Truyện gay: Những cậu nhóc nổi tiếng – Chương 2 – CHAP 4: THIÊN ÂN CHỊU TRẬN
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Mày…. được….lắm…!!
Sau khi cố gắng nói xong ba từ đó, Thiên Ân lăn ra nằm thẳng cẳng trên đất. Ichiru từ từ tiến tới gần. Cậu ta dùng chân đá nhẹ vào người Thiên Ân vài cái. Khi chắc chắn Thiên Ân đã bất tỉnh, khóe miệng Ichiru hơi vểnh lên. Nụ cười ác quỷ ấy không ai có thể nhìn thấy rõ do khoảng cách các học viên này vô tình tạo ra khi cố ý muốn tránh xa Thiên Ân. Nụ cười ác quỷ mà trước khi nhắm mắt Thiên Ân không thể nào quên được.
—-Quảng trường Hoàng Gia – Đài trung tâm-
Hiện tại các giáo viên và các nhân viên trong học viện đã tập hợp đầy đủ. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Cả quảng trường nhộn nhịp hẳn lên.
Tại một góc quảng trường, mọi người như bị thu hút bởi một cảnh tượng khá thu hút sự chú ý. Một tên nhóc con 14 tuổi đang vác một tên nhóc khác trên lưng, nhóc ta vừa đi vừa chửi rủa liên tục. Điều đó khiến cả hai vô tình trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Hai người này không ai khác. Đó chính là Ichiru và Thiên Ân. Ichiru có lẽ là vì không nỡ để lại cái xác bất tỉnh của Thiên Ân nên làm người tốt. Nhưng bây giờ, có vẻ ichiru không thích thú lắm với quyết định ấy của mình. Cậu ta thở hồng hộc, cộc cằn nói:
– Tên mắc dịch này sao lại nặng thế không biết!
Ichiru bắt đầu hối hận vì đã chọc tức thằng nhóc. Để rồi bây giờ thì quá sướng rồi. Phải vác thêm cái xác mắc dịch này gần nửa tiếng đồng hồ. Ichiru mệt rã cả người, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Cậu không hề để ý tên nhóc soái ca trên lưng mình đang nhắm mắt mỉm cười gian xảo.
Thiên Ân đã tỉnh từ lâu. Nhưng cậu lại không dám chắc khi tỉnh lại có bị thằng nhóc này chọc tức cho phun ra thêm vài ngụm máu làm quà khuyến mãi nữa hay không. Nên cậu ta vẫn đóng vai làm người bất tỉnh.
Không ngờ lại gặp được một cơ hội tốt như thế này, Thiên Ân định bắt tên nhóc mất dạy này phải cõng cậu nguyên buổi lễ coi như để trả thù. Mà cũng thật không ngờ tên nhóc này vẫn còn có điểm tốt. Không hề bỏ rơi cậu khi cậu bất tỉnh.
Đang lúc chú ý của mọi người chuẩn bị chuyển sang một giai đoạn mới đó là xì xào bàn tán thì một tiếng động lớn vang lên. Đó là tín hiệu nhắc nhở còn năm phút trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu.
Ai nấy đều chỉnh tề, đứng tại vị trí trong hàng ngũ các anh chị em cùng lớp. Chỉ để lại hai người Ichiru và Thiên Ân thành dị loại, một mình đứng tại một khoảng trống làm ‘ngọn nến sáng chói trong đêm đông’.
Ichiru chưa phân lớp nên cậu ta không biết mình nên đứng tại chỗ nào. Thiên Ân thì cậu nhóc càng không thèm để ý. Thế là vô cùng oai phong xưng vương chiếm đất, đứng nguyên tại chỗ. Khiến chú ý từ mọi người mới rút đi bây giờ lại nâng lên một tầm cao mới. Vô số lời xì xào bàn tán vang vọng, Ichiru vẫn xem như không có gì.
– Hai tên điên ấy làm gì vậy? Không biết buổi lễ này quan trọng như thế nào sao? Lại còn ưa làm người nổi trội chắc?
– Không phải như vậy đâu! Nhìn kĩ đi kìa!
– Tao từng thấy người giả vờ ăn xin nằm lê trên đường để xin tiền là cực phẩm rồi. Không ngờ tại đây lại có cực phẩm như vậy. Đây là cực phẩm trong cực phẩm luôn ấy chứ!
Thiên Ân tuy vẫn nhắm mắt nhưng cũng đã bắt đầu chảy mồ hôi hột. Thế này là thế nào!? Sao mình lại bị dân tình chửi ghê vậy!? Đang hoang mang không hiểu vì sao thì có một người lên tiếng giải đáp nghi vấn. Khi nghe lời giải đáp này, Thiên Ân suýt tý nữa thì phun máu.
– Ai đời có người lại bắt bạn của mình đứng ra giữa nắng để bán thân trả nợ cơ chứ. Đã thế còn nằm chễm chệ trên lưng người ta, đợi người mua hàng nữa chứ!
– Đúng là đồ cầm thú!
– Nhìn xem trên bảng ấy viết gì kìa. Thật buồn cười. Thời đại nào rồi còn có kiểu bán người làm Ô-sin để gán nợ này!
– Mọi người sao chắc chắn thế! Biết đâu thằng nhóc ở trên cũng là một nạn nhân khác thì sao?
– Chỉ tội cho thằng nhóc phía dưới thôi. Không biết tên cầm thú ấy đã đe dọa kiểu khiến thằng nhóc con đáng thương ấy phải làm việc này. Nhìn xem bản mặt gần khóc của nó kìa, thương quá!
– Đã thế lại còn đem tấm bảng treo trên cổ thằng nhóc ấy nữa chứ. ‘Thương lượng trực tiếp giá tiền với người bán tại chỗ’ nữa chứ. Chắc chắn là tên nằm vách mảy trên lưng của thằng nhóc đáng thương ấy rồi!
– Khỏi cần phải nói gì nữa. Quá rõ ràng tên lương tâm chó tha ấy là tên đang nằm trên lưng thằng nhóc đó rồi.
– Lúc này hình như tao có gặp tên mắc dịch này chửi thề thiệt lớn!
– Vậy sao! Lúc nãy tao cũng nghe thấy nhưng do khá xa không biết là ai. Thì ra là tên vô lương tâm này!
Thiên Ân cả người run lên không biết do tức giận hay sợ hãi. Chính cậu ta cũng không rõ cảm xúc của mình vào lúc này. Bản thân bị oan mà không dám minh oan. Bây giờ cậu mà dám mở mắt minh oan thế nào cũng rơi vào cái bẫy lớn hơn Ichiru đã sắp đặt sẵn. Đó chính là bằng chứng hùng hồn cho việc cậu giả ngất ra vẻ đáng thương bắt đứa bạn tội nghiệp của mình làm cái việc thất đức này.
Một người chị gái, lớn hơn Ichiru khoảng 1-2 tuổi, thương tâm cất tiếng:
– Em ơi! Vào đây đi, làm gì mà phải nghe lời tên cầm thú ấy.
Ichiru ra vẻ đáng thương như sắp khóc. Mặt mếu máo:
– Không được! Bạn ấy đánh em chết mất.
Thiên Ân sởn cả da gà. ‘Ông nội của con ơi, làm ơn tha cho con đi. Không phải chơi ác đến thế chứ!’. Ông nội nói như vậy chẳng khác nào biến con thành nhân vật bị mọi người phỉ báng. Danh tiếng của con nay còn đâu.
Đúng như Thiên Ân dự đoán. Những lời lăng mạ cậu như súng tiểu liên từ bốn phương tám hướng phóng tới. Thiên Ân chỉ biết nằm ‘ngất’ chịu trận.
Ichiru không những không thương tâm mà còn bỏ đá xuống giếng. Cậu ra vẻ hoảng sợ, vài giọt nước mắt cá sấu hiện ra:
– Thiên Ân à! Tớ đứng tại đây được chưa? Cậu đừng có đánh tớ, nếu tớ đứng không đúng chỗ thì cậu bảo chỗ nào tớ đứng chỗ ấy.
Thiên Ân cảm thấy cực kì chóng mặt. Trên đời này thật sự lại có người ác đến như vậy. Còn nói luôn tên cậu ra để người khác biết mà chửi.
– Thì ra tên cầm thú ấy tên là Thiên Ân. Không biết thuộc lớp nào nhỉ? Ba mẹ đặt cái tên hay như vậy mà sao không trở thành người xứng đáng với cái tên đó! Phải đặt tên là ‘hình người dạ thú’ mới đúng.
– Hình như lớp ta có người tên Thiên Ân. Không phải đấy chứ?
– Thôi đi! Tao đứng ở đây nè! Lớp nào mà có đứa học viên như thế này thì nhục mặt cả lớp.
– ….!!
Thiên Ân sắp tới giới hạn chịu đựng. Cậu úp mặt vào gáy Ichiru, cậu ta gần như khóc lên tiếng năn nỉ:
– Làm ơn dừng lại đi! Mày thắng rồi! Coi như tao xin mày đó, được không?
Ichiru nghe vậy thì giật mình. Cậu kinh hoảng hét lớn lên. Nước mắt chảy càng nhiều:
– Tớ biết rồi, đừng có đánh tớ mà! Hu hu! Tớ sẽ quỳ xuống!
Mọi người nổi giận. Có học viên chuẩn bị đứng ra khỏi hàng định hành hung Thiên Ân. Tất cả thể hiện tất cả mọi lời lẽ phản cảm nhất để chửi cậu ta.
– Thật vô sỉ! Đã thế còn bắt người ta quỳ xuống. Có còn là người không!?
Thiên Ân đã chịu không nổi nữa rồi. Dù sao bản tính cậu nhóc vẫn còn rất trẻ con. Cậu ta bỗng dưng oà khóc dưới sự chứng kiến của nhiều người. Tất cả điều giật mình trước hành động không ai có thể đoán trước này.
Ichiru không ngoại lệ, cậu ta vẫn không ngờ thằng nhóc lại oà khóc như trẻ con(thằng nhóc 13, you mới 14 thôi đó). Ichiru trở nên bối rối, cậu không biết phải làm gì. Thiên Ân càng khóc càng lớn, khiến cậu càng rối hơn. Cuối cùng Ichiru cũng phải nhượng bộ.
– Được rồi! Đừng khóc nữa! Chỉ cần cậu không đồng ý một điều kiện thì tớ hứa từ nay sẽ không trả thù cậu nữa.
Thiên Ân được đà, cậu khóc càng lớn. Ichiru càng hoảng loạn. Cuối cùng kết thúc lại càng bất ngờ. Ichiru ném Thiên Ân xuống đất rồi ngồi xuống. Cậu cũng oà lên khóc. Thế là cả hai cứ nằm ăn vạ ở đó mà khóc.
Mọi người xung quanh không thể xử lý được cảnh tượng này. Họ không thể tìm ra được lý do cho sự kết thúc ‘tràn đầy nước mắt’ này. Tất cả mọi người chỉ biết gãi đầu, không một ai biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Thiên Ân và Ichiru ngồi đối diện nhau. Qua ánh mắt ẩn dưới những dòng lệ, họ có thể nhìn thấy rõ sự thách thức trong mắt của đối phương. Họ cứ khóc mà trong lòng thì đã xem đây như là một cuộc chiến. Mày khóc được tao không biết khóc hay sao? Để xem ai thắng!
Thế là hai người khóc ngày càng hăng. Thiên Ân càng lớn tiếng thì Ichiru khóc càng lớn. Nó lớn đến nỗi thu hút được chú ý của toàn bộ người có mặt tại quảng trường.
Cuộc thi khóc chỉ dừng lại khi có một âm thanh tràn đầy tức giận thông qua loa phóng thanh vang vọng cả quảng trường:
– ICHIRU YANAI!!!!!!!
Ichiru khi nghe được tiếng thét này thì im bặt. Gì thì gì chứ cậu không muốn đối mặt với một ông nội tràn đầy giận dữ đâu. Cậu nhanh chóng lau nước mắt, đứng dậy rồi tiến đến gần tên nhóc đối diện. Người mà vẫn đang ngơ ngác, mũi sụt sịt vì tiếng thét tràn đầy sát khí của ‘tộc trưởng Yanai nhất tộc’.
Ichiru đưa tay phải ra. Mỉm cười thân thiện cất tiếng:
– Chào! Tớ tên là Ichiru Yanai! Hi vọng chúng ta sẽ trở thành bạn thân.
Thiên Ân vẫn đang ngơ ngác. Cậu ta nhìn Ichiru như là nhìn một sinh vật lạ. Chờ ba giây, Ichiru bắt đầu làm mặt lạnh:
– Nếu không muốn làm bạn thì làm kẻ thù coi bộ… cũng không tệ!
Thiên Ân giật mình. Trước khi cậu kịp nhận ra, Thiên Ân đã thấy mình đang nắm tay Ichiru tràn đầy thân mật. Thiên Ân vẫn còn ngơ ngác trong khi Ichiru lại nhăn trán:
– Giới thiệu!
Thiên Ân như là người máy trả lời răm rắp trước khi kịp giật mình tỉnh giấc mà che miệng mình lại:
– Thiên Hoàng Minh Ân!
Ichiru hai mắt sáng lên.
– Thiên Hoàng nhất tộc!
Thiên Ân không nói gì. Chỉ tỏ vẻ khó chịu, bực tức khi nghe Ichiru nhắc đến gia tộc Thiên Hoàng. Ichiru thấy vậy cũng hỏi sâu vào vấn đề này. Trước sự ngạc nhiên của mọi người lẫn khổ chủ, Ichiru ôm chầm lấy Thiên Ân. Điều này lại khiến soái ca nhà ta đỏ mặt xấu hổ, cậu không biết giải quyết như thế nào. Ichiru cứ vậy mà ôm chầm lấy Thiên Ân không buông.
– Này! Ôm xã giao vậy là đủ rồi đấy!
Ichiru không nói gì. Vẫn cứ ôm chặt Thiên Ân. Thở dài, không còn cách nào khác, Thiên Ân không đành lòng phải gỡ Ichiru ra. Mọi người đã bắt đầu cảm thấy lạ trước hành động này của Ichiru rồi. Cậu mà không hành động ngay thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi bị Thiên Ân đẩy ra, Ichiru hít lấy một hơi thật mạnh mùi hương trên người của Thiên Ân. Cậu ta mãn nguyện nói nhỏ:
– Đúng là mùi của Thiên Hoàng! Không thể nhầm được!
Nụ cười hiền trên mặt Thiên Ân dập tắt khi nghe được hai chữ Thiên Hoàng. Ichiru nhanh chóng nhận ra, cậu ngay lập tức đổi chủ đề:
– Đi thôi! Cũng nên thoát khỏi ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người rồi!
Ichiru nắm lấy tay của Thiên Ân, cậu cười khúc khích kéo Ichiru qua góc khuất của một tàn cây rồi biến mất.
Mọi người cũng nhanh chóng không để ý chuyện này nữa khi tiếng trống lệnh của buổi lễ vang lên.
——
Một thanh niên ăn mặc một bộ vest sang trọng, trông cực kì anh tuấn. Anh là người phụ trách làm người dẫn chương trình cho buổi lễ này. Anh ta là một thành viên của gia tộc Lannister. Cũng là một trong những học viên xuất sắc của Học Viện này. Nam thần của học viện, Anthony Lannister.
Anh ta đứng lên bục phát biểu. Cậu ta đưa ánh mắt hướng về trung tâm của dãy bàn ghế cho giáo viên. Tại đó có một bà lão đang nhắm mắt thư giãn. Được ngồi ngang hàng với các khách mời tôn quý nhất tại buổi lễ này.
Người đó chính là hiệu trưởng của Học Viện Hoàng Gia Nostradamus. Một bà lão đã qua thất tuần. Nét già nua càng tôn lên sự hiền hậu. Mỉm cười nhẹ, đầu hơi khẽ gật. Ngồi trên một chiếc ghế thái sư trong cực kì tôn quý. Hiệu trưởng đời thứ XX của Học Viện Hoàng Gia Nostradamus đã ra hiệu bắt đầu buổi lễ.
Người thanh niên nhận được sự cho phép. Bắt đầu đứng nghiêm trên bục phát biểu. Dõng dạc cất tiếng:
– Kính xin các học viên tham dự nhanh chóng tập trung vào vị trí đã được chỉ định để bắt đầu cử hành quốc ca!
Tiếng nói được truyền đi vang vọng cả quảng trường. Tất cả học viên nhanh chóng im lặng. Họ ngay lập tức chỉnh lại tư thế để bắt đầu bài quốc ca anh hùng của Nostradamus.
—————
Thuộc truyện: Những cậu nhóc nổi tiếng
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 2: CHÚ GIA QUÂN ĐÁNG SỢ
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 3: RẠP CHIẾU PHIM
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 4: ĐỘT BIẾN TRONG RẠP CHIẾU PHIM
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 5: SỰ KINH KHỦNG CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 6: ICHIRU YANAI
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 7: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN!
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 8: NGŨ ĐẠI GIA TỘC TỪ THỜI THÁI CỔ
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 9: LỊCH SỬ CỦA VŨ TRỤ
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 10: DỊ TƯỢNG THẦN THÚ ĐẢN SINH
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 11: ĐỌA THIÊN THẦN THỨC TỈNH
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 12: HỦY DIỆT MA CẦU
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 13: HOLLOW TRỞ NÊN NỔI TIẾNG
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 1 - CHAP 14: BẮT ĐẦU MỚI
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - Trường học kì dị
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - CHAP 2: HỌC VIỆN NOSTRADAMUS
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - CHAP 3: KHI THIÊN THẦN TRỞ THÀNH ÁC QUỶ
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - CHAP 4: THIÊN ÂN CHỊU TRẬN
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - CHAP 5: TỬ VONG DU KÍ CLB!!?
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - CHAP 6: TRƯỚC BUỔI TIỆC
- Những cậu nhóc nổi tiếng - Chương 2 - CHAP 7: KHAI MẠC
Leave a Reply