Truyện gay: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 13
Tác giả: EunJung
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Trời đất, anh sao vậy Dương, bộ dạo này nóng trong người quá hay sao mà ra máu cam vậy nè, ngước lên coi
Anh như cái máy chỉ biết làm the lời nó, nó vỗ vài cái vào trán anh, đợi hết ra máu nó liếc anh
– Nói không suy nghĩ bậy bạ, cũng không phải do nóng trong người, vậy cái gì đang chảy ra kia?
Anh lúng túng
– A…Anh….Anh…
– Anh đừng nói anh có cảm giác với em nha, giỡn hoài.
– Thật ra thì cũng có…một chút.
Nó nhìn quanh định nói gì bất giác thấy thứ- không- nên- thấy đang căng trong chiếc quần lót của anh, anh đỏ mặt quay vào trong nói lí nhí
– E…Em….có thể ra ngoài một chút không Tường?
Nó hiểu anh định làm gì nên với tay lấy chiếc quần short xuống mặc vào
– Em hiểu rồi, nhanh nha, em còn tắm nữa
Nó bước ra ngoài, chừng 1’ sau nó nghe tiếng hít, tiếng rên nhỏ trong cổ của anh, nó đã quá quen với chuyện này, sống với hắn thì chuyện này gặp như cơm bữa, nó lịch sự nên bỏ qua chiếc võng mắc trên 2 cây dừa cách đó không xa để ngồi.
15’ sau nó nghe anh nói nhỏ
– Em vào đi
Nó đứng dậy bước vào chỉ anh
– Lần này tắm nghiêm túc nghe chưa? Anh thiệt là …Haizzz
Anh đỏ mặt vội xối vài gàu nước rồi mặc đồ chạy ra ngoài, nó nhìn theo lắc đầu
Lên mâm cơm nó lâu lâu quay qua thấy anh cứ nhìn nó, nó nhìn lại thì anh lại quay lại chén cơm húp canh xì xụp. Nó cười lén rồi giả vờ như không thấy quay lại bữa ăn, chợt ông cụ lên tiếng
– Sao ta thấy cậu trai này cứ giống giống người Tây vậy ta? Hay là già cả lại trời tối nên mắt nhem nhuốt nhìn lộn?
Nó cười
– Dạ ông không nhầm đâu ạ, quả thật anh đây có cha là người Tây, mẹ là người Việt nên mới trông vậy đó.
Nó nghĩ lại
“Ấy chết, dân ở đây sợ người ta nhớ tới mối thù năm xưa lúc Mĩ sang xâm lược nước mình, không khéo tối nay anh Dương ở ngoài sân như chơi”
Nó quay qua cười với ông cụ
– Hì hì, thấy là người Tây vậy chứ ổng hiền lắm ông, lại rất yêu quê mẹ nữa, bằng chứng là anh ấy nói tiếng mẹ đẻ rất chi là trơn tru đúng không ông?
Ông cụ cười hiền
– Ta không biết con nghĩ gì sao cậu bé. Thật ra chúng ta không chấp nhất chuyện xưa cũ đó đâu, bây giờ hiện đại rồi, ta không thể cứ suy nghĩ kiểu áp đặt đó được, người Tây cũng hay vô đây du lịch lắm, mặc dù không hiểu gì nhưng thấy họ cũng khá là thân thiện, ông cũng hay chặt dừa cho họ lắm, họ rất thích Việt Nam mình, rồi ông bà cũng coi thời sự, thấy nước mình với họ bây giờ cũng thắt chặt lắm à, ông hỏi vì tò mò thôi, con đừng lo ta bạc đãi nó
Nói đúng tim đen nên nó cười gượng rồi cắm cúi ăn tiếp. Anh cũng nghe thấy sợ nên cũng im lặng không dám nói, phải nói người Việt Nam thật là rất có lòng vị tha, nó đã cứu anh một bàn trông thấy. Ăn cơm xong nó rửa chén phụ bà cụ rồi đi lên nhà, thấy anh ngồi một mình ngoài sân nó đi lém lỉnh đi nhè nhẹ ra ..
– Hù…
Anh đang ngồi chổm bị nó hù một cái hồn vía lên mây cắm đầu xuống đất, nó hết hồn chạy lại đỡ anh lên phủi bụi
– Chết, em xin lỗi nha, em không biết anh yếu bóng vía dữ vậy
Anh phủi tay chân lia lịa
– Khô…không sao mà
Tính bỏ vô nhà thì bị nó nắm tay kéo giật lại
– Ê, tính trốn em hả? Xin lỗi chứ bây giờ có trốn cũng muộn rồi chàng trai.
Dương chối
– Chốn gì chứ. A…anh đâu có…
– Đâu có? Nhìn mặt anh là nói lên hết rồi
– Ừ thì…
Ngập ngừng một hồi anh nói lí nhí
– Cho anh xin lỗi chuyện hồi chiều. A…anh không cố ý làm vậy.
Nó đập vai anh
– Ầy, xin lỗi gì chứ, có sao đâu mà, đàn ông con trai gì mà dể mắc cỡ quá vậy, ở Mĩ người ta nghĩ thoáng lắm mà
– Anh chỉ ngại với em thôi, vì em là người châu á lại là Việt Nam rất coi trọng thuần phong mĩ tục, chứ anh thì ngại gì.
Nó nhìn anh dò xét
– Vậy anh đã lên giường với người khác rồi?
Anh giật mình quay lại nhìn nó
– Uhm thì có … vài lần
Nó mở to mắt
– “vài lần” hả?
Anh gật đầu nhưng nghĩ gì chợt xua tay lia lịa
– Nhưng…nhưng em đừng nghĩ xấu về anh nha, ở Mĩ người ở tuổi vị thành niên hầu như đều đã sex với nhau, ai ở đó cũng coi đây là điều bình thường nhưng ở Việt Nam thì khác, em… em đừng nghĩ anh là người xấu nha
Nó xua tay
– Được rồi mà, em có nói gì đâu, sống phải theo thời thôi, làm sao tìm được nét tương đồng về văn hoá và cách ứng xử giữa người Châu Á với các Châu khác chứ mà đặc biệt lại là người Việt Nam với Mĩ
Nó đưa tay lên làm dấu nhân
– Khác nhau hoàn toàn đấy, nhưng anh cũng đừng nghĩ người Việt Nam không làm chuyện đó khi chưa trưởng thành nhá, dù dư luận có phản đối thì hàng ngày vẫn có nhan nhãn những thứ đó xuất hiên trên mạng xã hội đó thôi.
– Vậy em đã ngủ với ai chưa?
– Ngủ thì có nhưng quan hệ thì chưa
– Ồ, 21 tuổi chưa một lần sao?
– Tất nhiên, em tuy không có quyền áp đặt người khác sống theo ý nghĩ của em nhưng em phân biệt được đâu là nên và không nên, giới hạn là đến đâu. Ở Mĩ thì không sao nhưng ở đây sẽ rất là bị dị nghị đó.
Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu
– À à.
– Vậy anh ngủ với con gái hả?
– Nếu nói thật thì anh sex với cả 2, trai gái gì cũng được tất, nói là yêu cũng không hẳn, chỉ thấy thích thích nhau thì cứ lao vào nhau thế thôi, sáng hôm sau nếu thấy tiếp tục được thì quen lâu dài, nếu không thì ai về nhà nấy. Mà toàn bộ bọn họ chỉ là tình một đêm, anh cũng chưa thực sự nghĩ ai trong bọn họ là người anh yêu hết.
– Anh thật là, không yêu cũng không nên làm vậy chứ.
– Hì, bỏ qua đi em, anh yêu ai anh không ép họ sex với anh đâu, anh phải giữ người đó cẩn thận, nếu có thể anh sẽ bỏ người đó vào lồng kính không cho ai chạm vào, phải nâng niu như một vật báu. Dù sao anh cũng có một nữa là máu Việt Nam mà
Nó cười
– Vậy ai làm người yêu anh thì may mắn lắm luôn rồi
Bất chợt anh hỏi nó
– Vậy em có muốn làm người may mắn đó không?
Nó bất ngờ quay qua, anh nhìn thẳng vào mắt nó, đây không phải là ánh mắt của người nói đùa thường ngày mà nó biết, ánh mắt này đang thể hiện sự chân thành. Nó muốn tránh ánh mắt này, nó quay sang bên kia
– Anh…anh nói chơi hay nói giỡn?
– Anh nói thật
– Nhưng anh biết em đã có người yêu rồi, còn nói những lời này.
_Anh không quan tâm, em có thể chia tay hắn mà
Nó đứng dậy
– Anh bị muỗi cắn hoá rồ rồi, em không nói nữa, đi ngủ đi, sáng mai anh em mình nói chuyện
Nó đứng dậy định đi vào nhà, anh đứng bật dậy kéo nó vào lòng, ôm nó khư khư trong tay
– Em thừa biết anh có điều kiện hơn tên đó, bề ngoài cũng không thua, tên đó lại hay lừa dối em, ba hắn cùng lắm chỉ là hiệu trưởng của một trường có tiếng ở Việt Nam, trong khi đó ba anh là một doanh nhân thành đạt có tiếng ở Mĩ. Anh thua hắn ở điểm nào chứ? Tại sao em không yêu anh?
Nó cứ để anh ôm như để anh bình tâm lại, đợi anh im lặng nó mỉm cười đỡ anh ra, nhìn vào mắt anh nó nói rõ từng chữ
– Anh à, tình yêu không phải xét trên phương diện giàu hơn, đẹp trai hơn, có điều kiện hơn là có thể được đâu anh, ai vậy em không biết, riêng em thì em không cho rằng đó là tất cả, khi anh thật lòng yêu một ai đó anh sẽ coi mọi thứ khác là tạm bợ mà thôi, ví như anh lựa chọn trong shop hàng nghìn chiếc túi, chợt anh tìm thấy một chiếc rất hợp với anh mặc dù chiếc túi đó không phải là đẹp nhất, không đắt tiền nhất nhưng anh cực kì thích chiếc túi duy nhất này, lúc đó anh sẽ nghĩ gì nào? Có phải anh nghĩ “mình thật sự thích chiếc túi này, nếu có một người nào đó mua trước thì tất nhiên mình sẽ mua một chiếc túi khác”, tuy nhiên có phải khi người ta mua rồi, anh có chiếc túi đẹp nhất rồi nhưng luôn lưu luyến chiếc túi kia không? Và cho rằng chiếc túi mình đang mang cũng chỉ là tạm bợ? Tình yêu là vậy đó, anh Tùng không phải người đẹp trai nhất, giàu nhất, có danh vọng nhất nhưng em lỡ yêu mất rồi, có thế nào cũng không thay đổi được. Con người thật ngu ngốc đúng không anh? Dù biết yêu sẽ chẳng dể dàng đâu thế nhưng ai cũng muốn yêu và được yêu, thậm chí yêu đơn phương họ vẫn chấp nhận, thế gian có hai chữ tình yêu thì chắc chắn sẽ có hai chữ đau khổ, mà nếu như vậy sao ta không nghĩ “hôm nay cứ yêu đi dù ngày mai có ra sao”. Anh biết không, vòng đời con người thật quá ngắn ngủi, nếu anh cứ lo sợ khi yêu sẽ đau khổ thì sẽ chẳng bao giò có được tình yêu vì yêu là phải chấp nhận. Giống như em vậy, dù ông Tùng lừa dối em bao nhiêu lần thì cuối cùng em vẫn yêu và bên ổng.
– Nhưng anh chỉ yêu mình em…
Nó cười
– Không phải vậy đâu anh, có thể bây giờ anh yêu em đó nhưng anh biết không, cuộc sống luôn công bằng, ông trời đã nói yêu là phải đau thì cũng cho con người sự lựa chọn. Khi anh từ bỏ một cái cây anh thích nhưng không thuộc về anh thì đằng sau cái cây đó sẽ có một rừng cây cho anh lựa chọn, anh không yêu em nhiều thế đâu, ở một thế giới gần 8 tỉ con người và một nơi hơn 90 triệu người như Việt Nam chẳng lẽ anh không tìm được ai yêu anh ư? Vậy em hỏi anh, anh yêu em vì cái gì?
Ngập ngừng một hồi anh trả lời
– Vì em dể thương, xinh đẹp lại rất chu toàn, là một người vợ tốt khi anh chọn, là người của gia đình…
Nó cười tưới, chỉ lên trời
– Anh trai à, anh thấy vũ trụ có bao nhiêu vì sao không? Và trái đất này có bao nhiêu người tốt hơn em không? Bây giờ anh chưa yêu em sâu đậm sao không cắt ngay để sau này không đau khổ? Trong thời gian anh chỉ nhìn về phía em trong vô vọng thì sao anh không nhìn xung quanh xem có bao nhiêu người đang yêu anh, có bao nhiêu người tốt hơn em, xứng với anh hơn em? Anh trai à…
Nó đưa tay ra trước mặt anh
– Qua đêm nay chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt, sẽ vẫn như bình thường, em và anh quan tâm lẫn nhau nhưng chỉ là anh em, được chứ?
Nó để bàn tay ở đó 1’, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay nó rồi nắm lấy, gục đầu lên vai nó thì thầm
– Em thắng anh rồi nhóc, quả không hổ danh sinh viên khối văn, em đã vận dụng hết kiến thức với anh rồi ư? Anh em tốt, mãi mãi là anh em tốt. Anh chắc chắn như thế
Nó vỗ lưng anh
– Rồi rồi, thôi anh em mình vào ngủ, muỗi cắn quá rồi nè.
Anh gật đầu
– Uhm, vào thôi em
Nó cười nắm tay anh vào nhà và nó cũng cảm thấy có gì ướt trên vai áo.
– Bà ơi, có chuyện gì cho cháu làm với không?
Nó đứng sau lưng bà cụ khi bà đang nấu cơm, bà cười hiền
– Thường thường thì có hai vợ chồng già ở nhà hông có làm gì hết con, sáng giờ này nấu cơm rồi ăn xong ra cho mấy con gà ngoài chuồng ăn, rồi lên nhà trên ngồi cho mát, cứ lủi thủi vậy đó con, chứ bây giờ già rồi đâu có làm gì nặng, muốn nuối con này, làm cái kia mà sợ hông đủ sức. Nè hen. Thí dụ như nuôi heo, phải cho nó ăn, mà làm nặng hông nổi thì sao mà nuôi được, tới nỗi mỗi lần bán dừa cũng phải để người ta tự hái, chớ ông già nhà này mà leo lên rồi lỡ rối loạn tiền đình té cũng chết.
———————
Thuộc truyện: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh – Phần 2 – by EunJung
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 2
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 3
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 4
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 5
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 6
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 7
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 8
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 9
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 10
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 11
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 12
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 13
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 14
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 15
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 16
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 17
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 18
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 19
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 20
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 21
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 22
Leave a Reply