Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 25: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Từ tiết tự học buổi sáng đến khi ra chơi, ngay cả ngẩng đầu một cái Bạch Lạc Nhân cũng không cử động.
Lần này triệt để làm cho Cố Hải ngột ngạt bứt rứt.
Cố Hải ở phía sau không thoải mái một chút nào, cậu ta thử đủ loại phương pháp đánh thức Bạch Lạc Nhân, người kia vẫn cứ vô cùng kiên định không hề di chuyển, cậu ta dùng bàn đụng vào, đụng đến khi bạn học cả lớp đều quay đầu lại nhìn, Bạch Lạc Nhân vẫn ngủ rất ngon giấc.
Tiết ba, là tiết của La Hiểu Du, La Hiểu Du rất thích gọi Bạch Lạc Nhân trả lời câu hỏi, tiết học này cũng không ngoại lệ, ba tiếng ‘ Bạch Lạc Nhân’ trong trẻo vừa ra khỏi miệng, ánh mắt bạn học cả lớp đều quét về phía Bạch Lạc Nhân.
Gò má trái của Bạch Lạc Nhân ngủ đến mức hồng hào, cậu ta vẫn như trước đây đứng lên, hơn nữa còn trả lời vô cùng trôi chảy.
Những lần như thế này trước đây rất thường xuyên xảy ra, mọi người cũng thấy không có gì lạ.
Nhưng Cố Hải vẫn rất thích đào bới vấn đề của cậu ta.
Từ khi cậu biết Bạch Lạc Nhân đến giờ, cậu ta nghi ngờ Bạch Lạc Nhân không thực sự ngủ, làm gì có ai có thể vừa ngủ vừa nghe giảng hả? Rất nhiều bạn học đều nói Bạch Lạc Nhân thật khác thường, giống như có phép thuật vậy, Cố Hải rõ ràng là không tin mấy cái tà ma này.
Vì muốn kiểm nghiệm cái ý nghĩ này một chút xem có đúng hay không, tiết ba tự học, Cố Hải đi đến phòng y tế trường học mua hai viên thuốc ngủ, sau khi trở về lớp mài nhỏ, rồi bỏ vào bình nước của Bạch Lạc Nhân.
Mãi cho đến buổi chiều đi học, đầu óc Bạch Lạc Nhân vẫn cứ mê man.
Thuốc cảm mạo đúng là một thứ thôi miên thật tốt, hơn nữa đem thuốc cảm mạo uống lộn bữa như cậu, tuyệt đối có thể ngủ đến không biết trời đất trăng sao nữa.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy khô miệng, cầm lấy chai nước tu ừng ực.
Kỳ quái, nước hôm nay sao lại chát như vậy? Càng uống càng khát! Bạch Lạc Nhân uống hết một bình lớn nước, sau khi uống xong lại đi đến máy nước nóng rót thêm một ít, để lên bàn cho nguội hẳn lại tiếp tục uống.
Lúc uống nước xong, rất nhanh Bạch Lạc Nhân liền buồn ngủ.
Hơn nữa, giấc ngủ này, không hề ngẩng đầu.
Hai tiết học liền, giáo viên vẫn chưa gọi Bạch Lạc Nhân trả lời câu hỏi, Cổ Hải suy nghĩ hiển nhiên là không có cách nào nghiệm chứng kết quả cả. Đến tiết ba tiết bốn, lớp lại bắt đầu tiết tự học, cả lớp yên tĩnh chính là cơ hội tốt cho các bạn thích ngủ. Bạch Lạc Nhân ngay cả tư thế cũng không thay đổi, sách vở trên bàn học rơi xuống đất không hề phát hiện ra.
Một bạn thay mặt lớp đi thu vở bài tập.
Đến bên bàn Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bạch Lạc Nhân, vở bài tập toán của cậu đâu.
Bạch Lạc Nhân không có phản ứng gì.
Bạn thay mặt thu vở có chút nóng nảy, vỗ nhẹ đầu Bạch Lạc Nhân.
Này, tỉnh dậy đi, phải nộp vở bài tập.
Vưu Kỳ cũng quay đầu hù dọa một câu,”Giáo viên tới.”
Bạch Lạc Nhân vẫn không nhúc nhích.
Lần này, bạn học chung quanh đều có chút bận tâm. Theo lý thuyết bình thường Bạch Lạc Nhân ngủ rất cảnh giác, bất luận ngủ ngon say như thế nào, chỉ cần có người gọi cậu, hoặc là có nghiêm túc cần phải làm, cậu ta lập tức liền có tinh thần.
Hôm nay, là thế nào đây?
Vưu Kỳ thử đem đầu Bạch Lạc Nhân nâng lên, kết quả vừa nhấc lên, sắc mặt của Vưu Kỳ cũng thay đổi.
Mặt của cậu ta sao lại trắng bệch thế này?
Một câu nói cũng đem Cố Hải đang trầm tư gọi dậy.
Không phải cậu ta bị dị ứng thuốc ngủ chứ hả?
Nghĩ như vậy, Cố Hải vội vàng đem ghế đẩy ra, một tay đỡ lấy vai Bạch Lạc Nhân lắc lắc, tay kia vỗ mặt tái nhợt của cậu ta, thử gọi,”Bạch Lạc Nhân? Bạch Lạc Nhân?”
Bạch Lạc Nhân không hề đáp lại.
Vưu Kỳ sốt ruột,”Cậu ta bị ngất rồi, nhanh lên đưa cậu ta đến phòng y tế.
Vừa nói, vừa đem Bạch Lạc Nhân đặt lên lưng mình, ý muốn cõng cậu ta đi ra ngoài. Kết quả vừa đứng lên, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Cố Hải ở bên cạnh không nhìn nổi, đẩy Vưu Kỳ ra.
Tránh sang một bên, để tôi.
Nói xong, kéo cánh tay Bạch Lạc Nhân, đem cả cơ thể cậu đặt lên lưng, đợi cậu ta yên ổn trên lưng, liền cấp tốc chạy xuống tầng, Vưu Kỳ cũng chạy theo phía sau.
Tôi nói này, cứ như cậu đang cõng một con chim trên lưng vậy?
Vưu Kỳ ở bên cạnh thở hổn hển, trên người cậu ta không mang theo bất cứ cái gì, vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân tuy rằng không nhẹ, thế nhưng Cố Hải bình thường luyện tập đều vác nặng chạy bộ mà nói, quả thực giống như không có gì. Không đến một phút đồng hồ, hai người đã xông vào phòng y tế của trường, đem Bạch Lạc Nhân đặt lên trên giường bệnh.
Bác sĩ trong trường là một cô gái trẻ, nhìn thấy hai cậu bạn đẹp trai lưng cõng một cậu bạn đẹp trai đến khám bệnh, máu nóng sôi trào.
Yô! Cố Hải, tại sao cậu lại tới đây?
Lúc trước Cố Hải tới đây mua thuốc ngủ, vị nữ bác sĩ này liền kéo cậu ra hỏi lung tung này kia, vẻ mặt thì soi mói đủ nơi làm cho Cố Hải có cảm giác không thoải mái vô cùng. Lúc đi ra khỏi còn thở dài một hơi, thầm nghĩ sau này nhất định không tới nữa, nào biết nhanh như vậy sẽ trở lại.
Vưu Kỳ quay sang Cố Hải hỏi,”Cậu quen cô ấy à?”
Cố Hải không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn Bạch Lạc Nhân.
Vị nữ bác sĩ lại quay sang Vưu Kỳ quan sát một phen, mắt thoáng chốc sáng lên.
Cậu….. có phải là Vưu Kỳ hả?
Vưu Kỳ lạnh lẽo gật đầu.
Wow, cậu chính là thần tượng trường học, Vưu Kỳ mà bọn họ hay nhắc đến hả, tôi thấy cậu rất có khí chất, không nghĩ tới quả thật không sai. Tôi nói cậu nghe, lần trước có hai nữ sinh đến khám bệnh, còn không ngừng bàn tán về cậu….
Vưu Kỳ nhìn sắc mặt của Cố Hải, trong lòng đột nhiên cảm thấy luống cuống.
Chị nhanh nhanh chút đi. Vưu Kỳ cũng không giữ hình tượng cực ngầu của mình nữa, sốt ruột thúc giục nữ bác sĩ, “Người cần được chữa trị ở bên kia đó, chị nhanh nhanh khám cho cậu ta rốt cuộc làm sao vậy.”
Nữ bác sĩ đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, mắt lại sáng ngời.
Đây không phải là Bạch Lạc Nhân hay sao?
Một giọng nói âm u lạnh lẽo đập thẳng vào lỗ tai của vị bác sĩ trường học,”Chị mà còn lắm mồm, ngày mai tôi lập tức cho phòng y tế của trường đóng cửa.”
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 26: Cậu chính là thuốc đó
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Cậu ta chỉ uống hai viên thuốc ngủ hay sao?
Cố Hải đưa ánh mắt nhìn về phía Vưu Kỳ, Vưu Kỳ cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt đột nhiên biến đổi,”Em thấy trên bàn của cậu ấy hình như có vỉ thuốc, cụ thể là thuốc gì tôi cũng không biết. Nhưng mà sáng sớm lúc cậu ấy tới thấy bị cảm, em đoán là thuốc cảm mạo.”
Nữ bác sĩ tập trung suy nghĩ một lát, ánh mắt tập trung trên mặt Vưu Kỳ.
Như vậy đi, cậu đem vỉ thuốc đến đây cho tôi, tôi xem nó thế nào.
Vưu Kỳ chạy đi lấy, Cố Hải đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bạch Lạc Nhân. Chưa bao giờ tên tiểu tử này thoạt nhìn lại ôn nhu đến vậy, tất cả nếp nhăn trên mặt giãn ra, dường như có mắng cậu ta bao nhiêu câu thì cũng không quấy rầy yên tĩnh của cậu ta.
Cậu yên tâm đi, cậu ta không có gì vấn đề gì, nhìn biểu hiện của cậu ấy thì không có gì nghiêm trọng cả. Tôi đoán là dùng hai loại thuốc một lúc, nên bị ngộ độc nhẹ thôi. Chờ tỉnh lại thì không sao nữa rồi, sau này nhớ kỹ, lần đầu tiên uống thuốc ngủ không nên dùng liều lượng lớn như vậy, một viên là đủ rồi.
Cố Hải vẫn trầm mặc, sắc mặt cứng lại.
Vưu Kỳ đi tới, đưa vỉ thuốc cho nữ bác sĩ.
Chị xem, chính là thuốc cảm mạo.
Nữ bác sĩ gật đầu, đi tới sờ trán Bạch Lạc Nhân, dịu dàng nói,”Xem ra phải truyền dịch, cậu ta phát sốt, hơn nữa lại uống sai liều lượng thuốc, mới có chút suy nhược nên thèm ngủ như vậy.”
Nữ bác sĩ đi vào một căn phòng khác, Vưu Kỳ quay sang phía Bạch Lạc Nhân, nói với nói với Cố Hải,”Tôi ở đây trông cậu ấy, cậu về lớp đi, một người là đủ rồi.”
Cậu về đi.
Ba chữ này nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng cảm giác của người nghe lại vô cùng áp lực.
Cố Hải đắp chăn lên cho Bạch Lạc Nhân.
Vưu Kỳ thấy Cố Hải làm vậy, tâm tình có chút phức tạp. Ở trong mắt người khác, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân như nước với lửa, nhưng ở trong mắt Vưu Kỳ, Cố Hải chính là thích Bạch Lạc Nhân, có thể nói là vô cùng thích. Cậu ta không chủ động chào hỏi bất cứ ai, lại không quản phiền phức mà trêu chọc Bạch Lạc Nhân, cậu ta đối với người nào cũng lãnh đạm, nhưng trước mặt Bạch Lạc Nhân lại biểu hiện rất nhiệt tình, cậu ta luôn luôn nghĩ hết biện pháp làm khổ Bạch Lạc Nhân, nhưng có chuyện xảy ra, cậu ta lại rất gấp gáp…….
Người khác đoán không ra, Bạch Lạc Nhân nhìn không hiểu, nhưng Vưu Kỳ có thể hiểu được.
Cái này giống như mối tình đầu của một nam sinh vậy, đối với cô gái mình thích thì luôn luôn không biết thể hiện thế nào. Vậy đành phải bất chấp phiền phức đi trêu chọc cô gái kia, giật tóc cô nàng, trộm vở bài tập của cô nàng, bắt nạt cô nàng đế khi mắt đỏ hoe……
Tuy rằng Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đều là con trai, cách bọn họ đối với nhau không giống như cô gái kia và cậu bạn trai nhưng mục đích đều giống nhau, đó chính là làm cho đối phương chú ý đến mình.
Đối với Cố Hải Bạch Lạc Nhân là người duy nhất trong lớp mà cậu muốn kết giao, nam sinh kết giao bạn bè là như vậy, cậu mạnh hơn tôi, tôi thích cậu, tôi sẽ chủ động đến quyến rũ cậu. Cho nên Vưu Kỳ mới nói, Cố Hải rất thích Bạch Lạc Nhân.
Kỳ thực không riêng gì Cố Hải, Vưu Kỳ cũng rất thích Bạch Lạc Nhân.
Trên người Bạch Lạc Nhân có một loại lực hấp dẫn đặc biệt, lực hấp dẫn này càng kéo dài càng phát ra đậm đặc hơn, cậu ta giống như một đóa hoa quỳnh, ở trong bụi cây thì vô cùng bình thường, nhưng luôn có người vì một lần nở rộ của nó mà bằng lòng khốn khổ đợi ba ngàn năm.
Chị cho cậu ít thuốc.
Câu nói của nữ bác sĩ trường học cắt ngang suy nghĩ của Vưu Kỳ.
Là thuốc gì?
Nữ bác sĩ cười dịu dàng chân thành,”Mãi mới có dịp cậu đến đây với tôi, sao có thể để cậu về vô ích được! Đây là tất cả loại thuốc bổ não, cậu mang một ít về uống đi, học cao trung mệt như vậy, mỗi ngày đều cần cung cấp dinh dưỡng cho não chứ.”
Vưu Kỳ ném cho nữ bác sĩ một cái nhìn lạnh lẽo,”Chị giữ lại mà uống.”
……
Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lúc lâu, càng nhìn càng giống một người quen, mặc dù đối với dung mạo người kia đã có chút mơ hồ, thế nhưng mũi và miệng của Bạch Lạc Nhân chung quy thì vẫn để cho Cố Hải có cảm giác đã từng quen biết.
Hừm….. khụ khụ….
Bạch Lạc Nhân ho khan cắt ngang suy tư của Cố Hải.
Khát quá…..
Ban nãy trong giấc mộng Bạch Lạc Nhân mơ tới bản thân biến thành Khoa Phụ không ngừng đuổi theo mặt trời, đuổi theo cứ thế đuổi theo mãi, càng đuổi càng khát,
cậu ta đưa tay đưa tay tìm cốc nước, kết quả sợ phải cánh tay của một người, bàn tay phóng khoáng mạnh mẽ, khớp xương ngón tay rõ ràng rất đàn ông. Bạch Lạc Nhân rời tay người này tìm cốc nước, kết quả sờ soạng nửa ngày không tìm được cái chén ở mép bàn.
Cố Hải đè tay đang sờ loạn của Bạch Lạc Nhân xuống, rồi đem cốc nước kề vào miệng của cậu ta, cẩn thận chăm chút để cậu uống nước.
Bạch Lạc Nhân cảm giác uống đủ, liền đẩy tay Cố Hải ra.
Ba, con uống đủ rồi.
Mặt của Cố Hải căng thẳng khó chịu cả buổi chiều rốt cuộc cũng giãn ra lộ chút vui vẻ,”Khách khí như vậy hả?”
Bạch Lạc Nhân cảm giác có điều bất thường, chậm rãi mở mắt, lúc nhìn lên gương mặt Cố Hải, ánh mắt liền u ám lạnh lẽo.
Tại sao lại là cậu?
Nhanh như vậy liền không nhớ ba hả?
Bạch Lạc Nhân đưa tay đánh Cố Hải lại bị Cố Hải mạnh mẽ ngăn cản.
Đừng lộn xộn, tay cậu còn đang cắm kim đó.
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới chú ý đến cách tay mình đang cắm kim và bình nước biển treo trên đầu.
Chuyện gì xảy ra?
Cố Hải đem mọi chuyện kể cho Bạch Lạc Nhân, không giấu giếm chút nào, cũng không hề có chút chột dạ. Dường như việc cậu cho Bạch Lạc Nhân uống thuốc ngủ là việc vô cùng hiển nhiên vậy, quá trình thăm dò bí mật này, người không chịu phối hợp là Bạch Lạc Nhân, điều quan trọng nhất chính là người có lỗi chính là Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thật sự muốn gọi nữ bác sĩ kia khẩn cấp cho cậu mấy viên thuốc trợ tim.
Như vậy đi, cậu nói cho tôi biết, tôi chọc cậu cái gì, tôi còn biết đường xin lỗi cậu.
Bạch Lạc Nhân nói được lời này ra quả thật cậu cũng mệt mỏi lắm rồi, Cố Hải chơi đùa với cậu, nhưng cậu không vùng vẫy nổi. Áo đồng phục của Cố Hải bị rách ngay ngày mai liền có cái mới, nhưng bản thân cậu lại vẫn phải mặc đi mặc lại cái áo rách đó, Cố Hải đau một chút có thể đi viện nằm phòng VIP, nhưng Bạch Lạc Nhân truyền một lọ nước biển thì mất hơn mười ngày tiền tiêu vặt…..
Cố Hải đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch Lạc Nhân, liền lập tức nói.
Tôi có thể chịu toàn bộ tổn thất kinh tế, thế nhưng bảo tôi không trêu chọc cậu, tôi không làm được.
Bạch Lạc Nhân đập đầu lên gối, nhìn Cố Hải không kiềm được tức giận.”
Con mẹ nó, có phải cậu bị bệnh không hả?
Cố Hải cười nhạt,”Tôi đúng là có bệnh.”
Có bệnh thì mau uống thuốc!
Cậu chính là thuốc đó.
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng nhìn Cố Hải, “Cậu có ý gì?”
Muốn tôi khỏe, cậu phải chịu đựng dày vò. (Khốn nạn công)
…….
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply