Truyện gay: NHỮNG ANH TRAI HÀO MÔN by ROXY
(CHƯƠNG 1 )
1. GẶP MẶT
Năm tôi 17 tuổi thì mẹ tôi tái giá , thế nên là đột nhiên tôi có thêm những thằng anh trai ” từ trên trời rơi xuống ” . Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa . Vậy nên tôi cứ mặc kệ và thản nhiên đón nhận tin tức bão táp này như thể tôi chẳng có chút liên quan nào đến việc này vậy .
– Chúng ta sẽ chuyển đến nhà dượng con sống . Mẹ tôi nói
– Tại sao ? Con thấy ở đây cũng tốt mà mẹ .
– Chúng ta là một gia đình . Mẹ nghĩ gia đình thì nên ở cùng với nhau .
A , hẳn rồi . Hẳn là một ” gia đình ” , tôi nghĩ vậy . Một ” gia đình lớn ” đầy ấm áp chứ không phải là do mẹ tôi nôn nóng muốn chuyển sang ở trong căn biệt thự nghìn đô xa hoa lộng lẫy ấy đâu . Tôi khẽ nhếch mép cười .
– Mẹ làm tất cả chỉ vì con mà thôi . Mẹ thở dài nhìn tôi .
– Con hiểu . Tôi gật đầu im lặng gặm nốt khúc bánh mì dang dở , cổ họng cũng bắt đầu nôn nao vì có vị chua chát nào đó từ bao tử cuồn cuộn dâng lên …
Chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng bánh . Cửa xe được mở ra , một căn biệt thự đồ sộ đập vào tầm mắt tôi . Tôi ẩn ẩn như cảm thấy ảo giác rằng nó đang phát sáng giữa buổi trưa hè nóng bức . Chậm rãi kéo cái vali to tướng , tôi bước chân vào cánh cửa hào môn đang từ từ mở rộng , lòng tôi gợn sóng , cảm giác như ngộp thở , dường như có cái gì đó đang bóp nghẹn trái tim tôi . Khung cảnh bên trong tựa như một cung điện thu nhỏ , giống hệt như trong tưởng tượng của tôi hồi còn bé khi được nghe kể về những câu chuyện công chúa , hoàng tử vậy . Khi vào đến bên trong , mọi người đã có mặt đông đủ , dường như đã chờ đợi chúng tôi từ lâu .
– Đây là ba của con . Chào ba đi con . Mẹ tôi mỉm cười , kéo nhẹ cánh tay tôi .
– Con chào …ba . Tôi khẽ gật đầu với người đàn ông trước mặt mình .
– Ngoan lắm ! Dượng tôi cười hài lòng , xoa xoa đầu tôi .
Tôi ngẩng đầu đánh giá người đàn ông mà mình vừa gọi là ba . Ông ấy chắc khoảng trên dưới 50 tuổi gì đó , tướng tá cao to , phong độ , khuôn mặt khôn khéo thường thấy ở những doanh nhân thành đạt , nhìn chung là một người đàn ông trung niên quý phái , toàn thân tản mát ra một hơi thở giàu có .
– Lại đây , làm quen với mấy anh trai của con đi .
Dượng vẫy vẫy tay gọi tôi lại gần . Ba người thanh niên sau lưng ông tiến đến , ánh mắt tò mò quan sát đánh giá tôi .
– Chào em , anh là Phong , rất vui được gặp em .
Phong đưa tay ra trước mặt tôi , nở một nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt của anh dường như có chút lạnh lùng , xa cách .
– Dạ , em chào anh . Em là Quân , rất vui được gặp anh .
Tôi bắt lấy tay anh tiện thể đánh giá người trước mặt . Anh trông có vẻ là lớn tuổi nhất ở đây , hẳn là khoảng trên dưới 30 đi . Anh trông khá chững chạc và nghiêm túc , điển hình của một thanh niên tốt đáng tin cậy , là kiểu mẫu ” con nhà người ta ” điển hình . Anh khá cao , thân hình rắn rỏi , nước da nâu màu mật ong khỏe mạnh . Đôi lông mày dày rậm , đôi mắt cương nghị sáng ngời , chiếc mũi cao thẳng , đầu mũi hơi khoằm , đôi môi đầy đặn có màu hồng nhạt , khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính . Đứng cạnh bên anh tôi chợt cảm thấy mình có vẻ nhỏ bé làm sao . Tôi cười cười , thân thiện hướng về phía người anh thứ hai đang tiến đến gần mình .
– Chào em , anh tên Quang .
Anh ta đưa tay về phía tôi , ánh mắt không hề che dấu sự khinh bỉ sau cặp kính đắt tiền , sành điệu .
– Dạ , em chào anh , rất vui được gặp anh .
Tôi đưa tay ra bắt , cảm thấy tay anh hơi khựng lại , khẽ nhíu mày như đang kiềm chế cảm giác chán ghét . Tôi ngước mặt nhìn , thầm đoán chắc anh ta khoảng tầm 25 , 26 gì đó . Trông anh ta khá thư sinh , nước da trắng trẻo , có chút hơi xanh xao vì ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời . Khuôn mặt trái xoan có chút giống với khuôn mặt phụ nữ , lông mày mảnh , dài , cong cong , cái mũi cao thẳng thon gọn hài hòa với khuôn mặt . Đôi mắt ẩn sau cặp kính cận khá to tròn , đôi lúc như ánh lên những tia sáng kì lạ , đôi môi mỏng màu đỏ tươi , khóe môi cong cong khá quyến rũ , dáng người cao gầy , tay chân thon dài , ngón tay dài , gầy gầy xinh đẹp . Tôi thầm nghĩ nếu anh ta mà là con gái chắc chắn sẽ là một mỹ nhân . Anh ta khẽ đưa tay nâng gọng mắt kính , nhìn nhìn tôi như thể cũng đang quan sát tôi . Tôi cảm thấy anh ta giống như là con mọt sách cáu kỉnh lại mắc mấy chứng bệnh như sạch sẽ thái quá và hay xét nét vậy đó . Cuối cùng là anh trai nhỏ nhất của tôi . Tôi đưa mắt nhìn sang bắt gặp một đôi mắt cũng đang nhìn mình chằm chằm , vẻ mặt vô cảm . Tôi mỉm cười đưa tay về phía anh , gật đầu .
– Em chào anh , rất vui được gặp anh . Anh tên gì ?
Anh trai nhỏ của tôi liếc nhìn tay tôi một cái rồi chẳng nói chẳng rằng gì , quay mặt sang hướng khác làm tôi cảm thấy ngượng ngùng , cánh tay cứ giơ ra giữa không trung không biết nên làm gì . Dượng tôi sầm mặt .
– Bảo , không thấy em đang chào hỏi con sao ? Thái độ của con như vậy là sao hả ?
Anh ta vẫn lặng im , chẳng buồn phản ứng gì , không khí có chút căng thẳng . Mẹ tôi ôm lấy tay dượng lay lay :
– Anh đừng la con , có lẽ thằng bé chỉ cảm thấy chưa quen nên ngại ngùng thôi .
Dượng tôi thở dài .
– Em đừng bênh nó , phải la rầy dạy dỗ thì nó mới nên người được . Sau này nó có cứng đầu thì em cứ đánh , cứ mắng nó , đừng có vì anh mà im lặng chịu đựng làm khổ bản thân mình có biết không ?
– Dạ , em biết rồi , anh đừng giận nữa có hại cho sức khỏe đó , để từ từ rồi em khuyên nhủ con nó . Mẹ tôi dịu dàng trả lời , một vẻ mặt “từ mẫu ” đầy bao dung , chân thành .
– Thiệt thòi cho em rồi . Dượng nắm lấy tay mẹ tôi , ánh mắt đầy áy náy và cảm động .
Tôi lướt mắt nhìn xung quanh , anh hai tôi vẫn giữ vẻ mặt hờ hững , lạnh lùng . Anh ba thì một bộ mặt xem kịch vui . Còn anh tư thì cúi đầu , môi cắn chặt , hai tay nắm lại có chút run run . Lòng tôi bất chợt cảm thấy hỗn loạn , tâm trạng rối bời , dự cảm chẳng lành rằng cuộc đời tôi đã bắt đầu nhấc lên sóng gió …
2. NẰM MỘNG
Bữa cơm gia đình kết thúc trong sự trầm lặng . Mỗi người tự về phòng của mình để nghỉ ngơi . Dượng sai người đưa tôi lên căn phòng mà ông đã sắp xếp sẵn cho tôi . Tôi cúi đầu cảm ơn ông rồi ngoan ngoãn đi theo về phòng mình . Đóng cửa phòng lại , quẳng vali qua một bên , tôi mệt mỏi leo lên giường nằm bất động . Chẳng có gì để phàn nàn cả , phòng rộng lớn , nội thất xa hoa , đầy đủ không thiếu một thứ gì , giường to êm ái đủ cho mấy người cùng nằm lên , chỉ cần nhìn qua sự sắp xếp này là đủ để biết tình cảm của ông đối với mẹ tôi không tệ . Cơn buồn ngủ ập đến làm mắt tôi díu lại , chẳng mấy chốc tôi rơi vào giấc mộng ngọt ngào . Trong mơ tôi thấy mình đang ở ngôi nhà cũ khi tôi còn bé và còn có đủ cả ba lẫn mẹ . Tôi lúc này nhỏ xíu tầm chừng 3 tuổi , vui vẻ , hớn hở , chơi trò rượt bắt cùng ba trong khu vườn nhỏ trồng đầy hoa cỏ rực rỡ , đầy màu sắc thoang thoảng hương hoa . Tiếng cười đùa khanh khách vang lên không ngớt , mẹ tôi ngồi một bên vừa khâu vá vừa mỉm cười nhìn chúng tôi , vẻ mặt đầy dịu dàng . Quả là một bức tranh gia đình hạnh phúc và ấm áp . Đột nhiên khung cảnh chợt thay đổi trở nên méo mó , một màu đỏ lan tràn bao phủ khắp mọi nơi . Chong chóng ? Tôi nhìn thấy một chiếc chong chóng nằm trơ trọi trên mặt đường . A , xung quanh hình như có những vệt đỏ loang lổ đang lan ra ngày càng to lớn hơn nhanh chóng phủ lên chiếc chong chóng đầy màu sắc . Nó cũng biến thành một màu đỏ chói lun rồi . Phải rồi , tôi nhớ ra rồi năm tôi 3 tuổi vì mải lo chạy đuổi theo nhặt chiếc chong chóng mà tôi không để ý thấy chiếc xe hơi đang lao tới . Ba tôi đã lao ra đẩy tôi vào trong lề , chiếc chong chóng trên tay rơi xuống bên cạnh ba , máu của ông đã chảy ra nhuộm thắm nó thành một màu đỏ rực rỡ , chói mắt .
– Ba..a..a…
Tôi thét lên một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc , cơn ác mộng về kí ức cũ kinh hoàng ùa về làm tôi đau đớn , một giọt nước mắt lăn xuống môi tôi mằn mặn .
– Cốc cốc
Tiếng gõ cửa phòng làm tôi tỉnh táo lại . Tôi lấy tay gạt nước mắt rồi bước ra mở cửa .
– Con cảm thấy ổn không ? Có cảm thấy thiếu hay cần gì nữa hay không ?
Mẹ tôi bước vào phòng nhìn tôi , ánh mắt trìu mến đầy quan tâm lo lắng .
– Con thấy rất tốt , mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu .
Tôi mỉm cười trấn an bà .
– Ừ . Con có cần cái gì thì cứ nói với mẹ hay dượng con , đừng ngại . Nếu cảm thấy buồn chán thì ra ngoài chơi với bạn bè cho khuây khỏa , đừng suốt ngày nhốt mình ở trong phòng không tốt đâu .
– Con biết rồi mẹ .
– Còn về mấy đứa nhỏ kia …
Mẹ tôi thở dài rồi đưa mắt nhìn tôi đầy tâm sự
– Con đừng để ý đến thái độ của mấy anh con làm gì . Nếu có thể thân thiết được thì tốt , còn không thì …thôi , con cũng đừng chấp nhất , để bụng làm gì , cái gì nhường nhịn được thì nhường , cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi , con hiểu không ?
– Dạ , con hiểu rồi . Mẹ yên tâm đi , con sẽ không để mẹ khó xử đâu .
– Con hiểu được là tốt . Mẹ hi vọng người một nhà chúng ta có thể sống vui vẻ , hòa thuận với nhau , có được không ?
Tôi gật đầu , dù trong lòng tôi không hề nghĩ như vậy nhưng tôi cũng chẳng muốn làm mẹ tôi phải buồn lòng . Mẹ xoa đầu tôi , vẻ mặt áy náy .
– Thiệt thòi cho con rồi …
3. SÓNG GIÓ
Cuộc sống vẫn bình lặng trôi qua , ai làm gì thì làm đó . Anh hai mỗi khi gặp tôi vẫn luôn cười cười nói nói , có vẻ quan tâm như một người anh trai thực thụ đầy chuẩn mực vậy , chỉ là khi nhìn vào đôi mắt anh , sự quan tâm ấy chưa từng đạt đến đáy mắt mà chỉ có hờ hững , lạnh nhạt cùng xa cách . Tôi cũng chẳng để tâm làm gì . Dù sao chúng tôi cũng chỉ là những kẻ xa lạ cùng sống chung dưới một mái nhà mà thôi . Theo tôi thấy thái độ của anh như vậy cũng khá hợp với ý tôi , chỉ cần xã giao ngoài mặt để mẹ và dượng vui lòng là được , còn sau lưng thế nào thì tùy , mạnh ai nấy sống không ai liên quan đến ai . Anh ba thì ít khi nói chuyện với tôi , nếu có cũng chỉ vài câu xã giao miễn cưỡng , ngắn ngủi có lệ . Anh vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ không hề dấu diếm . Còn anh tư thì hầu như không bao giờ cho tôi sắc mặt tốt , luôn làm mặt lạnh , lầm lì chẳng bao giờ nói , cười gì cả . Tôi thấy vẫn ổn , chẳng việc gì phải buồn phiền cả . Thái độ của họ như vậy cũng là bình thường thôi , chứ nếu tỏ ra quá ân cần săn sóc thì tôi mới thật sự lo lắng đó . Cuộc sống tẻ nhạt đó cứ kéo dài cho đến một ngày …
– Ba và mẹ sẽ đi du lịch châu âu vài tháng , mấy đứa ở nhà nhớ ngoan ngoãn , tự chăm sóc bản thân cho tốt có biết không ?
– Dạ , ba mẹ cứ yên tâm đi , con nhất định sẽ trông chừng mấy đứa thật tốt . Anh hai tôi đảm bảo .
Dượng tôi hài lòng , gật đầu .
– Ba giao mọi việc ở nhà cho con . Nếu có việc gì quan trọng thì nhớ điện thoại cho ba .
– Dạ , con biết rồi . Ba , mẹ đi chơi vui vẻ nha .
Sau khi chuẩn bị đồ đạc xong xuôi , trước khi ra khỏi cửa mẹ vẫn dặn dò tôi lần nữa
– Con ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời đó . Mẹ về sẽ mua quà cho tụi con . Hãy nhớ những gì mẹ đã nói với con đó . Mẹ nắm lấy tay tôi ân cần căn dặn , ánh mắt đầy tha thiết .
– Dạ , con biết rồi . Mẹ cứ đi chơi đi , đừng suy nghĩ gì nhiều . Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà .
Mẹ vỗ vỗ tay tôi , đôi mắt hơi hồng hồng .
– Tốt lắm !
Bóng dáng mẹ tôi dần biến mất sau cánh cửa to lớn , uy nghiêm , tôi lặng lẽ quay về phòng của mình . Sóng gió đã bắt đầu nhấc lên mà bản thân tôi vẫn chẳng hề hay biết .
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy , mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy trong lòng lo lắng không yên . Sau khi ăn sáng xong , tôi đến trường đi học . Khi tôi mở cặp ra định lấy sách xem lại bài thì …
– Aaaa…
Tôi hét lên thất thanh ném chiếc cặp đi thật xa . Bên trong cặp tôi là một con chuột chết to tướng . Sách vở của tôi bị xé nham nhở , chẳng còn nguyên vẹn . Khuôn mặt tôi trở nên tái mét , lòng tràn đầy sợ hãi . Ai ? Là ai đã làm chuyện này với tôi ?…
Về đến nhà , trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hoang mang , tôi có cảm giác rằng mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó . Trò đùa độc ác này chỉ là khởi đầu mà thôi . Và suy nghĩ của tôi đã đúng . Vào bữa cơm chiều , khi tôi vừa ăn vừa miên man suy nghĩ , đột nhiên tôi cảm thấy trong miệng mình có một hương vị kì quái khó tả . Tôi nhíu mày phun ra … một cái chân gián . Bụng tôi cuộn lên cảm giác ghê tởm . Tôi nghiêng người nôn thốc nôn tháo tất cả đồ ăn trong bụng ra ngoài . Sau khi nôn xong , tôi nằm vật xuống giường , tôi cảm thấy mình không còn chút sức lực nào , cả tinh thần và thể xác của tôi đều mệt mỏi đến rã rời . Có lẽ động tĩnh của tôi hơi lớn nên đã khiến cho mọi người nghe thấy . Anh hai bước vào phòng nhìn xung quanh rồi bước tới giường tôi .
– Em không khỏe sao ? Có cần gọi bác sĩ không ?
– Em …em không sao . Em cảm thấy hơi mệt , có lẽ chỉ cần nằm ngủ một giấc là sẽ ổn thôi .
– Được rồi . Vậy em hãy nghỉ ngơi đi . Anh sẽ xin phép nhà trường cho em nghỉ ở nhà vài bữa . Nếu em cần gì thì hãy nói cho anh biết .
– Dạ , em biết rồi anh hai .
Anh hai quay lưng rời đi , ánh mắt chưa bao giờ thật sự quan tâm tới tôi . Anh chỉ đang cố gắng để diễn tốt vai trò của mình . Tôi nhắm mắt lại cố gắng ngủ , đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi .
– Nghe nói em bị bệnh ?
Tôi mở mắt ra . Anh ba đang đứng bên cạnh giường , nhìn xuống tôi với đôi mắt đầy giễu cợt .
– Dạ , em chỉ cảm thấy không khỏe trong người một chút thôi , không có gì nghiêm trọng đâu anh , ngủ một giấc là ổn .
– Ồ , vậy ra đồ ngốc cũng bị bệnh cơ đấy , ngạc nhiên thật !
Anh bĩu môi , nhìn tôi đầy khinh bỉ .
– Ráng dưỡng bệnh cho tốt vào nếu không “MẸ CỦA CHÚNG TA “sẽ đau lòng lắm đấy !
Anh nhếch mép cười , ánh mắt lóe lên sự vui sướng khi thấy người gặp họa , quay lưng rời khỏi phòng . Tôi thấy trong lòng mình thật khó chịu . Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ ổn , sẽ chẳng quan tâm đến thái độ của người khác đối với mình ra sao nhưng hình như không phải như vậy . Tôi đã cố gồng mình lên chịu đựng , cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng giờ tôi bỗng nhận ra mình chẳng kiên cường như mình đã nghĩ , tôi hoang mang , lo sợ , lạc lõng và mệt mỏi quá . Tôi cảm thấy nhớ mẹ vô cùng . Mẹ à , con phải làm sao bây giờ đây ? Tôi cuộn người trong chăn , cắn chặt môi , nước mắt lặng lẽ không ngừng rơi xuống . Cả người tôi run rẩy cố gắng để kiềm nén tiếng khóc trong cổ họng của mình đừng bật ra …

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
I love you says
Có chap mới chưa ạ