Truyện gay: Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường – Chap 12
Tác giả: Sú Hoàng Long
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Người phụ nữ cúi gầm mặt, đảo nhẹ tròng mắt. Luật sư tác động : _ Xin bà hãy trả lời câu hỏi
Người phụ nữ giúp việc liếc nhẹ nhìn bà Lệ Xuân, lúc này khuôn mặt bà Lệ Xuân mở to nhìn vê hía bà. Luật sư thúc ép:
_ Xin bà hãy trả lời câu hỏi ..,,Bà đang che dấu sự thật hay vì bị đe dọa?
Đúng lúc này Luật sư củ bà Lệ Xuân đứng dậy phản đối. Luật sư giải thích rằng mọi người đều có quyền sử dụng ” quyền im lặng” trước toà” và luật sư bào chữa đã cố tình gây áp lực , không làm đúng với chức năng của mình và làm trái với luật tố tụng
Luật sư liền bị Chủ Tọa nhắc nhỡ . Và ông giải thích đương sự có quyền không trả lời câu hỏi của Luật sư , khiến Luật sư phải rút kinh nghiệm và tìm cách đặt những câu hỏi khác:
– Ngày 20 tháng 12 năm 2015 , thân chủ của tôi có nhờ bà đưa cho anh Thịnh một chiếc loa và một chiếc USB, bà hãy cho Hội Đồng Xét Xử được biết ; lúc đó thân chủ của tôi đã nói gì với bà?
– Tui giữ im lặng
– Sau đó Bà có mở bài hát “Phải Lòng Con Gái Bến Tre” cho anh Thịnh nghe không?
– Tui giữ im lặng
Luật sư gật gù như ngầm đắc ý. Bởi ” quyền im lặng” được hiểu cũng chính là con dao hai lưỡi. Nếu biết sử dụng đúng lúc sẽ có giá trị quyền lợi cho người bị hại, còn nếu lạm dụng sẽ đi bất lợi cho xét xử. Chỉ vì không lường trước được những câu hỏi và sự hài lòng của bà Lệ Xuân mà người phụ nữ giúp việc không muốn hé môi, tụ trung đã để mất đi quyền được trình bày. Có lẽ bà ấy cũng chẳng biết mình nên nói gì. Luật sư bào chữa chuyển sang hỏi bà Lệ Xuân
– Theo như bà nói. Khi anh Thịnh được đưa về nhà rất khó chăm sóc, thường lên cơn đập phá ,..Bệnh tình càng nặng hơn vì ảnh ảnh hưởng đến tâm thần, lúc đó bà làm gì?
– Tôi dỗ dành con tôi
– Có khi nào bà thấy anh Thịnh tỉnh táo không?
– Không thấy… tôi phải cho con tôi uống thuốc an thần cho cơn bộc phát qua đi
– Thân chủ của tôi cho rằng trái tim con bà rất đổi bình thường, có thể nghe hiểu và trả lời, bà có thể cho con trai của bà là anh Thịnh lên dự phiên toà không
Bà Lệ Xuân thẳng thừng từ chối: _ Thật là hoang đường, chẳng lẽ luật sư bào chữa cho rằng kết quả giám định pháp y của cơ quan chức năng là giả à? Con tôi không bao giờ đồng tình cho dù nó có được bình thường, nó không phải là gay, trước khi bị bệnh và sau khi bị bệnh nó đều không bao giờ đồng tình
– Tôi không nói anh Thịnh đồng tình hay không đồng tình. Tôi chỉ xin bà cho anh Thịnh đến dự phiên toà. Chỉ cần đến thôi, thân chủ của tôi chỉ muốn được gặp
– Không bao giờ, nó bị tâm thần, giấy trắng mực đen không thay đổi được gì
Cứ như thế thời gian thẩm tra chậm chạp trôi đi, Luật sư không còn tìm thấy khe hở nào từ phía bà Lệ Xuân. Bà ấy đã cương quyết muốn đẩy thằng Cu vào phòng lao lí. Những người nông dân chất phác quê mùa tiếng nói trở nên nhỏ bé trước thế lực đồng tiền chỉ biết chờ đợi đến phần nghị án. Đại diện Viện Kiểm Sát lại được mời đứng lên :
“Thưa hội đồng xét xử! Sau khi xem xét hồ sơ vụ án và phiên toà đã thẩm tra trong ngày hôm nay. Viện Kiểm Sát xét thấy hành vi của Bị cáo Nguyễn Văn Cảnh đối với người bị hại là Thịnh Nguyễn gây tổn hại về tin thần , bắt giữ người trái pháp luật và lạm dụng tình trạng không thể ý thức , tự chủ được của nạn nhân để thực hiện hành vi quan hệ tình dục nhiều lần.
Viện Kiểm Sát xét thấy bị cáo đã vi phạm khoản d mục 2 điều 157 và vi phạm khoản d mục 2 điều 141 bộ luật hình sự. Viện Kiểm Sát đề nghị Hội Đồng Xét Xử tuyên phạt bị cáo Nguyễn Văn Cảnh 7 năm tù giam
– Tui không có, tui muốn gặp anh Thịnh””. – Thằng Cu bộc phát, vung tay đập xuống vành móng ngựa. Nó bị hai cảnh sát hổ trợ tư pháp nắm giữ lại. Chủ toạ thậm chí còn không cho nó được nói lời sau cùng. Ông cùng bốn người Hội Thẩm Nhân Dân vào trong nghị án và giao thằng Cu cho lực lượng công an kiểm soát. Đoạn phiên toà làm việc trở lại. Thư ký truyền đạt cho mọi người đứng lên nghe toà tuyên án.
Thằng Cu bị kết án 7 năm tù giam. Chủ toạ thậm chí còn không nhắc cho ai biết về khoản thời gian 15 ngày kháng án để đi đến một phiên phúc thẩm ở cấp cao hơn. Thằng Cu ngã quỵ trước vành móng ngựa, nước mắt rơi lả chả. Trong khi mẹ nó ngất xỉu tại phiên toà và được ba nó dìu đỡ. Người phụ nữ giúp việc rời gót khỏi bàn, nhấc tay dụi nước mắt. Phiên toà đã tan mà cảm giác buồn thương còn mải vây bủa lấy bà”
Ông Năm rời khỏi một chi nhánh ngân hàng bên hữu ngạn ,đến chiếc xe hơi , mở cửa bước vào . Thịnh ngồi giữa hai người phụ nữ ở băng ghế đằng sau muốn liu riu ngủ. Ông Năm thông báo cho bà Lệ Xuân :
_ Tôi đã chuyển tiền cho họ xong rồi thưa bà
Bà Lệ Xuân ngầm hiểu họ ở đây chính là các thành viên Hội Thẩm Nhân Dân, khoản tiền được chia làm năm , là sự đáp lễ của bà Lệ Xuân cho kết quả xét xử theo mong muốn của bà ấy. Việc bà Lệ Xuân có một “con bài át chủ” là hồ sơ bệnh án và kết quả giám định pháp y của Thịnh thì không có gì bàn cãi. Chỉ với điều đó cũng đủ cho những người đại diện công lý dựa vào để tự ” bào chữa” cho thói quan liêu.
Lương tâm họ có được bình thản không? Liệu họ có thật sự bình yên không? Chỉ biết phía trước là một sự hỗn độn bát nháo. Những phương tiện giao thông đợi phà trên bến Tân Phú. Phía sau bị tắt đường bởi một đám đông vây quanh một ” Nghệ Sĩ Đường Phố”. Những câu hát vô tình lọt vào bên trong chiếc xe Roll Roycee. Ông Năm cho dừng xe lại đợi phà. Bất đắc dĩ những người trong xe nghe một ca khúc
Tôi thương vợ tôi, nghĩa tình trước sau vuông tròn. Tôi thương vợ tôi tánh tình ngay thẳng hiền ngoan. Tôi thương vợ tôi không lụa là xa hoa gấm nhung. Tôi thương vợ tôi biết yêu chồng thương con hết lòng
Thì ra Thịnh đã được đưa đến Bến Tre thế mà bà Lệ Xuân nhất mực không chịu cho Thịnh lên tòa. Chàng trai ” Nghệ Sĩ Đường Phố” , dắt theo một cô vợ thiểu năng hát rao bán kẹo kéo , buông câu hát gợi niềm da diết, cộng với thứ hoạt chất của thuốc an thần khiến ánh mắt Thịnh mau chóng chìm lắng. Đâu đó trên mọi nẽo đường Bến Tre, những câu hát mang đậm tình người ấy bất chợt hãy còn vang mãi với thời gian, giống như cái tình người nơi mảnh đất này không bao giờ phai nhạt . Bến Tre giàu dừa, dường như cũng giàu tình người. Những con người thân thương mộc mạc. Những cuộc sống đời thường dường như đã hiển hiện trên bến phà này
Gian nan ngày đêm, sớm chiều nắng mưa dãi dầu, không tham giàu sang, không đua đòi xe lớn nhà cao. Khi xưa yêu nhau hai đứa nghèo chung manh vách tre, qua bao nhiêu năm dẫu có nghèo nhưng tình càng sâu….
Câu hát cũng khiến nước sông Hàm Luông lắng động, chảy lững lờ , gắn đem những cánh lục bình lạc lõng tìm một bến đổ . Con phà Tân Phú đang đưa chiếc Roll Royee sang bên kia bờ. Người phụ nữ giúp việc quay đầu nhìn lại bến bờ dần rời xa. Hằng sâu trong đôi mắt của người phụ nữ giúp việc, bà đã gửi lại nổi niềm gì cho mảnh đất Bến Tre mà đôi mắt chứa chang một ngấn lệ. Bà Lệ Xuân quay sang trách mắng:
Chị có dẹp cái bản mặt đưa đám của chị đi không hả?
Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại, mười ba ngày ở phòng tạm giam cơ quan công an trôi qua lê thê đối với thằng Cu là những chuỗi ngày thật sự rất khó khăn, đêm không ngủ được, suy nghĩ nhiều khiến nó tiều tụy đi nhiều lắm . Nó chỉ có duy nhất một niềm mong ước là được gặp người chồng khùng của nó. Có lẽ nó chẳng bao giờ hối tiếc khi yêu Thịnh. Một thanh niên nghĩa vụ trong ngành công an để cho thằng Cu một khai thức ăn và nói_ Ăn mà dưỡng sức, ba ngày nữa qua trại giam sống, ở đó có nhiều bạn tù chăm sóc cho
Người thanh niên cười nhạt một tiếng rồi quay đi. Thông báo đó có xá là gì. Bởi bản thân thằng Cu cũng biết đang thụ án tù bảy năm. Nó đâu còn cảm thấy bị sốc. Thằng Cu biết trước sau gì nó cũng buột phải rời khỏi nơi này. Không biết chừng nơi đó còn tốt hơn bốn bước tường bũa vây lấy nổi cơ đơn trong phòng tạm giam cơ quan Công an . Thằng Cu ngồi co ro, cúi vụt mặt chẳng buồn ăn uống
Cùng thời điểm này, ở trong căn biệt thự Napoleon, Thịnh đòi mở cửa, bà Lệ Xuân không cho, Thịnh kích động đập phá đồ đạc. Người mẹ yếu ớt không cản đượcThịnh vội chạy ra ngoài kêu gọi thất thanh:
_ Chú Năm, chú Năm ơi
Ông Năm liền chạy vào. Thịnh đập gẫy một cây loa , ném nửa khúc về phía ông Năm, khúc loa bay sợt qua người ông , va vào bức tường thật mạnh làm vỡ ra từng mảnh mê ka. Thịnh héc lên: _”ghe..ghe”. Thịnh giật đứt dây nối của loa center ném vào cửa sổ. Tiếng động thật lớn làm người phụ nữ giúp việc đang mò lên cầu thang một phen giật mình. Bà không dám đến gần cửa vì sợ vô tình sẽ bị trúng mình. Người phụ nữ giúp việc khép nép vào trong bức tường. Ông Năm xông tới giữ Thịnh lại:
_ Cậu Thịnh, có chú đây mà
Thịnh tóm lấy cổ áo ông Năm kéo đẩy bần bật: _ “Ghe..em…em….ghe”
Người phụ nữ giúp việc bật khóc, lững thửng đến gần bà Lệ Xuân:_” Bà ơi bà ! Cậu Thịnh muốn gặp cậu Cảnh đó bà”
_ “Chị im đi”. – Bà Lệ Xuân liền ném cơn tức giận vào người phụ nữ giúp việc
_ Được rồi ! Tui im, từ giờ tui sẽ im, bà cho tui nghỉ việc luôn đi bà
Người phụ nữ khóc tức tưởi, vụt chạy. Thịnh hất ông Năm ra, ôm nhanh giàn máy định đập nữa
_ “Cậu Thịnh”. – Ông Năm ôm chặt và kéo Thịnh ra, ông nói khẩn cấp: -” Bà ơi, ngắt cầu dao điện đi bà”
Ông Năm ra sức kéo Thịnh xuống sân vườn. Một mình ông Năm cũng không cản nổi Thịnh . Ông là người những lần chứng kiến Thịnh lên cơn, nhưng chưa bao giờ ông thấy Thịnh lên cơn mạnh như lần này. Ra tới sân, Thịnh lại phá nát vườn hoa đổ quyên, dù ông Năm có ra sức giữ Thịnh như thế nào đi chăng nữa.
_ “Cậu Thịnh, cậu Thịnh ơi”.
Thịnh đẩy ông Năm té sấp soài, quơ cây cuốc tàn phá hoa và cây cảnh
_” Bà ơi ! gọi cho Cậu Hưng về đi bà”. – Ông Năm kinh hãi, lấp lửng không dám đến gần Thịnh: _” Cậu Thịnh ơi! Bỏ cây cuốc xuống đi cậu”
Bất thình lình Thịnh trừng mắt, nhấc cây cuốc đe dọa ông Năm khiến ông phải giữa khoảng cách với Thịnh
_” Cậu Thịnh”
_” Đi……đi”. – Thịnh quơ tròn cây cuốc
Bà Lệ Xuân khóc vật vựa trên thảm cỏ. Chính bà còn không chắc chắn rằng con trai bà còn có thể phân biệt được tình mẫu tử hay không
_” Thịnh ơi! Nghe maman không con? Con bỏ cây cuốc xuống đi, maman sai rồi, maman đã sai rồi”
Bà Lệ Xuân lên cơn đau đầu, ngồi vật vựa trên ghế sô pha. Thấy ông Năm từ trên lầu đi xuống, bà nhổm dậy hỏi: _ Thằng Thịnh đã ngủ chưa? _ Dạ! Cậu Thịnh ngủ rồi bà
_ Chú đã sạc cái loa đó cho nó chưa?
_ Tôi đã sạc rồi thưa bà!
Bà Lệ Xuân lại ngã lưng mệt nhoài, tự miệng nói ra: _ ” Cũng chẳng phải là cách, ngày nào cái loa đó còn thì ký ức của nó không bao giờ mất đi, không biết từ giờ nó còn bị kích động bao nhiêu lần nữa đây”. – Chợt bà Lệ Xuân quay mặt hỏi ông Năm: _ ” Chú có thấy chị Hương đâu không?”
_ Tôi thấy chị ấy ngồi khóc ở phía sau
_ Chú ra xin lỗi giúp tôi, tôi rối quá không kiềm chế được thôi chú à!
_ Tôi hiểu ..thưa bà!
Ông Năm đi khuyên nhũ người phụ nữ giúp việc. Có lẽ ông ấy đã nói những lời nhẹ nhàng để thay bà Lệ Xuân giữ một người giúp việc lâu năm ở lại. Thật ra người phụ nữ giúp việc ấm ức mới nói vậy thôi chứ trong thâm tâm bà ấy không hề muốn nghỉ việc. Có lời nói của ông Năm bà ấy cũng thấy mát ruột. Người phụ nữ giúp việc xách giỏ đi ngang bà Lệ Xuân , dừng bước thưa gửi một tiếng: _ Thưa bà ! Tui đi chợ
_ ” Chị còn giận tôi hông?” . – Bà Lệ Xuân nhượng bộ hỏi
_ Tui đâu dám
Không còn chuyện gì khuất mắt, người phụ nữ giúp việc cất bước
Đoạn bà Lệ Xuân mắng Hưng trong điện thoại, mặc dù mọi chuyện bây giờ đã ổn, Thịnh đã xuống cơn kích động thần kinh
_ Mày chết luôn rồi hả Hưng
_” Mẹ à! Tại sao mỗi lần thằng Thịnh lên cơn mẹ cứ kiếm chuyện với con hoài vậy? Con đã nói con bận lắm mà”. – Hưng càm ràm.
_ Mày bận cung phụng cho con quỷ cái đó chứ gì.
_ Mẹ thôi đi, lúc nào mẹ cũng can thiệp vào chuyện tình cảm của con, mẹ không cho con cưới thì thôi
_ “Tao ko bao giờ cho một đứa con gái từng làm quán bar đặt chân dô cái nhà này, mày nghe rõ chưa?”. – Bà Lệ Xuân cáo gắt
Hưng cúp máy, thảy cái điện thoại di động ra xa, choàng tay xoa bóp bộ ngực trần của bạn gái đang khoe khoang đẩy đà trên nệm. Cô gái trắc nết mang tay sờ mó bộ hạ Hưng
_ Mẹ anh lại có thành kiến với em nữa hả?
_ Ừh!. – Hưng gật đầu
_ Ai biểu anh nói gạt mẹ anh làm chi, từ đầu em đã không muốn thế rồi
Hưng tốc cái chăn ra, bước xuống giường, cúi nhặt cái quần lót mặc vào rồi đi ra trước ban công khách sạn Palace nhìn ngắm Thành Phố Đà Lạt. Bạn gái của Hưng khoát áo choàng ngủ đi theo ra ngoài , ôm Hưng từ phía sau, giọng nũng nịu
_ Em không biết đâu, anh phải làm sao cho mẹ anh chấp nhận em
Hưng xoay lại nựng bạn gái, mỉm cười đắc đểu một cái: _ Điều gì mẹ anh không thích thì ngay cả ba anh cũng bó tay
_” Em không chịu đâu”. – Cô gái giậm chân dẫy đành đạch
Bà Lệ Xuân lên cơn đau đầu, ngồi vật vựa trên ghế sô pha. Thấy ông Năm từ trên lầu đi xuống, bà nhổm dậy hỏi: _ Thằng Thịnh đã ngủ chưa? _ Dạ! Cậu Thịnh ngủ rồi bà
_ Chú đã sạc cái loa đó cho nó chưa?
_ Tôi đã sạc rồi thưa bà!
Bà Lệ Xuân lại ngã lưng mệt nhoài, tự miệng nói ra: _ ” Cũng chẳng phải là cách, ngày nào cái loa đó còn thì ký ức của nó không bao giờ mất đi, không biết từ giờ nó còn bị kích động bao nhiêu lần nữa đây”. – Chợt bà Lệ Xuân quay mặt hỏi ông Năm: _ ” Chú có thấy chị Hương đâu không?”
_ Tôi thấy chị ấy ngồi khóc ở phía sau
_ Chú ra xin lỗi giúp tôi, tôi rối quá không kiềm chế được thôi chú à!
_ Tôi hiểu ..thưa bà!
Ông Năm đi khuyên nhũ người phụ nữ giúp việc. Có lẽ ông ấy đã nói những lời nhẹ nhàng để thay bà Lệ Xuân giữ một người giúp việc lâu năm ở lại. Thật ra người phụ nữ giúp việc ấm ức mới nói vậy thôi chứ trong thâm tâm bà ấy không hề muốn nghỉ việc. Có lời nói của ông Năm bà ấy cũng thấy mát ruột. Người phụ nữ giúp việc xách giỏ đi ngang bà Lệ Xuân , dừng bước thưa gửi một tiếng: _ Thưa bà ! Tui đi chợ
_ ” Chị còn giận tôi hông?” . – Bà Lệ Xuân nhượng bộ hỏi
_ Tui đâu dám
Không còn chuyện gì khuất mắt, người phụ nữ giúp việc cất bước
Đoạn bà Lệ Xuân mắng Hưng trong điện thoại, mặc dù mọi chuyện bây giờ đã ổn, Thịnh đã xuống cơn kích động thần kinh
_ Mày chết luôn rồi hả Hưng
_” Mẹ à! Tại sao mỗi lần thằng Thịnh lên cơn mẹ cứ kiếm chuyện với con hoài vậy? Con đã nói con bận lắm mà”. – Hưng càm ràm.
_ Mày bận cung phụng cho con quỷ cái đó chứ gì.
_ Mẹ thôi đi, lúc nào mẹ cũng can thiệp vào chuyện tình cảm của con, mẹ không cho con cưới thì thôi
_ “Tao ko bao giờ cho một đứa con gái từng làm quán bar đặt chân dô cái nhà này, mày nghe rõ chưa?”. – Bà Lệ Xuân cáo gắt
Hưng cúp máy, thảy cái điện thoại di động ra xa, choàng tay xoa bóp bộ ngực trần của bạn gái đang khoe khoang đẩy đà trên nệm. Cô gái trắc nết mang tay sờ mó bộ hạ Hưng
_ Mẹ anh lại có thành kiến với em nữa hả?
_ Ừh!. – Hưng gật đầu
——————-
Thuộc truyện: Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường – by Sú Hoàng Long
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 2
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 3
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 4
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 5
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 6
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 7
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 8
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 9
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 10
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 11
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 12
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 13
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 14
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 15
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 16
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 17
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 18
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 19
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 20
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 21
- Thằng Cu và Thằng Khùng Cầu Nhị Thiên Đường - Chap 22
Leave a Reply