Truyen gay: Long đong phận trai nghèo – Chương 26
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Anh Hiếu sống với chú Phi Long,chắc anh Hiếu hạnh phúc lắm phải không?
Nghe thằng Tín hỏi,Hiếu ngớ người.Hanh Phúc?Hiếu có hanh phúc không nhỉ? Hiếu chẳng biết hiện nay có phải mình hạnh phúc không? Hiếu cũng thừa biết,trong giới gay,rất khó có tính yêu thật sự?Nhưng Hiếu may mắn có tới 2 người rất thương yêu Hiếu .Nhưng Hiếu không thể sống chung với cả hai.Hiện nay,bảo Hiếu chọn một trong hai người,Hiếu không biết phải chọn như thế nào nữa? Đó là chưa nói đến ông Jonh,ổng lúc nào cũng muốn gần gũi bên Hiếu.Tình cảm của Hiếu hiện nay rối như tơ vò,Hiếu không biết phải tháo gỡ làm sao.
Được nhiều người thương yêu mình,như vậy có hạnh phúc không?Mỗi lần đến với thầy Liêm.thấy anh Long nhăn nhó,Hiếu cũng buồn.Đã thế,còn ông Jonh nữa.Mấy lần ổng nói gần nói xa,ổng nói ổng muốn gần gũi bên Hiếu.Mặc dù Hiếu đã nói rõ Hiếu có Phi Long những ổng vẫn luôn nhìn Hiếu với anh mắt đắm đuối làm Hiếu khó xử vô cùng.Hiếu cũng không biết mình phải làm như thế nào ,phải xử sự ra sao .Thật là bối rối vô cùng.
Thấy Hiếu tự nhiên đứng thừ người ra,thằng Tín ngạc nhiên hỏi:
– Anh Hiếu! Anh Hiếu! Anh làm sao vậy?
Hiếu giật mình ,hỏi:
– Chuyện gì vậy Tín?
– Sao tự nhiên anh đứng thừ người ra vậy?
– Không có chuyện gì đâu Tín à! Thôi,tắm nhanh đi!
Thấy Tín vẫn cứ chăm chú nhìn vào phần hạ bộ của mình,Hiếu bèn nói:
– Tín nè,anh có câu này muốn hỏi ,Tín phải trả lời thật lòng nhé?
– Dạ.Anh Hiếu hỏi đi,em sẽ trả lời.
– Tại sao em chăm chú nhìn anh vậy?Em thích nhìn lắm hả?
Thằng Tín bối rối một hồi rồi mới ấp úng:
– Em nói nhưng anh Hiếu đừng la em nha!
– Ừ,Tín nói đi!
– Dạ,anh Hiếu đẹp trai quá! Anh Hiếu hấp dẫn quá! Em rất thích ngắm nhìn anh Hiếu,nhất là lúc anh Hiếu khỏa thân như thế này?
– Em thích ngắm nhìn đàn ông con trai từ bao giờ thế?Lâu chưa?
– Dạ,hơn một năm rồi .
Hiếu nghe thế thoáng buồn.Như vậy thằng Tín cũng là gay rồi.Mà là gay thì chỉ có khổ và khổ thôi.Hiếu chẳng biết nói sao bây giờ.Thằng Tín thấy Hiếu ,ngẩn ngơ làm thinh chẳng nói tiếng nào.Nó bèn đánh bạo,đưa tay chạm vào dương vật Hiếu mà sờ vuốt.Hiếu giật mình vội nói:
– Tín! Tín! Em không được làm thế!
Thằng Tín hoảng hốt giật tay về.Thấy nó sợ hãi,Hiếu bèn đưa tay vuốt đầu nó nói:
– Tín ơi! Như vậy em là gay rồi.Mà là gay khổ lắm Tín ơi!
– Nhưng em thấy anh Hiếu cũng là gay mà anh Hiếu đâu có khổ.Anh Hiếu sống với chú Phi Long,anh Hiếu có nhiều tiền,anh Hiếu sung sướng quá chừng!
Trời ạ! Dưới cặp mắt của thằng nhóc này,nó cứ cho là Hiếu sung sướng.Trời ơi! Bao cay đắng cuộc đời,Hiếu đã từng nếm,làm sao thằng Tín hiểu được.Thuở xưa,Hiếu đi làm callboy.Mỗi lần về quê,Hiếu mang thật nhiều quà cho mấy anh em tụi nó.Mỗi lần như thế,anh em tụi nó chỉ biết ôm lấy Hiếu mà vui mừng.Chứ tụi nó làm sao biết được,để có tiền mua thật nhiều quà mang về qụê , Hiếu phải mang thân xác ra làm món đồ chơi trên giường cho thiên hạ.Nó làm sao biết được,anh Hiếu của nó ở trên Sài gòn như thế nào.Nhìn cặp mắt ngây thơ của nó,Hiếu chỉ còn biết ôm nó vào lòng mà nghẹn ngào:
– Tín ơi là Tín! Cuộc đời không đơn giản như thế đâu! Anh Hiếu không có sung sướng như Tín nghĩ ,Tín ơi!
Vừa ôm Tín,Hiếu vừa nghẹn ngào.Còn thằng Tín,được anh Hiếu ôm,nó vô cùng khoan khóai.Nó cứ muốn được như thế ,được như thế mãi.Bât chợt,một giọt nước rớt xuống mình nó.Ngẩng đầu lên,nó hỏi:
– Anh Hiếu ơi! Anh Hiếu khóc hả?Tại sao anh Hiếu khóc vậy?
Hiếu giật mình,vội lau nước mắt và nói:
– Anh đâu có khóc.Thôi,mình tắm nhanh lên còn ra ngoài ăn uống nữa Tín à!
Nói rồi,Hiếu tắm cho mình và tắm cho nó luôn.Lát sau,cả hai anh em mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài.Bước theo Hiếu,thằng Tín cứ mãi thắc mắc trong lòng:” Tại sao anh Hiếu khóc?” Với cái tuổi còn nhỏ,nó làm sao có thể hiểu được chuyện ấy.Ngẫm nghĩ một hồi,thằng Tín mới rụt rè nói với Hiếu:
– Anh Hiếu ơi! Em có nhiều câu muốn hỏi anh Hiếu nhưng em sợ anh Hiếu la.Anh Hiếu có thể cho phép em hỏi không vậy?
– Ừ.Để tối nay ,anh lên phòng ngủ chung với Tín.Lúc đó,Tín muốn hỏi gì,anh cũng trả lời hết.
Nghe vậy,Tín mỉm cười gật đầu.
Bên bàn ăn,mọi ngừơi ăn uống vui vẻ.Bất chợt,Bảo Duy nói với Phi Long:
– Mẹ em vừa mói gọi điện cho em hay.Tài xế của mẹ em,ngày Tết đi chúc Tết bạn bè.Lúc về,đi xe máy,do quá xỉn nên đã bị tai nạn giao thông.Thế là mẹ em không có tài xế.Mẹ em mới bảo anh tài xế của em qua lái xe cho mẹ em.Vì vậy,em cần tuyển một tài xế anh à.Anh Long có biết ai không?
Hiếu nghe thế,bèn lên tiếng:
– Bạn em là Anh Khoa đang lái taxi.Anh Duy có thể cho bạn em làm tài xế cho anh không?
– Ừ. Chừng nào về Sài Gòn,em nhớ bảo bạn em đến gặp anh nhé!
– Dạ.
Tối nay,thằng Tín ngủ chung với Hiếu.Thấy vậy,thằng Trí cũng đòi.Thế là Hiếu phải ngủ chung với hai đứa nó.Vào phòng,thằng Tín bắt đầu hỏi.Nghe Tín hỏi,thằng Trí giật mình vì nó sợ Hiếu sẽ la.Nhưng trái lại,Hiếu chẳng la chút nào mà trả lời từng câu một.Thằng Trí cũng hỏi về vấn đề xuất tinh,hỏi về vấn đề thủ dâm,về vấn đề mộng tinh.
Hia anh em nó hỏi rối rít làm Hiếu trả lời mệt nghỉ.Lát hồi,thằng Tín lại hỏi Hiếu sống chung với Phi Long như thế có hạnh phúc không.Thằng Trí hoảng hốt về câu hỏi của thằng Tín,nó sợ Hiếu giận.Lúc nó mới lên thành phố,chính anh Nhân cũng dặn nó là chuyện giữa Hiếu và giám đốc Phi LOng,nó đừng tò mò,đừng thắc mắc,đừng nên chú ý đến.Thế mà nay thằng Tín lại dám đề cập đến vấn đề này,nó sợ Hiếu sẽ la thằng Tín.Nhưng không,Hiếu làm thinh,buồn rười rượi và bảo thằng Tín đừng hỏi đến vấn đề này.Thằng Tín ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Em thấy anh Hiếu rất đẹp trai.Chắc là chú Phi Long rất thích anh Hiếu phải không vậy?
– Thì anh Phi Long rất tốt .Tín cũng thấy rồi mà.
– Em nghĩ chú Phi Long chỉ tốt với anh Hiếu thôi vì anh Hiếu rất đẹp trai,rất hấp dẫn mà.
– Không phải thế đâu Tín.Và nhớ,nếu anh Phi Long mà nghe đựơc những câu này,anh Phi Long sẽ giận đó.
– Dạ,em biết mà.Gặp chú Phi Long,em sẽ không dám nói gì đâu.Hiện nay,chú Phi Long thích anh Hiếu.Bởi vậy,anh Hiếu mới có nhiều tiền mà lo cho tụi em.Nếu em nói bậy ,rủi chú Phi Long nổi giận.Chú Phi Long sẽ đuổi việc anh Hiếu.Lúc đó,anh Hiếu sẽ không có tiền mà sắm đồ cho tụi em nữa.
Hiếu nghe thế chỉ biết lắc đầu.Quả thật,với đầu óc non nớt của nó,làm sao hiểu hết mọi vấn đề.Mà chuyện giữa Hiếu và Phi Long,Hiếu cũng không thể nói rõ cho thằng nhóc này biết được.Thế là Hiếu đành lãng sang vấn đề khác.Thằng Tín bắt đầu hỏi qua mấy vấn đề đồng tính luyến ái.Thằng Tr1i nhăn mặt hỏi thằng Tín:
– Tín,sao mày lại hỏi đến mấy vấn đề này?Không lẽ mày là Pe-đê sao?Mày có biết,là Pe-đê,sẽ bị mọi người kinh tởm .Mày không biết điều đó sao?Tại sao mày lại là Pe-đê?
Nghe thằng Trí nói,Hiếu buồn bã:
– Pe-đê cũng là con người mà Trí chứ đâu phải là thú vật.Trí thấy anh thế nào?Anh có đáng kinh tởm lắm không?
Nghe Hiếu hỏi,Trí giật mình.Bực mình những câu hỏi của thằng Tín,Trí mới nói như vậy.Khộng dè lại đụng chạm đến nỗi đau của Hiếu.Đã từ lâu,mấy anh em nó rất kính trọng Hiếu,xem Hiếu như một thần tượng.Hiếu nói gì,chẳng đứa nào dám cãi lời.Lúc trước,nó đâu có biết anh Hiếu của nó là gay,là Pe-đê đâu.Khi lên Sài gòn,khi biết anh Hiếu của nó sống chung với giám đốc Phi LOng,nó ngạc nhiên vô cùng.Lúc đó,nó mới biết anh Hiếu của nó là….Nó không hiểu tại sao anh Hiếu của nó lại như thế?Và nó nghĩ,chắc thấy anh Hiếu của nó đẹp trai nên giám đốc Phi Long mê anh Hiếu của nó.Nhờ vậy,anh Hiếu của nó mới có nhiều tiền gửi về gia đình,mới có tiền sắm đồ cho anh em tụi nó.
Như việc nó lên Sài gòn học,toàn bộ chi phí,Hiếu đều lo cả.Nhiều lúc nó muốn hỏi Hiếu vấn đề này nhưng nó là không dám hỏi.Và trong thâm tâm nó nghĩ,có thể anh Hiếu của nó không phải là Pe-đê.Anh Hiếu của nó cặp bồ với giám đốc Phi Long chủ yếu là để moi tiền lo cho gia đình,lo cho anh em tụi nó.Nay nghe thằng Tín đề cập đến vấn đề này,nó bực mình lắm.Đó giờ,nó rất ghét mấy đứa Pe-đê.Nhưng không ngờ,nó lại làm cho Hiếu buồn.Nó nắm tay Hiếu và lí nhí nói:
– Anh Hiếu ơi anh Hiếu! Em lỡ lời,cho em xin lỗi.Em không cố ý nói anh Hiếu đâu.Em xin lỗi anh Hiếu.Đừng giận em ngeh anh Hiếu!
– Trí à! Anh không giận gì em đâu.Nhưng em đừng có thái độ khinh bỉ những người gay như vậy nữa.Gay cũng là người mà em.Họ vẫn đi làm.Họ vẫn lao động,vẫn kiếm tiền lo cho gia đình.Họ những là những con người hữu ích cho xã hội mà.
– Anh Hiếu ơi ! Em có vấn đề này muốn nói,mong anh Hiếu đừng giận.
– Em nói đi!
– Theo em thấy,gay chẳng đứa nào đàng hoàng cả.Toàn là những con quái vật.Khi vào quán ăn thì la í ó làm mọi người phải giật mình.Đi ngoài đường thì õng ẹo,ngã qua ngã lại .Còn hát đám ma thì toàn hát nhưng câu tục tĩu mất dại,nhìn phát tởm.Anh Hiếu có bao giờ xem mấy đứa Pe-đê hát đám ma chưa.Anh Hiếu mà xem rồi anh Hiếu sẽ hiểu tại sao em lại kinh tởm giói Pe-đê
– Nhưng Pe-đê đâu phải ai cũng như mấy đứa đó.Bàn tay năm ngón,có ngón ngắn ngón dài.Gay cũng vậy,có người đàng hòang nhưng cũng có những người chẳng ra gì.Và những đứa chẳng ra gì,những đứa mất nhân cách ,tụi nó sẽ giống như những con quái vật mà Trí đã nói đó.Nhưng bên cạnh đó,vẫn có rất nhiều người tuy là gay nhưng họ sống rất đàng hoàng.Như anh Phi Long và anh chẳng hạn.
Mấy ngày nay đi chơi,Trí thấy anh Phi Long và anh có làm điều gì để cho mọi người phải bực mình chưa?Và trong những người không phải là gay,cũng có rất nhiều người mất nhân cách.Những người đó không còn tính người.Ví dụ như những người đàn bà bỏ con theo trai,hay những đứa xì ke ma túy.Trí cũng thấy rồi đó,mấy đứa xì ke,khi lên cơn nghiện lên,tụi nó có thể bóp cổ cha mẹ để kiếm tiền mua ma túy.Hay những người đàn ông không chịu làm việc.Suốt ngày những người ấy chỉ biết rượu chè say xỉn.Về nhà thì đánh đập hành hạ vợ con.Những người ấy mới đáng kinh tởm,phải không Trí?
Hiếu nói một hơi.Thằng Trí chỉ còn biết làm thinh.Thằng Tín lúc này nũng nịu,ngã đầu vào lòng Hiếu.Vừa vuốt đầu thằng Tín,Hiếu vừa nói:
– Thằng Tín nó đã thế,Trí cũng đừng la nó.Và chuyện này cũng không nên nói cho gia đình hay mấy người khác biết.Khi nào thằng Tín làm chuyện gì quá đáng hay làm chuyện gì mà Trí cảm thấy mất nhân cách,lúc đó,Trí hãy chỉnh nó.
Thằng Trí gật đầu.Lúc này,thằng Tín đựơc nước hỏi tới,hỏi đến mấy vấn đề về giới gay.Cái nào Hiếu nhắm thấy trả lời đựơc thì Hiếu trả lời.Cái nào nhắm không nên trả lời,Hiếu gạt ngang hay lãng sang chuyện khác.Một hồi sau,Hiếu mới nói đến vấn đề giữ vệ sinh thân thể,giữ vệ sinh bộ phận sinh dục.Hồi nãy,thằng Tín đựơc Hiếu tắm cho rồi nên hiểu ngay vấn đề.Hiếu bât chợt quay sang thằng Trí hỏi:
– Thế khi tắm,em có làm vệ sinh bộ phận sinh dục không?
– Dạ,có.Khi tắm,em đều có chà xà phòng khắp người.
Nghe thằng Trí nói thế,Hiếu đâm ra nghi ngờ.Hiếu bảo thằng Trí cởi quần rồi Hiếu nắm đầu dương vật kéo ra.Quả thật,thằng Trí không biết làm vệ sinh chỗ này nên nó bốc mùi thoang thoảng.Hiếu chỉ cho thằng Trí thấy rồi cắt nghĩa cho nó hiểu.Sau đó,Hiếu chỉ cho thằng Trí từng tí một.Thằng Tín ghé mắt dòm rồi buông lời chọc ghẹo làm thằng Trí tức tối.Hiếu phải la ,thằng Tín mới chịu im miệng.Sau đó,Hiếu bảo tụi nó nên thay quần lót thường xuyên,cố giữ vệ sinh cho sạch sẽ ,đừng để bốc mùi.
Giảng giải đã đời,Hiếu kêu tụi nó đi ngủ.Lúc này,Hiếu nằm giữa.Thằng Trí nằm ngoài cùng.Thằng Tín nằm trong,ôm Hiếu ngủ một cách say sưa.
Ở Phan Thiết chơi thêm mồng bốn,sáng mùng năm,mọi người lên xe ra về sớm.Mọi người lại quay về nhà chú Út để trả thằng Tín và Thảo về nhà.Thằng Tín lúc này vui lắm.Têt năm nay đối với nó thật lý thú.Ngồi trên xe,nó đưa cho thằng Trí và thằng Tài xem những bức vẽ.Cả hai thằng tức tối đòi đánh.Thằng Tín vội kêu Hiếu cầu cứu.Thì ra thằng Tín đã vẽ thằng Tài và thằng Trí một cách bội bác.Nhưng cũng phải công nhận,nó cũng có năng khiếu vẽ.Hiếu mới hỏi nó còn vẽ bức nào khác không.Nó còn một bức vẽ Hiếu.Nó đưa cho Hiếu xem.Phải nói là nó vẽ khá đẹp.Bảo Duy và Phi Long thấy nó có khiếu vẽ mới bảo Hiếu sang năm đưa thằng Tín lên Sài Gòn học.Tín nghe thế thích lắm.Lên Sài gòn học,như vậy nó sẽ ở chung với Hiếu .
Ở nhà chú Út,ăn cơm xong,mọi người nghỉ ngơi một chút rồi về Sài Gòn.Trước khi đi,Bảo Duy và Phi Long,mỗi người cho ba Hiếu năm triệu.Còn ông Jonh gửi ba Hiếu 500 USD.Bảo Duy còn dặn Thảo hãy làm hồ sơ lý lịch,gửi lên.Bảo Duy sẽ xin việc cho Thảo . Hải Đăng và Thảo bịn rịn chia tay nhau,hẹn gặp lại trên Sài gòn.Lúc này,THảo cũng đã cảm mến Hải Đăng rồi.
Trong khi Hiếu vui vẻ mấy ngày Tết,cùng mọi người đi chơi khắp nơi thì Gia Bảo thật là thê thảm.Năm nay,Bảo phải đón Tết trong địa ngục trần gian.Chưa có bao giờ mà Bảo phải nếm mùi thê thảm như lúc này.Minh sún đã ra trại.Sở dĩ Minh sún vào trại giam là do lệnh của Năm Thẹo.Bởi thế,MInh sún đã đánh lộn,cố tình thách thức với cả công an nên mới bị giam.Ở trong đó,cho Gia Bảo mấy trận đòn xong,Minh sún đựơc Phi Long nhờ Quốc Cường lãnh ra.Vì thế,Tết này,Minh sún đã được ra ngoài.
Trong tù, Hải lé chưa ra.Và chính Hải lé cùng đám đệ tử đã cho Bảo sống dở chết dở.Cả đám này đâu có coi Gia Bảo là con người.Chúng coi Gia Bảo như một con chó,như một con vật để chúng vui chơi giải trí.Buồn buồn,chúng bắt Gia Bảo cởi hết quần áo ra làm chó,bò qua háng từng đứa một,làm đủ mọi trò để chúng được vui.Còn nếu đứa nào cảm thấy bức xúc quá,cần tìm người giải quyết vần đề sinh lý thì cứ lôi Bảo ra.Nếu đứa nào ngứa chân ngứa tay,muốn luyện võ,thì đã có Gia Bảo cho tụi nó luyện.Đã bao lần,Bảo đã phải quỳ xuống,lạy lục năn nỉ xin tha.
Thế mà có đựơc tha đâu,Bảo vẫn cứ bị hành hạ dài dài.Ba mẹ Gia Bảo vào thăm,không nhận ra Gia Bảo nữa.Một Gia Bảo đẹp trai ngày nào giờ trở thành một kẻ xác thân tàn tạ.Xót con,ba mẹ Gia Bảo mới tìm cách để lo cho Gia Bảo ra.Nhưng gặp phải đám cò,thế là tiền mất tật mang.Tốn nhiều tiền nhưng Gia Bảo lại chưa đưiợc ra.
Hôm nay,tụi nó không hành hạ Gia Bảo nữa.Trong tù,có đứa mới vào.Vì thế,Hải lé đang cho người mới làm thủ tục chào phòng.Thế là cả đám xúm lại đánh hội đồng.Còn Gia Bảo đựơc yên thân nằm trong góc kẹt.Nằm suy nghĩ vẩn vơ,Bảo nhớ về Hiếu.Lúc này,Gia Bảo mới thấy hối hận vô cùng.Nhớ lại ngày đầu ,Hiếu còn là sinh viên ngơ ngác,Gia Bảo đã quay Hiếu như quay dế.Lần đầu tiên làm tình,nhìn vẻ mặt thèm muốn của Hiếu,Gia Bảo hiểu rằng Hiếu đã yêu mình rồi.Thật ra mà nói,sự chân tình của Hiếu cũng đã làm rung động Gia Bảo.
Nhưng vì lúc đó mê bài bạc,thua bài phải kiếm tiền gỡ,Bảo mới lao đầu vào nghề callboy.Bảo cũng biết rằng,nhiều đêm Bảo đi khách,Hiếu nằm nhà ngóng trông với bao nỗi buồn.Bảo biết Hiếu đã thương mình thật lòng.Nhưng vì lúc đó,kiếm tiền quá dễ,Gia Bảo đã hờ hững với Hiếu,chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền.Sau này,Gia Bảo lại ra sức hướng dẫn Hiếu vào nghề callboy.Bảo thầm nghĩ,giá như lúc đó,Hiếu gặp cảnh khó khăn,Bảo có thể đi làm callboy để lo cho Hiếu mà.Lúc đó,kiếm tiền đối với Bảo quá dễ dàng.
Tại sao,lúc đó Bảo không thể làm thế nhỉ?Bảo mới thấy ăn năn,Hiếu đối xử với Bảo thật lòng.Thế mà Bảo chỉ lo bài bạc.Đã vậy,sau này còn vướng vào cá độ đá banh và thuốc lắc.Chính vì mê lắc mà cuộc đời Bảo mới ra nông nổi này.Bảo còn nhớ lại hôm lập kế gài bẫy Hiếu,hôm đó,Bảo đã chuẩn bị thuốc ngủ.Nhưng không hiểu sao,Hiếu quá dễ dàng tin vào Bảo.Vì thê,không cần thuốc ngủ,Bảo cũng đã đưa Hiếu vào tròng một cách dễ dàng.Giờ nghĩ lại,Bảo mới biết là Hiếu còn có cảm tình với mình.Trời ơi! Hiếu còn có tình cảm với mình.Thế mà mình nỡ hại Hiếu.Đã bao lần làm tiền Hiếu,tuy nhăn nhó nhưng Hiếu đều đưa tiền cho Bảo.Nay suy nghĩ lại,bên cạnh Hiếu có Phi Long quá mạnh.
Thế mà Hiếu vẫn chấp nhận đưa tiền cho Bảo.Rõ ràng Hiếu đối xử với Bảo quá tốt.Thế mà…Còn thầy Liêm,thầy quá hiền.Thế mà Bảo nỡ tống tiền.Bảo cùng không hiểu sao mình lại tàn nhẫn đến thế.Còn lão Tỵ,Bảo thấy hận vô cùng.Bao năm làm callboy,Bảo đã làm giàu cho Bảo biết bao nhiêu.Thế mà lão Tỵ đã cho người vào đây hành hạ Bảo.Đời Bảo tàn tạ cũng vì lão Tỵ.Và Bảo chợt nhớ,chính lão Tỵ đã kêu Bảo đừng chạm đến giám đốc Phi Long.Thế mà Bảo đã cãi lời mới ra nông nỗi này.Bảo đã từng tống tiền các giám đốc,làm tiền Việt kiều.Đến khi gặp Phi Long,Bảo tửơng Phi Long cũng như các giám đốc khác.Ai dè….
Hôm nay,ba mẹ lại vào thăm Gia Bảo.Nhìn Bảo xác xơ,mẹ Bảo khóc ròng.Tiền bạc tốn đã nhiều rồi.Thế mà Bảo vẫn phải ở trong tù.Giờ phải làm sao đây?Chẳng biết phải làm thế nào,mẹ Bảo chỉ biết nhìn Bảo mà khóc.Thấy mẹ quá thảm thương,Gia Bảo rất đau lòng.Chợt nhớ đến Hiếu,Gia Bảo bèn nói với mẹ:
– Mẹ! Mẹ hãy gọi điện cho Hiếu,bạn con.Mẹ hãy nói hết hoàn cảnh của con hiện nay cho Hiếu rõ.Chỉ cần Hiếu vào đây thăm con là con sẽ được ra.
– Chắc không con? Chứ ba mẹ đã tốn nhiều rồi nhưng toàn gặp cò lừa đảo .Nếu có người nào có thể giúp con ra khỏi chỗ này,dù người đó ra điều kiện gì,mẹ cũng đồng ý.
– Chắc mà mẹ.Xin mẹ hãy cứ tin con,hãy gọi điện cho Hiếu!
Nói xong,Bảo đọc số di động của Hiếu.Mẹ Bảo lưu số điện thoại vào máy.Hết giờ thăm nuôi,Bảo phải vào trong.Mẹ Bảo nhìn theo mà khóc ròng.
Mấy ngày Tết đi chơi đã đời,đến khi qua Tết đi làm lại thật uể oải.Ngày đầu tiên đi làm,Hiếu thấy có vẻ mệt mỏi làm sao!Qua ngày hôm sau,Hiếu cố gắng lấy lại tinh thần.Đang ngồi bàn làm việc,bất ngờ điện thoại reo.Mẹ Bảo gọi điện cho Hiếu.Nghe xong,Hiếu vội xin phép Long và chạy ra ngòai.Thì ra mẹ Bảo đang đợi Hiếu ở trước cửa công ty.Nghe mẹ Bảo kể lại thảm cảnh của Gia Bảo hiện nay,Hiếu giật mình.Không ngờ Bảo lại ra nông nổi này!Thế là Hiếu hẹn với mẹ Bảo,chủ nhật này,Hiếu sẽ theo mẹ Bảo lên thăm Bảo.
Về nhà,nghe Hiếu kể lại,Phi Long ngạc nhiên.Vì theo lệnh của Năm thẹo,Minh sún chỉ cho Gia Bảo vài trận đòn cảnh cáo mà thôi.Chứ đâu như mẹ Bảo nói.Khi nghe Hiếu nói chủ nhật này,Hiếu muốn đi thăm Gia Bảo cùng với mẹ Bảo,Phi LOng nói Phi Long sẽ đi cùng Hiếu.Phi LOng muốn biết rõ thực hư như thế nào.
Vào gặp Gia Bảo,Hiếu quá bất ngờ.Gia Bảo quá thảm thê,Hiếu không còn nhận ra nữa.Gặp được Hiếu,Bảo mừng hết lớn.Việc đầu tiên là Bảo xin lỗi Hiếu về những việc vừa qua.Sau đó,Bảo đã hết lời năn nỉ,xin Hiếu hãy cố gắng giúp Bảo ra khỏi chỗ này,ra khỏi chốn địa ngục trần gian.Nhìn Bảo mà Hiếu cảm thấy xót xa.Chỉ ở trong tù mới hơn một tháng mà Bảo đã trở thành người tàn tạ rồi.Mặc dù trước kia Bảo có nhiều lỗi với Hiếu nhưng nhìn cảnh này,Hiếu quá đau lòng.Hiếu chỉ biết còn tìm cách an ủi Bảo và hứa sẽ cố gắng giúp Bảo ra.Gia bảo chỉ còn biết rối rít cảm ơn Hiếu.Và cũng nhớ gặp Hiếu,vài ngày sau,Gia Bảo đã được ra ngòai,đã thoát khỏi địa ngục trần gian.Chính Phi Long đã nhờ Quốc Cường lo vụ này.
Vừa xong vụ Gia Bảo,Hiếu đã gặp phải chuyện buồn phiền.Sáng nay,khi Hiếu cùng với Phi Long đến trung tâm giao dịch mua bán địa ốc,bất ngờ có tiếng gọi:
– Hiếu ! Hiếu! Lâu quá không gặp.Lúc này em còn đi khách không vậy?
Hiếu giật mình quay lại nhìn.Thì ra đó là anh Mẫn,khách quen của Hiếu ngày xưa.Hôm nay,anh Mẫn đến đây chủ yếu để xem nhà,nếu gặp căn vừa ý thì mua luôn.Tình cờ lại được gặp Hiếu.Trong khi Hiếu còn đang ấp úng ngại ngùng thì anh ta mừng rỡ nói một hơi:
– Lâu quá rồi không gặp,anh nhớ Hiếu lắm.Tối nay,Hiếu đi khách sạn với anh được không?
Phi Long nghe thế mà tái mặt.Mấy nhân viên cứ ngạc nhiên đưa mặt ra mà nhìn.Hiếu run rẩy nói:
– Dạ,em không còn đi khách nữa.Vì thế,tối nay,em không thể đi với anh.
– Ủa? Hiếu không còn đi khách nữa sao? Hiếu bỏ nghề từ khi nào vậy?
– Em bỏ lâu rồi anh.Em hiện nay đang là nhân viên ở đây.Xin anh hãy giữ gìn ý tứ!
Nói xong,Hiếu bỏ ra ngòai.Phi Long ra theo Hiếu.Một vài nhân viên nhìn theo bắt đầu xầm xì.
Buổi chiều,Hiếu nghỉ làm ,nằm ở nhà mà gặm nhấm nỗi buồn.Không ngờ dĩ vãng ngày xưa vẫn chưa buông tha Hiếu.Hôm nay ,trước mặt bao người,anh Mẫn cứ oang oang như thế.Như vậy,mấy nhân viên ở đó biết Hiếu hết rồi,biết ngày xưa Hiếu đã từng là callboy.Ôi,nhục nhã vô cùng! Chuyện của Hiếu,trong công ty ít người biết.
Thỉnh thoảng có gặp lại khách quen ngày xưa nhưng họ đều kín đáo.Hị chỉ khều Hiếu mà hỏi nhỏ.Còn anh Mẫn thì cư oang oang cái miệng.Hiếu đã từng biết anh ta.Vốn là con của một gia đình kinh doanh mua bán lớn có nhiều tiền,anh ta nào biết tôn trọng ai.Lúc trước,cứ quăng tiền ra,anh ta đều bắt mấy đứa như Hiếu phải phục tùng tối đa.Mấy đứa callboy như Hiếu đều rất oải anh ta.Không ngờ hôm nay,Hiếu lại gặp anh ta trong một hoàn cảnh trớ trêu thế này.
Chuyện giữa Hiếu và Phi Long,trong công ty ít người biết.Nếu có biết cũng chẳng ai dám xầm xì.Lúc trước,cũng có một nữ nhân viên biết chuyện Hiếu sống chung với Phi Long.Thế là cô ta ngồi lê đôi mách,hết bàn tán với ngưồi này lại xầm xì với người kia.Chị Vân hay được bèn kêu lên cho nghỉ việc.Sau đó,họp công ty,chị đã nói thẳng:
– Mấy anh chị vào công ty này làm việc là để kiếm tiền hay là để ngồi lê đôi mách,soi mói đời tư của ban giám đốc.Theo tôi nghĩ,điều chủ yếu đối với mấy anh chị là cần phải biết lương như thế nào,Tết thưởng nhiều hay ít.Đó mới là điều quan trọng.Nếu có anh chị nào làm tốt,làm có hiệu quả mà ban giám đốc chưa kịp tăng lương thì anh chị cứ yêu cầu lên.Lúc đó,ban giám đốc sẽ xét duyệt mà giải quyết thỏa đáng.Chứ tôi yêu cầu các anh chị không nên ngồi lê đôi mách,soi mói chuyện đời tư người khác.
Nếu anh chị nào đi làm để kiếm tiền thì cứ yên tâm làm việc ở đây.Công ty này tuy trả lương không cao bằng các công ty nước ngoài nhưng vẫn cao hơn nhiều so với các công ty TNHH khác,Còn tiền thưởng Tết ở đây cũng đâu có thấp.Đó là chưa nói nhiều anh chị còn tranh thủ kiếm tiền thêm bên ngoài.Còn anh chị nào đi làm chủ yếu là nhiều chuyện,là soi mói chuyện thiên hạ thì xin mời đi nơi khác.Công ty này không chấp nhận chuyện ấy.Công ty này chỉ chấp nhận những người đi làm để kiếm tiền mà thôi.
Thế là chị Vân nói một hơi mà chẳng ai dám ý kiến gì.Mà quả thật,chị Vân nói đâu có gì sai.Vả lại,trong công ty,Hiếu,anh Bảo Duy,anh Phi Long đều rất nghiêm chỉnh đàng hòang.Từ đó,mọi người đều cố gắng làm việc,đều lo mà kiếm tiền.Chuyện của Hiếu chẳng ai soi mói đến.Thế mà nay xảy ra chuyện này,Hiếu không biết mọi người sẽ nghĩ sao về Hiếu?Còn anh Phi Long nữa.Không biết hiện nay,cảm giác của anh thế nào?Chắc là khó chịu lắm? Từ hồi quen Phi Long tới giờ,Hiếu thấy mình chỉ mang lại phiền phức cho ảnh.
Buổi tối,anh Phi Long và Hiếu đi ăn .Anh Long đã an ủi Hiếu rất nhiều,khuyên Hiếu đừng buồn phiền nữa.Hiếu phải cố gắng mà chịu đựng.Quá khứ của mình đã thế,mình phải can đảm chấp nhận nó.Vả lại,vài ngày nữa,Hiếu phải đi học rồi,Hiếu cùng với Ngọc Dung được công ty cử đi học cao học.Lúc này,bên anh,Hiếu cảm thấy ấm áp vô cùng.
————————
Thuộc truyện: Long đong phận trai nghèo
- Long đong phận trai nghèo - Chương 2
- Long đong phận trai nghèo - Chương 3
- Long đong phận trai nghèo - Chương 4
- Long đong phận trai nghèo - Chương 5
- Long đong phận trai nghèo - Chương 6
- Long đong phận trai nghèo - Chương 7
- Long đong phận trai nghèo - Chương 8
- Long đong phận trai nghèo - Chương 9
- Long đong phận trai nghèo - Chương 10
- Long đong phận trai nghèo - Chương 11
- Long đong phận trai nghèo - Chương 12
- Long đong phận trai nghèo - Chương 13
- Long đong phận trai nghèo - Chương 14
- Long đong phận trai nghèo - Chương 15
- Long đong phận trai nghèo - Chương 16
- Long đong phận trai nghèo - Chương 17
- Long đong phận trai nghèo - Chương 18
- Long đong phận trai nghèo - Chương 19
- Long đong phận trai nghèo - Chương 20
- Long đong phận trai nghèo - Chương 21
- Long đong phận trai nghèo - Chương 22
- Long đong phận trai nghèo - Chương 23
- Long đong phận trai nghèo - Chương 24
- Long đong phận trai nghèo - Chương 25
- Long đong phận trai nghèo - Chương 26
- Long đong phận trai nghèo - Chương 27
- Long đong phận trai nghèo - Chương 28
- Long đong phận trai nghèo - Chương 29
- Long đong phận trai nghèo - Chương 30
- Long đong phận trai nghèo - Chương 31
- Long đong phận trai nghèo - Chương 32
- Long đong phận trai nghèo - Chương 33
- Long đong phận trai nghèo - Chương 34
- Long đong phận trai nghèo - Chương 35
- Long đong phận trai nghèo - Chương 36 Hết
Leave a Reply