Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! Tác giả: NgocNguyen2105. Lần đầu em gặp anh…một ngày mưa ! Lần đầu em cùng anh nói chuyện… một ngày đầy âm u ! Lần đầu em thổ lộ tiếng lòng…một ngày giông bão !
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé !
Tác giả: NgocNguyen2105
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! – Chap 1 : Hoài niệm về nỗi đau
Lời thổ lộ ấy khiến em bị kéo vào một vòng xoáy, khiến trái tim em lạnh băng và nhận ra mình đau đến thế nào …
Năm đó, em mười bảy, em hoàn toàn nghĩ mình là một thằng nhóc bình thường như bao thằng khác, em nghĩ tương lai mình sẽ yêu một người con gái, cùng cô ấy có những đứa trẻ thật đáng yêu. Nhưng mùa thu chuẩn bị đi, gió đông đã thổi nhẹ, cơn mưa chuyển mùa làm lạnh ngắt từng ngón tay em thì lúc đó em đã gặp ánh dương của mình- anh ! người con trai cao lớn với dáng vẻ uy nghiêm, người tỏa ra sự kiêu hãnh đan xen ấm áp.
Chính lúc đó, em đã tự hỏi chính mình liệu có phải bản thân đã yêu anh ? Em đã tự rủa bản thân, tự phủ nhận rồi lại tự nhận ra, mỗi ngày đi học về lại không thể kiềm chế bản thân bước về phía góc đường, bước vào quán coffe nơi anh làm việc. Chỉ câu nói “ Em dùng gì ?” khiến tai em đỏ bừng, nhịp tim em đập thật nhanh, em đã từng yêu, yêu những người con gái, nhưng họ không thể làm cho trái tim và khối óc của em ngưng trệ đến vậy.
Rồi, cái gì đến cũng đên, cái gì cần thì cũng diễn ra, trước ngày cơn bão đầu đông đến hớt hải chạy thật nhanh đến nơi ấy, tấm thân lạnh ngắt dưới bầu trời xám xịt, chạy đến không quan tâm điều gì. Em đến trước mặt anh, em nói những lời em ấp ủ, những lời đến mơ em cũng mơ đến. Anh cười ! Nhưng , nụ cười ấy không phải nụ cười ấm áp nơi anh dành cho em như mọi khi, một nụ cười đầy khinh bỉ, sự khinh bỉ dành cho tình cảm của em
“ EM…EM…Em thích…anh !” Tôi ngượng ngùng trước anh, ánh dương của tôi.
“ Vậy sao ?” Nụ cười đó, cách anh nhếch khóe môi, cách ánh mắt sâu thẳm màu đen xoáy vào nội tâm em, muốn bóp chết thứ tình cảm của em trao anh.
Em không dám nhìn anh nữa, chỉ dám ra sức mà gật đầu, gật đến chóng mặt, vẫn là nụ cười ấy, ảnh mắt muốn nhìn thấu em như thế.
“ Tình yêu của cậu là gì ? Nắm tay nhau ? Cùng nhau ăn một bữa ? Cùng nhau hẹn hò ?” Cách anh ghé sát vào tai, nói từng lời sao mà chua xót đến vậy, nhưng nó đúng là những gì em nghĩ, em lặng thinh, mặc anh nói. Vì em biết mình không thể phản bác.
“ Nhưng ! Tôi là thằng chỉ muốn lên giường mà thôi “ Em ngạc nhiên ! Mở to đôi mắt, nhìn anh, anh tắt nụ cười thay vào đó là một ánh mắt hung hãn. “ Nếu không thể thì về đi, đừng có mơ nữa ! “
Anh quay lưng…Bước vào phía trong…Em không nghĩ được điều gì, chỉ muốn anh nhìn em, chỉ muốn anh nhìn em mãi.
“ EM CÓ THỂ “ Hét lớn, dùng hết lực mà hét.
“ Vậy sao ?” Anh tiến gần em, nhẹ ghé sát mặt mình vào mặt em, nó làm từng mạch máu trong em muốn nổ.” Nhưng tôi không thích gay.” Anh nói những lời đó, em không hoàn toàn phủ định, nhưng cũng không phản bác, nếu không phải anh, có lẽ em sẽ không yêu con trai. Lúc đó, em chỉ biết lặng thinh. Sau đó, cứ thế như một cái xác không hồn mà bước thật nhanh ra khỏi quán coffe đó.
Những ngày sau đó, dù bạn bè rủ thì em cũng không bao giờ quay lại con đường đó, không bao giờ đặt chân vào quán coffe ấy nữa. Em nhận ra, những ngày tháng đó ngoài khuôn mặt, cử chỉ của anh thì mọi thứ em biết đều là số 0, tên anh là gì ? anh ở đâu ? anh có người yêu hay chưa ? tất cả em đều không có đáp án… Đau ! đau lắm, cứ tưởng có thể quên anh dễ thôi, nhưng nào ngờ, những lời anh nói theo em rất lâu…
“ Ê cu, tỉnh đê mày !” Tiếng thằng bạn làm tôi bừng tỉnh, thì ra một giấc mơ, mơ về ngày đó.
“ Tỉnh chưa vậy ? Nhanh mày, muộn học giờ ! “ Nó tung cái chăn ấm áp, kéo tôi quay lại thực tế. Làm gì có anh ở đây, làm gì còn thằng nhóc 17 ấy nữa. Đã ba năm rồi, ba năm qua tôi đặt anh ở nơi sâu nhất, chỉ nghĩ về anh trong mỗi cơn mê…
“ Mấy giờ rồi mày ?” Tôi uể oải , lười nhác cuộn tròn trên giường.
“ M*, 8h rồi cha, nhanh đi, nghỉ toi một tiết của tao rồi. Tao đi trước, đi sau đóng cửa vào.” Thằng bạn cùng phòng chạy như bay, nó học khác ngành nên chuyện 8h sáng tôi vẫn ngơ ngác tỉnh bơ là điều bình thường, vì ngành tôi theo đa số tiết ba mơi bắt đầu.
Sau một hồi chuẩn bị, bước cái xác ra khỏi phòng, đến nơi người ta gọi là lớp học, và lại gục mặt trên bàn học. Hôm nay, một ngày trời âm u, như những kỉ niệm ùa về lại làm tôi khó chịu, lại làm tôi nhớ đến những lời ấy. Sau khi tốt nghiệp, sợ cùng anh ở chung một thành phố, tôi một thân một mình chạy đến một thành phố khác, học một trường đại học không mấy nổi bật, theo ngành không mấy thú vị, tất cả cũng chỉ là không muốn gặp lại anh. Nỗi ám ảnh ngày hôm đó khắc sâu đến độ, không dám yêu thêm ai khác, dù nam, dù nữ vẫn là sợ ai đó sẽ giống anh.
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! Chap 2 : Đau thương trở lại
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! Tác giả: NgocNguyen2105 “ Việt ! Sao vậy? “ Cắt ngang dòng suy nghĩ như muốn xé rác tâm can tôi là giọng nói của người bạn thân.
“ Không có gì, Việt bị đau đầu thôi ! Vào lớp rồi kía” Không muốn cái vẻ yếu đuối của mình bị phô bày, tôi gạt nhanh câu chuyện sang hướng khác.
Lớp học bắt đầu, và tôi hoàn toàn không hề nhập tâm đến một từ nào mà thầy giáo nói. Cả ngày hôm nay, giống một kẻ say, mọi thứ thật mơ hồ, thật khó hiểu, và có gì đó gọi là hoài niệm đau thương bao vây lấy tôi. Buổi sáng kết thúc, khoảng thời gian giữa trưa, tôi lại quay lại căn cứ bí mật của mình trong khu lớp học bỏ hoang của trường, cái cảm giác một mình, cảm giác tự căm ghét bản thân đã được anh ban phát cho tôi từ ngày ấy, ngày mà tôi nhận ra thế giới không đẹp như tôi vẫn mơ.
Cuộn mình trong góc tường với hàng dây leo, mùi của đất, mùi của gió, cả sự đổ nát nơi đây cũng giống như lòng tôi, giống như tâm trạng của tôi. Đáng thương ! Từ luôn theo sau tôi mỗi ngày, dù có muốn đuổi nó, nó vẫn dai dẳng bám lấy. Chỉ khi trời u ám, chỉ khi ánh dương bị che khuất tâm trạng tôi mới tồi tệ đến vậy, cái cảm giác đau thương, xám xịt và lạnh ngắt như chính ánh mắt, nụ cười của anh ngày hôm đó. Nhắm liền đôi mắt mệt mỏi, thả hồn theo không gian đổ nát, ôm trọn trong tim một thứ gọi là đau khổ, rồi dần chìm vào thế giới mê man.
Trong giấc mơ của ngày âm u, lại khuôn mặt anh, lại nụ cười ấy, và lại một nỗi đau hằn sâu, giống kẻ bị bóng đè, em không thể biết thật hay hư, em không thể hiểu chính tâm can mình nữa. . . Lạnh quá ! Không biết có phải gió đã thổi hay lòng em đang dần nguội lạnh, chỉ biết dưới những dàn dây leo xanh mượt này là một đứa đáng thương với vết thương lòng mà anh gây ra. Có thể ai đó nói em ngu ngốc, nói em quá yếu đuối, nhưng em không phải đâu, chỉ là em quá cố chấp, cố chấp đến độ không muốn đối mặt…
RENG…RENG…RENG… Chuông điện thoại vang lên, kéo tôi từ giấc mơ về với hiện tại. Thì ra là phó khoa, người thấy luôn hướng dẫn tôi thực hành.
“ Em nghe thầy ! “ Hít một hơi, lấy lại sự tự tin giả tạo, tôi bắt máy.
“ Việt hả ?! Có người thấy muốn giới thiệu, lên phòng thí nghiệm ngay nhá.” Chất giọng ồm ồm của thầy nói liền một mạch rồi gác máy, cũng không chừa cho tôi khoảng thời gian từ chối.
Đứng dậy, phủi bộ đồ đã bám không ít bụi bẩn, cầm những quyển sách lên. Tôi cùng sự tự tin giả tạo đến khu thực hành, chạy nhanh lên tầng ba, kéo cánh cửa inox, tiếp đó là cửa kính dày, một người đàn ông đang mặc bộ đồ màu đen đập vào mắt tôi. Không rõ anh ta là ai, chỉ biết anh ấy có tấm lưng thật rộng, thân hình cao lớn, mái tóc ngắn lộ gáy, áo sơ mi đen ôm vào thân hình ấy, chiếc quần tây cùng màu cũng hơi ôm vào đôi chân dài săn chắc.
“ Xin lỗi ! Thầy phó khoa đâu rồi ạ ?” Tôi cất tiếng đánh động người kia.
“ Anh cũng không biết nữa ! “ Người đó quay lại …
Đôi mắt tôi như muốn rớt luôn ra ngoài, trái tim đã thiếu nhịp giờ như muốn nổ tung, mọi thứ dần trở lên hỗn loạn, người kia chẳng phải anh sao ? Sao lại là anh ? Tại sao sau ba năm lẩn trốn lại gặp lại anh ? Não bộ như đã đông cứng, tôi không thể hoạt động. Nhưng sao ? Cái cảm giác này lạ quá, cái cảm giác ấm áp ập đến làm tôi sợ hãi, chẳng phải ngày đó anh ruồng bỏ tình cảm của tôi hay sao ? Chẳng phải ngày đó anh mặc tôi van xin hay sao ? Sao giờ lại suốt hiện dày vò tôi lần nữa. Không biết vì sao, mắt đã nhòe và môi đã có vị mặn chát, sau ba năm, tôi đã khóc.
“ Sao vậy ? Em làm sao vậy ?” Anh tiền gần phía tôi, cứ một bước anh đến, tôi lại run sợ mà lùi lại đến khi lưng chạm phải cánh cửa kính.
“ A…Anh…Anh sao lại…?” Tôi không thể nhớ mình muốn hòi gì ? Hỏi tại sao anh lại đến ? Tại sao ngày đó lại như vậy ? Hay hỏi có phải anh muốn lại một lần nữa dày vò tôi ?
“ Bình tĩnh nào, chuyện gì vậy ? Anh làm gì sai sao ?” Anh vẫn cứ dùng chất giọng ấm áp như ngày đầu ta gặp, nhưng nó làm tôi sợ hãi tột cùng.
“ Tránh ra “ Tôi hét lớn, sau đó mở cửa mà chạy đi, chạy thật nhanh khỏi phòng thí nghiệm, một mạch chạy đến khu lớp học bỏ hoang, nơi duy nhất khiến tôi bình yên…Ngồi dưới sự hỗn độn, sự ma mị và cái lạnh của gió, tôi tỉnh vài phần, nhưng lại đau gắp trăm, sao lại có thể ? Ba năm trước bằng cái giọng chua xót anh bóp chết tình cảm của tôi, rồi ba năm sau lại dùng chất giọng ấm áp như chưa có gì sảy ra ? Anh đúng là gã tồi. Khóc lớn, khóc muốn rách hai mắt, cuối cùng cũng ngủ gục tại chỗ, tôi cũng không chắc là ngủ hay ngất nữa, chỉ biết sau đó cảm giác lạnh lẽo lại ôm lấy tôi, cảm giác như đã thành quen, lạnh đến buốt giá. Trong cơn mê… hình ảnh ấy như trước mắt tôi, giọng nói ấy như ngay cạnh tôi
“ Anh xin lỗi “ Một giác mơ thật lạ kì, sao lại có chuyện ấy được chứ ? Chẳng lẽ ba năm qua mày vẫn ngộ nhận sao ? Tự mình trong thâm tâm chửi rủa, chửi rủa sự ngu ngốc của chính bản thân, sao có thể anh xin lỗi chứ ?
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! Tác giả: NgocNguyen2105 Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối, hít một hơi sâu, tôi đứng dậy lặng lề, đầu có đau nhức, có mệt mỏi, nhưng không thể sánh bằng sự đau và lạnh trong lòng… Tại sao anh lại quay lại cuộc đời tôi?
Leave a Reply