Truyện gay: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 4
Tác giả: EunJung
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nó huớng về trước, nhìn thấy quán kem, ngay lập tức mắt sáng hơn sao, quay sang Duơng
– Anh à. Để kỉ niệm ngày anh nhận đứa em này anh có vui lòng bao đứa em này một chầu kem không?
Anh nhìn nó, bây giờ mà nói không chắc nó ăn thịt anh luôn quá, xem lưỡi của nó đang để ngoài miệng kìa, anh gật đầu
– Đâu có gì, vô thôi em
2 nguời đi qua đường chợt có chiếc xe máy vuợt đèn đỏ lao tới, anh thấy vậy lập tức ôm vai nó kéo vào mình, thấy đèn đỏ sắp hết anh nắm luôn bàn tay nhỏ của nó đi qua đường, mấy cô hũ nữ đang chạy xe rú lên như điên dại khi thấy hình ảnh đó, một người con trai menly tay trái cho vào túi quần, tay phải đang nắm lấy bàn tay của cậu nhóc dể thương phía sau đang nhìn anh một cách ngơ ngác. Trong đầu nó hiện lên 2 chữ
“Ấm quá”
Đêm sài gòn sắp chuyển mình sang đông, tay trong tay sao nó nghe ấm quá, người đi trước không dám ngoảnh lại vì sợ mình sẽ ôm cậu bé có đôi bàn tay mềm mại như thỏ này vào lòng, mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng nhưng trong lòng mỗi người dường như đang có gì thay đổi…
Hắn đậu xe từ xa nhìn nó và Dương từ lúc bên kia đường cho tới khi khuất bóng dần, thành thực mà nói trong lòng hắn giờ đây không biết là đang có cảm giác gì. Đau lòng? Thất vọng? Hay hối hận về chuyện hắn làm từ đó đến giờ với nó
“Vậy là em nói thật sao Tuờng? Em về đây là để bên hắn như lời em đã nói thật sao? Vậy còn anh là gì? Anh là người yêu em mà, chẳng lẽ em không nghi đến anh? Mà cũng không đung, là anh đã sai trước nên không thể trách em được. Anh phải làm gì đây?”
Hắn lặng nhìn 2 người đi cho đến khi khuất dần, quay xe lại hắn trở về nhà với nhiều suy nghi đang bủa vây
Anh Kì thấy hắn về nhà mà không có nó theo chắc cũng hiểu được một phần của câu chuyện, đợi hắn đi lên phòng anh mới đi theo
Cộc cộc
– Anh vào đi
Anh Kì bước vào, thấy hắn đang đứng trước cửa sổ, bước tới bá vai hắn
– Tùng à, thật sự anh nghi em cần trưởng thanh hơn bây giờ, em đã nói em lớn, nhưng em lớn đến đâu anh chưa thấy, chỉ thấy sự thiếu chín chắn trong cách hanh xử của em thôi, em nghi rằng cuộc sống có thể tuân theo ý của mình sao? Không đâu, con đường đời không bao giờ trai đầy hoa hồng, mà dù cho có đi nữa thì hoa hồng vẫn có gai, bây giờ anh cảm thấy như em đang ngửi thấy hoa hồng, cảm nhận mùi thơm của nó nhưng phải trả giá bằng việc dẫm lên nó, chân em chảy máu nhưng đó là do em muốn như vậy, chúng ta có thể làm chủ số phận nhưng không thể bắt nó tuân theo ý minh, nó như một con thú hoang chưa thuần chủng vậy, em đã bắt được nó, nhốt nó nhưng em không thể sai khiến được nó
Hắn trầm ngâm một hồi rồi thở dài
– Em hiểu, nhưng lúc nãy em thấy Tường với cậu bạn của nhóc đang tay trong tay đi dạo phố…
– Anh biết ý nghi của em nhưng anh tin Tùng không phải loại người có thể một sớm một chiều mà thay đổi đâu
Hắn nhìn xa xăm, anh cười rồi vò đầu hắn
– Bây giờ phải xem khả năng của em có thuần phục được con sư tử này hay không rồi. không đơn giản đâu nhé. Thôi em ngủ đi, anh cũng đi ngủ đây, hôm nay làm mệt quá chắc phải đi ngủ sớm. ngủ ngon
Hắn gật đầu rồi ra khép cửa phòng lại
Dương đưa nó về, đến cổng thấy đèn sang nó nghi chắc ba mẹ đã về, nó quay sang Dương
– Em cảm ơn nha, hôm nay ngủ ấm rồi
– Ấm à? Còn chưa chắc. em biết em ăn bai nhiêu kem không? Không cẩn thận có khi lại lạnh bụng, đáng lẽ lúc nãy anh không cho em ăn nhiều vậy
– Agu~…mới ăn có nhiêu đó mà trù ẻo em rồi
– Anh đâu có trù, chẳng qua anh lo cho em thôi
Nó đẩy lưng Dương
– Thôi thôi em biết rồi, về nghĩ ngơi đi sang mai đi học nữa
– Uhm, vậy em ngủ ngon, anh về trước, trời lập đông nhớ đắp chăn nha
– Anh lo gì, hông lẽ lạnh em để vậy cho trúng gió chết hả?
– Cái thằng này, anh quan tâm lại thành có ý xấu, vậy anh về, bye em
– bye anh
Nó đứng nhìn Dương đi khuất rồi mới vào nhà, chợt có một cơn gió thổi qua làm nó rùng minh
– Haizzz…đung là lập đông thật rồi
Đi vào nhà nó đóng chốt cửa lại, chợt nghi đến hắn
– Không biết ở nhà ăn uống ra sao nữa. Ờ mà thôi kệ đi, cho chết cái tội không biết tốt xấu, hứ
Sáng…
Hôm nay nó mặc chiếc áo len xám dài đến gối, chiếc quần jean đen ôm, áo thun sọc đen trắng, giay boots nâu cổ cao, vẫn chiếc cặp đó, nó đi chậm rãi từng bước, thật ra nó rất thích mùa đông, cảm giác se lạnh khiến nhiều người cảm thấy cô đơn nhưng lại mang lại cho nó một cảm giác thật khó tả. Nó đem tai nghe ra, gắn vào tai và bật bài Back To December, nó nghe xong lại tự cười
“Người xin lỗi là anh mới đung chứ sao lại là em”
– Có vẽ em rất thích sọc nhỉ?
Nó bật nhạc không lớn và tất nhiên nó biết giọng nói này là của ai, nó không thêm quan tâm lại bước típ
– Sao? Thất vọng vì không phải tên Dương đó hả?
Nó lại bước típ giả vờ không nghe, hắn chạy đến nắm tay nó kéo lại, cú kéo hơi mạnh với lại bất ngờ nên nó không kịp phản ứng, đến khi biết được thì tai nó đã nghe nhịp tim của ai kia rồi
– Đang làm gì?
– Em ngốc à? tất nhiên là ôm
– Ai cho ôm?
– Vợ anh thì không cần cho phép
Nó đẩy ra nhưng làm sao nó làm được khi hai tay nó đang bị ghì chặt bởi hắn
– Thứ nhất, em không phải vợ anh, thứ hai, anh làm vậy là thiếu tôn trọng em
Hắn lại căng xiết mạnh hơn nữa
– Em còn giận anh đung không? Anh nói thật là Hương chỉ là mới quen biết, nếu em không tin thì cứ lấy điện thoại anh xoá số cổ, anh không quan tâm
– Em xoá anh không xin lại ư
– Chắc chắn không, dù anh theo đuổi ai hay ai theo đuổi anh thì khi cưới vẫn chỉ một minh em và sẽ luôn luôn như vậy, mà chắn chắn anh sẽ không theo đuổi ai nữa
Nó nhẹ đẩy hắn ra, nhìn lên khuôn mặt hắn, nó nhẹ nhang
– Em không cấm anh vào việc quan hệ xã hội vì chinh em cũng muốn kết bạn mà anh lại là con của hiệu trưởng một trường danh tiếng, dù thế nào cũng không tranh khỏi việc này việc kia, thôi thì bây giờ em tin anh, chuyện gì đến cũng đến
– Em à, kể từ bây giờ hãy nhìn anh làm gì, đừng nghe anh nói gì. Anh cũng tin em
Nó cười mỉm rồi quay sang đi tiếp, hắn nhẹ nhang bước theo nó
– Dạo này gu thời trang của em ổn hơn trước rồi đó
– Không biết nữa, ai rồi cũng khác, chỉ là tích cực hay không thôi, có người lại tiêu cực, em không thể đanh giá chinh bản thân minh nhưng em sẽ đứng trên chinh đôi chân của minh, em không phải là người tốt nhất nhưng sẽ là người tốt nhất với chinh bản thân minh
– À đung rồi, anh có thứ này cho em
Hắn nắm tay nó, móc trong túi ra một chiếc hộp đen khá đẹp
– tặng em
Nó ngạc nhiên
– Gì đây?
– Em mở đi rồi biết
Nó nhẹ nhang mở ra
– Sao anh lại đưa nó cho em?
– Đưa thẻ cho vợ quản lí có gì là sai?
– Không có gì sai nhưng có vẻ không hợp lí
– Tại sao?
– Vì tiền này không phải do anh làm ra
– Nhưng anh có quyền sử dụng nó mà
Nó mỉm cười, cầm tay hắn đặt vào đó tấm thẻ
– Anh giữ đi, em sẽ rất vui lòng giữ thẻ hộ anh nếu tiền đó là do chinh anh làm ra chứ không phải của chú đưa cho anh
– Rồi được rồi, vậy anh giữ nó, tháng này anh sẽ làm thẻ khác rồi anh tìm việc làm, gia sư được không em?
– Em rất ủng hộ anh là đằng khác, nhưng anh học ngoại thương, không có kĩ năng sư phạm liệu có được không?
– Sẽ ổn thôi, lực học của anh cũng không tồi đâu nhá, kèm đàn em cũng được mà
Nó cười cười
– Biết đâu từ đó em lại thêm tinh địch cũng không chừng.
Hắn xua tay lia lịa
– Không đâu, không đâu mà, anh từ bỏ rồi, nhưng anh không hứa là không có người thích anh đâu nhé
– Em biết rồi, ráng giữ minh đó
– Uhm, nhưng anh muốn nói với em chuyện này
– Nói đi
Hắn kéo nó quay ngang đối mặt với hắn
– Về nhà thôi em, nhà không em lạnh lắm rồi
Nó mỉm cười
Hắn nắm tay nó đi dọc quãng đường ngắn còn lại, từ xa có đôi mắt dõi theo
Bước từ phòng tắm ra với đầu còn ướt sũng nước, chợt thấy có cuộc gọi, nó cầm lên xem
“Hoá ra là facetime của 2 mụ phù thuỷ”
Nó bắt máy
– Hú hú, chào cưng, dạo này sao rồi? khoẻ không? chồng con ra sao? mấy bác khoẻ hết chứ? Anh Kì của tao ra sao rồi mậy?….etc
Nó nhìn 2 con khỉ đang gianh nhau cái macbook mà thật sự không hiểu nổi, làm sao 2 mụ có thể sống cùng nhau ở bên đó không biết, một người ngang ngạnh, mọt người lại không chịu nhường
– 2 bà gianh xong chưa? Tui ngủ một giấc, chừng nào gianh xong pm tui
– ê ê ê, xong rồi?
– Sao? dạo này bên đó thế nào?
– Còn sao nữa, mày biết rồi đó, ở đây bây giờ tuyết rơi rồi, cảm giác rất tuyệt, tao với Tuyết Niệm còn có kế hoạch đi núi phú sĩ…
Nó trợn mắt
– 2 bà điên à? Mùa này mà lên núi Phú Sĩ làm gì
– không, đó chỉ là kế hoạch trước đông thôi, nhưng công việc rồi học hàng bận bịu quá mà mãi đến bây giờ chưa đi được, bây giờ tụi tao định đổi kế hoạch, thay vì núi Phú Sĩ thì sẽ đến đền Kiyomizu ở hướng tây Kyoto, nếu mày có dịp qua đây tụi tao sẽ dẫn mày đi, ngôi đền này linh thiêng lắm đó nha, nó được xây dựng năm 780 sau công nguyên mà vẫn giữ được cho đến bây giờ
—————–
Thuộc truyện: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh – Phần 2 – by EunJung
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 2
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 3
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 4
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 5
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 6
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 7
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 8
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 9
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 10
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 11
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 12
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 13
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 14
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 15
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 16
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 17
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 18
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 19
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 20
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 21
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 22
Leave a Reply