Truyen gay: Long đong phận trai nghèo – Chương 36 Hết
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Thì anh muốn quá mà.Hãy ngoan ngoãn chìu anh đi mà Hiếu.
– Nhưng anh còn bệnh mà.
– Anh hết bệnh rồi.Hãy chìu anh đi.Anh muốn quá rồi.
Và lúc này,bàn tay của Phi Long đã thò vào trong quần Hiếu và ngọ nguậy.Dương vật Hiều từ từ cương lên.Hiếu bèn cố gắng đầy anh ra và nói:
– Đừng anh Long.Anh còn bệnh mà.
– Đừng gì mà đừng.Thằng nhóc của em đã cương lên rồi đó.
Nghe nói thế,Hiếu đỏ mặt.Và lúc này,Phi Long đã cởi quần dài Hiếu ra.Hiếu bèn năn nỉ:
– Thôi để về nhà đi anh Long.Anh chưa khỏe mà.Đừng làm thế.
Mặc cho Hiếu nói gì thì nói,Phi Long cứ ngoạm lấy da thịt của Hiếu.Lưỡi của Phi Long bắt đầu làm việc.Áo của Hiếu cũng đã cởi ra rồi.Phi Long đưa tay vuốt ve rờ rẫm.Hiếu đã bắt đầu oằn oại.Quần lót của Hiếu đã đựơc cởi ra.Phi Long bèn ngậm nút.Phi Long ngậm nút đến khi Hiếu xuất tinh.
Lấy khăn giấy ra lau chùi,Hiếu nhăn nhó:
– Sao anh không đợi về nhà? Anh kỳ quá đi.
– Anh muốn quá mà Hiếu.
– Anh đó.Muốn gì thỉ để về nhà.làm ở đây kỳ thấy mồ.
Vừa nói,Hiếu vừa mặc đồ vào.Phi Long cười cười:
– Thế khi về nhà,em sẽ chìu anh hết mình chứ?
– Ừ.Đó giờ em luôn chìu anh hết mình mà.
– Thế anh muốn em múa thoát y,muốn em đấm bóp,em có chìu anh không?
– Mấy cái trò đó em làm hồi còn làm callboy mà.Khong lẽ anh muốn em trở lại nghề callboy?
– Thì anh muốn em làm callboy chỉ riêng mình anh thôi.Em không làm callboy cho ai khác.
– Anh nói chuyện kỳ quá đi!Em đang làm trợ lý giám đốc.Thế mà anh lại muốn em làm callboy?Thật chán anh quá!
– Thì ở công ty,em là trợ lý giám đốc.Còn về nhà,em làm callboy chỉ cho riêng mình anh.Được không nào?
– Anh thật quỷ quá đi.Em ghét anh rồi đó.
– Em ghét anh lắm phải không?
Nói xong,Phi Long cười ngất làm Hiếu đỏ mặt.
Phi Long đã khỏi bệnh về nhà.Đêm ấy,Phi Long và Hiếu cuồng nhiệt với nhau.Hiếu đã chìu cho Phi Long hết mình.Phi Long yêu cầu gì,Hiếu cũng làm.Hiếu làm cho Phi Long đến ngất ngư.Xong rồi,khi nằm bên nhau,Phi Long nói:
– Hiếu cũng có nhiều ngón nghề quá.Thế mà cứ giấu.
– Mấy cái đó chỉ là trò của callboy để câu khách thôi.làm sao em dám làm với anh?
– Và hồi trước.em chắc cũng đông khách lắm phải không?
– Dạ,lúc đầu thì thường.Nhưng sau nhờ Gia Bảo chỉ cho mấy ngón nghề đó nên khách tương đối đông.
– Và hồi nãy em múa thoát y hấp dẫn lắm.Và cái trò đấm bóp của em cũng đã lắm.May mốt làm cho anh nữa nhé.
– Hứ,anh tham lam lắm.
– Vậy hả? Thế lúc trước với thầy Liêm,em có làm như thế không?
– Dạ,không anh à.Với thầy Liêm,em rất e dè.Em lúc nào cũng sợ thầy Liêm nghi ngờ.Nếu em nhiệt tình quá,thầy Liêm thấy em sảnh sõi trong vấn đề tình dục,thầy Liêm nghi ngờ em rồi sao?Em sờ thầy Liêm biết em làm callboy.
– Và em cố tình giấu nên thầy Liêm không hề biết.Phải vậy không?
– Dạ,phải.Cho đến sau này,thầy Liêm biết em làm callboy,thầy đau lòng lắm.Và có lẽ vì thế,thầy quá buồn phiền nên mới dẫn đến kết quả thảm thương.Thầy Liêm gặp nạn,lỗi hoàn toàn do em anh à.
– Thôi,chuyện đã qua rồi,đừng buồn nữa em.Bây giờ,em phải quan tâm theo dõi đến gia đình thầy Liêm.Em coi gia đình thầy Liêm có gặp khó khắn gì không.Có gì báo anh biết.Rồi anh sẽ phụ em giúp đỡ gia đình thầy.
– Dạ,em cám ơn anh nhiều.
– Sao em lại khách sáo thế?
Nói xong,Phi Long ôm Hiếu mà hôn,một nụ hôn nồng ấm ngọt ngào.
Khách sạn của Bảo Duy đã hoàn tất.Gia cả cũng tahy đổi.Lúc trước 40.000 VMD/h,bây giờ thì 60.000 VND/h phòng nhỏ.Tuy tăng giá nhưng khách sạn của Bảo Duy ,khách ra vào tấp nập,chủ yếu là đám cave,gái gọi,trai gọi….Và Bảo Duy đã rao bán khách sạn với giá 1200 lượng vàng SJC( 14,4 tỷ tiền VN).
Khách sạn của Bảo Duy rao bán,nhiều người đã đến xem.Thấy khách ra vào tấp nập,nhiều người rất kết.Nhưng vì giá bán quá cao nên mọi người đều dội.Một số người đề nghị Bảo Duy giảm giá nhưng Bảo Duy nhất quyết không giảm.Thế là mọi người chắt lưỡi.Thấy vậy,Hiếu nói với Phi Long:
– Anh Duy rao giá cao qúa làm sao mà bán?Phải chi anh Duy kêu giá thấp thấp xuống một chút thì có phải dễ bán không?
– Khách sạn đang hoạt động sôi nổi,khách ra vào nườm nượp mà bán giá thấp thì quá uổng.Cứ từ từ mà bán.Rồi cũng sẽ có người mua cho mà xem.
Thấy khách sạn hoạt động sôi nổi,gia đình Văn Đạt cứ như thằn lằn chắt lưỡi.Văn Đạt cứ đi qua đi lại nhìn khách sạn với vẻ bực dọc.Hiếu thấy vậy điện thoại cho anh Năm Thẹo đến.Và chính Năm Thẹo đã cho tên Đạt ăn bạt tay và cấm Đạt không được lảng vảng đến đây.Bị ăn bạt tay,Đạt đã nhìn Hiếu và Năm Thẹo với ánh mắt căm thù rồi bỏ đi.
Hôm nay,Hiếu dẫn một người khách đi xem khách sạn.Đó chính là anh Toàn,Việt kiều ở nước ngoài mới về đồngt hời cũng là khách quen thuở xưa của Hiếu.Anh Toàn có câu nói mà Hiếu không bao giờ quên được: ” Chỉ thích làm gà chứ không thích làm người”. Ngày xưa,câu nói á6y đã xé nát lòng Hiếu.Ngày nay,gặp lại,Hiếu vô cùng ngỡ ngàng.Chính anh Toàn cũng ngạc nhiên không kém.Và anh đã lên tiếng:
– Hiếu làm ở đây hả?
– Dạ,em làm ở đây.Để em dẫn anh đi coi khách sạn nhé?
_Ừ.
Và Hiếu đã đưa anh toàn xem khách sạn.Sau khi quan sát toàn bộ,anh Toàn bèn mời Hiếu ra ngoài quán nước.
Khi đã yên vị,Hiếu và anh Toàn gọi thức uống..Người phục vụ mang nước lên.Uống vài ngụm,anh Toàn mới hỏi:
– Hiếu từ giả nghề callboy lâu chưa?
– Dạ,cũng lâu rồi anh à.Sau đợt thực tập,em được nhận vào đây làm.Và lúc đó,em không làm callboy.
– Anh xin chúc mừng em.Vậy mà anh cứ tưởng….
– Chắc anh cứ tưởng là em chỉ thích làm gà chứ không thích làm người,phải thế không anh?
– Câu nói ngày xưa của anh àm em vẫn còn nhớ sao?
– Dạ,câu nói ấy làm sao mà em quên được.
– Lúc đó anh bực em quá nên mới lỡ lời.Cho anh xin lỗi nhé?
– Không sao đâu anh.Đã làm callboy thì phải chấp nhận mà anh.Nhưng dù sao,cái dĩ vãng ô nhục đó em cũng đang dần dần quên.
– Ừ,ngày xưa,chính anh cũng nhìn thấy em tuy làm callboy nhưng không giông như những đứa khác.Chỉ tiếc là….
– Chỉ tiếc là anh không đủ can đảm yêu một thằng callboy ,phải không anh?
– Có lẽ là thế.Và anh cũng muốn hỏi thật em một điều này.Tại sao lúc ấy,anh kêu em từ giã nghề callboy ,em lại không nhận lời?
– Dạ,vì lúc ấy gia đình em rất khó khăn.Em rất cần tiền để gửi về gia đình.Vì thế,em đành từ chối lời đề nghị của anh mà.
– Phải chi lúc ấy anh biết được hoàn cảnh gia đình em thì anh sẽ giúp đỡ cho em.Đối với anh,mỗi tháng cho em vài trăm đô là điều chẳng khó khăn gì.
– Nhưng nếu lúc ấy,em nói thật cho anh nghe hoàn cảnh gia đình em,liệu anh có tin không?Hay trong đầu anh sẽ nghĩ là thằng callboy này đang giở trò làm tiền?
– Ừ,em nói cũng có lý.Và quả thật,số anh và em chẳng có duyên với nhau rồi.Tiếc thật!
– Thôi anh à! Dù sao,trong đầu em vẫn còn nhớ đến anh,một người anh đáng kính.Từ nay về sau,nếu gặp lại nhau,mình xem như là anh em,anh đồng ý không?
– Ừ.
Sau đó,Hiếu và anh Toàn trao đổi với nhau về vấn đề khách sạn.Hiếu cho anh Toàn biết nếu anh mua khách sạn này,Hiếu sẽ giới thiệu anh với Quốc Cường và Năm Thẹo.Chính những người này sẽ bảo kê cho khách sạn của anh được an toàn.Và Hiếu cũng cho anh Toàn biết thế lực của gia đình Quốc Cường và gia đình Bảo Duy.Khi biết Hiếu được mẹ Bảo Duy nhận làm con nuôi,anh Toàn đã bắt tay chúc mừng .
Sau nhiều lần bàn bạc,cuối cùng anh Toàn đã đồng ý mua khách sạn với giá 14 tỷ( tiền VN).Và Bảo Duy cũng đề nghị anh Toàn phải đưa Hiếu một trăm triệu để Hiếu lo thủ tục giấy tờ cho hoàn tất.Vì cảm mến Hiếu nên Toàn đồng ý.Vậy là khách sạn đã được bán.Và xong vụ này,Bảo Duy đã kiếm được một số tiền quá to lớn.Chính Hiếu cũng đã trổ mắt về tiền lời mà Bảo Duy đã kiếm được.Và Bảo Duy cưởi cười nói:” Vài bữa nữa,anh sẽ tặng em một căn nhà.”
Hiếu nghe thế,chợt nhớ về ba.Hiếu biết ba rất mong ước có được một ngôi nhà.Thế mà giờ ba đã ra đi.Phải chi còn sống,ba sẽ chứng kiến Hiếu,thằng con trai của ba đã sắm được nhà mới.Ba ơi! Một tiếng kêu não lòng.
Bảo Duy đã cho Hiếu một căn nhà.Đó là căn hộ chung cư lầu ba,gần căn hộ của Hải Đăng.Vì ba mất rồi nên Hiếu không muốn lấy nhà lớn,chỉ lấy căn hộ chung cư gần Hải Đăng.Căn hộ ấy Hiếu để anh Nhân ở,còn Hiếu vẫn sống với Phi Long.
Theo như dự định ban đầu,xong vụ này,Bảo Duy sẽ chia cho Hiếu 100 lượng vàng.Nhưng do Hiếu chỉ lấy hai căn chung cư nhỏ ở lầu ba( một cho Thanh Thảo ở với Hải đăng,một cho anh Nhân) nên Bảo Duy đã cho Hiếu thêm 300 triệu.Cộng thêm 100 triệu của anh Toàn,Hiếu có được 400 triệu.Vừa có nhà,vừa có tiền mà sao Hiếu chẳng vui chút nào.Hiếu lại nhớ đến ba.Thế là lòng Hiếu lại thổn thức nghẹn ngào.
Hôm nay,Hiếu ghé nhà ,đốt cho thầy một nén nhang.Hai người em gái của thầy đã cùng chồng con dọn lên trên này.Hiếu gửi mỗi người 20 triệu.Hiếu nói,ngày xưa,thầy Liêm đóng học phí cho Hiếu suốt mấy năm trời.Khi gia đình Hiếu có tang(mẹ mất),thầy Liêm có cho gia đình Hiếu mượn 10 triệu.Nay thầy không còn nữa,Hiếu xin gửi lại tiền cho gia đình thầy.Và Hiếu cũng đã giúp những người thân của thầy Liêm có công ăn việc làm ổn định trên thành phố( thực chất là Bảo Duy giúp).
Tối nay,Hiếu được nghỉ,không phải đi học cao học.Buồn quá,Hiếu gọi điện cho Bảo.Sau đó,Hiếu và Bảo lại đến quán nhậu lai rai.Hai người đang ôn kể lại chuyện ngày xưa thì bất ngờ Văn Đạt xuất hiện.Lúc này,Đạt đã nhậu xin rồi,đang bước xuống lầu để ra về thì gặp Hiếu.Đạt đi chung với một người bạn.Thấy Hiếu, Đạt lóe lên một ánh mắt căm thù.Nhớ lại căn nhà,nhớ lại những trận đòn của Năm Thẹo,lòng Đạt sục sôi.Chẳng nói chẳng rằng,Đạt nhào đến đấm vào mặt Hiếu.Gia Bảo xô Đạt ra.Do quá xỉn nên Đạt té nhào.Người bạn của Đạt đến can ngăn.
Bất ngờ,Đạt rút trong người con dao nhỏ ra và lao vào đâm Hiếu.Hiếu hoảng hốt thối lui nhưng vẫn trúng một dao vào vai.Máu tuôn lai láng.Gia Bảo đã kịp thời cầm vỏ chai bia nện vào mặt Đạt đến rướm máu.Đạt điên cuồng cầm dao đâm Bảo.Thấy Bảo đổ máu,Hiêu quýnh quáng cầm vỏ chai bia đập vào đầu Văn Đạt.Bạn của Văn Đạt nhào đến ném ly vào mặt Hiếu trúng vào trán.Mọi người chạy đến can ngăn.Thấy Bảo ra máu nhiều,Hiếu cứ lao đến nhưng Bảo đã không cho.Lúc này Bảo đã ôm cứng Văn Đạt.Cả hai ôm vật nhau máu đầm đìa.Và Bảo đã cố tình chùi máu mình vào máu Đạt.Thấy Hiếu cứ nhào tới,Bảo la lớn:
– Hiếu không được đến gần.Bảo bị SiDa,Hiếu không biết điều đó sao?Hiếu muốn lây bệnh à?
Mọi ngừoi nghe Gia Bảo nói thế chẳng ai dám đến gần.Ngay cả người bạn của Văn Đạt cũng hốt hoảng lùi xa xa.Còn Gia Bảo,cứ nhè những vết thương đang chảy máu của Văn Đạt mà chùi máu mình vào.Đạt tuy xỉn nhưng nghe Gia Bảo nói bị SiDa thì hồn bất phụ thể,cầm dao đâm tứ tung.Gia Bảo đã trúng mấy nhát dao nhưng vẫn ôm cứng Đạt,vẫn tiếp tục quẹt máu của mình vào những nơi Đạt đang chảy máu.Thấy máu của hai người hòa quyện vào nhau,mọi ngừoi sợ xanh mặt.Văn Đạt cũng rụng rời chân tay,mặt mày xanh lè.Gia Bảo vẫn cứ ôm chặt cừng,vẫn quẹt chùi máu và la to:
– Bảo bị SiDa,Hiếu không được lại gần.Phải tránh xa Bảo ra.
Hiếu lúc này như muốn quỵ.Công an đã nhận được điện thoại của chủ quán đang lục tục kéo đến.Nghe Gia Bảo bị SiDa,công an cũng hơi ngần ngại .Vì mất quá nhiều máu nên Bảo ngất xỉu.Lực lượng cứu thương đến thì Bảo đã qua đời.Còn Đạt và Hiếu lúc này như người mất hồn cũng được đưa vào bệnh viện băng bó.Còn người bạn của Văn Đạt được đưa về công an phường để lấy lời khai.
Phi Long và Bảo Duy hay tin đã tức tốc chạy vào bệnh viện.Trước đó gặp công an,hai người cũng đã biết sơ qua tình hình.Đến khi gặp Hiếu,biết rõ đuôi đà6u,Phi Long và Bảo Duy mặt giận hầm hầm.Không ngờ tên Đạt lại cả gan như thế?Bảo Duy nghiến răng trẹo trẹo.Mẹ Bảo Duy hay tin cũng vào thăm.Thầy Phi Long và Bảo Duy,bà bèn hỏi:
– Hiếu có sao không ?
Duy: – Không sao đâu mẹ à?Hiếu chỉ bị thương nơi trán và ở vai.Bác sĩ nói không sao đâu.Mẹ cứ yên tâm.
Mẹ Duy: – Tại sao lại ra nông nổi này?Đầu đuôi câu chuyện như thế nào?
Duy: – Dạ,vụ việc cũng từ căn nhà mà con mua để xây khách sạn.Mẹ cũng biết vụ đó rồi đó.Gia đình thằng Đạt đã nhận tiền đầy đủ.Thế mà nó cứ chắt lưỡi ti6c1 rẻ,đến chỗ khách sạn lầm bầm hoài.Hiếu mới kêu người đến đuổi nó đi.Không ngờ,nó thù Hiếu.Gặp Hiếu ở quán ăn,nó nhào đến lấy dao đâm Hiếu.Công an đã bắt giữ nó rồi.
Mẹ Duy: – Thằng nào láo thật! Gia đình nó bán nhà có sự quyết định của tòa án.Ba mẹ nó đã nhận tiền đầy đủ.Thế mà nó còn muốn gây sự nữa hả?Đúng là thứ ngang ngược.Được rồi,để mẹ ra tay.Thử xem nó ngang ngược đến đâu?
Lúc này,mẹ Duy đã nổi giận phừng phừng.Bà cứ mắng Đạt ngang ngược.Thế nhưng bà không nghĩ lại.Căn nhà của người ta trị giá bao nhiêu? Bảo Duy đã mua với giá bao nhiêu?Và chính Hiếu(theo lệnh của Bảo Duy),đã kêu Năm Thẹo cho tên Đạt mấy trận nhừ tử.Chính Bảo Duy đã ép gia đình tên Đạt đến mức đường cùng.Đến khi tên Đạt nổi khùng lên,bà lại cho Đạt là kẻ ngang ngược.Bảo Duy thấy mẹ nóng quá liền khuyên:
– Vụ này mẹ cứ để con lo.Con sẽ cho cả gia đình nó biết thế nào là lễ độ.Mẹ cứ về nghĩ đi.Con lo được mà.
– Con lo nổi không? Nếu có gì không ổn,hãy gọi điện cho mẹ.Con phải biết Hiếu là em trai của con.Thế mà bị đâm như vậy,nhất quyết không được bỏ qua nghe chưa!
– Mẹ yên chí.Con lo được mà.Mẹ không tin con sao?
– Thôi được rồi,mẹ tin con.Có gì nhớ cho mẹ hay đó!
– Dạ.
Sau đó,bà đến xem qua các vết thương của Hiếu .Trò chuyện với Hiếu và Phi Long một lát,bà ra về.Còn Bảo Duy điện thoại cho Năm Thẹo và Quốc Cường.Khi Quốc Cường đến,Bảo Duy kể cho Quốc Cường hay rõ mọi sự rồi cùng Cường đến trụ sở công an .Sau đó,Duy sẽ đi gặp Năm Thẹo.
Trong phòng chỉ còn lại Phi Long và Hiếu .Phi Long buồn buồn nói:
– Sao em toàn gặp nạn không vậy?Mà những tai nạn của em toàn liên quan đến Bảo Duy.
– Không sao đâu anh.Chẳng qua do em sơ ý thôi mà.Còn Gia Bảo và tên Đạt kết quả ra sao rồi?
– Gia Bảo đã qua đời.Còn tên Đạt đang ở bệnh viện có công an canh gác.Bạn tên Đạt bị giữ ngoài công an phường.Bác sĩ đã lấy máu của em và máu của thằng Đạt để xét nghiệm.
Nghe Gia Bảo qua đời,Hiếu buồn ra mặt.Vì bảo vệ cho Hiếu mà Bảo phải bị mấy nhát dao.Nếu không có Bảo,chắc Hiếu đã tiêu đời rồi.Nhìn Phi Long,Hiếu nói:
– Anh Long ơi! Nếu không có Bảo ,chắc em đã bị nhiều nhát dao rồi.Không ngờ,vì em mà Bảo phải qua đời.
– Ừ.Lúc trước,anh không ưa gì Bảo.Nhưng lần này,Bảo đã xả thân bảo vệ em.Anh không biết cám ơn gia đình Bảo như thế nào nữa.
– Vậy chắc gia đình Bảo đang lo đám tang cho Bảo.Em muốn đi dự đám tang của Bảo.
– Không được đâu .Em còn như thế này,làm sao đi được.Muốn gì để em khỏe rồi hãy tính.Và nếu có thể,sau này em tìm cách giúp đỡ gia đình Bảo
– Dạ.Trước kia gia đình Bảo khá giả lắm.Nhưng từ khi Bảo ở tù về,gia đ2inh Bảo sa sút lắm.Lần này,Gia Bảo mất,không biết ba mẹ Bảo sẽ ra sao?
– Lần đó,đúng là anh ra tay quá nặng.Đợi em hết bệnh rồi,anh và em đến thăm gia đình Gia Bảo nhé?Để anh cho Hải Đăng và Anh Khoa hay để đi dự đám tang Gia Bảo,em đồng ý không?
– Dạ.Anh nhớ nói với Đăng và Khoa đi dự đám tang về rồi ghé vào đây nhé! Em muốn biết tình hình gia đình Gia Bảo.
– Ừ.Thôi em mệt nằm nghỉ đi.
– Dạ.
Kết quả xét nghiệm máu đã có.Hiếu bình thường.Riệng tên Đạt đã bị nhiễm HIV.Nghe tin mình bị dính SIDA,Đạt như muốn điện khùng.Và trong đêm khuya,canh lúc mọi người sơ ý,Đạt đã nhảy lầu tự sát.
Đạt chết rồi,gia đình Đạt vẫn chưa được yên.Đám ma chôn cất Đạt xong,Năm Thẹo đến bảo gia đình Đạt trong vòng một tháng phải dọn về quê .Nếu còn ở lại thành phố thì sẽ gặp những chuyện xúi quẩy.Và Năm Thẹo còn ra lệnh cấm em gái của Đạt không được bán dâm ở đất Sài Gòn.Tưởng Năm Thẹo hù dọa suông,hôm sau,em gái Đạt vẫn đi khách.Vừa bán dâm xong thì bị một số nữ quái nắm đầu đánh cho bầm dập tơi tả.Đám nữ quái đó vừa đánh vừa chửi,làm cho cả thiên hạ đều biết cô ta hành nghề bán dâm.Thật là nhục nhã vô cùng.Vì thế,gia đình Đạt đành phải rao bán nhà để tìm đường về quê.
Hiếu đã xuất viện về nhà.Thằng Tín,Tài ,Trí thấy Hiếu về thì mừng lắm.Ba anh em tụi nó thì ở chung với anh Nhân.Thằng Tín thi cử xong hết rồi nên lên Sài Gòn.Còn thằng Trí thì sắp bước vào thi đại học.Còn anh Nhân,đúng ra là làm đám cưới rồi.Nhưng vì có tang nên phải hoãn lại,chờ xả tang rối mới làm đám cưới.
Hôm nay,Hiếu đi cùng với Hải Đăng,Anh Khoa đến nhà Gia Bảo.Ba mẹ Bảo mặt mày hốc hác thấy rõ.Nhìn trên bàn thờ,thầy Bảo đang nhìn mình cười,lòng Hiếu vô cùng đớn đau.Cuộc đời sao mà quá cay nghiệt! Nhớ ngày nào,Bảo và Hiếu mới quen nhau.Lần đầu tiên,Bảo và Hiếu quan hệ ,lần ấy,Hiếu khá rụt rè.Bảo phải chỉ cho từng chút một.Thế mà nay,Bảo đã đi về một thế giới xa xôi.Hiếu ngẫm nghĩ mà tiếc cho cuộc đời của Bảo.Một Gia Bảo khôn ngoan thế chỉ vì đam mê bài bạc,ham ăn chơi hưởng thụ để phải tiên tan cả cuộc đời.Và giờ đây,chính Bảo đã xả thân để bảo vệ Hiếu.Phải chi lúc trước,nếu Bảo đừng đam mê bài bạc,có lẽ giờ đây Bảo và Hiếu đã sống bên nhau rồi.
Ngồi bên bàn thờ Gia Bảo,Hiếu cứ ngẫm nghĩ đâu đâu.Bao nhiêu chuyện trong dĩ vãng ngày xưa đều lần lượt hiện về,Hiếu đang nhớ lại từng chút một.Trong khi ấy,Khoa và Hải Đăng trò chuyện với ba mẹ Bảo,để mặc Hiếu một mình suy tưởng chuyện xa xưa.
Ngồi cũng khá lâu,mọi người xin phép ba mẹ Bảo ra về.Ngồi trên xe cho Khoa chở,Hiếu cứ nghĩ chuyện đâu đâu.Hiếu thầy mình còn có trách nhiệm nhiều lắm.Trước nhất là nên tìm cách giúp đỡ gia đình Bảo.Chuyện này,chắc phải về bàn bạc với anh Long mới được.Rồi còn gia đình thầy Liêm,còn đám anh em thằng Tài nữa.Hiếu chợt nhớ lại lời của mẹ nuôi(mẹ Bảo Duy) là Hiếu còn mang trách nhiệm nặng nề ,còn phải lo cho bao người.Bởi thế,Hiếu còn phải phấn đấu,phải cố gắng làm việc.Có vậy,Hiếu mới có điều kiện giúp đỡ cho mọi người.
Thằng Trí đã đậu đại học Kinh tế.Hiếu giữ đúng lời hứa,đã mua cho nó chiếc wave @.Còn thằng Tín,Hiếu đang nhờ Bảo Duy lo cho nó lên Sài Gòn học.Năm sau nó học lớp 10,Hiếu muốn cho nó lên Sài Gòn học.
Chiều thứ bảy cuối tuần,Hiếu và Phi Long đi Long Hải.Sau mấy chuyện căng thẳng,Phi Long muốn cùng Hiếu đi tắm biển.Phi Long hy vọng sóng biển ào ạt sẽ xua tan bao nỗi buồn phiền.Và đêm ấy,Phi Long cùng Hiếu ngất ngây với nau.Cả hai cùng ngụp lặn trong biển tình ái,Hai thân thể cứ quyện chặt vào nhau.Khoái cảm dâng trào.Cả hai thấy dạt dào hạnh phúc.Và trong đêm ấy,Hiếu và Phi Long sẽ nguyện thề sống mãi bên nhau.
Phi Long cũng hứa là sẽ cùng với Hiếu để mà lo toan cho mọi người.Gánh nặng của Hiều,Phi Long sẽ ghé vai cùng Hiếu để mà gánh vác.Hiếu cảm động lắm.Một nụ hôn nồng cháy ngọt ngào.Một nụ hôn thắm đượm mãi ân tình.Và một nụ hôn mang đến bao niềm hạnh phúc cho hai người.Và từ đây,đời Hiếu sẽ không còn long đong nữa.Bao sóng gió cuộc đời đã qua.Và niềm vui hạnh phúc đã đến với Hiếu,đến với một trai quê đã phải chịu nhiều lận đận.
Hết
Thuộc truyện: Long đong phận trai nghèo
- Long đong phận trai nghèo - Chương 2
- Long đong phận trai nghèo - Chương 3
- Long đong phận trai nghèo - Chương 4
- Long đong phận trai nghèo - Chương 5
- Long đong phận trai nghèo - Chương 6
- Long đong phận trai nghèo - Chương 7
- Long đong phận trai nghèo - Chương 8
- Long đong phận trai nghèo - Chương 9
- Long đong phận trai nghèo - Chương 10
- Long đong phận trai nghèo - Chương 11
- Long đong phận trai nghèo - Chương 12
- Long đong phận trai nghèo - Chương 13
- Long đong phận trai nghèo - Chương 14
- Long đong phận trai nghèo - Chương 15
- Long đong phận trai nghèo - Chương 16
- Long đong phận trai nghèo - Chương 17
- Long đong phận trai nghèo - Chương 18
- Long đong phận trai nghèo - Chương 19
- Long đong phận trai nghèo - Chương 20
- Long đong phận trai nghèo - Chương 21
- Long đong phận trai nghèo - Chương 22
- Long đong phận trai nghèo - Chương 23
- Long đong phận trai nghèo - Chương 24
- Long đong phận trai nghèo - Chương 25
- Long đong phận trai nghèo - Chương 26
- Long đong phận trai nghèo - Chương 27
- Long đong phận trai nghèo - Chương 28
- Long đong phận trai nghèo - Chương 29
- Long đong phận trai nghèo - Chương 30
- Long đong phận trai nghèo - Chương 31
- Long đong phận trai nghèo - Chương 32
- Long đong phận trai nghèo - Chương 33
- Long đong phận trai nghèo - Chương 34
- Long đong phận trai nghèo - Chương 35
- Long đong phận trai nghèo - Chương 36 Hết
Anonymous says
Truyen nay mk doc mak khoc luon,toi nghiep cho Hieu qua nhung cuoi cung thi cung d.c hanh phuc rui.Ban viet hay quaa
Key says
Đx mà mún khóc lun z kuốj kùg hjếu kủg kó 1 káj kết tốt đẹp
nam says
TRuyện nên đổi thành ” sung sướng phận trai nghèo” mới đúng. Hehe
Huy says
Sau cùng cũng chờ được cái kết hạnh phúc trọn vẹn. Thật theo đến cuối rồi mà có kết thúc buồn thì phải lôi tg ra nha, kề dao uy hiếp đủ kiểu muốn kết thúc đẹp thôi. Truyện rất hay, cảm ơn đã viết, úp và chia sẽ truyện. Thanks.
Ps: Thật múôn Gia Bảo và thầy Liêm có kết thúc hạnh phúc hơn là lối cùng và kết bằng dấu chấm thế này. Thấy nhói và tiếc nuối.
Hiep says
truyện hay quá, lúc đầu mình đọc chap 1 cũng thấy bình thường nhưng càng đọc càng nghiền (ko có nghiền sexi) mà bởi do tình thuống truyện cuốn mình.
Những lúc mà Hiếu nhớ mẹ làm thơ, khóc thầy,..là mình khóc luôn ak. Nếu là phim chắc mình còn khóc dữ hơn.
Thiệt tình mà nói nhân vật Hiếu là đáng thương nhất, tuy Hiếu phải chịu nhiều đau thương mất mát, hoàn cảnh đẩy đưa,…nhưng Hiếu không lấy đó để mà sa ngã, than vãn, không buông xuôi với số phận trái ngược lại Hiếu có tấm lòng bao dung, quan tâm giúp đỡ mọi người xung quanh, có trách nhiệm với gia đình (thương cha mẹ, anh em),….
@@@ Tác giả cho mình xin email nhé. cảm ơn nhé.