Truyện gay: Anh sẽ là Jack Frost của em – Chap 16
Tác giả: Sơn Tùng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
~ Mấy ngày sau ~
Bây giờ đã là 11h45’ đêm rồi, nhưng nó vẫn còn đang thức. Bình thường giờ này là nó đi ngủ lâu rồi, nhưng hôm nay thì khác. Nó đang rất hào hứng chờ đến 0h0’ ngày mai. Hào hứng đến mức không ngủ được. Chả là mai nó sẽ tạm biệt tuổi 16 và bước sang tuổi 17. Mà trước sinh nhật mình thì có ai mà không hào hứng, không phấn khích cơ chứ ? Nằm trên giường bấm điện thoại lướt facebook, nó chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để đến ngày mai. Mai sẽ là ngày cực kỳ đáng nhớ đây. Anh nói là sẽ có bất ngờ cho nó. Nó năn nỉ thế nào anh cũng không chịu nói. Anh bảo: “Đó là bí mật không thể bật mí. Đã gọi là bí mật thì làm sao mà tiết lộ sớm được đúng không bảo bối ?” Thế là nó đành ngậm ngùi chờ đến ngày mai
Từ 9h tối Trang với Hạnh đã zalo với nó hỏi han nói chuyện các kiểu. Hò mãi chúng nó mới chịu tha cho, chứ không thì còn buôn đến 12h mất. Nó cứ chờ tin nhắn của anh, nhưng anh bảo là cứ đi ngủ trước đi, xong sáng hôm sau tỉnh dậy nhận được tin nhắn nó mới lãng mạn. Nhưng nó nhất quyết muốn thức, đợi tin nhắn đến lúc 0h0’ của anh
11h58…..11h59….0h00…
Nó úp mặt vào gối hét thật to, rồi tự cười một mình sung sướng. Trang và Hạnh là hai đứa chúc mừng sinh nhật đầu tiên. Cả tin nhắn, zalo lẫn facebook. Có vài đứa nữa cũng gửi tin nhắn chúc mừng. Nhưng nó vẫn chờ tin nhắn của anh. Mãi một lúc lâu….
0h30’. Nó buồn ngủ quá, không thể chờ được nữa, bèn đi ngủ, trong lòng hơi buồn tí tẹo. Nó biết là anh sẽ không quên sinh nhật nó đâu, nhưng nó vẫn cứ nghĩ anh sẽ là người đầu tiên nhắn tin chúc mừng cơ
………………
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Việc đầu tiên nó làm là giở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. Đúng là anh có gửi, lúc 1h.
“Chúc mừng sinh nhật bảo bối ! Có thể em nghĩ là anh đúng là đồ đáng ghét khi không phải là người chúc mừng sinh nhật em đầu tiên. Nhưng là anh cố tình thức đến lúc em sinh ra mới nhắn tin đó. 1h đúng không nhỉ ? Thấy chồng em siêu chưa ? Haha. Chúc bảo bối tuổi mới luôn đáng yêu như bây giờ này, luôn dễ thương như bây giờ này, và chúc cho bảo bối nướng bánh ngày càng giỏi nhé. Cũng chúc bảo bối mãi hạnh phúc với chồng yêu này. Chúc cho bảo bối bớt đanh đá đi, đừng bắt nạt chồng nữa này. Chúc cho nụ cười của bảo bối cứ mãi đẹp như bây giờ này. Chúc mừng sinh nhật bảo bối. Yêu em. Love u chiu chiu !!!! <3”
Đọc xong tin nhắn của anh mà nó cứ tủm tỉm cười. Lời chúc đáng yêu ngoài sức tưởng tượng luôn. Nó vội vàng ra khỏi giường, mặc quần áo thật nhanh rồi xuống nhà
– Chúc mừng snh nhật nhé. Tôi làm bánh gato cho đây này. Có tốt không hả ? – chị nó trêu
– Hihi. Thank you bà chị – nó nói rồi ôm lấy chị mình, khiến chị giật mình, nhưng cũng nhanh chóng ôm lại nó
– Có ăn luôn không ?
– Thôi anh Quân đang đợi ngoài kia. Em cầm đến lớp ăn cũng được. Bye bye
Nó cẩn thận cho bánh vào một cái hộp rồi đi ra ngoài
– Chúc mừng sinh nhật bảo bối – anh nói
– Hihi thanh you anh. Tin nhắn của anh đáng yêu thế ?
– Đáng yêu đúng không ? Anh biết mà. Hộp gì thế bảo bối ?
– Chị em làm bánh gato ý mà. Mang đến lớp cho chúng nó ăn cùng
– Thế anh có phần không ?
– Thích thì khi nào em làm cho anh ăn
– Đùa thôi. Ăn gì chứ. Toàn bôi kem lên người nhau thôi
– Haha. Anh vẫn nhớ vụ đấy cơ à ? Thôi đi đi anh
Anh đèo nó đến trường, và khi thả nó xuống, như một thói quen, anh lại thơm một cái vào má nó. Nhưng cả hai không ngờ hành động đó đã bị anh Tuấn thu vào mắt. Anh thấy hơi hụt hẫng, vì khi nhìn thấy nó đến, anh đã rất vui. Anh còn chuẩn bị cả quà sinh nhật cho nó nữa, vì anh biết hôm nay là sinh nhật nó mà. Nhưng nhìn thấy cảnh đó, không hiểu sao anh lại đau vô cùng. Dẫu vẫn biết mình chỉ là người thứ ba, nhưng anh không thể ngăn cản tình yêu dành cho nó. Thứ tình cảm đó mãnh liệt hơn tất cả những tình cảm khác mà anh từng có. Đây không phải là lần đầu tiên anh yêu một người, nhưng tình yêu dành cho nó rất khác, khác hoàn toàn mà chính anh cũng không giải thích được
Vào trong trường, tình cờ gặp anh Tuấn, nó vẫn hồn nhiên bắt chuyện
– A anh Tuấn. Anh làm gì mà thẫn thờ vậy ? Nhớ người yêu sao ?
– Haha, làm gì có. Hộp gì thế ?
– À, hôm nay là sinh nhật em, nên em mang bánh đến liên hoan ở lớp
– Ô thế à. Anh không biết. Chúc mừng sinh nhật em nhé
– Cảm ơn anh. Merci !!!!
– Ái chà. Cũng biết tiếng Pháp cơ à ?
– Hì hì, em biết có chút thôi ý mà – nó mỉm cười – Thôi em lên lớp đây. Bye anh.
Nói rồi nó chạy lên lớp, để lại anh phía sau cùng với nỗi buồn man mác. Nhưng anh cũng hy vọng, hy vọng rằng nó sẽ thích anh, vì nó đã nói chuyện với anh bằng tiếng Pháp mà. Tiếng Pháp là thứ tiếng của tình yêu đó. Liệu anh có quyền được hy vọng rằng nó có tình cảm với anh không nhỉ ?
Vừa lên đến lớp, tai nó bị công phá bởi tiếng hét chói tai:
– Chúc mừng sinh nhật Hiếu. Happy birthday. Hú hú hú
Thằng Hiếu ngỡ ngàng, xúc động, rồi toe toét cười. Con Trang và con Hạnh chạy đến rồi đồng thanh hô:
– Hugggg !!!!
Ba đứa ôm nhau, cười nói thích thú.
– Cảm ơn chúng mày. Love you – nó cười nói
– Hiếu, lại đây xem quà của bọn tao này
Con Trang kéo nó ra bàn mình. Trên đó có một hộp quà màu xanh nước biển, kèm theo hai tấm thiệp viết lời chúc
– Mở quà đi Hiếu – Trang giục
Thằng Hiếu mở quà, thốt lên đầy thích thú và phấn khích
– Wowwww!!!! Đẹp thế. Cảm ơn hai bạn nha. Tui thích lắm đó hà
Thằng Hiếu cảm ơn bằng giọng trẻ con miền Nam đặc trưng của nó. Quà của nó là cái áo hoodie in hình Jack Frost. Khỏi phải nói là nó vui thế nào. Món quà quá là tuyệt vời luôn. Nó ngắm nghía một thôi một hồi rồi mặc vào. Vừa như in. Cả ba đứa lại ôm nhau lần nữa. Chắc ai trong lớp nhìn thấy cũng ghen tỵ với tình bạn của ba đứa chúng nó quá.
– Ủa ? Thế cái này là của ai vậy ? – nó ngạc nhiên khi phát hiện ra có một gói quà trong ngăn bàn
– Ơ. Bọn tao không biết. Của ai để quên à ?
– Có thiệp này. Ế, hình như là quà tặng sinh nhật mày đó Hiếu
– Không phải của chúng mày à ? Lạ nhỉ. Ai tặng mới được chứ nhỉ ?
– Ở đây có ghi là “kẻ ngưỡng mộ bí mật a.k.a người thầm thích em” này. Ú ù, Hiếu có người thích thầm kìa. Thích nhá – con Trang trầm trồ
– Mở quà xem là gì đi Hiếu
Nó mở món quà thứ hai. Và cả ba cùng ngạc nhiên khi phát hiện đó là một Jack Frost nhồi bông
– Wowwww!!! Ai mà tâm lí vậy ? Biết Hiếu thích Jack Frost hả ? Ai thế mày ?
– Tao cũng không đoán ra
– Lạ thật đấy. Có khi nào phải điều tra không nhỉ ? – con Trang gợi ý
– Được đấy – Hạnh tán thành – cứ để việc điều tra cho bộ đôi thám tử này. Bọn tao sẽ giải quyết cho
– OK. Vậy nhờ chúng mày nhé. Còn bây giờ thì…..tôi trả công trước cho hai người bằng bánh gato nhà làm này.
– Wowwww!!! Ngon thế. Ăn thôi
Chiếc bánh gato không chỉ có tác động đến ba cái bụng đói ngấu nghiến kia, mà những đứa khác cũng xúm vào thưởng thức. Ai cũng vui vẻ thưởng thức cái bánh. Tiếng cười rộn rã vang khắp lớp học. Hôm nay ở lớp thật là vui. Bọn bạn cũng chúc mừng sinh nhật nó. Tuy không có quà nhưng tấm lòng là chính mà.
Tan học, anh đèo nó về nhà. Trước khi nó kịp chạy mở cổng chạy vào, anh còn kịp dặn:
– Tối nay 6h30 anh qua đón nhé. Sẽ có điều bất ngờ đấy. Đừng quên
– Anh biết em thích sự bất ngờ mà. Làm sao mà quên được chứ. Hihi.
Nó cười rồi đẩy cổng đi vào nhà. Hừ hừ, hôm nay lạnh thật đấy. Ngồi trong nhà nghe gió thôi vù vù ở ngoài cảm giác như sắp có yêu quái tấn công vậy đó. Nó ăn nhanh rồi lên phòng đắp chăn nằm xem tivi. Điều này quả thực rất là dễ chịu.
Đến chiều, nó học bài một chút, rồi chuẩn bị quần áo để tối nay đi chơi sinh nhật với anh. Con mèo nằm trên giường cứ nhìn nó đi đi lại lại trong phòng cùng mấy bộ quần áo trên tay với vẻ mặt khó hiểu
– Ê mèo cưng ! Em nghĩ anh nên mặc bộ này ? Hay bộ này ?…À không được. Mặc bộ này thì chết rét à. Hay cái này nhỉ ? Trông chẳng hợp tí nào
Nó cứ vừa nói chuyện với con mèo, vừa bới tung tủ quần áo lên. Thằng Hiếu có cái tật, mà nói đúng ra thì đó chỉ là thói quen thôi, là cứ tự nói chuyện với mình, hoặc với con mèo của mình. Người không hiểu thì sẽ nghĩ nó bị chập cheng hay bị ấm đầu gì đó tương tự vậy, nhưng í tai biết rằng việc nó tự nói chuyện một mình, là do nó phải sống trong sự cô đơn quá lâu rồi. Lúc nào cũng chỉ có mình nó ở nhà với bốn bức tường. Bố mẹ thì đi làm đến chiều tối mới về. Chị nó cũng vậy. Thế nên nó mới không có ai để trò chuyện. Chỉ có mình đối diện với chính mình trong nỗi cô đơn mà thôi.
Nhưng nó thấy điều đó không có gì là sai trái hay dở hơi cả. Nó thích đặt ra những câu hỏi rồi tự mình trả lời, tự mình giải quyết vấn đề, tức là nó đã tự mình giải quyết vấn đề đó, tức là nó đã biết gượt qua chính vấn đề của mình, và rất tự lập chứ sao nữa. Thế mà ngày trước bố mẹ cứ bảo nó không biết tự lập là gì đi. Bây giờ nó chả tự lập quá đi ấy chứ
Cuối cùng nó quyết định sẽ mặc thêm một cái áo nỉ, một cái áo lông có mũ, đội thêm một cái mũ len và quàng thêm khăn nữa. Nhét xong cơ thể vào mấy cái áo to sụ, nó nhìn mình trong gương mà tí ngã ngửa. Trông nó chả khác gì mấy con gấu Bắc cực béo ục ịch cả. Nhưng nó lại thấy vui vì nhờ đó, nó có thể đi với cái dáng giống của con chim cánh cụt. Nó cực kỳ thích mấy con chim cánh cụt bé bé xinh xinh dễ thương ấy nhớ
6h30 anh đến. Nó mở cổng bước ra với bộ dạng của một con gấu Bắc cực và với dáng đi của một con chim cánh cụt. hai tay thậm chí còn không khép vào được. Nhìn thấy nó khiến anh bụm miệng nín cười mà hỏi:
– Bảo bối à. Em mặc cái gì vậy ?
– Trời lạnh mà. Hic hic
– Trông em chẳng khác gì một con gấu bông cỡ người luôn ý
– Là vì em tốt bụng nên quyết định mặc nhiều đồ như vậy để làm cái túi sưởi ấm di động cho mọi người đó. Em sẽ treo thêm một cái biển “free hugs” nữa để những ai cần thì em sẽ ủ ấm cho họ. Anh thấy em có tốt bụng không hả ?
– Tốt nhất trần đời luôn. À đúng rồi. Anh thấy em giống Baymax đó. Giống từ ngoại hình đến cách đi luôn
– Oh, vậy thì em sẽ đến trước mặt anh và nói: “Tôi là Baymax-Hiếu, chuyên viên chăm sóc sức khỏe của bạn. Trên thang đo từ 1-10, bạn đánh giá độ đau ở mức nào ?? – nó đùa
– Tôi bị đau ở trên môi này này. Hình như bị xước thì phải – anh cũng hùa theo – Baymax biết phải chữa kiểu gì không ?
Nó lăc đầu
– Thế thì để tôi chỉ cho nhé. Lại đây
Nó dí sát mặt lại lắng nghe
– Gần nữa đi – giọng anh thì thầm
Nó lại tiến sát hơn
– Gần nữa – lần này giọng anh còn nhẹ hơn cả cơn gió
Đến lần thứ ba khi nó tiến sát mặt mình lại gần mặt anh, thì anh bất chợt hôn “chụt” nó một cái thật nhanh rồi phá lên cười. Mặt nó cứ ngây ra như đứa trẻ vừa bị mất đồ chơi.
– Ơ ơ ơ, duyên nhỉ ? Chữa cách đó đó hả ? – nó hỏi
– Chứ còn sao nữa. Môi em là thần dược chữa bách bệnh mà em không biết sao ?
– Thế á ? – mắt nó sáng long lanh
– Ừ – anh mỉm cười ôn nhu – Mà thôi lên xe đi không muộn bây giờ
– Anh đưa em đi ăn ở đâu vậy ?
– Bí mật
– Nói đi mà
– Cứ ngồi yên đi. Đi rồi sẽ biết. Ôm anh đi bảo bối. Lạnh quá
Nó vui vẻ ôm anh thật chặt, đầu tựa vào lưng anh. Cái khung cảnh này, những câu nói này, có vẻ như quen quen. Hình như mấy năm về trước, nó cũng được đưa đến nhà hàng, trên chiếc xe của người từng yêu nó bằng cả trái tim, và nó cũng hỏi mấy câu tương tự. Nhưng lần đó là Noel, còn bây giờ là sinh nhật nó. Nó hồi tưởng lại chút ít, nhưng không quá nhiều, không quá lâu. Điều đó đã là quá khứ rồi, gợi nhớ lại cũng chẳng ích gì. Quá khứ tuy là sự thật, nhưng cũng chỉ là thứ mộng ảo đã qua mà thôi. Còn hiện tại mới là sự thật đáng trân trọng. Và hiện tại, nó đang có anh, anh đang có nó. Cả hai đang có nhau, và hạnh phúc bên nhau. Mỗi người đều biết cách tận hưởng cái hiện tại theo cách của riêng mình, nhưng đều chung một cảm xúc. Đó là cảm xúc mãnh liệt khi yêu và được yêu. Tình yêu là thế đó
=========================
Chiếc xe máy dừng lại. Anh dẫn nó vào. Bên trong có rất nhiều cặp đôi đang ăn uống và nói chuyện rất vui vẻ. Nó nhận thấy có nhiều cặp nam-nam và nữ-nữ. Nó hơi bất ngờ vì nhà hàng toàn những người của cộng đồng LGBT. Nó không thể tin được rằng ngay giữa lòng Hà Nội lại có một nhà hàng như vậy. Rõ ràng là cộng đồng LGBT đã có chỗ đứng riêng cho mình trong xã hội này. Tuy chưa nhiều, nhưng cũng đã có, và đó mới chỉ là bước đầu để tất cả những người như thế được sống là chính mình mà không sợ bị xã hội kỳ thị hay coi như là một thứ bệnh hoạn.
===================
Bữa ăn kết thúc, anh lại đèo nó về nhà, nhưng là nhà của anh. Trước khi vào nhà, anh bịt mắt nó để đảm bảo là nó không nhìn thấy gì, rồi anh dẫn nó vào nhà và bảo:
– Được rồi bảo bối. Bỏ bịt mắt ra được rồi
Nó hào hứng bở bịt mắt ra. Nó nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng có gì đặc biệt hay mới mẻ cả. Nó ngơ ngác hỏi:
– Ơ, quà em đâu vậy ?
– Ở trong phòng anh cơ, không có ngoài này đâu. Hihi
– Xời ạ, thế mà cũng phải bày đặt bịt mắt
– Thế nó mới gay cấn chứ bảo bối. Thôi vào phòng xem đi. Anh đảm bảo lần này là quà ở trong đấy đó
Nó kéo tay anh chạy vào phòng. Ngay giữa giường là một hộp quà màu xanh được buộc nơ cũng màu xanh nốt. Nó áp vào tai rồi lắc, để nghe ngóng, và để đảm bảo anh không cho nó ăn quả lừa lần nữa. Nhưng vẫn không có gì phát ra cả. Nó quay ra nhìn anh. Anh vẫn cười ôn nhu, ý bảo là: “lắc lên cũng không nghe thấy gì đâu, em cứ mở ra đi”. Nó mở quà. Là một dải dây buộc tay màu xanh có hình nộm bé bé của Jack Frost ở dưới. Và không chỉ có vậy
– Uồiiiiii !!!!~ Anh kiếm ở đâu ra cái này vậy – nó thốt lên đầy bất ngờ và thích thú
– Anh nhờ bạn anh kiếm hộ đấy. Thích không ?
– Anh đùa em sao ? Thích quá đi ấy chứ. Em ao ước được sang Nhật chơi từ lâu lắm rồi. Bây giờ lại còn được sang đấy tham gia hẳn lễ hội Sapporo* nữa chứ. AAAAAAAA – nó thích thú chạy lại nhảy lên ôm cổ anh, không ngừng hôn má anh
(*chú thích: Sapporo là lễ hội băng thường niên được tổ chức tại Hokkaido – Nhật Bản)
– Ha ha. Thôi thôi được rồi xuống đi. Mấy hôm trước thằng bạn anh bên Nhật nó tặng anh một vé đi. Thế là anh gửi tiền nhờ nó mua thêm cái vé nữa cho em. Thế tặng quà to bự như vậy rồi biết bây giờ phải làm gì không hả ? – anh hỏi và cười đầy ẩn ý
– Còn làm gì nữa. Chuẩn bị đồ để đi chơi thôi. Hú hú hú
Câu trả lời của nó ngoài sự mong đợi của anh. Cứ tưởng tiểu tử ngốc đó sẽ cho mình làm thịt trong đêm sinh nhật, ai ngờ ngốc đến mức chỉ nghĩ đến chơi thôi. Híc híc. Nhìn thấy bảo bối vui như vậy anh cũng không nỡ lòng làm đứt mạch hưng phấn ấy, nên đành ngậm đắng nuốt cay chờ dịp khác vậy. Híc híc
——————–
Thuộc truyện: [FULL] Anh sẽ là Jack Frost của em – by Sơn Tùng
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 3
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 4
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 5
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 6
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 7
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 8
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 9
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 10
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 11
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 12
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 13
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 14
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 15
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 16
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 17
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 18
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 19
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 20
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 21 - Chap cuối
Leave a Reply