Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 14B
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bàn tay đang cầm chiếc điện thoại của Khánh Duy cứng đờ, Y thu tay về, lắc đầu cười khổ. Cậu nhóc này tuy lạnh lùng đến ngang ngược nhưng cũng ko thể phủ nhận rằng, cậu ta cũng vô cùng thông minh và lanh lợi. Luôn biết trả lời câu hỏi của người khác một cách phức tạp, ko để người đối diện nắm bắt được suy nghĩ và tâm trạng.
– Có điều…_Gia Huy mở mắt, trên môi xuất hiện nụ cười nửa miệng_… Muốn gọi cho Vương Khánh Đăng thì tự ấn số, tôi ko lưu.
– Sao cậu biết tôi định gọi cho nó?_Khánh Duy nhướn mày.
– Ko phải à?_Gia Huy nghiêng đầu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, cứ như thể chuyện vừa rồi nó nói chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
– Phải_Khánh Duy gật gù, Y lia ngón tay trên bàn phím điện thoại, thấp thoáng trên môi nụ cười ma quái…
Khiến Gia Huy hơi sững người, có chút kinh sợ.
– Thiếu gia…!
Hạ Vi vội vàng chạy tới, vẫy tay liên hồi gọi hắn, chẳng cần phải giữ ý tứ làm gì nữa. Nếu Gia Huy ko gặp chuyện gì, cùng lắm cô chịu đắc tội với Thiếu gia, cho hắn ta muốn xử sao cũng được.
Khánh Đăng ko biểu cảm, hắn điềm tĩnh tiếp tục mở cửa xe. Hiểu ý, Tuấn Kiệt gật đầu rồi bước đến chỗ Hạ Vi.
Thấy Tuấn Kiệt bước về phía mình, Hạ Vi còn chưa kịp mừng thì đã bị anh ta kéo đi, ghìm giọng hỏi:
– Ê! Vịt bầu vụng về, cô định giở trò gì vậy hả? Mau về lớp đi.
Tưởng anh ta đến để giúp cô, ai ngờ lại quát nạt, Hạ Vi thô bạo giật tay mình lại, ko thèm để ý đến Tuấn Kiệt, cô chạy nhanh về phía trước, gọi Khánh Đăng:
– Thiếu gia, Gia Huy… cậu ấy…
Nghe hai tiếng “Gia Huy”…
Khánh Đăng từ từ quay đầu lại, gương mặt anh tuấn thoáng hiện lên biểu cảm khác thường.
– Có chuyện gì?_trong giọng nói như có băng tuyết.
Hạ Vi cứng đờ người căng thẳng, cổ họng khô khốc nhất thời ko biết nói gì. Nếu những điều cô chuẩn bị nói ra đây là sai, lúc ấy biết phải làm sao? Nuốt khan một tiếng, Hạ Vi vội vàng nói:
– Thiếu gia, Gia Huy khả năng đã xảy ra chuyện, nếu ko giờ này cậu ấy đã ở trên lớp.
– Cậu ấy vẫn chưa tới à?_Khánh Đăng hỏi lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng ko chút biểu cảm.
– Đúng thế, Thiếu gia, trước khi vào giờ học cậu ấy có nói chuyện với anh trai của Công chúa, cho đến giờ thì vẫn chưa thấy đâu, gọi điện thì tắt máy, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện gì rồi, Thiếu gia, xin anh…!
Khánh Đăng rút điện thoại ra, thái độ vẫn điềm tĩnh như ko, chỉ có ngón tay lướt rất nhanh trên bàn phím ấn số, nhưng… hắn chưa kịp gọi, trên màn hình đã hiển thị cuộc gọi tới.
Tên người gọi “Trần Gia Huy”
Ngón tay Khánh Đăng ko ngần ngại ấn vào nút nghe, như chờ đợi điều đó từ lâu lắm rồi, ngay lập tức áp điện thoại lên tai, giọng nói trầm trầm mang theo sự lo lắng, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng ko một gợn sóng.
– “Alo”
– “Chào Vương nhị Thiếu gia!”_giọng nam mềm mỏng vang lên, nửa như đùa cợt, nửa như chế giễu_”Nhận ra anh ko?”
Mắt Khánh Đăng như thấp thoáng một tia sáng mờ nhạt, não hoạt động hết công suất lục tìm trong trí nhớ xem chủ nhân của giọng nói này là ai.
– “Ai?”
– “Haha… Ko ngờ trí nhớ của em tôi lại tệ thế. Người cùng một nhà với nhau mà ko nhận ra giọng của nhau sao?”
Em…?
Người một nhà…?
– “Vương Khánh Duy? Anh muốn gì?”_khi hỏi câu này chính Khánh Đăng cũng đã thừa biết, Y dùng số máy của Gia Huy, có khác nào Y đang tự nhận mình là kẻ bắt cóc Gia Huy đâu kia chứ?
– “À… Cũng ko có gì quan trọng, có một cậu nhóc tên là Trần Gia Huy gì gì đó, đi lạc đến chỗ của anh. Hình như cậu ta là bạn của nhị Thiếu gia nhà họ Vương đây, nên anh liên lạc xác nhận thử xem có đúng như vậy ko? Vì…”_giọng Khánh Duy bỗng nhỏ dần, thể hiện sự nghiêm trọng_”Cậu ta khá là xinh đẹp, thân hình cũng hấp dẫn, bọn đàn em của anh thèm lắm rồi, nếu ko phải người quen của em, cho phép anh và bọn chúng…”_Y cười gian trá, sau đó khẽ liếc nhìn về phía Gia Huy đang ngồi điềm tĩnh, tựa lưng vào tường, ánh mắt thách thức. Khóe môi cong lên nụ cười thích thú, nguy hiểm.
– “Đừng vòng vo nữa, muốn gì thì nói thẳng ra đi”_khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng ko biến sắc, nhưng âm vực đã ko như bình thường.
– “Có vậy chứ”_Y cười thỏa mãn, giọng nói cợt nhả_”30% số cổ phần của em để đổi lấy sự “trong sạch” cho cậu nhóc này. Thế nào? Lời quá phải ko?”
– “Chỉ cần Gia Huy bị mất một sơi tóc, tôi thề sẽ cho anh sống – ko – bằng – chết”_hắn nghiến răng, gằn từng chữ một.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bị cắt, để lại tiếng *tút, tút*. Khóe miệng khoét lên càng lúc càng sâu, Khánh Duy nhìn màn hình lúc ấy đã tối đen, rồi liếc Gia Huy bằng nửa con mắt.
– Cậu đã nói dối tôi.
Gia Huy thở cái khì, ko thèm đáp, nó nhắm mắt lại, vờ ngủ “Đồ ngốc”
– Khánh Đăng, để mình đi cùng cậu_Tuấn Kiệt đứng trước mặt hắn, giọng nói đầy kiên quyết_Vương Khánh Duy là một kẻ vô cùng xảo quyệt, chưa biết chừng đây chỉ là kế hoạch nhằm gây áp lực cho cậu.
– Dù có là kế hoạch gì đi chăng nữa, Gia Huy cũng là một người vô tội, mình ko thể để cậu ấy trong tay Khánh Duy và bọn đàn em của hắn được_Khánh Đăng vội ngồi vào ghế lái, mở khóa xe.
– Khánh Đăng, cậu ko thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được, nếu cậu có mệnh hệ gì, Vương-Thị sẽ ra sao?
Hạ Vi cắn mạnh môi, bước lên phía trước hất mạnh cánh tay của Tuấn Kiệt đang chắn trước đầu xe.
– Này, anh quá đáng vừa vừa thôi chứ, Gia Huy vì Thiếu Gia bạn anh mà ra nông nỗi này, bây giờ anh còn có thể nói như vậy được sao? Nếu Gia Huy có bị làm sao, tôi sẽ giết anh đấy. Tôi cầu xin sự giúp đỡ của hai người là để hai người biết một phần trách nhiệm mà ra tay cứu giúp, chứ ko phải đợi hai người suy nghĩ và đùn đẩy xem ai sẽ đi. Tôi sẽ đi cứu bạn tôi, ko cần sự thương hại của mấy người.
Hạ Vi đang quay lưng bước đi thì bị một bàn tay giữ lại_Này! Cô bình tĩnh lại đi, có ai nói là ko đi cứu bạn cô đâu chứ_Tuấn Kiệt mất hết kiên nhẫn, cậu hét lên với Hạ Vi ngang bướng trước mặt.
– Gia Huy vì tôi nên mới bị bắt cóc, tôi sẽ mang cậu ấy bình yên về trả cho cô, yên tâm.
Khánh Đăng để lại lời nói đó trước khi cho xe phóng mất hút qua chiếc cổng sắt đen của học viện.
Trước khi cái bóng lạnh lùng cô độc ấy biến mất, Tuấn Kiệt đã kịp nhìn thấy, ánh sáng đỏ từ mắt của Thiếu gia…
Vô cùng lạnh lẽo…
Dấu hiệu ko bình thường…
Chiếc xe vừa đi khỏi, điện thoại Tuấn Kiệt có tín hiệu, một tin nhắn đến. Cậu mở ra xem, là “Khánh Đăng”.
“Giúp mình định vị xem bọn chúng đang ở đâu”.
Theo chỉ dẫn của Tuấn Kiệt, Khánh Đăng đi càng lúc càng xa thành phố, ra ngoài ngoại ô. Tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt màu hổ phách phảng phất ánh sáng lạnh trên khuôn mặt anh tú.
Tại sao?
Tại sao lại là Gia Huy?
Tại sao những người bên cạnh hắn, người duy nhất mang cho hắn cảm giác ấm áp, thân thuộc, tin tưởng lại luôn gặp nguy hiểm?
Tại sao?
Tiếng gió rít bên ngoài cửa xe, ghê rợn…
Nhà kho phế thải.
Ánh nắng nhàn nhạt như muốn tắt ngay trong chốc lát, ráng chiều vàng vọt qua khung cửa sổ nhỏ trên cao, neo đậu trên người chàng trai mỏng manh đang tựa người vào ghế ngắm hoàng hôn. Thân người bất động, sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch như người đã chết, trên bắp chân trắng muốt có vết máu đã khô, đông đặc.
Bắt cóc ư?
Nó đã từng thử qua rồi, làm Thiếu gia của một Trường-Thịnh hùng hậu lớn mạnh, nó đã từng ko dưới một lần bị bắt cóc để gây áp lực cho ba nó. ông Quốc Trường. Lần đầu tiên là lúc 4 tuổi, nó bị lừa rồi bị bắt cóc. Khóc có, hoảng sợ có, gào thét có. Nhưng rồi, khi mọi thứ đã trở nên quen thuộc, thì chẳng còn nỗi sợ hãi nào hết, nó thản nhiên, bị bắt rồi lại được cứu. Có lần còn dám ngang nhiên mắng lại tên cầm đầu ko chút nao núng vì nó biết, chúng chẳng dám làm gì mình. Có chăng thì chết là hết, nhưng mà ở cái tuổi lúc bấy giờ, thì nó cũng có hiểu hết “chết” là cái gì đâu cơ chứ?
Ngày ấy, lần nào bị bắt cóc, người đến cứu cũng là ba nó, ông đánh nhau với lũ người đó, có bị thương, nhưng vẫn mỉm cười trấn an đứa con trai bé bỏng, mỗi khi nó nhìn ông với đôi mắt rưng rưng:
“Con trai thì ko được khóc, như vậy trông yếu đuối lắm. Con thấy ko, mọi chuyện đều đã qua rồi”.
Mệt quá, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, chưa uống gì, Gia Huy khá là mệt mỏi, đôi mắt bắt đầu ko tự chủ mà hoa lên. Nó thở nhè nhẹ, cố gắng nới lỏng dây trói ở phía sau, dù cổ tay đã nhuốm đầy máu, đau rát.
Trời đã sẩm tối, liệu có ai… đến cứu nó ko?
Xa xa, một chiếc Lincoln màu đen chạy vụt về hướng nhà máy bỏ hoang với tốc độ kinh hồn…
Chờ người đến cứu, chi bằng…
Chỉ cần cố gắng thêm một chút… chỉ một chút nữa thôi… cùng với sự đau buốt của cơ thể ngày càng tăng thì sợi dây cũng ko ngừng được nới lỏng, cho tới khi sợi dây “vô tình” tuột khỏi tay nó.
– Làm được rồi_nó mừng quýnh, khẽ reo lên rồi nhanh chóng cởi bỏ dây trói quanh người mình và dưới chân. Gia Huy cẩn thận quan sát xung quanh, trong nhà kho này chỉ có duy nhất một cửa sổ đã bị bịt kín, nhưng… ko phải bằng gỗ mà bởi những cành dây leo bên ngoài.
Dù sống lưng nó như hàng vạn mũi kim châm, tê tái, vai run run, mi mắt ko ngừng trĩu lại, nhưng nó vẫn phải cố gắng cầm cự, phải nhanh chóng thoát khỏi đây nếu ko muốn vì nó mà “ai đó” bị liên lụy.
Ko nghĩ ngợi thêm nữa, nó nhanh nhẹn lợi dụng thân hình nhỏ nhắn, lấy cái ghế làm bàn đạp chui ra khỏi cửa sổ.
*Phập*
– A!_nó khẽ bật ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng ngay lập tức nín bặt. Ko xong rồi, chân nó đã bị một vật gì đó sắc nhọn cứa vào, để kìm nén cơn đau, bờ môi dưới như bị nó nghiền nát.
Thật ko ngờ, xung quanh ngôi nhà này lại là một cánh rừng hoang vu, rộng lớn, và điều đó cũng đồng nghĩa với cơ hội, nó chạy đi kêu cứu là rất khó.
– Cứ chạy khỏi đây đã…
Cạch…
Một tên tướng tá bặm trợn bước vào với nụ cười vô cùng khả ố.
– Haha… Nhóc con, em sắp…
Khuôn mặt lão bỗng nhiên biến sắc, lão muốn điên lên lao ra cửa hét lớn.
– CÁC NGƯỜI CANH GÁC KIỂU GÌ VẬY HẢ?
– Xin lỗi Thiếu gia…!_tên bặm trợn khi nãy bước lên phía trước, cúi xuống khúm núm, vẻ mặt sợ sệt.
Y tức giận đá chiếc ghế dùng để trói nó khi nãy bay vào tường ko chút thương tiếc, khiến bọn đàn em phía sau đứa nào đứa nấy mặt tái mét, cắt ko còn giọt máu.
– ĐỒ NGU, CÒN KO MAU CHIA RA TÌM NGƯỜI.
– Vâng! Thưa Thiếu gia.
Ko dám chậm trễ dù chỉ là một giây, đám người đó lao vào khu rừng rậm trước mặt để tìm kiếm nó.
Còn nó, sau khi thoát khỏi ngôi nhà bỏ hoang đó, nó cố chạy thật nhanh mong sớm tìm được đường lộ hòng thoát thân. Nhưng càng đi lại càng thấy rừng cây âm u dày đặc, nó đã mệt và đuối sức lắm rồi. Người run run, như đứa trẻ lưu lạc quá mệt mỏi trong đêm đông khắc nghiệt, nhưng lại ko dám nghỉ, vì sợ rằng đám người kia sẽ nhanh chóng đuổi đến.
Phía xa xa, những bó đuốc lập lòe mờ ảo trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng hò hét gấp gáp điên cuồng khiến không gian nơi đây đã âm u kỳ bí lại càng trở nên rùng rợn.
– Mau lên, mau qua bên đó tìm đi.
– Nó bị thương rồi, chưa thể chạy xa được đâu.
– Tìm cho kỹ vào.
“Kiểu này thì chết chắc rồi”_nó khẽ rùng mình, lòng ko khỏi hoang mang, nơi sống lưng chạy dọc một luồng khí lạnh. Nó dám chắc nếu để bị bắt trở lại nơi đó một lần nữa, thì sẽ ko bao giờ có cơ hội chạy trốn thêm lần nữa.
Đám người của Khánh Duy đã đuổi tới nơi, chân nó thì sưng tấy rã rời, nên việc chạy tiếp là vô cùng khó khăn. Đành phải trốn tạm vào một bụi cây to gần đó, ngay cả thở cũng ko dám thở mạnh.
Gia Huy đang vô cùng hồi hộp thì bất ngờ… bị một bàn tay của ai đó bịt chặt miệng lại…
*Suỵt…*
Nó hốt hoảng quay lại phía sau, vì trời quá tối nên ko thể nhìn rõ mặt người đó là ai. Nhưng… nó đã mệt mỏi quá rồi, đành phó mặc số phận cho ông trời định đoạt, nếu ông trời đã cho nó sống thì ắt sẽ có người cứu nó thoát khỏi nơi này…?
– Giúp nó tỉnh lại đi_sau mệnh lệnh của người con gái duy nhất có mặt trong căn nhà này, một tên con trai mặc bộ véc đen, đeo kính đen, gấp rút tuân theo mệnh lệnh.
Nó bừng tỉnh sau một xô nước lạnh được dội thẳng vào khuôn mặt yêu kiều ko chút thương tiếc.
Trước mặt nó ko phải là đường lộ mà là một ngôi nhà hoang tồi tàn khác.
Ngồi dưới sàn, tay chân nó một lần nữa lại bị trói chặt, nó nhìn Huyền Chân trước mặt với ánh mắt chán ghét nhưng ko kém phần thách thức.
– Lại là cô?
———————–
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Leave a Reply