Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 17
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Khách sạn Dương Dương
Một đoàn người vội vã tiến vào bàn tiếp tân, khuôn mặt nghiêm nghị hỏi một nữ nhân viên.
– Cho hỏi giám đốc Vương có ở đây ko?
– Dạ… Các anh muốn gặp giám đốc của chúng tôi có việc gì ko ạ?_cô nhân viên niềm nở.
– Chúng tôi là cảnh sát, cần gặp giám đốc Vương để điều tra một số việc.
– Vâng! Vậy phiền các chờ cho một lát…
*Tại nhà hắn:
– Cậu nói cái gì?
Vương Khang đang ngồi trên ghế sofa, vừa nghe người trợ lý báo cáo tình hình thì bật dậy như một cái lò xo. Người trợ lý tái mặt, giọng run run đáp:
– Lão gia bớt giận. Tôi nghĩ chắc có lẽ đã có sự hiểu lầm.
– Còn nhầm lẫn gì nữa, mau gọi khánh Đăng về đây.
– Vâng… thưa lão gia.
Trợ lý Dương vừa rời khỏi, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, khuôn mặt trẻ trung đầy quý phái khiến người khác ko thể đoán được độ tuổi của bà. Bà Hạ vội vã tiến lại ghế sofa, nơi có một người đàn ông với khuôn mặt lãnh đạm đang ngồi đó, giọng bà dịu dàng pha chút lo lắng:
– Mình à, đã có chuyện gì vậy?
– Chi Viên! Em về rồi à? xin lỗi vì ko ra sân bay đón em được_ông Vương nhìn vợ mình đầy áy náy.
– Ko sao, nhưng ở nhà đã có chuyện gì vậy?
– Ko có chuyện gì đâu_đưa tay đặt lên vai vợ mình, ông Vương nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, có lẽ ông ko muốn bà phải lo lắng_Mà con gái vẫn khỏe chứ em?
– Vâng, Tiểu Du vẫn khỏe mình ạ, con nó bảo nhớ mình lắm đấy.
– Sao lần này nó ko về nước vậy?
– Con nó còn bận học mà mình, nghỉ hè nó sẽ về.
– Ừm… Thôi mình lên phòng nghỉ ngơi đi, giờ tôi phải đến công ty có chút việc gấp.
– Vâng… _bà Hạ nhìn chồng như có điều gì muốn hỏi nhưng sau đó lại thôi, bà mỉm cười dịu dàng_Vậy mình đi đi, nhớ đi cẩn thận đó.
– Tôi biết rồi.
Bà Hạ nhìn theo chồng cho đến khi ông Vương khuất bóng sau cánh cửa, đôi lông mày thanh tú hơi chau lại.
– Quản gia Na!
Một người phụ nữ trung tuổi từ trong bếp nhanh chân đi ra, cúi đầu cung kính_Vâng, thưa phu nhân.
– Từ khi tôi đi, ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Tôi…_người quản gia lo lắng nhìn xung quanh, sau đó cúi thấp đầu xuống_… Ko có chuyện gì đâu thưa phu nhân.
Bà Hạ bước đến gần, ghé sát vào tai bà quản gia, thì thầm:
– Đừng lo, mọi chuyện bà sắp nói ra đây… Chỉ có tôi và bà biết thôi…
Ở một căn biệt thự khác trong cùng thành phố.
– “Con vẫn khỏe chứ, Huy nhi?”
– “Dạ”
– “Ở Hàn Lâm mọi người đều tốt chứ? Ko ai gây khó khăn cho con phải ko?”
– “Dạ”
– “Tiểu Vi thì sao? Nó vẫn chăm sóc cho con chứ?”
– “Dạ, vẫn.”
– “Có chuyện gì nhớ gọi về cho ta nhé. À khi nào nghỉ hè con cùng Tiểu Vi về đây thăm ta có được ko?”
– “Dạ”
– “Thôi ta cúp máy đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Giọng ông Dương Minh có vẻ chùng xuống, có lẽ ông ko được vui vì đã lâu lắm rồi mới gọi điện về cho Gia Huy, vậy mà nó ngoài những câu “Vâng, dạ” khách sáo ra thì chẳng nói gì khác. Đến cả việc sức khỏe của ông ra sao nó cũng chẳng đả động gì đến. Hơi thất vọng nhưng ông ko buồn lắm, vì có lẽ trong suy nghĩ, ông nghĩ rằng mình ko phải là cha ruột của nó nên dẫu rằng nó có gọi ông là cha bao nhiêu năm nay thì tình cảm cha con cũng ko mấy mặn mà. Đó cũng là một điều đáng thông cảm và ko đáng trách, với lại ông cũng là một trong những người rõ hơn ai hết cái tính vô tâm cố hữu của nó.
Đặt điện thoại lên bàn, nó nhìn lên trần nhà, mặc dù trên đó chẳng có gì cả. Hẳn là ông Dương Minh ko biết, những người có vẻ bề ngoài lạnh lùng vô tâm như vậy lại là một người khi đã có tình cảm với ai thì cực kỳ sâu sắc. Nó yêu ông ko hề thua kém tình cảm với ba mẹ ruột. Ông bị bệnh lao phổi, ko nhẹ. Nó biết, rồi đến một ngày nào đó ông sẽ lại ra đi, tuy là phũ phàng và tàn nhẫn nhưng nó luôn tự nhắc mình phải biết đối diện và thừa nhận sự thật đó. Ko bao giờ gọi điện về vì nó sợ nếu có quá nhiều tình cảm thì khi ông ra đi sẽ rất đau lòng, ko hỏi thăm sức khỏe vì nếu nghe ông kể về bệnh tình đang ngày một trầm trọng chắc nó ko thể đứng vững khi nghĩ đến thời gian mình còn có cha chẳng còn bao lâu.
Nó sợ cảm giác mất mát này lắm, vì biêt rằng ông trời ko hề công bằng với mình, luôn rình rập bên cạnh để lợi dụng thời cơ cướp đi của nó mọi thứ. Nó yếu đuối? Phải, chưa một giây phút nào nó phủ nhận điều này.
– Đang suy nghĩ gì đó?
– Đang suy nghĩ gì đó?
Hắn bước vào thấy nó đã tỉnh đang ngồi dựa vào thành giường, trong lòng hắn an tâm hơn nhưng nét mặt lại tỏ ra thờ ơ.
– Ko có gì_nó mệt mỏi trả lời.
Hắn ko nói gì nữa mà tiếp tục tiến sát lại giường, bất ngờ đưa mặt vào sát mặt nó.
– Anh… anh làm gì vậy?
Nó bất ngờ trước hành động kỳ cục của hắn, đôi mắt mở trân trân nhìn mặt hắn ngày một gần, chỉ còn cách mặt nó vài mm.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên… 2 má nó, áp trán vào trán nó…
Nó ko nói được lời nào, trái tim bỗng… đập lỗi một nhịp…
– Hết sốt rồi_hắn ngồi dậy vẻ mặt tỉnh bơ.
– Gì chứ?_nó tỉnh mộng sau đó gắt lên, oán giận nhìn hắn_Bộ anh ko biết dùng nhiệt kế sao?
Ko đợi nó nói hết câu nhưng nhìn vẻ mặt thoáng ửng hồng của nó, hắn nhếch môi cười gian tà:
– Cách đó chính xác hơn, vừa đo được nhiệt độ, vừa đo được… nhịp tim.
– Anh…_mặt nó tối sầm, đang định lên tiếng chỉ trích hắn thì cánh cửa phòng bật mở, quản gia Trương bước vào trên tay là bát cháo gà nóng hổi vẫn còn nghi ngút khói, ông tiến lại gần, nhỏ giọng:
– Thiếu gia, cháo đã chín.
– Ừm… Ông để trên bàn đi.
Ông Trương vừa đi khỏi, hắn bưng bát cháo lên, nhìn sang nó, giọng hắn như ra lệnh:
– Há miệng ra.
– Ko muốn ăn_khẽ cau mày, nó nhìn ra cửa sổ.
– Em ko nghe thấy gì sao? Há miệng ra nhanh lên_hắn kiên nhẫn lặp lại.
– Tôi nói là ko đói_nó ngang bướng.
– Sao hay là em muốn anh “mớm” cho em đây?
Lời “đe dọa” của Khánh Đăng hiệu quả đến bất ngờ, ngay lập tức nó quay lại, nhăn mặt mở miệng ra. Hắn cười thỏa mãn sau đó xúc một thìa cháo lớn, thổi thổi vài cái rồi cẩn thận “đổ” thìa cháo vào miệng nó.
– Có ngon ko?
– Ừm…_nó nhẹ nhàng gật đầu.
Cứ như vậy bụng nó nhanh chóng “phình” lên no căng. Ăn cháo xong, hắn tiếp tục ra lệnh:
– Giờ thì ngồi yên ở đây để anh đi lấy thuốc_trước khi đi hắn còn bồi thêm cho nó một câu sock óc_Còn ko nghe lời nữa anh sẽ… hun em “thường xuyên” hơn đó.
Nó đứng hình nhìn hắn tự kiêu bước ra khỏi cửa.
Cho nó uống thuốc xong hắn cũng vẫn ở đó ko đi đâu, ko hiểu là sách gì mà thấy hắn cứ đọc suốt từ sáng đến tối, đọc hết quyển này tới quyển khác. Thật ko ngờ một kẻ lạnh lùng, độc đoán như hắn lại có thể ở lỳ một chỗ giống như con mọt sách thế này.
– Này…
– Gì?
Khánh Đăng trả lời nhưng ko nhìn nó, bực mình nó len lén ngồi dậy, thật nhẹ nó vén chăn bước xuống giường, người nó vẫn còn hơi ê ẩm nhưng thật ko ngờ chân nó lại đau đến như vậy. Đi cà nhắc nó bước ra tới cửa mà hắn ko hề hay biết chỉ cho tới khi tiếng cánh cửa bật mở, hắn mới giật mình đứng dậy, vội vàng bước tới nắm lấy tay nó.
– Định đi đâu vậy?
Nó cau mày làm mặt giận dỗi_Xuống nhà chơi.
Thật ko ngờ từ khi quen biết hắn, cuốn từ điển sơ xài của nó đã phong phú hơn rất nhiều khi thêm vào 2 chữ “giận dỗi”
– Đã nói nằm im sao ko nghe?
– Nằm mãi một chỗ như vậy, khó chịu lắm.
– Hữm???
Khuôn mặt hắn thoáng chau lại rồi cũng nhanh chóng giãn ra, bước về phía chiếc tủ quần áo khổng lồ, hắn lấy ra một chiếc áo khoác cổ lông sang trọng nhưng ko kém phần trẻ trung năng động khoác lên người cho nó rồi vòng tay nhấc bổng nó lên.
– Anh… anh làm gì nữa vậy?
– Thì em muốn đi chơi mà.
Nó ko còn sức giẫy giụa nữa đành để hắn bế xuống lầu, trợ lý Dương ngạc nhiên:
– Thiếu gia…?
– Chuẩn bị đi, vợ tôi muốn ra ngoài… Hóng gió.
– Dạ vâng vâng… Tôi chuẩn bị ngay ạ.
Mặt nó thoáng ửng hồng khi bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của trợ lý Dương.
Bế nó ra xe, hắn và nó ngồi ở ghế sau, tên vệ sĩ cho xe lăn bánh. Đi được một lúc bỗng hắn lấy ra một chiếc khăn mềm, nhẹ nhàng bịt vào mắt nó.
– Anh làm gì vậy?
– Cho em một bất ngờ.
Nó ko hỏi gì thêm mặc dù ko biết hắn có ý định gì, nhưng nó có thể chắc chắn một điều hắn sẽ ko làm hại nó đâu.
Gia Huy ngoan ngoãn ngồi im cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn đang nắm chặt lấy bàn tay nó. Bàn tay ấy thật sự rất ấm áp…
Ko thể nhìn ra ngoài nữa nhưng nó nhận thấy được xe đã dừng lại.
Hắn bế nó xuống xe, từ từ tháo chiếc khăn ra, thả tự do cho tầm nhìn của nó.
– Có thích ko?
Khung cảnh trước mắt làm nó ko nói nên lời, vẫn là bãi cỏ nhìn sang phía cây cầu đầy màu sắc, vẫn những tòa nhà rực ánh đèn nhưng có một điểm khác biệt… Dưới bãi cỏ lấp lánh là hàng ngàn tia sáng lung linh huyền ảo từ những cây pháo hoa được cắm thành hình trái tim rất to.
– … Đẹp quá!
– Cho em nè!
Nó vẫn chưa hết bất ngờ thì Khánh Đăng đã đưa cho nó một cây pháo hoa rồi kéo nó ngồi vào giữa hình trái tim. Nó nhận lấy cây pháo hoa từ tay hắn, thích thú đưa qua đưa lại làm hắn “hồi hộp”
– Nè… Đưa ra xa đi, cẩn thận kẻo cháy bây giờ.
– Hông, đẹp mà.
Nó liên tục giơ cái thứ nguy hiểm đó lại gần hắn, mặc cho hắn càu nhàu:
– Gia Huy! Dừng lại ngay.
– Ko. Hihi…
Hắn đơ toàn tập khi bắt gặp nụ cười thuần khiết của nó nhưng cũng vô cùng hối hận khi bày ra trò này. Nhanh tay hắn chộp lấy đồ chơi của nó cắm xuống đất:
– Bây giờ nó là hiệnn vật, chỉ được nhìn thôi cấm sờ.
Nó xị mặt xuống, đôi mắt “thèm thuồng” nhìn những cây pháo hoa sáng lấp lánh.
– Thiếu gia!
Tên vệ sĩ hình như đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, đưa cho hắn một chai rượu cùng hai cái ly thủy tinh.
– Cho em nè!
Khánh Đăng rót rượu ra hai cái ly, đưa cho nó một ly, đang khát nó tu một hơi cạn luôn. Hắn ko ngờ “tửu lượng” của nó lại khá như vậy, nhìn nó chăm chăm hỏi:
– Thấy sao?
Nó tỉnh như sáo
– Ngon. Cho thêm ly nữa.
Như lần trước, lần này nó cũng uống sạch, nhưng ko hiểu sao, càng uống nó càng khát, càng uống nó lại càng thấy… Vui.
– Nữa y.
Sau 3 ly đầy nó bắt đầu thấy lâng lâng, nhưng thứ này quá ngon, nó ko thể “cầm lòng” thêm nữa.
– Miếng nữa y.
Nó như biến thành một con người khác, hoàn toàn ko giống với một Trần Gia Huy lạnh lùng, lãnh đạm của mọi ngày. Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó… Ko ổn.
– Biết đây là gì ko?
– Hông. Nhưng ngon.
– Rượu đó cậu hai. Uống rượu mà cứ như nước lã vậy.
Hắn quát nó nhưng hình như ko có tác dụng thì phải.
– Ko ngờ uống rượu lại thú vị như vậy. Thông báo cho anh biết, từ giờ tôi cũng thích thứ này.
– Cái… cái gì?
– Cái… cái gì?
Mặc kệ hắn ngạc nhiên, nó tiếp tục ra lệnh:
– Rót cho ta.
– Đừng mơ động tới một giọt nào nữa.
Ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng bá đạo giờ đây đã ko còn chút tác dụng nào nữa. Khánh Đăng đang định đứng lên dẹp chai rượu thì nó nhào tới, nó lỡ đà nhưng hắn ko kịp phản ứng nên hậu quả là cả hai nằm dài trên bãi cỏ. Chai rượu rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh, nằm trên người hắn nó tiếc nuối:
– Chậc… Đổ rồi, cũng tại anh hết… Phải phạt mới được…
– Hả???
Ko đợi hắn lấy lại phong độ, nó nhích người lên kề mặt sát mặt hắn cười đểu giả:
– Em sẽ hôn anh!
Hắn thật ko ngờ khi say rượu nó lại “to gan” đến vậy, gương mặt thanh tú xinh đẹp ửng hồng cùng đôi môi anh đào mọng nước đang chu ra như mời gọi… Tim hắn bỗng đập lỗi đi một nhịp…
Nó vẫn tiếp tục cúi sát xuống, hắn luồn một tay vào mái tóc mềm mại của nó, khép đôi mi lại… Chờ đợi.
1s…
2s…
3s…
Ko thấy “cảm giác lạ” hắn mở mắt ra thì thấy nó đang lờ đờ nhìn hắn, miệng nở nụ cười gian trá nhất.
– Ha ha… Đang “mơ tưởng” tới việc hôn em sao?
Khánh Đăng cứng họng, ko ngờ khi say nó lại dám dùng chiêu này với hắn. Thấy hắn ko nói nên lời nó nhếch môi cười thỏa mãn, khẽ cúi xuống thấp hơn, nó nói giọng đầy mê hoặc:
– Đùa thôi, phải hôn anh chứ. Nhất định phải hôn…
Lần này rút kinh nghiệm đợt một, hắn ko vội vàng nhắm mắt nữa, nhưng nhìn nó ko có vẻ gì là xí gạt hắn “tập 2” cả. Nó cúi sát vào mặt hắn, mắt nhắm nghiền và…
*Bụp*
Mắt hắn từ nãy tới giờ vẫn mở to ko hề chớp và đang “hồi gay cấn” thì nó lại gục mặt xuống vai hắn ngáy o o. Sau một lúc ngỡ ngàng hắn mới bật cười thành tiếng, đưa tay véo nhẹ lên hai má phúng phính của nó, hắn khẽ lẩm bẩm:
– Cái cậu nhóc này, làm mình hồi hộp quá…
Như nhớ ra mình vừa thêm 2 từ “hồi hộp” vào từ điển, Khánh Đăng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị cố hữu. Lạnh lùng quyết đoán mới chính là bản chất thật của hắn.
Bế nó vào xe, hắn ra lệnh:
– Về nhà!
30p’ sau:
Mấy ngày qua luôn ngủ cùng giường với nó hắn đã quen rồi, hắn ko nỡ từ bỏ cái cảm giác ấm áp và mùi hương dịu dàng tỏa ra từ người nó. Khuôn mặt thiên thần xinh đẹp cùng hơi thở đều đặn làm dịu đi trái tim băng lãnh của hắn.
Hôn nhẹ lên trán nó, ánh mắt hắn dịu dàng:
– Cứng đầu… rút cuộc đâu mới là con người thật của em chứ?
———————–
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Leave a Reply