Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 136: Nhân Tử phản kích thành công
Tác giả: Sài Kê Đản
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
. (Edit:Tiểu Phong)
Gần tới ngày đi học, hai người trốn ở nhà không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều phát sầu vì làm đề thi rồi bài tập. Câu trả lời rất khó, mà lại không được chỉ viết đáp án, giáo viên tuyên bố nhất định sẽ xem quá trình làm bài.
Hai người phân công, mỗi người làm một nửa.
Đầy giường đều là đề thi trắng tinh, bên cạnh có hai cái bàn học mới tinh, từ khi mới mua về thì nhiều lắm cũng chỉ dùng ba lần, phần lớn thời gian làm bài tập cũng đều bò ra giường.
Bạch Lạc Nhân nằm sấp ở trên giường, mu bàn tay giữ cằm, vừa nhìn chữ viết chằng chịt vừa ngáp, nước miếng bắt đầu chảy xuống mặt giấy.
Cố Hải liếc mắt nhìn cậu, đau lòng nói,”Cậu buồn ngủ thì đi ngủ đi, còn mấy đề còn lại để tôi làm cho.”
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, lại vỗ vỗ vị trí bên người mình,”Nằm sấp qua đây.”
Để làm gì? Cố Hải quay đầu nhìn về phía Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân sốt ruột,”Bảo cậu nằm sấp qua đây thì cậu cứ nằm sấp qua đây.”
Cố Hải mang theo ánh mắt nghi hoặc, làm theo yêu cầu của Bạch Lạc Nhân nằm sấp qua đó.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua gối lên trên mông của Cố Hải.
Hoá ra là muốn lấy mông làm gối, Cố Hải cười như không cười liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, trông thấy dáng vẻ cậu ta tỏ ra thoải mái dễ chịu, nhịn không được hỏi,”Bên kia không phải có cái gối hay sao……Sao cậu không gối lên cái gối đó hả?”
Không phải tất cả mọi loại gối đều không mềm bằng cái mông của cậu hay sao?. Bạch Lạc Nhân nói xong còn tự cười với mình.
Cậu nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của mình kìa…… Cố Hải cưng chiều quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Nhân, nhìn cậu nằm ở trên người mình, dáng vẻ chăm chú làm bài, trong lòng có một chút ngứa ngáy, nhưng cũng không quấy nhiễu được.
Một lát sau, Bạch Lạc Nhân cảm giác được lực chú ý của người bên cạnh kia không hề tập trung, ánh mắt bén nhọn đảo qua, cảnh cáo một câu,”Mau mau làm nghiêm chỉnh đi.”
Cố Hải lại nghiêng đầu qua chỗ khác không bao lâu sau lại quay trở về,”Tôi nằm sấp thế này có chút khó chịu.”
Bạch Lạc Nhân rất thông cảm đem đầu của mình dời đi.
Cố Hải hắng giọng một cái, mặt dày nói,” Không phải tôi có ý đó, tôi muốn nói là cậu nằm trên người tôi bao lâu rồi, có phải lúc này nên để tôi gối lên mông cậu hay không?”
Không cho gối. Bạch Lạc Nhân kiên quyết từ chối.
Vì sao lại không cho tôi gối lên? Cố Hải xù lông,”Tôi cho cậu gối rồi, cậu dựa vào cái gì mà lại không cho tôi gối hả?”
Cậu cho tôi gối đó là cậu can tâm tình nguyện.
Cố Hải ngoảnh đầu lại, con ngươi đen đặc đột nhiên bốc lên hai ngọn lửa đỏ hồng, từng chút một lan tràn ra phía ngoài. Tay cậu đập mạnh xuống giường một cái, sau đó ngừng một lát, rồi giống như một con hổ hoang dại nhào tới bên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ngay lập tức dùng ánh mắt lang sói phòng ngự đe dọa con mồi, lời nói lạnh lẽo cảnh cáo,” Cố Hải, tốt nhất cậu an phận một chút, chúng ta không có bao nhiêu thời gian, cậu mà cứ ầm ĩ như vậy, không chừng lại lăn qua lăn lại mất mấy tiếng đó.”
Cố Hải chỉ nói ba tiếng,”Tôi bằng lòng.”
Nói xong liền hôn xuống, liếm vành tai, nhào nặn bầu ngực, cởi quần, động tác làm liền một mạch…….. Đến khi lộ ra cặp chân dài thẳng tắp, thì cái chân thứ ba đã ở trong quần lót dựng thành ngọn núi nhỏ rồi.
Cố Hải phát hiện, Bạch Lạc Nhân chính là điển hình kiểu đàn ông dâm, mạnh miệng mà cơ thể nhu nhược, mỗi lần cũng đều giả bộ giống người đứng đắn, kết quả làm mấy cái, cảm giác nhanh gấp mấy lần người khác.
Hơn một tháng chưa chạm vào Tiểu Nhân Tử, Cố Hải quả thực có chút nhớ nhung, cách một tầng vải mỏng manh, kiên nhẫn ôn nhu hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt đem quần lót trắng thành ẩm ướt, cự vật hồng đỏ loáng thoáng hiện ra sau lớp quần lót trắng làm cho cổ họng Cố Hải căng lên, cậu dùng miệng vẽ một đường từ trên xuống dưới tạo thành một hình dạng nguyên bản của ‘nó’, mãi đến khi đầu khấc mềm nhũn đang vểnh lên ở trong mép quần như ẩn như hiện ra bên ngoài.
Bạch Lạc Nhân rất thoải mái cũng rất vội vã gấp gáp, cứ cách một tầng vải như vậy, chung quy thì vẫn cứ không thể gãi được chỗ ngứa bên trong.
Muốn tôi trực tiếp liếm hay sao? Lời Cố Hải vừa thô tục vừa trực tiếp,”Vậy cậu tự mình móc ra đi, rồi đặt vào bên mép tôi.”
(Ôi mẹ ơi, sao nó dâm mỹ quá đáng.. )
Bạch Lạc Nhân hung tợn trừng mắt nhìn Cố Hải, cuối cùng mặt mỏng cũng không thể làm gì, đành nặng nề đáp lại một câu,”Cậu tranh thủ thời gian chút đi.”
Cố Hải vẫn cứ không chịu, cứ như vậy dùng đầu lưỡi ở bên ngoài quần ‘đả thương’ tiểu quái thú, ánh mắt sắc tình nhìn chằm chằm đầu khấc hồng hồng mềm mại lấp ló nơi mép quần, ngón tay đưa tới khe rãnh nơi đầu khấc, nhẹ nhàng gảy gảy mấy cái.
Phần eo Bạch Lạc Nhân run lên, hô hấp nặng nề dồn dập, khuôn mặt cũng đều nghẹn đỏ. Cúi đầu liếc mắt nhìn Cố Hải, cậu ta còn đang không chịu buông tha không chiều theo mà nhìn chằm chằm, đầu lưỡi mị hoặc ở khóe miệng liếm mấy cái, hồng nhạt đầy quyến rũ.
Bạch Lạc Nhân không chịu nổi, móc cự vật của mình ra, đột nhiên ấn đầu Cố Hải xuống.
Nhiệt độ quen thuộc bao vây lấy Bạch Lạc Nhân, đó là việc mà hàng đêm cậu đều mơ tưởng nhung nhớ, mỗi lần nhớ tới chỉ muốn thôi mà không được thỏa mãn……..
Cậu ta đột nhiên kéo hai chân Cố Hải, lúc đầu Cố Hải không hề hiểu rõ ý tứ là gì, sau đó cảm giác quần bị người kia tụt xuống, trong lòng đột nhiên có một trận kích động, Bạch Lạc Nhân muốn chủ động…….làm việc đó hay sao? Lần đầu tiên, lần đầu tiên giác cậu ấy khao khát mình như vậy! !
Bạch Lạc Nhân nghiêng người sang, điều chỉnh tư thế thấp một chút, áp lại gần mà thưởng thức nơi riêng tư của Cố Hải, hùng tráng, khủng bố, vật từng mang đến cho cậu ác mộng đau đớn, vật tượng trưng của người đàn ông này là của riêng cậu.
Ánh mắt của cậu nung đốt nửa thân dưới của Cố Hải, tiếp thêm xôn xao và kích thích, tần suất ngậm ngậm nhả nhả của Cố Hải bỗng dưng nhanh hơn, Bạch Lạc Nhân khó chịu hừ một tiếng, ý thức say mê làm cho cậu ta tạm thời quên mất sợ hãi của bản thân và cảm giác bài xích, thử dùng miệng ngậm cự vật của Cố Hải vào, nhẹ nhàng mút nhả hai cái, liền cảm giác được bắp đùi Cố Hải run rẩy.
Sướng quá…… Cố Hải không chút kiêng kỵ nào đem tất cả cảm nhận của mình nói hết ra,”Bảo bối,….. Thật sự rất sướng………”
Bạch Lạc Nhân tặng Cố Hải năm chữ,”Cậu thật sự lẳng lơ.”
Cố Hải không ngừng kích thích Bạch Lạc Nhân, đầu tiên là mút thật mạnh vào hai quả trứng bên dưới, từng tiếng từng tiếng ‘phựt phựt’ vang lên, rồi lại quét đầu lưỡi một đường xuống dưới tiểu cúc liếm liếm bốn phía, cảm giác được bắp thịt mông của Bạch Lạc Nhân và bắp chân đều run rẩy, lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ, trong lòng hỏi ngược lại một câu, hai chúng ta ai lẳng lơ hơn ai?
Bạch Lạc Nhân cảm giác được, kích thích nhiều hơn không phải tới từ tiếp xúc cơ thể, mà là đến từ cùng nhau hưởng thụ cảm giác đó. Mỗi lần Cố Hải khẽ hừ một tiếng, sóng nhiệt trong lòng cậu lại cuồn cuộn dâng trào, hận không thể ấn Cố Hải đặt ở dưới thân, khiến cho cậu ta gào khóc rên rỉ thoải mái sung sướng.
(Đã nói rồi, hai đứa là cặp HỖ CÔNG, nên các bạn thuần chủng hãy cẩn thận nhé..)
Cố Hải không phải là không nghĩ như vậy, muốn ăn mà miệng đã lưỡng lự nửa ngày, nhìn tiểu cúc chật hẹp kia co rụt lại co rụt từng đợt một, tổn thương của nó mà mình gây ra liền quên đi, ham muốn một lần nữa xâm nhập vào đại não. Quên luôn việc ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý, đơn thuần chỉ nói về cảm nhận thể xác, thật sự là khoái cảm tột cùng, quả thực không dám nghĩ, suy nghĩ một chút liền hận không thể đâm vào đó, hung hăng ra vào mà ‘phạm tội’ lần nữa.
Bạch Lạc Nhân xuống tay trước, ngón tay chọc vào tiểu cúc của Cố Hải, làm cho hô hấp của Cố Hải trở nên căng thẳng.
Tôi nhớ cậu còn thiếu tôi một khoản đó.
Cố Hải lúng túng cười cười,”Tương lai còn dài mà.”
Bạch Lạc Nhân lại nằm sấp lên người Cố Hải, miệng dán đến bên tai cậu ta, nhẹ giọng nói,”Tùy chọn một ngày trả nợ, không bằng hôm nay luôn đi.”
Ánh mắt của Cố Hải đảo một vòng, cuối cùng chuyển qua đề thi vừa rơi xuống đất, khốn khổ giãy giụa, vùng vẫy.
Cậu xem kìa, chúng ta còn nhiều bài tập chưa làm như vậy mà.
Bạch Lạc Nhân hung hăng hướng về giữa hai chân Cố Hải thúc một cái, mắt lộ ra vẻ gian tà,”Ông đây thà bị phạt cũng được, nhưng hôm nay nhất định phải báo thù này!”
Lưng Cố Hải đang cứng đờ ra, nghĩ đến Bạch Lạc Nhân nằm liệt năm ngày, trong nháy mắt liền thả lỏng một chút đầy bất lực, không hề nhúc nhích.
So với Cố Hải thì Bạch Lạc Nhân nhân từ hơn nhiều, còn biết xoa một chút dầu bôi trơn, mân mê một lúc mới đâm vào, sau đó đột nhiên hít một hơi, ngay cả hô hấp đều mang theo khoái cảm run rẩy.
Quá chặt, quá sướng……
Bạch Lạc Nhân vội vàng di chuyển.
Ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng kêu gào giống như mổ heo của Cố Hải.
Fuck….. Đau chết mất……….Cậu quá độc ác phải không?……….
Bạch Lạc Nhân lấy tay vỗ hai cái lên mông Cố Hải, ngang ngược không thương tiếc,”Cậu yên lặng một chút cho tôi! Cũng không làm cậu chảy máu cậu kêu gào cái gì hả? Hôm đó tôi đau như vậy cũng không kêu gào như cậu!”
Cố Hải tiếp tục kêu rên, đau buốt là một mặt, trong lòng không thể chấp nhận mới là chuyện chủ yếu. Cậu nhớ, Cố Hải một mình đấu với ba người to khỏe, hôm nay lại bị vợ đè ở phía dưới, cái này nếu để cho người khác biết, cái mặt mo này của cậu biết chui vào đâu hả?
Bạch Lạc Nhân cũng đã bị sung sướng mà quên hết tất cả, thậm chí còn đang phát ra tiếng rên đứt quãng khẽ khẽ, tóc hai bên theo luật động mà lắc lư, mồ hôi hột mạnh mẽ tuôn ra, gò má anh tuấn nhếch lên, so với ngày thường hơn vài phần gợi cảm cùng mị hoặc.
Trên mặt của Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy qua biểu hiện tâm tình rực rỡ đến vậy, cả người giống như được thôi một luồng sinh lực mạnh mẽ, tuổi trẻ dâng trào, phong độ không kềm chế được………. Cố Hải nghiêng đầu qua, cắn răng chịu đựng, đau cũng chịu đựng, uất ức cũng chịu đựng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra kích động như thế, đã cảm thấy làm gì cũng rất đáng giá.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân rống lên một tiếng, một dòng dịch trắng mạnh mẽ phun vào kẽ mông Cố Hải.
Ngã xuống giường, hô hấp còn chưa bình thường, ngực Bạch Lạc Nhân đều hồng đỏ lên, mơ hồ lộ ra vẻ vui sướng.
Ánh mắt sâu kín của Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lúc lâu, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, ý bảo Bạch Lạc Nhân nhìn dưới thân của mình.
Tiểu Hải Tử vốn đang có ý chí chiến đấu sục sôi, lúc này lại ủ rũ.
Bạch Lạc Nhân rất ngượng ngùng, vừa chiếu cố mình một trận thoải mái sung sướng liền quên thằng nhóc này, vừa suy nghĩ vừa đưa tay với tới.
Cố Hải lại ngăn cản cậu ta, nửa khuôn mặt lộ ra, khóe miệng mang theo nụ cười dâm tà.
Bây giờ hai ta ai nợ ai phải không?
Bạch Lạc Nhân rất nhanh hiểu ý tứ của Cố Hải, nhưng cậu rất lý trí mà nhắc nhở Cố Hải một câu,”Bác sĩ nói, cố gắng đừng làm lần thứ hai.”
Cố Hải cả kinh,”Bác sĩ nói lời này, không phải là cậu đang hôn mê hay sao?”
(Cả kinh: Vừa bất ngờ vừa kinh sợ.)
Cậu quên à, lúc ngủ tôi cũng có thể nghe được tiếng nói.
Cố Hải,”………”
………..
(Cố đại thiếu gia có khí chất làm thụ)
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 137: Tự chuốt lấy Đáng chết!
Tác giả: Sài Kê Đản
Bạch Lạc Nhân dùng tay nắm lấy thân trên mềm nhủn của tiểu Hải Tử, vừa nắm vừa hôn lên cổ của Cố Hải. Cố Hải rất nhanh lại có lại cảm giác hưng phấn, một bên đùi đã gác lên trên cái mông có tính đàn hồi của Bạch Lạc Nhân, lòng bàn chân cọ cọ vào mông, dùng ngón chân đâm thẳng vào khe mông của Bạch Lạc Nhân, cho đến khi đâm đúng điểm cần đâm, Bạch Lạc Nhân lại phản xạ theo điều kiện giật bắn người lên, ngưng mọi động tác của tay, ánh mắt sung sướng đọng lại, toàn thân đều trở nên cương cứng.
Tiêu rồi, trong lòng Cố Hải đột nhiên phát ra một luồng khí lạnh.
Quả thật là gây ra ám ảnh tâm lí mà!
Ngày tháng sau này làm sao mà qua đây? (bị ấy một lần sợ rồi).
Cố Hải đang nghĩ thì Bạch Lạc Nhân lại đè người xuống, khuôn mặt anh tuấn gục xuống bên phải đầu của Cố Hải.
“Hình như tôi lại có cảm giác rồi”.
Cố Hải đã ý thức được tình hình chẳng lành, bởi vì thằng nhóc nằm dưới đốt xương đuôi của Bạch Lạc Nhân (tiểu Nhân Tử) lại bắt đầu ngọ nguậy một cách ngu ngốc, mọi luồng điện từ dây thần kinh đều kích thích đến não của Cố Hải. Một lần vẫn chưa đủ sao? Lại còn muốn thêm lần thứ hai? Thật là một thỉnh cầu tàn nhẫn mà, dù cho sức lực Cố Hải có khỏe hơn nữa, cũng không chịu nỗi sự mạnh bạo của Bạch Lạc Nhân.
“Bảo Bối à, nghỉ tí đi, giữ chút sức lực, chúng ta còn cả núi bài tập chưa làm xong kìa”.
Bạch Lạc Nhân bướng bỉnh đè trên người Cố Hải không tha, không ngừng chà xát lên người Cố Hải, vừa cọ xát vừa nói: “Chỉ thêm lần nữa thôi, lần này tôi đảm bảo cậu sẽ thoải mái, Đại Hải à… Không phải cậu đã nói sẽ đối xử tốt với tôi sao?”
Cố Hải bị kích thích đến rạo rực, trong lòng cũng rạo rực theo, cậu nói xem, bình thường không lơ đảng, nhất quyết trong thời điểm này lơ đảng với anh. Đầu óc bị lật ngược, nhìn thấy biểu hiện khác với bình thường, nước mắt cứ rơi, bên trong ngập tràn khát vọng và mong chờ. Nếu như dùng biểu hiện này để cầu xin Cố Hải, Cố Hải tuyệt đối lập tức sẽ điên lên mất.
Tiếc rằng không phải vậy!
Cố Hải hít một hơi thật sâu, thôi vậy, dù sao hôm nay cũng chịu phạt rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao. Ý muốn nói rằng muốn Vợ sướng một lần đến chót, sau này sẽ không có ý nghĩ này nữa. Ai bảo hắn lại yêu cậu?
Kết quả, sự đảm bảo của Bạch Lạc Nhân không có hiệu lực, không những không để Cố Hải có thể thoải mái một chút, mà còn không chỉ thêm một lần như đã nói. Cả đêm, Bạch Lạc Nhân như bị chọc tiết, hết lần này đến lần khác “ấy”, “ấy” đến cuối cùng không còn gì để bắn nữa, động tác yếu dần đi, nhưng ý thức vẫn còn rất hưng phứng.
Cuối cùng, sáng hôm sau, cả hai người đều nhận được ác quả (hậu quả).
Tình trạng của Cố Hải không cần phải nói, một lần được làm người sắt hạng ba cũng không mệt như thế, đau cũng đau không bằng lấy đinh đóng vào xương. Bạch Lạc Nhân phóng túng cả đêm, mệt quá sức nên ngủ rất say, ý muốn mượn cơ hội này nghỉ ngơi một tí, kết quả là mới sáng sớm đã dậy một cách khó chịu (chơi cho cố).
Bước vào nhà vệ sinh, móc thằng nhỏ ra, mới phát hiện sưng cả lên, đụng tay một cái là đau, lúc “xã” ra càng đau hơn. Bạch Lạc Nhân một tay dựa vào tường, tay còn lại cẩn thận cầm lấy cậu nhỏ, vừa phải chịu đứng cái đau phía trước, vừa phải chịu đứng cái đau của phía sau lưng, cả quá trình như đánh một trận giặc lớn.
Không dễ dàng nằm trở lại trên giường, tình hình cũng không khả quan hơn, toàn thân không chỗ nào dễ chịu, vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, sung sướng đêm qua đã sớm bay đi, để lại hiện giờ là những hối hận và dày vò bất tận. Crotch
Cố Hải nằm bên cạnh, không động đậy,nhìn như ngủ rất ngon, thực ra là đang lẵng lặng nhẫn nhịn, cả đêm không tài nào ngủ được. Bạch Lạc Nhân nghĩ lại những điều đã xảy ra trước đây, nghĩ lại lần mà Cố Hải bạo hành đem lại cho bản thân đau khổ như ác mộng. Nhìn lại những gì bản thân đã làm, không chỉ một lần, bốn, năm lần cũng có rồi!
Tình trạng của Cố Hải có thể tự nghĩ mà biết được.
Hiện giờ, Bạch Lạc Nhân hối hận rồi, tim đau rồi, cũng đã cảm nhận được tâm tình lúc đầu của Cố Hải.
Cậu đưa tay sờ trán Cố Hải, cũng may là vẫn bình thường, chưa bị sốt.
Cảm giác được bàn tay của Bạch Lạc Nhân đang chạm vào mình, Cố Hải mở mắt ra, trước mặt là một khuôn mặt mệt mỏiCảm giác được bàn tay của Bạch Lạc Nhân đang chạm vào mình, Cố Hải mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt mệt mỏi, so với khuôn mặt hôm qua cứ như hai người khác vậy.
Nhìn thấy cố hải mở mặt nhanh như vậy, Bạch Lác Nhân mới biết Cố Hải vốn dĩ đã thức rồi.
“Cậu… đêm qua không ngủ được à?”
Cố Hải hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
Bạch Lạc Nhân xấu hổ hỏi: “Có phải rất đau không?”
“Cậu đang hỏi thừa đấy à? Anh đau thế nào, trong lòng cậu không biết sao?”
Bạch Lạc Nhân giống như một đứa con nít phạm lỗi, đầu đè lên giữa 2 cái gối, không lên tiếng.
Cố Hải nhìn bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân, không chịu được đã đau lòng trước, dùng tay vuốt nhẹ tóc của Bạch Lạc Nhân, giọng an ủi: “Được rồi, đừng buồn nữa, cũng không chuyện gì lớn, anh đây chống chịu được.”
Bạch Lạc Nhân vẫn cứ giấu khuôn mặt trong chăng, chỉ lộ ra phía sau đầu, đầu tóc bù xù như tổ chim, người ngoài không biết chuyện nhìn vào cứ tưởng Bạch Lạc Nhân mới là người bị ức hiếp.
Cố Hải rất khó khăn để cử động một cái, một luồng cảm giác đau nhức từ đốt xương đuôi xông thẳng lên đến cửa não, nheo mày chịu đựng, mới ngã mặt lên cổ của Bạch Lạc Nhân.
“Bây giờ, phái trước, phía sau của cậu đều là của một mình anh, anh đau tí cũng vui rồi.”
Lúc bấy giờ, Bạch Lạc Nhân mới quay mặt lại, nhìn sâu vào đôi mắt của Cố Hải.
“Tối qua, một chút cảm giác thoải mái đều không có sao?”
Chỉ một câu hỏi đã khiến Cố Hải không biết trả lời làm sao, rốt cuộc là nên nói thoải mái hay là nói không thoải mái thì tốt hơn? Là một thằng con trai, Cố Hải hiểu rõ cậu muốn nhận được một câu trả lời khẳng định, đếu phủ nhận, không khéo lại làm Bạch Lạc Nhân bức rức một thời gian dài. Nhưng nếu nói thoải mái, làm hài lòng tên nhóc này, quay đầu lại làm thêm lần nữa, cậu còn có thể sống sao?
Nhìn thấy ánh mắt do dự cũa Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nhất thời lĩnh hội được, khuôn mặt lúc cuối xuống lại càng tối tăm hơn.
Cố Hải chính là không muốn nhìn thấy Bạch Lạc Nhân bức rức, đang cảm thấy khó chịu liền mềm lòng.
“Thực ra có một lúc vẫn rất thoải mái”.
Bạch Lạc Nhân mở một mắt nhìn Cố Hải, giọng ăn năng: “Lần sau, tôi nhất định không làm vậy nữa đâu.”
“Đừng!” Cố Hải đột nhiên đápm “Không có lần sau nữa đâu, chỉ một lần này thôi!”
Đối với câu hỏi này, Cố Hải đã suy nghĩ rất rõ, việc này không thể nhường nhịn, quan trọng là có thích hợp hay không, không thể vì thương cậu ta mà miễn cưỡng bạn thân chịu đựng sự thống khổ này. Làm tình là chuyện của hai người, chỉ cần có một người đau khổ, thì việc này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa. Cố Hải tin chắc rằng lần trước là do bản thân lỡ bước, chỉ cần trong thời gian này không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ, sẽ có một ngày khiến Bách Lạc Nhân chấp nhận mình.
Tất nhiên, Bạch Lạc Nhân cũng có cách nghĩ như thế.
Chỉ là cậu ấy tạm thời bỏ qua những suy nghĩ, đêm qua tổn thương nguyên khí, cậu ấy đã không còn tinh thần đâu mà nghĩ những chuyện này, sớm bồi dưỡng sức khỏe mới là quan trọng, lát nữa lại phải đi tập luyện nữa rồi.
“Cậu làm gì thế?”
Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân úp chăng ra, khuôn mặt phòng bị nhìn chằm chằm vào cậu.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy ngại ngùng, “Tôi thoa thuốc cho cậu, đây là thuốc lần trước bác sĩ cho tôi, chưa dùng hết.”
“Không cần!” Cố Hải nhăn mày nói, hai tay nắm vào chiếc quần ngủ của mình, giọng kiên quyết nói: “Anh không sao, không cần thoa thuốc!”
“Cậu còn cảm thấy mất mặt sao? Lúc tôi bị thương, cũng là người ngoài thoa thuốc cho, tôi cũng đã nhịn rồi ? Với lại lúc ấy cậu còn bên cạnh xem chừng, tôi có nói tiếng nào đâu. Câu tưởng rằng tôi vui vẻ thoa thuốc cho cậu sao? Nếu không phải tôi thấy cậu cử động không thuận tiện …”
Cố Hải vẫn cứng đầu, “Anh nói anh không sao là không sao.”
“Buông tay ra!” Bạch Lạc Nhân đen mặt nói.
Đợi được một lúc, thấy Cố Hải vẫn không chịu thoa, Bạch Lạc Nhân đành dùng sức, trực tiếp đè lên người cậu ấy, áp chế cậu, một tay cởi quần cậu ta ra, banh ra rồi thoa thuốc vào, vẫn còn đỡ, không phải thảm cảnh như mình nghĩ, chẳng qua là sưng lên, nhưng cũng sưng không nhẹ, Bạch Lạc Nhân cố gắng thoa nhẹ nhàng nhất có thể.
Cố Hải cũng từ từ thả lỏng, sau khi thả lòng, cậu sắc sảo cảm nhận được, khi Bạch Lạc Nhân thoa thuốc cho mình, cũng không ngừng thở gấp, cứ như người đau là cậu ấy chứ không phải mình.
Nếu việc chăm sóc tận tình này trong lúc cậu bị thương một cách anh dũng, chứ không phải trong tình cảnh thảm hại này, thì cậu hạnh phúc biết bao.
Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng thoa thuốc, kết quả là không cẩn thận để tiểu Nhân Tử đụng vào đầu gối của Cố Hải, đau đến giật bắn người, cậu không ngừng rên la.
Cố Hải quan tâm hỏi: “Sao rồi?”
Bạch Lạc Nhân nheo mày vẫy vẫy tay.
Cố Hải cảm thấy không ổn, nhìn thấy nơi bàn tay Bạch Lạc Nhân đang nắm chặt, đoán chắc đã đoán được vấn đề.
“Cởi quần ra!”.
Lần này là mệnh lệnh của Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân sống chết cũng không cởi, đêm qua hùng phong đại chấn (khí phách hiên ngang), lạc bất tư thục (Vui đến quên mình) hôm nay sao có thể bị người khác chê cười được kia chứ?
“Có gì xấu hổ sao? Liếm cũng liếm qua rồi, còn sợ anh đây nhìn sao?”
Cố Hải nói rồi đặt chân xuống đất, cơn đau liền ập tới, cậu rất muốn chửi thề, khó khăn bước vào nhà vệ sinh, dùng nước ấm ngâm một chiếc khăn lông, vắt khô rồi bước ra.
Không ai thê thảm như cậu, đêm qua bị dày vò đến bán sống bán chết, tỉnh dậy còn phải chăm sóc người khác!
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy khăn trên tay Cố Hải, biết được cậu muốn làm gì, dọa đến cậu bước xuống giường, vội vàng chạy ra cửa phòng.
Cố Hải vốn đã cử động không thuận tiện, tên nhóc này còn chạy trốn khắp nơi.
“Cậu quay về cho anh!” Cố Hải lớn tiếng kêu.
Bạch Lạc Nhân vẫn cứ dựa lưng vào tường mà chạy, luôn miệng phản đối.
“Cậu đừng để anh tóm được cậu!” Cố Hải cầm thắt lưng hù dọa, “Mau chóng ngoan ngoãn quay lại đây!”
Bạch Lạc Nhân không những không nghe lời, còn nhanh chóng chạy đến bên cửa, lúc mở cửa dùng lực quá mạnh, suýt chút nữa thuận theo cánh cửa té xuống đất.
Cố Hải gấp gáp, bước lớn đuổi theo Bạch Lạc Nhân, kết quả là đụng đến vết thương, lúc đi không thẳng người được.
Cuối cùng dừng lại cách Bạch Lạc Nhân chưa đến một mét, Thở gấp 2 hơi, tự ti hỏi một câu: “Bạc Lạc Nhân, cậu nói chúng ta đang hành nhau phải không?”
Bạch Lạc Nhân lau mồ hôi trên trán, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.
Cố Hải miễn cưỡng đứng thẳng người, cắn răng bước lại nhà vệ sinh, khăn đã lạnh rồi, phải ngâm nước ấm lại thôi.
Nhìn thấy Cố Hải như thế, trong lòng Bạch Lạc Nhân không nhịn được, ngoan ngoãn trở về giường.
Cố Hải nhẫn nhịn vết thương, nhẹ nhàng lau tiểu Nhân Tử đang sưng lên của Bạch Lạc Nhân, lau xong còn thoa tí thuốc, Bạch Lạc Nhân không dám nhìn, cả quá trình đều không cúi đầu nhìn một cái.
Xong xuôi mọi việc, Cố Hải dùng lực bóp tiểu Nhân Tử một cái, giọng vừa giận vừa thương nói: “Đây đều là hậu quả của việc xấu mà mi đã làm.”
Bạch Lạc Nhân đau đến nắm chặt tóc của Cố Hải.
Quần còn chưa mặc, di động lại reo lên
Cố Hải lấy lên xem, là Lý Thước gọi.
“Hahaha… Đại Hải, anh đang đứng trước cửa nhà cậu, mau ra mở cửa cho anh đây!”
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply