Truyện gay: Anh sẽ là Jack Frost của em – Chap 5
Tác giả: Sơn Tùng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mấy hôm nay nó cứ bị trong tình trạng quá tải vì phải ôn thi. Đầu óc nó lúc này chắc chỉ toàn là một mớ công thức lượng giác với mấy cái phân tích hình tượng nhân vật. Chắc chết
Một lần ngồi trên xe buýt, thấy nó đang thao thao bất tuyệt mấy dòng phân tích văn học, anh liền hỏi:
– Sắp thi rồi à?
– Vâng. Em đang chết ngạt trong đống bài tập đây này – nó nói mà vẫn nhìn chằm chằm vào quyển vở
– Vậy muốn đi chơi xả stress không? Chiều nay anh qua đón nhé
– Thôi em không đi đâu. Sắp thi rồi ai lại đi chơi. Thi xong rồi đi
– Em không biết người ta nói “cố quá là quá cố” à? Thôi không nói nhiều nữa. Đưa anh số điện thoại đây lúc nào qua anh nháy máy
– Rồi thì đi. 4h chiều nhé
Nó chào anh rồi chạy vào trường. Lên đến lớp, nó đi ra ngay chỗ còn Trang rồi nói:
– Mày ơi chiều nay anh ý rủ tao đi chơi m ạ
– Anh nào?
– Cái anh mà tao bảo giống Jack Frost ý. À quên, tên anh ý là Quân. Tao nên mặc gì đây hả mày?
– Yên tâm đi. Tí nữa tao qua nhà tư vấn trang phục cho. Đảm bảo anh ý không dời mắt khỏi mày được luôn hehe
– Ok. Tan học qua luôn nhé
Hôm đấy ngồi học, nó chỉ muốn cho hết tiết thật nhanh để được đi chơi với anh. Lần đầu tiên được đi chơi với người mình thích bao giờ cũng đem đến cho con người ta những cảm giác thích thú, hồi hộp đan xen
Ngày học kết thúc, nó cùng con Trang lao ngay về nhà theo đúng nghĩa đen luôn. Hai đứa phải mất gần một tiếng để chọn đồ mặc sao cho phù hợp với buổi đi chơi đầu tiên. Phòng nó la liệt toàn quần áo. Cứ chỗ nào có mặt phẳng là nó để quần áo lên. Cảm tưởng như nó có thể bơi trong đống đồ cũng được ấy chứ
– Khiếp, mày có bao nhiêu bộ đồ vậy?
– Chỗ này ấy hả. Thì chắc cũng chỉ tầm hai chục cái áo với chục cái quần chứ mấy. Mà mày xem đội cái mũ này có hợp không?
– Thôi đừng. Đội cái này đi….Xong chắc phải mặc cái áo này…À không, cái này đi…
Cuối cùng thì quá trình chọn đồ phai nói là vô cùng gian nan đã kết thúc. Ngắm mình trong gương, nó vô cùng hài lòng với diện mạo này. Chắc anh sẽ thích lắm đây. Nhất định là thế
– Cảm ơn Trang nha. Hôm nào sẽ khao Trang ăn hihi
– Nhớ nhé. Bít tết đó
….
– Đùa thôi. Bạn bè giúp nhau chỉ cần cốc trà sữa là được rồi. Thôi về đây. Chúc may mắn nhé
– Ok, thank you
4h chiều anh đến, rồi cả hai cùng ngồi trên con xe môtô mà vi vu quá các con phố Hà Nội. Nó thực sự rất muốn ôm anh, nhưng rồi lại ngại. Sự thực thì nó cũng chẳng dám lộ liễu ngay giữa chốn đông người thế này, nên chỉ ngồi yên thôi
– Em muốn đi đâu? – anh hỏi nó
– Ờm, em không biết. Em cũng không hay đi chơi riêng lắm. Anh đi đâu thì em đi đấy vậy
– Ai lại thế bao giờ. Thế em thích đi uống cà phê hay đi xem phim hay đi vận động nào. À hay đi trượt băng ở Royal nhé?
– Em mới trượt patanh thôi chưa trượt băng bao giờ hết
– Thì anh dậy cho, lo gì. Đi nhé
– Ừm – nó khẽ gật đầu
Nhiều lần nó đến Royal xem người ta trượt băng mà cũng thấy thèm. Nó muốn thử trượt một lần nhưng bố mẹ bảo là biết trượt thì hẵng trượt chứ vào đấy phí tiền lắm. Nên nó lại thôi.
Đứng trên sân băng lúc này mà nó cảm tưởng như sắp sửa đóng băng vào rồi. Lạnh quá. Chân no run bần bật thế này thì khó mà giữ được thăng bằng. Và y như rằng vừa trượt được hai mét nó đã ngã cái oạch. Mông nó chạm vào băng lạnh toát. Nhưng rồi anh trượt đến bên cạnh, đỡ nó dậy rồi nắm lấy tay nó. Mặt nó bất giác đỏ lên như một phản ứng tự nhiên của con người khi ngượng. Anh thấy vậy nhưng cũng không chịu bỏ ra, mà vẫn cứ thế kéo nó trên sân băng.
– Thế nào? Thích chứ?
– Em đang chết rét rồi đây này
– Thì tí nữa anh dẫn em đi uống cà phê là hết rét chứ gì – anh cười toe toét
Tim nó bất giác đập lệch một nhịp khi nhìn thấy nụ cười ấy, Nụ cười hở lợi dễ thương bậc nhất mà nó từng thấy. Một nụ cười hết sức thoải mái, tự nhiên đem lại cảm giác bình yên trong lòng nó
Rồi dần dần nó cũng quen hơn nên không bị té ngã nữa. Nhưng nó lại chưa biết dừng như thế nào nên mỗi lần muốn dừng lại là nó lại đâm sầm vào tường hoặc đâm vào một ai đó. Anh thấy vậy chỉ cười. Cười vì sự ngốc nghếch, cười vì sự hồn nhiên của nó. Chính điều ấy đã làm cho anh xiêu lòng. Thậm chí nhiều lần trong giấc ngủ, anh cũng mơ thấy nó, một đứa nhóc quá đỗi dễ thương so với cái tuổi 16 của nó.
Sau vài lần đâm vào tường như vậy, nó đâm ra choáng váng và muốn ngồi nghỉ. Anh trượt lại gần và hỏi:
– Sao thế. Em mệt à?
– Không. Em hơi choáng tí thôi. Chắc tại em đâm vào tường nhiều quá hihi
– Vậy ngồi đây xem anh biểu diễn nha nhóc
Nói rồi anh trượt ra xa và bắt đầu màn trượt băng khiến nó phải há hốc mồm mỗi khi nhớ lại.
– Anh học trượt băng ở đâu vậy?
– Ngày bé anh sống ở Mỹ nên cũng được trượt băng nhiều rồi nên mới quen thế này đấy chứ. Nếu không chắc cũng giống em mất haha
– Ý anh là em trượt kém chứ gì. Thì đúng rồi mà, tại em đã được trượt bao giờ đâu
– Thôi bây giờ thích đi đâu nữa nào? Đi nhà ma nhé?
– Thôi sợ lắm em không đi đâu
– 16 tuổi rồi mà vẫn còn sợ ma là sao?
– Thì 16 tuổi vẫn có quyền sợ mà chứ. Em không đi đâu
– Đi đi cho biết. Mà có anh ở đây rồi sợ gì. Có con ma nào dám đụng đến em á, anh tẩn luôn
Và một lần nữa trí tò mò của nó lại bị kích thích. Mà nó thì chưa bao giờ chiến thắng được nỗi tò mò cả, vậy nên chiêu dụ dỗ của anh đã thành công.
Thực ra anh phải lôi bằng được nó vào nhà ma vì anh hy vọng rằng nếu nó sợ quá thì sẽ ôm chầm lấy anh, và anh sẽ có cơ hội được bảo vệ người mình yêu. Nói thế chứ anh cũng thấy hơi áy náy khi nỡ đối xử như thế với nó, nhưng vì tình yêu mà. Và anh quyết định sẽ chôn giấu bí mật này mãi mãi
Về phần nó. Là một đứa vô địch sợ ma, nên khi mới chỉ bước vào thôi nó đã nhắm tịt mắt lại và bám chặt lấy cánh tay anh rồi. Có mấy lần nó cũng dũng cảm và nó anh khích lệ nên thử mở mắt ra xem thế nào.
Nhưng ngay sau khi gặp con ma tóc dài nhảy bổ xuống hay con ma máu me be bét chồm lên từ dưới hố thì nó lại khóc thét lên. Tiếng thét của nó thì chói tai luôn, làm cho trên cửa kính dễ phải có vài vết nứt ý chứ. Thế mà anh lại đi ngày cạnh nó, nên khi tiếng hét thoát ra từ khuôn miệng nó thì anh tưởng như mình vừa nghe bom nổ bên tai
Kết thúc là không những không được ôm , mà anh còn bị tiếng hét của nó tra tấn lỗ tai
– Huhuhuhu lần sau em không dám đi nhà ma nữa đâu – nó nói như thế khi vừa từ nhà ma bước ra
– Anh cũng nghĩ thế thật. Mấy lần em hét anh muốn thủng màng nhĩ luôn ý
– Haha thật hả? Sorry nha – nó cười tít mắt rồi bước đi
Lạ thật đấy. Mới giây trước còn khóc om sòm, vậy mà lúc này lại cười sảng khoái. Con người đúng là lạ. Liệu có phải tình yêu làm họ trở nên như vậy?
– Rồi, bây giờ nhóc muốn đi đâu nữa nào?
– Thôi cũng sắp tối rồi, anh chở em về nhà đi
– Về là về thế nào? Phải đi chơi nữa chứ. Em không muốn đi chơi với anh nữa à?
– Ừ thì…có. Nhưng em sợ mẹ mắng
– Mẹ thì xin phép được mà. Với lại em cũng 16 tuổi rồi đi chơi khuya với bạn một tí cũng là bình thường mà
– Thôi được rồi để em gọi điện thử xem sao
“Alo”
“Mẹ ạ. Con Hiếu đây”
“Mày đang đi đâu đấy Hiếu?”
“Mẹ ơi. Hôm nay bạn con rủ đi chơi, chắc con về muộn đấy ạ. Cả nhà đừng chờ con nhé”
“Con với chả cái, mới nứt mắt ra đã đòi đi chơi đi bời. Chơi gì thì cũng cẩn thận đấy nhé. Mấy giờ về?”
“Chắc 9 rưỡi 10 giờ thôi ạ”
“Nhớ về đúng giờ đấy”
“Vâng ạ”
Nó mừng rỡ dập máy rồi quay sang hớn hở nói với anh:
– May quá mẹ em đồng ý rồi
– Thấy chưa anh đã bảo rồi mà. Thế bây giờ muốn đi đâu nữa nào?
– Em cũng chưa nghĩ ra. Thế anh định đi đâu?
– Bây giờ cũng tối rồi. Chắc chỉ có đi ăn thôi. Em muốn đi đâu ăn?
– Em cũng không biết
– Hay về nhà anh nhé?
– Em cũng không chắc. Nhà anh có ai không?
– Không, chỉ có mình anh thôi. Xong gọi đồ về ăn
– Ok, vậy qua nhà anh đi
Ngồi trên xe lướt qua những con phố sầm uất rực sáng ánh đèn của Hà Nội, lòng nó chợt trải dài mênh mang. Nó suy nghĩ về nhiều thứ. Về anh, về nó, về cuộc sống hiện tại của mình, về mối tình cách đây hai năm…Và như có ai đó điều khiển, nó vòng tay ôm lấy anh một cách vô thức, không suy nghĩ, thật nhẹ nhàng, như thể nó sợ làm anh giật mình. Thật ra không hẳn là nó không suy nghĩ. Nó đã nghĩ rằng là nó muốn ôm anh. Nó đã nghĩ rằng là với bộ dạng này, thì dù có người nhìn thấy người ta cũng không biết đó là con trai hay con gái. Vậy nên nó đã liều lĩnh mà ôm lấy anh. Và nó biết rằng mình đã làm đúng
——————–
Thuộc truyện: [FULL] Anh sẽ là Jack Frost của em – by Sơn Tùng
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 3
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 4
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 5
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 6
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 7
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 8
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 9
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 10
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 11
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 12
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 13
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 14
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 15
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 16
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 17
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 18
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 19
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 20
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 21 - Chap cuối
Leave a Reply