Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 94: Hai tên xấu xa làm giàu
Tác giả: Sài Kê Đản
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
(Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
(2 chương, chương sau giờ đẹp mới lên được.. )
Tiền của tôi đã sắp dùng hết.
Cố Hải đột nhiên toát ra một câu như vậy, Bạch Lạc Nhân cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Dựa vào cái cách tiêu pha hoang phí của cậu đấy, cho cậu bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Tôi nào có hoang phí hả? Cố Hải kêu oan,”Căn nhà kia không phải đều sửa sang toàn bộ lại sao? Sửa sang phải dùng tiền, sinh hoạt hàng ngày của tôi không phải dùng tiền hả? Bây giờ tôi không có một nguồn kinh tế nào, rõ ràng tiền toàn chạy ra ngoài, chỗ tiền gửi ngân hàng kia cũng đều xài hết rồi.”
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải,”Ba cậu không cho cậu tiền hay sao?”
Ông ta cho, tôi không muốn nhận.
Vì sao cậu không muốn nhận hả? Bạch Lạc Nhân buồn bực,”Ông ta là ba cậu, cậu tiêu tiền của ông ta không phải là chuyện hiển nhiên hay sao?”‘
Việc này cũng tại tôi, trước đây tôi rời nhà dường như tỏ ra có chút thái quá với ba tôi, sau này không muốn nhận tiền của ông ta nữa. Bây giờ quan hệ của chúng tôi tuy rằng hòa hoãn một chút, nhưng đối với những lời nói ra trước đây của tôi, quả thực hai tháng rồi tôi cũng không nhận tiền của ông ta, sống như thế quen rồi, giờ thì lại ngại không muốn chìa tay ra xin tiền.
Cậu với ba cậu còn khách sáo đến mức đó hả?
Cố Hải không lên tiếng.
Bạch Lạc Nhân nghiêng người sang nhìn Cố Hải,”Có phải trong lòng cậu đang ghi hận ba cậu?”
Ánh mắt của ánh mắt lạnh xuống,”Tôi hận ông ta cả đời.”
Cậu có cảm thấy đây chỉ là một hiểu lầm không, có lẽ chuyện mẹ cậu qua đời cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn? Không phải tôi bào chữa cho người kia, tôi chỉ muốn khuyên cậu đem chuyện này kiểm tra kĩ càng một chút. Không minh bạch mà hận thù như thế, thực sự rất dày vò người khác, mẹ cậu qua đời rồi, cậu chỉ còn lại một người thân là ông ta thôi.
Cố Hải im lặng một hồi, nghiêng người sang kéo tay của Bạch Lạc Nhân, thản nhiên nói,”Tôi không muốn nói đến cái này, giờ nói về việc giải quyết vấn đề kinh tế trắc trở của tôi đi.”
Cậu……… Trong tay còn có bao nhiêu tiền? Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải bấm ngón tay tính toán một chút,”Đại khái điểm tâm sáng ngày mai cũng hơi quá sức.”
Bạch Lạc Nhân cười khúc khích.
Cậu đó, sao có thể đem tiền đốt sạch vậy hả?
Tay của Cố Hải táy máy nghịch tóc của Bạch Lạc Nhân, thong thả ung dung nói,”Trước đây tôi đã quen tiêu tiền như nước, cậu chưa nghe nói câu này hay sao? Từ tằn tiện đi đến xa xỉ thì dễ dàng, từ xa sỉ đi đến tiết kiệm thì lại khó khăn.”
Như vậy đi, cậu ở lại nhà tôi đi, khi nào có mặt mũi về xin tiền ba cậu thì cậu lại về nhà!
Tôi không có mặt mũi xin tiền. Cố Hải cười xảo trá đem mặt úp vào ga giường.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên đưa tay đập mấy cái lên gáy Cố Hải, rất bất đắc dĩ nhìn Cố Hải trong chăn lén lút cười.
Được rồi, cứ như vậy đi. Bạch Lạc Nhân chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này Cố Hải mới đem khuôn mặt từ trong chăn thò ra, để tay lên vai Bạch Lạc Nhân, nửa thân dưới cũng sấn qua.
Đừng! Tôi làm sao có ở lì nhà cậu ăn uống chùa được, hơn nữa, tôi tay không có tiền, làm việc gì cũng không tiện, cậu giúp tôi nghĩ cách đi, làm sao có thể kiếm ít tiền đó?
Bạch Lạc Nhân quay người lại, Cố Hải lại nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của Bạch Lạc Nhân, tâm tư lại không biết bay đến nơi nào.
Có cái gì mà ngượng ngùng hả? Không phải là cậu ở nhà tôi ăn uống chùa cũng gần hai tháng rồi hay sao? Thêm vài tháng nữa thì có làm sao? Hơn nữa bây giờ công việc của ba tôi cũng rất tốt, bao đãi ngộ tốt cũng do cậu giúp đỡ, ông ấy đang không biết báo đáp cậu thế nào kìa! Cậu giải quyết cho ông ấy vấn đề kinh tế nan giải như vậy, đừng nói ở nhà tôi mấy tháng, dù có ở mấy năm ông ấy cũng vui vẻ mà nuôi cậu đó!
Cậu cứ nghĩ cách giúp tôi đi. Gương mặt Cố Hải khổ sở, đầu áp vào ngực Bạch Lạc Nhân,”Tôi có thể ở nhà cậu ăn uống chùa, tôi cũng không thể mở miệng xin tiền chú được, ngộ nhỡ tôi có việc gì muốn làm, trong tay không hề có chút tiền tiêu vặt thì làm sao được?”
Cậu cũng có thể xin tiền ống ấy mà! Cậu ngượng ngùng muốn tôi xin cho cậu nữa hả.
Đầu Cố Hải kì kèo trên ngực Bạch Lạc Nhân một trận, kỳ thực cầu xin là chuyện thứ hai, ý định ban đầu của cậu là cọ cọ lên ngực Bạch Lạc Nhân.
(Phải thở một câu: Cố Hải có tố chất làm THỤ.)
Bạch Lạc Nhân bị da mặt dày của Cố Hải làm tức đến da đầu tê dại, vội vàng lấy tay khống chế đầu của cậu ta.
Được, tôi chỉ cho cậu một chiêu, không phải cậu muốn kiếm tiền hay sao?
Cố Hải cười cười ngẩng đầu, ánh mắt mị hoặc hướng về phía Bạch Lạc Nhân, bên trong lộ ra vài phần vô lại.
Cậu giúp thím Trâu, giúp ba tôi cũng đều đơn giản như thế, sao cậu không thể tự giúp mình hả? Theo lý mà nói, nếu như cậu muốn kiếm tiền, hẳn là so với bất cứ ai cũng dễ hơn chứ nhỉ?
Cách này cậu cũng đừng nghĩ đến. Cố Hải ngắm nghía ngón tay của Bạch Lạc Nhân,”Vậy thì khác gì tôi chìa tay xin tiền, tôi muốn kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình.”
Bạch Lạc Nhân nói một câu rất thật thà,”Nếu như cậu muốn dựa vào bản lĩnh của mình cậu sẽ không kiếm được tiền đâu.”
Những lời này có thể coi là đả thương lòng tự trọng Cố Hải của chúng ta, Cố Hải nghe xong hất tay Bạch Lạc Nhân một cái, đầu ngay lập tức ngửa lên. Tôi- thể-kiếm-được-tiền? Cố Hải tôi nếu như thực sự muốn làm, bây giờ tôi có thể nghỉ học ngay, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong vòng năm năm tuyệt đối có thể thành công cho cậu xem!
Cậu thực sự muốn kiếm tiền như vậy hả? Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng đá Cố Hải một cái.
Cố Hải bướng bỉnh, không lên tiếng.
Thật ra tôi có một chủ ý, có thể kiếm tiền tốc hành.
Cố Hải vẫn cố gắng chống đỡ cho lưng thẳng ngực ưỡn.
Cậu không nghe thì thôi vậy.
Bạch Lạc Nhân xoay người, Cố Hải vội vàng ôm lấy Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi đánh một vòng dưới vành tai của cậu,”Nói mau, không nói tôi bóp nát trứng của cậu.”
…..
Cuối tuần, tại căn hộ mới của Cố Hải.
Yêu kê! Lý Thước thả một quân mạt chược ra.
Ăn! Bạch Lạc Nhân đem quân mạt chược cầm lấy để vào bên rìa.
Châu Tự Hổ kinh ngạc,”Cậu lại ăn hả?”
Bạch Lạc Nhân cười cười không nói gì.
Cố Hải nhìn bài của mình một chút, ngón tay xoa xoa trên mấy quân mạt chược, cuối cùng cầm lên một quân.
Tam đồng.
Cống. Bạch Lạc Nhân lại cầm lên quân mấu chốt của bộ còn thiếu.”
Lý Thước tức giận mà gãi gãi da đầu mình, mắng thầm: Làm sao hết phanh, ăn, rồi lại cống hả? Con bà nó, tôi lại ra một quân nữa xem cậu còn ăn được nữa không……”
Thất sách!
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đẩy ngã bài,”Ù!”
(Tam đồng, yêu kê, cống, phanh, thất sách là từ ngữ chỉ quân bài của trò mạt chược.)
Lý Thước và Châu Tự Hổ ngạc nhiên một trận, lại ù? Ngồi chơi từ đầu đến giờ, Bạch Lạc Nhân đã thắng liên tiếp bảy ván, mỗi một ván thắng chưa từng bị soán ngôi.
Không thể tin được.
Khóe miệng Lý Thước ngậm một điếu thuốc, nheo lông mày xào bài.
Lúc này bài của Châu Tự Hổ rõ ràng không tồi, vừa mới mở một hàng mặt mày đang lúc tràn đầy thỏa mãn vui sướng, cậu ta ném cho Lý Thước một ánh mắt, anh trai cầm chắc thắng ván này, tốt nhất cậu phối hợp một chút.
Cố Hải đánh rất trầm mặc, không phải là kỹ thuật điệu nghệ gì, cũng không phải bài xấu, chủ yếu là người ta cam tâm tình nguyện làm vật hy sinh cho Bạch Lạc Nhân. Bên kia Bạch Lạc Nhân cần gì, bên này cậu ta sẽ dâng hết.
Ngũ sách. Bạch Lạc Nhân ném ra.
Ăn!
Phanh!
Châu Tự Hổ cười cười quay sang quơ quơ quân mạt chược trước mặt Lý Thước,”Được, anh đây giành trước, xin lỗi nhé.”
Lý Thước lườm Châu Tự Hổ.
Ván mạt chược này đánh vài vòng, chưa từng có người nào lên tiếng, Châu Tự Hổ nhìn thấy bài của mình, để ù thì còn thiếu một bộ Chi nữa, chính là thiếu một bộ lục vạn hoặc là bộ cửu vạn, Châu Tự Hổ khoa tay múa chân dưới mặt bàn mạt chược ra hiện cho Lý Thước.
Lý Thước nhìn quân mạt chược của mình một chút, không thể nói lên lời, thật sự có một bộ cửu vạn.
Vậy thì chờ đi, chờ anh trai cậu chuyển cho, để cậu ù một lần.
Bạch Lạc Nhân đoán chừng lá bài mình cần cũng sắp đến rồi, lấy tay nắm lên quân bài của mình, đặt ở lòng bàn tay dùng sức vân vê một trận, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngầu lạnh mê hoặc, mê hoặc người nọ bên cạnh.
Ù. Bạch Lạc Nhân đẩy ngã bài,”Một hàng Nhất Điều Long.”
Lý Thước và Châu Tự Hổ cùng nhau nằm sấp trên bàn, gương mặt sầu khổ, cái này đâu phải là chơi bài. Đây là tới xoa mạt chược hộ người ta, đây không phải la đi ăn cướp à? Sao có thể lợi hại như vậy hả?
Bốn người chơi từ giữa trưa đến tối, Bạch Lạc Nhân đem bó lớn bó nhỏ tiền mặt buộc vào đút vào túi quần mình.
Lúc ăn cơm, Lý Thước nhịn không được hỏi Bạch Lạc Nhân,”Cậu chơi mạt chược sao lại giỏi như thế hả?”
Châu Tự Hổ cũng hỏi,”Cậu có khảng định là mình không hề chơi lâu năm rồi không?”
Cậu ta căn bản không cần chơi lâu năm. Cố Hải cười cười,”Tôi đoán nhất định cậu ta có thể nhớ kỹ từng quân bài.”
Quả nhiên người hiểu Nhân Tử cũng chỉ có Đại Hải.
Lý Thước vừa ngạc nhiên một trận,”Nhớ bài? Làm sao mà nhớ được? Cậu không biết là lúc xếp bài có cố gắng nhớ từng quân bài của mình được hả? Cậu có thể nhớ kỹ được tất cả quân bài trước mặt mình hay sao? Hơn nữa, bài cũng không phải một mình cậu giữ đâu? Bốn người thay phiên giữ, cậu biết mình có thể bắt bắt được của người nào hả?”
Cố Hải rất tự hào khoe khoang vợ cậu ta,”Tôi nói cho các cậu biết, cậu ta không chỉ có thể nhớ kỹ hai hàng bài trước mắt cậu ta đâu, kể cả tất cả các quân bài của các cậu, cậu ta cũng có thể nhớ kỹ từng quân đó, cho nên chúng ta đang xem vận khí đến nhặt bài, thì cậu ta đã tính toán hết một vòng rồi, tôi nói cho các cậu biết cậu ta có thiên bẩm là đã gặp qua là không quên được, các cậu tin hay không?”
Lý Thước và Châu Tự Hổ bày ra ánh mắt khâm phục nhìn Bạch Lạc Nhân, đây là đại thần trong truyền thuyết hay sao?
Bạch Lạc Nhân cười cười,”Đừng nghe cậu ấy tán dóc, việc này còn phải xem vận khí đó, hôm nay vận khí của tôi có chút tốt.”
Vận khí của cậu không phải quá tốt rồi sao? Lý Thước uống một ngụm rượu,”Sau này cũng không dám cùng chơi bài với cậu nữa.”
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhìn nhau cười, gian trá nham hiểm xấu xa đều hiện trong đó.
Sau khi Lý Thước và Châu Tự Hổ đi, hai tên tiểu tử xấu xa trốn trong phòng ngủ đếm tiền, Cố Hải thua, ngang với Bạch Lạc Nhân thắng, kỳ thực tất cả đều là chút tiền của Châu Tự Hổ và Lý Thước.
Tổng cộng mười hai nghìn tệ. Cố Hải nhếch môi cười,”Cậu quả nhiên là cô vợ tốt của tôi.”
Bạch Lạc Nhân lúc đầu cười cười, nghe lời này lại xù lông,”Cậu mà còn nói cái từ này một lần nữa, có tin tôi trực tiếp thiến cậu hay không?”
Thiến tôi? Cố Hải cười gian tà,”Vậy cậu phải tìm một cái chậu to một chút, không thì không thiến được đâu.”
Bạch Lạc Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận né tránh con mắt dâm tà của Cố Hải.
……….
(Chiêu thức thứ nhất: Mặt dày+ biến thái= Có nhiều đứa yêu..
À quên, hai phu phu nhà này thất đức quá..)
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 95: Bình dấm lại đổ
Tác giả: Sài Kê Đản
(Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
Học sinh trung học tập thể dục theo nhạc ‘sức sống thanh xuân’……. Chuẩn bị bắt đầu! Một … hai …ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu… vận động làm nóng người, một … hai …ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám……
Một đám học sinh trung học trong thao trường bạch bạch đập đập, đứng ở trên khán đài phóng tầm mắt nhìn nhìn xuống, một màu tóc đen đồng phục xanh, động tác không đồng nhất. Nếu như có động tác xoay người luôn luôn xuất hiện hai người quay hướng ngược lại, nhìn nhau mặt bừng đỏ xấu hổ, sau đó lại có một người lén lén sửa đổi hướng quay.
Toàn thể các lớp giải tán!
Bạch Lạc Nhân đứng tại chỗ cùng với Cố Hải cách đó không xa nhìn nhau cười cười, hai người cùng nhau đi về phía phòng học.
Tôi đột nhiên muốn ăn kem. Bạch Lạc Nhân mở lời.
Cố Hải rụt cổ một cái,”Mùa này là mùa gì hả? Thậm chí cũng sắp có tuyết đến nơi rồi, cậu còn muốn ăn kem…..”
Không biết vì sao, đột nhiên rất muốn ăn đồ lạnh.
Không được ăn. Vẻ mặt Cố Hải kiên quyết cứng rắn.
Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ cậu dựa vào gì mà quản tôi hả? Tôi đến thương lượng với cậu hay sao? Tôi chỉ là đang lầu bầu hai câu với cậu, cần phải cần sự cho phép của cậu hả, tôi cứ ăn. Nghĩ xong, xoay người đi qua siêu thị trường học.
Cố Hải đuổi theo,”Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Mua kem thôi! Bạch Lạc Nhân biểu cảm tỏ vẻ làm theo ý mình.
Khuôn mặt Cố Hải sa sầm, tức giận trợn mắt nhìn Bạch Lạc Nhân một trận thật lâu, trầm giọng nói,” Đứng yên ở đây!”
Sau đó, bản thân đi theo biển người chen vào siêu thị, vừa mới kết thúc buổi luyện tập xong, giờ siêu thị đang đông nghịt người. Nếu như mua một gói mỳ ăn liền, đến lúc trả được tiền thì nhất định từ gói mì ăn liền sẽ thành món bột ăn liền. Cố Hải đang trước hô sau đẩy di chuyển đến trước tủ lạnh, nếu là ngày trước, đừng nói tới đây chen lấn, dù có người mua đồ ăn cho cậu Cố Hải cũng cảm thấy mất mặt.
Bạch Lạc Nhân đang đứng chờ, đột nhiên bị một lực mạnh đụng một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, quay đầu lại nhìn lên, Dương Mãnh đột nhiên treo ở trên người mình, vẻ mặt tỏ ra hoảng loạn.
Nhân Tử, cứu cứu tôi với! Dương Mãnh gào khóc.
Bạch Lạc Nhân đem cánh tay đưa về phía sau lưng vỗ vỗ lưng của Dương Mãnh,”Trước tiên cậu xuống đã!”
Không được, cậu không cứu tôi, tôi sẽ không xuống.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy bóng dáng Cố Hải đang trả tiền.
Cậu đó, có chuyện gì xuống nói có được hay không?
Dương Mãnh ủy khuất nghiêng đầu qua dựa ở sau lưng của Bạch Lạc Nhân,”Tôi sợ tôi vừa đi xuống, cậu liền chạy mất!”
———————————————————
Tôi chạy trốn đi đâu được hả?
Dương Mãnh yên tâm, rồi mới từ trên lưng của Bạch Lạc Nhân nhảy xuống.
Nói đi. Bạch Lạc Nhân sửa sang lại quần áo.
Dương Mãnh nhìn bên trái nhìn bên phải một chút, vẻ mặt tỏ vẻ nguy hiểm,”Cái cậu Vưu Kỳ lớp cậu này, có phải cậu ta bị bệnh hay không hả? Mấy ngày nay cậu ta luôn tìm cơ hội quấn quýt lấy tôi, làm phiền tôi đó, còn không nói dễ nghe, mỗi lần đều tìm những từ cay độc cho tôi ăn một trận. Cậu bảo tôi phải nóng nảy với cậu ta hả, tôi có chút không thể nào nói nổi, dù sao hai cậu cũng có quan hệ tốt! Cậu có thể tìm cậu ta nói chuyện, cậu ta đúng là không biết xấu hổ, chỉ cần tiếng chuông tan học vừa vang lên, cậu ta nhất định chắn ở của sau lớp tôi để làm phiền tôi.”
Vưu Kỳ làm phiền cậu? Bạch Lạc Nhân rất buồn bực.
Dương Mãnh ôm cái cánh tay Bạch Lạc Nhân, tỏ vẻ bị hù dọa sợ hãi,”Tôi cho cậu biết, ngay cả ra thao trường cậu ta cũng không chịu buông tha tôi, chỉ cần cậu ta tóm được tôi, nhất định không muốn buông tay. Cậu nhìn thấy chưa? Cậu nhìn thấy chưa? Cậu ta đang ở đó nhìn tôi chằm chằm đó, đang muốn làm hại tôi đó, tên tiểu tử này…….”
Đột nhiên một ‘chưởng’ vỗ phía sau vai Dương Mãnh, chân Dương Mãnh trong nháy mắt khom lại, nửa vai cũng đều sụp xuống.
Rõ ràng phòng bị Vưu Kỳ lại quên phía sau còn có một người không dễ chọc vào.
Dương Mãnh đau đến siết cánh tay Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải đen mặt lại đem cái tay kia của Dương Mãnh đang siết chặt Bạch Lạc Nhân kéo xuống, suýt chút nữa đẩy Dương Mãnh ngã bổ nhào.
Sau đó đem kem đưa cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân phải dùng cái tay kia cầm lấy, Cố Hải khăng khăng muốn cái tay kia làm việc, ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, cái tay này cầm đồ đạc, tôi xem cậu còn có thể ôm ấp hay không? !
Kết quả, Dương Mãnh nhìn Bạch Lạc Nhân xé mở vỏ kem, mùi sữa thơm nồng đậm xen lẫn chocolate giòn tan, nhịn không được chà xát tay,”Đã lâu rồi không ăn kem, không nói nữa, thật sự có chút muốn ăn cái đó.”
Bạch Lạc Nhân cười cười cắn một miếng, lạnh đến hàm răng đều buốt.
Dương Mãnh giống như con mèo con tham ăn nhìn chằm chằm cái kem trong tay Bạch Lạc Nhân, không kịp chờ đợi mà hỏi,”Mùi vị thế nào?”
Cố Hải đẩy Dương Mãnh ra, đoạt lấy cây kem trong tay Bạch Lạc Nhân, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Dương Mãnh,”Để tôi nếm thử giúp cậu.”
Dứt lời, cắn một miếng thật lớn xuống, hai chiếc răng cửa cắn xuống, chiếc kem mất đi hơn một nửa.
Xong rồi, ăn rất ngon.
Bây giờ phân nửa cái kem đều không còn, tôi xem cậu còn có muốn nếm thử nữa không.
Ai ngờ, lần này Cố Hải liền gặp phải một người vô cùng trơ trẽn, Dương Mãnh chờ Bạch Lạc Nhân ăn thêm một miếng, đôi tay nhỏ thanh tú lại đưa đến, cười hì hì nói,”Hay là cậu cho tôi nếm thử một miếng cũng được.”
Cố Hải,”…….”
Bạch Lạc Nhân lại ăn một miếng, rồi đưa cho Dương Mãnh,”Ừm, cho cậu đó.”
Dương Mãnh đắc ý ăn cây kem còn dư lại, hơn nữa cố ý ăn rất chậm, vừa ăn vừa liếc mắt để ý Cố Hải.
Việc này làm cho Cố Hải rất bực bội a! Tôi thật vất vả xếp hàng chen chúc mới mua được cây kem, lại để cho cậu lượm một phần lớn tiện nghi. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng là mặt trên của cây kem còn có nước bọt của Bạch Lạc Nhân, cậu cứ như vậy mà ăn của tôi! ! Cậu cứ như vậy mà ăn của tôi! !
Dương Mãnh ăn kem xong, chạy chậm đến bên cạnh thùng rác ném giấy bọc vào.
Cố Hải trầm mặt nhìn về phía Bạch Lạc Nhân,”Ai bảo cậu cho cậu ta ăn?”
Cậu ta ăn hai miếng thì làm sao hả? Không phải cậu cũng ăn hay sao?
Tôi với cậu ta giống nhau hay sao? Khuôn mặt Cố Hải cũng đều đen xám lại.
Bạch Lạc Nhân nheo lông mày,”Cố Hải, cậu đừng có nhàm chán như vậy đi!”
Những tên bạn kia của cậu tôi đều vui vẻ chào đón, sao đến khi là bạn tôi, cậu lại khắt khe như vậy? Những lời này Bạch Lạc Nhân không nói ra, bởi vì Dương Mãnh ném xong đồ đạc, lại chạy chậm về chỗ cậu.
Ba người cùng đi đến cầu thang, Dương Mãnh ở tầng hai, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ở tầng ba.
Kết quả, Dương Mãnh đi đến tầng hai nhưng không hề dừng lại, tiếp tục đi lên.
Cố Hải lạnh mặt nhắc nhở,”Người anh em, cậu đi quá rồi.”‘
Không hề, tôi biết đây là tầng ba, ta muốn nói chuyện cùng với Nhân Tử một lát.
Cố Hải nheo lông mày đi trở về lớp học.
Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh liền đứng ở phía sau cửa quay về cửa sổ bên cạnh nói chuyện phiếm.
Vưu Kỳ luôn tổn hại cậu hả? Cậu ta làm tổn hại cậu cái gì? Cậu và cậu ta có đụng chạm gì không?
Có đụng chạm cái gì hả? ! Thân thể Dương Mãnh nhỏ nhưng giọng lại lớn, vừa nhắc tới Vưu Kỳ thì oán khí đầy mình,”Lúc bình thường tôi ở cùng với cậu ta tôi thậm chí cũng không nói nên lời, cộng tất cả là nói chuyện với nhau hai lần, ai biết cậu ta bị thần kinh gì chứ! Bây giờ tan học tôi đều phải gấp rút chạy trốn, bằng không cậu ta sẽ chặn tôi ở cổng trường không cho tôi đi. Cậu nói xem nếu cậu ta đánh tôi mấy cái tôi cũng cố gắng chịu được, nhưng cậu ta không hề, cậu ta chỉ liên tiếp mắng chửi người không ngừng, chửi tôi đó…… Không có cách nào có thể hình dung được…….”
Đang nói chuyện, Vưu Kỳ đi tới.
Dương Mãnh nắm lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt như con mèo con thấy con hổ, hạ giọng không ngừng lẩm bẩm,”Cậu nhìn kìa, cậu nhìn kìa, cậu ta lại nữa rồi, cậu ta lại muốn chửi tôi……”
Kết quả, chẳng qua là Vưu Kỳ chỉ quay sang cười cười với Bạch Lạc Nhân, chưa từng để ý tới Dương Mãnh.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Dương Mãnh,”Cậu ta nào có chửi hả? Sao tôi không nghe thấy?”
Vai Dương Mãnh đổ sụp xuống, vẻ mặt tỏ ra không cách nào hiểu được,”Hôm nay cậu ta, ya, thế nào lại không muốn mắng chửi hả?”
Bạch Lạc Nhân xoa xoa đầu Dương Mãnh, giống như dỗ dành trẻ con,”Được rồi, quay về lớp học đi, tôi phải vào học.”
Không được, tôi phải nghe chuông vang tôi mới về, tôi sợ cậu ta lại lao tới ăng ẳng hai tiếng.
Bạch Lạc Nhân,”….”
Rốt cuộc nghe thấy chuông vang lên, Dương Mãnh nhảy tót về, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng học.
Tiết học này chúng ta làm bài kiểm tra, đem hết đề thi ra, tôi bỏ cho các em mấy câu, trước khi tan học nộp lên cho tôi.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy người bên cạnh cũng đều đem đề thi chuẩn bị để lên bàn, trên bàn của mình hoàn toàn trống không.
Vỗ vỗ sau lưng của Vưu Kỳ,”Sao tôi không có đề thi hả?”‘
Hửm? Vưu Kỳ buồn bực,”Tôi rõ ràng vừa đã truyền tới phía sau rồi mà.”
Bạch Lạc Nhân nghiêng người sang phía sau đảo mắt qua, quả nhiên vị ngồi phía sau có hai tờ đề thi.
Cho tôi. Bạch Lạc Nhân đưa tay ra phía sau.
Cố Hải không những không đưa đề thi, còn bày ra khuôn mặt cứng rắn, nói,”Không có.”
Rõ ràng cậu có hai tờ mà. Bạch Lạc Nhân căm tức nhìn Cố Hải.
Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra châm chọc khiêu khích,”Ai bảo vừa rồi lúc phát đề thi thì vắng mặt? Cậu còn muốn làm bài thi hay sao? Đi mà nói chuyện phiếm đi! Cố sức mà trò chuyện, trò chuyện hết cả tiết học đi, ngay cả đề thi cũng không cần làm.”
Bạch Lạc Nhân đột nhiên đập một cái ở góc bàn Cố Hải, rút ra một tờ giấy thi.
Cả một tiết học này, Cố Hải vừa mới đem nghẹn khuất trong lòng giảm xuống một chút, kết quả chuông tan học vừa vang lên, cửa sau lại vừa mở ra, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn lại ló vào. Người này một chút cũng không biết trốn tránh, còn dùng tay đập đập cửa mà gọi,”Nhân Tử, ra đây, ra đây!”
Bạch Lạc Nhân vừa đứng lên, người phía sau kia đột nhiên đá ghế cậu ta một cái, chân ghế kẹp chân Bạch Lạc Nhân lại, hơn nữa hung hăng đụng phải một cái như vậy, Bạch Lạc Nhân hít một hơi, cố nén tức giận đá văng ghế ra, liếc cũng không thèm liếc Cố Hải một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
Tại sao cậu lại tới đây?
Dương Mãnh chu mỏ,”Tôi sợ người ta lại chặn trước cửa lớp tôi, nên chưa tan học tôi đã chạy đến đây.”
Vậy cậu tới tìm tôi, cậu ta sẽ không chửi mắng nữa hay sao? Bạch Lạc Nhân hỏi.
Dương Mãnh hung hăng gật đầu,”Cậu ta chỉ sợ cậu, tôi ở gần cậu, ngay lập tức cậu ta liền đàng hoàng tử tế. Cậu nhìn một chút, tôi vừa đến tìm cậu, cậu ta cũng không ra khỏi phòng học.”
Bạch Lạc Nhân không biết làm sao,”Vậy cậu đến chỗ tôi lánh nạn hả?”
Trong lòng Dương Mãnh rất bối rối,”Đúng, chỉ cần cậu ta quấn quít lấy tôi, tôi sẽ quấn quít lấy cậu.”
Bạch Lạc Nhân rất rầu rĩ mà vỗ vỗ trán,”Cậu không thể tìm được chỗ nào trốn đi hả?”
Không thể! Dương Mãnh lắc đầu rất kiên định,”Trốn chỗ nào cũng không bằng trốn chỗ cậu, quan trọng là trường học lớn thế này tôi có trốn đi đâu thì cậu ta cũng có thể tìm ra. Hơn nữa tôi đang học tôi làm sao có thể trốn đi đâu được hả? Tôi chỉ muốn đi học, tan học một chút cậu ta nhất định chặn ở sau cửa lớp tôi, tôi đi ra cũng đều không ra được.”
Việc này có chút khó khăn, Bạch Lạc Nhân mài răng không muốn nói nhiều, vấn đề chắc chắn nảy sinh từ Vưu Kỳ!
Trên lớp tự học, Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng của Vưu Kỳ, nhỏ giọng quay sang hỏi cậu ta,”Cậu và Dương Mãnh xảy ra chuyện gì hả?”
Dương Mãnh? Vưu Kỳ giả ngu,”Ai là Dương Mãnh?”
Bạn hồi nhỏ của tôi đó! Không phải là lần trước cùng đi với cậu đến nhà tôi hay sao?
À à à…… Vưu Kỳ giả vờ tỉnh ngộ,”Cậu ta làm sao vậy?”
Cậu ta nói cậu lúc nào cũng quấn quít lấy cậu ta.
Tôi quấn quít lấy cậu ta? Vưu Kỳ nhún nhún vai, cười đến không biết làm sao,”Tôi cũng không quen cậu ta, tôi quấn quít lấy cậu ta để làm gì hả?” Nói xong, rút ra hai tờ giấy xì nước mũi.
Bạch Lạc Nhân tiếp tục,”Cậu ta nói cậu cứ tan học là chặn ở cửa lớp bọn họ.”
Vưu Kỳ kinh ngạc hơn,”Tôi chặn ở cửa lớp bọn họ? Không phải là cậu ta chặn ở cửa lớp chúng ta hay sao? Có khi nào cậu nhìn thấy tôi đi ra ngoài quá hai tiết học chưa? Không phải là cậu ta vẫn đi qua lớp chúng ta chạy trốn hay sao? !”
Bạch Lạc Nhân,”….”
Hai vị bạn học phía trước, yên lặng một chút có được không?
Một câu nhắc nhở hùng hồn đanh thép từ phía sau truyền tới, giọng nói rất lớn rất cố ý, thậm chí bạn học cả lớp đều nghe thấy được, thế cho nên trong lớp ngay lập tức yên tĩnh lại, không ai dám lên tiếng, tất cả đều dùng ánh mắt len lén liếc Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ. Lần nói chuyện này không có cách nào nói tiếp, Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng của Vưu Kỳ, ý bảo cậu ta xoay người sang chỗ khác.
…………
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply