Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 54: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hôm nay có 1 chương, sẽ bù sau.
Mười một giờ đêm, Bạch Hán Kỳ tắm rửa xong trên vai vắt một cái khăn tay, nước rơi lách tách lách tách đi vào buồng của Bạch Lạc Nhân.
Lát đi ngủ nhớ khóa cổng vào nhé.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình PC.
Bạch Hán Kỳ quay về buồng của mình, tay của Bạch Lạc Nhân đột nhiên đập bàn phím một cái, ánh mắt căm tức nhìn màn hình, lại chết! Bây giờ chẳng biết làm sao thế, chơi trò chơi nếu không chết thì cũng đi vào ngõ cụt, không thèm chơi nữa! Bạch Lạc Nhân đứng lên dùng chân đá cái ghế một cái, rồi đi ra ngoài.
Ánh trăng thật đẹp, vừa sáng vừa tròn, Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn, lại muốn bay lên nhổ cho một bãi nước bọt.
Đm, ai cho mày tròn vào ngày hôm nay hả?
Cổng vẫn rộng mở, Bạch Lạc Nhân cầm lấy cái ổ khóa cũ gỉ sắt, cái khóa lạnh lẽo, cầm ở trong tay tim cũng lạnh theo.
Vừa mới đem cổng khép lại, đã bị một lực mạnh đẩy ra.
Đừng khóa cổng.
Trước cổng đột nhiên xuất hiện một gương mặt, làm cho Bạch Lạc Nhân sững sờ ở tại chỗ.
Cố Hải không biết từ đâu trở về, phong trần mệt mỏi, thấy Bạch Lạc Nhân, không nói hai lời liền kéo đến ôm chặt.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy được Cố Hải vừa rồi nhất định đã chạy rất nhanh, nhịp tim của cậu ta đập vô cùng kịch liệt, kéo theo trái tim của Bạch Lạc Nhân cũng có chút loạn nhịp.
Ôm Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cảm thấy trái tim mình như đã được lấp đầy. Lúc qua thăm mộ mẹ của cậu, tâm tình Cố Hải vô cùng chán nản, suýt chút nữa đã nhảy xuống sông rồi. Trên đường đi tìm Bạch Lạc Nhân, cậu ta chạy như điên, rất sợ Bạch Lạc Nhân khóa cổng rồi, rất sợ không thấy được Bạch Lạc Nhân. Vào giờ phút này, chỉ có nơi đây, chỉ có người này, mới có thể cho cậu cảm giác mình không phải kẻ đơn độc.
Lặng lẽ một hồi rất lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng nói,”Tôi tưởng cậu chết ở bên ngoài rồi!”
Cố Hải thở một hơi dài nhẹ nhõm,”Nghe cậu cay độc nói tôi một câu, thật là thoải mái.”
Nợ cũ nợ mới đè nặng trong lòng của Bạch Lạc Nhân, nào có thể dễ dàng mà bỏ qua cho Cố Hải như vậy? Thấy cậu ta ôm chặt mình, muốn đẩy cũng không đẩy ra được, không chút lưu tình mà tập kích một đấm vào nhược điểm của cậu ta, cứ thế đẩy Cố Hải cách xa hơn mét.
Cút xa ra! Đừng có ở bên ngoài vui vẻ đủ rồi, thì bây giờ qua đây quấy rối giấc ngủ người khác nhá!
Cố Hải đau đến mức hơi thở cũng không đều, thấy Bạch Lạc Nhân muốn khóa cổng, liền đem mình chặn ở giữa cổng, ánh mắt đen láy nhìn Bạch Lạc Nhân,”Đêm tối thế này tôi làm gì có nơi nào đi, cho tôi ở lại đi.”
Cậu muốn ở đây? Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng,”Cậu trả tiền đi, tôi có thể cân nhắc cho cậu ngủ ở chuồng lợn.”
Cố Hải trực tiếp bị làm cho tức cười, hơi dùng một chút sức lực chen vào bên trong cổng, đưa tay để lên đầu Bạch Lạc Nhân xoa xoa, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói,”Được rồi được rồi, đừng cáu kỉnh, tôi sai rồi được chưa? Tôi không nên bỏ đi mà không chào một tiếng, làm cho cậu nhớ tôi, đã trễ thế này không ngủ được còn chờ tôi.”
Bạch Lạc Nhân lôi tay của Cố Hải ra, liền túm cả mấy cọng tóc của mình xuống theo, “Cậu đừng có ở đây làm người khác buồn nôn nữa được không? Mẹ nó, ai thèm chờ cậu hả? !”
Vậy sao cậu vẫn không khóa cổng? Tôi còn nhớ hôm trước còn ở đây, chín giờ cậu đã khóa cổng rồi.
Bạch Lạc Nhân bị cái thằng điên này kích đúng vào điểm bạo phát, chân cũng nâng lên định đạp cho một trận, Cố Hải không quan tâm tiến lên phía trước, hung hăng đem cậu kéo qua, ôm thật chặt, không để lại một chút khe hở nào.
Nhân Tử, đừng làm rộn nữa được không? Tôi vừa mới thăm mộ mẹ về, trong lòng đang rất loạn, cậu để yên cho tôi một lần được không?
Thân thể Bạch Lạc Nhân chết cứng vì lời nói thì thầm ôn nhu của Cố Hải, rốt cuộc dần dần cũng buông lỏng ra.
Sau khi vào phòng, Cố Hải đem một cái hộp đặt ở trên bàn.
Mua bánh trung thu cho cậu.
Tuy rằng Bạch Lạc Nhân cho Cố Hải đi vào, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị.
Cậu giữ lại tự mình ăn đi.
Cố Hải đem hộp bánh trung thu mở ra, giọng dụ dỗ quay sang Bạch Lạc Nhân nói,”Làm theo khẩu vị của cậu, cậu thực sự không nếm thử một chút?”
Thích cho ai thì cho, tôi nói không ăn là……..
Bạch Lạc Nhân vừa quay đầu, liền bị một miếng bánh trung thu rất to ấn đến miệng.
Ước chừng phải to bằng một góc Pizza vậy!
Mặt trên của chiếc bánh trung thu nhân trứng muối hạt sen đỗ xanh khắc chữ rất tinh xảo, bánh cũng làm rất chắc mềm, màu sắc mê người, ngay cả nắp hộp cũng bay lờ mờ hương vị thơm ngon.
Tôi chạy qua vài cửa hàng, mới đặt được một cái ưng ý, đừng xem thường bánh này nhé, trông như vậy thôi chứ kỹ thuật làm vô cùng khó đó! Theo lý thuyết thì bánh có 4 lòng đỏ trứng rất khó làm, khuôn bánh khó tìm là một vấn đề, quan trọng là lòng đỏ trứng rất khó dính, hơi động một chút là tở ra ngay. Tôi đặt cái bánh này, bên trong có chừng 12 lòng đỏ trứng đó, bảo đảm cậu là người duy nhất được ăn.
Cố Hải nói xong mặt mày hớn hở, Bạch Lạc Nhân nghe xong trong lòng khẽ run.
Cậu có ngu hay không vậy? Mua mấy cái nhỏ không được hả? Làm gì mà phải vất vả chạy đi đặt cái bánh to như thế này?
Cái này không giống nhau. Cố Hải cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân,”Hai chúng ta đều ăn khỏe, tôi lại muốn cùng ăn chung một cái với cậu, cái này là thích hợp nhất.”
Trên mặt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ khinh khỉnh, ánh mắt lại liếc qua cái nĩa, vừa rồi Cố Hải xắt bánh ra liền xiên vào. May là Cố Hải đủ hiểu ý Bạch Lạc Nhân, không đợi cậu ta chủ động mở miệng, liền đưa tới bên mép.
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, rồi cũng há miệng ra.
Cắn xuống một miếng, xốp mềm, có chút mằn mặn, cũng giống như hương vị của tâm trạng hai ngày nay.
…………..
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 55: Đại Hải bị vạch trần.
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Phía dưới giường đơn chật hẹp là hai đôi giày giống nhau như đúc.
Cố Hải nằm nghiêng người, thấy Bạch Lạc Nhân nằm lỳ ở trên giường chân tay thoải mái dạng ra, áo bị cuộn lên hở ra một mảng lớn lưng. Được ánh trăng chiếu lên, phơi bày làn da trắng như đậu hũ thím Trâu tự tay làm, xem ra có vẻ trơn bóng mềm mại, tay của Cố Hải nhịn không được đưa lên sờ soạng một cái, trơn tuột săn chắc, lại rất mềm mại.
Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua, ánh mắt nửa khép nửa mở, vẻ mặt lười biếng, khí chất lãnh đạm.
Hô hấp của Cố Hải hơi chậm lại, tay không tự chủ đưa lên.
Bạch Lạc Nhân giống như là biết Cố Hải muốn làm gì, đột nhiên nắm lấy tay cậu ta.
Cậu biết vì sao hôm nay tôi mắng cậu không?
Xong rồi, cuộc xét xử rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, Cố Hải cũng biết việc này không dễ dàng cho qua như vậy.
Bởi vì tôi ra ngoài hai ngày liền không chào cậu hả?
Bạch Lạc Nhân mở mắt, giống như một bông hoa lẳng lặng nở rộ trong đêm tối tăm.
Lúc tâm tình cậu không tốt, chưa từng nghĩ đến việc qua chỗ tôi.
Một câu nói đơn giản, Cố Hải nghe từ tai chạy thẳng vào trong tim, cảm động đến mức trái tim như muốn tan ra. Cậu ta không nghĩ tới Bạch Lạc Nhân lại lặng lẽ quan tâm mình như vậy, giống như loại tình cảm mà cậu dành cho Bạch Lạc Nhân vậy. Có lẽ chỉ cần một ánh nhìn, có thể thấy mọi ngõ ngách bí mật trong lòng đối phương, chỉ một nụ cười có thể ảnh hưởng tâm tình của mình nguyên một ngày…. Loại ăn ý này giống như là bản năng, không quan trọng thời gian ngắn hay dài bên nhau, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm giác như trăm năm quen biết.
Thật vất vả làm cho tim mình bình phục lại, Cố Hải mới mở miệng nói,”Tôi sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.”
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà bây giờ tôi mắng cậu đấy. Bạch Lạc Nhân nheo lông mi, nhẹ tay khẽ đập ga giường một cái,”Cậu đó, cậu không coi tôi là người một nhà, cậu đang coi tôi là người ngoài đó!” (Đọc đến đây thì, đm… Lộ Lộ à, em xl chị.. nhé… Bye Lộ Lộ… em theo phe Cố Bạch cmnr..)
Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân một bộ tức giận bất bình vẻ nhỏ mọn thế này, hai mắt Cố Hải như trộm hết ánh sáng trong phòng, cậu ta phát hiện lúc Bạch Lạc Nhân biểu lộ tâm tình chân thực, từng cử chỉ vẻ mặt đều sinh động mê người như vậy.
Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không coi cậu là người ngoài.
Đó là cái gì?
Cố Hải thật muốn nói, tôi nào có cam lòng để cậu chịu buồn phiền với tôi chứ hả? !Nhưng mà nói như vậy thì quá phô trương, Cố Hải cũng không mở miệng nói! Cậu ta sợ bản thân thật sự nói ra, đến lúc đó đồng hồ cũ treo trên tường rớt xuống lần nữa lại nện cậu ta một trận.
Cậu đừng hỏi, sau này tôi có chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu, cậu xem có được không?
Chung quy thì Bạch Lạc Nhân cũng không phải người so đo từng tý, nghe được lời này của Cố Hải, không lên tiếng xem như là đồng ý.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Cố Hải đột nhiên cảm thấy cậu ta có thể đem chuyện của nhà mình thẳng thắn nói toàn bộ ngọn nguồn cho Bạch Lạc Nhân nghe. Trước đây cậu ta không dám nói, là không thấy rõ tình cảm của Bạch Lạc Nhân đối với mình, ngày hôm nay Bạch Lạc Nhân nói những lời này, quả thực làm cho cậu ta rất cảm động, vì vậy quyết định chủ động tự thú.
Kỳ thực là, tôi vẫn còn có chuyện giấu cậu.
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,”Cậu muốn nói là thực sự cậu không có ở khu này, nhà kia là cậu đi thuê đúng không?”
Ặc….. Cố Hải sửng sốt, nửa người trên cũng bật dậy,”Làm sao cậu biết?”
Cậu thuê nhà bên cạnh hai ông bà già, một là ông cậu tôi, một là bà mợ tôi.
Cố Hải,”…….”
Có phải cậu còn muốn nói cho tôi biết, thực ra nhà cậu rất giàu?
Nghe nói như thế, từ lưng đến gáy Cố Hải liền đổ mồ hôi lạnh, triệt để trợn tròn mắt. Cậu ta không nghĩ tới bản thân đi một hai ngày vậy mà mọi thứ đều bại lộ. Uổng công cậu ta cẩn thận từng chút một lâu như vậy, chú ý mọi chuyện, không ngờ Bạch Lạc Nhân nhìn thấu tất cả.
Làm sao bây giờ? Cái này sẽ không phải là buổi tối chung sống cuối cùng của Bạch Lạc Nhân và mình chứ?
Bắt đầu từ ngày mai, cậu ta có thể gặp mình mà coi như người lạ không?
Cậu không hỏi một chút là vì sao tôi biết được hả?
Lòng của Cố Hải cũng lạnh một nửa rồi, ngữ điệu nói chuyện có chút thay đổi,”Làm sao mà cậu biết được?”
Hồi mới khai giảng đó, mỗi ngày tôi đều thấy tài xế nhà cậu đến cổng trường đón cậu.
Cố Hải,”…..”
Hơn nữa cậu vừa mới chuyển đến bàn sau tôi, cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ hột xoàn số lượng hạn chế.
……
Đầu Cố Hải đột nhiên ngã xuống cái gối, trong lòng lạnh ngắt, thì ra từ lúc ấy cậu đã biết, sao cậu không nói sớm hả! Tôi bán tống bán tháo đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, máy tính xách tay lỗ vốn cho người ta hả? Cuộc sống khổ cực trong căn nhà bé xíu N ngày ai bù đắp cho tôi hả? Cậu vẫn đứng ngoài như xem chuyện vui đùa, nếu bây giờ không phải tôi nhận tội, cậu còn coi tôi là kẻ đần độn mà nuôi tôi, phải không hả?”
Ánh mắt sắc bén của Cố Hải quét về phía Bạch Lạc Nhân, một con mắt của Bạch Lạc Nhân lộ ở bên ngoài, rõ ràng là đang vụng trộm mỉm cười mà!
Cười? Tôi cho cậu cười.
Cố Hải giống như mãnh hổ nhào tới, hướng về phía Bạch Lạc Nhân liên tục cù cù mạn sườn giày vò, cuối cùng làm cho hai người thở hồng hộc, Cố Hải vẫn đè trên người Bạch Lạc Nhân không chịu rời xuống.
Bạch Lạc Nhân cười đến bên tai đều đỏ, thái độ vẫn hết sức cứng rắn.
Cậu còn dám ngang ngược với tôi hả? Cậu nói xem, hai chúng ta ai đùa bỡn ai trước đây?
Được, tôi thừa nhận lỗi lầm trước đây của tôi, là tôi cố ý giấu diếm cậu trước! Nhưng cậu cũng có chỗ sai, cậu bao che phạm nhân, tội tuyệt đối không thể dung tha được. Như vậy đi! Tôi không so đo với cậu, cậu cũng đừng bởi vì chuyện này mà xa lánh tôi, hai ta coi như huề nhau.
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.
Trong lòng Cố Hải có chút chưa rõ ngọn nguồn, dùng chân đá chân Bạch Lạc Nhân một cái,”Không phải cậu thật sự tức giận hả?”
Tôi nào có quan tâm mấy chuyện đó chứ hả? Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,”Sao cậu cứ coi tôi giống như đàn bà vậy? Ngày đó tôi uống say nói những lời này với cậu, chẳng qua là chỉ đối với một vài người thôi! Tôi không có thói xấu ghen ghét người giàu, Mercedes-Benz BMW chạy đầy đường, tôi có thể đập từng cái một hả?”
Cố Hải dùng sức nhéo má Bạch Lạc Nhân một cái,”Sao cậu không nói sớm?”
Bạch Lạc Nhân đạp lại Cố Hải một cái,”Cậu cũng không cho tôi cơ hội nói!”
………
Trong lòng không còn gánh nặng cảm giác thật tuyệt, sau này không bao giờ cần phải sống che che giấu giấu nữa.
Cố Hải càng nghĩ càng hưng phấn, quay đầu muốn cùng tâm sự với Bạch Lạc Nhân, muốn cậu ta chia sẻ cảm giác vui vẻ với mình. Kết quả phát hiện ánh mắt của Bạch Lạc Nhân đã khép lại, lông mi nặng trĩu, con ngươi đảo một vòng bất quy tắc, giống như là tức khắc muốn đi vào giấc ngủ vậy.
Nhưng cậu ta còn đang nằm sấp.
Cố Hải vỗ nhẹ nhẹ lưng Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng gọi,”Nhân Tử, Nhân Tử, đừng ngủ như vậy, lật mình rồi ngủ tiếp, ngủ như vậy sẽ chèn ép tim.”
Bạch Lạc Nhân đang buồn ngủ rũ mắt, nào có nghe được lời này của Cố Hải, thì còn biết làm sao được ngủ thế này không thoải mái.
Cố Hải thực sự nhìn không ổn, đưa tay nắm vai Bạch Lạc Nhân, đem cậu ta lật lên. Kết quả chưa quá hai giây, Bạch Lạc Nhân lại lật trở lại, nằm sấp lại rất thoải mái, Cố Hải lại đem Bạch Lạc Nhân lật trở về, Bạch Lạc Nhân lại lật trở lại……… Ước chừng gần mười phút, hai người vẫn luôn như đang rán bánh rán, lật qua lật lại.
Cuối cùng, Cố Hải không nhịn được nghĩ thầm thằng nhóc này làm sao không nghe lời như thế hả? Vì vậy mềm không được thì mạnh bạo, đành phải phát một cái lên mông của Bạch Lạc Nhân.
‘Một chưởng’ của Cố Hải thì sức lực đến mức nào hả? Người bình thường ai chịu nổi đây? ! Bạch Lạc Nhân kêu gào một tiếng, mắt vèo một cái liền mở, trong tròng mắt giống như nhảy ra hai con mãnh hổ, gào khóc hai tiếng cào vào mặt của Cố Hải.
———————————————————
Lúc này Cố Hải mới ý thức được mình dùng sức quá lớn, vội vàng đưa tay lên cặp mông kia cẩn thận từng li từng tí xoa xoa dỗ dành nói,”Được rồi được rồi, đừng đánh, cậu ngủ đi.”
Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân càng ngày càng ảm đạm mơ hồ, rất nhanh thì lại say ngủ.
Nửa đêm, Cố Hải bị lạnh mà tỉnh, nhìn người bên cạnh, vù vù ngủ, phải nói là rất say! Trên người giống như một con ốc sên, chất đống cao phải đến nửa mét, một cái chăn to đùng đều bị cậu ta đoạt lấy.
Tình huống như vậy mấy đêm trước cũng từng xảy ra rồi, Cố Hải phát hiện bình thường Bạch Lạc Nhân lơ mơ không ý thức mà cướp chăn. Bạn nói xem, nếu cậu ấy lạnh thì không sao hết, nhưng toàn bộ chân đều lộ ở bên ngoài, cái chăn to đùng thì được cậu ta cõng trên lưng, có đắp hay không thì cũng như nhau, vậy cậu ta cướp chăn làm cái gì hả?
Giống như mấy đêm trước, Cố Hải đem chăn mở ra, đắp kín cho Bạch Lạc Nhân, vừa kéo chăn cho bản thân.
Sau đó, Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân lại nằm sấp ngủ!
Cố Hải tự hỏi, trước đây hơn mười năm Bạch Lạc Nhân đều ngủ như thế hay sao? Chưa từng có ai quản cậu ta hay sao? Cả đêm ngủ đều phơi ra như thế, còn nằm sấp ngủ nữa, còn có thể cao lớn như vậy hả? Thực sự là kỳ tích y học. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Lạc Nhân cũng từng nói qua, từ nhỏ cha mẹ cậu ta ly hôn, từ trước đến nay cậu đều sống với ba cậu, một người đàn ông làm sao chăm sóc trẻ con tốt được? Cố Hải còn ngủ chung với mẹ ba bốn năm liền, khẳng định từ nhỏ Bạch Lạc Nhân đã phải ngủ một mình, không phải vậy sao có thể như thế này chứ?
Nghĩ như vậy, Cố Hải cũng không tốn sức kéo Bạch Lạc Nhân lật mình, trực tiếp kéo cánh tay cậu ôm vào trong ngực.
Tôi xem cậu còn có thể lật mình không? !
Bây giờ Bạch Lạc Nhân ngủ đặc biệt say, Cố Hải đem cậu ta ôm chặt, một chút phản ứng cũng không có, ù ù hơi thở nóng hổi đều phả lên mặt của Cố Hải.
Cố Hải nhìn đôi má gần trong gang tấc, càng ngắm càng thấy đẹp, càng ngắm càng thấy đáng yêu động lòng người, rốt cuộc dùng một ngón tay chạm vào.
Sau đó cậu ta tự mình sửng sốt.
Mình là đàn ông con trai mà đêm hôm lại đi giở trò lưu manh với một thằng đàn ông con trai khác.?
Mình thích cậu ta có chút quá không nhỉ?
Cố Hải phát hiện, mỗi lần ở bên cạnh Bạch Lạc Nhân, trái tim sẽ không thể hoạt động bình thường được. Trong người như có hai chế độ hoạt động, một chế độ khi ở cùng những người khác, khi ở cùng Bạch Lạc Nhân liền tự chuyển sang chế độ khác, sao muốn đổi là đổi chứ, thật là bất con mẹ nó thường.
Sáng sớm, Bạch Lạc Nhân chậm rãi tỉnh ngủ, sau đó phát hiện mình đang ngủ ở trong lòng Cố Hải.
Mẹ nó, lại ôm tôi!
Bạch Lạc Nhân vừa muốn tung một đấm qua, tay liền dừng lại trên không.
Tên nhóc này ngủ nhìn thật an lành, ngủ thật say, chỉ còn thiếu nước nhét vào trong nôi thôi. Ai có thể nhìn thấy bộ dạng ngây thơ , trong sáng của một tên nhóc khôi ngô như vậy mà có thể ra tay đánh chứ!
Bạch Lạc Nhân trố mắt nhìn một hồi, trong đầu nảy ra suy nghĩ kỳ quái, tên này ngủ rồi lại rất thu hút, nếu cứ vĩnh viễn không tỉnh lại thì tốt biết bao nhiêu…….
Tiểu ác ma trong lòng Cố Hải nhảy ra kêu gào: “Oa a a a! Vĩnh viễn không tỉnh không phải chính là đã chết rồi sao!
…………
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply