờ nhà bằng gỗ tốt ít lắm.
Và chợt anh nhìn thầy một cậu nhóc quen thuộc lắm, nhưng cậu đã được một người phụ nữ dìu vào trong rồi, anh linh cảm đó là Út Nam, nhưng anh sợ cái cảm giác bắt gặp một người lạ, anh sẽ ngại lắm khi đối diện, rồi anh đạp xe qua khuất ngôi nhà đầy thuốc cổ.
——————————————————————
Đoạn ông Tân từ công ty đi ra, ông thấy mình hơi mệt trong người, nhìn phía trước, ông thấy bảng thuốc nam Phúc Dục, ông thì rất thích thuốc nam, ông chuộng cái mùi trà hương cúc thuốc ngày xưa ông hay uống, có trà đào nữa. Định bụng, ông đi thẳng qua hiệu thuốc nam này để mua ít đào khô để dành chế trà.
– Dạ ông đốc Tân, ông để quên cặp kính ạ!- Cô lễ tân công ty lấy cặp kính của ông từ bàn trên phòng đón khách đưa cho ông vì thấy ông bỏ quên lại.
– Ồ, cảm ơn cô!
Nối đoạn ông tiến về hiệu thuốc. Trong nhà cổ, bà Mĩ nằm trên cái ngựa gỗ khá êm ái do có tấm chăn, Út Nam thì vừa được dì sáu dìu đi uống nước giờ ngồi trên cái võng mắc vào hai cái cột nhà, có thể ngồi đây nhìn ra đường phố đông đúc.
– Chào ông, ông đến hiểu thuốc có chi không?- Thầy dục lại đón một vị khách không ai khác là ông Tân, thầy đang bao gói ít thuốc đã khô.
– À tôi mối mua ít cúc và đào thơm để pha trà, thầy có loại đó chứ?
– Vâng, mời ông vào nhà ngồi, chờ một lát thầy đi lấy!
Út thấy người đàn ông cùng thầy đi vào, sao ông ta khá giống Út vậy nhỉ? Nhìn như hai giọt nước vậy, Út ngớ người ra. Ông Tân hình như cũng thấy Út ngồi trên võng nhìn ông, ông thấy lạ, liền lại hỏi:
– Con là con của thầy thuốc ở đây à?
– Dạ không, con đến đây với mẹ, mẹ con bị bệnh hiểm nghèo, mẹ đang sốt, giờ con lo cho mẹ con lắm bác ạ!- Út vẻ sắp khóc.
– THế mẹ con đâu, ta có thể gặp mẹ con không?- Thấy Út giống mình hồi trẻ ông lấy làm lạ, với lại Út như rơi nước mắt, ông hiểu được bệnh tình của mẹ Út nặng đến thế nào, những cảnh người như thế này ông thấy thương lắm, vài chục triệu với ông chả là gì, ông không tiếc tiền, và ông sẽ giúp đỡ những người đang trong hoàn cảnh khó khăn, và đây là người ông sẽ giúp:
– Con đừng khóc, con trai phải mạnh mẽ lên nào! Dẫn ta vào xem mẹ con, ta sẽ giúp mẹ con chữa bệnh!
Út chần chừ, tựa vào võng đứng dậy không được, Út cúi đầu:
– Chân con không đi được bác ạ!
Ông Tân mới chùng người lại, tim ông có gì đó đâm vào, nhói lắm:
– Để ta đỡ on dậy!
Vậy là ông theo Út Nam vào phòng mẹ Út đang nằm nghỉ, dì sáu thì lúi khúi đằng sau bếp nhà thầy sắc thuốc cho người chị đang bệnh. Ông Tân lại một lần nữa đứng hình, người phụ nữ đang nằm kia là:
– Mỹ, em…
Út ngạc nhiên lắm, hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu Út, đây là ai? Sao lại biết mẹ mình chứ?…
Bà Mỹ giật mình khi nghe thấy giọng nói năm xưa, nó quen quá, bà cố mở mắt ra nhìn và:
– Khụ khụ… anh… Tân…- vài giọt nước mắt của bà lăn trên má quanh đôi mắt thâm quầng.
Ông Tân vội dìu Út lại sát giường, ông đẻ Út ngồi đó, tay cầm tay bà Mỹ:
– Sao em lại ra nông nổi này cơ chứ? Lỗi tại anh, tại anh cả…
– Không… anh không có lỗi… Ngày đó, anh đi cũng là lúc em bị cha mẹ đuổi cổ ra khỏi nhà, tiền bạc túng thiếu lắm, cô Út của em còn được 2 chỉ vàng cho em hết để dựng cái nhà, còn tiền thuốc men nuôi CON… nữa anh à…- bà khóc thật sự, nhấn mạnh chữ con rồi nhìn về hướng Út.
Ông Tân lại đứng hình, mắt ông rưng rưng, ông cúi đầu ôm lấy người ông yêu thật chặt, ông sợ cái cảm giác ngày xưa, cái cảm giác của thằng đàn ông nghèo, không làm được gì cho người mình yêu và không giữ được cái hạnh phúc mà mình đang có… Ông có nghe nhầm không, con sao? Ông có con với Mỹ… Đúng rồi, ngày xưa ấy, ông đã cùng Mỹ của ông tình một đê, sao ông lại quên nhỉ, chẳng nhẽ từ cái đêm đó ông đã có được một cậu con trai bất hạnh kia sao?… Ông lại thêm một cái tội nữa… cái tội người cha bạc tình, bạc nghĩa, không lo cho vk cho con suốt 6 năm qua, và giờ vk ck của ông đều mang bệnh tật… Ông có phải là thằng đàn ông khốn nạn quá không…
– Con là con của ta sao?- Ông nghẹn ngào quay quay nắm đôi tay Út.
Út lắc đầu, Út không biết gì hết, Út nhìn về mẹ mình, bà Mỹ gượng dậy gật đầu ho khụ khụ và nói:
– Ông ấy là cha con đấy Út, người mà con chờ suốt mấy năm qua… khụ… mẹ thật có lỗi với con, mẹ dấu con và giờ mẹ không còn sức để dấu con gì nữa rồi, mẹ sợ con buồn, mẹ không thể nói là cha con đã chết được, đó là lời nói dối cay đắng, mẹ yêu con, yêu cả cha con nữa… hức, hức, mẹ không còn gì tiếc nuối nữa, mẹ yên tâm rồi, giờ con đã có cha bên cạnh, mẹ có ra đi mẹ cũng yên lòng…- bà mệt quá lại ngã xuống gối, người nóng rang lên.
– Em không sao chứ? Đừng kích động, anh xin lỗi, anh ngàn lần xin lỗi, anh không ngờ cái lòng tự trọng của anh ngày ấy đã giết chết đi hạnh phúc mà ông trời ban cho anh, em là tất cả đối với anh, cả con nữa đó con trai của ta!- Ông ôm chầm lấy Út trong nước mắt.
– CHA… con nhớ cha nhiều lắm, sao cha bỏ mẹ con con đi, huhu, cha có biết là cha các lắm không con chờ cha từ nhỏ tới giờ, mẹ đã đi làm nuôi con đến mòn cả vai áo đấy… con là đứa tật nguyền, mồ côi cha, đám trẻ trong xó ắng nhiếc con, chê bai con, trêu chọc con, là do cha hết đấy… huhu….- Út khóc như chưa từng được khóc, thổ lộ hết những gì chứa đựng trong lòng bấy lâu nay.
– Cha xin lỗi con, cha là người cha khốn nạn, cha chưa từng cõng con trên vai, chưa từng nghe con gọi tiếng cha, chưa từng lo cho mẹ con con tí nào cả, cha hối hận lắm!
Cắt ngang đoạn tình cảm:
– Út, con ôm ai vậy hả?- dì sáu bưng bát thuốc đặt lên bàn rồi lại hỏi.
– là cha của con đó dì!
Dì đơ người ra, hồi giờ chị có nghe Út có cha đâu? Dì hỏi bà Mỹ:
– Có đúng vạy không chị?
Mẹ Út gật đầu, khẽ cười trên đôi môi tái nhợt, bà đang hạnh phúc vì gia đình bà đã được đoàn tụ, bà có thể nhắm mắt ra đi thanh thản, bệnh của bà bà biết không thể nào chữa khỏi được, có đằng trời là thuốc tiên. Dì sáu bưng bát thuốc đút từng muỗng cho bà uống, Út vui quá, giờ Út không mồ côi cha nữa.
– Cha ở lại với mẹ con con nhé?
– Cha đến đây công tác, giờ cha sẽ đón hai mẹ con về nhà, sống khổ thế là đủ rồi!
– Cha không phải ở đây sao? Cha ở đâu?
– Cha ở Đà Nẵng!
– Đào và cúc của ông đây.-thầy Dục đem thứ ông Tân cần.
– Ô cảm ơn thầy nhiều lắm! Bao tiền ạ?
– 20 nghìn thôi thưa ông. Mà sao ông lại vào đây?
ÔNg Tân dưa tiền cho thầy rồi nói:
– Nhờ thầy mà tôi gặp được vk con tôi đấy, đây có phải là tình cờ mà đầy duyên phận không thầy?
– Đúng là ông trời thương những người khốn khổ. Chúc mừng ông, chúc mừng cháu Nam tìm được cha!- Út cười thích chí trong khi dì sáu đã cho mẹ Út uống hết bát thuốc.
– Bệnh của vk tôi thầy có chữa được không?
– Chuyện này thì tôi cảm thấy mình vô dụng quá, bệnh hiểm nghèo của vk ông đã đến giai đoạn cuối rồi mạnh tượng yếu lắm, tôi sợ bà nhà sẽ đi trong nay mai!
Ông Tân chết đứng người đi:
– Điều thầy nói là thật chứ? Không còn cách nào sao?
– Anh đừng kích động như vậy… khụ… cả đời em vì con, vì chờ anh thế là đủ rồi, giờ bệnh của em ko chữa được cũng không sao, Út nó giao lại cho anh, em có ra đi cũng mãn nguyện, anh chỉ cần bên em những giây phút cuối đời này thôi em cũng chịu nữa… có được không Tân?- bà Mỹ gượng nói từng lời.
– Được, được chứ, anh sẽ không lo lắng nữa, anh sẽ làm em hạnh phúc bây giờ và mãi mãi, dù thời gian có ngắn ngủi đến mấy anh cũng không bỏ em đâu!
– Cha, con yêu cha nhiều lắm! Con cũng yêu mẹ nữa, con muốn về nhà, nhà của con và của mẹ!- Út nức nở.
– ÚT nó nói đúng đó anh, em muốn về nhà!- bà Mỹ.
– Anh sẽ đưa hai mẹ con về đó!- ông Tân.
Thế là ông Tân đã thực hiện nguyện ước cuối cùng của những người quan trọng trong cuộc đời ông, chiếc xe lăn bánh khỏi ngôi nhà cổ kính, Út đã đi khỏi Bến Tre cùng gia đình về An Giang. Cảnh vật trở nên quen thuộc hơn, ông Tân gác việc công tác lại, ông nhớ quê hương quá, nơi đây ông đã ra đi với hai bán tay trắng và giờ về ông đã có sự nghiệp như đã quyết chí:
– Út của cha, con có mệt không?
– Dạ cha lo cho mẹ con kìa, sắp tới nhà rồi đó cha!
– Con thật giống cha đấy, kháu khỉnh quá! Cha sẽ sớm giúp con đi lại được thôi!
– Con hạnh phúc quá à…
Chiếc xe con lắc lư theo con đường, dì sáu chăm sóc cho mẹ Út, bà ấy lại nôn tháo rất nhiều rồi, người bệnh mà đi xe đường giồng thế này riết chắc đi sớm hơn dự định.
Sau vài tiếng đồng hồ bon chen giữa những cánh đồng, chiếc xe dừng lại hẳn ở ngôi nhà tranh trông thấy:
– Nào nào, chị để em dìu xuống!- dì sáu đỡ mẹ Út xuống.
NHưng sao người mẹ Út lạnh toát thế này, dì sáu hốt hoảng la lên:
– Anh Tân, chị… chị đi rồi anh ơi… hức…- dì hoảng quá khóc bù lu bù loa.
ÔNg Tân thật sự không còn dì để nói, ông đỡ Út trong tay mà muốn khụy người xuống, Út thoát khỏi tay cha nhào tới, rồi Út té xuống đất, Út cố lết lại chỗ mẹ đang ngồi cùng dì sáu dưới đất mặt trắng bệch:
– Mẹ ơi đừng bỏ Út mẹ ơi, huhu, Út muốn mẹ sống, mẹ đừng bỏ Út mà đi mẹ ơi, mẹ ơi…
– Mỹ em tỉnh lại đi, anh chưa làm được gì cho em hết mà, em đừng bỏ anh, đừng bỏ con của chúng ta chứ? ÔNG TRỜI ƠI!!!- ông Tân ôm vk dúi vào lòng, ông đang khóc đây, thế là ông mất đi một người vk, vk kế của ông cũng mất rồi để lại Gia Hân, giờ bà Mỹ cũng mất để lại Út Nam, cái số của ông sao nó đen thế?… Có trời mới biết, gia đình đoàn tụ trong phút chốc giờ lại đầm đìa nước mắt.
– Út… Út, con sao vậy? Tỉnh lại đi con.- Dì sáu lại hoảng lên khi Út ngất lịm trên mặt đất. mặt tái xanh.
– Út con tỉnh lại đi con, cha ko muốn con có chuyện gì đâu? Tỉnh lại đi con!- ông Tân cũng víu cả lên đỡ Út vào trong nhà, dì sáu dìu cả thân người bà Mỹ vào trong luôn.
Chốc lát Út tỉnh lại, xong ngất tiếp vì quá đau buồn, dì sáu chặt cái dừa đem cho Út uống, phần ông Tân xót thương vk mà nặng lòng, cho người mai táng vk tại quê nhà, mất mác như thế là quá đủ với ông, bôn ba cho lắm, có vk có con nơi quê nhà mà không biết, thật đáng buồn…(Hết chap 8: Út có hoàn cảnh như thế đấy, tiếp theo các bạn sẽ được thấy những tình huống khá hấp dẫn thôi nhé, chỉ còn 2 chap nữa là hết phần 6, phần 7 là em chỉ là thằng bán bông bí, được viết liền với phần 6 này luôn, các bạn không cần đi đâu xa để tìm đọc)….
Thuộc truyện: CẬU NHỎ SAO HOÀI KHÔNG LỚN – MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC! – Em chỉ là thằng bán bông bí
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 2: Mẹ ơi đừng khóc
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 3: Bình An
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 4: Ngoan nha anh đi
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 5: Sao em còn buồn
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 6: Chán cái đời trai
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 7: Đừng tưởng hứng là nứng
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 8: Tình cờ mình gặp lại nhau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 9+10: Hạn hán lời
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 11: Cái đám cưới và cái kết bất ngờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 12: Xa nhau đến bao giờ
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 13: Câu chuyện 11 năm sau
- Cậu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 14: Tiếng hát buồn
- Câu nhỏ sao hoài không lớn - Chap 15: Có được không
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 16: Mưa sa hay là boong boong
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 17: Xa
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 18: Yêu là thế
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 19: Hạnh phúc bất ngờ
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 20: Ngày em lớn
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 21: Khi em 18
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 22: Âm mưu và tình yêu 1
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 23: Âm mưu và tình yêu 2
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 24: Âm mưu và tình yêu 3
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 25: Âm mưu và tình yêu 4
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 26: Kình địch của tiểu thụ tinh
- Em chỉ là thằng bán bông bí - Chap 27: Bộ mặt thật của Hàn Hàn
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap 28: Mất tất cả
- EM CHỈ LÀ THẰNG BÁN BÔNG BÍ - Chap cuối: Nhớ em
Đức Trọng Top says
Nhanh ra chap mới nka Zin a đag hóg ;-);-)
chí trường says
nhanh ra nha zin
nhok says
sao lâu zi tác giả