Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 27: Hành Động – Phần 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Minh Hàn mỉm cười:
– Thế thì anh còn chờ gì nữa mà không làm điều đó đi. Mọi lời nói của anh đều không có giá trị bằng hành động đó đâu. Anh hiểu ý tôi chứ?
Đức Tuấn lập tức ngộ ra, anh đứng dậy, cười sung sướng:
– Cảm ơn cậu!
Minh Hàn thấy Đức Tuấn nóng vội đang sắp sửa chạy đi thì cười nhẹ, chỉ vào phòng đối diện và đặt vào tay anh một chiếc chìa khoá:
– Chúc anh thành công!
Đức Tuấn mỉm cười hạnh phúc và đi ngay. Nhìn theo bóng Đức Tuấn khuất dần, Minh Hàn nghĩ cũng đến giờ Hoàng Dương tan họp, Minh Hàn nên về công ty rồi.
Vừa đi Minh Hàn vừa nhớ lại lúc trưa khi Minh Hàn và Hoàng Dương về đến nhà thì Đào Thanh Phong đã rời khỏi, chỉ để lại một dòng tròn mười chữ, không hơn không kém: “Khi hai đứa làm đám cưới, lão sẽ quay lại!” Bất giác khuôn mặt lạnh giá của Minh Hàn nở một nụ cười vui vẻ.
– Em xem ai đến này! – Hoàng Dương cười nói khi Minh Hàn bước vào phòng.
Vừa đi Minh Hàn vừa nhớ lại lúc trưa khi Minh Hàn và Hoàng Dương về đến nhà thì Đào Thanh Phong đã rời khỏi, chỉ để lại một dòng tròn mười chữ, không hơn không kém: “Khi hai đứa làm đám cưới, lão sẽ quay lại!” Bất giác khuôn mặt lạnh giá của Minh Hàn nở một nụ cười vui vẻ.
– Em xem ai đến này! – Hoàng Dương cười nói khi Minh Hàn bước vào phòng.
Minh Hàn nhìn vẻ mặt tươi cười của Hoàng Dương thì mỉm cười với một cô gái trẻ đang ngơ ngác nhìn mình:
– Diệu Lan mới tới à! Lâu rồi không gặp em.
Diệu Lan mắt chữ o, miệng chữ a nhìn Minh Hàn. Cô đã từng thấy qua bức ảnh của Minh Hàn trong ví Tiến Lâm và vẫn không ngừng thắc mắc về người con trai ấy. Thế nên chiều nay Diệu Lan mới tới gặp Hoàng Dương. Giờ gặp Minh Hàn rồi thì cô như thể không tin vào mắt mình.
Hoàng Dương xua xua tay trước mặt Diệu Lan:
– Em làm gì nhìn Minh Hàn không chớp mắt vậy?
Diệu Lan giật mình, ánh mắt bối rối. Cô nhớ lại lời vừa rồi của Minh Hàn, ngạc nhiên hỏi:
– Em và anh gặp nhau rồi sao?
Minh Hàn cười nhẹ trong khi Hoàng Dương bật cười ha hả.
– Hai người cười gì vậy? Em không hiểu gì cả. – Diệu Lan cảm thấy vô cùng khó hiểu, trong đầu cô nhớ rõ ràng cô chưa bao giờ gặp Minh Hàn dù chỉ một lần. Nếu đã gặp thì chắc chắn cô không thể quên được một người đặc biệt như thế.
Hoàng Dương nín cười, nhẹ nhàng nói:
– Không chỉ gặp mà có người có khoác tay, bá vai Minh Hàn, thậm chí còn ôm và trò chuyện rất thân mật nữa kia.
Diệu Lan chỉ ngón tay vào mặt mình, tròn mắt hỏi:
– Ý anh là em ấy hả?
Hoàng Dương cười:
– Không em thì còn ai nữa.
Diệu Lan nghĩ mình đã nghe nhầm:
– Anh nói sao kia? Em và anh ấy – chỉ Minh Hàn – gặp nhau khi nào?
Hoàng Dương đang định giải thích thì Minh Hàn nói nhỏ vào tai anh điều gì đó, mỉm cười nhìn Diệu Lan:
– Em chờ anh khoảng 10 phút!
Diệu Lan chưa kịp hiểu gì thì Minh Hàn đã đi ra ngoài.
– Anh ấy đi đâu vậy? – Diệu Lan nhìn theo bóng Minh Hàn và hỏi Hoàng Dương.
Vẻ mặt bí ẩn, Hoàng Dương đáp:
– 10 phút nữa em sẽ biết.
Diệu Lan cau mày:
– Nếu biết câu trả lời của anh như vậy thì em đã chẳng hỏi anh làm gì.
Hoàng Dương bật cười, không đáp, chậm rãi uống trà trong khi Diệu Lan hướng mắt ra cửa sổ giận dỗi.
Một lát sau,
Khuôn mặt như đưa đám của Diệu Lan bỗng trở nên vô cùng tươi tỉnh. Diệu Lan đứng dậy chạy đến bên cô gái cực kì xinh đẹp, mặc chiếc váy trắng vừa bước vào phòng Hoàng Dương:
– Chị Minh Hà! Chị phải làm chủ cho em, anh Hoàng Dương bắt nạt em!
Diệu Lan khoác tay cô gái ấy, bĩu môi nhìn Hoàng Dương và nói.
Hoàng Dương dù đã biết rõ người con gái kia không phải Minh Hà nhưng anh cũng phải ngây người trong giây lát rồi mới có thể bật cười trước câu nói của Diệu Lan.
– Anh còn cười được sao? – Diệu Lan nói.
Quay sang cô gái, Diệu Lan nói tiếp:
– Chị ngồi xuống đây nào, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị!
Cô gái ấy nháy mắt với Hoàng Dương và ngồi cạnh Diệu Lan:
– Anh ấy bắt nạt em ra sao, nói chị nghe nào!
Diệu Lan chỉ vào mặt Hoàng Dương đang không ngừng cười, nói:
– Anh ấy và một anh nữa rất giống chị……HẢ?????
Diệu Lan há hốc miệng nhìn người bên cạnh mình. Cô gái mà Diệu Lan vẫn tưởng là Minh Hà bỗng chốc hoá thành…..
– Anh Minh Hàn? Tại sao lại có thể giống đến vậy? – Diệu Lan ngạc nhiên hỏi.
Thì ra vừa rồi Minh Hàn đi cải trang thành Minh Hà và mới đây thì Minh Hàn đã bỏ bộ tóc giả xuống khiến cho Diệu Lan không khỏi giật mình.
Hoàng Dương cười hỏi Diệu Lan:
– Bây giờ thì em gái của anh đã hiểu chưa?
Diệu Lan nhìn Hoàng Dương rồi lại nhìn Minh Hàn:
– Vậy chị Minh Hà…à không….người ngày trước em gặp là anh?
Minh Hàn nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó thì Hoàng Dương từ từ giải thích những chuyện xảy ra trong vài tháng qua cho Diệu Lan nghe.
– Là như vậy đó! – Hoàng Dương nói sau khi kết thúc câu chuyện.
Diệu Lan gật gù:
– Nói như vậy thì hai anh là….
Chưa để cho Diệu Lan nói hết câu, Hoàng Dương cười:
– Anh không thể sống thiếu Minh Hàn.
Diệu Lan trầm ngâm giây lát rồi nói:
– Chẳng trách tại sao Tiến Lâm lại buồn đến vậy!
Hoàng Dương nghe đến tên Tiến Lâm thì sa sầm sắc mặt trong khi Minh Hàn không có gì thay đổi, chỉ lạnh lùng nói:
– Em quen anh ta sao?
Diệu Lan gật đầu:
– Cũng không hẳn. Em tình cờ gặp anh ta hai lần thôi.
Thế rồi Diệu Lan kể sơ qua chuyện giữa cô và Tiến Lâm.
Nghe xong, mặt Hoàng Dương cũng dịu đi phần nào bởi anh thấy anh may mắn hơn Tiến Lâm rất nhiều vì có được tình yêu của Minh Hàn. Nếu như đặt anh vào hoàn cảnh của Tiến Lâm thì anh sẽ ra sao đây? Thực sự thì anh cũng không biết làm gì khá khẩm hơn cậu ta cả.
Minh Hàn hỏi:
– Anh ta đang ở đâu?
Diệu Lan nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Minh Hàn từ lúc cô kể chuyện đến giờ thì không khỏi rợn tóc gáy, đáp nhẹ:
– Ở nhà em!
Minh Hàn gật đầu:
– Bây giờ em cho anh gặp anh ta được không?
Cả Hoàng Dương và Diệu Lan đều ngạc nhiên trước câu nói vừa rồi của Minh Hàn:
– Em/anh định làm gì? – Hai người đồng thanh hỏi bởi nhìn sắc mặt của Minh Hàn thì hai người nghĩ rằng sẽ có chuyện chẳng lành cho Tiến Lâm.
Minh Hàn không trả lời câu hỏi của Hoàng Dương và Diệu Lan, nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta đi thôi!
Trong cái giọng nói nhẹ nhàng ấy của Minh Hàn là sự nghiêm lạnh không cho phép người khác phản đối và hai người còn lại bất giác đứng dậy theo Minh Hàn, lòng thầm lo lắng cho Tiến Lâm.
Ngồi trên xe, chốc chốc Diệu Lan lại quay sang nhìn Minh Hàn và mỗi lần như vậy cô có cảm giác nhiệt độ xung quanh cô giảm đi một chút. Minh Hàn đã mặc nam trang, khuôn mặt càng thêm băng giá. Bây giờ thì Diệu Lan đã hiểu được phần nào tại sao hôm ấy Tiến Lâm lại nói như vậy.
Hoàng Dương đã nghe Minh Hàn nói qua về buổi tối Valentine, Tiến Lâm đã đến nhà như thế nào. Thoạt đầu Hoàng Dương rất căm hận hắn nhưng lúc này nhìn đôi mắt lạnh tựa băng sâu của Minh Hàn thì anh cũng thầm thương thay cho Tiến Lâm. Không khác Diệu Lan là mấy, anh không thể nào đoán được Minh Hàn sẽ làm gì.
Không bao lâu sau thì xe dừng lại tại nhà Diệu Lan, ba người bước xuống.
– Hai anh vào đi! – Diệu Lan cười nhẹ.
Hoàng Dương và Minh Hàn gật đầu, theo Diệu Lan vào trong.
– Hai anh uống gì? – Diệu Lan nói khi ba người đã ngồi trong phòng khách.
Hoàng Dương đang định trả lời thì Minh Hàn nói:
– Anh ta đâu?
Dù đã rất quen thuộc với giọng nói của Minh Hàn nhưng Hoàng Dương cũng không khỏi rùng mình khi nghe câu nói không cảm xúc ấy. Càng ngày anh càng thấy rằng, Minh Hàn đối với anh và những người khác hoàn toàn khác nhau, có thể nói một trời một vực. Anh được Minh Hàn quan tâm chiều chuộng bao nhiêu thì với người khác Minh Hàn vô tình bấy nhiêu.
Diệu Lan muốn kéo dài thời gian thêm một chút nhưng xem ra với biểu hiện này của Minh Hàn thì cô chẳng thể làm được:
– Anh ấy ở trên tầng hai!
Minh Hàn không đáp, Diệu Lan ngập ngừng nói tiếp:
– Để em đưa ….hai người lên!
Hoàng Dương mỉm cười trấn an Diệu Lan, giúp cô yên tâm phần nào, trong khi Minh Hàn vẫn chẳng có biểu hiện gì, không rõ Minh Hàn đang vui hay đang buồn, đang mừng hay đang giận nữa.
Lưỡng lự một chút, Diệu Lan gõ cửa phòng.
– Mời vào! – Giọng Tiến Lâm đáp.
Diệu Lan đưa mắt nhìn Minh Hàn một lần nữa rồi mở cửa bước vào.
Trong phòng, Tiến Lâm vừa gấp cuốn sách hắn đang đọc dở lại.
– Hai anh ấy đến thăm anh đó! – Diệu Lan thông báo một cái tin mà cô nghĩ là không vui vẻ gì cho Tiến Lâm.
Tiến Lâm vừa thấy Minh Hàn thì vô cùng bối rối và xấu hổ. Hắn vội gượng ngồi dậy song chẳng thể.
Minh Hàn nhìn thân thể băng bó của hắn thì thở dài và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường hắn:
– Anh cứ nằm yên đó nghỉ đi!
Hoàng Dương và Diệu Lan thoáng bất ngờ vì Minh Hàn hành động hoàn toàn khác với dự tính của hai người. Diệu Lan thật không thể nghĩ Minh Hàn nói như vậy. Còn Hoàng Dương nhìn bộ dạng thân tàn ma dại của Tiến Lâm không khỏi thương cảm dù trong lòng anh cũng vẫn rất căm tức hắn.
– Tôi…xin…lỗi…. – Tiến Lâm ấp úng nói, hắn tránh ánh mắt của Minh Hàn.
Minh Hàn cười nhạt:
– Anh xin lỗi về điều gì? Anh đâu có lỗi gì.
Câu nói này càng làm cho Hoàng Dương và Diệu Lan ngẩn người. Dấu hỏi to đùng in trên trán hai người.
Tiến Lâm càng khó nói hơn:
– Tôi….tôi…đã…..tôi…thật…là…điên…rồ…
Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Tại sao anh nghĩ mình điên rồ?
Tiến Lâm đau lòng nói:
– Tôi đã làm hại cậu và….. bây giờ thì khiến cậu hận tôi suốt đời. Đó là điều tôi không mong muốn nhất.
Minh Hàn cười khẩy:
– Ai nói tôi hận anh?
Tiến Lâm ngạc nhiên:
– Cậu không hận tôi khi tôi đã làm vậy với cậu sao?
Minh Hàn mỉm cười:
– Tôi có nói là tôi hận anh hay sao?
Ba người còn lại cảm thấy rất lạ trước thái độ của Minh Hàn. Nếu đặt họ vào hoàn cảnh của Minh Hàn thì sẽ như thế nào đây? Cả ba cùng không rõ lắm nhưng họ chắc chắn không thể bình tĩnh và mỉm cười thế kia.
Không để ý đến ánh mắt của ba người, Minh Hàn nhẹ nhàng nói:
– Thật sự lúc đầu tôi rất thất vọng về anh. Nhưng nghĩ lại anh làm vậy chỉ vì anh yêu tôi mà thôi.
Thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, Minh Hàn nói tiếp:
– Anh yêu tôi thế nào tôi biết chứ. Vì tôi mà anh thay đổi bản thân, từ một công tử nhà giàu chỉ biết phá phách thành một con người biết quan tâm đến những người xung quanh cũng như biết chú tâm vào học hành và làm việc. Không phải người nào khi yêu cũng có thể làm được như vậy.
Tiến Lâm không ngờ Minh Hàn lại nói vậy:
– Tôi..tôi…- Hắn chẳng biết nói sao.
Minh Hàn cười nhẹ:
– Anh không cần nói gì cả. Hôm nay tôi tới đây cũng chỉ có vài lời muốn nói với anh thôi.
Tiến Lâm gật gật đầu, nước mắt hắn lưng tròng trước giọng nói đầy cảm xúc đầu tiên hắn được nghe từ Minh Hàn:
– Anh biết không từ nhỏ tôi đã không có một người bạn nào, tôi không hề biết đến cái gì gọi là tình cảm cho đến khi gặp Hoàng Dương.
Nhìn Hoàng Dương đầy yêu thương, Minh Hàn tiếp tục:
– Anh ấy là người tôi yêu đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời này.
Quay lại phía Tiến Lâm, Minh Hàn mỉm cười:
– Còn anh, tuy tôi chưa từng nói với anh nhưng đối với tôi thì anh chính là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi cho đến thời điểm hiện tại.
Một thoáng im lặng, Minh Hàn nói:
– Khi Hoàng Dương hôn mê và đặc biệt là khi anh ấy mất trí nhớ, anh đã luôn bên cạnh và quan tâm đến tôi. Chưa một lần tôi nói lời cảm ơn với anh nhưng thực sự trong lòng tôi rất biết ơn anh. Nhờ có anh, tôi thấy nhẹ lòng đi nhiều.
Nắm lấy bàn tay của Tiến Lâm, Minh Hàn nói bằng giọng chân thành:
– Anh hãy là một người bạn thân của tôi nhé! Được không?
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Tiến Lâm, hắn gật đầu.
Minh Hàn mỉm cười:
– Chúng ta ngoéo tay nào!
Tiến Lâm cũng cười, hắn giơ tay phải ra ngoéo tay với Minh Hàn. Nỗi đau, nỗi buồn, nỗi lo của hắn bao ngày nay phúc chốc tan đi cho lòng hắn nhẹ nhõm hơn. Được làm bạn với Minh Hàn, hắn thấy cũng không tồi chút nào.
Hoàng Dương cười nhẹ, còn Diệu Lan thì rất vui. Cô chẳng hiểu sao mình lại vui như vậy nữa.
– Anh nghỉ ngơi đi, lúc nào rảnh tôi và Hoàng Dương sẽ lại đến. – Minh Hàn đứng dậy và nói.
Diệu Lan tươi cười nói:
– Trời cũng tối rồi, hai anh ở lại đây ăn tối đã!
Minh Hàn nhìn Diệu Lan cười:
– Vừa mới đây thôi có người không muốn anh vào nhà chút nào đâu.
Quay qua Tiến Lâm, Minh Hàn nói:
– Tiến Lâm à! Trong phòng này có một cô gái thích anh lắm đó, anh đừng để tuột mất cô ấy nhé!
Hoàng Dương bật cười khi nhìn hai khuôn mặt đỏ như hai trái cà chua chín mọng của Diệu Lan và Tiến Lâm sau câu nói của Minh Hàn. Anh thầm thán phục Minh Hàn, vừa nhìn qua đã có thể biết tâm ý của người khác.
– Chúng ta về thôi anh! – Minh Hàn nắm tay Hoàng Dương và nói.
Hoàng Dương gật đầu, miệng vẫn chưa ngừng cười, cùng Minh Hàn ra khỏi phòng.
Diệu Lan nhìn qua Tiến Lâm thấy hắn cũng đang nhìn mình thì càng đỏ mặt, vội chạy theo Minh Hàn và Hoàng Dương:
– Để em tiễn hai người!
Mưa xuân lất phất rơi trên thềm nhà đem buổi sáng cuối cùng của năm đến. Hoàng Dương thức dậy hơi muộn bởi hôm nay anh không phải đi làm.
– Lát nữa chúng ta sẽ đi sắm Tết anh nhé! – Minh Hàn nói.
Hoàng Dương nghe vậy rất vui. Từ trước đến nay, chuẩn bị lễ tết thế nào anh chẳng hề biết gì và cũng chưa bao giờ làm, tất cả đều do Vương quản gia lo. Hơn nữa, trong gia đình anh, ngày Tết so với ngày thường cũng chẳng khác nhau là mấy nên đôi lúc anh còn chẳng hay là Tết đến nữa. Công việc quá bận rộn nên những ngày Tết anh thường dành cả ngày để ngủ hoặc đi du lịch ở nơi nào đó. Bây giờ, nghe Minh Hàn nhắc đến sắm Tết, Hoàng Dương thấy rất hào hứng.
Cười tươi, Hoàng Dương hỏi:
– Chúng ta sẽ phải chuẩn bị những gì?
Minh Hàn mỉm cười:
– Cũng không có gì nhiều cả. Khi cậu em còn sống, mọi thứ cậu đều làm rất cầu kì nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta thì làm đơn giản thôi.
Hoàng Dương gật đầu không cần suy nghĩ.
Ăn sáng xong, hai người lái xe ra ngoài.
Trên các con phố của Hà Nội lúc này, sắc đỏ ngập tràn đón chào một năm mới đang đến rất gần. Mưa bụi vẫn chưa ngừng rơi cho không khí xuân thêm nồng nàn, cho lòng người náo nức hy vọng một năm nhiều may mắn sẽ đến. Cái rét ngọt của mùa xuân đem đến cho con người cái thú tản bộ trên đường phố, thưởng thức cái độc đáo của buổi sáng cuối năm.
Hoàng Dương gửi xe rồi anh cùng Minh Hàn bắt đầu lựa chọn những thứ cần thiết. Chưa bao giờ anh để ý đến mâm mũ quả sẽ bày như thế nào, giờ thấy Minh Hàn lựa chọn trái cây, anh thấy rất thú vị, cũng chẳng biết sự thú vị đó bắt nguồn từ mâm mũ quả sẽ được bày kia hay là từ Minh Hàn nữa.
Nhìn những nải chuối xanh, Hoàng Dương chỉ vào nải lớn nhất và theo anh là đẹp nhất:
– Lấy nải chuối này em nhé!
Minh Hàn lắc đầu:
– Không được! Nải chuối đó tuy quả to, cong, mã đẹp nhưng rất tiếc là bị cụt râu rồi.
Hoàng Dương ngạc nhiên:
– Chuối cũng có râu hả?
Minh Hàn chỉ vào những chiếc tua ngắn, màu đen trên đầu một quả chuối nói:
– Người ta gọi đó là râu!
Hoàng Dương gật gù. Anh hướng tới một nải chuối khác, nhỏ hơn một chút:
– Đây nhé!
Minh Hàn nhìn qua, nhẹ nhàng nói:
– Anh đếm xem có bao nhiêu quả?
Hoàng Dương hơi lạ nhưng anh cũng làm theo lời Minh Hàn.
– Hai mươi tám quả, bằng tuổi anh đó – Hoàng Dương cười nói khi đếm xong.
Minh Hàn mỉm cười vì cái suy nghĩ ngô nghê của Hoàng Dương, lắc đầu:
– Chưa ổn! Em cần một nải chuối có số quả lẻ kia.
Hoàng Dương cũng không thắc mắc nhiều vì anh cũng không rõ lắm. Sau một hồi thì anh và Minh Hàn cũng chọn được một nải chuối đủ tiêu chuẩn với hai mươi mốt quả.
Đến lượt chọn bưởi thì không khó lắm, Hoàng Dương mau chóng chọn được một quả vừa ý Minh Hàn. Quả bưởi dáng cao, màu vàng, da sáng, trên nhuốm còn một chiếc lá nhỏ tươi xanh. Đặc biệt, Hoàng Dương thấy rất hứng thú với những quả phật hủ, tựa như bàn tay phật với những ngón tay vươn lên.
Minh Hàn tiếp tục lấy một số loại quả khác cho mâm mũ quả, sau đó là đồ lễ để cúng Tất niên và giao thừa. Xong xuôi, Minh Hàn nói:
– Bây giờ, chúng ta đi mua hoa nào!
Hoàng Dương nhanh chóng gật đầu. Vì Minh Hàn không thích hoa cho lắm nên để Hoàng Dương toàn quyền quyết định, Minh Hàn nhìn anh lựa chọn và cười với anh mà thôi. Trước hiên nhà cậu Minh Hàn đã có một cây mai già nở hoa rất đẹp cùng vài chậu hoa lan nên Hoàng Dương chỉ lấy thêm một cành đào và thuỷ tiên thôi, anh hy vọng đêm nay cây thuỷ tiên ấy sẽ nở hoa.
Hai người về đến nhà cũng đã quá trưa. Hoàng Dương thấy rằng việc sắm Tết không hề nhẹ nhàng như anh tưởng, để chọn được những thứ phù hợp với mình thực cũng không đơn giản.
– Anh thấy mệt không? – Minh Hàn sửa lại mấy sợi tóc trên trán Hoàng Dương và nói.
Hoàng Dương mỉm cười, hôn lên má Minh Hàn thay cho lời đáp.
Hai người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục bắt tay vào công việc. Trong khi Minh Hàn bày mũ quả và chuẩn bị đồ lễ thì Hoàng Dương dọn dẹp và trang trí nhà cửa.
Một năm mới đến với bao hy vọng nên không ai không muốn mọi thứ được chuẩn bị tươm tất và hoàn hảo nhất. Hoàng Dương nhìn mâm mũ quả Minh Hàn bày thật đẹp trong khi bát thuỷ tiên anh gọt tỉa thì….. nhìn thế nào anh cũng không thấy thuận mắt.
– Minh Hàn à! Em giúp anh đi! – Hoàng Dương đưa bát thuỷ tiên cho Minh Hàn.
Minh Hàn mỉm cười và nhận lấy.
– Anh thấy sao? – Minh Hàn nói sau khi gọt tỉa xong.
Hoàng Dương nhìn thật kĩ, cười nói:
– Vợ của anh là giỏi nhất!
Rồi anh hôn lên tay Minh Hàn.
Chiếc đồng hồ đều đều quay và ngày ba mươi Tết cũng sắp hết. Ngoài trời đã tối và mưa cũng ngừng rơi cho đêm bắn pháo hoa thêm đẹp.
Lúc này, Minh Hàn nhận được một cuộc gọi Minh Hàn mong chờ đã lâu.
– Anh hẹn được cậu ta rồi phải không?
– Ở đâu?
– Tôi sẽ đến ngay.
Hoàng Dương thoáng ngạc nhiên:
– Ai vậy em?
Minh Hàn mỉm cười, hôn lên môi anh và nói:
– Bí mật! Bây giờ em phải ra ngoài có chút việc. Anh ở nhà chờ tin vui của em nhé!
Hoàng Dương mặt xụ xuống với vẻ cún con tội nghiệp:
– Anh đi cùng với em được không?
Minh Hàn cười tinh quái, lắc đầu, thơm nhẹ lên má anh trước khi đi.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply