Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 18
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
*Sáng hôm sau:
Tại nhà hắn:
Trên chiếc giường Kingsize sang trọng được điêu khắc tỉ mỉ đến cầu kỳ, Gia Huy nằm mơ màng thấy một bóng người con trai cô độc đi về phía trước, nó rất muốn đuổi theo nhưng có một bàn tay khác giữ chặt nó lại, bóng dáng đó xa dần nó cố gắng đuổi theo nhưng ko được…
Giật mình thoát khỏi ảo ảnh, ánh sáng ban mai chiếu vào mặt làm nó chói mắt, miệng khẽ lẩm bẩm:
– Ủa… kỳ vậy? Tại sao lại là con trai? Mà nếu có là vậy đi nữa thì có khi nào một trong hai người đó lại là hắn ko – Vương Khánh Đăng?…
– Gọi tên anh làm gì?
Giọng nói lạnh lùng vang lên làm nó giật mình quay về phía cửa, hắn đứng đó tự bao giờ với khuôn mặt vô cùng đắc thắng_Cứng đầu, em mơ thấy anh sao?
– Hứ… Ko có chuyện đó đâu, có điên mới mơ thấy đồ đáng ghét như anh_nó gắt nhẹ, mặt hơi đỏ vì ngượng.
Hắn thôi ko trêu chọc nó nữa, nét mặt nghiêm khắc đáng ghét lại hiện ra:
– Em thay đồ đi.
– Làm gì?
– Ra ngoài.
– Đi đâu?
– Hẹn hò!
– Ha ả ???
Nó chưa “hả” hết hắn đã kéo nó lại chiếc tủ quần áo khổng lồ, bị hắn kéo đi bất ngờ nó mất thăng bằng mà chúi ngủi về phía trước.
– Á.a.a.a…
– Cẩn thận…
Nó nhắm mắt lại chờ đợi cú tiếp đất, nhưng ko như no nghĩ, mặt đất ko những ko đau mà còn… “bít thở”. Cũng may nhờ hắn nhanh tay xoay người nó lại và kịp thời đỡ cho nó.
– Ko sao chứ?
Giọng nói nhẹ nhàng cùng hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến nó mở bừng mắt.
Tình thế quen thuộc này khiến nó vô thức liên tưởng đến… Pháo hoa… Rượu… Trượt chân ngã… nằm đè lên người hắn… rồi còn chủ động đòi hôn hắn nữa… Trời.i.i.i… Ko phải chứ???
Tất cả như một thước phim quay chậm tái hiện trong đầu Gia Huy, những hình ảnh “đáng yêu” hôm qua giờ nó đã nhớ lại như in và cũng thấy mắc cỡ khủng khiếp.
– A.A…
Nó la thất thanh rồi bỏ chạy, hắn ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng tắm được đóng cái *rầm* mà lắc đầu khó hiểu, ko biết đã có chuyện gì với “tư tưởng” của nó vậy?
Khỏi nói cũng biết nó *khổ sở” như thế nào, trong phòng tắm nó liên tục đập đầu vào tường, mặt nhăn nhó:
– Trời ơi… Sao lại như vậy chứ?
*Cộc*Cộc*…
– Nè… Cứng đầu, em bị sao vậy?
Rất lâu sau mới nghe bên trong vọng ra một tiếng nói khe khẽ_Tôi… Ko sao…
– Ừm. Anh lấy đồ cho em rồi đó, anh để ở trên giường lát em thay lun nhé. Giờ anh xuống dưới trước, em nhanh lên đó.
Nó cố gắng lắng nghe tiếng động bên ngoài, phải chắc chắn nghe được tiếng cánh cửa đã được đóng lại nó mới yên tâm ló đầu ra:
– Trần Gia Huy! Sao mày có thể làm ra cái chuyện “động trời” như thế? Bản thân háo sắc ko biết kiềm chế để ra nông nỗi này… Giờ biết giấu mặt vào đâu đây…#&%€#@¤¥&~… Huhu…
Nó tự kỷ trong phòng mà ko hề hay biết, có ai đó đã lắng nghe tất cả, hắn tựa lưng vào cửa và mỉm cười hạnh phúc…
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Gia Huy nhìn ra ngoài cửa xe, ko nói câu gì. Còn Khánh Đăng vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc chàng trai ngồi bên cạnh mấy cái.
– Em muốn đi đâu?_Khánh Đăng hỏi.
– Đến khu vui chơi ko?
………………….
Ở một nơi khác…
8h35am.
Thiên Bảo ngồi trước màn hình tivi với tách cà phê đen đặc chẳng biết làm gì ngoài dán mắt vào đó. Hôm nay đáng lẽ ra anh phải đến công ty để phụ giúp cha, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy chẳng muốn đi chút nào. Vì sao ư? Cái lý do mà chắc có lẽ ai-cũng-đã-biết.
– Trần Gia Huy! Tại sao em phải làm như vậy? Em đang gạt tôi đúng ko?
Bỗng nhiên chiếc điện thoại trên bàn bật sáng kèm theo tiếng rung è è trở nên to hơn khi đặt trên bàn kính.
Thiên Bảo hơi chau mày khi lướt qua tên người gọi đến, trần trừ vài giây, ngón tay chạm nhẹ lên màn hình.
– “Hải Băng, có việc gì ko?”
– “Ko có việc gì thì em ko được gọi cho anh sao?”
– “Anh ko có ý đó”
– “Anh… Em muốn cùng anh đi chơi”
– “Em vẫn chưa khỏe hẳn mà, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi”
– “Ko. Ở nhà chán lắm, anh dẫn em đi chơi nha… Nha anh…?”
– “Ừm… Vậy em muốn đi đâu?”
*Khu vui chơi THIÊN ĐƯỜNG…
Vào đây, người còn đông hơn ngoài phố. Khánh Đăng và Gia Huy mới bước vào đã bị chen lấn, xô đẩy muốn ngã tới nơi. Gia Huy tuy ít đến nơi này nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu cả và nó rất ít khi phàn nàn về những thứ xung quanh. Còn Khánh Đăng thì giống như đứa trẻ làn đầu tiên được dắt đi chơi, thấy thứ gì cũng dán mác “lạ”.
– Ey, chơi ném vòng đi!!!
Khánh Đăng tay cầm gần chục cái vòng xanh đỏ khác nhau, ném lia lịa vào mấy cái cột mốc nhỏ đặt trước mặt, ném đgg rất nhiều nhưng… Chẳng có cái nào trúng cả. Hơn chục cái vòng nằm la liệt trên sàn, có cái nằm sát sàn sạt cột mốc nhưng lại chẳng thể móc vào cái cột.
– Hết vòng rồi_Khánh Đăng hơi bực mình khi gần hai chục cái vòng mình vừa mua và cật lực ném cũng chẳng trúng “em” nào. Một điều ko thể chấp nhận được đó là hắn rất kiêu ngạo và lòng kiêu ngạo ngút trời thì sao có thể để hắn chịu thua, nhất lay lại thua cái trò nhảm nhí này được.
– Bán cho tôi mười cái nữa_Khánh Đăng kêu người chủ, khuôn mặt trông vô cùng khó coi, Gia Huy kéo kéo tay hắn:
– Anh đã chơi nhiều lắm rồi, ko thắng được đâu. Đi thôi.
– Ai bảo em thế? Ván này tôi thắng cho xem_Khánh Đăng tự tin quả quyết. Liếc nhìn con thỏ bông trắng muốt xinh xắn nằm im trên giá, làm phần thưởng cho người thắng cuộc. Hắn đã tìm cho mình được một lý do để thắng và nhất định phải thắng. Nhận mười cái vòng nữa từ người chủ quán, hắn khẽ quyệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt lăm lăm nhìn mấy cái cột móc đứng hiên ngang như thách thức. Giờ thì hắn đã tìm ra được những việc khó khăn nhất từ trước đến nay mà Vương Khánh Đăng từng sờ tay vào.
– Đồ ngốc, cố làm gì?
– Kệ anh_hắn vẫn ngang tàng, mải miết ném, cái vòng màu đỏ bay từ tay hắn đụng vào cột mốc, xoay xoay mấy vòng rồi từ từ móc vào.
– Yehhhhhh! Anh nói rồi mà, nhất định sẽ làm được_Khánh Đăng nhìn thành quả của mình sau 30p’ vất vả vừa rồi, reo hò dậy sóng như một đứa trẻ hồn nhiên và đáng yêu. Thế nhưng, niềm vui còn chưa hết, nụ cười trên khuôn mặt hoàn mĩ lại trở nên méo mó khi… Chiếc vòng ko ngoan ngoãn nằm yên mà… Bật ra khỏi cột.
– Ashhhhhhh! Điên mất, sao lại có thể như thế kia chứ? Rõ ràng vào rồi mà.
Nhìn bộ dạng dãy đành đạch như cá nằm trên thớt của hắn, Gia Huy dù cố gắng thế nào cũng ko nhịn được cười. Hắn quay sang nhìn nó, cái nụ cười tươi roi rói kia đủ làm trái tim hắn ngừng đập, nhưng trong lúc đang là kẻ bại trận thì hắn liền bực mình mà chuyển mục tiêu.
– Em cười gì? Giỏi thì ném hộ anh đi.
Gia Huy mỉm cười, quay lại nhìn hắn, nhìn cả chiếc vòng cuối cùng còn sót lại trên tay hắn nữa. Còn hắn chỉ mỉm cười đắc ý, hắn tốn những hơn 40 cái vòng còn ko thắng được, huống hồ là nó còn có một cái duy nhất. Bây giờ chỉ đợi nó ném bị trật lất, rồi nhe răng tặng một nụ cười ” siêu đểu” cho nó.
– Ok!_Gia Huy giật phắt chiếc vòng trên tay Khánh Đăng_Chống mắt lên.
– Ok!_Gia Huy giật phăt chiếc vòng trên tay Khánh Đăng_Chống mắt lên.
Rồi nó quay lưng lại phía cây cột mốc, một tư thế mà có lẽ những người chơi ném vòng chưa ai từng thử qua. Nó giơ tay, ném ngược vòng ra đằng sau, Khánh Đăng dán ánh mắt theo sát đường bay và thật bất ngờ, không, vô cùng bất ngờ khi cái vòng hạ cánh viên mãn… móc vào cây cột mốc cứng đầu mà gần 50 cái vòng của Khánh Đăng trong suốt 30p’ chưa móc được vào.
Gia Huy quay lại, cười.
Còn khuôn mặt Khánh Đăng khỏi cần nhìn cũng biết đen đi mấy phần.
………………..
Gia Huy cầm con thỏ bông với bộ lông mềm mại trắng muốt trên tay, đang ko biết làm gì với món đồ chơi này thì thật là may mắn khi ở ngay phía trước, có một ngời phụ nữ đang dắt theo một bé gái chừng 5, 6 tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng phấn cực đẹp đang tiến lại. Chăm chú nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn trong veo ấy, ko khó để Gia Huy nhận ra cô bé thích thú con thỏ bông trên tay mình đến nhường nào.
– Tường Vi, đi thôi con.
Mẹ cô bé đi bên cạnh khẽ gọi khi thấy bé cứ nhìn mãi con thú bông xinh đẹp trên tay một chàng trai lạ.
Gia Huy nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống trước mặt cô bé, đưa con gấu lên phía trước, mỉm cười, nụ cười trong veo như làn sương sớm ngây thơ và thánh thiện khiến người con trai đứng đằng sau tuy ko phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cũng ko tránh khỏi ngẩn ngơ.
– Tặng em này.
Tường Vi nhoẻn miệng cười tươi, giơ hai tay đón lấy con gấu, ríu rít cảm ơn nó.
Mẹ cô bé mỉm cười gật đầu, cảm ơn rồi tạm biệt hai người. Bóng hai mẹ con họ trong phút chốc hóa thành hai chấm đen nhỏ hòa vào dòng người đông đúc trong khu vui chơi, nháy mắt đã ko còn nhìn thấy nữa.
– Em ko thích con thỏ bông ấy à?
– Sao anh lại hỏi thế?
– Vì thấy em đem cho nó đi.
Khánh Đăng nhìn vu vơ, hắn hơi buồn khi nghĩ đến việc nếu con thỏ bông ấy là do hắn vất vả dành được mà Gia Huy lại đem cho dễ dàng như thế thì mình sẽ hụt hẫng đến thế nào.
– Những thứ đó ko hợp với tôi, lúc nãy anh cũng thấy mà, cô bé rất thích con thú bông đó.
– Hóa ra là em ko thích_Khánh Đăng mỉm cười, khuôn mặt nhanh chóng giãn ra_… vậy thì chúng ta sẽ chơi trò khác nhé!
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Anonymous says
Con nua k. Doc hay nam nhưg đứt quãg
Anonymous says
Con.khong z troi..
Anonymous says
hết hay còn zậy
Anonymous says
Hay đó, nhưng phải ra hết chứ và mong là kết thúc tốt đẹp
lãng tử sông hồng says
mong lắm lắm những tập tiếp theo để còn chút vấn vương không bị dập tắt chứ!
long says
Tôi Yêu Em Em Trai đang hóng quá không pít chờ đến bao giờ nữa hay dễ sợ
Nhật Huy says
thấy có vài chi tiết lâm li bi đát quá. có thể làm cho vui tuoi hơn không?
à mà còn típ ko hay het ngang hông vậy
người đam mê truyện gay nhiều chương says
còn nửa k0 z. mau ra tjếp đj. truyện đag hay mà
Duy's says
Hóg chap tiếp dài cổ roi t/g ơi
phúc di says
thức tới 4 giờ sáng để đọc xong ruốc cuộc hết giữa chừng .còn nữa hk sao hk ra chap mới dang hay mà .muốn xem kết cuộc ra sao .mong là sẽ có hậu
Ngok says
Truyen hay lam tac gia oi viet nhanh nhe
Không tên says
Doj ca tuan ruj ý . T.g mau ra chuong ms đj
truyen-gay says
truyen này tác giả drop rồi bạn nhé. quên truyện này đi.
Nhóc mê trai says
admin cho xin link fb ạ :))))))))))))
Trường says
đưng drop viết tiếp đi
Ânkòy says
Hết r hả. kỳ z hjxhjx… 🙁
omg says
truyen nay hinh nhu giong truyen tuyet roi mua he chuyen the
Minh says
Mình thật sự vô cùng thất vọng khi nghe tin tác giả đã drop truyện này. Chưa bao giờ, chưa một lần nào mình tìm được một truyện không se*, không cần phải quá tình dục hóa để thu view mà hay như vậy. Hôm nay là 24/2/2017, tình cờ ngồi lướt tìm truyện đọc thì định mệnh mở ra cho mình câu chuyện này, từ 11g đêm tới 3g sáng mình không một lần nhắm mắt. Tác giả cũng đã bỏ công đầu tư tâm huyết cho truyện của mình bây giờ lại bỏ giở chẳng phải quá đáng quá hay sao ? Mong rằng lời thỉnh cầu này, lời thỉnh cầu từ một người lạ, một người vô danh, một người thậm chí còn không biết tác giả là ai, xin hãy tiếp thêm sức sống cho truyện. Cảm ơn tác giả.
Đau khổ tủi nhục says
Hết lúc trong khi lòng tôi đag có thêm sức sống trong khi đọc truyện này làm tôi hụt hẩn chán chê cuộc sống phiền muộn này hảy ra chap mới đi t/g tôi đặc hết niềm tin vào t/g
duongdieu says
Thật sự thất vọng thất vọng wá tg cho mình lọi hố thế hu hu đọc từ hồi năm nào nà nhích lên 1 chương câu tg đừng bỏ truyên a ????
Tiến says says
Chế ơi nữa đi sao ít dậy đọc trong 3h thui à