Truyện gay: Anh sẽ là Jack Frost của em – Chap 15
Tác giả: Sơn Tùng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Vậy ra, đây là em trai Huyền My à ? – anh nói khi đã ngồi vào bàn ăn
– Ừ. Tôi cũng bất ngờ lắm đấy chứ ông tưởng à ? – chị nó vẫn điềm đạm
– Thế hóa ra tôi là em rể tương lai của bà rồi haha
– Ông đấy nhé. Yêu đương em tôi cho cẩn thận. Ông mà làm nó khóc lần nào là tôi cho ông vô sinh luôn đấy
– Ha ha ha biết rồi. Bà vẫn đanh đá như ngày xưa nhỉ ?
– Em vẫn không hiểu ? – thằng Hiếu ngồi im lìm nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng – Chị biết bạn chị là người yêu em từ khi nào vậy ?
– Thì cái hôm tao hỏi mày ý, mày chẳng khai tên ra còn gì. Tao thấy ngờ ngợ, nên thử lục lại đống lưu bút. Ai ngờ đúng thật. Cũng phải mất một thời gian mới tin được điều này
– Vậy anh với em đến được với nhau đúng là do cái số rồi haha –anh cười
– Thôi nhé. Ông đừng nói mấy câu yêu đương sến sẩm của mấy đôi yêu nhau trước mặt tôi nhé
– Ghét vậy tức là chưa có ai yêu đúng không ?
– Ai khiến ông đoán hả ? Thế ông kể lại xem ông với em tôi quen nhau như thế nào ?
– Thì gặp nhau trên xe buýt và thích nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế thôi. Tôi thích em ý vì em ý dễ thương. Còn em ý thích tôi vì tôi giống Jack Frost
– Thật sao hả Hiếu ? Jack Frost à ? Ok fine
– Thích Jack Frost thì có gì sai hả cái bà kia ? Bộ không phải ngày xưa có thời bà từng mê Peter Pan như mê mấy oppa Hàn Quốc à ?
– Ừ đấy. Tôi cũng nhớ là hồi học cấp hai bà vẫn thích Peter Pan mà. Hai chị em bà giống nhau ghê
– Thế ngày trước anh với chị em thích nhau à ?
– Ừ. Là chị em thích cọc đi tìm trâu đấy chứ. Chị em ngày xưa mê anh như điếu đổ ý. Thích nhau được một thời gian sau đá anh chạy theo đứa khác.
– Cái bà này mê zai quá cơ – nó châm chọc
– Chị nào em nấy thôi Hiếu ạ – chị nó trả đũa
Bữa cơm cứ thế tiếp diễn với những câu chuyện từ thời xưa xửa xừa xưa của hai người kia. Lâu lắm rồi bữa tối mới vui như thế này, tràn ngập tiếng cười. Không khí gia đình ấm áp làm nó cảm thấy ấm lòng hơn
Ăn tối và dọn dẹp bát đĩa xong, anh và nó lên phòng nằm xem tivi và nói chuyện. Anh hỏi:
– Hay là em qua ở chung với anh đi ?
– Hả ? Có được không ?
– Được chứ sao không ?
– Thế còn chị em thì sao ? Chẳng nhẽ để bà ý sống ở đây một mình. Tội lắm
– Thì bảo chị em qua ở cùng
– Em cũng không biết nữa. Ngôi nhà này là của bố mẹ em. Em không muốn xa nó. Ở đây em có cảm giác như bố mẹ vẫn ở bên cạnh mình vậy
Một thoáng trầm lắng. Tim nó lại nhói đau khi nhắc tới bố mẹ
– Nếu em không muốn thì thôi vậy. Anh cũng hiểu mà. Nếu là anh thì anh cũng làm giống em thôi – anh ôm nó vào lòng thủ thỉ
– Cũng muộn rồi đó. Anh không phải về sao ?
– Không. Anh muốn ở đây với em. Anh không muốn em phải cô đơn
– Quỷ ạ. Mọi ngày vẫn thế mà, có sao đâu. Sao tự dưng hôm nay lại đòi ở lại ?
– Ơ thế không thích à. Không thích thì anh về vậy
– Ơ có…Có thích mà. Ở lại đây đi. Hihi
Nó ôm chầm lấy anh rồi cả hai cùng lăn ra giường. Anh ngắm nhìn đôi mắt của nó. Chính đôi mắt ấy đã đưa anh đến với nó. Anh hôn lên tóc nó. Nó rất thích như vậy. Cảm giác bình yên khi được ai đó che chở thật là hạnh phúc. Nó ước sẽ mãi được như thế này, được ở bên anh, được anh quan tâm, chăm sóc, và được anh yêu bằng cả trái tim
===========================
Một ngày mới lại bắt đầu. Ngoài trời nhiều mây âm u khiến không gian trông thật ảm đạm. Dù sao thì trời cũng không mưa, và thế là tốt rồi. Trời mưa thực rất khổ. Tay thì lạnh buốt. Quần áo ẩm ướt. Còn tóc thì…Chao ôi! Tóc của những ngày mưa mới là vấn đề kinh khủng. Bết chặt trên đầu như một cục bông bị thấm nước. Lại còn đầy gàu nữa. Hic hic
Chuông báo thức kêu. Anh tỉnh dậy, ngắm nhìn khuôn mặt nó khi đang ngủ. Thật là bình yên. Anh nhẹ nhàng thơm lên má nó, như sợ sẽ đánh thức thiên thần nhỏ đang say giấc nồng kia. Nhưng nó cũng đã cựa mình. Có lẽ là do tiếng động ở ngoài. Nó mở mắt, thấy anh đang chăm chú nhìn mình, liền mỉm cười ngượng ngùng và đưa tay dụi mắt
– Chào buổi sáng bảo bối
Giọng anh thật ấm áp, nghe như rót mật vào tai vậy. Giá như ngày nào nó cũng được nghe câu đấy từ anh. Thế thì tuyệt vời biết bao. Và nó không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình:
– Giá như ngày nào em cũng được nghe anh nói câu đó nhỉ ?
– Vậy thì qua ở với anh đi. Ngày nào em cũng sẽ được nghe
– Thưa ngài Trần Mạnh Quân. Có phải ngài đang dụ dỗ tôi đúng không ?
– Nếu như điều đó là sự thật, thì ngài có hài lòng không ?
– Rất hài lòng là đằng khác – nó mỉm cười thích thú rồi thơm lên má anh
Đang trong giây phút lãng mạn và có chút hài hước ban đầu của buổi sáng, thì cả hai bị chị nó kéo trở lại thực tại
– Hai tên heo lười kia ngủ chán chưa ? Không định dậy đi học sao ?
Cả hai cuống cuồng mặc quần áo rồi chạy xuống gác
– Ông không định làm hư em tôi đấy chứ hả ông kia ?
– Đâu dám đâu. Em bà ngoan mà. Tôi cũng vậy Haha
– Thôi nhanh nhanh lên không muộn bây giờ
– Vậy bọn tôi đi nhé. Bye bye
– Bye chị nha
Nói xong nó và anh lấy xe ra khỏi nhà rồi đi đến trường. Hôm nay trời có vẻ lạnh. Nó thích thú ôm lấy anh, trông có vẻ vô cùng thư thái. Đến nơi, nó thơm tạm biệt anh rồi chạy vào trường
– Chào nhóc. Đến sớm quá ha ?
– Ơ anh Tuấn. Chào anh
– Anh trai đèo đến hả ?
– …À vâng hì hì. Hôm nay anh có mấy tiết
– 3 tiết thôi. Em ăn sáng chưa ?
– Em có đồ ăn trong cặp đây rồi. Anh ăn gì chưa ?
– Chưa. Bây giờ vào căng tin mua đây. Đi cùng anh nhé
– Vâng
Nó vui vẻ nhận lời mà không biết ngoài cổng trường, anh vẫn đứng đó, chứng kiến cuộc gặp gỡ giữa nó và Tuấn, thấy nó vui vẻ khi gặp Tuấn, thấy nó vui vẻ khi ở bên Tuấn, lòng anh có vô vàn những nỗi bất an
– Hiếu này…ờm..Em có bạn gái chưa ?
– Dạ…chưa. Còn anh ?
– Anh cũng chưa nốt
– Thế cái chị hôm qua đi với anh ở quán cà phê không phải bạn gái anh sao ?
– À không. Chị ấy chỉ là một người bạn thôi
– Thế mà hôm qua lúc bọn anh đi về, chị ý lườm em một phát kinh chết đi được. Làm em tưởng là mình đụng chạm gì đến hai người nên bị chị ý đánh ghen cơ. Haha ngốc nhỉ ?
– Ngốc cũng có dễ thương của ngốc đấy chứ
Chết tiệt ! Mặt nó lại đỏ lên rồi. Chẳng hiểu sao nữa ? Vì được anh khen dễ thương sao ? Hay là vì ngượng ? Nó thẹn thùng cúi gằm mặt xuống đất rồi khẽ mỉm cười thích thú
– Thôi em lên lớp đây. Bye anh nhé
Nó nói mà miệng vẫn tủm tỉm cười. Trong lòng nó có chút gì đó vui vui, hưng phấn lạ thường. Hôm nay có gì đó thú vị lắm đây. Nó có linh cảm như vậy. Lên lớp, nó gặp con Hạnh và con Trang cũng đang chuẩn bị vào lớp. Thấy nó lên, với bộ mặt hâm hám đỏ lựng, chúng nó có thể dễ dàng đoán ra lí dó.
– Lại vừa gặp zai đẹp đúng không ? Nhìn mặt mày là tao biết mà
– Không phải – nó lăc đầu quầy quậy
– Thế chẳng nhẽ vừa được zai hôn à ?
– Không nốt
– Zai khen đúng không ?
Nó không trả lời, cũng không lắc đầu hay gật đầu. Chỉ đứng đó, hai tay vò vò vạt áo, mặt cúi gằm nhưng vẫn để lộ nụ cười thích thú. Người lại còn không đứng yên nữa, mà cứ đung đưa mãi thôi. Thế cũng đủ biết rồi
– Xời ơi tao biết ngay mà. Thế ai khen ? Ông Quân à ? Không phải, thế thì thường quá. Thế ai ? Hay là người yêu cũ ?
– Điên à ? Người yêu cũ gì ở đây ? Quên từ lâu rồi. Là….là…
– LÀ AI !!!?????? – cả hai cùng hét lên
– Là….Francois !!!!!
– Là đứa nào đấy mày ? Tao có quen không ?
– Là anh Tuấn đấy mày. Đấy là tên tiếng Pháp của anh ý
– Àaaaaaaaaaa!!!!!!! – cả hai đứa ồ lên – Thế anh ý khen thế nào ?
– Anh ý khen là…ngốc…nhưng dễ thương
– Thế thôi à ?
– Ừ, thế thôi. Thế muốn thế nào nữa ?
– Xời ạ. Nhạt thế không biết nữa. Tơ tưởng anh ý ít thôi mẹ ạ. Còn ông Quân ở nhà kia kìa. Cứ tơ tưởng zai cho lắm vào rồi ông ý cho mày liệt giường hai tháng luôn đó
– Hí hí
Tan học, nó đang đứng đợi anh ở cổng trường thì bắt gặp anh Tuấn. Anh cũng nhìn thấy nó nên bước lại nói chuyện
– Chưa về hả em ?
– Dạ chưa. Em đang đợi….anh trai….em
– Anh trai em sinh năm bao nhiêu thế ?
– 1993 ạ. Anh ý vừa tốt nghiệp đại học báo chí năm ngoái
– Thế thì kém anh có 1 tuổi thôi
– Thế á ? Thế sao trông anh già thế nhỉ ? Em chẳng tin là anh sinh năm 92 đâu
– Thật mà. Tại có một nửa dòng máu là Pháp nên chắc trông già dặn và đứng đắn hơn. Nhưng thế này trông vẫn trẻ mà. Một tuần anh chỉ cạo râu có ba lần thôi đó
– Em chẳng biết ba lần ra sao nhưng bây giờ cằm anh đang lún phún râu rồi kia kìa. Em sờ thử được không ?
Anh cúi thấp xuống cho nó sờ. Cảm giác của những sợi râu chọc vào tay nó cứ nhọn nhọn, gai gai, cũng lạ phết
– Anh thấy nhiều đứa tuổi em cũng bắt đầu có râu rồi đấy.
– Em chẳng thích có râu đâu. Trông ghê chết. Nhưng anh có râu lại trông rất ngầu đấy. Chỉ thay cặp kính cận này bằng cặp kính râm là anh thành xã hội đen được rồi. Haha
Cả hai cười đùa rất vui vẻ. 5’ sau thì Quân đến. Anh gọi:
– Hiếu ơi
– A, anh trai em đến rồi. Em về đây. Bye anh
– Ừ, chào em. Au revoir
Ngồi trên xe, anh hỏi:
– Vừa rồi là ai thế em ?
– À, là giáo viên dạy tiếng Pháp ở trường em ý mà
– Trông trẻ nhỉ ? Mà anh thấy quen quen. Hình như gặp đâu rồi thì phải
– À, mình gặp anh ý hôm hội chợ ở công viên Thống Nhất ý. Anh ý hơn anh một tuổi thôi mà
– Thế à ? Trông cũng đẹp trai đấy. Em có thích không ?
– Nếu em nói “có” thì anh có giận em không ?
– Hừm…..Anh cũng không biết
– Vậy thì có. Hơi hơi
– Vậy à ? Thế thích anh hơn hay thích anh ý hơn.
– Không so sánh được. Tại vì em thích anh ý, còn em yêu anh cơ mà
– Thật không ? Thích anh ý hơn thì cứ nói đi anh không giận đâu – anh giả vờ giận dỗi
– Không. Em thích anh hơn cơ. Mà không đúng. Em yêu anh mà. Hi hi
Nó cười vui vẻ rồi ôm chầm lấy anh. Điều đó làm anh cảm thấy ấm áp
——————–
Thuộc truyện: [FULL] Anh sẽ là Jack Frost của em – by Sơn Tùng
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 3
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 4
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 5
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 6
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 7
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 8
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 9
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 10
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 11
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 12
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 13
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 14
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 15
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 16
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 17
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 18
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 19
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 20
- Anh sẽ là Jack Frost của em - Chap 21 - Chap cuối
Leave a Reply