Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 100: Cố Dương
Tác giả: Sài Kê Đản
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
(Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
Không hiểu sao mình lại bị thu hút bởi anh Cố Dương nhé..
Có thể sắp tới chuyển về ngày 2 chương nhé..
Bạch Lạc Nhân vừa mới ngồi vào trong xe, Cố Hải liền hỏi,” Buổi sáng đi ra ngoài làm gì?”
À, thì đi đến chỗ thím Trâu thôi. Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt nói.
Cố Hải có khả năng nhạy bén cảm giác được tâm tình bất ổn của Bạch Lạc Nhân, trước khi ra ngoài vẫn còn vui vẻ, tại sao trở về tinh thần liền ủ rũ vậy? Người nào ủy khuất vợ mình à? Cố Hải vừa suy nghĩ vừa đưa tay đến, gảy gảy vài lọn tóc trước mặt Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi,” Làm sao vậy?”
Tôi không sao, mau lái xe đi.
Cố Hải khởi động xe, tiện thể đưa tới cho Bạch Lạc Nhân một cái hộp.
Đây là cái gì? Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải vất vả quay xe trong hẻm nhỏ nên cũng không trả lời Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tự mở chiếc hộp kia xem, là một chiếc điện thoại cảm ứng.
Mua điện thoại cho tôi làm gì? Bạch Lạc Nhân lại ném trả lại cho Cố Hải,”Vô dụng, cậu cho người khác đi.”
Làm sao lại vô dụng? Buổi sáng tôi muốn tìm cậu cũng không tìm được.
Bạch Lạc Nhân ngửa đầu tựa vào trên ghế, nhắm mắt, trong giọng nói lộ ra một chút mệt mỏi.
Cậu lại có tiền đúng không?
Không có tiền.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra,”Không có tiền cậu còn mua hả?”
Không phải thần tài của tôi đã trở về rồi hay sao? Ngón tay Cố Hải chỉ chỉ, ám chỉ anh họ mình.
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải với ánh mắt xem thường,”Cậu luôn đi lừa ăn lừa uống hả!”
Khóe môi Cố Hải nhếch lên một chút nở ra một nụ cười không rõ có ý tứ gì,”Anh ta cho tiền tôi, đó là việc cần phải làm.”
“Trong phòng cao cấp khách sạn năm sao, có một người đàn ông trầm mặc ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Âu phục màu đen kết hợp với cà- vạt thanh lịch, gò má góc cạnh hiện dưới ánh đèn khuôn mặt như được chạm khắc tinh xảo, giữa hai lông mày lộ ra một chút âm u lạnh lẽo, gương mặt dường như được bao phủ một lớp băng lạnh lẽo, mặc dù nghe được cửa phòng mở, trên mặt của anh ta cũng không có một chút biến hóa nào.
Anh trai, đây là Bạch Lạc Nhân.”””
Người đàn ông này cũng không hề nâng mí mắt lên, như có như không mà ừm một tiếng.
Đây là anh trai tôi, Cố Dương.
Ở trong lòng Bạch Lạc Nhân đáp lại Cố Hải một câu, người nhà cậu có mỗi mình cậu đẻ ở trong nước hay sao?
Ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền bắt đầu dọn thức ăn lên, tất cả đều là đồ ăn Tây, lúc đầu Bạch Lạc Nhân cũng không có khẩu vị gì, cũng chưa từng động đến bàn ăn, đang trầm mặc nghĩ đến chuyện của thím Trâu.
Cố Hải quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi một câu,” Không hợp khẩu vị hay sao?”
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới cầm dao nĩa lên,”Không phải.”
Cố Dương ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần lạnh lẽo lại có chút chất vấn.
Hải Lạc Nhân.
(Hải Lạc Nhân: Ma túy, Heroin.)
Lúc này Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt Cố Dương, trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ, dáng dấp quá giống với Cố Hải, chỉ có duy nhất khí chất là trái ngược nhau. Hai người này, một người như lửa, một người như băng, hơn nữa nhìn theo cách ăn mặc thì hai người khá chênh nhau về tuổi tác.
Cố Hải nghe Cố Dương nói xong, dừng lại rồi suy nghĩ một chút, dường như mới chú ý tới chi tiết này.
Quả thực, Tên hai bọn em ghép lại chính là ma túy.
Số mệnh đã định trước, hai chúng ta đã dính lại với nhau, cả đời này cũng đừng mong tách rời.
Bữa cơm này ăn rất trầm mặc, dường như Cố Hải chỉ là muốn đưa Bạch Lạc Nhân đến giới thiệu cho Cố Dương, cũng không có ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa hai người. Dù sao thì, tính tình của Cố Dương và Bạch Lạc Nhân quá giống nhau, rất khó hoà hợp, nếu như không có Cố Hải, chỉ có hai người bọn họ cùng nhau ăn cơ ở đây, khả năng rất cao là làm cho hai bên cùng lạnh chết.
Cố Dương thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Cố Hải, mỗi lần nhìn Cố Hải thì lại thấy ánh mắt cậu ta dán chặt lên người Bạch Lạc Nhân.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, Cố Dương cũng không hề liếc mắt nhìn qua Bạch Lạc Nhân, cũng không có nói một câu nào với Bạch Lạc Nhân, nhưng Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy ánh mắt của anh ta luôn luôn nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén và có chút cay nghiệt, mơ hồ lộ ra một lực áp bách.
(Áp bách: áp chết, chế ngự, mang tính chèn ép.)
Trên đường trở về nhà, Bạch Lạc Nhân vẫn luôn trầm mặc.
Cố Hải có thể nhìn ra tâm tư của Bạch Lạc Nhân thật sự không tốt, so với trước khi tới ăn cơm còn kém hơn nhiều, nguyên nhân không biết có phải là do Cố Dương hay không.
Nhìn anh tôi tỏ ra như vậy thôi, kỳ thực ấn tượng của anh ta đối với cậu rất tốt.
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.
Cố Hải nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Lạc Nhân vẫn căng cứng, nhịn không được đưa tay tới xoa nhẹ một cái, dỗ dành nói,”Có phải anh ta chọc giận cậu hay không? Trở lại tôi sẽ mắng anh ta giúp cậu.”
Bạch Lạc Nhân tựa vào trên ghế ngồi, mắt nhắm lại, tâm tư rối loạn.
Xe bình ổn chạy ở trên đường, đột nhiên, Cố Hải phanh gấp xe lại, thân thể Bạch Lạc Nhân lắc lư một chút, đột nhiên mở mắt ra.
Làm sao vậy?
Cố Hải chỉ vào bóng dáng hai người cách đó không xa,”Sao tôi lại nhìn người phụ nữ kia giống thím Trâu thế nhỉ!”
Vừa nghe tên thím Trâu, sắc mặt của Bạch Lạc Nhân ngay lập tức thay đổi, cậu ta nhìn qua cửa xe, cách đó không xa có ba người, một người đàn ông một người phụ nữ và một đứa nhóc. Lúc đầu đứa nhóc trong ngực của người đàn ông, sau đó lại bị người phụ nữ đoạt lại, ngay sau đó người đàn ông kia đạp cho người phụ nữ một cái ngã nhào ra đất, liền ôm đứa nhóc đi, người phụ nữ lảo đảo đứng lên, tiếp tục đuổi theo giành lại đứa nhóc.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở cửa xe xông ra ngoài, Cố Hải theo ở phía sau.
Mạnh Kiến Chí, ông không phải người, ông trả con lại cho tôi.
Lúc Bạch Lạc Nhân chạy đến, thím Trâu đang giằng co với Mạnh Kiến Chí, đứa nhóc gào khóc, trên mặt của thím Trâu lẫn lộn nước mắt và bụi bặm, khóe miệng còn có vết máu.
Đây là con trai tôi, dựa vào cái gì mà tôi trả lại cho bà? Mạnh Kiến Chí gắt gao kéo đứa nhóc đang giãy giụa.
Sắc mặt Cố Hải xanh lại, một tay đoạt lấy đứa nhóc, một chân đạp mạnh vào mặt Mạnh Kiến Chí.
Mạnh Kiến Chí bị đạp bay xa hơn một mét, ngã xuống đất liền không đứng dậy nổi.
Thím Trâu vội vàng ôm con trai vào lòng, mắt nhìn Mạnh Kiến Chí cách đó không xa, nghẹn ngào nói không ra lời.
Cố Hải sải bước tiến đến, lại túm cổ áo Mạnh Kiến Chí, một đấm thẳng vào mặt ông ta, Mạnh Kiến Chí ngay lập tức phun máu ra.
Nhân Tử! Thím Trâu hô to,”Ngăn Đại Hải lại, đừng để cho nó đánh ông ta.”
Bạch Lạc Nhân túm lấy Cố Hải, khuyên nhủ,”Đủ rồi, ông ta là chồng trước của thím Trâu.”
Tôi biết rồi. Cố Hải lạnh mặt,”Bởi vì ông ta là cha đứa bé kia tôi mới muốn đánh ông ta.”
Mạnh Kiến Chí từ dưới đất bò dậy, lảo đảo nhào tới chân của Cố Hải, gắt gao ôm lấy chân của Cố Hải, khăng khăng không chịu buông tay. Mặc cho Cố Hải đạp đá thế nào thì đạp đá, ông ta vẫn một mực không chịu buông tay, thân thể lăn lộn trên mặt đất giống như một con khỉ, quần áo cũng đều rách tả tơi.
Ông muốn đe dọa tôi? Vậy ông tìm lầm người rồi đó, trong vòng ba phút, tôi tuyệt đối cho ông một câu trả lời hợp lý.
Dứt lời, Cố Hải cầm điện thoại di động lên.
Thím Trâu ôm đứa nhóc xông qua, khàn giọng quay sang quát Mạnh Kiến Chí,”Ông đi mau đi! Ông không thể chọc vào người ta đâu! Nếu như ông còn muốn sống thì ông cút mau cho tôi!”
Mạnh Kiến Chí vẫn là không hề buông tay.
Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt ra hiệu Cố Hải chờ một chút.
Ông mau cút đi!
Thím Trâu lại quát một tiếng, đứa nhóc cũng oa oa khóc lớn.
Mạnh Kiến Chí không cam lòng từ dưới đất bò dậy, ánh mắt hung ác liếc mắt nhìn Cố Hải, căm tức mà mắng chửi,”Cậu chờ tôi đó, tất cả các người chờ tôi đó!”
Nói xong, khấp khễnh đi về phía ngược lại.
Ngồi vào trong xe, thím Trâu còn chưa tỉnh hồn lại cứ ôm chặt con trai mình, khuôn mặt dán lên cổ con trai mình, cảm nhận sự tồn tại của đứa nhóc, rất sợ một giây sau sẽ có người cướp nó khỏi tay bà.
Cố Hải nhìn qua kính chiếu hậu, đột nhiên lại nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình.
Cậu ta cũng từng được mẹ yêu thương, được mẹ cưng chiều, được mẹ ôm chặt như thế, cũng từng có cuộc sống hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cậu ta có thể cảm nhận được đứa bé này quan trọng như thế nào với thím Trâu, thật sự giống như tầm quan trọng của cậu đối với mẹ cậu vậy.
Chuyện này cũng không thể giấu giếm được Bạch Hán Kỳ.
Cố Hải trực tiếp lái xe đưa thím Trâu và đứa nhóc đến nhà Bạch Lạc Nhân.
Người đàn ông này xuất hiện, làm cho thím Trâu và con trai không có cách nào quay về phòng đơn của mình, chẳng may sơ xuất một chút, có thể không thấy tăm hơi đứa nhóc đâu. Người mà bây giờ có thể dựa vào chỉ có Bạch Hán Kỳ, thím Trâu không biết làm sao đành vội vã kể toàn bộ sự tình cho Bạch Hán Kỳ nghe, Bạch Hán Kỳ không nói hai lời, liền đóng cổng lại không cho thím Trâu đi.
Đại Hải, trước hết hai ngày tới để cho Nhân Tử qua chỗ cháu ở mấy ngày được không, cháu cũng biết, nhà có mấy buồng, hai mẹ con bọn họ cần một cái……. Bạch Hán Kỳ rất ngượng ngùng.
Đôi mắt Thím Trâu đều sưng đỏ, ở bên cạnh ngắt lời,”Tôi với đứa nhóc ở hiên nhà cũng được.”
Sao có thể để cho hai người ở hiên nhà chứ hả? Bạch Hán Kỳ nheo mày,”Tôi ngủ cùng đứa nhóc này, thím qua buồng Nhân Tử, có chuyện gì thím cứ gọi tôi.”
Đứa nhóc ôm lấy cổ của thím Trâu,”Cháu muốn ở cùng với mẹ cơ.”
Cố Hải nhéo đôi má đứa nhóc một cái,”Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cùng mẹ em ngủ chung hả, không biết ngượng hả?”
Thằng nhóc này như khỉ con lanh lợi thông minh, Cố Hải nhéo nó một cái, nó đá cho Bạch Lạc Nhân một cái trả thù.
Sau đó vẻ mặt tỏ ra khiêu khích nhìn Cố Hải.
Cố Hải kinh ngạc, chỉ số thông minh của thằng nhóc này là bao nhiêu vậy?
Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, Đại Hải à…… Bạch Hán Kỳ vỗ vai Cố Hải,”Ủy khuất cho cháu rồi.”
Cái này nào có ủy khuất hả? Thậm chí trong lòng Cố Hải đều cảm thấy vui vẻ.
Bạch Lạc Nhân rầu rỉ liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ,”Hay là con cũng ở nhà nhé, con vào buồng ba ngủ, hai mẹ con thím ngủ ở buồng con, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, còn có thể tương trợ lẫn nhau.”
Mặt Cố Hải đại biến, ngay tức khắc phản đối,”Tôi cảm thấy không cần thiết đâu, cậu không tin thực lực của chú hay sao? Hơn nữa hôm nay tôi cho ông ta một đạp cũng đủ để ông ta hai ngày nữa không dám qua, cậu không cần phải làm loạn thêm nữa, cùng tôi về nhà đi!”
Bạch Lạc Nhân phóng ánh mắt qua lườm Cố Hải, bên trong chứa một tia sắc lạnh.
Cố Hải ra vẻ thẳng thắn cương trực, xương cốt kêu răng rắc, khí phách quân nhân cuồn cuộn, lưng thẳng ngực ưỡn, ánh mắt chuyên chú chờ chỉ thị của Bạch Hán Kỳ.
Được rồi, Nhân Tử, con cùng Đại Hải đi đi thôi.
Tay của Cố Hải ngay lập tức đặt lên vai Bạch Lạc Nhân, trước khi ra cửa còn nhe răng cười, cười đến mức sống lưng Bạch Lạc Nhân lạnh ngắt.
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 101: Có bản lĩnh cậu trèo qua 18 tầng mà vào
Tác giả: Sài Kê Đản
(Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.
Trên đường, Cố Hải vừa lái xe vừa nắm tay của Bạch Lạc Nhân,”Không sao đâu.”
Nửa gương mặt của Bạch Lạc Nhân bị bóng đêm nhuộm đen, nửa gương mặt còn lại được ánh mắt Cố Hải đốt sáng, trong lòng lúc thì nóng lúc thì lạnh, cậu dùng ngón tay thon dài xoa xoa môi một chút, thờ ơ nói,”Tôi luôn cảm thấy, loại người như vậy không dễ động vào một chút nào, không hề có người thân, không có gì cản trở, không phải kiêng dè cái gì, nếu có ầm ĩ với chúng ta thì một bên cá chết một bên lưới rách. Sợ nhất loại không muốn sống này, nội tâm đen tối, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Cố Hải thở dài,”Kỳ thực, muốn chỉnh tên này thì quá dễ dàng nhưng mà thím Trâu lại không nỡ.”
Dù sao thì cũng từng là vợ chồng, lại còn chung một đứa con nhỏ như vậy.
Cậu nhìn xem này, hai chúng ta nói xa đến đâu rồi hả?, Cố Hải xoa xoa lòng bàn tay của Bạch Lạc Nhân,”Đây là chuyện chúng ta cần phải nghĩ hay sao? Chuyện của bọn họ, ý kiến và suy nghĩ của chúng ta hoàn toàn khác, so với chúng ta bọn họ còn lo lắng nhiều hơn, cho nên cậu có nghĩ nữa thì cũng vô ích.”
Bạch Lạc Nhân trầm mặc, mắt nhìn về phía ngoài cửa xe.
Tay của Cố Hải rời tay Bạch Lạc Nhân, chậm rãi sờ xuống đùi cậu.
Nhân Tử, cậu đối với thím Trâu thật là tốt.
Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt nhìn Cố Hải,” Cậu nói cái gì?”
Nếu như ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, cậu cũng sẽ để ý như vậy hay sao?
Bạch Lạc Nhân ném cho Cố Hải một ánh mắt vô cùng nhàm chán, ý tứ là ngay cả thím Trâu cậu cũng ghen nữa hả?
Cố Hải thoáng nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Bạch Lạc Nhân, mặt dày ngồi bên cạnh niệm chú.
Tôi ghen từ việc nhỏ đến việc lớn, chạm một chút cũng ghen, cậu gặp mặt ai tôi cũng ghen, bất kể người, thú, chim, bất cứ thứ gì cũng làm tôi ghen……
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho tức giận phì cười.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe môi, trong lòng bắt đầu xao xuyến, lợi dụng lực chú ý của Bạch Lạc Nhân đang ở bên ngoài của kính, bàn tay lén di chuyển xuống dưới, hạ cánh xuống bắp đùi mềm mại, sau đó bắt đầu tấn công vào bên trong đùi non.
Cậu định làm gì? Bạch Lạc Nhân tức giận nắm lấy cổ tay của Cố Hải.
Tay của Cố Hải đã chạm đến Tiểu Nhân Tử rồi.
Bạch Lạc Nhân tức giận liếc mắt nhìn Cố Hải,” Cậu lo lái xe có được không hả? Trên đường cao tốc rất dễ tai nạn đó.”
Cố Hải cười gian tà,” Chỉ cần cậu không chống cự, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, vẫn không chịu nghe lời, một tay lái xe, một tay xoa nắn trên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải sờ cả người đểu nổi da gà, đột nhiên thấy phía trước có một bóng đen rất lớn, khẩn cấp nhắc nhở,”Nhìn xe kìa!”
Cố Hải quẹo thật nhanh vào dìa đường, tránh khỏi chiếc xe trở dầu ở phía trước.
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho tức giận liền ngồi xuống ghế sau.
Kỳ thực lúc này, trong người bọn họ đều có chút nóng, Bạch Lạc Nhân không muốn để cho Cố Hải phát hiện ra, mới trốn xuống phía sau. Cố Hải không biết xấu hổ, hai tay cầm vô lăng vuốt ve, bên dưới cũng đều cương cứng lên.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân cố ý né tránh, kỳ thực trong lòng sâu bọ đang bò lổm ngổm.
Thang máy lên tới tầng 18, cửa vừa đóng một cái, Cố Hải liền vội vã đem Bạch Lạc Nhân ấn vào vách tường bên cạnh, môi vội vàng áp vào, tay kéo quá áo, áo lót bên trong cẩu thả bị kéo xuống quá khuỷu tay, toàn bộ cơ ngực săn chắc đều hiện ra trước mắt, bàn tay to của Cố Hải tùy ý chà đạp.
Hô hấp hai người đều có chút gấp gáp, Cố Hải không ngừng dùng vật dưới thân chà sát vào nơi đã cương cứng của Bạch Lạc Nhân, trong bóng đêm hai đôi mắt nhìn ngắm nhau, từng trải qua hai lần rồi, Bạch Lạc Nhân cũng không còn mất tự nhiên như trước nữa, tay giữ lấy đầu Cố Hải điên cuồng mãnh liệt mà hôn cậu ta.
Ban đêm, tình cảm mãnh liệt cùng khí huyết căng tràn thiêu đốt tất cả.
Hai chàng trai khí huyết căng cứng, tay siết chặt tay, thở hổn hển cắn gặm yết hầu nhau, xương quai xanh, tiểu quái thú quái vật nhỏ dưới thân đang bị kìm nén, ngao ngao rống lớn muốn nhảy ra từ trong quần.
(Tiểu quái thú= quái vật nhỏ.)
Cố Hải cởi dây lưng của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân giữ tay cậu lại,”Đi tắm đã.”
Cố Hải ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi,”Cùng nhau hả?”
Không được.
Bạch Lạc Nhân kiên quyết từ chối, đi ra bật đèn phòng ngủ của Cố Hải, tìm cái áo ngủ hôm trước cậu mặc, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó khóa trái cửa lại, toàn bộ quá trình làm liền một mạch, không để cho Cố Hải một chút xíu suy nghĩ viển vông nào.
Một mình Cố Hải đứng bên ngoài phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này, cậu được lắm! Làm tôi cương lên, xong lại buông tay bỏ mặc, bản thân mình thì chạy vào bên trong phòng tắm ung dung vui vẻ. Đợi cậu ra, tôi phải kiểm tra Tiểu Nhân Tử, nếu nó có mệnh hệ gì, tôi hỏi tội cậu!
……….
Tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Lạc Nhân buồn bực, vào giờ này rồi còn ai đến chỗ này nữa hả? Hay là ba của Cố Hải?
Bạch Lạc Nhân nhìn qua mắt thần, trong lòng đột nhiên run rẩy một chút, tưởng rằng mình đã gặp quỷ. Cố Hải rõ ràng vừa vào phòng tắm, làm sao lại chạy ra ngoài cửa được nhỉ? Sau đó mới kịp phản ứng, đây là anh trai Cố Hải, Cố Dương.
Bạch Lạc Nhân ra mở cửa, trong lòng Cố Dương hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, thế nhưng nét mặt không hề biểu hiện ra ngoài. Cố Hải cũng chỉ nói qua về chuyện của Bạch Lạc Nhân, thế nhưng lại không hề nói cậu và Bạch Lạc Nhân ở cùng với nhau. Cố Hải cam tâm tình nguyện chấp nhận con trai của Khương Viên như vậy, đây là điều Cố Dương không thể hiểu được.
Uống chút gì không ạ? Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Dương không hề trả lời, tự mình đi tới trước tủ lạnh mở ra nhìn thoáng một cái, cũng không hề lấy ra cái gì, chỉ lạnh lùng nói một câu,”Tủ lạnh quá nhỏ, làm sao đựng được cái gì, ngày mai thay một lớn đi.”
Bạch Lạc Nhân không hề đáp lại, cậu ta cảm nhận được lời này cũng không phải nói với cậu, chỉ là Cố Dương tự lẩm bẩm mà thôi.
Màu sắc của thảm và bàn trà không hề ăn nhập với nhau, hoa văn đèn trần quá đơn giản, giảm mất sự tinh tế của cái bàn ăn, tua cờ rèm cửa sổ quá mức chói mắt, TV treo tường làm cho người ta có cảm giác khó chịu……. Mời ai thiết kế nhà đó hả? Trang trí cái nhà chả ra cái gì cả.
Bạch Lạc Nhân tiếp tục giữ yên lặng, cậu đoán Cố Dương đã nhìn ra trong nhà cái gì là do cậu chọn, lời nói này cũng là cố ý nói cho cậu nghe.
Anh nói là việc của anh, tôi quan tâm hay không là việc của tôi.
Bạch Lạc Nhân mở hộp chiếc điện thoại, lắp pin vào máy, nhìn qua hướng dẫn sử dựng một chút, sau đó bắt đầu kiểm tra tính năng của điện thoại.
Ánh mắt Cố Dương hung hăng xoẹt qua chiếc điện thoại trong tay Bạch Lạc Nhân, Tiểu Hải sau khi đón mình liền cuống cuồng chạy đến cửa hàng điện thoại, chỉ vì muốn mua cho cậu ta một cái điện thoại thôi sao?
Đã hơn một năm không gặp, tên nhóc này đã trưởng thành lên hay sao? Biết thương yêu người khác? Mà lại còn đúng là người này nữa hả?
Nhân Tử…… Trong phòng tắm giọng Cố Hải lộ ra vài phần lưu manh cùng chút thân mật,”Tôi quên mang theo áo ngủ, cậu lấy cho tôi một cái với.”
Nghiễm nhiên Cố Hải không biết anh trai cậu ta đang ở bên ngoài dựng thẳng tai nghe ngóng.
Bạch Lạc Nhân cũng không ngẩng đầu lên quay sang phòng tắm hô một câu,”Trực tiếp quấn khăn tắm đi ra đi.”
Cố Hải cười khẽ, tôi còn quấn khăn tắm ra làm gì? Tôi trực tiếp trần truồng đi ra ngoài là được!
Nghĩ nào làm vậy.
Cố Hải cứ thế hiên ngang đi ra ngoài, Tiểu Hải Tử giữa hai chân ngẩng đầu rất cao, cứ như thế…..Như long tinh hổ mãnh xuất hiện trước mắt Cố Dương…… Không khí trong phòng cũng đều đông cứng lại, ánh mắt của Cố Dương và Tiểu Hải Tử kháu khỉnh bụ bẫm liếc mắt nhìn nhau, rồi Cố Dương di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, lông mày nheo lại tỏ ra vẻ dị thường buồn bực, nghiễm nhiên là không vừa lòng với cái mẻ mặt dâm tà của Cố Hải.
Ặc….. Anh trai, sao anh lại tới đây?
Cố Hải lại chui lại phòng tắm, quấn một cái khăn tắm rồi đi ra.
Tới thăm cậu một chút. Cố Dương dựa ở cửa phòng tắm, lãnh đạm hỏi,”Ngay cả cậu ta cậu cũng không tránh, còn tránh anh mày làm gì?”
Cố Hải cười cười đáp lại một câu,”Người lịch sự như anh, nào có chịu được mấy cái hành động dung tục của bọn em hả?”
Cố Dương nhấc chân hung hăng đá một cái lên mông Cố Hải, như đang giáo huấn trẻ con,”Sau này chú ý một chút đi!”
Cố Hải không thèm để ý cười cười, sau đó đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, giả vờ tức giận nhìn cậu chằm chằm, hạ giọng hỏi,”Anh tôi tới sao cậu không nhắc nhở tôi một câu hả?”
Bạch Lạc Nhân chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Cậu thật xấu xa.
Cố Hải dùng ngón tay ấn trán Bạch Lạc Nhân một cái,”Chờ anh trai tôi về, xem tôi trừng trị cậu thế nào.”
Lát nữa anh cậu không đi đâu.
Làm sao cậu biết?
Không tin cậu cứ chờ xem. Bạch Lạc Nhân như có như không liếc mắt nhìn qua ố Dương.
Nửa tiếng sau, Cố Dương buông tạp chí trong tay, bắt đầu đi dạo quanh nhà, không nói câu nào, chỉ trầm mặc như vậy đi trước mắt Cố Hải.
Rốt cuộc, Cố Hải không chịu được nữa, mang theo giọng đuổi khéo mà hỏi một câu,”Anh, sao anh còn chưa về.”
Cậu đuổi tôi đi làm gì? Cố Dương híp mắt quan sát Cố Hải,”Tôi làm phiền cậu cái gì hay sao? Các cậu làm gì thì cứ làm đi!”
Yết hầu Cố Hải giật giật mấy cái, cứng cổ nói,”Bọn em còn phải đi ngủ.”
Sao các cậu lại ngủ sớm như vậy? Trong ánh mắt Cố Dương mang theo nồng nặc mùi ngờ vực không căn cứ,”Tuổi này của các cậu không phải khuya mới đi ngủ hay sao? Bây giờ mới hơn tám giờ, ông bà già cũng còn tỉnh táo đó.”
Tuổi này của các cậu…… Không phải anh chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi sao?
Cổ họng Bạch Lạc Nhân tắc nghẹn một hồi, chỉ lớn hơn hai tuổi? Người này nhìn còn già hơn Cố Hải rất nhiều mà! !
Cố Dương buông tạp chí trong tay, khóe miệng nhếch lên,”Cậu đã muốn nghỉ ngơi, tôi cũng không quấy rầy nữa, buổi tối nhớ đắp chăn ngủ nhé, cẩn thận không lạnh.”
Cố Hải gật đầu, Cố Dương còn chưa có thay xong giày, Cố Hải liền mở cửa ra cho anh ta.
Bạch Lạc Nhân cũng đứng lên, nhìn Cố Dương rời đi.
Cố Dương trước khi ra cửa, liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân có chút thâm ý, Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn lại.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Bạch Lạc Nhân giống như mũi tên bắn chạy vào phòng ngủ.
Cố Hải phản ứng chậm một chút so với Bạch Lạc Nhân, lúc cậu đuổi theo Bạch Lạc Nhân đã khóa trái cửa lại.
Cố Hải cắn răng gõ cửa,”Nhãi con, cậu đi ra đây cho tôi, hai chúng ta chưa xong đâu!”
Một thanh âm sâu kín vang lên từ bên trong,”Cửa sổ đang mở đó, có bản lĩnh cậu trèo qua mười tám tầng mà vào.”
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply