Truyện gay: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 10
Tác giả: EunJung
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Đâu…đâu phải…
Dương dùng muỗng khuấy nhẹ ly rồi cười
– Có sao đâu em, lâu lâu hiểu lầm một chút cũng không tệ
– Rồi uống đi, hiểu lầm mà không tệ, anh lí luận kiểu gì đây?
Nó đưa ly lên miệng uống một ngụm, mùi ca cao và sữa hoà quyện vào nhau tan trong miệng nó từ từ, nó hít một hơi để cảm nhận trọn vẹn mùi thơm ngọt ngào đó
– Đúng là sức hấp dẫn không thể chối từ
Dương cười
– Em đang PR mì omachi à?
– này gọi là mượn ý tưởng vì mục đích phi lợi nhuận, đâu có phạm pháp đâu mà không nói, với lại cappuccino ở đây ngon thế còn gì.
– Anh nghĩ em nên học luật thay vì sư phạm văn đó, nói cái gì ra cũng cãi cho được mà cãi lại khiến anh đứ đừ không thể trả lời.
Nó cười khúc khích, tiếng cười hoà lẫn với tiếng mưa, đối với anh bây giờ, tưởng như không gian chỉ có 2 người, mà quả thật là 2 người vì mọi người đã đi hết chỉ còn lại anh với nó, quán đang phát bài gọi mưa của Trung Quân, anh đang ngắm nhìn ra bên ngoài chợt nó hỏi
– Sao anh đang học ở Mĩ lại chuyển về đây? Anh định đi theo ngành gì?
Anh quay lại nhìn nó
– Như em đã biết rồi đó, anh sống ở Mĩ từ nhỏ vì ba anh là người Mĩ nên anh sống bên đó, đó là lí do mắt anh có màu xanh này, mẹ anh đặt anh tên Dương cũng là vì lẽ đó, mẹ anh sợ anh mất gốc, quên mất tiếng mẹ đẻ nên dạy anh nói tiếng việt từ nhỏ, học song song 2 ngôn ngữ Anh – Việt, em đừng nghĩ tiếng Anh và tiếng Mĩ giống nhau nhé, về cơ bản thì chúng là vậy song trong cách nói chuyện về nhấn âm là khác nhau, điều này được thể hiện rõ ở bài hát quốc ca của 2 nước. Anh sẽ đi theo ngành du lịch vì anh muốn khám phá hết các danh lam thắng cảnh ở nước ta mà 21 năm nay anh chưa từng giáp mặt, vốn từ vựng tiếng Anh của anh có thể coi như rất ổn rồi, tiếng Việt cũng không vấn đề nên anh quyết định học trường Khoa học xã hội và nhân văn là vì vậy.
Nó gật gù
– Ra là vậy, em tự hào về anh lắm nha
– Em là vợ anh sao mà tự hào?
Nó rõ ràng nhìn mặt anh là biết lại trêu nó nhưng bất giác mặt nó lại đỏ bừng
– Vợ…vợ…gì chứ? Bạn bè không tự hào được hả? Anh kì
– Bạn bè sao tự hào được?
Nó cãi lại
– Sao không? Nếu sao này em trở thành một giảng viên có tiếng thì anh có mừng cho em không? Nếu anh mừng thì chứng tỏ anh đang tự hào về em đó, ví như trong trường hợp này anh yêu quê hương đất nước như vậy chẳng lẽ em lại không vui mừng.
– Thôi thôi, anh thua em rồi
Nó lấy tay quẹt mũi
– Đã tâm phục khẩu phục chưa?
– Rồi rồi. Uống xong anh chở em đến chỗ này
Nó ngạc nhiên
– Chỗ nào anh?
– Họp lớp, bàn về kế hoạch đi tình nguyện, tuần sau là đi rồi, hôm nay đã là thứ 5 đó
– Uhm, em biết rồi, đi thì em không làm biếng rồi đó, từ nhỏ em đã sống quen cực khổ rồi thì sợ gì chứ, chỉ là..
– Chỉ là sao?
– Em không đi chung với ông Tùng, nói gì thì nói chứ nhớ cũng nhớ, tại nói cứng trước mặt ổng vậy thôi, đi rồi làm sao mà không nhớ cho được.
– Thì Tùng làm gì cho em anh cũng có thể làm được mà, nấu cơm cho em, rửa chén, đắp chăn, ôm em, hôn …
Anh chưa nói hết câu nó đã lấy tay chặn miêng anh lại
– Thôi thôi, biết anh mà, nói một hồi cũng chuyển sang vấn đề tào lao, sao anh với ông Tùng giống nhau dữ vậy không biết, cứ chớt chớt
– Ờ, chớt mà đẹp trai được rồi
– Xin lỗi à, chớt mà đẹp trai cũng như không thôi, quan trọng là phải ăn nói có duyên, đẹp trai được gì? Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh.
Nó mải mê nói, đến khi nhìn lại thấy Dương đang nhìn nó với vẻ mặt không- thể- gian- hơn
– Hehe…Em đã tính đến chuyện “tắt đèn” với anh rồi hả, nói cho anh mừng coi
Nó mở to mắt
– Gì…gì chứ, làm …làm gì có, mà nếu có cũng với chồng em thôi chứ sao là anh được
Dương giả vờ buồn
– Haizzz…làm anh mừng hụt
Nó liếc
– Anh đẹp cái mặt giả tạo đó đi nhe, chơi chung ba năm em không biết anh sao sao, bày đặt giả buồn, lần một lần hai còn bị anh lừa được, lần này là lần thứ 100 rồi, chai sạn luôn rồi, không dể mắc mưu đâu ha.
Dương ngả ra sau cười lớn
– Cái này có được gọi là phản xạ có điều kiện không ta? Bị lừa riết quen rồi hả cưng?
Nó khuấy khuấy ly
– Còn cười, em cắn anh bây giờ
Hắn đội cho nó chiếc mũ lên đầu
– Nè, đội nón đi, trời lạnh lắm đó, đã vậy còn ăn mặc phong phanh nữa chứ
Nó cười
– Này là anh cho em mới đội đó nha, em cũng không cần đội đâu, bộ anh chưa xuống miền Tây bao giờ hả? Mùa này ở dưới làm gì có tuyết như trên này, có khi đan xen vào đó là những ngày trời nóng đến nứt đầu, lúc đó em sẽ tha hồ mà tắm ao, chứ ở đó anh lo lạnh, không lạnh như ở đây đâu
Hắn hỏi lại
– Chứ bộ em xuống rồi sao mà biết?
– Em chưa xuống nhưng ba em đi hoài đó, đi bỏ hàng về cũng từ ở mấy tỉnh giáp biên mà Trà Vinh hình như không cách Campuchia là mấy
– Em xuống dưới đừng có mà thấy anh nào đẹp trai rồi bỏ anh nha
– Anh khỏi lo, con trai dưới đó người ta quanh năm mưa nắng cực nhọc không có thời gian ăn diện như anh đâu công tử bột à
– Anh mà công tử bột, anh có thể vừa hôn em vừa tập gym như cái clip dạo này đó
– Cái đó có nhằm gì, anh có thể vác hàng chục bao phân để bón ruộng không?
– Em so sánh khập khiễng quá vậy, anh sinh ra ở đây, ngay giữa lòng thành phố thì anh trồng lúa ở đâu, trên nóc nhà à?
– Thì em ví dụ vậy đó
– Nếu vậy thì anh có thể, 10 lần thôi mà
– Nói chung là người ta cực lắm, anh xuống đi rồi sẽ hiểu hoàn cảnh của người ta, không so sánh với anh được, nhưng em có thể bị hấp dẫn bởi cơ thể cường tráng, vạm vỡ của mấy anh chàng đó không chừng, men lắm nha
– Em giỏi rồi, chưa đi mà đã tính chuyện trai tráng đồ dữ ha
– Em nói chơi thôi, ở nhà với anh tối ngày đòi lên giường mệt muốn chết rồi hơi đâu mà để ý mấy chuyện đó nữa
– Đòi mà em cõ cho đâu. Biết đâu đột này xuống dưới cho anh nào cũng không chừng
Nó chỉ hắn
– Good idea!
Hắn đứng dậy đi lại gần nó vòng tay qua eo từ phía sau rồi đặt cằm lên vai nó
– Nói vậy thôi chứ không có được bén mảng tới mấy thằng đó nghe không?
Nó lấy bộ đồ trên móc xuống
– Biết rồi mà, anh tối ngày có nhiêu đó đó
– Có nhiêu đó mà nhắc đi nhắc lại hoài đây nè, nhắc còn không nghe tối ngày hù anh đi lấy trai
Nó quay lại
– Hù hồi nào, gì mà “lấy trai” nghe ghê quá vậy?
– Chứ còn gì, mà em định mặc vậy thiệt á hả?
– Chứ không lẽ anh nghĩ em nên trần truồng đi?
Hắn xua tay
– Cái đó càng không được rồi, thôi em mặc gì em mặc đi
Nó đi trước, hắn đi theo sau xách vali cho nó đi xuống nhà, trước lúc nó lên taxi hắn còn dặn với theo
– Nhớ về trước giáng sinh đó, lát nữa xe qua rước anh, em đi vui vẻ, không lúc nào không nhớ anh nghe không?
Nó gật đầu cười rồi quay qua bác tài
– Cho con đến trường Khoa học xã hội và nhân văn
Dương đứng chờ nó trước cổng trường, nó bước lại gần
– Đợi ai vậy
Dương quay lại nhìn nó ngạc nhiên
– Đợi em chứ đợi ai bây giờ, trời này mà em ăn mặc phong phanh vậy đó hả?
Nó bây giờ chỉ mặc chiếc quần short đơn giản, áo thun 3 lỗ hình Good Morning Vietnam, đeo kính gương, xăng đan đen
– Chứ mặc gì?
– Mùa đông đó, em ăn mặc như đi biển vậy hồi bệnh bây giờ
– Chịu lạnh chút xíu thôi, qua khỏi thành phố đi rồi anh sẽ thấy, lúc đó cởi không kịp đừng trách em không báo trước nha
Nó lên xe, cả xe nhìn nó như vật lạ, bắt đầu có tiếng xì xầm
“trời này mà ăn mặc kìa, không biết nghĩ gì nữa, tính làm nổi chắc, hay ngồi cạnh Dương kiếm cớ để được ôm,….etc”
Nó cười ra vẻ không quan tâm rồi ngồi phịch xuống ghế, Dương ngồi bên ngoài, khoảng 5’ sau xe bắt đầu khởi hành, nó nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật đang lùi xa dần, có cảm giác như đang bỏ lại phía sau một thành phố buồn với những chiều mưa nặng hạt, những sáng trời đông với lớp sương mù, bỏ lại phía sau những ngày có tuyết, những ngày ngồi trong một quán cafe nào đó nhâm nhi và nghe những bài tình ca bất tận, hay chỉ đơn giản là bỏ lại sắc màu u ám, một sắc xám quen thuộc mà vào thời gian này thành phố luôn đón nhận. Chợt có một chiếc khăn quàng lên cổ nó, nó quay qua thấy Dương đang mỉm cười
– Chút có ra sao thì bây giờ trời vẫn còn lạnh, em lấy khăn anh quàng cho ấm đi
– Còn anh?
– Anh không sao, thân nhiệt anh cao lắm, em yên tâm, hay nếu lạnh hơn nữa cứ kêu anh ôm, anh không khướt từ đâu
– Anh không khướt em khướt, anh chưa ôm mà đám ngồi sau còn bàn tán, ôm em chắc tụi nó đập cái xe này bỏ luôn quá
Anh cười
———————
Thuộc truyện: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh – Phần 2 – by EunJung
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 2
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 3
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 4
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 5
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 6
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 7
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 8
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 9
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 10
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 11
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 12
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 13
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 14
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 15
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 16
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 17
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 18
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 19
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 20
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 21
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 22
Leave a Reply