Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Lạnh lẽo cô độc: Nói về việc này, Hứa Bổn Hòa vô cùng tức giận, lý do là vì sao vậy? Chuyện là như sau, đáng lẽ ra, trường tây mà Hứa Tiểu Lan đang học là một ngôi trường dành cho nữ sinh không…
Lạnh lẽo cô độc
Phần 1: Anh Mãi Mãi Yêu Em.
– Xin chúc mừng sinh nhật Hứa đại gia, mong ông luôn gặp nhiều may mắn và hạnh phúc.
Một viên quan Pháp chúc mừng sinh nhất đại gia, Hứa Bổn Hòa. Nói về Hứa Bổn Hòa, một người Việt gốc Hoa đã sinh sống tại miền Nam ở Việt Nam lâu rồi. Thời bấy giờ Việt Nam đang là thuộc địa của Pháp, Hứa Bổn Hòa nhờ vào đất đai rộng rãi, cộng thêm sự giầu có, là một trong bốn tứ đại địa chủ thời bấy giờ, đã làm quen với rất nhiều quan Pháp và người có máu mặt, nên đã tự tạo dựng được tiếng tăm cho mình. Nói về Hứa Bổn Hòa có thể nói là tuy giầu có, nhưng cũng không phải là loại cường hào ác bá, hay phú hộ độc ác gì, chỉ riêng có một điều là ông rất nghiêm về vấn đề giai cấp, hay như cấp bậc trong xã hội Việt Nam thời bấy giờ. Chỉ buồn thay cho ông ta, có mỗi một đứa con gái, tên gọi Hứa Tiểu Lan. Nói về người con gái này, cứ nhìn vào góc phòng nơi có chiếc đàn piano các bạn đọc sẽ rõ. Một giai nhân tuyệt sắc mà có thể nói là tài sắc vẹn toàn. Cứ nhìn những viên lính Pháp trẻ đang xúm lại quanh nàng có thể thấy nàng rực rỡ đến mức nào. Hứa Tiểu Lan, dáng người thanh mảnh, cân đối. Nàng có một mái tóc dài đen mượt , đôi mắt to tròn quyến rũ, cộng thêm đôi môi trĩu mọng, đã hớp hồn không biết bao nhiêu chàng trai. Đó là về nhan sắc của nàng, nói về tài năng thì nàng học được và đang học tại một trường tây, nàng còn giỏi nhất là chơi đàn piano. Nàng ngồi đây, trong một bộ đầm đen đầy quyến rũ, những ngón tay thon thả, trắng nõn nà của nàng nhảy múa trên các phím đàn, tạo nên một bản nhạc du giương làm hớp hồn người ta. Có rất nhiều người đến ngỏ lời cầu hôn với nàng, nhưng nàng đều khước từ, họa chăng vì trong lòng nàng đã có ai rồi sao? /* đọc truyện kinh dị */
Nói về việc này, Hứa Bổn Hòa vô cùng tức giận, lý do là vì sao vậy? Chuyện là như sau, đáng lẽ ra, trường tây mà Hứa Tiểu Lan đang học là một ngôi trường dành cho nữ sinh không, nên nàng khó mà tiếp xúc với chàng trai nào. Mỗi lần đi học, Hứa Tiểu Lan thường được ô tô đưa đi đón về, nhưng nàng không thích như vậy, nàng lấy lý do là vi khi đi ô tô, nàng có cảm giác như bị khung cửa kính ô tô cô lập nàng với cảnh vật, con người bên ngoai. Nên cuối cùng, nàng xin cha được phép đi học bằng xích lô. Nghe thấy việc này cũng chả ảnh hưởng gì, nên Hứa Bổn Hòa chiều lòng con gái mình. Ông ta cho chọn ra một anh lái xích lô khỏe mạnh và thuê khoán anh ta hàng ngày trở con gái mình đi học. Và rồi cái gì đến cũng phải đến, một lần trên đường đi học, Hứa Tiểu Lan bắt gặp một anh thư sinh trẻ đang giúp một bà cụ đẩy cái xe hàng qua đường. Hứa Tiểu Lan bắt gặp ánh mắt của chàng thư sinh này thì như bị hớp hồn, có lẽ là tâm đầu ý hợp. Kể từ sau lần đó, nàng bị ám ảnh bới cái ánh mắt đầy quyến rũ đó của chàng thư sinh tốt bụng kia. Đến kì hội trợ tết, Hứa Tiểu Lan cùng cha mẹ mình đi chơi trợ tết, và rồi nàng đã gặp lại được chàng thư sinh hôm nào. Chàng thư sinh đang ngồi thổi sáo, ôi cái tiếng sáo mới du dương làm sao, nếu đem so sánh với tiếng đàn của nàng thì có thể nói là ngang bằng. Nàng đứng đó lặng lẽ nghe tiếng sáo của chàng thư sinh, chìm trong cái giai điệu du dương, êm đềm đó. Chợt chàng trai như nhìn thấy Hứa Tiểu Lan, chàng cũng nhận ra ngay. Chàng dừng thổi sáo, từ từ tiến lại phía Hứa Tiểu Lan, lẽ phép cúi chào và nói:
– Chào tiểu thư, mạn phép cho tôi hỏi, tiểu thư thấy tiếng sáo của tôi thế nào ạ?
Hứa Tiểu Lan mặt ửng đỏ cúi đầu ngượng ngùng, thấy vậy chàng trai vội nói tiếp:
– Thứ lỗi cho tôi, tôi tên là Tống Ngọc Thư, xin cho hỏi tên tiểu thư là gì?
Hứa Tiểu Lan vẫn ngượng ngùng đỏ mặt, nàng lí nhí nói:
– Tên tôi là Hứa Tiểu Lan.
Tống Ngọc Thư cười rạng rỡ:
– Rất hân hạnh được làm quen với Hứa tiểu thư.
Rồi hai người đứng trò chuyện rất lâu, cả hai cảm giác như đã thân thiết từ lâu rồi. Càng nói, Hứa Tiểu Lan càng mến mộ Tống Ngọc Thư hơn và dường như nàng đã phải lòng chàng. Tuy nhà Tống Ngọc Thư nghèo, nhưng qua cách ăn nói, cử chỉ, và điệu bộ có thể thấy chàng là một người biết lễ giáo, có ăn học. Đáng say sưa nói chuyện, chợt Hứa Bổn Hòa từ đâu tiến tới:
– Hứa Tiểu Lan, con đi đâu mà để cha tìm mãi? ra đây, cha muốn giới thiệu mấy người cho con.
Rồi chợt Hứa Bổn Hòa nhìn qua Tống Ngọc Thư, chàng như nhận ra đây là một trong tứ đại địa chủ vội chắp tay cúi chào:
– Xin chào Hứa đại gia, tôi tên là Tống Ngọc Thư.
Hứa Bổn Hòa không thèm nói một lời nào, ông ta kéo tay con gái mình đi khỏi Tống Ngọc Thư. Hứa Tiểu Lan bị kéo đi, nàng quay đầu nhìn Tống Ngọc Thư với ánh mắt đầy tiếc nuối. Hai người bỏ đi, để mặc lại Tống Ngọc Thư nhìn theo với ánh mắt buồn xa xăm.
Sau ngày hôm đó, Hứa Tiểu Lan vô cùng giận cha mình vì cái hôm ở hội chợ tết đó. Mấy ngày tết ở nhà nàng không hề cười nói, mà luôn giữ một thái độ buồn bã và giận man mác. Điều này cũng khiến cho Hứa Bổn Hòa vô cùng tức giận. Rồi đến một tối, Hứa Bổn Hòa và vợ mình đã ngồi xuống và nói chuyện với cô con gái của mình. Hứa Tiểu Lan bước vô buồng, ngồi xuống trước mặt con gái của mình. Mẹ của nàng lên tiếng hỏi trước:
– Hứa Tiểu Lan, sao đang ngày lễ tết mà mẹ thấy con có vẻ không được vui, có chuyện gì khiến con buồn bực chăng?
Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng đáp lại:
– Mẹ muốn biết thì hãy hỏi cha con ý.
Mẹ nàng lúc này không biết nói gì hơn, quay ra nhìn chồng mình. Hứa Bổn Hòa như nén mọi cơn giận giữ lại, lên tiếng:
– Cha không muốn con qua lại với cái thằng đó nữa.
Ngày lúc này đây, Hứa Tiểu Lan như không tin vào những lời lẽ vô tình của cha mình. Nàng nhìn vào mắt cha mình, nói giọng nghẹn ngào:
– Tại sao cha lại có thể vô lý như vậy? Tống Ngọc Thư, anh ý có gì xấu đâu?
Hứa Bổn Hòa giận giữ đập bàn mạnh một cái, khiến cho cả nàng và mẹ nàng giật nảy người:
– Tao nói không là không, gia đình thằng đó nghèo mạt như vậy, mà mày cũng thích nó được sao? Mày có biết là khi mọi người ở chỗ chợ đó biết tiểu thư họ Hứa đi giao du với một thằng nghèo mạt hạng như thế, người ta nghĩ gì về tao không?
Hứa Tiểu Lan sau khi nghe xong những lời lẽ nói ra từ đáy lòng của cha mình, nàng vội ôm mặt òa khóc. Mẹ của nàng phải chạy qua ngồi dỗ dành nàng. Hứa Bổn Hòa thấy con gái mình khóc như vậy, nhưng cũng khôngnhừng mà tiếp thêm vào:
– Cha không thể hiểu nổi con, cha giới thiệu cho con biết bao nhiêu công tử danh giá, nhưng con không hề ưng chịu một ai, mà lại đi chọn cái thằng hạ đẳng đó. Con có hiểu thế là nào là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” không? Đã bao giờ con nghĩ đến cái sĩ diện của cha chưa?
Hưa Tiểu Lan như không chịu đựng được nổi nữa, nàng lớn tiếng trong nước mắt:
– Nếu vậy, cha đã bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của con chưa? Hay cha chỉ toàn nghĩ cho bản thân mình thôi.
Hứa Bổn Hòa càng ngày càng tức giận, chợt ông lớn tiếng:
– Mày câm mồm ngay, tao không muốn nói nhiều lời với mày, không là không. Từ giờ chở đi tao cấm mày không được gặp thằng đó nữa.
Hứa Tiểu Lan càng khóc giữ hơn, nàng chạy ra khỏi phòng, đến cửa, nàng chỉ nói có đúng một câu:
– Con thất vọng về cha lắm.
Rồi quay bước lên phòng, bỏ lại Hứa Bổn Hòa nhìn theo với ánh mắt đầy giận giữ.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 2
Sự Chia Cách.
Sau cái hôm cãi lời cha đó, Hứa Tiểu Lan rất buồn, nhưung nàng vẫn thường xuyên gặp gỡ Tống Ngọc Thư sau giờ học. Lúc về nhà cha nàng có hỏi, thì nàng nói là ở lại giúp thầy cô giáo một số việc. Ngày ngày, Hứa Tiểu Lan cùng Tống ngọc thư bên nhau trò chuyện, bàn luận về thơ văn, âm nhạc, và luân thường đạo lý. Điều đáng nói là càng nói chuyện, họ càng nhận ra những điểm tâm đầu ý hợp, và họ có cảm giác như họ đã hiểu nhau từ rất lâu rồi, hay như là đã quen biết nhau, từ kiếp trước. Rồi cái gì đến cũng đã đến, họ đã phải lòng nhau, hai người cứ chìm trong ý tình triền miên. Để giữ kín bí mật, Hứa Tiểu Lan đã đưa tiền cho anh đạp xích lô và nhờ anh giữ kín bí mật. Hàng ngày, Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư ngồi bên nhau, nàng ngồi trong vòng tay ấm áp của chàng. Cứ như vậy dưới một gốc cây tại một công viên vắng vẻ, dù chỉ có thể ngồi bên nhau được một tiếng mỗi ngày, nhưng có lẽ như vậy đã là quá đủ cho cả hai người. Hứa Tiểu Lan ngước mắt nhìn lên Tống Ngọc Thư và hỏi:
– Anh có yêu em không?
Tống Ngọc Thư mỉm cười đáp:
– Anh đã yêu em từ kiếp trước rồi.
Hứa Tiểu Lan đỏ mặt, rồi Tống Ngọc Thư tiếp lời:
– Nhưng chỉ tiếc là cha em quá khắt khe, chỉ sợ kiếp này … Mình sẽ mãi mãi không đến được với nhau…
Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng dướn người, đặt lên môi Tống Ngọc Thư một nụ hôn ngọt ngào, nàng nói:
– Anh đừng lo, em sẽ cố thuyết phục cha em, ông yêu em lắm. Em nghĩ chắc là ông ý sẽ hiểu cho chúng mình thôi.
Rồi để nói lái qua chuyện khác, Hứa Tiểu Lan hỏi:
– Anh có tin vào luân hồi chuyển thế không?
Tống Ngọc Thư đáp:
– Có chứ em, anh tin là kiếp này ta ăn ở thế nào, thì khi chết xuống địa phụ, kiếp sau ta sẽ phải trả đủ. Có lẽ anh đã phải tu mấy kiếp, để rồi kiếp này mới gặp được một người con gái như em đấy, Hứa Tiểu Lan à.
Hứa Tiểu Lan đỏ mặt ngượng ngùng, nàng càng rúc người mình vào trong lòng Tống Ngọc Thư, rồi nàng hỏi giọng nhẹ nhàng:
– Em hỏi cái này, nếu như chẳng may có chuyện gì sảy ra giữa hai ta… thì anh vẫn mãi mãi một lòng yêu em chứ…
Tống Ngọc Thư vội lấy tay đặt nhẹ lên môi Hứa Tiểu Lan và nói:
– Sao em lại nói thế… mọi việc đang tốt lành mà.
Hứa TIểu Lan đẩy nhẹ tay chàng ra khỏi môi nàng và nói tiếp:
– Nhưng anh trả lời em đi đã…
Tống Ngọc Thư nhìn nàng mỉm cười, rồi chàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi quyến rũ của nàng, thay cho câu trả lời của mình.
Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, cho đến một hôm, khi mà Hứa Bổn Hòa được mời đi dự tiệc tại ngôi trường mà con gái mình đi học. Nói cho cùng, thì Hứa Bổn Hòa cũng là một nhà đầu tư, và hỗ trợ đắc lực cho ngôi trường này, cho nên việc ông được mời là điều hiển nhiên. Trong buổi tiệc, Hứa Bổn Hòa gặp gỡ được cô giáo chủ nhiệm lớp mà Hứa Tiểu Lan đang học, ông ta nói:
– Chào cô giáo, cô giáo có khỏe không?
Cô giáo thấy Hứa Bổn Hoa cũng vội đáp lời. Rồi hai người đứng trò chuyện một hồi lâu, chợt Hứa Bổn Hòa hỏi cô giáo:
– Cô cho tôi hỏi, công việc của trường lớp có vẻ bận rộn hay sao mà cô cần cháu nhà tôi ở lại giúp sau giờ học? nếu cô cần gì cứ bảo tôi nhé, tôi giúp được sẽ giúp.
Nghe xong câu này, cô giáo chủ nhiệm nhíu mày, nhìn Hứa Bổn Hòa và hỏi:
– Xin Hứa đại gia thứ lỗi cho, nhưng giúp tôi về việc gì mới được ạ?
Hứa Bổn Hòa ngơ ngác, hỏi lại cô giáo:
– Sao cháu nó bảo là ở lại trường sau giờ học để giúp cô làm một số công việc giấy tờ và sổ sách?
Cô giáo nghe xong lại càng ngỡ ngàng, vội đáp:
– Ấy chết, chắc Hứa địa gia nghe nhầm rồi, chứ tôi dạo này đâu có nhờ cháu nó ở lại giúp đỡ việc gì đâu.
Câu nói này của cô giáo tựa như tiếng sét nổ ngang tai đối với Hứa Bổn Hòa. Ông ta xầm mặt lại, cố kìm nén sự giận giữ và xin lỗi cô giáo vì mình đã nhầm lẫn. Buổi tiệc hôm đó, Hứa Bổn Hòa về sớm, vừa về đến nhà, ông cho gọi ngay người lái xích lô lên gặp mình. Chả là từ hồi Hứa Tiểu Lan đòi đi xích lô đi học, ông phải thuê hẳn anh này và cho ở cái nhà kho chứa đồ cùng mấy người giúp việc khác. Được gọi lên, anh phú xe lật đật chạy vô phòng khách, vừa nhìn thấy Hứa Bổn Hòa đang ngồi ở ghế, anh vội cúi đầu chắp tay chào:
– Bẩm ông, ông cho gọi con ạ.
Hứa Bổn Hòa kêu anh phu xe lại gần, ông nói zọng nghiêm nghị:
– Mày làm việc cho ông đã được bảo lâu rùi nhỉ?
Anh phu xe vội đáp:
– Dạ, bẩm ông, đã được gần một năm rồi ạ.
Hứa Bổn Hòa hỏi tiếp:
– Cũng lâu nhỉ, vậy ông nghĩ mày hiểu tính ông rồi nhỉ? bây giờ ông hỏi cái này, mày liệu mà trả lời cho thành thật. Hứa Tiểu Lan nó làm gì mà hôm nào cũng về muộn hơn một tiếng, may lo việc đưa đón tiểu thư, chỉ có mày là người biết rõ nhất. Trả lời ông đi.
Anh phu xe lúc này có hơi run rẩy, nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời:
– Dạ … Dạ bẩm ông, tiểu thư về muộn là vì phải ở lại giúp cô giáo ạ.
Hứa Bổn Hòa nói lớn:
– Thật vậy sao?
Anh phu xe giật nảy mình, vội vàng đáp:
– Dạ thưa, đúng là như vậy ạ.
Hứa Bổn Hòa cười lớn tiếng, rồi ông ta đứng lên tiến lại phía anh phu xe, đi quanh anh ta, vỗ vai và nói nhỏ:
– Ông hỏi mày, nếu so sánh ông với những tên đại gia, địa chủ khác, thì ông có ấc độc và ngang ngược như chúng nó không?
Anh phu xe giọng run rẩy:
– Dạ …. Dạ, ông là người chủ tốt bụng nhất là con từng đượcgặp ạ.
Hứa Bổn Hòa cười lớn hơn nữa, ông nói giọng đáng sợ:
– Mày nhầm rồi, ông không hề tốt bụng đâu, chỉ có điều là ông không thích làm ba cái việc ngang ngược đó thôi. Chứ ông mà đã thích làm cái gì, thì chỉ trong nháy mắt. Vậy ông hỏi mày lần cuối? có đúng tiểu thư ở lại giúp cô giáo không?
Anh phu xe cả người run lên bần bật, giọng run run đáp khẽ:
– Dạ …. Bẩm ông, đúng vậy ạ.
Hứa Bổn Hoa điên tiết lên, chạy lên đứng trước mặt anh phu xe quát:
– Còn nói láo! Mày có tin là ông giết mày ngay bây giờ mà không ai giám ho he gì không.
Nghe xong câu đó, anh phu xe quá sợ hãi, vội quỳ xuống chân Hứa Bổn Hòa van nài, khóc lóc thảm thiết:
– Bẩm ông, con có tội… mong ông tha tội … tại cô chủ bảo con giữ kín chuyện này … con không dám trái lời, mong ông tha thứ cho con…
Hứa Bổn Hòa cúi xuống nói:
– Vậy ông lớn hơn, hay tiểu thư lớn hơn? Mau nói ra tiểu thư đi đâu? Làm gì?
Anh phu xe vội đáp:
– Dạ bẩm… tiểu thư sau giờ học thì có đi gặp một thanh niên khác ạ… con nghĩ chắc đó là thằng Tống Ngọc Thư.
Hứa Bổn Hòa trợn mắt, cái tên Tống Ngọc Thư như làm sôi máu lên. Ông tức giận lắm, nhưng rồi ông cố kìm nén để không hét lên. Hứa Bổn Hòa nhìn chằm chằm vô người phu xe, rồi lấy chân đạp anh phu xe ngã ngửa và đi lên buồng. Đi mấy bước, ông quay lại răn đe anh phu xe:
– Tao cấm mày, nói ra chuyện ngày hôm nay với tiểu thư, nghe rõ chưa?
Anh phu xe vội quỳ lạy mà đáp:
– Dạ … Dạ…
Nói về Hứa Bổn Hòa, tuy là một trong tứ đại địa chủ tại cái đất miền Nam này, nhưng nói là ông hiền cũng không đúng, mà ác cũng chả phải, vì sao thế? Lý do là ví ông ta không thấy được ý nghĩa của viếc ỷ mạnh hiếp yếu. Ông ta giầu thật, thêm vào đó lại có nhiều mối quen biết với người có máu mặt và thế lực, điều đó càng khiến người dân sư miền Nam ái cũng biết tiếng tăm và nể phục và cũng sợ ông ra mặt. Chỉ riêng có một điều chắc chắn về người đại địa chủ, Hứa Bổn Hòa này, đó là ông ta là một con người phân biệt giai cấp nặng nề. Ông không bao giờ thích giao lưu với những kẻ có địa vị thấp, hay nghèo đói hơn mình. Đó cũng là lý do vì sao mà ông ta vô cùng bực tức và phẫn nộ khi biết đứa con gái duy nhất của mình phải lòng một thằng thư sinh nghèo. Giờ trong đầu Hứa Bổn Hòa đang nghĩ cách làm sao để ma chia rẽ được Hứa Tiểu Lan với Tống Ngọc Thư, cho dù là có phải giết Tống Ngọc Thư, nhưng suy cho cùng, ông làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho con gái mình. Chỉ buồn cho đôi tình nhân Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư, họ không biết rằng sự ngăn cách sắp đến gần.
Vẫn như mọi khi, chia tay Hứa Tiểu Lan xong, Tống Ngọc Thư vội về cái căn tầng trệt nhỏ bé mà chàng thuê. Vừa bước vào cửa, Tống Ngọc Thư kinh hãi, khi thấy Hứa Bổn Hòa đã ngồi đó cùng gia nhân từ lúc nào không hay. Tống Ngọc Thư vội cúi chào Hứa Bổn Hòa, Hứa Bổn Hòa ra lệnh cho mấy tay gia nhân ra ngoài đứng đợi, rồi ông kêu Tống Ngọc Thư xuống cạnh mình. Hứa Bổn Hòa lên tiếng:
– Cuộc sống của mày thế nào?
Tống Ngọc Thư vội đáp:
– Dạ, cuộc sống của cháu cũng tạm được ạ.
Hứa Bổn Hòa mở cái túi vải trên bàn ra, trong đó là mấy sấp tiền dày cộp, rồi ông nói:
– Chỗ tiền này đủ cho mày sống một cuộc sống thoải mái đến khi về già, nếu cần ông sẽ đưa thêm, nhưng với một điều kiện, ông cấm từ này mày gặp con gái ông nữa.
Tống Ngọc Thư rùng mình, nhưng chàng vội đáp:
– Cháu không dám nhận tiền của Hứa địa gia đâu ạ, nhưng xin Hứa địa gia hiểu cho, chúng cháu yêu nhau thật lòng.
Hứa Bổn Hòa đập mạnh bàn quát:
– Yêu? Đũa mốc mà muốn chòi mâm son hả mày?
Mày đã bao giờ nhìn lại bản thân, và địa vị của mày chưa mà giám nói đến chuyện yêu con gái ông?
Tống Ngọc Thư vội đáp:
– Dạ thưa, nhưng cháu thiết nghĩ đã là tình yêu sao còn phân biệt giầu nghèo ạ, với lại Hứa tiểu thư cũng yêu cháu thật lòng ạ.
Hứa Bổn Hòa sợ rằng còn ở lại lâu thì e rằng mình sẽ giết thằng nhãi này, nên đứng vội lên ra cửa, để lại gói tiền trên bàn. Ra đến cửa ông quay lại bảo với Tống Ngọc Thư: /* đọc truyện kinh dị */
– Mày nghĩ cho kĩ đi, đừng để rượu mời không uống, lại đi uống rượu phạt.
Ngày hôm sau, Tống Ngọc Thư mang gói tiền đến trả lại cho Hứa Bổn Hòa, điều này càng làm ông ta phẫn nộ hơn nữa. Và rồi, hai người vẫn lén lút gặp nhau. Các bạn có thể tự hỏi tại sao Hứa Bổn Hòa không ép con gái đi ô tô đi học để quán lý được chặt chẽ hơn đúng không nào, thật ra ông ta vẫn để con gái mình gặp Tống Ngọc thư là muốn đợi dịp dằn mặt cả hai người, nhất là Tống Ngọc Thư, sau khi mà chàng từ chối lời dụ giỗ của Hứa Bổn Hòa. Về phần Tống Ngọc Thư, chàng cũng không dám kể cho Hứa Tiểu Lan nghe về việc cha nàng đã đến dụ giỗ chàng ra sao, vì chàng thực sự không muốn nàng oán hận cha mình. Nhưng điều đó đã là một sự sai lầm lớn nhất trong đời của Tống Ngọc Thư.
Như mọi hôm, Tống Ngọc Thư và Hứa Tiểu Lan đang chìm trong vòng tay âu yếm của nhau, chợt từ xa, một đoàn người tiến tới. Hai người to lực lưỡng chạy lại, gỡ Hứa Tiểu Lan ra khỏi Tống Ngọc Thư rồi giữ nàng lại. Bốn người kia thì tay cầm gậy, đánh đập Tống Ngọc Thư lên bờ xuống ruộng. Hứa Tiểu Lan vừa gáo thét tên chàng, vừa cố giằng ra khỏi tay hai người kia. Được mười lăm phút, cả người Tống Ngọc Thư đã be bét máu, chàng nằm trên mặt đất co quắp với hơi thở yếu ớt. Một chiếc xe ô tô đen tiến lại, rồi Hứa Bổn Hòa từ từ mở cửa xe, bước xuống. Hứa Tiểu Lan nhìn thấy thế vội gọi to:
– Cha! Cha! Mau cứu Tống Ngọc Thư không có anh ý chết mất.
Hứa Bổn Hòa tiến lại phía Tống Ngọc Thư, bốn người cầm gậy vội cúi chào. Hứa Tiểu Lan nhìn thấy điều đó, vội hét lơn:
– Cha! Cha làm cái gì vậy?
Hứa Bổn Hòa ra hiệu cho một người thanh niên đưa gậy cho ông ta. Rồi Hứa Bổn Hòa cầm gậy nện cho Tống Ngọc Thư mấy cái nữa, chỉ nghe tiếng gậy nện vào người Tống Ngọc Thư kêu bùm bụp. Hứa Tiểu Lan thì càng giãy giụa mạnh hơn, nàng gào thết trong nước mắt mà van nài cha mình:
– Cha ơi ! huhuhuhu…. Con xin cha tha cho anh ý đi mà …. Huhuhu … Cha đừng giết anh ý …. Huhuhu
Mặc con gái mình van nài, Hứa Bổn Hoa cứ đánh. Sau một hồi cảm thấy mệt, và xem ra Tống Ngọc Thư bị đánh cũng sắp chết rồi. Hứa Bổn Hòa đưa lại gậy cho người thanh niên kia, rồi ra hiệu cho hai ngườiđưa con gái mình lên xe. Hứa Tiểu Lan cứ vùng vẫy, khóc lóc, gào thết đòi chạy lại chỗ Tống Ngọc Thư. Hai cha con Họ hứa lên xe rồi phóng đi, bỏ mặc Tống Ngọc Thư nằm đó một mình. Đợi cho xe đi khuất, người dân xung quanh mới chạy lại vì họ sợ Hứa địa gia lắm. Họ bàn nhau định đưa Tống Ngọc Thư vô viện xá, nhưng Tống Ngọc Thư nghèo thì lấy đâu ra tiền, nên chàng bảo họ đưa chàng về tầng trệt mà cậu đang thuê. Họ đặt Tống Ngọc Thư lên giường rồi ai náy cũng đành buồn bã ra về, họ không còn biết giúp gì thêm nữa vì ai cũng nghèo, lấy đâu ra tiền mà chăm sóc với giúp đỡ Tống Ngọc Thư. Nằm trên giường, Tống Ngọc Thư hơi thở yếu đuối, cái đau đớn nhất bây giờ không phải là thể xác, mà là sự đau đớn trong tim, rồi chàng tuôn rơi những giòng lệ cay đắng khi nghĩ rằng từ giờ, chàng sẽ không bao giờ gặp Hứa Tiểu Lan nữa.
Nói về Hứa Tiểu Lan, sau cái ngày hôm đó, nàng không thèm nói một lời với cha. Mỗi khi tan học, nàng bắt anh phu xe đưa mình qua nhà Tống Ngọc Thư để thăm chàng. Nhưng anh phu xe van xin nàng đừng làm vậy, vì giờ cả nàng và anh phu xe hay bị người của Hứa Bổn Hòa theo zõi. Nếu Hứa Bổn Hòa biết được anh ta đưa Hứa Tiểu Lan đi gặp Tống Ngọc Thư thì chết chắc. Cuối cùng, Hứa Tiểu Lan Chỉ còn biết ngầm ngùi và hi vọng Tống Ngọc Thư mau tai qua nạn khỏi. /* đọc truyện kinh dị */
Lạnh lẽo cô độc – Phần 3
Sinh Ly Tử Biệt.
Mấy hôm sau, do không chịu nổi được sự nhớ nhung, Hứa Tiểu Lan vội nhờ anh phu xe cầm tiền bạc ra mua các thứ tẩm bổ và một la thư mang đến cho Tống Ngọc Thư. Anh phu xe đắn đo mãi mới nhận lời và dấm dúi đi tới nhà Tống Ngọc Thư. Nhưng thật buồn thay cho Hứa Tiểu Lan nàng đâu biết rằng Tống Ngọc Thư đã chết rồi.
… Mấy ngày trước đó …
Ba hôm sau cái ngày bị đánh, do không có ai chăm sóc, thiếu thốn tiền bạc và thuốc men, cuối cùng Tống Ngọc Thư đã chút hơi thở cuối cùng để chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Chàng vừa chút hơi thở cuối thì đột nhiên nhìn thấy ba người mặc quần áo trắng hiện ra đầu giường, một người tay cầm quấn sổ và một cái bút lông mực đen, còn hai người kia cầm hai cây roi dâu da. Người cầm sổ tiến tới:
– Tống Ngọc Thư, đến giờ chết rồi, hãy đi theo chúng tôi.
Rôi hai người kia tiến tới kéo Tống Ngọc Thư ra khỏi giường, rồi cả bốn người họ biến mất khỏi căn gác trệt. Họ đã nhảy xuống âm phủ, Tống Ngọc Thư đọc cái bảng để trên cái cổng to lớn “Âm Tào Địa Phủ”. Ba người đó đưa Tống Ngọc Thư đến đại điện âm phủ để gặp Diêm Vương nghe phán xét. Vào đến nơi, Tống Ngọc Thư nhìn thấy một người ngồi trên bục trước mặt là một cái bàn trạm khắc hai con linh miêu. Người cầm sổ tiến lại, chắp tay nói:
– Bẩm Diêm Vương, đã đưa người này về phục lệnh rồi.
Diêm Vương vuốt râu, nói:
– Được, phán quan, tuyên đọc phán từ.
Hóa ra người cầm sổ đó là phán quan, người này giở sổ ra rồi đọc:
– Tống Ngọc Thư chết vào giờ… ngày… tháng… năm… Nay duyên số đã tận, xuống âm tào địa phủ để chuẩn bị đầu thai chuyển thế. Trong sách có phán rằng, kiếp này ăn ở hiền lành, có đức, nhưng chỉ vì yêu phải Hứa Tiểu Lan, mà chuốc vạ vào thân, dẫn tới chết trẻ. Kiếp sau, phán cho Tống Ngọc Thư được đầu thai chuyển thế làm người, kiếm sau sẽ được làm con nhà giầu, có chí học hành, đỗ bảng vàng, và làm quan chi huyện. Sống trong sung túc và cưới được một tiểu thư nhà giầu sinh đẹp. Sống đến chín mươi bẩy tuổi thì chết.
Đọc đến đây, phán quan đóng sách và nói với Tống Ngọc Thư:
– Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo. Nhà ngươi chịu khó tu thêm mấy kiếm nữa đi, biết đâu sẽ được thoát khỏi luân hồi. (ở đây xin nói rõ hơn, khi thoát ra khỏi luân hồi, có nghĩa là có thể làm tiên, phật, hoặc làm linh hồn mãi mãi hiện diện ở trần gian mà phù hộ độ chì cho người sống). /* đọc truyện kinh dị */
Tống Ngọc Thư nghe xong chỉ đáp:
– Tôi không chịu.
Diêm Vương đáp:
– To gan, trên đại điện âm phủ, đâu đến phiên ngươi hỗn láo.
Tống Ngọc Thư vội quỳ xuống và nói:
– Bẩm Diêm Vương, tại tôi còn một chuyên thắc mắc, nếu chuyện được làm rõ tôi sẽ đi ạ.
Diêm vương hỏi:
– Ngươi còn có chuyện gì muốn làm rõ?
Tống Ngọc Thư:
– Bẩm Diêm Vương, tôi muốn biết Hứa Tiệu Lan sau này sẽ ra sao?
Diêm vương đập bàn quát:
– Hỗn láo! Thật là hỗn láo! Mọi chuyện số kiếp đã được an bài, ai cũng có nghiệp chướng và số phận riêng của người đấy. Nhà ngươi là ai mà đòi được biết?
Tống Ngọc Thư vội đáp:
– Bẩm Diêm Vương, xin diêm vương nể tình tôi kiếp này tu thân tích đức mà cho toại. Tôi thiết nghĩ, khi đi qua cầu Nại Hà, tôi sẽ phải uống canh bà Mạn, sẽ quên hết việc của kiếp này. Vậy thì cũng đâu có thành vấn đề gì./* đọc truyện kinh dị */
Diêm Vương ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
– Phán quan, tuyên đọc phán từ.
Phán quan mở sách:
– Hứa Tiểu Lan, chết ngày … tháng… năm… Chết do bị bệnh phong cùi. Sẽ chết trong oan hận, mãi mãi chở thành oan hồn. Đến ngày… tháng… năm thì giải tỏa được oán hận, mà cam lòng xuống địa phủ để đầu thai chuyển thế làm người.
Tống Ngọc Thư vô cùng kinh hãi khi nghe phán quan đọc, chàng hỏi:
– Phán quan đại nhân, liệu ngày đã nhầm chăng?
Hứa Tiểu Lan là một người tốt, tại sao lại phải chịu kết cục như vậy?
Phán quan đáp:
– Sổ sách đã ghi vậy, tuyệt đối không sai lệch một chữ.
Diêm Vương lúc này mới thêm vào:
– Mọi chuyện là do ông trời an bài, người đâu có thể nào mà đòi phán xét. Chuyện giờ đã rõ, ngươi đã chịu đi luân hồi chưa?
Tống Ngọc Thư đáp:
– Tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.
Diêm vương hỏi:
– Còn có tâm nguyện gì?
Tống Ngọc Thư:
– Bẩm Diêm Vương, tôi xin phép được chịu mọi hành hạ trong địa ngục, ở đây để đợi cho đến lúc linh hồn Hứa Tiểu Lan bước xuống âm tao địa phủ. Đến lúc đó, tối sẽ cùng nàng đi luân hồi chuyển thế. Xin diêm vương cho toại.
Diêm Vương:
– To gan! Sống chết có số mạng, đến giờ luân hồi chuyển thế là phải đi, ai cho phép nhà ngươi có quyền tự ý sửa đổi chứ. Quỷ sứ đâu, đưa hắn tới cầu Nại Hà để luân hồi.
Hai tên quỷ sứ đặt tay lên vai Tống Ngọc Thư lôi đi, chàng vùng ra, chạy lại ngay dưới bàn của Diêm Vương, vái đầu mà nói:
– Xin Diêm Vương thương sót, nếu vậy tôi xin chịu mọi hành hạ ở địa ngục và kiếp sau xin được sống một cuộc sống nghèo mạt, chịu nhiều khổ đau, thậmchí là chết trẻ hơn cả kiếp này. Chỉ xin cho tôi được toại nguyện ở đây mà đợi Hứa Tiểu Lan.
Phán quan nói:
– Nhà người có biết phải tu mấy kiếp mới có được cái kiếp sau tốt đẹp như vậy không? chả lẽ nhà người ném bỏ tất cả.
Diêm Vương đập bàn quát:
– Quỷ sứ, mau lôi nó ra cầu Nại Hà.
Chợt ngay vừa lúc này đây, Địa Tạng Hoàng (hay còn gọi là Địa Tạng Bồ Tát, cái này mình nghe người miền Nam gọi tên nên không biết viết có đúng không) hiện ra. Diêm vương thấy vậy vội nói: /* đọc truyện kinh dị */
– Xin hỏi Địa Tạng Bồ Tát ghé đây chẳng hay là có chuyện chi?
Địa Tạng Hoàng:
– A di đà phật, ta tới vì đã biết chuyện của Tống Ngọc Thư đây.
Rồi Địa Tạng Hoàng quay qua Tống Ngọc Thư:
– Nhà người đã quyết tâm ở lại đợi Hứa Tiểu Lan?
Tống Ngọc Thư vội quỳ xuống đáp:
– Vâng, xin Địa Tạng Bồ Tát cho toại.
Rồi Địa Tạng Hoàng nói với Diêm Vương:
– Hắn là người ăn ở có đức, nay hắn muốn vậy, xin Diêm Vương cho toại nguyện.
Diêm vương:
– Nếu Địa Tạng Hoàng đã nói vậy, tôi sẽ cho hắn toại.
Rồi Diêm Vương ra hiệu cho phán quan thay đổi phán từ trong sổ sinh tử. Phán quan mở ra, cầm bút viết lên sách, rồi báo:
– Bẩm, sổ sinh tử đã được sửa đổi.
Tống Ngọc Thư vội nói:
– Cám ớn Địa Tạng Hoàng đã cho toại.
… Quay lại hiện tại …
Anh phu xe cầm đồ và bức thư của Hứa Tiểu Thư tìm tới nhà của Tống Ngọc Thư. Anh hỏi người chủ nhà dưới tầng một:
– Cho hỏi, có phải Tống Ngọc Thư sống ở đây không.
Người chủ nhà buồn bã đáp:
– Phải, nhưng anh ta đã chết được mấy ngày rồi.
Anh phu xe nghe xong thì rụng rời chân tay. Về nhà, anh vội báo tin cho Hứa Tiểu Lan biết. Hứa Tiểu Lan nghe xong tin thì ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì nàng ôm mặt khóc thảm thiết, người yêu nàng, Tống Ngọc Thư đã chết thật rồi. Nàng định chạy ngay xuống nhà, mà mắng cha mình là người đã giết Tống Ngọc Thư, nhưng anh phu xe van nài nàng, bảo rằng nếu để lộ chuyện anh ta giúp Hứa Tiểu Lan liên lạc với Tống Ngọc Thư là anh ta chết. Hứa Tiểu Lan chỉ còn biết nuốt hận mà chìm đắm trong những giọt nước mắt đắng cay.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 4
Oán Hận
Ông trời nhiều khi thật bất công. Những người ăn ở có đức, vẫn thường xuyên gặp phải những điều không may trong cái sự sống, cái kiếp hiện tại. Mỗi lúc như vậy, người ta chỉ biết chấp nhận và hiểu rằng tai ương là do từ kiếp trước mình chưa trả đủ, nên kiếp này phải tra nốt. Kiếp này phải cố sống tốt hơn để bù đắp cho cái kiếp sau nữa. Cứ như vậy, cái vòng tuần hoàn ân oán cứ quay, và cho dù có sống đến mấy nghìn kiếp đi nữa, chúng ta cũng không hiểu được cái quy luật của nó, cái quy luật mà bao giờ mình mới phải báo oán, hay bao giờ mình mới được báo ơn. /* đọc truyện kinh dị */
Không lâu sau, một tai họa đã thực sự giáng xuống cả gia đình Hứa đại gia. Cô con gái duy nhất của cả gia đình, một giai nhân tuyệt sắc, đã mắc bệnh phong cùi. Hứa Tiểu Lan giờ đây thân hình lở loét xấu xí và không còn khỏe mạnh được như trước. Sau khi phát hiện cô mắc bệnh, cả nhà vô cùng đau lòng, nhưng người đau lòng nhất phải nói đến là Hứa Bổn Hòa. Ông đã không có con trai nối zõi, giờ đây đến cả đứa con gái làm ông tự hào nhất cũng sẽ đi vào chỗ chết. Ngay tức khắc, ông ra lệnh cho mọi người cách lý, hay nói cách khác là nhốt Hứa Tiểu Lan vào trong phòng của nàng, và khóa trái cửa lại. Thêm vào đó, ông cấm không cho bất kì một ai trong nhà được phép vô buồng nàng. Như các bạn đã biết, ngày xưa thì y thuật còn kém phát triển, nên bệnh phong cùi là bệnh vô phương cứu chữa, người mắc bệnh chỉ có thể bị cách ly, và nằm đó mà chờ chết mà thôi. Về việc chăm sóc Hứa Tiểu Lan, hàng ngày sẽ có người mở cửa, đẩy thức ăn vô, còn lại thì hầu như chỉ có Hứa Tiểu Lan một mình trong căn buồng lạnh lẽo cô độc một mình. Phải nói thêm là, Hứa Bổn Hòa biết rằng bệnh này là vô phương cứu chữa, nhưng, ông ta tự nghĩ là mình là người ăn ở có đức, chưa làm hại ai bao giờ. Nên ông tung hết cả tiềng bạc để đi tìm tất cả những thầy tà, bà bùa nổi tiếng nhất về để giải xui, để mà đuổi đi cái vận hạn đen đủi này.
Nói về Hứa Tiểu Lan, nằm ở trong căn buồng hưu quạnh một mình. Đêm qua, ngày lại đến, cứ như vậy, nàng nằm cô đơn một mình. Không biết nàng đã khóc bao nhiêu nước mắt, những giọt nước mắt chua chát, cay đắng. Nàng nằm đây, mà lòng nhớ tới Tống Ngọc Thư, chàng giờ đã đi đầu thai chưa? Hay đang hiện diện ngay tại căng buồng này? Không biết có hận nàng vì những gì mà cha nàng đã làm không? Nàng cứ lau nước mắt, nhưng rồi lại khóc. Nàng khóc vì nhớ Tống Ngọc Thư quá, nhớ những giấy phút bên nhau, nhớ nụ hôn ngọt ngào và ấm áp của chàng, nhớ cái vòng tay đầy ân ái, nhớ khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười của chàng. Càng nhớ Tống Ngọc Thư bao nhiêu, thì Hứa Tiểu Lan càng căm hận cha mình bấy nhiêu. Nàng lê lết ra đến cạnh cây đàn piano trong buồng, cố ngồi vào đó. Nàng đưa hai bàn tay lên nhìn, còn đâu đôi bàn tay mềm mại, thon thả nữa. Giờ đây, chỉ còn lại đôi bàn tay lở loét, xanh sao, nàng cất lên một tiếng cười kinh dị dài dằng dặc, cười cho cái sự đời này. Những người giúp việc ở nhà Hứa địa gia, họ nghe được cái tiếng cười đó mà rùng mình nổi da gà, họ thề là dù cho có chết cũng không thể nào quên được cái điệu cười chết chóc, ma quái đó. Rồi nàng bắt đầu để cho những ngon tay nhảy múa trên những phím đàn. Thất đáng thương thay, không biết từ lúc nào, những bản nhạc du dương, êm ái mà nàng hay chơi giờ đã nhường chỗ cho những tiếng đàn u uất, buồn thấu gan thấu ruột. Tiếng nhạc đó mang đến cho người ta một cái cảm giác não nề, trầm uất vô cùng. Vừa chơi đàn, nàng vừa nhớ đến Tống Ngọc Thư. Hứa Tiểu Lan thường tự nói chuyện một mình: “Tống Ngọc Thư ơi, anh đang ở đâu? Có còn nghe thấy tiếng đàn của em không? anh có còn nhớ em không? Em nhớ anh nhiều lắm Tống Ngọc Thư, có lẽ số em sắp tận rồi. Em tự hỏi lòng mình, liệu anh có còn nhớ là đã hứa gì với em không? liệu anh có mãi mãi yêu em không? Tống Ngọc Thư …”. Cứ như vậy, rồi cứ thỉnh thoảng, từ phòng Hứa Tiểu Lan còn phát ra những tiếng đập phá đồ đạc, rồi tiếng gào thét thất thách nào là “kiếp này con hận cha lắm”, “con hận tất cả mọi người”, “con chết sẽ không bao giờ nhắm mắt”, v.v
Hứa Bổn Hòa thì sao? Ông tacó nghe được những tiếng khóc, tiếng cười, tiếng đàn, rồi thì tiếng ghào thét, tiếng đập bể đồ từ trong buồng đó không? Có, có chứ, ông ta nghe thấy hết nhưng cố làm ngơ, có kiềm chế cái nỗi đau đớn giày vò tim gan. Ông ta cố để coi như rằng con gái của mình đã chết rồi. Hứa Bổn Hòa cuối cùng đã được ông trời cho toại nguyện, cái đêm mà Hứa Tiểu Lan chết, nàng nằm trên giường, nước mắt đã khô… Nàng không còn buồn nữa, mà trong lòng nàng giờ chỉ còn một mối căm hận, nàng trước lúc chết, chỉ nói được có một câu “Hứa Bổn Hòa, ta hận người”. Rồi nàng chút hơi thở cuối cùng, ra đi mà hai mắt vẫn mở chằm chằm. Sau ngày đó, căn buồng của Hứa Tiểu Lan chở nên im lặng. Người nhà cho rằng, chắc cuối cùng, thì Hứa Tiểu Lan cũng đã qua đời rồi. Hứa Bổn Hòa là người ra lệnh, không cho ai vô phòng đó, cứ để cái xác chết trong đó. /* đọc truyện kinh dị */
Kể từ đó, căn nhà tràn ngập mùi tử khí, người sống trong nhà thì có cái cảm giác ngột ngạt, như muốn tự tử vậy. Đa số người giúp việc cho Hứa đại gia đã bỏ đi hết, chỉ trừ lại có vài người trung thành ở lại. Và cũng kể từ đó, mà truyền thuyết về con ma nhà họ Hứa được người ta đồn tụng, một câu chuyện rợn người … Nói về phần cái xác chết của Hứa Tiểu Lan được khóa lại trong buồng, không hề phát ra mùi hôi thối, nhưng trái lại tỏa ra một mùi thơm man mác rất dễ chịu. Nhớ hồi Hứa Tiểu Lan bị bệnh, Hứa Bổn Hòa một mặt nhốt con gái mình lại, một mặt dành nhiều tiền của đi phúng viếng chùa chiền hay gọi thầy giải hạn để mong cho cái đứa con gái ngọc ngà của mình mau mau khỏi bệnh. Nhưng mọi việc xem ra bất lực, cuối cùng Hứa Bổn Hoa đã làm một cái chuyện mà có lễ có đến nghìn kiếp sau ông ta cũng không bao giờ cảm thấy hết tội lỗi được. Ngay khi thấy việc giải hạn giúp con gái mình có vẻ không thành, ông lập tức ngưng không thuê thầy bùa hay cúng giải hạn nữa. Ông ta đợi, đợi cho cái ngày đứa con gái ngọc ngà của mình, Hửa Tiểu Lan chết đi. Đợi cho nó bước sang thế giới bên kia, để nó thành oan hồn. Rồi thì lúc đó, ông sẽ gọi người tới trừ khử oan hồn của Hứa Tiểu Lan sau.
Điều này có thể chứng minh một điều rằng, Hứa Bổn Hòa biết là mình đã làm sai khi mà ngăn cấm Tống Ngọc Thư và Hứa Tiểu Lan yêu nhau. Ông ta biết mình đã gieo rắc một nỗi căm hận vào lòng đứa con gái mình và sẽ không bao giờ rửa được. Đã bao đêm, Hứa Bổn Hoa ngồi uống rượu một mình trong phòng khách, ông ta nghĩ tới những việc đã xảy ra, rồi cái việc đánh chết Tống Ngọc Thư. Nhắc lại việc Tống Ngọc Thư, bạn đọc tự hỏi tại sao mà khi chết tức tưởi như vậy, mà Tống Ngọc Thư lại được đưa ngay xuống địa phủ đi đầu thai luân hồi. Lý do ở đây là vì Tống Ngọc Thư là một người nhân đức, chàng không oán trách gì Hứa Bổn Hòa nên mới cam lòng ra đi thanh thản, để dẫn tới việc vừa chết là hồn được đưa xuống địa phủ ngay. Nói ngược về phần Hứa Bổn Hòa, may cho ông ta là hồn Tống Ngọc Thư không oán hận, nên không hiện về báo hại Hứa Bổn Hòa. Hứa Bổn Hòa là một con người bảo thủ, và rất cố chấp, cho nên khi nghĩ lại những sự việc như đánh Tống Ngọc Thư gần chết ông ta không thừa nhận là sai, mà coi đó là một việc cần thiệt để mang lại cho con gài mình một cái tương lai tốt đẹp hơn. Thêm vào đó nữa, chính ông ta đã cảnh báo Tống Ngọc Thư trước, nên anh ta đáng đón nhận lấy cái hậu quả đó. Nhưng nói gì thì nói, giờ đây người mà Hứa Bổn Hòa sợ nhất là oan hồn con gái mình, Hứa Tiểu Lan, và ông ta đang nghĩ cách để làm sao mà đánh tan hồn phách đứa con gái mình.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 5
Số Phận An Bài
Đã không biết bao nhiêu ông thầy, bao nhiêu bà thầy về, mà họ vẫn không làm cách nào để diệt, hay đánh tan hồn phách của Hứa Tiểu Lan cả. Chả là không lâu sau khi Hứa Tiểu Lan chết, người trong nhà kể cả Hứa Bổn Hòa chuyên môn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hứa Tiểu Lan hiện về đòi mạng. Kinh hãi hơn là những âm thanh phát ra từ trong buồng nàng cứ như lúc nàng còn đang bị bệnh và bị giam cầm trong đó vậy. Người nhà Hứa Bổn Hòa sống trong căn biệt thự thì thi nhau đau ốm triền miên. Bởi cái lý do vậy mà Hứa Bổn Hòa đang đau đầu tìm cách diệt con gái mình. Nhớ có cái lần, Hứa Bổn Hòa đang ngồi ngoài sân uống rượu một mình. Chợt, một cơn gió lạnh thổi về, rồi thì ông ta nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình ngay bên tai. Quay ngang quay dọc thì rõ ràng là chỉ có một mình mình ngồi ngoài sân. Chợt phía bên kia hồ nước, hiện ra một bóng người con gái áo trắng, cứ đứng đó nhìn ông chăm chú. Lúc này Hứa Bổn Hòa nửa tỉnh, nửa say, ông ta cố nheo mắt nhìn coi là ai, xong cất tiếng hỏi lớn:
– Đứa nào đứng đó đó?
Vẫn không tiếng trả lời, chợt Hứa Bổn Hòa như nhận ra Hứa Tiểu Lan, ông kinh hãi vì không ngờ rằng rồi cũng có ngày ông gặp được oan hồn của Hứa Tiểu Lan không chỉ trong mơ, mà còn ngoài đời thật. Ông ta tim đập nhanh, mặt bắt đầu lộ vẻ sợ hãi. Chợt cái oan hồn của Hứa Tiểu Lan tiến nhanh về phía Hứa Bổn Hoa, cái oan hồn này lướt thẳng qua hồ, tới gần trước mặt của Hứa Bổn Hoa thì cất tiếng nói:
– Hứa Bổn Hòa, tới giờ rồi. /* đọc truyện kinh dị */
Hứa Bổn Hòa đứng dậy, như phản xạ, đưa tay ra chặn lấy oan hồn Hứa Tiểu Lan, nhưng oan hồn đó chỉ đi lướt qua người Hứa Bổn Hòa tạo nên một luồng gió mạnh, làm ông ta ngã ngửa ra đằng sau. May cho Hứa Bổn Hoa số chưa tận, nên hôm đó chỉ ngã thôi chứ không sao cả. Nhưng mà cái việc oan hồn của Hứa Tiểu Lan đã có thể sô ngã được Hứa Bổn Hòa chứng tỏ một điều rằng, oán khí càng ngày càng nặng, đồng thời có lẽ cái ngày mà Hứa Bổn Hoa phải đền mạng cũng đã tới gần.
Nhưng rồi một hôm trưa nắng, có một vị sư tu hành đã đi ngang qua nhà Hứa Bổn Hòa ông ta gõ cửa và hóa duyên đồ chay. Lúc đầu người nhà của Hứa Bổn Hòa ra mở cửa và từ chối, đuổi ông ta đi. Hứa Bổn Hòa đi ra, nhìn thấy vị tu hành là một ông già, quần áo tuy có lấm lem bẩn thỉu, nhưng gương mặt thực sự phúc hậu, và giáng vẻ thì thanh cao lắm. Thấy vậy ông ta ra lệnh cho gia nhân mở cửa và tiếp đãi vị sư này. Hứa Bổn Hòa ngồi xuống nói chuyện về đạo lý làm người trong lúc vị tu hành đang dùng đồ chay. Chợt đang nói tới luật nhân quả, vị tu hành nói một câu:
– Theo bần tăng thấy, reo gió thì ắt gặt bão, điều này chắc hẳn thí chủ phải là người hiểu rõ nhấtchứ.
Hứa Bổn Hòa nghe xong câu này thì rùng mình, ông ta nhìn chằm chằm vào vị tu hành và hỏi:
– Ý của ông là sao?
Vị tu hành lúc này đã ăn xong, ông ta lau miệng, chấp tay lậy mà nói:
– Mô phật, việc mình làm chỉ có trong lòng mình là người hiểu rõ nhất thôi.
Càng nghe, Hứa Bổn Hòa càng có cảm giác như vị tu hành này đã biết tất cả mọi chuyện, Hứa Bổn Hòa có vẻ hơi sợ sệt. Vị tu hành nói tiếp:
– Tôi đi ngang qua nhà thí chủ, thấy trướng khí nặng nề, nên vô đây xin hóa duyên đồng thời hỏi coi sự tình thế nào.
Hứa Bổn Hoa nghe vậy, trong lòng mới nhẹ nhõm đi được một tí:
– Chả dám giấu gì ông, con gái tôi mới mất vì mắc bệnh phong cùi, hiện xác vẫn được để trong phòng, chưa giám mang đi chôn vì sợ bệnh sẽ lây lan ra khắp cả gia đình. /* đọc truyện kinh dị */
Vị sư thấy vậy mới hỏi lại:
– Mô phật, thiện tai, thiện tai. Về bệnh lý thì bần tăng không rõ cho lắm, nhưng việc thi thể cứ để trong phòng mà không mang đi chôn, thì e rằng vong linh của người quá cố sẽ khó mà yên nghỉ được.
Hứa Bổn Hòa nghe xong thì như hiểu ra điều gì đó, ông ta nghĩ rằng biết đâu nếu đem cái xác con gái mình đi chôn thì mọi việc sẽ êm đẹp, vong hồn Hứa Tiểu Lan biết đâu sẽ đi an nghỉ. Nhưng nghĩ lại, Ông ta vẫn không muốn mang xác đi con gái mình đi làm an tang, vì sợ rằng để lâu ngày không chôn, giờ mà cho người vô thì e rằng sẽ lại có bệnh dịch khác lây lan. Hứa Bổn Hòa nheo mày suy nghĩ, thấy vậy, vị tu hành bèn nói thêm:
– Mô phật, nếu thí chủ muốn, bần tăng có thể làm một lễ cầu siêu cho vong hồn con gái thí chủ, để hồn được yên nghỉ mà tiếp tục bước về cõi khác.
Hứa Bổn Hòa nghe vậy thì mừng như bắt được vàng, nhưng chợt ông ta lo ngại điều gì đó, nên hỏi lại:
– Liệu cách đó được sao?
Vì tu hành bèn nói:
– Mô phật, bần tăng không giám hứa, chỉ biết hi vọng mà thôi.
Thấy cũng chả còn gì để mất, Hứa Bổn Hòa chấp thuận.
Ngày hôm sau, Hứa Bổn Hòa đã chuẩn bị đầy đủ bàn thờ, các đồ cúng, đồng thời mời thêm mấy vị sư nữa về phụ giúp cho vị tu hành làm lễ cầu siêu cho vong hồn của Hứa Tiểu Lan được yên nghỉ. Đồng thời, Hứa Bổn Hòa còn gọi tất cả mọi người trong nhà ra ngồi niệm kinh cùng. Đến đúng giờ lành, tiếng kinh siêu độ vang vọng khắp cả căn biệt thự của Hứa Bổn Hòa, đan xen vào là tiếng gõ mõ. Nhưng có điều lạ, đó là kho mọi người đọc kinh được một lúc, thì từng người một, như nghe được tiếng kinh bị dội lại, nghe xa xăm lắm… Nghe như tiếng một người con gái đang đọc kinh ngược trở lại. Thôi không xong rồi, Hứa Bổn Hòa càng lắng nghe càng rùng mình, cái giọng đọc kinh cầu siêu đó chính là của Hứa Tiểu Lan. Ngồi được hơn một tiếng, thì buổi lễ kết thúc. Tuy nhiên vị tu hành không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ phụ giúp mọi người thu xếp mọi thứ. Đợi lúc mấy vị tu hành kia đã về hết, thì vị tu hành này mới ra về. Trước khi về, vị tu hành có xin phép được nói chuyện riêng với Hứa Bổn Hòa. Hứa Bổn Hòa đưa vị tu hành ra tới cổng, lúc này khi chỉ còn có hai người, vị tu hành hỏi Hứa Bổn Hòa:
– Bần tăng xin mạn phép hỏi, lúc nãy thí chủ có nghe thấy gì khi ngồi niệm kinh không?
Hứa Bổn Hòa lúc này mới hơi rùng mình, hóa ra không chỉ có mình ông ta nghe được tiếng Hứa Tiểu Lan đọc kinh văn, mà ngay cả vị tu hành. Hứa Bổn Hòa làm ra vẻ như không biết, bèn hỏi lại vị tu hành:
– Lúc này tôi chỉ có nghe thấy tiếng gõ mõ và tiếng mọi người tụng kinh mà thôi, chứ không nghe thấy gì hết nữa.
Vị tu hành chắp tay lại mà nói:
– Thiện tai, thiện tai. Chả lẽ thí chủ không nghe thấy tiếng kinh văn tụng niệm bị đánh văng lại về thế giới này hay sao.
Hứa Bổn Hòa lúc này thì thực sự sợ hãi, ông ta sợ hãi khi mà nghe thấy vị tu hành nói rằng kinh văn tụng niệm bị đánh văng lại, Hứa Bổn Hòa chưa kịp nói thêm gì thì vị tu hành đã nói thêm vào:
– Mô phật. Bần tăng thiết nghĩ, việc kinh văn tụng niệm bị đánh văng trở lại chỉ có hai lý do. Một là vì ân oán quá nặng mà người này không chịu phục pháp kinh văn. Nên khi kinh văn tới được người này, thì bị đánh vọng trở lại. Hai, người này làm quá nhiều điều ác, nên khi chết đã bị đầy ngay vào ngã quỷ, oan hồn, mãi mãi không bao giờ được siêu thoát, cứ lởn vởn tại trần thế mà làm quỷ. Bần tăng không hiểu về lý do nào, nhưng một khi mà kinh văn đã bị đánh văng trở lại, thì bần tăng cũng hết cách mà thôi.
Nghe đến đây, Hứa Bổn Hòa quả thật là mặt cắt không còn một giọt máu, ông ta có cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đổ gục xuống. Vị tu hành kia chào tạm biết và nói:
– Cám ơn thí chủ đã rộng lòng mà thiết đãi đồ chay, còn về việc kia, có lẽ bần tăng không giúp được gì cho thi chủ. Hi vọng có thể tìm được một người nào đó mà phật pháp cao hơn bần tăng, hoặc là có thể hành thiện tích đức, biết đâu lại thay đổi được gì.
Nói đến đây vị tu hành cúi chào và bước đi, bỏ mặc Hứa Bổn Hòa đứng đó nhìn theo với ánh mắt đầy thất vọng.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 6
Đền Tội
Nói về phần anh phu xe lo nhiệm vụ đạp xích lô đưa Hứa Tiểu Lan đi học. Từ ngày Hứa Tiểu Lan bị bệnh phong cùi. Anh ta cũng được Hứa Bổn Hòa cho nghỉ việc, nên giờ anh ta lại ra chợ đợi khách đi xích lô. Tuy có một điều mà khiến anh ta suy nghĩ mãi, đó là việc để lộ chuyện gắp gỡ giữa Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư cho Hứa Bổn Hoa biết. Giờ Hứa Tiểu Lan đã bị mắc bệnh phong cùi, anh ta nghĩ cũng chả còn sống được bao lâu nữa. Anh ta rất mong muốn được gặp mặt tiểu thư lần cuối để thú nhận mọi việc và xin tiểu thư tha tội cho mình. Nhưng Hứa Tiểu Lan lại mắc bệnh phong cùi, và hơn thế nữa, làm cách nào để gặp tiểu thư mà Hứa Bổn Hòa không biết, nếu ông ta biết thì anh chết chắc. Cho nên cứ như vậy, anh lái xe phải sống trọng cái cảm giác tội lỗi.
Cũng chẳng bao lâu sau, anh ta nghe người dân đồn rằng Hứa Tiểu Lan đã chết, nhưng Hứa Bổn Hòa không mang tiểu thư đi chôn, mà giữ xác trong nhà và không phát tang. Điều này càng làm anh sợ hãi hơn, vì biết đâu khi Hứa Tiểu Lan chết đi rồi, oan hồn sẽ theo đuổi anh ta và đòi mạng thì thật là họa chẳng lành. Nhưng nhiều khi anh ta nghĩ cũng không đến mức thế, vì Tống Ngọc Thư đã chết lâu rồi, mà chưa thấy hiện hồn về đòi mạng anh ta lần nào. Mà anh phu xe có nghe mấy người già nói rằng, khi con người ta chết đi, sẽ biết được tất cả mọichuyện xảy ra trong cuộc sống của mình trước khi chết chỉ trong vòng một cái chớp mắt. Do thế, nếu hồn Tống Ngọc Thư không về đòi mạng, thì có nghĩa là anh ta không có lỗi, và biết đâu tiểu thư cũng vậy, tiểu thư không trách anh ta. Suy đi nghĩ lại mãi, anh lái xe mới tạm thở phào nhẹ người và cố níu dữ cái ý nghĩ đó. /* đọc truyện kinh dị */
Trong một tối cuối tuần trở khách bận rộn, anh ta đang đạp xích lô trên một con đường vắng sau khi vừa thả khách xuống xong. Anh ta đang đi thì bỗng nhìn phía xa xa thì thấy có một người con gái mặc áo dài trắng đang đứng vẫy tay gọi xích lô. Hớn hở, anh ta đạp nhanh chân tới với một câu hỏi trong đầu rằng tại sao đang đêm hôm thế này, lại có một nữ sinh viên đứng giữa đường vắng mà gọi xích lô. Anh ta mải miết đạp, chợt anh ta như nhận ra điều gì đó. Tại sao người nữ sinh này rõ ràng đứng cách anh ta không xa lắm, mà tại sao đạp nãy giờ chưa tiến tới được. Anh ta có cảm giác, như giữa anh ta và người nữ sinh này luôn có một khoảng cách nhất định. Lúc này đây, anh ta dừng đạp và đứng nheo mắt lại nhìn cho kĩ. Thật là lạ thay, vẫn cái người nữ sinh đó đang đứng vẫy tay, mặc một cái áo dài trắng vậy mà chỉ vừa chớp mắt đã biến mất. Rùng mình sợ hãi, anh ta nghĩ có lẽ mình đã bị oan hồn ở đâu đó trêu ghẹo, vậy là anh ta quay đầu xích lô đạp đi đường khác. Mấy ngày sau đó, có lần, đợi khách buổi tối. Anh lái xe lên ghế trước của xích lô nằm chợt mắt một lúc. Độ mười lăm phút sau, anh ta hé mắt tỉnh giấc thì vô cũng kinh hãi, khi thấy mội người con gái với khuôn mặt lở loét đang ngồi ở chỗ đạp nhìn anh ta, đó chính là Hứa Tiểu Lan. Anh ta há họng hét lớn:
– Hứa tiểu thư.
Nhưng vừa bật dậy thì cái hình ảnh đó đã biến mất. Anh ta toát mồ hôi, tim đạp thình thình, nghĩ lại cái khuôn mặt đó mà vô cùng sợ hãi, nhất là cái ánh mắt đầy trách móc. Thôi vậy là đã rõ, cái bóng áo trắng hôm nọ, có lẽ cũng chính là vong hồn tiểu thư hiện về đòi nợ rồi. Nghĩ đến đây thì anh ta lại càng rùng mình sợ hãi, vì không biết tiểu thư sẽ làm gì với mình. Mấy ngày sau đó, anh đạp xích lô chăm chỉ lên chùa cúng bái thần phật, cầu mong linh hồn tiểu thư sớm ngày siêu thoát, đồng thời, anh ta có xin mấy lá bùa vể bỏ vào túi áo cho việc hộ thân và một cái vòng mặt phật ở chùa nữa, với niềm tin rằng có những thứ này, thì chắc chắn tiểu thư sẽ không còn hiện về mà đòi anh ta trả nợ nữa.
Nhơ cái chiều hôm đó, anh ta có nhận chở hàng cho một người ở chợ. Do nhà người đó ở xa, nên anh ta được thuê chở mấy thùng hàng về. Đi được nửa đường, trời đã nhá nhem tối, anh ta cố sức đạp, mồ hôi mồ kê đổ ra đầm đìa. Anh ta với tay lấy cái khăn ở cổ đưa lên mặt lau qua cho đỡ mồ hôi. Chợt lúc vừa bỏ khăn ra, anh ta hốt hoảng khi thấy ngồi đằng trước giờ là Hứa Tiểu Lan, với cái váy đầm đen mà nàng thích nhất, chỉ có điều là khuôn mặt, tay và chân đều lở loét đang quay lại nhìn anh ta với ánh mắt căm hờn. Anh lái xe hét toáng lên, và mất đà ngã khỏi xe , cái xích lô cùng đổ kềnh theo. Anh ta sợ hãi lúc ngồi dậy nhìn về cái xích lô thì chỉ còn hàng hóa lăn long lốc và cái xích lô không. Quá sợ hãi, anh ta vội chắp tay trước ngực, cúi đầu nói trong nghẹn ngào:
– Hứa Tiểu Lan, tôi mong tiểu thư sống khôn thác thiêng, mong tiểu thư hiểu cho hoàn cảnh của tôi.
Nếu tôi không khai ra, thì cái mạng tôi cũng khó mà giữ được, tôi đã nhiều lần tính qua thăm tiểu thư, và cũng muốn thú nhận tội lỗi của mình. Nhưng tiểu thư mắc bệnh hiểm nghèo, hơn thế nữa nếu Hứa Đại gia biết thì tôi chết chắc. Nên tôi mong tiểu thư tha mạng.
Nói rồi anh ta vái ba vái, xong ngồi nghỉ một lúc rồi dựng xích lô, chất hàng lên và tiếp tục đi.
Cứ tưởng vậy là mọi chuyện đã xong, nhưng cái giá mà anh phu xe phải trả cuối cùng cũng đã đến. Tối hôm đó, anh ta nằm mơ thấy Hứa Tiểu Lan hiện về, không còn cái bộ dạng xấu xí như ngày nào nữa, mà là Hứa Tiểu Lan xinh đẹp một thời. Tiểu thư tiến lại phía giường anh ta nằm. Anh phu xe định ngồi dậy, nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó đã giữ anh ta nằm im. Rồi Hứa Tiểu Lan một tay banh mồm anh ta ra, tay kia cầm một chiếc kéo nhọn, đưa lên cắt lưỡi anh phu xe. Anh phu xe sợ hãi, cố dẫy dụa nhưng xem ra vô hiệu hóa. Anh phu xe choàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim vẫn đập thình thịch. Chợt anh ta như nhận ra trong mồm toàn một mùi tanh nồng như máu. Anh ta rướn người ra khỏi giường, chợt phun ra toàn máu. Quá sợ hãi, anh phu xe hét lên, nhưng lạ thay, không một tiếng động. Rõ ràng anh ta vẫn còn có cái cảm giác đầu lưỡi, tại sao giờ lại không nói lên lời được. Như không tin vào hiện thực, anh cố gào to hơn nhưng vẫn không một âm thanh nào phát ra được, anh phu xe ôm mặt khóc lóc, chỉ còn những giọt nước mắt chảy ra, ngay cả tiếng khóc anh ta cũng không thể nào tạo ra được. Mọi việc đã rõ, sau cái đêm hôm đó, Hứa Tiểu Lan không còn hiện về để đòi nợ anh ta nữa, Hứa Tiểu Lan đã mang đi tiếng nói của anh ta. Giờ đây anh phu xe chỉ còn là một người câm, khi nói chuyện với người khác, anh ta chỉ còn biết ra dấu và thể hiện bởi sắc mặt mình. Anh phu xe sau này không còn buồn tủi nữa, mà anh ta biết ơn Hứa Tiểu Lan vì đã tha mạng cho mình, chấp nhận sống một cuộc sống câm lặng, không bào giờ có thể nói lên lời được nữa. /* đọc truyện kinh dị */
Lạnh lẽo cô độc – Phần 7
Về Với Con Bố Ơi
Quay lại gia đình họ Hứa, có lẽ người bị Hưa Tiểu Lan hiện về đòi mạng nhiều nhất chính là Hứa Bổn Hòa. Giờ đây ông ta không còn được cái tướng béo tốt như ngày xưa nữa, mà tay vào đó là một cơ thể gầy gò, đầu tóc đã bạc đi nhiều vì thức trắng nhiều đêm ko ngủ. nhà Hứa Bổn Hòa giờ cũng ít được người qua lại, vì có vẻ như gia đình này đã nghèo đi nhiều, vì lo chạy tiền mời thấy về xua đuổi linh hồn của Hứa Tiểu Lan. Người giúp việc giờ chỉ còn một ông quản gia, ngay đến vợ Hứa Bổn Hòa giờ cũng phải vào bếp nấu nướng, và giúp phần nào dọn dẹp nhà cửa. Buổi trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, vợ Hứa Bổn Hòa đang ở nhà dưới rửa bát. Còn người quản gia đã ra ngoài có chút việc. Mình Hứa Bổn Hòa ngồi trong nhà uống rượu. Ông ta nhăn mặt làm từng hớp rượu trắng rẻ tiền, nhớ khi xưa căn nhà này rực rỡ, kẻ ra người vào. Ông ta được uống bao nhiêu là loại rượu thượng hạng. Thế mà rồi giờ đây, phải ngồi đây uống cái thứ rượutrắng của bọn dân đen nghèo mạt, Hứa Bổn Hòa vô cùng thất vọng. Ngà ngà say, ông ta lại vòng ra cái hồ cá sau nhà, nơi mà hôi Hứa Tiểu Lan còn sống nàng rất thích ra chỗ này cho cá ăn. Hứa Bổn Hòa ra đến nơi, ông ta ngồi phịch xuống đất, ngó xuống hồ nhìn những con cá tung tăng bơi lội, rồi ông lại nhớ đến đứa con gái xinh đẹp của mình. Đang nghĩ mông lung, chợt Hứa Bổn Hòa nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, đằng sau ông xuất hiện khuôn mặt xấu xí của Hứa Tiểu Lan. Hứa Bổn Hòa há mồm kinh hãi, đang tính quay đầu lại thì như có một thế lực vô hình nào đó dữ đầu ông lại, và ấn đầu Hứa Bổn Hòa xuống dưới nước. Ông ta dãy dụa, tưởng rằng kì này sẽ bị Hứa Tiểu Lan dìm chết, ai ngờ vừa lúc đó người quản gia về tới, thấy vâyh vội chạy tới kêu lớn:
– Hứa đại gia! Ông làm sao thế?
Người quản gia đỡ Hứa Bổn Hòa ngồi dậy, Hứa Bổn Hoa hết hồn, tim đập thình thịch. Rồi cả hai người tiến vô trong nhà. Người quản gia đỡ Hứa Bổn Hòa ngồi xuống ghế rồi giót một ly nước cho Hứa Bổn Hòa. Ông ta nhìn thấy hình ảnh Hứa Bổn Hòa bây giờ đã tiều tụy đi khá nhiều, quá e ngại, ông ta lên tiếng:
– Ông chủ, tôi thiết nghĩ tại sao không đem xác của tiểu thư đi chôn đi, đã hơn một năm rồi còn gì ạ.
Hứa Bổn Hòa nghe thấy người quản gia nói đến việc chôn Hứa Tiểu Lan, ông ta đập cái cốc nước vỡ tan tành và nói:
– Chôn? Chôn nó để được cái gì? Giờ người nó cần là tôi, nó muốn giết tôi cơ mà?
Người quản gia nghe thấy vậy thì hết sức ngơ ngác, ông ta cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ thu dọn cái đống cốc vỡ rồi lui ra ngoài, để Hứa Bổn Hòa ngồi đó suy nghĩ một mình. /* đọc truyện kinh dị */
Cái đêm hôm đó, Hứa Bổn Hòa lần đầu tiên trong đời đã suy nghĩ rất lâu, và cũng đã cảm thấy mình thực sự có lỗi. Nhớ ngày xưa ông ta mới đến cái đất Việt Nam này, cuộc sống cơ cực, phải bươn trải mà kiếm sống. Thế rồi nhờ bạn bè, nhờ quen biết, nhờ thời cơ, mà cuối cùng ông ta cũng phất lên được. Có thể nói cả cuộc đời của Hứa Bổn Hòa là từ chó mà lên tới voi, nhưng thật buồn thay, khi đã đạt được cái địa vị đại gia này, ông ta gần như quên mất cái gốc gác, cái lúc ban đầu cũng chỉ là người nghèo mạt hạng. Vậy mà ông ta đã quay lưng, phủ nhận cái quá khứ đó. Ông ta còn căm ghét, và khinh miệt những người tầng lớp nghèo đói, cái tầng lớp mà ông ta cũng đã có một thời từng thuộc về. Trên mắt của Hứa Bổn Hòa giờ tuôn trào một giọt nước mắt đầu tiên, giọt nước mắt tội lỗi. Hứa Bổn Hòa thiết nghĩ, giá như hồi xưa ông ta không ngăn cách Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư, thì giờ có phải gia đình ông vẫn hạnh phúc không? Ngồi zậy giữa màn đêm ông ta lay bà vợ zậy và nói:
– Mai bà và ông quản gia hãy cầm nốt số vàng tôi chôn sau vườn mà về Trung Quốc sinh sống nhé.
Còn tôi sẽ bán căn nhà này đi và làm một số việc, khi xong tôi sẽ gặp lại bà và ông ta ở bên đó.
Bà vợ thấy vậy liền bật dậy hỏi:
– Tại sao lại vậy? Ông làm việc gì?
Hứa Bổn Hòa chỉ ôm vợ mình một cái rồi ông nằm xuống nói:
– Thôi bà ngủ đi, mai còn đi nữa, không phải lo cho tôi.
Ngày hôm sau, mặc cho bà vợ và ông quản gia khuyên can mãi, nhưng Hứa Bổn Hòa vẫn quyết tâm muốn họ khăn gói trốn về Trung Quốc trước, còn mình sẽ ở lại làm một số việc. Tới gần chiều, vợ ông ta và người quản gia đã khăn gói ra cảng để trốn về Trung Quốc. Nói về Hứa Bổn Hòa, đợi đến gần tối, ông ta làm một bữa thật no say, sau đó bắc ghế, thắt một sợi dây thừng ngang sà nhà. Hứa Bổn Hoa muốn kết thúc tất cả, để đền tội với con gái mình. Hứa Bổn Hòa thòng dây vô cổ, đinh rằng sẽ chấm dứt cuộc đời, trước khi đạp đổ ghế, ông ta nói nhỏ:
– Hứa Tiểu Lan, cha xin lỗi con, cha sẽ về với con đây.
Rồi Hứa Bổn Hòa đạp đổ ghế, cứ tưởng rằng ông ta sẽ treo lủng lẳng, dẫy dụa được một hồi rồi chết. Ai ngờ đâu ngay khi cái ghế bị đạp đổ, dây thừng vừa xiết vào cổ Hứa Bổn Hòa đã đứt đánh phựt khiến ông ta ngã xõng xoài dưới đất. Hứa Bổn Hòa như không tin vào mắt mình, cuộn dây thừng mới mua, nó dầy như thế này mà không treo cổ nổi ông ta sao? Chợt Hứa Bổn Hòa như hiểu ra điều gì đó, ông ta như hiểu ra rằng đứa con gái của ông, Hứa Tiểu Lan đã tha thứ chô ông ta. Hứa Bổn Hòa vui mừng trong nước mắt, ông ta chạy thẳng lên buồng của Hứa Tiểu Lan, mở khóa chạy ngay đến bên giường nàng. Kì lạ thay, đã hơn một năm, mà xác nàng không hề hôi thối mà vẫn chỉ có một mùi hương thơm dìu dịu. Nhìn toàn cơ thể nàng không còn xấu xí, lở loét nữa, mà thay vào đó là làn da trắng mịn như hồi nàng còn sống. Hứa Tiểu Lan nằm đây, cứ như nàng đang ngủ vậy. Hứa Bổn Hòa quỳ xuống bên giường nàng, cầm tay nàng lên mà khóc. Sáng hôm sau, Hứa Bổn Hòa bán hết cả nhà cửa đi, ông ta gọi người đến mang xác con gái mình đi thiểu rồi đích thân cầm tro cốt của nàng lên chùa. Đặt ở đó, số tiền còn lại ông cầm làm lệ phí trên đường trốn về Trung Quốc.
Nhưng thật không may cho Hứa Bổn Hòa, trên đường gặp cướp. Chúng nó đánh đập ông ta và cướp đi toàn bộ tài sản. Đã vậy, để bịt miệng, một tên cầm dao đâm ông ta mấy nhát. Hứa Bổn Hòa nằm trên đường, tay cố cầm vết thương, mà máu vẫn cứ tuôn trào. Ông ta lại nhớ tới hình ảnh hôm nào ông ta đánh đập Tống Ngọc Thư, giờ ông ta cũng vậy, nằm đây chờ chết một mình mà không ai giúp đỡ. Tim Hứa Bổn Hòa đập yếu dần, ông ta dần chìm vào giấc ngủ. Rồi chợt, ông ta nhìn thấy con gái mình, Hứa Tiểu Lan đang quỳ gối ngay trước mặt mình. Hứa Tiểu Lan vẫn xinh đẹp như ngày nào, nàng đưa tay lên vuốt má Hứa Bổn Hòa, khuông mặt nàng vẫn nghiêm nghị, hay nói đúng ra là vô cảm. Hứa Bổn Hoa thoi thóp thở, ông ta kêu lên khe khẽ: /* đọc truyện kinh dị */
– Hứa TIểu Lan…
Giờ thì Hứa Bổn Hòa mới thực sự hiểu ra mọi chuyện, cái lần ông ta tự treo cổ không thành thì ra không phải là Hứa Tiểu Lan tha mạng cho ông ta, mà là giờ chết của ông ta chứ đến. Hứa Bổn Hoa cần phải mở cửa căn buồng mà ông nhốt Hứa Tiểu Lan, cần quỳ xuống bên cạnh xác nàng khóc mà hối lỗi, cần phải mang xác nàng đi chôn cất tử tế. Chỉ có khi làm xong những việc đó, thì ông ta mới có thể chết. Tuy là vậy, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, Hứa Bổn Hòa không được chết một cái chết êm đẹp, mà ông ta phải chịu một cái chết đau đớn. Nghĩ đến đây, Hứa Bổn Hòanhư đã thông rõ mọi việc, ông ta cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, Hứa Bổn Hòa không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà trong lòng ông tràn đầy cảm xúc. Lại một lần nữa, trên mắt Hứa Bổn Hòa tuôn rơi một dòng lệ, ông ta mỉm cười rồi nói:
– Bố yêu con nhất…. Hứa Tiểu Lan ạ.
Rồi Hứa Bổn Hòa nhắm mắt, mãi mãi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằn. Mấy hôm sau, có đoàn người đi ngang qua khu vực đó. Thấy có một vụ cướp, mà nạn nhân thì đã chết. Họ bèn bàn nhau đào một cái huyệt rồi chôn nạn nhân ngay bên đường, người đó chính là Hứa Bổn Hòa. Điều mà khiến người ta chú ý nhất là khuôn mặt của cái xác này giường như hơi mỉm cười, mặc dù trên cơ thể thì có nhiều nhát đâm và bầm dập, nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười nho nhỏ.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 8
Người Con Gái Đó Là Ai
Cái ngày mà Pháp rút khỏi Việt Nam, thì đến lượt Mỹ nhảy vô với một cái cớ là ngăn chặn chế độ Cộng Sản lan tỏa tại các nước Đông Nam Á. Khi lính Mỹ vô Sài Gòn, căn nhà của Hứa Bổn Hòa đã được thu dữ, và tu sửa để làm dinh thự nghỉ ngơi cho một viên sĩ quan mỹ trẻ tên là Jack. Nói về Jack hồi còn ở trên đất mỹ, đáng lẽ ra cậu ta không phải đi lính đâu, tuy đã vào được đại học bên mỹ, nhưng cậu bỏ dở học hành, mà xung phong đi lính để được thử cái cảm giác đứng trước sinh tử trên chiến trường là như thế nào. Jack là con nhà có giáo dục và cậu theo đạo thiên chúa giáo, tuy mới có gần hai mươi lăm tuổi, nhưng cậu đã có được những chiến công lừng lẫy và chiếm được một vị trí khá cao. Nói về Jack, cậu khác với những lính Mỹ qua Việt Nam đó là bản chất cậu thật thà, không hiếp đáp người, và luôn tin vào chính nghĩa. Nhưng có lẽ việc Jack tìm được tới căn nhà họ Hứa, có lẽ là ý trời.
Nói về Hứa Tiểu Lan, lẽ ra khi xác được mang đi hỏa thiêu, tro được đặt trên chùa rồi. Đồng thời, Hứa Bổn Hòa đã chết, thì đáng lý nàng đã rửa được hận, phải đi đầu thai làm người mới đúng, nhưng không, hồn của nàng vẫn vương vấn trên thế gian này, dường như nàng đã bị oán hận làm cho lầm đường lạc lối, mãi không siêu thoát được. Từ ngày được bố trí ở căn nhà này, Jack luôn có một cái cảm giác vô cùng bất an, hay có thể nói đúng hơn là Jack có cái cảm giác không được hoan nghênh trong căn nhà này. Sau một ngày tham khảo chiến lược càn quét Việt Cộng ra khỏi miền Nam. Jack trở về nhà mệt mỏi, lên đến giường là Jack nằm vật ra luôn, căn buồng mà cậu chọn làm buồng ngủ lại chính là căn phòng của Hứa Tiểu Làn ở lúc còn sống ngày nào, và cũng chính là căn buồng mà nàng đã chút hơi thở cuối. Đêm đó trong giấc mơ của mình, Jack nghe được một tiếng đàn du dương êm ái, nhưng có điều cái tiếng đàn này lại mang cho người ta cái cảm giác mà người đánh đàn đang rất cô đơn, và giường như, người này đang lạc lối, không biết đi đâu về đâu. Nửa đêm cảm thấy khát nước, Jack ngồi dậy với ly nước để đầu giường, Chợt anh ta chết đứng người, khi mà tiếng đàn vẫn hiển diện, và tiếng đàn được phát ra ngay tại phòng khách. Như đã nói, Jack vốn theo đạo thiên chúa giáo, nên không tin vào ma quỷ hay như oan hồn. Jack nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống, anh ta kéo ngăn tủ, lấy ra một khẩu súng lục. Rồi rón rén tiến lại cái cửa buồng, lạ thay, dưới nhà đèn bật sáng trưng. Anh ta nhẹ nhàng mở cửa tiến xuống, tiếng nhạc du dương vẫn được cất lên. Anh ta đi gần xuống dưới phòng khách, đứng ở cửa phòng khách, nhìn vô thì Jack nhìn thấy một người con gái tóc đen đáng ngồi đánh đàn, do cánh cửa nằm đằng sau, nên chỉ nhing thấy đây là một người con gái mặc đầm đen, với một mái tóc dài, không nhìn rõ mặt. Jack vừa chớp mắt thì người này vụt mất, nhưng tiếng đàn thì vẫn còn. Có chút gì đó rờn rợn, nhưng đã ra chiến trường là không được phép sợ. Jack lấy can đảm tiến lại phía cái đàn piano, nhưng tay vẫn lăm lăm khẩu súng. Cách cái đàn tầm năm bước thì tiếng nhạc biến mất. Jack càng làm lấy lạ lùng, anh ta tiến hẳn đến bên cây đàn, sờ vào những phím đàn thì thấy đàn piano vẫn bình thường. Không biết ma sui quỷ khiến thế nào, Jack đặt cây súng lên cây đàn piano, rồi anh ta ngồi ngay ngắn lên cái ghế và bắt đầu đánh. Vừa ngồi lên cái ghế Jack có cái cảm giác lạnh hết người, như có ai vừa đặt một tảng nước đá lên cái ghế. Rồi như bị điểu khiển, Jack bắt đầu đánh đàn, anh ta để những ngón tay nhảy múa trên những phím đàn, và lạ thay, bản nhạc mà chàng vừa được nghe giờ đang được chàng đánh lại như đã thuộc lòng từ lâu. Jack vốn cũng biết chơi đàn piano, nhưng anh ta không thể ngờ rằng chỉ cần nghe bản nhạc một lần, là mình có thể đánh lại được nhuần nhuyễn như vậy. Đang ngồi chìm đắm trong tiếng nhạc du dương, giờ Jack đã hiểu ra một điều, bản nhạc này nghe có vẻ êm dịu, nhưng kì thực nếu nghe kĩ thì nó lại là một bản nhạc buồn não nề, càng nghe càng cảm thấy bế tắc và không có lối thoát. Đang ngồi đánh đàn, chợt Jack có cái cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên trong đời, một cái cảm giác lạnh gáy chạy dọc xuống sống lưng, có một ai đó đang đứng đằng sau nhìn mình chăm chú. Jack bất thình lình quay lại, không có một ai. Rồi chàng lại đánh đàn thêm một lúc nữa, cốt là để chờ đợi cái cảm giác lạ lẫm lần đầu đó. Một lúc sau không thấy gì, Jack Liền đóng cái đàn piano lại, và đi lên buồng ngủ. /* đọc truyện kinh dị */
Sáng hôm sau, Jack ra hỏi mấy người lính gác biệt thự:
– Morning soldier. [chào buổi sáng, chiến sĩ]
Người lính đứng nghiêm đáp:
– Morning sir. [chào buổi sáng, thưa ngài]
Xong phần nghi lễ, Jack vào chuyện:
– Did you notice anything weird last night? [cậu có để ý cái gì lạ tối qua không]
Người lính đáp:
– No, sir. [không có gì, thưa ngài]
Jack vẻ mặt nghi hoặc:
– Even something like a piano sound or anybody came in here last night? [kể cả tiếng đàn piano, hay có một ai vô đây tối qua không]
Người lính vẫn đáp có một câu:
– No, sir. [không, thưa sếp]
Jack tỏ vẻ hài lòng rồi chàng cám ơn người lính.
Hôm nay họp về vấn đề khá là nổi cộm tại vùng đất miền Nam này. Cuộc họp bàn về vấn đề làm sao để chiệt phá hết các ổ hoạt động ngầm của Việt Cộng và đồng thời tiến quân ra ngoài miền bắc. Jack ngồi nghe vậy thôi, chứ đầu óc câu đang nghĩ về sự việc tối qua, chả lẽ chỉ có mình cậu là nghe được tiếng đàn piano, và người con gái mà anh ta nhìn thấy là ai?
Đêm hômnay, Jack lại nằm chờ đợi cái tiếng đàn vọng về, nhưng xem ra là không có cái gì. Đang chìm vào giấc ngủ, chợt cái quạt cây tắt lim. Jack uể oải đứng lên, bật lại cái quạt rồi nằm xuống. Nhưng chỉ được một lúc, cái quạt lại tắt. Jack điên tiết, vì không hiểu sao cái quạt này cứ tắt rồi lại bật hoài. Chàng điên người đứng lên chửi bới, rồi bật cái quạt, thấy không bật lên được nữa, chàng đành để mặc, định mở cửa ban công ra cho mát. Vừa nhìn về phía đó, Jack giật thót người khi nhìn thấy cái người con gái mặc đầm đen hôm nào, vẫn mái tóc dài, và xa xa có thể thấy một khuôn mặt khá xinh xắn. Chưa khỏi ngỡ ngàng, chợt cái hình ảnh đó biến mất, Jack vội lao lại cái cửa mở tung nó và chạy ra coi. Không có gì, bên ngoài cái ban công nhỏ này , đứng buồn bã một lúc, vừa quay đầu định đi vào, thì ngay trước mặt Jack, hiện lên một người con gái đầm đen đó, tóc dài, nhưng thay vào cái khuôn mặt xinh xắn thoáng qua lúc nẫy, giờ đây lại là một khuôn mặt xấu xí lở loét. Người con gái này cách Jack có một gang tay, Jack hét lên và lùi bước nhanh. Chợt Jack lùi phải cái lan can, mất đà thế nào, chàng ngã lộn cổ vì cái lan can này chỉ thấp ngang bụng. May mà Jack với tay bám kịp. Cũng may là thể lực chàng tốt do huấn luyện trong quân đội, Jack trèo lại lên. Chàng ngó nghiêng khắp buồng nhưng không thấy một ai, chàng quay ra tựa lưng vào tường ngoài ban công thở phào nhẹ nhõm và cám ơn chúa đã cứu mạng mình. Vừa lúc này đây, hai người lính gác vội chạy lên tới buồng, vừa nhìn thấy Jack, họ đứng nghiêm:
– Is everything ok, sir. [mọi việc ổn cả chứ, thưa sếp]
Jack mệt mỏi đáp:
– Everything is find, you guys can go. [mọi việc ổn, cho hai người lui]
Hai người lính nhìn nhau nhưng rồi họ cũng trở về vị trí gác của mình ở bên dưới.
Sáng hôm sau, Jack chạy lên nơi quản lý nhà ở cho binh lính, vào đến nơi, cậu nói với nhân viên:
– I need the record of my house that I am curently living in right now. [tôi cần thông tin về căn nhà mà tôi đang ở bây giờ]
Người nhân viên lục trong cái kệ giấy tờ rồi lôi ra một cuốn sách. Người nhân viên họ nói rằng cái nhà mà Jack đang ở trước kia là nhà của một đại địa chủ thời Pháp thuộc, tên là Hứa Bổn Hoa, nhưung rồi không hiểu có chuyện gì sảy ra, cả gia đình này xuống dốc rồi biệt tăm biệt tích không con một ai. Căn nhà được bỏ hoang khá lâu, cho đến khi Mỹ chấp nhận tham gia chiến tranh Đông Nam Á, họ vào thấy căn nhà này bỏ không thì phí, bèn thu hồi và làm nhà ở cho cấp cao. Nghe xong, Jack vội hỏi:
– So, does that guy, Hua Bon Hoa, have any children? [Cái ông Hứa Bổn Hòa này có con cái gì không?]
Người nhân viên coi lại và nói:
– In this record, it said that Hua Bon Hoa had a daughter named Hua Tieu Lan. [Trong này nói rằng Hứa Bổn Hòa có một đứa con gái tên là Hứa Tiểu Lan] /* đọc truyện kinh dị */
Jack nghe xong vội hỏi:
– Anything else about that girl? [Còn thông tin gì về người con gái đó nữa không]
Người nhân viên lắc đầu:
– That is all. [Đó là tất cả những gì mà sổ sách ghi lại]
Jack thất vọng, tính đi về thì người nhân viên gọi lại và nói:
– I have a suggestion; if you really want to know about that girl, why don’t ask local people? I am sure that they will give you some information about that girl. [tôi có một ý kiến, nếu anh muốn biết rõ hơn, tại sao không hỏi người dân địa phương? Tôi tin là họ sẽ cho anh biết nhiều hơn]
Jack trong bụng như mở cờ:
– Sound good, thanks man, I will buy you drinks sometime. [Tốt quá, cám ơn ông bạn, có gì tôi khao anh một bữa sau nhé]
Người nhân viên cất cuốn sách cười và đáp:
– Anytime, man. And by the way, if you need an interpreter I will send you one. [lúc nào cũng được, mà nếu anh cần thông dịch viên, tôi sẽ phái một người đi cho anh]
Jack quay lại noi:
– I am really appreciated that. [Tôi thực sự biết ơn về điều đó]
Lạnh lẽo cô độc – Phần 9
Là Em Đó Sao
Hôm sau, Jack và thông dịch viên tìm đến một ông lão sống cũng khá lâu trong vùng. Vừa ngồi xuống, Jack quay qua anh chàng thông dịch viên và nói:
– Tell this old man that I want to know about the house that I am living in right now, especially about Hua Bon Hoa’s daughter, Hua Tieu Lan. [bảo ông lão này kể cho tôi nghe về căn nhà của Hứa Bổn Hòa, đặc biệt là con gái ông ta, Hứa Tiểu Lan]
Người thông dịch viên quay qua nói với ông lão. Ông lão liền kể mọi việc, kèm theo anh thông dịch viên phiên dịch ra tiếng anh cùng lúc. Ông lão nói rằng Hứa Bổn Hòa gốc là Trung Quốc xong sang miền Nam của Việt Nam sinh sống. Lúc đầu thì nghèo lắm, phải bươn trải để kiếm sống, nhưng rồi gặp thời, cũng phất lên và không lâu sau đã trở thành một trong tứ đại địa chủ tại cái đất miền Nam này. Hứa Bổn Hòa có sinh hạ được một người con gái, tên là Hứa Tiểu Lan. Nói về người con gái này, thì tài sắc vẹn toàn nhưng chỉ có điểu là có một kết cục bi thảm. Hứa Tiểu Lan nghe đồn có yêu một chàng trai nhà nghèo, nhưng nghe đâu Hứa Bổn Hòa cương quyết phản đối. Rồi thì số phận đen đủi đổ ập lên đầu cả nhà họ Hứa. Hứa Tiểu Lan mắc bệnh phong cùi, nghe đâu bị cha mình khóa lại, nhốt trong buồng vì sợ lây lan và cuối cùng phải chết trong một cái chết cô độc. /* đọc truyện kinh dị */
Nghe đến đây, Jack chỉ còn biết thở dài. Rồi ông lão còn nói thêm là nghe đâu Hứa Bổn Hòa còn không chôn con gái mình mà cứ khóa chặt cái xác đó trong buồng. Nghe thông dịch viên dịch đến đoạn đó, Jack mới há hốc mồm:
– Really, then where is her body now? [thế xác của cô ý hiện giờ ở đâu]
Thông dịch viên quay ra hỏi ông lão, ông lão chỉ bảo không biết, cũng như cả nhà Hứa Bổn Hòa vậy, đột nhiên mất tích không để lại dấu vết gì. Rồi Jack chợt để ý ông lão nói cái gì đó mà khiến người thông dịch viên tỏ vẻ nghiêm nghị, và có vẻ như nói lại với ông lão dận giữ. Thấy mọi chuyện dường như đi vào bế tắc, Jack bảo thông dịch viên cho ông lão một ít tiền, và cho ông ta đi. Chờ ông lão ra về, Jack quay qua hỏi thông dịch viên rằng đoạn cuối ông lão nói gì mà không dịch lại. Thông dịch viên lúc đầu nhất thiết không nói, mãi cho đến khi Jack lấy chức vị của mình là cấp trên ra lệnh cho thông dịch viên phải nói, anh ta mới kể rằng ông lão bảo người dân đồn rằng do Hứa Tiểu Lan chết cô độc quá, nên hồn luôn hiện về ám ảnh căn nhà đó. Nghe đến đây, Jack mới hơi rùng mình, vậy thì không còn lạ gì nữa, cái người con gái đó chính là Hứa Tiểu Lan, và cái khuôn mặt lở loét có lẽ là lúc nàng mắc bệnh phong cùi. Rồi Jack và người thông dịch viên rờikhỏi quán nước ra về.
Chiều hôm đó, Jack đi gặp người cha sứ được cử sang cùng lính Mỹ để chuyền giáo. Vừa gặp cha tại nhà thờ, Jack vội nói:
– Father, I have something that I really need your help. [thưa cha, con có việc muốn nhờ cha giúp đỡ]
Cha sứ mời Jack ngồi, Jack tường thuật lại câu chuyện về căn nhà của mình đang ở, chuyện về gia đình họ Hứa, rồi chuyện Jack gặp được oan hồn Hứa Tiểu Lan như thế nào. Người cha sứ nghe Jack nói liền bảo rằng không có chuyện oan hồn người chết, đó là do quỷ Satan biến thành để trêu ghẹo, xong ông đưa cho Jack một cây thánh giá, một cuốn kinh thánh, và một lọ nước thánh. Bảo jack về hãy đọc kinh, treo thánh giá lên, và nếu gặp quỷ Satan cứ vẩy nước này là quỷ sẽ bỏ chạy. Jack đành nghe theo, nhưng trong lòng đã có phần nào nghi hoặc rằng tất cả sẽ chỉ là vô dụng. Đêm đó, Jack nằm đọc kinh thánh rắt khuya, chàng cheo cây thánh giá đầu giường và để lọ nước thánh đầu giường. Đang đọc, chợt gió ở đâu thổi vào phòng lạnh thấu xương, Jack nghĩ quái lạ, miền Nam thì lấy đâu ra gió lạnh mà thổi về cơ chứ. Chợt Jack ngừng đọc kinh thánh, lắng tai nghe như có tiếng bước chân nhè nhẹ lên cầu thang. Anh ta nằm im nín thở, tiếng bước chân gần lắm rồi. Tiếng bước chân dừng lại ngay tại cửa buồng của Jack, Jacks với tay cầm lọ nước thánh mở nắp chuẩn bị tạt. Chợt cái cánh cửa buồng được Jack khép lại khẽ khẽ mở ra, Jack kinh hãi khi nhìn thấy người con gái mặc đầm đen xóa tóc đang đứng ở cửa, Jacks vội vẩy nước thánh về phía đó. Cái bóng biến mất, Jack bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta bắt đầu cảm thấy ớn lạnh. Jack với tay cầm cây thánh giá, một tay cầm nước thánh đi gần lại chỗ cánh cửa, Jack thò đầu ra nhìn, dưới nhà không biết ai lại mở đèn sáng trưng. Jack đáng định bước xuống, chợt có một ai đó vỗ vai, anh ta quay lại. Jack kinh hãi khi thấy người đứng sau là cái bóng đen lúc nãy, quá sợ hãi Jack ném cả hai thứ về phía đó rồi chạy xuống dưới nhà. Đứng bên cái piano, Jack thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Chợt cái nắp đàn piano bật mở, khiến Jack giật bắn mình. Rồi những bàn phím trên cây đàn piano các phím tự bấm, lại phát lên bản nhạc hôm nào. Jack đứng đó một lúc, rồi anh ta như hiểu ra điều gì đó. Lấy can đảm, Jack ngồi vào cái ghế trước cây đàn, chợt cây đàn im bặt. Jack bắt đầu đặt bàn tay mình lên và chơi lại bản nhạc đó, Jack nhắm mắt, các ngón tay vẫn nhảy múa trên phim đàn. Jack lắc lư người theo tiếng nhạc, và chàng thì thầm nói: /* đọc truyện kinh dị */
– I know how lonely you are, too sad that I can’t do anything for you. So let us talk to each other through the sweet sound. [Tôi biết cô cô đơn như thế nào, và tôi rất buồn vì không thể làm gì cho cô, thôi thì chúng ta hãy nói chuyện với nhau qua tiếng nhạc du dương vậy]
Jack như chìm đắm vào tiếng nhạc. Chợt cái cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng bắt đầu suất hiện, rồi cái cảm giác như có ai đó đang ngồi bên mình càng khiến Jack rờn rợn. Rồi Jack hé mở mắt, ngồi bên Jack đây chính là người con gái mặc đầm đen. Kinh hãi hơn là khuôn mặt và hai cánh tay của cô ta lở loét nhìn rất đáng sợ. Jack thấy vậy chợt rùng mình, dừng tiếng đàn, nhưng rồi anh ta lấy bình tĩnh lại thật nhanh, tiếp tục bản nhạc đó, anh ta lại nhắm mắt lại và nói với Hứa Tiểu Lan.
– I know behind the ugliness, is a beautiful and talented girl. I know that you are truly beautiful, and so other people. They will always remember you as a gorgeous flower. [Tôi biết rằng đằng sau cái sự xấu xí kia, là một cô gái xinh đẹp và tài năng. Tôi biết rằng cô thực sự xinh đẹp, và những người khác cũng vậy. Họ sẽ luôn nhớ tới cô như một đóa hoa lộng lẫy]
Nói đến đây, Jack hé mắt nhìn thì không còn cô gái xấu xí nữa, mà là một Hứa Tiểu Lan xinh đẹp như ngày nào đang ngồi kế chàng, chỉ có điều với một khuôn mặt vô cảm. Jack liền mở hết mắt và ngắm đóa hoa tuyệt sắc đang ngồi cạnh mình rồi chợt, Jack chơi một bản nhạc tình yêu, chàng quay qua và bắt đầu cất tiếng hát của mình:
– When I first saw you … I already knew you are the one…. The one that make my heart warm… the one that stay in my arm forever … [Khi anh lần đầu nhìn thấy em …. Anh đã biết ngay rằng em là của anh …. Em là người sưởi ấm trái tim anh …. Em sẽ luôn luôn trong vòng tay anh]
Tiếng nhạc và tiếng đàn cứ vang vọng, bất chợt, trên khuôn mặt Hứa Tiểu Lan đã nở một nụ cười nho nhỏ. Rồi một giọt lệ tuôn rơi trên gò má trắng trẻo của nàng. Jack nhìn thấy cảnh tượng này thì rung động trong lòng, rồi anh ta như nhận ra rằng, mình đã yêu người con gái này thật rồi, một người con gái ma, Hứa Tiểu Lan.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 10
Luôn Có Em Ở Bên
Ngày tháng cứ trôi qua, mỗi khi hồn Hứa Tiểu Lan hiện về, Jack lại ngồi bên nàng đánh đàn, và hát cho nàng nghe. Tình cảm của Jack dành cho Hứa Tiểu Lan ngày càng sâu nặng, Chỉ có điều đáng buồn rằng một người thì ở cõi âm, và một người thì ở cõi dương mà thôi. Còn có điều mà Jack không nhận ra rằng, càng ngày sức lực anh ta càng giảm sút. Cái này cũng không thể trách Hứa Tiểu Lan được, căn bản vì người và ma là ở hai cõi khác biết. Nay lại đem lòng yêu thương nhau, họa chăng chỉ có con người là bị khí lạnh của cõi âm làm giảm sút sức khỏe mà thôi. /* đọc truyện kinh dị */
Cuối cùng, Jack bị điều đi ra Nha Trang để đánh lính Việt Cộng, anh ta trước khi đi khỏi căn nhà thì buồn bã nhìn vào cây đàn. Jack tự nghĩ rằng không biết có còn sống để mà quay về làm bạn với hồn ma Hứa Tiểu Lan nữa hay không. Nha Trang đang xảy ra biến cố ác liệt, quân giải phóng vùng lên đánh chống trả lính Mỹ quyết liệt, và rồi thật không may cho Jack, trong một lần đối đầu, anh ta đã trúng vài viên đạn và trong đó có một viên trúng tim. Jack lúc hấp hối được đồng đội đưa về khu đóng quân tại Nha Trang, tưởng rằng cái chết cận kề, nằm trên giường đợi sơ cứu, Jack nửa tỉnh nửa mê, chàng giờ này đâu có màng chuyện sống chết. Chỉ buồn rằng nếu chàng chết ngoài này, thì hồn ma Hứa Tiểu Lan sẽ lại cô độc một lần nữa, lại không có ai làm bạn. Nhưng chợt một tia ý nghĩ lóe lên trong đầu, biết đâu khi chết rồi, hồn Jack và Hứa Tiểu Lan lại được ở bên nhau thì sao. Nói đến đây, Jack nhỏ lệ và chàng nhìn ra cửa, chợt Jack như không tin vào mắt mình khi lấp ló ở cửa lều sơ cứu là hình ảnh người con gái mặc đầm đen, đó chính là Hứa Tiểu Lan đang đứng nhìn anh. Jack cảm thấy vô cùng hạnh phúc, rồi chàng chìm dần vào giấcngủ.
Khi tỉnh giấc, Jack thấy mình đã được đưa về nhà thương tại Sài Gòn lúc nào không hay. Jack vô cùng thất vọng, cậu thật vòng vì mình đã không thể chết để mà ở bên cạnh Hứa Tiếu Lan mãi mãi, để cả hai cũng hạnh phúc bên nhau ở cõi khác. Đưa tay lên sờ vào ngực trái, Jack thấy lạ là tại sao một viên đạn trúng vào tim mà cậu không chết, đang băn khoăn thì một bác sĩ quân y và một y tá tiến lại. Vị bác sĩ cất tiếng hỏi:
– Are you feeling better, soldier? [anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ]
Jack đáp lời:
– Yes… I guess… [vâng,chắc vậy]
Vị bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu và nói giọng đùa cợt:
– You are one lucky son of a b*tch, do you know that? [cậu là một thằng chó măy mắn, cậu có biết không]
Jack tỏ vẻ không hiểu, vị bác sĩ cười lớn và nói thêm:
– You suppose to die in that battle, but lucky you, some how the bullet only went through your skin and stay there, what a miracle. [đáng lẽ ra anh chết ngoài chiến trường rồi, nhưng may mắn thay, viên đạn chỉ đi xuyên qua da mà không vào tim. Quả là một phép mầu]
Jack lúc này như chợt hiểu ra điều gì đó, thì ra Hứa Tiểu Lan hôm đó không phải đến để đón Jack đi, chỉ đơn giản là nàng đến thăm Jack. Thôi đúng rồi, chính Hứa Tiểu Lan đã gánh đỡ viên đạn này cho anh ta, không hiểu bằng cách nào, nhưung chính Hứa Tiểu Lan đã cứu chàng. Jack ngồi đực mặt ra suy nghĩ, thấy vậy ông bác sĩ cười lớn vỗ vai và bảo: /* đọc truyện kinh dị */
– What are you thinking? [anh đang nghĩ gì thế]
Jack chợt như tỉnh mộng, vội quay qua cười trừ và nói:
– Nothing. [không có gi]
Rồi vị bác sĩ bảo rằng chiều nay Jack được xuất viện cho ra về, rồi vị bác sĩ cùng cô ý tá đi tới các bệnh nhân khác.
Về tới nhà, Jack chạy ngay tới chỗ cây đàn piano, chàng ta đặt túi xuống đất và nói lớn:
– Why don’t you let me die? Only that way we can be together forever? Why? [sao em không để anh chết? chỉ có chết chúng ta mới mãi mãi ở bên nhau? Tại sao vậy]
Bốn bề đều im lặng, không có dấu hiệu gì cho thấy Hứa Tiểu Lan hiện diện quả. Quá chán nản, Jack lên thẳng buồng và nằm ngủ. Đến nửa đêm, chợt Jack nghe có tiếng ai đó gọi bên tai, chàng ta tỉnh giấc, thì thấy Hứa Tiểu Lan đang đứng đầu giường. Jack vui mừng thì chợt toàn thân anh ta da gà nổi lên, rồi như người mất tự chủ. Jack đứng lên, tiến lại cái bàn giấy, lấy ra một tờ giấy rồi cầm bút lên hí hoáy viết.
Sáng hôm sau, Jack tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trên bàn giấy. Chàng ta uể oải và nhớ rằng đêm qua mình đang ngủ thì thấy Hứa Tiểu Lan hiện về, rồi sau đó thì Jack không còn nhớ gì cả. Chợt Jack cầm tờ giấy trên mặt bàn, anh ta không tin vào mắt mình khi mà đó là nét chữ của anh ta viết, nhưng viết bằng tiếng Việt. Jack hết đỗi ngạc nhiên vì trước đây anh ta có biết chút ít gì về tiếng Việt đâu, nhưng có điều đây lại là nét chữ của anh ta, và tờ giấy này anh mới thấy lần đầu. Như hiểu ra rằng đây là điều Hứa Tiểu Lan muốn nói thông qua anh, Jack vội mặc quần áo và cầm tờ giấy chạy thẳng ra phòng phiên dịch. Ra đến nơi, Jack đưa tờ giấy cho người phiên dịch, người phiên dịch cầm tờ giấy đọc, rồi nhìn Jack vẻ mặt nghi hoặc. Jack vội vã hỏi:
– What does it say? [tờ giấy viết gì]
Người phiên dịch bảo tờ giấy viết rằng “em không cam lòng để cho một người tốt như anh phải chết oan nơi chiến trường này, một nơi quá xa quê hương. Em hiểu và cám ơn tình cảm mà anh dành cho em, nhưng mà trái tim em đã thuộc về một người khác rồi. Cám ơn anh vì đã làm bạn em”. Nghe đến đây, Jack hai dòng lệ tuôn rơi, mặc cho người phiên dịch gặng hỏi trêu Jack coi nàng nào viết cho, Jack không nói gì chỉ cảm ơn rồi bước đi lặng lẽ. Tuy tờ giấy đã ghi rõ ràng, và Jack đã hiểu được lòng của Hứa Tiểu Lan, nhưng Jack vận một lòng yêu nàng đắm say mặc dù nàng sẽ mãi mãi không thuộc về anh ta. Thời gian trôi qua, Jack ở tại chiến trường Việt Nam đã được gần hai năm. Đã bao lần được điều ra chiến trường, nhưng dường như luôn có Hứa Tiểu Lan bảo vệ, nên Jack đã thoát chết không biết bao nhiêu lân. Cứ hàng đêm, Jack lại ngồi chơi đàn piano, hát và tâm sự với Hứa Tiểu Lan. Jack không nhận ra rằng, chỉ ở bên cạnh Hứa Tiểu Lan có hơn một năm rưỡi, mà đầu Jack đã bạc đi nhiều cho dù cậu ta giờ mới có ngoài ba mươi tuổi. Cứ như vậy, đôi uyên ương, hay nói đúng ra là đôi bạn thân này cứ ở bên nhau, kẻ này làm bạn người kia. Cho đến một hôm, Jack nhận được giấy từ cấp trên cho phép về thăm nhà một tháng. Cầm tờ giấy trên tay mà lòng Jack rất phân vân, một lòng anh ta rất nhớ người nhà, nhưng một phần anh ta lại lo cho Hứa Tiểu Lan, vì nếu anh ta đi khỏi, ai sẽ làm bạn nàng? Jack thật sự không muốn Hứa Tiểu Lan sẽ phải chịu cái cảnh cô đơn, lạnh lẽo một mình.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 11
Vẫn Luôn Nghĩ Tới Anh
Cuối cùng, Jack đã đưa ra một lựa chọn mà có người ngoài nhìn vào có thể thấy anh ta là một người điên khùng và ngu ngốc, nhưng đối với những người thiên về tình cảm thì lại thấy quyết định của anh ta là đúng. Jack đã lên gặp ban lạnh đạo cấp trên, anh ta khước từ lời đề nghị về nghỉ phép, với lý do rằng cuộc chiến đang đến hồi căng thẳng, và cấp dười cần có anh. Nghe được những lời này, ban lãnh đạo cấp trên vô cùng cảm phục jack, họ tuyên bố sẽ nâng quân hàm cho Jack. Nhưng nào đâu ai có thể ngờ được, anh ta quyết định ở lại chỉ vì một người con gái, đúng hơn là muốn ở bên cạnh vong hồn của một người con gái mà anh thầm yêu, đó là Hứa Tiểu Lan.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã mấy năm rồi, và biến cố của chiến tranh Đông Dương đang đi vào đoạn gây cấn. Có lẽ cái thời kỳ của quân Mỹ đóng cứ tại miền Nam đã hết, Quân đội của Việt Nam cứ rậm rịch mang quân tiến đánh vào miền Nam, nhằm đánh bật Mỹ hoàn toàn khỏi Việt Nam. Nói về Jack, tính lại thì anh ta đã ở trên cái chiến trường Việt Nam này mười mấy năm rồi còn gì, đã chứng kiến hết những khổ đau, hủy diệt. Nhìn Jack bây giờ đã già đi rất nhiều, nhưng có lẽ chính bản thân Jack cũng không nhận ra điều đó. Cũng may mắn cho Jack, là anh luôn có một người bạn ở bên, hay nói đúng ra anh ta cói đó là một thiên sứ của cõi khác, được phái đến để bảo vệ anh ta. Jack giờ nói tiếng việt đã thuần thục lắm rồi, nhiều đêm anh ta thường ngồi tâm sự với Hứa Tiểu Lan mỗi khi nàng hiện về. Jack kể cho Hứa Tiểu Lan rất nhiều điều, anh ta nhớ bố mẹ đang ở Mỹ. Rồi anh ta nghĩđến đồng đội, mỗi lần nhìn thấy bạn bè mình bị thương sau mỗi trận đánh, nằm trong bệnh viện gào thét, rên rỉ, mà tim Jack nhói đau. Hay như những đồng đội đã ngã xuống tại cái chiến trường thảm khốc này, họ chết mà chỉ có được một cái bao ni lông, không người thân ở bên để nhìn mặt lần cuối, đó là còn chưa kể đến nhưng người chết ngay tại chiến trường mà không mang được xác về. Jack nhiều lúc đã hoài nghi lại cuộc chiến tranh tại Việt Nam này. Nhiều khi nghĩ tới những người dân thường Việt Nam bị nghi là có liên quan, hay bao che cho Việt Cộng bị lính Mỹ tra tấn, có khi là giết thẳng tay. Jack quay qua nhìn oan hồn Hứa Tiểu Lan đang ngồi cạnh anh ta mà nói: /* đọc truyện kinh dị */
– Nhiều khi, Tôi tự hỏi bản thân mình. Tại sao con người có thể giết lẫn nhau một cách dễ dàng như vậy? Chỉ vì cái lý tưởng khác nhau, mà con người ta nhẫn tâm giết bao nhiêu mạng người để thực hiện được cái lý tưởng đó…
Nói rồi Jack bắt đầu khóc, anh ta không khóc thành lời, chỉ là những giọt nước mắt đã lăn trên má anh ta lúc nào không hay. Jack lại nói:
– Tôi không hiểu, rồi những người lính kia, khi họ trở về Hoa Kỳ, họ tự hào về điều gì? Họ tự hào vì đã hết lòng phục vụ tổ quốc? Họ tự hào về cái huy trương, về cái bộ đồng phục mà họ đang mặc? Họ tự hào vì được mang tiếng là anh dũng, là vào sinh ra tử? Hay đơn giản, họ từ hào vì là kẻ chiến thắng số phận? Tự hào vì là những kể còn sống sót sau chiến tranh? Tự hào vì họ chưa tới số, chưa tới lúc chết?
Jack lau nước mắt, anh ta nhìn ra phía cửa sổ, nơi trăng sáng vằng vặc trên cái bầu trời đêm đen không mây kia mà nói:
– Thế còn họ? những người ngã xuống? ai sẽ khen ngợi họ đây? Họ nhận được gì hay chỉ là những lời nói qua loa? Một miếng đá lạnh lẽo có khắc tên họ với dòng chữ hết lòng vì tổ quốc? nhưng bông hồng liệu có đủ cho họ? Chỉ có vậy thôi ư?
Cứ như vậy, Jack tâm sự rất nhiều điều với Hứa Tiểu Lan, oan hồn nàng thì cứ ở bên, dường như đang lắng nghe những ưu tư của Jack. Khuôn mặt nàng lúc này cũng có thoáng chút nét buồn, như cũng thấu hiểu cho những suy tư của Jack.
Điện khẩn cấp báo, có giấu hiệu hoạt động của lính Việt Cộng tại một ngôi chùa nhỏ nằm cách trung tâm Sài Gòn hơn năm mươi dặm. Jack và một số binh lính khác được điều đì để điều tra tình hình. Đến nơi, Jack thấy đây là một ngôi chùa cổ kính. Một số người lính đang đi lục lọi khắp nơi, một số khác đang lôi hết cả tăng ni, phật tử ra sân để quản lý và tra hỏi. Jack đi một vòng quanh ngôi chùa, anh ta dừng lại trước một phòng có nhiều hốc nhỏ trên tường, trong mỗi hốc để một bức ảnh và một hũ bé.Jack có nghiên cứu về phật giáo, và anh ta hiểu ảnh và hũ nhỏ đựng tro được đặt trên chùa để mong phật tổ phù hộ vong hồn những người này. Jack đi một vòng xung quanh nhìn hết các bức hình, một số hũ có hình, còn một số thì không. Chợt, Jack đứng sững lại, như không còn tin vào mắt mình. Jack với tay cầm một bức ảnh xuống, thật không thể tin nổi, người trong ảnh đó chính là người con gái mà hàng đêm Jack vẫn gặp, Hứa Tiểu Lan. Jack cầm tấm ảnh ra đứng trước mặt các tăng ni phật tử ngồi ngoài sân, anh ta giơ ảnh lên và hỏi: /* đọc truyện kinh dị */
– Ai trong bức hình này?
Tất cả các vị tăng ni, phật tử đều sợ hãi, không ai nói lên lời. Chỉ duy có một vị sư già là ra vẻ ung dung thư thái. Nhà sư này đứng lên chấp tay và nói:
– Mô phật, tất cả đều là duyên số. Thí chủ chắc hẳn phải biết người này rõ hơn ai hết chứ.
Một tên lính đứng đằng sau, chĩa súng vô đầu nhà sư và quát lớn:
– Sit down, old monk! [sư già, ngồi xuống]
Jack liền quát lại người lính:
– Let him be. [mặc ông ta]
Rồi Jack mời ông sư vào trong chùa nói chuyện. Khi đã vào trong căn buồng để tro, Jack chắp tay cúi chào nhà sư và nói:
– Cho tôi hỏi, ông cũng biết cô gái này?
Nhà sư cười và đáp:
– Có ai là không biết Hứa Tiếu Lan, một cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng xấu số.
Jack nghe xong mừng rỡ, vội hỏi:
– Thế ông có biết gì thêm về cô ấy nữa không?
Nha sư lúc này mới bắt đầu kể rõ cái ngày mà Hứa Bổn Hòa mang ảnh và tro lên chùa xin phép được để trên này. Từ ngày để ảnh trên này, oan hồn Hứa Tiểu Lan vẫn thưởng hiện về và ngồi nghe giáo huấn, giảng kinh của vị sư này. Tuy nói yêu ma không thể đứng ở cổng chùa chiền, nói gì đến vào tận trong. Nhưng vì Hứa Tiểu Lan chỉ là một vong hồn lầm đường lạc lối, bị oán hận làm mu quáng. Rồi nhà sư kể cho Jack nghe chuyện của nhà họ Hứa. Ông nói là giờ đây Hứa Tiểu Lan rất muốn được đi siêu thoát luân hồi, nhưng không thể. Thỉnh thoảng hàng đềm, vẫn hiện về đây nghe kinh, giảng đạo để hi vọng được an nghỉ mà bước tiếp, nhưng xem ra là không thể. Nghe đến đây, Jack thở dài:
– Thật là đáng thương cho số phận của nàng.
Nhà sư này mới chấp tay lại và nói:
– Thiện tai, thiện tai. Hứa thí chủ có kể cho tôi nghe về anh, không ngờ hôm nay mới được gặp mặt.
Jack nghe xong thì xững xờ, Anh giục nhà sư kể rõ hơn. Nhà sư bảo rằng hồi Jack mới chuyển về, Hứa Tiểu Lan cố tìm mọi cách dọa nạt, và đuổi anh đi. Nhưng mãi sau này, nàng có cảm giác như anh là một người tốt thực sự, nên dần dần đã làm quen và trò chuyện với Jack qua tiếng dàn. Nàng rất cảm động vì có được Jack làm người bạn, suốt bao năm lạnh lẽo, cô độc cuối cùng cũng tìm được một người bạn tri kỉ. Nhưng tiếc thay kiếp này không thành, nàng hi vọng kiếp sau có thể gặp lại anh để trả hết duyên nợ. Rồi nhà sư bảo Jack đã tâm sự rất nhiều điều với Hứa Tiểu Lan, và nàng rất thương Jack, nghĩ rằng Jack đáng lý phải tiếp tục học đại học, chứ nơi chiến trường này không dành cho những người trọng tình cảm như Jack. Nghe đến đây, Jack nước mắt đã tuôn rơi. Nhà sư còn nói thêm rằng để cám ơn tình cảm Jack đã dành cho Hứa Tiểu Lan, nàng đã không ít lần chết thay cho chàng. Jack nghe xong thì không hiểu cho lắm, nhà sư mới nói rõ ra rằng mỗi khi Jack gặp khó khăn ngoài chiên trường, oan hồn Hứa Tiểu Lan đã gánh hộ nạn cho chàng, và mỗi lần như vậy, hồn vía sẽ tan đi một ít, và rồi cứ như vậy, cho đến khi hồn vía bị đánh tan biến đi, sẽ không còn Hứa Tiểu Lan nữa, nàng sẽ vĩnh viễn không được luân hồi. Nghe đến đây Jack quỳ xuống mà khóc. Nhà sư chỉ biết chắp tay vào mà niệm phật. Jack không ngờ vì mình mà Hứa Tiểu Lan đã chịunhiều đâu khổ, cố lau đi hàng nước mắt, Jack hỏi nhà sư:
– Xin hỏi ông, làm sao để giúp cho Hứa Tiểu Lan được siêu thoát khỏi kiếp này?
Nhà sư cầm bàn tay phải của Jack lên coi một lúc, rồi ông nói:
– Mọi việc là ở thí chủ mà ra cả, thí chủ cũng sẽ chính là người siêu thoát cho Hứa Tiểu Lan.
Đang định hỏi thêm, chợt một tên lính lao vào báo đã tìm ra một kho vũ khí, đạn dược và một kho lương thực ngay phía dưới bức tượng phật to. Nghe vậy Jack liền chạy lại, Thì đúng thật, đây là dấu hiệu cho thấy, chùa này là nơi ẩn nấp của quân Việt Cộng. Còn đang phân vân, chưa biết sử lý thế nào, vì đúng ra nếu phát hiện ổ hoạt động của quân Việt Cộng là phải phá và đốt hết, còn những người ở đó phải bắt về tra khảo mà Jack thì thực sự không muốn. Chợt nhà sư nói:
– Thiện tai, thiện tai. Thí chủ à, hồi đầu là ngạn. Chiến tranh rồi sẽ kết thúc, người Việt Nam rồi sẽ dành lại được đất nước mà thôi. Tại sao không dừng ngay khi còn có thể?
May là chỉ có Jack hiểu được tiếng việt, Jack quay qua nhìn nhà sư với mắt bối rối và nói:
– Tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi không phải là người điều khiển cuộc chiến này…
Nói rồi Jack quay qua hỏi tên lính Mỹ kia:
– Anyone else know about this? [còn ai biết về việc này nữa không]
Tên lính kia đáp:
– No, sir. [không thưa xếp]
Thế rồi Jack ra lệnh cho tên này giữ kín mọi chuyện, khi cả ba người ra đến sân. Jack ra lệnh cho toàn bộ quân rút lui vì không có gì cả. Tên lính lúc nãy thấy vậy, vội chạy lên thì thầm:
– But sir… how can we fall back … [thưa chỉ hủy …. Sao lại thu quân]
Jack quay qua nói:
– This is an order. You better keep your mouth shut about the supply. [đó là mệnh lệnh, và cấm mày nói lung tung về cái kho lương thực, vũ khí]
Tên lính có vẻ không phục, nhưng đành nghe theo. Jack và toàn bộ binh lính rút về Sài Gòn, trên tay anh ta còn cầm bức ảnh của Hứa Tiểu Lan, và câu hỏi trong đầu, làm sao để giúp nàng siêu thoát.
Lạnh lẽo cô độc – Phần 12
Trả Hết Nợ Này Cho Em
Sau cái lần khám xét ở ngôi chùa về, Hứa Tiểu Lan không còn hiện về với Jack như mọi đêm nữa. Jack nhớ nàng lắm, và luôn tự hỏi không biết nàng ở đâu. Jack cầm tấm ảnh của nàng lên, mà trong lòng buồn bã khôn nguôi. Jack sợ là hồn phách của Hứa Tiểu Lan đã bị đánh tan đi như lời nhà sư nói, sợ rằng chính Jack đã hại nàng. Và cứ với cái ý nghĩ đó, Jack bao đêm nhung nhớ oan hồn Hứa Tiểu Lan, chàng đánh đàn hàng đêm nhưng mãi mà không thấy nàng đâu. Tiếng đần du dương vẫn cất lên hàng đêm, riêng chỉ có bốn bề im lặng và không thấy bóng dáng nàng đâu. /* đọc truyện kinh dị */
Thật không may cho Jack, tên lính hôm nào mà chàng bắt giữ im lặng, cuối cùng đã mật báo lên cấp trên về vụ việc hôm đi khám xét ngôi chùa. Giờ người ta nghi cho Jack là kể nằm vùng, bị Việt Cộng mua chuộc. Jack bị giữ tại nhà riêng, và có người quản lý hai tư giờ. chàng cũng chả quan tâm lắm, vì trong lòng chàng giờ chỉ còn nhớ tới Hứa Tiểu Lan, và không biết nàng ở đâu. Mấy hôm sau, có thư từ bên trên gửi xuống, nói sẽ đưa Jack về Mỹ để điều tra thêm, đồng thời sẽ điều một người khác vào thay thế, đảm nhiệm chức vụ của Jack bây giờ. Đọc lá thư đó, mà Jack cũng chẳng để tâm vô. Chợt, chàng nhìn thấy chứ “thế chỗ”. Một tia ý nghĩ chợt hiện lên đầu chàng, tại sao anh ta không chết ở chiến trường, để mà thế chỗ cho Hứa Tiểu Lan. Nhưng vấn đề là Jakc đang bị giam lỏng tại nhà riêng, thì làm soa ra chiến trường để mà hi sinh được chứ. Jack nghĩ đi nghĩ lại mãi, cuối cùng một ý nghĩ đã nảy lên trong đầu anh ta, đó là tự sát. Jack tin rằng nếu mình tự sát ở nhà riêng, thì vong hồn mình sẽ gặp vong hồn Hứa Tiểu Lan, và Jack sẽ nói là đã tự sát, để thế chỗ cho nàng. Jack nghĩ vậy, vì chàng biết một khi đã bị nghi ngờ là bán nước, thì án nhẹ nhất là tù chung thân, mà chưa kể vụ việc kia là có thật, và cấp trên đang ra lệnh cho người lục soát lại ngôi chùa đó. Cho nên, dù có sống mà chịu tù tội thì thà chết đi còn hơn. Tối hôm sau, Jack viết một bức thư để trên bàn cho bố mẹ, rồi chàng thắt một cuộn giây thừng tính treo cổ. Trước khi đá đổ ghế, chàng nói lời cuối trong nước mắt:
– Con xin lỗi cha mẹ, Hứa Tiểu Lan, anh sẽ gặp em sớm thôi.
Rồi chàng đá đổ ghế, kì lạ thay, sợi dây thừng chỉ dữ được có năm giây là đứt lìa. Jack ngã xuống đất xõng xoài mà không hiểu vì sao. Sợi dây thừng này còn tốt thì làm sao mà đứt được cơ chứ. Rồi lần khác, Jack lấy một mảnh kính vỡ do Jack đập cái gương ra, cầm lên cứa vảo cổ tay. Nhưng lần này còn kinh dị hơn, máu cứ chảy, nhưng Jack không hề hấn gì. Cảm thấy quả là quái lạ, chàng cuối cùng đã lấy ra khẩu súng giấu dưới giường, cầm chĩa nòng lên ngang đầu. Jack nắm mắt nghiến răng siết cò. Một tiếng “tạch” vang lên, chàng bóp cò lại nhiều lần, nhưng lạ thay, súng không nổ. Kiểm tra thử thì sáu viên đạn rõ ràng là còn nguyên, súng hơn thế nữa lại còn tốt. Jack kiểm tra kĩ lại đạn thì thấy chúng đã ướt hết như kiểu bị ngâm nước lâu ngày. Jack vứt súng với vẻ đầy thất vọng, chợt anh ta như hiểu ra rằng, thì ra Hứa Tiểu Lan vẫn luôn ở bên mình, vẫn luôn bảo vệ mình. Nghĩ đến đây, Jack nước mắt tuôn rơi, anh ta ôm mặt khóc, rồi gào lên trong căn phòng ngủ:
– Sao không để anh chết đi?
Sau cái lần đó, có nhiều lần khác Jack thử tự sát nhưng đều không thành… Lần cuối Jack uống một nắm thuốc ngủ. Kết cục là được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Trong mơ màng, Jack thấy Hứa Tiểu Lan ngày nào hiện về, đứng trước mặt mình. Jack chạy tới ôm chầm lấy nàng, òa khóc mà nói:
– Em có sao không? em làm anh lo quá?
Hứa Tiểu Lan đứng đó, giọng nhỏ nhẹ đáp:
– Anh à, cám ơn tình cảm mà anh dành cho em.
Cũng chính vì thế mà em không thể để anh chết được đâu.
Jack còn đang định hỏi thêm thì Hứa Tiểu Lan như bị một lực hút vô tình, tuột khỏi vòng tay của Jack mà lùi lại mãi. Jack chạy theo trong nước mắt gọi tên nàng. Jack từ từ mở mắt, một dòng nước mắt tuôn rơi, anh ta đã trở lại với cái cõi sống. Nằm đây mà hình ảnh, và tiếng Hứa Tiểu Lan vẫn vang vảng đâu đây. Jack vô cùng thất vọng, chỉ biết nằm đó mà ôm mặt khóc.
Cuối năm 1971, quân Mỹ tại miền Nam thực sự gặp nhiều khó khăn khi mà những anh bộ đội cụ Hồ, được gửi từ miền Bắc vào đánh càng ngày càng tợn. Diễn biến trong miền Nam bây giờ thực sự hỗn độn, khì mà ngườiủy nhiệm cầm quyền của lính Mỹ là tổng thống Ngô Đình Diệm đẫ có giấu hiệu thoái hóa, và suy đồi. Ngoài đánh vào, trong hỗn loạn, thì chỉ có thể nói cái ngày mà Việt Nam Cộng Hòa tan vỡ, và Mỹ bị đánh bật khỏi Việt Nam sẽ là không xa. /* đọc truyện kinh dị */
Nói về Jack, có lẽ giờ chết của anh ta cũng đã tới. Nhớ cái tối hôm đó, lính Việt Cộng đánh vào khu nhà của Jack. Người thương vô số, trong đó có cả Jack. Jack chạy khỏi nhà và bị một viên đạn vào đùi. Chàng cố chạy, nhưng xem ra lính Mỹ chưa tới kịp để chi viện, chỉ còn Jack chạy dưới làn đạn. Chợt như nhận ra đây là cơ hổi cuối cùng của mình, Jack quay người chạy lại phía những đồng đội bị thương và đưa họ vào chỗ an toàn. Lại một lần nữa, một viên đạn găm thẳng vào lưng, Jack tê liệt nằm đó. Quân Việt Cộng đã tới gần, Jack cố bò tới vươn tay móc quả lừu đạn khói của người đồng đội đã nằm bên chàng ra, và giơ lên ra hiểu như sắp ném một quả lừu đạn nổ. Thấy vậy, lính Việt Cộng ra lệnh cho chàng hạ xuống nếu không sẽ bắn. Chợt ngay lúc này đây, Jack thấy bóng Hứa Tiểu Lan Hiện ra trước mặt mình, Vẻ mặt nàng có nét buồn bã và lắc đầu ra hiệu cho Jack như đừng làm vậy. Một viên đạn xuyên qua cái bóng của Hứa Tiểu Lan cắm thẳng vào đầu Jack, nhưng lạ thay, viên đạn cho chỉ chạm vào chán Jack tạo nên một vết xước rồi rơi xuống đất. Jack như hiểu ra rằng, nếu Hứa Tiểu Lan còn đứng trước mình như thế này, thì anh ta sẽ không thể nào chết được, mà người chết chính là oan hồn Hứa Tiểu Lan. Jack tháo ngòi, ném thẳng quả lừu đạn về phía, lính Việt Cộng, khói mù mịt. Rồi anh ta nhìn vào Hứa Tiểu Lan mà hét lên trong nước mắt:
– Sao không để anh chết đi? tại sao?
Chợt, lính chi viện của Mỹ đã kéo tới. Họ nhận ra thấy có người đang nằm đó mà la lối bằng tiếng Việt, nhận ra đó là giọng của Jack, sợ chàng đang kêu lính Việt Cộng tới cứu. Tên chỉ huy liền ra lệnh thủ tiêu Jack. Một loạt súng nã thẳng về phía Jack. Một vài viên đạn xuyên từ lưng chàng vào đến tim. Chỉ thấy Jack ộc máu tươi, rồi cuối cùng một viên đạn xuyên qua đầu chàng, văng thẳng vào bóng Hứa Tiểu Lan. Hứa Tiểu Lan đứng đó như không tin vào mắt mình, còn Jack thì chỉ mỉm cười và nói lời cuối cùng:
– Số trời đã định, đến lúc anh đi rồi.
Nối lời cuối cùng rồi Jack nằm gục xuống, đôi mắt mở to, nhưng miệng vẫn mỉm cười. Hứa Tiểu Lan Đứng đó, nàng đã nhỏ lệ, rồi nàng hét lên kinh hãi. Tiếng hét nghe inh tai và vang vọng, khiến cho binh lính hai bên phải buông súng, mà bịt tai lại vì không biết tiếng động thảm thiết đó từ đâu phát ra.
Thế rồi hồn Hứa Tiểu Lan và hồn Jack cùng hiện về và gặp nhau bên cạnh cây đàn piano ở phòng khách. Jack đứng ở cửa, chàng đã nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đang đợi chàng từ lúc nào. Hồn Jack tuôn rơi nước mắt, chạy lại ôm Hứa Tiểu Lan thật chặt, và cũng là lần đầu tiên, Hứa Tiều Lan đã vòng tay lại ôm chàng. Hai người đứng đó ôm nhau thật chặt, rồi Jack buông Hứa Tiểu Lan ra mà nói:
– Em đi luân hồi đi, hãy để anh thế chỗ cho em.
Nghe xong câu này, Hứa Tiểu Lan nhìn Jack với ánh mắt bối rối mà hỏi:
– Anh …..
Jack mìm cười đáp:
– Anh đã có lời thề trước khi chết, anh thề sẽ thế chỗ cho em trước khi chết, để em mãi mãi không còn lầm đường lạc bước nữa. Có một người nữa đang đợi em đấy.
Hứa Tiểu Lan đang định nói thêm, thì chợt phán quan đại nhân và hai tên quỷ sai đã hiện lên và nói:
– Hứa Tiểu Lan, đã đến giờ rồi, mau theo chúng tôi về âm phủ.
Hứa Tiểu Lan quay lại, nhìn Jack nước mắt lưng tròng, rồi nàng nói:
– Kiếp này em không trả đủ ân tình cho anh, em xin hẹn anh kiếp sau. Kiếp sau không được thì kiếp sau nữa…
Nói rồi thì bóng của cả bốn người mờ dần, chỉ còn lại hồn Jack đứng đó, chàng ra hiệu hôn gió một cái rồi nói:
– Tạm biệt em, tình yêu của tôi.
Cái đêm hôm đó, căn nhà họ Hứa tự dưng phát ra bản nhạc bằng đàn piano vang vọng mà du dương. Rồi nhiều đêm cũng vậy, khiến cho lính Mỹ canh nhà vô cùng sợ hãi, cuối cùng chúng phải đem đốt bỏ cây đàn đi vì tin là có quỷ nhập vô đó.
Khi xuống đến âm phủ, Hứa Tiểu Lan đứng trước mặt Diêm Vương, nghe phán quan tuyên đọc phán từ:
– Hứa Tiểu Lan, chết ngày … tháng … năm. Là một người con gái tài sắc vẹn toàn, làm con gái của một phú hộ giầu có. Chỉ có điều, kiếp trước làm một người vợ xinh đẹp, lấy phải người chồng độc ác. Bị hành hạ quá nhiều, mà dẫn tới việc giết chồng rồi tự sát. Kiếp này phải trả đủ nợ, mắc bệnh phong cùi mà chết. Do lòng còn đầy oán hận, mà hồn bị lầm đường lạc lối, tuy là đã chết, mà còn vất vưởng ở nhân gian. Vào ngày… tháng… năm, được một viên lính trẻ, tên là Jack…, thương tình, nguyện chết để mà thế chỗ, chịu mọi ai oán, mãi lầm đường lạc lối, để hồn kẹt lại nhân gian, mãi mãi không bao giờ siêu thoát, luân hồi. Nay sách có ghi, kiếp sau, Hứa Tiểu Lan kiếp sau sẽ được đầu thai làm một người con gái, sinh ra trong một gia đình trung lưu. Vẫn giữ nguyên tài sắc vẹn toàn, vì giờ đã trả đủ nợ, và kiếp sau cũng sẽ là một người hiền lành, nhân hậu. Sống đến năm hai mươi tư tuổi thì cưới được một người chồng có chức quyền cao, hai người mãi mãi hạnh phúc. /* đọc truyện kinh dị */
Đọc xong, phán quan quay ra hỏi:
– Nhà ngươi còn gì để hỏi không?
Hứa Tiểu Lan nước mắt vẫn lưng tròng khi nghe phán quan đọc về số phận của Jack, rồi chợt nàng như nhớ ra Tống Ngọc Thư. Hứa Tiểu Lan vội cúi xuống, vái lạy phán quan mà nói:
– Xin phán quan cho biết, oan hồn của Tống Ngọc Thư đang ở đâu.
Phan quan vội ra hiệu cho quỷ sai dẫn một người ra. Hứa Tiểu Lan như không tin vào mắt mình, nàng òa khóc khi nhìn thấy Tống Ngọc Thư. Tông Ngọc Thư nhìn thấy Hứa Tiểu Lan thì vô cùng mừng rỡ chạy lại ôm nàng. Hai người cùng khóc òa lên. Diêm Vương lên tiếng:
– Hắn đáng lẽ đa đi đầu thai làm người, nhưng vì tình cảm với ngươi chưa dứt, nên đã nguyện ở lại âm tào địa phủ, chịu mọi khổ đau dằn vặt, để đợi ngày nhà người xuống đây, cùng nhau đi đầu thai.
Nói đên đây, Hứa Tiểu Lan nhìn Tống Ngọc Thư lòng đầy ân tình. Tống Ngọc Thư nâng mặt Hứa Tiểu Lan lên:
– Có lẽ, kiếp sau mình cũng không thành đôi rồi, anh đã từ bỏ tất cả mọi việc tốt đẹp. Để đợi em ở đây, nếu kiếp sau ta không thành đôi, thì hẹn em kiếp sau nữa nhé, vì anh sẽ mãi mãiyêu em, xin lỗi em.
Nói đên đây Hứa Tiểu Lan gục đầu vào người Tống Ngọc Thư mà khóc còn to hơn. Tông Ngọc Thư chỉ còn biết ôm nàng vào lòng, không biết nói gì hơn. Không biết phải đến bao nhiêu kiếp nữa, thì đôi uyên ương này mới thực sự là của nhau. Chợt lúc này đây Diêm Vương mới lên tiếng:
– Địa Tạng Hoàng đã có nói với ta, ngã phật từ bi. Nhà người kiếp sau sẽ được giữ nguyên như ban đầu. Và người mà Hứa Tiểu Lan lấy làm chồng sau này sẽ chính là người.
Nghe đến đây, cả hai người mừng rỡ, mà quay ra cúi lạy tạ ơn Diêm Vương, rồi tạ ơn cả Địa Tạng Hoàng. Rồi Diêm Vương nói:
– Thôi, đến giờ rồi, hai người hãy đi luân hồi đi.
Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư cúi lạy Diêm Vương lần cuối, cả hai nắm tay nhau quay bước.
Chợt Hứa Tiểu Lan quay lại cúi đầu và nói:
– Tôi còn có một việc xin Diêm Vương cho toại.
Diêm Vương cất tiếng hỏi:
– Nhà người còn có chuyện gì?
Hứa Tiểu Lan đáp:
– Thỉnh cầu Diêm Vương, cho tôi dữ lại một chút kí ức về căn nhà này, cho tôi được hàng ngày quay lại đó. Mỗi ngày đặt ở đó một bông hoa hồng, đẻ chứng tỏ lòng biết ơn của tôi với Jack.
Diêm Vương ngẫm nghĩ một lúc, rồi phán:
– Cho nhà người được toại nguyện.
Hứa Tiểu Lan mừng rỡ đáp:
– Đa tạ Diêm Vương.
Thế rồi xuân lại về, 30 tháng 4 năm 1975 là cái cột mốc đánh dấu cho cái sự hợp nhất làm một của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Chiến tranh qua đi, hòa bình trở lại. Nhưng thử hỏi, có mấy ai biết được cái câu chuyện tình bi đát, mà cũng đầy cảm động này. Hay nói cách khác, sự thật về truyền thuyết con ma nhà họ Hứa cơ chứ? Dinh thự của nhà họ Hứa không hiểu sao vẫn còn có thể đứng vững qua bao nhiều làn đạn bom. Hiện giờ được làm một tòa nhà bảo tàng để người dân thăm quan, và chiêm ngưỡng. Có một điều, không ít lần mà khách tham quan, hay như nhân viên bảo vệ ở đó nhìn thấy bóng một người con gái, thoát ẩn thoát hiện ở căn nhà đó. Nhiều người nói rằng, đó là oan hồn của Hứa Tiểu Lan, mãi mãi không được siêu thoát, mà luôn hiện hữu ám lấy căn nhà này. Nhưng kì thực, đó lại là linh hồn người lính mỹ hôm nào, Jack. Lình hồn Jack đã hiện hình thành Hứa Tiểu Lan, lởn vởn trong căn biệt thự để người đời luôn nhớ về nàng. Vậy, kiếp sau của Hứa Tiểu Lan là ai? Không một ai biết. Chỉ có điều lạ là, bỗng bắt đầu từ một ngày nọ, có một cô gái trẻ xinh xắn, mặc bộ quần áo đen đến thăm quan viện bảo tang. Cô gái này lần nào đến cũng đứng bên cây đàn piano ở phòng khách rất lâu, nhiều người hỏi lý do là tại sao, cô chỉ bảo là cây đàn piano mang lại cho cô ta một cái cảm giác đầm ấm, thân quen. Rồi mỗi lúc ra về, cô ta đặt một bông hồng trắng lên cây đàn đó, như để tưởng nhở một ai đó, hay một mối tình cũng nên. Cứ như vậy mãi, rồi sau này cô gái đó trở thành một nghệ sĩ piano nổi tiếng Việt Nam, bản nhạc làm cô nổi tiếng chính là bản nhạc ngày nào mà Jack chơi tặng Hứa Tiểu Lan, cái bản nhạc du dương khiến người nghe liên tưởng đến một chuyện tình đầy cảm động. Khi được hỏi ai viết bản nhạc này, cô gái chỉ thật thà đáp răng, không biết lý do vì sao, mà từ khi biết chơi đàn, cô đã đánh được bản nhạc này thuần thục rồi. Cô gái đó sau khi nổi tiếng, vẫn không quên đến thăm bảo tàng, vẫn đứng bên cạnh cây đàn piano, và như mọi khi…. Vẫn một bồng hồng trắng đặt trên cây đàn. Nghe đâu cái bản nhạc nổi tiếng đó được cô đặt tên là “always in my hearts” có thể hiểu là “mãi trong tim em”.
Hết
Leave a Reply