Truyện gay: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 20
Tác giả: EunJung
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Vấn đề là ở chỗ đó.
-Vậy tôi nên làm gì?
-Câu trả lời ở chính bản thân anh thôi, anh có thể làm gì chỉ có anh mới hiểu, tôi chỉ có thể đưa ra lời khuyên còn quyết định là ở anh.
2 người đi lên phòng khách sau khi làm xong công việc dưới bếp, 3 người kia đang tranh nhau chiếc TV
-Họ thường vậy đó, dù trên phòng mỗi người đều có nhưng hễ cứ bật Playstation lên là cứ tranh nhau
-Chơi đông người mới vui chứ, chơi một mình chán lắm
-Anh cũng lại chơi đi, tôi rãnh rỗi cũng lôi nó ra chơi.
-Cậu mua bao nhiêu?
-Ông Tùng mua chứ tôi làm gì có tiền cho mấy chuyện này, hôm trước rinh về hình như 11 triệu thì phải
Hy ngồi xuống sofa cầm ly nước ép trên tay
-Sony thành công với mọi thứ trừ dòng Xperia. Đáng tiếc cho một trong những biểu tượng của Nhật Bản.
-Tôi không đứng trên mặt chuyên môn mà nói như anh nhưng cá nhân tôi thấy thiết kế Sony rất tuyệt.
-Đồng ý là vậy nhưng việc áp định giá cho những thị trường mới nổi đã khiến Sony thất bại, đơn cử là chiếc Z5 Primium vừa về Việt Nam đã có mức giá tầm 20 triệu, thiết kế đẹp, cấu hình khá mạnh mẽ tuy nhiên nó được nhận xét là “chưa đã”, vì sao giá đó ngang bằng với S6 Edge Plus hoặc Iphone 6 mà trong khi 2 thiết bị đó ít ai nhận xét là giá chát trong khi Sony lại bị nói vậy? Thậm chí 6s Plus bản chỉ 16GB lại đắt hơn 2 triệu vẫn ít người phàn nàn? Đó là sai lầm của Sony về thị trường. Apple kiên quyết theo đuổi thị trường cao cấp nhưng đang giết chết dần những smartphone tầm trung của Android
-Bằng cách nào?
-Mỗi năm ra sản phẩm mới thì sản phẩm năm trước lại được giảm giá, thậm chí từ hơn 15 triệu khi về Việt Nam mà bây giờ 4S chỉ còn được bán hơn 2 triệu, 5s dưới 10 triệu, Iphone 6 thậm chí còn 10~12 triệu. Vậy cậu nghĩ xem có phải Apple đang giết dần Android không? Dù quan hệ giữa Google và Apple khá tốt tuy nhiên không thể khẳng định điều gì khi việc 2 ông chủ 2 hệ sinh thái lớn nhất mãi mãi hoà thuận là không có. Tôi vừa nhận được báo cáo doanh số, Việt Nam là một thị trường nóng của Apple khi năm 2014 khép lại đã tăng hơn năm 2013 đến 260%, một con số khó thực hiện ở một nơi khác, 3 quý năm nay Việt Nam lại tiếp tục nằm trong top những quốc gia tăng trưởng cao nhất. Văn phòng đại diện của Apple ở đây sẽ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
-Xin lỗi nhưng anh có thể cho tôi hỏi là một tháng lương của anh bao nhiêu không?
-Đâu có gì mà xin lỗi, cậu lại khách sáo rồi, lương của tôi một tháng trung bình khoảng 6000$, nếu năm tài khoá kết thúc cuối năm mà thị trường đạt giá trị thì vài tháng lại được 10000$, nếu có dấu hiệu bão hoà thì chỉ 6000$ thôi. Tuy nhiên như tôi nói rồi đó, ở Việt Nam chưa đến mức bão hoà vì thế mỗi tháng tôi có thể bỏ túi thêm 2 đến 3000$ nữa.
-Tôi bắt đầu ngưỡng mộ anh rồi đấy, quá trẻ để có thể thành công như vậy.
-Có gì đâu, tôi có một phần trong máu là người Việt mà, tôi phải cần cù, khiêm tốn như phần đông người Việt chứ.
-Nếu tôi làm nhà báo thì tôi sẽ có một bài báo hay về anh, tuy nhiên tôi làm giáo viên nên sao này anh sẽ là tấm gương với học trò tôi đó, tôi sẽ nêu anh ra như một biểu tượng của sự cần cù, óc sáng tạo và sự minh mẫn
-Haha, cậu lại nói quá, hàng nghìn người trên thế giới hơn thế nhiều
-Do anh là bạn tôi sẽ có một dẫn chứng cụ thể, thứ 2 anh là người Việt sẽ mang tính xác thực hơn.
-Tôi luôn trân trọng những người yêu nghề như cậu, giáo viên là một trong số ít những nghề mà tôi thấy là quan trọng nhất, rèn luyện cả một thế hệ, ở nhà có 1 hoặc 2 người con giáo dục đã mệt rồi đúng không? Vậy mà trung bình ở Việt Nam một lớp học có đến gần hoặc hơn 40 người, vậy mà có thể giáo dục để trở thành người tốt cho xã hội.
-Tôi hiện tại không giàu nên tôi nói thế này có người sẽ cho rằng do tôi nghèo mà nói vậy. nhưng thành thật thì nghề nào cũng đáng được quý trọng trừ phạm pháp nhé, tôi có đọc tin Việt Nam ta đang bàn bạc về việc thành lập “khu đèn đỏ” cho những người hành nghề mại dâm, nói ra là hợp pháp hoá nó, cơ bản tôi thấy nó không liên quan gì đến nhận thức của người trẻ hết, vì tuỳ người sẽ có cách nhận thức khác nhau, biết phân biệt đúng sai và nghề của họ cũng đáng được bảo vệ. Đó là con đường họ phải chọn khi túng quẫn.
-Ở Mĩ dù không đồng ý và hay giải tán những cô gái đứng đường tuy nhiên nói đến ngăn cấm cũng không thực sự là ngăn cấm, nói chung là trung hoà nghề này, ở Thái Lan họ đã có “khu đèn đỏ” từ lâu. Nếu nói về tư tưởng thoáng nhất thì tôi nghĩ ở Châu Á Thái Lan là nước phóng khoáng nhất. Họ chấp nhận hôn nhân đồng giới, chấp nhận người chuyển giới, chấp nhận nghề nghiệp mặc dù hơi nhạy cảm nhưng quan điểm của họ rất thoáng.
-Uhm, nhưng tôi không thích Thái Lan cho lắm. Nếu được đi thì tôi sẽ chỉ đến Vịnh Thái Lan mà thôi. BangKok cũng không ấn tượng với tôi cho lắm.
-Cậu muốn đi vịnh Thái Lan? Tuần sau tôi có kì nghĩ tết dương lịch được vài ngày sao chúng ta không tới đó nhỉ?
-Hả? Thật hả? Anh với tôi sao?
-Yes. Cậu có thể rủ thêm bạn bè mà. Tôi đã từng đến đó và thấy rất tuyệt, bờ biển với cát trắng mịn màng trải dài, những hòn đảo còn chưa có người đặt chân đến, cây cối hoang sơ, hệ thực vật phong phú với đa dạng chủng loài. Tất cả tạo nên một “thiên đường Châu Á”.
Hắn từ đâu chạy đến ôm vai nó
-Anh nghe rồi nha, tuần sau mình được nghĩ lễ nữa mà, sao không nhân cơ hội này vợ chồng mình đi tuần trăng mật sớm một chút luôn.
2 người kia cũng đi đến
-Làm bọn anh hứng thú ghê nha, tụi anh cũng đi nữa
Nó cười tươi
-Uhm, vậy quyết định đi nha
Cả năm người đưa tay ra đặt lên nhau rồi hô lớn
-NHẤT TRÍ
Những tiếng cười giòn tan trong đêm Noel khiến cảnh vật trở nên ấm áp lạ thường, che đi cái băng giá đặc trưng của mùa đông năm ấy…
Sáng sớm với ánh nắng nhẹ nhàng, chuyến bay đêm qua không khiến nó cảm thấy mệt mỏi vì du lịch chính là niềm đam mê đối với nó. Nó vươn vai
-Ai da, tuyệt vời. Mọi người thấy sao?
Không nghe trả lời, nó nhìn quanh ngoài Hy đang gọi taxi thì 3 người còn lại đều ủ rủ
-Cái gì đây? Mấy anh biểu hiện gì vậy hả?
Hắn nói không nên lời
-Em à, anh quen nằm trên giường rồi, đêm qua đang ngủ ngon bị em lôi ra sân bay đến bây giờ hầu như anh thức trắng từ đó
-Anh vui tính nhỉ? Lúc em gọi anh thức dậy cho lúc đến đây chỉ mới 2 tiếng đồng hồ. Bây giờ là 6 giờ sáng và em cho anh ngủ đến 4 giờ. Làm thủ tục mọi thứ và yên vị khi máy bay cất cánh cũng đã 50 phút. Anh có thể tỉnh táo hơn không?
-Hưưư….Sao em không chọn chuyến bay vào 11h trưa hả?
-Anh có ý tưởng tốt hơn không? Đi chuyến lúc 11h thì còn gì là thú vị nữa, anh không thấy ở đây buổi sáng rất trong lành sao? Anh định đi chơi lúc 12h trưa à?
Anh kì vỗ vai hắn
-Nhóc nói cũng phải đó, thôi lỡ rồi. Anh cũng đâu có mệt mỏi gì cho lắm, với lại Dương nó cũng còn khoẻ. Mất có bao lâu đâu mà em rên rỉ nghe ghê quá
-Anh đó, thức có khi đến 4 5h sáng để hoàn thành hồ sơ quen rồi. Trong khi em thì không thể thức sớm được
-Anh biết nên vì lẽ đó đêm qua anh bảo em đi ngủ sớm rồi em nói sao? “Em ổn mà, 4h sáng có làm sao chứ” và bây giờ em đang ở đây than thân?
-Thôi ok ok, em không than là được chứ gì
Anh Kì vỗ vỗ hắn
-Được rồi, em không phải con nít.
Hy quay lại với balo trên vai
-Được rồi, bây giờ 4 người cứ đợi ở đây, tôi đi mua vé bay tiếp
Hắn đứng bật dậy, mắt trợn ngược
-Cái gì? Bay nữa á? Ôi không.
Nó quay sang Hy
-Mình bay đi đâu nữa ạ?
-Anh định gọi taxi, nhưng chợt nhớ mình không nên đi bằng taxi luôn được, như thế sẽ rất tốn kém cho chúng ta, vì lẽ đó tôi đi mua vé bay đến Krabi Phuket và sẽ có xe ở đó đưa ta đến bến tàu và có thể nhìn ngắm mọi thứ đẹp như thế nào.
Hy bỏ đi, nó gọi với theo
-Nhưng chúng ta đi đâu
Quay lại với cái nháy mắt
-Koh Phi Phi.
Ngồi trên máy bay nó quay sang hỏi
-Anh có thể cho tôi biết chút ít về Koh Phi Phi chứ?
-Uhm, Đảo Ko Phi Phi là một quần đảo thuộc tỉnh Krabi, miền Nam Thái Lan. Ko Phi Phi Don là hòn đảo lớn nhất của quần đảo này, đồng thời là hòn đảo duy nhất có người bản địa sống từ nhiều đời. Trong khi đó, Ko Phi Phi Leh là nơi nổi tiếng được lấy làm bối cảnh cho bộ phim “The Beach” sản xuất năm 2000. Ko Phi Phi là nơi bị ảnh hưởng nặng nề của trận sóng thần vào Noel năm 2004 khi gần như cả hòn đảo bị quét sạch. Dù vậy ngày nay ở đây hầu như không còn dấu hiệu nào của thảm kịch ngày ấy khi quá trình tái thiết diễn ra rất nhanh chóng và bài bản. Và cậu sẽ không thể tưởng được rằng nơi chúng ta đi trong 10 ngày sẽ tuyệt thế nào đâu.
-10 ngày?
-Sao vậy? Cậu nghĩ được bao nhiêu ngày?
-7 ngày
-Vậy cậu tính sao đây?
-Sao trăng gì chứ, tất nhiên tôi sẽ theo chân anh đến hết cuộc hành trình rồi.
-Vậy còn chuyện kia?
-Tôi không biết…
Nó nhìn ra phía ngoài cửa sổ
-Một khi tôi quyết định đi đâu đó tôi sẽ vứt bỏ tất cả ở lại sau lưng, khi nào quay về tôi sẽ nhặt nó và bước tiếp…
-Cậu đang nói về nỗi buồn?
-Quá khứ cũng có, hiện tại thì không nhiều và tương lai tôi không dám chắc
Hy cười nhẹ, cầm ly Martini nhấp một ngụm
-Tôi biết cậu ta yêu cậu ở điểm nào rồi.
Nó ngạc nhiên
-Điểm nào?
-Cậu mạnh mẽ, tốt bụng, khá bướng bỉnh nhưng…lòng quyết tâm của cậu chính là mấu chốt.
-Why?
-Cậu có thể rũ bỏ mọi thứ như chưa có gì, và tôi cũng không thể làm được, tôi luôn cho mình đúng ở một vấn đề. Con người không ai hoàn hảo là tất nhiên, nhưng những người có địa vị cũng có lúc gục trước một người không là gì.
-Tôi có thể chấp nhận từ “không là gì” của anh đó, vì đó là sự thật.
-No, tôi không nói cậu, đó chỉ là một cách diễn đạt, đó là chân lí của cuộc sống bề bộn này, cậu hiểu chứ?
-Tôi hiểu và tôi không nhỏ mọn như vậy đâu, chẳng qua anh nói làm tôi phải suy nghĩ lại vài vấn đề.
-Cậu đừng quá lo lắng, tôi đã sống thầm lặng hàng chục năm nay rồi và có đến hàng chục năm nữa tôi vẫn không chấp về điều đó đâu.
-Anh từng nói với tôi anh đến từ Thái Lan đúng không?
-Sao cậu hỏi vậy?
Nó quay lại nhìn Hy chăm chú khi rời bỏ cửa sổ của mình
-Tôi biết anh có một thời gian dài anh sống ở Mĩ.
-Sao cậu biết?
-Cách nói chuyện của anh. Tôi đã xem hàng trăm bộ phim của mọi quốc gia và cách nói chuyện của anh làm tôi liên tưởng
-Cậu tinh tế đấy cậu nhóc, tôi, 17 năm sống ở Mĩ trước khi xảy ra vài chuyện khiến tôi muốn trở lại Châu Á…
-Anh không cần nói gì cả, tôi biết cũng cần giữ bí mật cho bản thân chứ…
Nó cười rồi quay lên phía trước, Hy sững sờ một lúc rồi cười tươi choàng tay qua vai nó, tay trái xoa đầu nó rối tung
-Oh boy, you are my best friend. I love you so much
———————
Thuộc truyện: Nhóc À! Em Phải Là Của Anh – Phần 2 – by EunJung
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 2
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 3
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 4
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 5
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 6
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 7
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 8
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 9
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 10
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 11
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 12
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 13
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 14
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 15
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 16
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 17
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 18
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 19
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 20
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 21
- Nhóc À! Em Phải Là Của Anh Phần 2 Chương 22
Leave a Reply