
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đọc truyện gay Tình yêu và Thù hận online | -Reng….reng……reng…. Âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức báo hiệu thời gian cho việc vùi đầu vào trong chiếc chăn đã kết thúc. Nhón chân đạp mạnh cho chiếc chăn văng qua một bên, cậu vươn vai ngáp một cái dài thấy rõ.
Tình yêu và Thù hận TRUYỆN GAY
Tác giả: ]-[oàng ]/[inh
1 – Xin Việc
Bước chân xuống giường, cậu lần mò tìm đôi dép lê, xỏ xong chiếc cuối cùng cậu lết vô nhà vệ sinh. Mất gần 30 phút cho việc chỉnh trang dung nhan, cậu cuối cùng cũng hài lòng với hình ảnh một người thanh niên đang mỉm nhìn lại cậu. Với tay lấy cái giấy hẹn phỏng vấn, cậu đóng cửa phòng rồi lao thẳng xuống bếp.

-Sáng nay mình ăn gì vậy chị hai – Cậu liếc cái nồi đang nghi ngút khói rồi hỏi.
-Bún cà – ri, món mà em thích nhất đấy – Chị mỉm cười trả lời cậu không quên nhéo má cậu một cái đau thấy rõ.
-Chị hai này, em lớn rồi chứ bộ – Cậu làm mặt giận, đưa tay xoa xoa cái mặt – Mai mốt lỡ chị quen tay, trước mặt bạn em, chị làm như vậy thì tụi nó nghĩ sao về em.
-Ha ha ha. Sao hôm nay nói chuyện khác mọi ngày thế chú em, không còn là thằng Hoàng hay nhõng nhẻo ngày nào của chị nữa rồi há – Chị Ngọc đá đểu nó.
-Xí, em không còn bé nữa đâu nha. Hôm nay em có hẹn đi phỏng vấn, sau này em có việc làm rồi thì chị không còn cực khổ nữa. Em sẽ lo mẹ với chị một cuộc sống sung sướng – Cậu cười híp mắt.
-Thôi đi ông ơi – Liếc cậu cái rõ dài, chị nhỏ giọng – Cậu tự nuôi được bản thân mình đã là may mắn lắm rồi ở đó mà đòi…
-Chị này nói kỳ, sao em lại không lo được. Mà mẹ đâu rồi chị.
-Mẹ tập thể dục ngoài sân ấy, em ra kêu mẹ vào ăn sáng đi để chị còn đi làm nữa.
-Dạ.
Buổi sáng hôm nay không khí trong lành thấy lạ, cậu nhìn bầu trời trong xanh mà thầm nghĩ “hôm nay chắc sẽ đẹp trời đây!”. Nhìn mẹ đang tập dưỡng sinh với các bác hàng xóm, cậu thấy lòng bình yên lạ, lâu lắm rồi mới thấy mẹ cậu thảnh thơi như vậy. Cũng phải kể từ ngày ba cậu mất, ít khi nào thấy bà cười, thay vào đó trong đôi mắt ấy luôn xuất hiện một nỗi buồn thăm thẳm.
Cậu rất sợ mẹ buồn nên lúc nào cũng có gắng làm bà vui lòng. Khi cầm giấy báo nhập học của Đại học Bách Khoa, cậu mừng như muốn khóc, cậu muốn mẹ cậu là người đầu tiên hay tin này, khi ấy cậu đã thấy mắt bà rưng rưng hai giọt lệ, nhưng bà nhanh chóng quẹt nó đi, thay vào đó bà lại mỉm cười với cậu. Lúc ấy quả thật gia đình cậu rất khó khăn, cậu không biết mình có thể có khả năng đến trường được hay không. Mẹ cậu với chị Ngọc sau một đêm bàn bạc đã quyết định dù có bất cứ chuyện gì cũng phải cho cậu ăn học đàng hoàng.
Chính vì thế đối với cậu, việc học tốt chính là điều cậu có thể làm để trả ơn cho mẹ và chị. Quả thật trời không phụ người có lòng, cuối cùng cậu cũng đã tốt nghiệp với tấm bằng loại Ưu, hy vọng tràn trề về cuộc sống mới, cậu nộp đơn xin vào làm trong Công ty TMCP Đại Tín, một công ty trực thuộc Tập đoàn Đại Tín lớn nhất nhì thành phố. Hôm qua nhận được thơ mời phỏng vấn, cậu thấy mẹ và chị cậu dường như rất vui, còn cậu đã trằn trọc cả đêm không ngủ được, vui mừng cũng có vì đã được mời phỏng vấn, nhưng lo lắng cũng có vì không biết mình có vượt qua hay không. Cú mãi lo suy nghĩ, gần 2 giờ sáng cậu mới ngủ.
-Mẹ, chị hai mời mẹ vào ăn sáng – Cậu gọi nhỏ.
-Uhm, mẹ vô liền – Quay qua các bạn dưỡng sinh của mình, bà nói – Tôi vào trước nhá, các bà.
-Chị cứ vô đi, tý nữa tụi tui cũng về rồi.
-Hôm nay không phải có hẹn sau mà giờ này còn ở đây – Bà nhìn cậu mỉm cười.
-Dạ, thì con đợi mẹ ăn xong rồi đi cũng chưa muộn mà, với lại 8 giờ mới tới giờ mà mẹ – Cậu gãi tai giải thích.
-Thôi đi vô – Bà khoác tay cậu.
-Xong chưa chị hai – Cậu gọi.
-Xong rồi đây, mẹ với em vào ăn đi – Tù trong bếp tiếng chị Ngọc vọng ra.
-Con thấy mình có tự tin không Hoàng – Đang ăn, bà ngừng đũa rồi hỏi.
Nuốt vội đũa bún vào bụng, cậu trả lời.
-Dạ con cũng chưa biết nữa, nhưng hy vọng là mọi việc suông sẽ.
-Cái thằng, ăn với uống cứ như là con nít vậy đó, không biết bao giờ mày mới lớn. – Vơ miếng khăn giấy, bà đưa cho cậu.
-Con… con.. lớn rồi chứ bộ. Không phải hôm nay con sắp có việc làm để nuôi mẹ với chị hai rồi hay sao? – Vừa chùi vệ cà ri trên má, cậu vừa trả lời.
-Được hẵng hay, ăn lẹ đi, sắp tới giờ chị đi làm rồi – Chị Ngọc giục cậu.
Sau khi xử lý xong tô bún, cậu nhanh chóng vệ sinh lần hai rồi chào tạm biệt cả nhà. Ra bến chờ, chưa đầy 3 phút sau đã có xe buýt đến. Ngồi trên xe, cậu hy vọng mình sẽ lọt qua vòng xét tuyển, có như vậy mẹ và chị cậu mới đỡ khổ. Đại Tín đây rồi, ôi sao mà nó lớn đến thế nhỉ, nếu được làm việc trong đây chắc sẽ là một cơ hội tốt để cậu rèn luyện bản thân mình. Thôi không suy nghĩ nữa, đi phỏng vấn thôi. Để coi phòng nhân sự, à đây rồi, nó nằm trên tầng 7, cậu mãi theo dõi bảng chỉ đường mà quên mất rằng mình đang cầm trên tay giấy hẹn, một nhóm người đang lướt nhanh qua chổ cậu, vô tình họ va phải cậu.
-Ý, xin lỗi cậu có sao không? – Một trong số họ hỏi thăm.
-À, tui không sao. Các anh đi đâu mà trông có bộ hấp tấp vậy – Cậu phủi tay áo rồi nhìn họ.
-Đi phỏng vấn , thế còn cậu – Lại giọng nói lúc nãy.
-Tui cũng thế, hy vọng chúng ta sẽ là đồng nghiệp. – Cậu chìa tay ra trước mặt chàng thanh niên ấy.
-Uh, hy vọng vậy . Cậu đi chung chứ.
-Àh, ừ, đi chung.
Ủa cái gì vậy. Anh nhìn thấy mảnh giấy có mộc công ty đang nằm dưới chân bảng chỉ đường, tiến lại gần rồi nhặt nó lên quan sát. Àh, giấy hẹn phỏng vấn, tên Vũ Minh Hoàng, tên cũng đẹp đấy nhỉ. Nhưng nếu không có giấy hẹn thì…
Tại phòng chờ.
-Sao rồi, kết quả sao anh? – Cậu lo lắng hỏi Tuấn, người thanh niên vừa kịp làm quen dưới bảng chỉ đường.
-Uhm, cũng không biết nữa, họ bảo tui về chờ kết quả.
-Thế à. Đang định hỏi thêm thì…
-Mời anh Vũ Minh Hoàng.
-Dạ. Thôi gặp anh sau nha, tới lượt tui rồi. – Cậu nhíu mày nói với Tuấn.
-Ừ, chúc cậu may mắn. Tui về trước.
-Xin anh cho xem giấy hẹn.
Cậu giật mình, đâu mất tiêu rồi, nhớ lúc nãy mình còn cầm trên tay mà, kỳ vậy ta.
-Xin lỗi, anh có đem theo giấy hẹn của công ty không vậy? – Giọng chị phỏng vấn hỏi nhẹ.
-Dạ, có mà, nhưng đâu mất tiêu rồi – Cậu đưa tay vào túi quần rồi cả túi áo vẫn không có – Lúc nãy tui còn cầm trên tay mà. Cậu gãi đầu phân bua.
-Nếu không có giấy hẹn thì xin lỗi anh, tui không giúp được gì, anh có thể ra ngoài. Khi nào có giấy hẹn thì mời anh lên đây.
-Cảm ơn chị – Giọng cậu buồn thiu.
-Mời anh…
Kỳ vậy ta, mình nhớ rõ ràng là cầm trên tay mà, sao lại mất được chứ, hay là nó rớt ở đâu rồi, chết thật. Bảng chỉ đường, đúng rồi chắc mất ở đó, Suy nghĩ đến đây cậu nhanh chân chạy xuống tầng 1 bằng thang bộ mà quên mất kế bên mình có hai cái thang máy đang chờ sẵn.
-Anh gì đó ơi, anh có thấy….. Vừa thở cậu nhìn chầm chầm vào tờ giấy mà anh đang cầm trên tay, đúng là của mình rồi hên quá nó không mất, nhanh chóng cậu giật tờ giấy ấy về phía mình mà không thấy một ánh mắt ngỡ ngàng đang nhìn chầm chầm vào cậu.
-Ấy chết, xin lỗi anh, tại tui… àh tờ giấy này là giấy hẹn phỏng vấn, nhưng khi nãy vô tình làm rớt, mà họ lại cần có nó mới chịu phỏng vấn, cho nên khi thấy anh cầm nó tui….đã giựt…nó. – Thấy mình có hơi quá đáng nên cậu luống cuống thanh minh.
-Không sao, không có gì đâu. Cậu đi xin việc à.
-Vâng, hôm nay tui có hẹn phỏng vấn, đi đến đây thì mất giấy hẹn mà không hay, cũng hên là còn ở đây, tui chỉ sợ nhân viên vệ sinh quét nó đi rồi chứ – Vừa nhìn tờ giấy cậu vừa trả lời.
-Năm nay cậu mấy tuổi rồi?
-Hả… à tui 23, mới tốt nghiệp xong.
-23 à, còn trẻ quá nhỉ – Anh mỉm cười nhìn cậu.
Thịch, hình như tim cậu đập nhanh hơn một nhịp, gì thế này, sao mình có cảm giác hơi choáng, anh ta có nụ cười quyến rũ thật đấy, ngay cả mình là con trai còn thấy nó đẹp nữa là, không biết có bao nhiêu cô chết dưới nụ cười ấy nhỉ. Á sao tự nhiên mình lại có ý nghĩ điên khùng đó vậy trời, đang mãi suy nghĩ mà cậu không thấy có người đang hướng cái nhìn đầy nghi hoặc về cậu.
-Này, cậu không sao chứ.- Anh hươ tay trước mặt cậu – Này…
-Hả, anh cũng đi … phỏng vấn hả – Cậu trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.
-Hả.? – Lần này tới anh bất ngờ, thoáng suy nghĩ một giây rồi anh trả lời cậu – Ừ, tui có hẹn phỏng vấn, nhưng xong rồi.
-Ừ, vậy hả. Tui… đi trước đây, không hết giờ rồi. Cảm ơn anh – Cậu nhanh chóng quay đi cốt để anh không thấy vẻ bối rối lúc nãy của cậu khi mà cậu cũng nhận ra mình vừa bị hố nặng. Hôm nay mình khó hiểu thật, tự dưng lại làm mình mất mặt thế không biết.
-Chà một cậu nhóc thú vị nhỉ – Rút cái điện thoại từ túi quần, anh thực hiện kết nối cuộc gọi, chưa đầy 3 giây sau. – Alo…
Còn tiếp
tu says
tác gia oi viết tiếp đi